Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 4: C4 Chương 4

"Tôi tên là Chu Nhất. Chu trong Chu Linh Vương, Nhất trong đệ nhất thiên hạ."

Dựa theo lễ tiết của nho sĩ, lúc này hẳn là Sở Hà cũng sẽ dùng phương thức giống như vậy để đáp lại — Nếu vai vế của hắn thấp hơn âm dương sư này, hắn sẽ dùng thủ thế giống như vậy, hạ thấp người chào hỏi, nếu vai vế cao hơn, ít nhất cũng gật đầu biểu thị khen ngợi.

Nhưng Sở Hà lại rất mơ màng nhìn thiếu niên, một lát sau giơ tay ra dò xét, "Tôi họ Sở, xin... xin chào?"

Aida nhất thời bật cười, "Lan Ngọc, Sở tiên sinh chỉ là người bình thường, đừng hù người ta!"

Sở Hà phối hợp cười rộ, khiến thiếu niên nhìn hắn hồi lâu, mới nghi ngờ nặng nề lùi lại không nói.

Thị trưởng đưa thương nhân nước ngoài đi thị sát lại xảy ra chuyện, cả đồn cảnh sát đều chấn động. Không lâu sau, bảy tám chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao đến, chiếc đầu tiên còn chưa dừng hẳn, đội trưởng Chi đã cùng cấp dưới phóng xuống xe, thấy thị trưởng Hoàng, xém chút nữa ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, "Thị thị thị thị thị trưởng Hoàng! Xin lỗi xin lỗi chúng tôi đến muộn, chuyện chuyện chuyện chuyện xảy ra ở đâu?!"

Người phụ trách công trường cũng đã tới, thấy tình cảnh này tay chân liền mềm nhũn, "Chuyện này thật sự không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi hoàn toàn tuân thủ điều lệ an toàn thi công! Chúng tôi không biết gì cả! Tôi tôi tôi tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra!..."

Thị trưởng Hoàng bị dập cho đau đầu, chủ nhiệm lập tức kéo người phụ trách công trường ra quát lớn, rồi vội vàng đưa đội trưởng Chi đến hiện trường nhảy lầu, thịt người nát vụn, máu me bê bết. Mấy cảnh sát liền dùng hoàng tuyến rào xung quanh, trong lúc nhất thời mọi người đều lùi ra sau, những người chính mắt nhìn thấy sự kiện nhảy lầu liền bị cảnh sát tách ra đưa đi lấy lời khai.

Trong lúc không ai chú ý, thị trưởng Hoàng lén kéo Sở Hà lại, "Giờ làm sao đây, thằng nhóc người Nhật kia phát hiện ra ta! Giờ làm sao, bọn họ có khi nào bắt ta ăn sống không?!"

Sở Hà hỏi, "Thịt chồn ăn ngon không?"

"Ngon hay không ta không biết, nhưng chắc chắn là ăn được!" Thị trưởng Hoàng mang vẻ mặt cầu xin, "Đáng tiếc ta là một ông thần mang ba trăm kg mỡ, nếu đem lên bàn chỉ còn có một xíu thịt thì làm sao? Với lại ta hy sinh thân mình vì tổ quốc, không thể truy tặng danh hiệu liệt sĩ cho ta sao! Sở tổng! Sở tổng, lần này ngươi nhất định phải đứng vững! Lỡ như gặp chuyện gì, ngươi nhất định ở đứng phía san cản giùm, ta nhân cơ hội chạy trước!"

"..." Sở Hà phất tay áo bỏ đi, "Đừng có mất mặt như vậy!"

Thân thể cao lớn của con chồn lại run rẩy như hoa mềm, nước mắt lã chã đuổi theo Sở Hà, đột nhiên bị ai vỗ vai, "— Thị trưởng Hoàng."

Con chồn giống như bị điện giật xoay người lại, chẳng biết Aida đã đi tới sau lưng hắn từ lúc nào, nho nhã lễ độ hỏi, "Có thể làm phiền một chút không?"

Trong lúc nhất thời, điện giật cả người như bị sét đánh, toàn thân mập mạp của thị trưởng căng thẳng, "Có... có chuyện gì?"

Nhưng Aida cũng không lập tức rút ra kính chiếu yêu chiếu hắn, cũng không cười quỷ dị móc ra gậy kim cô đánh hắn thành nguyên hình, một ngàn lẻ một tình huống thị trưởng Hoàng tưởng tượng trong đầu hoàn toàn không xảy ra, Aida thậm chí còn rất lễ phép mỉm cười nói, "Phiên dịch đã chết của chúng tôi là người Nhật, căn cứ theo truyền thống của chúng tôi, Lan Ngọc muốn tới chỗ hắn xảy ra chuyện siêu độ cầu phúc, ngài thấy có thể làm không?"

Chỗ phiên dịch nhảy lầu là tầng trệt của công trường mới hoàn thành một nửa, phân nửa được đổ bê tông, thanh sắt bên trong vẫn còn có chỗ lộ ra, cách mặt đất chừng 10m.

Đây cũng là rào chắn lửa(1) của tòa nhà, nên vô cùng chật hẹp. Sở Hà khom lưng nhìn vào trong, suy nghĩ tên phiên dịch kia làm sao dẫm lên mấy thanh sắt, chui vào trong đây — Đổi lại là người có thân hình cao lớn, chui vào trong này còn khá luống cuống, càng không nói tới chuyện nhảy xuống.

(1) Rào chắn lửa hay còn là rào bảo vệ, phần được xây rộng thêm trong các nhà cao tầng, nhằm mục đích phòng cháy chữa cháy, ngăn hỏa hoạn lan tràn, cũng là chỗ cho người ta trú khi gặp hỏa hoạn.


Thị trưởng Hoàng thở hổn hển, dựa vào cạnh tường hỏi, "Rốt cuộc có điều tra được gì không?"

Đội trưởng Chi cầm theo mấy túi vật chứng, vừa lau mồ hôi vừa lắc đầu, "Dưới đất đầy bụi, cũng chỉ có dấu chân của một người, cũng có thể loại trừ khả năng leo lên, bị kéo đi. Hơn nữa theo lời khai của bảy tám nhân chứng, cơ bản có thể kết luận là tự sát."

Thị trưởng Hoàng thở phào nhẹ nhõm, "Tự sát là tốt rồi, tự sát là tốt rồi."

Lời này nói ra thật sự quá không chú ý gì cả, đổi lại là bình thường, đội trưởng Chi cũng sẽ bật cười, nhưng đặt ở tình huống này, còn ngay tại đây, trong lòng mọi người đều cùng nảy ra một suy nghĩ: Tự sát mà tốt, tự sát mà tốt!

Lan Ngọc từ lúc vào đây tới giờ, chẳng hề lên tiếng, chuyên tâm vẽ hình âm dương ngũ hành dưới đất, trình bày theo hình tròn, sau đó bảo tất cả cảnh sát tránh xa ra, mình leo vào trong trận ngồi xuống. Lúc này tại rào chắn lửa chỉ còn thị trưởng Hoàng, Sở Hà, Aida và Lan Ngọc, lúc bấy giờ Lan Ngọc đang thì thầm niệm chú, đột nhiên bụi bên trong trận tung lên, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Tia sáng lưu chuyển, nếu là một ngày nhật thực, e là sẽ càng đẹp hơn, nhưng nhìn xong, sẽ khiến người ta cảm thấy trái tim bị câu đi mất. Thị trưởng Hoàng không thoải mái dụi mắt, thấp giọng hỏi Sở Hà, "Ngươi có nhìn ra lai lịch gì không?"

Sở Hà không trả lời, chỉ thấy trong vòng tròn loáng thoáng truyền ra tiếng quỷ khóc, không lâu sau có một con quỷ nam chảy máu bê bết giãy dụa ló đầu ra, một bàn tay thò về phía Aida.

Đuôi lông mày Lan Ngọc không nhúc nhích, giơ tay dán bùa lên trán lệ quỷ. Trong nháy mắt tiếng khóc dừng lại, lá bùa đốt lên không nhìn thấy lửa, chỉ trong mấy giây đốt con quỷ thành tro bụi.

"A a a a a a!"

Cuối cùng là một tiếng kêu thảm thiết tan biến cùng tro bụi, trong nháy mắt, những tia sáng màu sắc tăng vọt, gần như hoàn toàn bị trận của âm dương sư nuốt vào!

"Đây mà là cầu phúc hả?" Thị trưởng Hoàng ngạc nhiên hỏi, "Bày trận đánh tan cả hồn phách, cái này chẳng phải là phục ma trận sao?!"

Ngay lúc hắn vừa lên tiếng, trận hình tròn đột nhiên biến hình, biến thành một bàn tay khổng lồ phát sáng! Bàn tay kia khô gầy, móng tay dài cong lại, trông như có thể thu hết không gian ở đây chỉ bằng một nắm tay, ngay sau đó giống như rắn độc tập trung mục tiêu, đột nhiên dừng lại trước mặt thị trưởng Hoàng!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Sở Hà một tay kéo con chồn, nhanh như chớp kéo ra phía sau mình —

Trong nháy mắt hắn không giống như lôi một con chồn béo hơn ba trăm kg, ngay cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ giơ lên cao, cứng rắn dừng lại trước mặt Sở Hà!

Móng tay sắc bén được hình thành từ ánh sáng, cách mi tâm của Sở Hà chừng 5cm, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đâm thẳng vào mắt hắn.

Nhưng Sở Hà không hề chớp mắt lấy một cái.

Mấy giây sau, bàn tay khổng lồ chậm rãi rút về. Ánh sáng từ từ biến mất dưới tốc độ mà mắt người có thể nhìn thấy, ước chừng mười giây sau, mới biến mất trong không khí bụi mờ.

"Rất xin lỗi!"Aida đứng dậy, ra vẻ vô cùng hối hận, "Tôi quên mất trận đồ này chỉ vô hại với thuật sĩ và người thường, với nội đan của yêu quái sẽ có chút tổn thương — Thị trưởng Hoàng có sao không? Có phải bị dọa rồi không? Lan Ngọc, mau xem cho thị trưởng Hoàng!"


Sở Hà giơ tay ra chặn lại.

Chỉ thấy thị trưởng Hoàng đã biến mất, thay vào đó là một con chồn béo nằm rạp dưới đất, bởi vì quá sợ hãi mà run lên. Tư thế này trông như đang quỳ lạy về phía người Nhật, bốn chân nhũn ra, cả buổi mới miễn cưỡng ngẩng được đầu lên, run lẩy bẩy biến về thành hình người.

Hoàng béo mặt đỏ bừng, mặc dù đã lui ra sau, nhưng mùi nước tiểu nhàn nhạt vẫn có thể nghe thấy — Hắn tè ra quần.

"Tôi, tôi không sao." Con chồn xấu hổ lui ra sau, "Tôi đi thay.... thay quần, mấy cậu... mấy cậu nói chuyện đi..."

Hắn thất tha thất thểu đi ra ngoài, bởi vì tinh thần hoảng hốt, đi tới trước cửa thang máy thiếu chút nữa chân trái vấp chân phải, tay luống cuống chống lên tường mới đứng vững.

Trông thì có chút buồn cười, Aida rõ ràng cười một tiếng — Không biết thị trưởng Hoàng có nghe thấy không, hai ba bước cúi đầu bước đi nhanh.

Lan Ngọc hơi th.ở dốc, đột nhiên hướng về phía Sở Hà, cúi người, "Xin lỗi, là do tôi sơ sẩy..."

"Bởi vì nó trông rất giống người mà." Aida tiếp lời, "Xém xíu nữa thì quên, thật ra trận pháp này còn có thể hủy nội đan của yêu quái — Nói vậy, Hoàng tiên sinh đúng là may mắn, hahahaha!"

Sở Hà xoay đầu liếc mắt nhìn Aida.

"À, Sở tiên sinh xin đừng lấy làm phiền lòng, có đôi khi chúng tôi sẽ hơi vui đùa với yêu quái một chút, nhưng bây giờ thời đại thay đổi, những trò đơn giản cũng có thể làm tổn thương tính mạng của yêu quái..."

Aida còn chưa dứt lời, Sở Hà đã xoay người bỏ đi.

Tiếng cười của Aida ngưng bặt, lát sau hừ một tiếng, "Tên yêu vật hèn hạ lại có diễm phúc trấn địa tại nơi có phong thủy tốt như vậy."

Lan Ngọc thở dài, "Aida sư thúc..."

"Chuyện gì?"

"Chưởng môn nhờ tôi giúp đỡ cho ngài," Lan Ngọc chần chờ một hồi, chậm rãi nói, "Nhưng cũng không có nói để ngài tùy ý giết người, cho nên một tuần tới, ngài tự lo cho mình đi."

Aida bước tới nắm tóc âm dương sư, "Cậu có ý gì?!"

Thiếu niên không lùi bước, Aida trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc cắn răng hạ giọng nói, "Cậu biết địa sinh thai cần tế bảy sinh linh, chúng ta đã tới đây rồi, sao có thể lùi bước? Huống chi người chết đầu tiên là người của chúng ta, nhược điểm của tên họ Hoàng đó cũng nắm ở trong tay, hắn không có gan cãi lại!"


"Nhưng mà..."

"Lẽ nào cậu sợ tên họ Sở đó? Hắn chỉ là một người bình thường!"

"Một người thường gần nhập ma." Âm dương sư nặng nề nói, "Yêu quái thành ma vốn đã khó, huống chi là người sắp nhập ma? Tôi lo phía sau hắn là chính là ma tộc, tới lúc đó sẽ vô cùng phiền phức."

Aida chẳng hề để ý, hỏi ngược lại, "Cho dù là phiền phức, chẳng lẽ cậu sợ không thoát thân được? Âm dương sư thời Hán Đường vốn đã sa sút, tính tới hôm nay, ngoại trừ cái tên Chu Huy không đơn giản kia ra, còn ai dám làm đối thủ với Mật tông chúng ta?"

Thiếu niên âm dương sư chần chờ chốc lát, chỉ thở dài.

"Chú không biết." Giọng của hắn nhỏ tới nỗi gần như không nghe thấy, "Trời đất mênh mông, người chúng ta không thể chọc còn rất nhiều..."

Sở Hà rời khỏi công trường, thấy thị trưởng Hoàng đã thay quần khác, ngồi một mình trên bậc thềm.

Trời đang về chiều, nắng chiều buông xuống, chim tụ thành đàn bay ngang qua thành phố, hướng về phía xa xa. Con chồn dùng một tay chống cằm, một tay gãi gãi lỗ tai, nhìn đàn chim bay tới xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sở Hà đi tới bên cạnh hắn, cùng ngồi trên đường lề đường.

"Ngươi nói đi." Giọng con chồn buồn buồn, "Ta làm người có được không, còn chưa đủ tốt sao?"

Sở Hà nói, "Rất tốt rồi."

"Vậy tại sao vẫn không có ai coi trọng ta?"

Vấn đề này Sở Hà rất khó trả lời. Hắn suy nghĩ rất lâu, lâu đến độ ngay cả thị trưởng Hoàng cũng nghĩ hắn sẽ không trả lời, thì mới nghe hắn nói, "Có thể ngươi làm chưa đủ?"

"Hả?"

"Ngươi phải làm nhiều hơn, làm tốt hơn, chắc là sẽ ổn thôi."

Hoàng béo chớp mắt, tự suy nghĩ một hồi cũng miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, vì vậy thở dài "Haizz..." một tiếng, "Vậy ta có thể cố gắng hơn một chút..."

Sở Hà khen ngợi gật đầu, đột nhiên bị Hoàng bép dùng ngón tay mập mạp chọt chọt, "Sở tổng."

"Hử?"

"Ngươi thấy hai ta quen biết lâu như vậy, ta vẫn chưa biết tại sao ngươi không làm người, lại muốn thành ma?"

Sở Hà xoay đầu nhìn hắn, con chồn nghiêng đầu tỏ vẻ vô tội. Tuy rằng tên béo này đã cố gắng giấu đi, nhưng trong đáy mắt vẫn không che được sự hâm mộ và ghen tị.

"...Ta đã," Sở Hà phức tạp trong lòng, qua vài giây mới miễn cưỡng nói, "Ta đã từng có hai đứa con."


Hoàng béo lập tức kinh ngạc, "Ngươi lấy vợ hồi nào, cả con cũng sinh luôn rồi?!"

"Nhưng đứa lớn bị người ta giết, đứa sau cũng bị bắt. Ta hao tốn hết nguyên thần để cứu đứa lớn nhưng bất thành, từ đó trở đi thì nhập ma."

Thị trưởng Hoàng trừng to mắt ngây ngốc, một lát sau vén tay áo lên, "Là ai hại cả nhà ngươi?! Nói với anh em một tiếng, ta bóp ch/ết hắn!"

"Ngươi tỉnh chưa Hoàng béo?" Sở Hà dở khóc dở cười, "Ngươi phải giảm béo trước, tu luyện thêm một trăm năm nữa, đại khái có thể miễn cưỡng làm con chốt thí cho người ta!"

"Má nó ngươi nói giỡn cái gì vậy! Cho dù là ai thì cũng không thể làm chuyện thiếu đạo đức, đáng bị trời phạt như vậy! Ngươi nói cho ta biết tên thằng đó, là ai làm, anh em như ta sẽ dựng tên thằng đó lên làm mục tiêu phấn đấu!"

Hoàng béo nhạy dựng lên, vừa định ồn ào, đột nhiên nghe thấy tiếng bóp kèn từ xa của một chiếc xe. Chiếc xe có màu đen, dưới trời chiều chạy từ xa đến, thân xe được lau bóng loáng, đầu xe mở đèn sáng chói mắt!

Hoàng béo lập tức bị kéo sự chú ý, "Trời **, sao lại có thể tới đây?!"

"Ai vậy?"

Lúc này trong công trường phía sau bọn họ, Aida và thiếu niên âm dương sư Lan Ngọc cũng đi tới, nhìn thấy chiếc xe kia trong nháy mắt lùi lại nửa bước. Ngay sau đó chiếc xe Bentley bóng loáng dừng lại trước mặt mọi người, cửa mở, vài người bước xuống.

Dẫn đầu là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi yểu điệu, eo thon dáng cao, tóc xoăn, trông rất phong tình, lúc còn trẻ nhất định khiến chúng sinh điên đảo.

Đi phía sau là một cậu trai trẻ tuổi, cao 1m8, vai rộng eo nhỏ chân dài, gương mặt anh tuấn phi phàm, ánh mắt thâm thúy bị kính râm che mất, người mặc áo da, cho dù đi đâu cũng giống như đi quay phim Hollywood.

Hoàng béo: "..."

Đem so với người đi đường, Hoàng béo và ông chủ Sở lập tức trở thành nhà xí nghiệp nông thôn.

"Chào mọi người! Ui, thị trưởng Hoàng cũng ở đây ha!" Người phụ nữ phong tình vạn chủng vén tóc, cười chào Aida, "Tôi họ Lý, là chủ nhiệm được trên tỉnh phái xuống tiếp đón đoàn mình, gọi Lý Hồ là được — Aida tiên sinh, hôm qua không ra đón ngài, thật sự xin lỗi vô cùng!"

Aida bắt tay cô, ánh mắt không kiểm soát lướt qua, nhìn về phía chàng trai phía sau.

Một giây đó, sắc mặt Aida trở nên quái lạ, như là muốn che giấu sự hiếu kỳ và ngạc nhiên cực độ, nhưng không thể, bởi vậy gương mặt có chút cứng nhắc nói, "Xin hỏi, vị này là..."

Thanh niên chậm rãi tháo kính mắt xuống, giơ tay ra — mà trước khi Aida bắt lấy, hắn chuyển hướng giơ về phía thiếu niên âm dương sư, "Tiểu mỹ nhân, em tên gì?"

"..." Lan Ngọc nói, "Tại hạ họ Nhan, tên Lan Ngọc, xin hỏi ngài là..."

"Tôi là Chu Nhất, Chu trong Chu Linh Vương(2)." Thanh niên cong khóe miệng, trông cà lơ phất phơ nói, "Nhất trong đệ nhất thiên hạ."

(2) Chu Linh Vương tên thật là Cơ Tiết Tâm, là vị vua thứ 23 của nhà Chu.

Hết chương 4.