Xem cho kỹ vào, bí mật tối tăm nhất của Phượng Hoàng minh vương.
Sáng sớm ở Bắc Kinh là một bầu trời tươi sáng trong lành, vừa đến trưa thì mây đen kéo tới, giống như một bức màn đen che lấp cả bầu trời, đè lên thành phố gần hai chục triệu dân.
Sơn vũ dục lai(1) cả thành phố.
(1) Mưa núi sắp kéo đến.
Cửa nhà kho vẫn khóa chặt, dưới ánh đèn lờ mờ thấy mọi người cùng bị nhốt một chỗ, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Bên ngoài cửa sổ có rất nhiều người lắc lư, dưới trời mây phảng phất bóng ma màu tro. Chúng nó vừa phát ra tiếng khóc nức nở vừa cào cửa, khiến cánh cửa bằng sắt xuất hiện những vết xước, cửa sổ bằng thủy tinh vì được bọc lưới bảo vệ nên tạm thời thoát nạn, nhưng nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau chói tai, đoán chừng cũng không kiên trì được bao lâu.
Tư Đồ Anh Trị ngồi xổm trong góc nhà kho, xé áo, buộc lên cánh tay chảy máu nhễ nhại, than thở, "Đây là áo Hermes đó..."
Cậu cảnh sát được hắn cứu cảm động đến rơi nước mắt, phản ứng đầu tiên là cám ơn tổ trưởng, sẽ đền lại áo cho anh, nhưng nghe là áo Hermes, lập tức như bị sét đánh, "Tổ, tổ trưởng Tư Đồ —"
"Không liên quan tới cậu." Tư Đồ Anh Trị nói, "Là do tôi sơ sót, không nghĩ phân hủy tới cỡ đó rồi vẫn có thể thi biến được."
Vu Tĩnh Trung vẫn trầm lặng như nước, hút thuốc hỏi, "Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Rầm một tiếng vang lên, trên cửa lại xuất hiện thêm một vết cào, mắt thấy cửa sắp bị phá đến nơi. Mọi người kinh hoảng giơ súng, hai tổ viên đứng phía trước vẫn còn chịu được, những cảnh sát phía sau thì sợ tới mức không cầm nổi súng, mấy người mới run lập cập, mắt thấy sắp cướp cò.
— Cũng khó trách bọn họ, vốn là tạm thời bị điều qua điều tra vụ án trong nhà kho, ai biết mới đưa thi thể từ trong tường xi măng ra, sắc trời bên ngoài lại đột nhiên tối sầm, tiếng quỷ khóc thê lương từ bốn phương kéo tới, ngay sau đó một đám người không ra người quỷ không ra quỷ từ dưới đất bò lên, lắc lư bao vây nhà kho này.
Một đám cảnh sát gặp trận này, người có trí tưởng tượng phong phú nhất đột nhiên nhớ tới bộ phim Resident Evil, có cảnh bị tang thi vây quanh thế này, nếu không nhìn tổ trưởng Tư Đồ Anh Trị với Vu phó đứng chắn phía trước, chắc là đã sợ tới xón ra quần rồi.
"Người anh em không may này —" Tư Đồ Anh Trị chỉ vào thi thể gần như đã sắp phân hủy thành bộ xương khô phía sau, "Hai tháng trước bị giết ở đây, có người làm phép trên người hắn, lấy hắn làm trận nhãn bày một trận tứ phương tẩu thi vô cùng lợi hại. Gần nhà kho này có một bãi tha ma thời Mãn Thanh, hài cốt bị chôn bên dưới bị trận nhãn hấp dẫn, từ dưới lòng đất mò tới đây, chính là thứ đang bao xung quanh chúng ta ở bên ngoài."
"Mục đích của trận pháp này là gì?" Vu Tĩnh Trung hỏi.
"Ngưng tụ tử khí, lấy địa mạch ở dưới nhà kho làm ống truyền, tử khí sẽ truyền tới tay của chủ trận. Nếu như chúng ta không đem thi thể từ trong tường xi măng ra, trong vòng bảy ngày, tất cả thi thể trong phạm vi một ngàn dặm sẽ mò tới đây, tử khí ngưng tụ được sẽ tạo ra sức mạnh kinh người, nếu thả ra, sương mù tạo được đủ để bao phủ nửa thành phố Bắc Kinh."
Mí mắt Vu Tĩnh Trung giật giật, "Họ Liêu chỉ là một hồng tam đại, ăn no rửng mỡ à? Hay là muốn đoạt ngôi soán vị?!"
Tư Đồ Anh Trị lắc đầu nói, "Trận tứ phương tẩu thi này lợi hại tới mức anh không tưởng tượng được đâu, anh nhìn tốc độ thi thể tụ tập đi, tôi không thể làm tới trình độ này, ít nhất phải có tài cỡ Chu lão đại, đằng sau họ Liêu chắc chắn còn một bàn tay khác thao túng, bản thân hắn cũng chỉ là một binh sĩ bị lợi dụng thôi."
Tiếng bước chân và tiếng cào cửa càng ngày càng nhiều, Vu Tĩnh Trung nhìn xung quanh hỏi, "Anh gọi cho Chu Huy chưa?"
"Tôi nhắn một tin cho hắn rồi, hắn nói đại khái đã tìm được chủ trận, nhưng bây giờ không phân thân được, phái một người trong tổ tới tiếp ứng." Tư Đồ Anh Trị như có điều suy nghĩ, "Bây giờ mấu chốt cần làm rõ là đối phương thu thập nhiều tử khí như vậy để làm gì, còn nữa, làm sao để phá trận tứ phương tẩu thi này..."
Hắn vừa định tới chỗ thi thể tìm chút linh cảm, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thét táo bạo thê lương, ngay sau đó "Rầm!" một tiếng cửa bị đập mạnh!
Một lính cảnh sát đứng phía trước cầm súng không vững, "Đùng!" một tiếng bóp cò.
"Mẹ nó!" Mấy người đồng thời cùng tức giận mắng, bên tai vang lên tiếng kính thủy tinh vỡ, mấy bàn tay đen thui mò vào trong lưới bảo vệ, bắt một cảnh sát gần nhất!
Lính cảnh sát phát ra tiếng kêu thảm thiết, giây kế tiếp, Vu Tĩnh Trung quăng điếu thuốc đi đạp chân dập tắt, rút súng từ sau lưng bắn một phát, làm thây khô cách đó mười bước văng ra ngoài!
Cậu cảnh sát ngã xuống đất, nhưng ngay lúc đó có những bàn tay khô khốc khác mò vào, cả cánh cửa sập xuống.
Vô số thi thể đã phân hủy tới mức không còn hình dáng bò vào trong, mấy cảnh sát không kịp nổ súng trong nháy mắt bị bắt, cửa vào gần như bị hủ (mục nát/thối rữa) thi che hoàn toàn. Trong nhà kho vang lên tiếng nổ lớn, vô số người hét lên liều mạng bóp cò, nhưng hủ thi bị bắn trúng ngã về sau rồi lại lắc lư đứng dậy dù đã cụt tay cụt chân, căn bản không thể giảm thiếu số lượng của bọn chúng.
Tiếng súng vang lên liên tục, rất nhanh đã có người hết đạn, mấy hủ thi nhân cơ hội nắm lấy chân của một cảnh sát. Vừa kéo hai bước đã bị Vu Tĩnh Trung dùng thân súng đập vào đầu nát bấy, sau đó ném súng đi, tay không xách hủ thi lên, "Rầm!" một tiếng ném vào tường, cổ của hủ thi gãy một góc chín mươi độ, té xuống.
"Vu phó!" Cảnh sát kia cảm kích, nhưng sau đó lại có càng nhiều hủ thi khác kéo tới, vô số khuôn mặt dữ tợn gần như là chen nhau vồ tới mặt hắn.
"Cúi — xuống —!" Một tiếng rống giận từ xa vang lên, một cậu nhóc trong tổ gần như giẫm lên vai lên đầu hủ thi lao tới, chân đáp xuống đất, trong tay lóe lên một sợi dây thừng. Cầm hai đầu dây quét kiểu hình quạt, máu phụt lên cao tận nóc, hơn mười một cái đầu của hủ thi rơi khỏi cổ.
Nhưng cũng vô dụng, hủ thi tụ tập ngoài cửa có đến cả ngàn, còn có nhiều con đang bò từ dưới đất lên. Tư Đồ Anh Trị đỡ lấy Vu Tĩnh Trung ngã phía sau mình, căn bản không kịp quan tâm những người khác, giơ tay lên, miệng phát ra tiếng rít gào cao tận trời.
Giây kế tiếp, một đòn sét từ trên trời đánh xuống, bị hắn bắt được, dây roi chói mắt vô cùng, vung về phía hủ thi!
Luồng điện tàn sát bừa bãi, hủ thi giống như lúa bị gặt gục xuống, trong nháy mắt làm trống cả một khu vực.
Mùi hủ thi bị cháy bốc lên nồng nặc, không ít cảnh sát đều nôn ra. Giữa tia sáng chói mắt, tia chớp hình cầu gào thét xông tới, đến mức hủ thi hóa thành than luyện, thậm chí những con hủ thi đang bò lên từ đằng xa cũng bị chém làm hai.
"Tôi đánh bọc phía sau!" Tư Đồ Anh Trị lôi Vu Tĩnh Trung rống lớn, "Anh đưa người chạy đi! Kêu một người trong tổ tới phá trận!"
Tai của Vu Tĩnh Trung bị roi điện quất trúng chảy máu, không kịp trả lời, vươn tay kéo Tư Đồ Anh Trị về phía mình.
Tư Đồ Anh Trị xoay đầu lại, chỉ thấy quả cầu điện phát nổ, khiến mười mấy hủ thi nát bấy, mấy tay chân còn dư rơi xuống cái hố vừa bị cú nổ tạo ra, đen kìn kịt.
Đây cũng là đã được đào xong từ trước, bên trên được xi măng lấp đi, sau khi bị quả cầu điện làm nổ thì xuất hiện một đường hầm.
"Không kịp! Không chạy thoát được đâu!" Vu Tĩnh Trung cố sức lau máu đang chảy ra từ tai, rống lớn, "Tất cả cùng xuống dưới đi!"
Tư Đồ Anh Trị sợ giữa đường gặp chủ nhân của trận này, đến lúc đó mang theo một nhóm người phàm bên cạnh, không thể nào toàn thân trở ra. Nhưng hủ thi lại đang không ngừng kéo tới, quả thật giống như củ cải xâu thành từng chuỗi, kéo hoài kéo mãi không hết, nếu như ở trên thì những người này cũng không thể sống được, thì đành thôi, hắn xoay đầu hét về phía mọi người, "Vu phó ở phía sau, tôi dẫn đường! — Theo tôi!"
Hủ thi lần thứ hai lắc lư tụ lại, Tư Đồ Anh Trị giơ tay lên không trung nắm lại, trong tay lập tức xuất hiện hai thanh đao, tay trái ném một thanh cho Vu Tĩnh Trung, tay phải chém hủ thi trước mặt tan xác.
Hắn băng qua cơn huyết vũ của đống tay chân lặt lìa, vọt tới trước đường hầm nhảy xuống. Mấy cảnh sát còn lại cũng giống như sắp mất mạng chạy như điên theo hắn, trong lúc cấp bách không thắng kịp, ngã vào đường hầm.
Vu Tĩnh Trung yểm trợ phía sau suýt nữa bị hủ thi bọc đánh, gần như là tìm đường máu trong một rừng hủ thi, sau đó chặt hai hủ thi đang gào thét bò tới trước đường hầm, rồi mới mặt mày dính máu nhảy vào trong.
Dưới chân hắn trống rỗng, bên tai là tiếng gió gào thét, nửa giây sau ngã xuống đất, lập tức có ba bốn người tới đỡ.
"Vu phó sao rồi?"
"Không sao chứ?"
Vu phó lau máu đứng dậy, "Các đồng chí cực khổ rồi, những chuyện xảy ra hôm nay sẽ xếp vào mức tuyệt mật, xin các đồng chí hợp tác với bộ an ninh quốc gia, điều lệ bảo mật phải ghi nhớ trong lòng... Tư Đồ? Anh làm gì vậy?"
Trong đường hầm có một căn phòng bằng đá chật hẹp, kích cỡ chỉ bằng một tầng hầm của một căn nhà cấp ba ở xã, miễn cưỡng có thể đứng vừa tám người. Phía đông của căn phòng hẹp lại, tạo thành một đường hầm uốn lượn, Tư Đồ Anh Trị đang đứng trước lối đi, nhìn vào bóng tối đen kịt, thân thể đứng thẳng không nhúc nhích.
Vu Tĩnh Trung đi tới, vỗ vai hắn, "Nhìn cái gì vậy?"
"..." Tư Đồ xoay đầu, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, "Giờ chạy còn kịp không?"
Vu Tĩnh Trung sửng sốt, chỉ nghe bên trong có tiếng nước nhỏ nhỏ giọt.
Ngay sau đó có một luồng khí âm u cực kì bá đạo tràn ra, bao phủ mọi người.
Vu Tĩnh Trung thấy lồ.ng ngực mình bị đè xuống, rất khó thở, xoay đầu nhìn thấy mọi người đều dựa vào tường, có một người nhát gan sợ tới mức chân đứng không vững. Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, mấy giây sau có một dòng nước đen chảy ra, luồng qua đất đá, ồ ồ chảy vào trong căn phòng.
Tư Đồ nhìn chằm chằm dòng nước, gần từng chữ, "Tử.khí.hải..."
"Lùi ra sau!" Hắn đột nhiên hô lên, "Lùi ra sau! Đừng để nước chạm vào người, lùi ra sau!!"
Mọi người hoảng hốt lùi lại, nhưng đã chậm. Cậu cảnh sát khi nãy hắn cứu đứng gần nhất, không phản ứng kịp, để nước dính vào giày.
Nửa giây sau, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy bàn chân hắn bắt đầu bị hòa tan, xương giống như tuyết gặp nước sôi tan ra, da thịt lộ ra ngoài chuyển thành màu đen khủng khiếp!
Tư Đồ Anh Trị nhào tới chém chân hắn nhưng đã không kịp nữa. Cậu cảnh sát ngã xuống đất co quắp lại, có thể bằng mắt thường nhìn thấy quá trình phân hủy thành xương, trong mấy giây ngắn ngủi hòa vào dòng nước đen.
Mọi người hoảng hốt, kêu thảm thiết lùi ra sau, rất sợ nước dính vào giày mình. Tư Đồ Anh Trị bay ngược về phía miệng đường hầm, đại khái là muốn bay lên trên đối phó với đám hủ thi kia còn hơn là ở đây đối mặt với tử khí hải, nhưng giây tiếp theo, trong đường hầm vang lên một giọng nói u ám mà trầm lặng, "Nếu đã xuống rồi thì đừng hòng đi."
Tư Đồ Anh Trị chấn động, khó tin xoay đầu lại.
Trong đường hầm xuất hiện một nam tử toàn thân đỏ như lửa, ba mặt tám cánh tay, tay cầm chiến kích, chân trần đạp lên bùn đất, hơi thở nóng bức đập vào mặt.
"Hàng, Hàng Tam Thế minh vương..."
Vu Tĩnh Trung ngạc nhiên hỏi, "Anh nói cái gì?"
Nam tử thân đỏ như lửa bước ra, đứng giữa căn phòng đá. Tử khí hải từ phía sau hắn trào ra, càng lúc càng nhiều, tạo thành một dòng suối nhỏ.
Trông hình dáng của hắn thật sự quái dị, tựa như kim thân trong miếu nhảy xuống vậy — Nhưng tướng mạo này đặt ở trong miếu thờ là trang nghiêm oai nghi, còn ở đây thì trông chẳng khác gì phim kinh dị, mấy cảnh sát không đỡ được, chống tay lên tường sợ run.
"Một trong những ngũ đại minh vương của Mật Tông chính quy, A Súc Như Lai sắc lệnh luân thân, địa vị còn cao hơn cả Phượng Hoàng minh vương..." Hàm răng của Tư Đồ Anh Trị va vào nhau, run giọng hỏi, "Thiên đạo cường giả như ngài, sao lại đến nhân giới lạm sát vô tội tích lũy tử khí, rốt cuộc là muốn làm gì?!"
Mỗi một mặt của Hàng Tam Thế minh vương đều có ba con mắt, con ngươi bên trong dựng thẳng, từ trên cao nhìn xuống.
Dưới ánh mắt của hắn, những người phàm ở hạ giới cũng giống như không khí chẳng mấy đáng kể, chỉ có cương thi tu hống Tư Đồ Anh Trị, tốt xấu gì cũng có thể tính là sinh vật thấp hèn giống chó với lợn.
"Đúng là trùng hợp, tử khí hải vốn dùng để đối phó với ma vật mạnh hơn..."
Hàng Tam Thế minh vương hơi dừng lại, thản nhiên nói, "Nhưng mà nếu là chủng tộc cấp thấp trong tứ ác đạo, bản tọa trước hết cũng nên hàng phục ngươi."
Con ngươi của Tư Đồ Anh Trị co rút — Giây tiếp theo chiến kích nặng nề phá không gian vụt tới trước mặt!
.
— Ầm!
Mặt đất trong Liêu gia rung chuyển kịch liệt, đồ nội thất rơi vỡ đầy đất, Sở Hà giơ tay đỡ lấy chiếc gương rơi xuống.
"Lần trước tới nhà hắn không phải thế này." Chu Huy vuốt cằm, nhìn xung quanh phòng khách, "Shaak Ti trong gương có sở thích sôi nổi thế à?"
Sở Hà mặt không đổi sắc nói, "Không biết, giao du với cô ta là anh chứ không phải tôi."
Trong diện tích 200m2, trong phòng khách treo màn che màu đen cao tận 6m, trên màn là vô số tấm gương to nhỏ. Những chiếc gương này che toàn bộ tường và trần nhà, cho dù nhìn ở góc nào, cũng có thể thấy vô số bản thân trong gương, mang cùng một vẻ mặt, quả thật khiến người ta thấy sợ.
Chu Huy im lặng ngẩng đầu, có vô số Chu Huy cùng đổi tầm nhìn, "Nhưng người có hôn ước với cô ta là em mà."
"Tôi chỉ nhận vì nghĩa hiệp thôi." Sở Hà lạnh lùng nói.
Chu Huy: "..."
Chu Huy gãi đầu, đi mấy bước xung quanh, tựa như muốn tìm cửa ngầm ẩn giấu trong gương. Nhưng đây quả thật phí công, bởi vì tia sáng phản chiếu trên hàng số chiếc gương, khúc xạ rồi lại bẻ cong, rất nhiều thứ khó mà phát hiện, trong tầm mắt ngoài hàng ngàn ảnh chiếu của bản thân ra thì chẳng nhìn thấy cái gì khác.
Hoàn cảnh này rất dễ khiến người ta phát điên, với người có tâm lý yếu chắc chắn là sợ tới điên rồi. Sở Hà dùng sức nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì rũ xuống không nhìn vào gương, nói, "Có muốn rời khỏi đây trước không?"
"Không được, không đối phó với Shaak Ti thì trận tứ phương tẩu thi không thể nào phá giải được, tuy rằng không biết cô ta bắt những con thiêu thân đó để làm gì, nhưng tử khí tích lũy thì sẽ tạo ra phiền phức rất lớn."
Chu Huy đi một vòng quanh phòng khách, nhìn vào trùng trùng điệp điệp chiếc gương tìm lối ra, nói tiếp, "Với lại cô ta thu thập nhiều thi thể như vậy, còn cầm một chút hồn phách của em, anh lo..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên trong gương phát ra giọng nói lạnh lẽo của một cô gái, "Đúng là bên nặng bên nhẹ, Chu Huy. Lúc quen ta sao không thấy ngươi lo lắng nhiều như thế?"
Sở Hà và Chu Huy cùng ngẩng đầu, chỉ thấy trong vô số mặt gương, Tuyết Sơn thần nữ mặc áo bào đen, mái tóc bạc dày xõa bên vai, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, khóe miệng lộ ra nụ cười.
.
Phản ứng đầu tiên của Chu Huy là nhìn sắc mặt của Sở Hà, nhưng vừa xoay đầu đã khựng lại.
"Shaak Ti..." Hắn chậm rãi cười lên, "Chuyện bao nhiêu năm trước mà ngươi vẫn còn nhớ, lỡ như cản ngươi tìm bạn trai mới, ngươi nói xem sao ta có thể đảm đương được trọng trách này?"
Sự độc ác của đàn bà luôn xuất phát từ cảm tính, nhưng khi đàn ông đã trở nên độc ác, nó sẽ càng khiến người ta giật mình hơn.
Shaak Ti cũng không tỏ ra đau khổ, ngược lại cô bật cười, trông rất vui vẻ, "Ngươi vẫn như thế, cách nói chuyện chưa hề thay đổi... Nhưng mà ngươi lại dám ở trước mặt Phượng Hoàng minh vương thừa nhận ta là người yêu cũ, xem ra rất có lòng tin với tình mới ha, quả không dễ dàng."
Cô nhìn về phía Sở Hà, gò má đối phương giống như tượng đá, trắng nõn mà lạnh lùng, cả một biểu cảm dư thừa cũng không có, "Người yêu cũ thì phải tự giác biết mình là ai."
"Ồ, ý ngươi là ta không nên quay lại à? Đáng tiếc ngàn vạn năm luân hồi, nỗi khổ cũng sẽ có một ngày được giải thoát, so với chuyện chân thân của Phượng Hoàng ngươi bị hủy mà nói, một lần nữa cầm thần cách, ta cảm thấy mình vẫn mạnh hơn một chút."
Shaak Ti cúi người, ảnh chiếu trong vô số chiếc gương cùng cúi xuống, ánh mắt đối diện Sở Hà, cảnh này thật sự khiến người ta nổi da gà.
"Lần trước lúc ta giết ngươi, ngươi phong bế toàn bộ sáu giác quan, thần trí mơ hồ, giống như một cái xác không hồn, vừa là tội phạm vừa không có sức phản kháng, ta làm ngươi tự đâm dao vào mình, ngươi cũng ngơ ngác nghe theo — Bây giờ nghĩ lại, khi đó ngươi gợi cảm hơn bây giờ nhiều."
Sở Hà thản nhiên nói, "Lịch sử đen của ta rất nhiều, ngươi nói đoạn nào?"
Hắn cũng không khôi phục lại thân người, vẫn duy trì trạng thái của bản tôn, dung mạo tuyệt đẹp khó mà hình dung của Phượng Hoàng minh vương đối diện Tuyết Sơn thần nữ. Hai sắc đẹp tuyệt trần gần như mặt đối mặt, trong khung cảnh giương cung bạt kiếm lại có một mỹ cảm tươi đẹp khó tả.
"Chỉ có rất nhiều thôi à? Ngươi được tạo thành từ lịch sử đen cơ mà." Nhưng Shaak Ti đứng dậy, lần nữa trở về dáng từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt có vẻ hả hê.
"Có giấu cách mấy cũng không thể xóa đi xuất thân của mình, không cho ai biết bí mật xấu xa, trăm ngàn năm qua trong nội tâm cũng dằn vặt không ít lần... Ta nghe nói Khổng Tước minh vương lên tam thập tam thiên nuốt Phật, cho nên mới bị trời phạt? Truy căn nguyên thì cũng xuất phát từ ngươi mà ra, chỉ là một hồi nhân quả không thể cứu vãn."
Nói xong lời cuối tuy đối mặt với Sở Hà, nhưng ánh mắt lại có hàm ý nhìn về Chu Huy, "— Thảo nào cam tâm tình nguyện chịu tội thay cho Khổng Tước minh vương, bởi vì ngươi biết, kẻ nên chịu tội là ngươi mới đúng."
Chu Huy hơi nhíu mày, cảm giác trong lời cô là có ám chỉ, sau một lúc lâu nghi ngờ nhìn Sở Hà.
Sở Hà vẫn đứng im ở đó, không nhúc nhích.
Hắn hơi nghiêng mặt, tóc mái che mắt, không thấy rõ bây giờ có biểu cảm gì, nhưng khớp hàm cắn rất chặt, cho nên cằm dưới không còn huyết sắc.
"Ngươi muốn giết ta lần nữa à, Shaak Ti?" Sau một lúc hắn rốt cuộc cũng mở miệng, "Nếu như ngươi thật sự mạnh đến vậy, tại sao còn mượn thiên độ kính giới này ở chỗ ma tôn? Bản chất ngoài mạnh trong yếu vẫn như năm xưa nhỉ."
Bất ngờ là Shaak Ti không để bụng — Có lẽ nên nói khi Sở Hà mất đi điều khiển nói ra những câu này, hắn đã tự động rơi xuống thế hạ phong.
Cô thậm chí còn thấy có chút buồn cười lắc đầu, "Nghĩ không ra ngươi cũng nhận ra thiên độ kính giới, quá làm khó rồi, đây chính là một trong những bảo vật cơ mật của A Tu La... Ma tôn rốt cuộc cho ngươi xem bao nhiêu món rồi, ta không dám tưởng tượng mong muốn chinh phục ngươi của hắn mạnh đến vậy, hahaha—!"
Nói xong cô hăng hái nhìn Chu Huy.
Sở Hà cũng nhìn Chu Huy, có vô số ảnh chiếu trong gương nhìn lại mình.
Hắn rốt cuộc biết vì sao lần trước gặp ma tôn, thực lực của đối phương lại mạnh như vậy, thậm chí so với lúc mình dùng máu từ tim hiến tế, sức mạnh khôi phục lại còn nhanh hơn — Quả thật không liên quan tới Ma Ha, mà là vì ma tôn làm giao dịch với Tuyết Sơn thần nữ.
Hắn cho mượn bí bảo thiên độ kính giới, mà Tuyết Sơn thần nữ mang tâm thế trả thù mãnh liệt, nhất định cũng trao đổi một thứ quan trọng.
"Vậy ma tôn biết ngươi cầm nó tới giết ta chứ?" Sở Hà lạnh lùng nói, "— Nếu thiên độ kính giới bị hủy, vậy ngươi lấy cái gì bù đắp đây?"
Tuyết Sơn thần nữ rùng mình, ngay sau đó thấy Sở Hà bước lên một bước, bốn phía có gió lốc nổi lên, pháp bào giương ra, thanh giáo của Phượng Hoàng kéo theo hàng ngàn lôi điện hướng về phía vô số mặt gương!
Tuyết Sơn thần nữ lập tức huýt sáo một tiếng thật dài!
— Trong cơn động đất, mấy trăm tấm gương di động, cuốn càng nhiều tấm gương từ trên trời rơi xuống, chia không gian ra làm mấy phần.
Mà thanh giáo của Phượng Hoàng vì lôi điện chói mắt, phản chiếu lại từ trong gương tạo khúc xạ, khiến võng mạc bị tổn thương, lập tức rơi xuống từ trên không, trong nháy mắt bị ném đi, hóa thành hình cung chói mắt.
Sắc mặt Chu Huy đột biến, nhưng căn bản không thể vượt qua vô số tấm gương đang rơi xuống, chặn đường nhốt hắn lại.
"— Phượng Tứ!"
"Ngươi nên cám ơn ta." Giọng của Shaak Ti từ phía sau vang lên, "Là người yêu cũ, thật sự đã hết lòng quan tâm với tình cũ rồi."
Chu Huy xoay đầu nhìn cô, "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?!"
Shaak Ti không chút hoang mang, ngồi xuống trong gương. Dưới đôi môi đỏ mọng là bộ ng.ực hở hang, bên dưới áo bào lộ ra đôi chân trắng nõn, quả thật quyến rũ tới cực hạn, nhưng ánh mắt của Chu Huy vẫn cứng ngắc, chẳng có một chút thay đổi.
"Đúng là tổn thương, uổng phí cho Phượng Hoàng minh vương còn để ý chúng ta từng quen nhau. Ngươi có biết hắn thấy ta và ngươi ở cùng nhau trong gương không?"
Chu Huy nở nụ cười không tin, "Bớt đùa, bí mật hắn sợ nhất là cái này à?"
Thái độ này khiến Shaak Ti có chút hờn giận, "Sao lại không thể?"
"Đường đường là Phượng Hoàng minh vương, chim thần thái cổ, thiếu chút nữa là thành Phật, chờ ở tam thập tam thiên hơn chục ngàn năm, đã từng phổ độ huyết hải không còn một kẻ, ngươi nói cho ta biết tại sao hắn lại không bỏ qua cái chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm về trước rồi?" Chu Huy cảm thấy rất chê cười, tựa vào mặt gương nhìn chằm chằm Tuyết Sơn thần nữ, "Nói trong lòng hắn có khúc mắc thì còn hợp lý, nói hắn sợ... Ngươi quá coi thường hắn rồi."
Shaak Ti vẫn không nhúc nhích nhìn Chu Huy.
Trước mặt Chu Huy, cô hoàn toàn mất đi sức uy hiếp và sát khí khi ở trước mặt Sở Hà.
"... Ta đã sớm biết, hình ảnh của Phượng Hoàng minh vương trong lòng ngươi là hoàn hảo không tỳ vết, bóng tối trong lòng hắn ngươi có thấy thì cũng giả mù... Cũng được thôi, ngươi không tin đúng không?"
Shaak Ti ở trong gương giơ tay lên, hình ảnh của cô trong mặt gương đối diện biến mất. Vòng xoáy hắc ám nổi lên, từ ánh sáng chiếu ra một miệng khổng lồ, nuốt chửng từng chút không gian nhỏ hẹp nơi này.
Chu Huy bỗng nhiên xoay người, không gian bị bóng tối bao lấy, giống như tất cả đều biến mất.
Ngay sau đó cách đó không xa có một luồng sáng trắng xuất hiện, giống như hoa sen từ từ nở ra, trong quang mang xuất hiện hình ảnh Phật đường ở tam thập tam thiên.
Con ngươi của Chu Huy mở lớn.
— Trong cung điện trống trải, một thân ảnh nhỏ mặc áo cà sa trắng, khuôn mặt non nớt nhưng trầm tĩnh, đang quỳ dưới đài sen vàng của Phật tổ.
Đó là Phượng Hoàng minh vương khi còn bé.
"— Cho dù là ở tam thập tam thiên thì cũng không có bao nhiêu người biết."
Shaak Ti xuất hiện trong bóng tối, nói bên tai Chu Huy, giọng nói quyến rũ như dụ dỗ làm chuyện xấu, "Xem cho kỹ vào, bí mật tối tăm nhất của Phượng Hoàng minh vương... Xem rồi ngươi sẽ biết, tại sao hắn sợ ngươi rời xa hắn đến vậy."
Hết chương 36.