: Chân tướng tàn khốc và bí mật thối nát.
— Phượng Tứ!.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
Sở Hà đột nhiên cảm thấy mình nghe ai gọi, xoay đầu lại.
Nhưng mà sau lưng hắn, bên trong không gian dị độ trống rỗng, vô số mặt gương phản chiếu khúc xạ chói mắt.
Nghe nhầm sao... Sở Hà xoay đầu, tầm nhìn đặt lên chiếc gương trước mặt, giây tiếp theo hắn ngạc nhiên phát hiện, phía sau mình không biết từ lúc nào đã có một người khác.
Người nọ có gương mặt quen thuộc, mang theo nụ cười quen thuộc, ngay cả khóe mắt cũng giống hoàn toàn trong trí nhớ, cảm giác hơn vạn năm trôi qua cũng chưa từng thay đổi.
Con ngươi Sở Hà khẽ run, há miệng ra lại không nói ra được câu nào, hồi lâu mới phát ra tiếng không dám chắc, "Thích Già...?!"
Thích Già tiến lên một bước, đặt tay lên vai Sở Hà.
— Y không phải ảo giác lạnh lẽo trong gương, mà là người tồn tại thật sự, ngay cả hơi ấm từ lòng bàn tay cũng có thể cảm nhận được qua lớp áo.
Mà nhiệt độ có thể nói là nóng như lửa, có thể đốt cháy mỗi một dây thần kinh dưới da, cảm giác đau nhức không nói ra lời, khiến Sở Hà không nhịn được run lên.
Cơ thể của hắn run rất kịch liệt, cho nên dùng sức cũng không quay đầu lại được, thậm chí một cái liếc mắt ra sau cũng không thể, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt gương cách đó không xa, Thích Già đang cười với mình và bản thân yếu ớt.
"Đừng quay đầu lại." Thích Già nói vào lỗ tai hắn.
"Tại sao... Người..."
Thích Già cười rộ, "Tiểu Phượng Hoàng, con trưởng thành rồi."
Sở Hà thở hổn hển, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mãi cho đến khi máu rỉ ra, chảy theo chỉ tay.
"Người vẫn... không hề thay đổi... Tại sao..."
"Tại sao ta xuất hiện ở đây cũng không quan trọng, quan trọng là... sao con vẫn còn ở đây." Thích Già cười nói, "Nhưng mà vào thời khắc lâu ngày gặp lại, đừng dùng câu hỏi vì sao nhàm chán như vậy để lãng phí thời gian."
Y dừng một chút, tông giọng giống y như đúc trong trí nhớ của Sở Hà, dịu dàng mê hoặc, "Nếu như ở cùng ta, con có nguyện ý xoay chuyển trời đất không, Tiểu Phượng Hoàng... thân ái của ta?"
Ẩn ý trong câu nói này, ước chừng vài giây sau, mới từng chút từng chút giống như dòng điện chảy vào trong dây thần kinh bò vào óc.
— Nếu như thời gian quay về, năm tháng đảo ngược, trở lại năm đó Phượng Hoàng minh vương khóc rống trong đại điện, giờ phút này chính là cứu chuộc lớn nhất đất trời; nhưng hơn vạn năm trôi qua, mây bay vụt đi, cảnh còn người mất, Sở Hà nhìn chằm chằm bản thân nhợt nhạt trong gương, một câu cũng không nói ra được.
"Ta... ta sẽ không tin tưởng người nữa... Thích Già..." Một lát sau âm thanh yếu ớt của Sở Hà mới phát ra giống như phá băng, chậm rãi chảy vào không khí.
"Người ở trong lòng ta là sự tồn tại quá nhiều nghi ngờ, tức giận và oán hận đã hủy hoại ta hoàn toàn... Cho dù là khi người trở về vô sắc thiên, hay là lúc ở núi Tu Di xảy ra những chuyện kia đi chăng nữa, vẫn là thiên đạo pháp nghĩa nhắm vào sự thay đổi của tứ ác đạo, thậm chí người còn ra lệnh cho Hàng Tam Thế minh vương —"
"Con ghét Hàng Tam Thế." Thích Già tiếc nuối nói, "Xin lỗi, ta nên nghĩ tới sớm hơn."
Sở Hà nuốt nước miếng, lưỡi vì quá căng thẳng mà tê dại.
"Cho nên, lúc này ta không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người như trước... Nhưng ta cũng cố gắng tránh xa người, tránh cho Phật kiếp xảy ra, thậm chí chuyện của Ma Ha bây giờ cũng đều lén gạt mọi người..."
"... Ta làm xong hết rồi..." Hắn dừng một chút, thở hổn hển nói, "Ngoại trừ, không có cách nào... hủy diệt tánh mạng của mình."
Thích Già nhướng mày, "Oh? Cả cái này con cũng thử rồi?"
"... Đúng, ở rất nhiều năm trước."
Thích Già cảm thấy rất hứng thú, hỏi, "Vậy, giả thiết bây giờ ta muốn lấy mạng của con thì sao?"
Bọn họ đối diện trong gương rất lâu, diện tích không gian phía sau, vắng vẻ mà xa vời.
Sở Hà nhìn phía trước, nước mắt rơi khỏi khóe mi.
Hắn nói, "Ta sẽ phản kháng."
.
Thích Già trông có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm Sở Hà chốc lát, nhưng gương mặt xinh đẹp của đối phương, dù đọng lệ nhưng vẫn kiên quyết, không hề có chút dao động.
Quyết tâm không chút lay động này giống như năm đó hắn cứ mãi dập đầu rồi lại đi trong gió tuyết lên đến đỉnh núi, giống như khi hắn ở huyết hải rút ra mười hai cây phượng hoàng cốt, cũng giống như hắn từ dưới cây bồ đề bước vào hồ sen sâu tám ngàn trượng, không chút do dự, không biết nguy hiểm và tương lai, cứ từng bước đi về phía trước.
"Con đúng là đã trưởng thành..." Chẳng biết tại sao Thích Già có chút cảm khái, "Nhưng mà ở mặt khác đúng là không hề thay đổi, một khi tìm được con đường mới, dù cho rơi vào biểu máu hôi tanh, cũng vẫn sẽ cắn răng đi tới... Vậy là do ta quá muộn rồi sao?"
Hắn đưa tay về phía hàng ngàn chiếc gương trong không gian, điểm nhẹ một cái, vô số hình ảnh kỳ quái liền xuất hiện trong gương.
Đó là con dã thú rít gào trong chiếc chuông vàng nơi thiên đạo, đao phủ gia thân nhưng có chết cũng không quỳ; đó là ác ma không phổ độ được ở huyết hải, chúng sinh đều quy y chỉ riêng nó thì vẫn đứng thẳng; lấy bầu trời u ám làm bối cảnh, một người đàn ông đi trên mặt đất nứt nẻ, trên chiến trường quỳ một chân xuống, giọng khàn khàn mang máu, nói, "Ta đến cầu hôn ngài..."
Nơi xa xôi ấy, trên mặt gương phản chiếu ánh sáng ấm áp, tất cả mọi người tụ lại, hạnh phúc trọn vẹn, không còn cô độc lạnh lẽo, cũng không còn cảm giác bi ai.
"Đây là tín ngưỡng hiện tại của con?" Thích Già ghé vào lỗ tai hắn nói, "Đây là tình yêu mà cuối cùng con cũng nhận thức rõ ràng?"
Phượng Hoàng nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống gương mặt nhợt nhạt, trong hư không hóa thành hàng ngàn tia sáng lấp lánh vỡ vụn.
"Con không dám thừa nhận." Thích Già cười rộ, có vẻ cảm thấy rất thú vị, "— Con lại không dám thừa nhận."
Y đặt tay lên vai Sở Hà, kéo vạt áo xuống.
Xương quai xanh, da thịt phía sau bả vai đều lộ ra ngoài, trong bóng tối có ánh sáng chớp nhoáng dễ làm người ta động lòng. Trông qua giống như ngọc thạch lạnh lẽo, chạm vào thì lại ấm áp khó mà tưởng tượng, nhẵn nhụi mà mềm mại, dường như chủ nhân của cơ thể mỹ lệ này, bên trong là một trái tim yếu đuối được bảo vệ bởi hàng ngàn lớp không chịu thua.
"Vậy thì, Tiểu Phượng Hoàng trước đây dũng cảm biểu lộ tình cảm với ta..."
Thích Già buông tay ra, áo báo rơi xuống đất.
"Vẫn còn ở đây chứ?"
Y vén mái tóc dài của Phượng Hoàng lên, cúi người đặt môi lên bờ vai trần.
Sở Hà muốn vung tay đẩy ra, nhưng ngón tay lại càng run hơn, không có một chút sức, bị Thích Già dễ dàng nắm lấy, đan ngón tay vào.
"Còn nhớ mình đã quỳ dưới cây bồ đề một ngàn năm thế nào không? Cấm địa của thiên đạo, đôi cây sa la(1), sao cuối cùng lại chọn nơi này?"
(1) Tương truyền nơi niết bàn của Đức Phật có một đôi cây sa la.
"Nếu như ta không gặp con, có phải con sẽ quỳ ở đó tới mấy vạn năm, cho đến khi chết?"
Sở Hà không đáp, môi hơi mở ra, khó có thể ngăn được sự run rẩy.
Thích Già cười rộ, từ phía sau đưa tay che đi đôi mắt của Sở Hà, cảm giác ươn ướt nơi khóe mắt chạm vào lòng bàn tay, giống như con bướm đang kéo hơi tàn trong gió tuyết.
"Quỳ ở đó một ngàn năm..." Y nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo, khẽ cười hỏi, "... Ở dưới cây bồ đề, con nghĩ gì?"
"..."
"Có liên quan đến ta không?"
"..."
Lời nói dây dưa giữa hô hấp, nức nở trong cổ họng đều bị sự dịu dàng chặn lại, nghe giống như tiếng khóc ẩn đi. Một lát sau Thích Già kéo cằm Sở Hà, khiến hắn phải nghiêng đầu, dịu dàng nói, "Trả lời ta."
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, trong không gian tối tăm lại có hàng ngàn chiếc gương lạnh lẽo, tiêu trừ cõi trần, muôn đời vắng vẻ, đất trời giống như chỉ còn hai người họ, những loài khác đều biến thành mây khói.
"Đó là chuyện rất lâu rồi..." Sau một hồi Sở Hà rốt cuộc cũng khàn giọng nói, mỗi một chữ đều nghe như huyết khí bị xé rách.
"Ta đã... không nhớ rõ nữa..."
Thích Già hơi dừng lại.
Trong nháy mắt, thanh giáo xuất hiện trong tay Sở Hà, kiên quyết quét một cái, khiến vô số mặt gương bị đánh vỡ!
— Ầm!
Hàng tỉ mảnh nhỏ bay tán loạn, dường như nổ thành hàng ngàn ngôi sao, sóng thần cuộn trào, trong phút chốc quét sạch không gian này. Thân ảnh của Thích Già trong chớp mắt lao xa ngàn km, một giây sau lại vụt trở về trước mặt Sở Hà, bay vút lên giống như con thú đang vồ mồi —
Thủy triều khiến lớp ngụy trang cuối cùng của hắn bị quét sạch, bất thình lình hiện ra gương mặt của Hàng Tam Thế minh vương.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Sở Hà, mỉm cười, "— Đã lâu không gặp, hy vọng vẫn khỏe, Phượng Hoàng điện hạ?"
Dứt lời hắn vung chân đá Sở Hà văng ra ngoài.
Tiếng ầm ầm nối tiếp nhau, Sở Hà ngã lên mặt gương, ngay sau đó lại va vào bảy tám chiếc gương khác, Hàng Tam Thế minh vương đuổi theo, bóp cổ Sở Hà, "Rầm!" một tiếng xách hắn ném lên mặt gương.
"Ngươi làm sao nhận ra ta?"
"..." Sở Hà thở hổn hển, phun ra mấy bụng máu, một lát sau mới khàn khàn nói, "Ta không có nhận ra."
— Giọng nói của hắn bình tĩnh không có gì thay đổi, nhưng ý bên trong lại rất rõ ràng, thế cho nên Hàng Tam Thế minh vương cảm thấy rất hoang đường, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta không có nhận ra ngươi, chỉ là may mắn thôi." Yếu hầu của Sở Hà bị giữ chặt, giọng nói phát ra nghe vô cùng quái dị, lại mang nét trào phúng, "Nhưng mà giờ nhận ra rồi."
Hàng Tam Thế minh vương nhìn hắn, gương mặt giống y hệt trong trí nhớ không hề thay đổi, rốt cuộc cũng nhận ra hắn không nói dối.
Không phải vì giọng nói của hắn tự nhiên chân thật, mà là xem thường — Lười dùng lời nói dối để che giấu, không đáng.
Hàng Tam Thế minh vương rốt cuộc buông tay ra, lui ra sau hai bước. Sở Hà trượt xuống, khi chân chạm đất thì lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vứng, trong phổi sặc ra bọt máu.
"Phong cách của ngươi đúng là vạn năm không đổi... Nhưng mà không cần dùng ánh mắt phản cảm đó nhìn ta, ta đã cất pháp tướng vào rồi mới gặp ngươi mà." Hàng Tam Thế minh vương từ trên cao nhìn xuống Sở Hà cuộn người ho khan, cười rộ hỏi, "Chẳng lẽ vì lần trước hại ngươi tạo thành bóng ma quá lớn? Cho nên hôm nay rất khó để quên đi?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều." Sở Hà quẹt đi vết máu bên môi, kéo vạt áo lên đứng dậy.
"Oh? Vậy ngươi thấy ta ngươi không kinh ngạc sao?"
"Ta chỉ thấy kinh ngạc vì ngươi dám khinh nhờn hóa thân thành Phật tổ thôi."
Ngoài dự đoán, Hàng Tam Thế minh vương cũng không có hành động, cũng không phản bác, một lát sau mới thản nhiên nói, "Ngươi nghĩ ta khinh Phật à... Không có. Ta chỉ dựa vào cách Thích Già của ngày xưa đối đãi với ngươi, nhìn đi, ngươi cũng không nhận ra kẻ hở, nói rõ chính ngươi thật ra cũng biết —"
Sở Hà xoay người vung quyền!
Nhưng trong chớp mắt khi cổ tay vung tới, Hàng Tam Thế minh vương lại đánh hắn văng vào mặt gương, khiến lớp kiếng vỡ vụn rơi xuống đất.
Sở Hà lạnh lùng hỏi, "Ngươi bị điên à?!"
"Có lẽ." Hàng Tam Thế minh vương lộ ra nụ cười kì quái, "Nhưng mà cũng không thể nói thế, ngươi chắc là chưa biết đi? Ta nhập ma rồi."
Phản ứng đầu tiên của Sở Hà là buồn cười, nhưng hắn cũng không bật cười thành tiếng, bởi vì ngay sau đó nhìn thấy Hàng Tam Thế minh vương cuộn tay áo lên.
— Ở vị trí khuỷu tay, ma văn màu đen hợp thành mật chú của A Tu La, đây là ký hiệu nhập ma!
Sở Hà nhìn chằm chằm ma văn màu đen, sắc mặt vì quá kinh ngạc mà hiện ra trống rỗng hiếm thấy.
"Nơi này trước khi trở thành ấy ký, vốn là một vết thương... Đúng vậy, vết thương này có khi ta còn là một trong ngũ đại minh vương của Mật Tông môn. Ngươi chắc cũng chưa biết? Tại sao năm đó trên núi Tu Di không ai đến gần ngươi, không ai nói chuyện với ngươi, thậm chí sau đó mọi người còn nhìn ngươi bằng ánh mắt phản cảm và sợ hãi, ở trong góc xì xào bàn tán về ngươi..."
Hàng Tam Thế minh vương ghé sát vào Sở Hà, giọng nói có thể là xưng là mang ác ý, "Ngươi cho là do mình từ nhỏ bất lương, lưng đeo cực ác tướng à? Không, không phải như thế."
"Ngươi từ ngày đầu tiên đến núi Tu Di đã bị người ta nguyền rủa, ngoại trừ những người đặc biệt ra, cho dù là ai tiếp xúc với ngươi đều sẽ gặp rủi ro và bất trắc, thậm chí có người còn rớt khỏi tam thập tam thiên, rơi vào sáu đạo chịu đủ đau khổ luân hồi... Mà vết thương trên người ta, chính là vào ngày ngươi nguyện độ tẫn huyết hải, đột nhiên xuất hiện trên cánh tay ta..."
Lỗ tai của Sở Hà ong ong vang lên, hắn căn bản không nghe được Hàng Tam Thế minh vương nói cái gì, thậm chí quên mất giãy khỏi tay đối phương.
"... Cứ thế ngày tháng trôi đi, những người muốn đến gần ngươi đều xem ngươi là thứ không may, mà trong không gian bị xa cách lạnh lùng, cũng chỉ có thể thân thiết với người đặc biệt..."
"Hiểu không, Phượng Hoàng minh vương điện hạ?"
"Ngươi có thể tiếp tục kiêu ngạo không xem ai ra gì, ôm bi ai cố chấp trong lòng mà tiếp tục sống, ngươi mãi mãi sẽ chẳng biết sự thật tàn khốc và bí mật thối nát này, mãi mãi ở lại trong ảo giác mà người ta phác thảo ra cho ngươi..."
"Đủ rồi!" Sở Hà phát ra tiếng hét nóng giận, bỗng nhiên hung hăng đẩy Hàng Tam Thế minh vương ra.
Hàng Tam Thế bất ngờ không kịp đề phòng, lui lại ra sau, thấy Sở Hà đạp lên vô số mảnh vỡ, đi về phía xa.
Ống tay áo và vạt áo theo bước chân bay phấp phới, nhìn theo góc này, tóc mai chặn gò má, không nhìn rõ trên mặt là biểu cảm gì.
Nhưng Hàng Tam Thế minh vương đột nhiên nhớ tới một cảnh tương tự vào rất nhiều năm trước, Phượng Hoàng đứng dưới tàng cây sa la cắt mái tóc của mình, đứng dậy đạp lên hoa sen, đi về phía huyết hải sâu ngàn trượng — Khi đó lưng của thiếu niên thẳng tắp, giống như tất cả gian nguy đều có thể san bằng, cho dù số phận ở phía trước thế nào, ở đó có một gương mặt dữ tợn đang cười với mình ra sao.
Nếu ngây thơ và dũng khí của năm đó đã bị thời gian mài mòn, vậy bây giờ cái gì đã cho hắn tín ngưỡng càng mạnh mẽ và hoàn chỉnh hơn thế?
"— Ngươi muốn đi tìm Chu Huy à?" Hàng Tam Thế minh vương cười lạnh, "Muộn rồi, thế cục này bày ra là để giết hắn, bây giờ ngoại trừ thiên độ kính giới ra, khắp nơi đều là tử khí hải chí mạng —"
Sở Hà dừng bước, sắc mặt đại biến.
"Trong tử khí hải, vạn vật đều sẽ bị ăn mòn, nanh vuốt của ma vật và huyết nhục đều sẽ hóa thành bọt biển, rơi vào huyết hải trọn đời không siêu thoát."
Hàng Tam Thế minh vương chỉ về phía xa, trên vô số mảnh gương vỡ hiện ra hình ảnh, đồng thời vang lên tiếng ma thú phẫn nộ gào thét!
"Có lẽ chúng ta nên cược một ván, xem ma thú có thể vùng vẫy trong tử khí hải được bao lâu.."
Trên mặt Hàng Tam Thế minh vương hiện ra nét châm chọc, "Nếu xuất thân từ huyết hải lại đại biểu cho thiên đạo, vậy ngươi có thể nhìn xem — Lần này huyết hải hoặc thiên đạo, còn có ai có thể ra tay cứu hắn đây?"
Hết chương 38.