Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 26: C26 Chương 26

Chu lão đại nói: "Nhân viên công vụ nghèo, thân thiết mấy cũng không tìm được vợ..."

Một tuần sau, tại viện an dưỡng đặc biệt.

Chu Huy nếm canh, "Như anh vậy không được đâu, toàn là bột ngọt, đối xử với bệnh nhân như vậy không ổn xíu nào. Với lại tiểu mỹ nhân bị thương nội tạng, cũng đâu phải sinh con cho anh mà cần sữa, nấu nhiều cá trích như vậy làm gì?"

"..." Vu Tĩnh Trung khiêm tốn thỉnh giáo, "Tôi đặt trong quán của bộ đội, vậy anh nói đi ăn cái gì mới được?"

— Chu Huy là một tên rất thích lên mặt dạy đời.

Hắn là người sẽ thay bạn tính hết mọi chuyện, nhưng không bao giờ nói cho bạn biết, hoàn toàn khác với Sở Hà: Sở Hà đối với bất cứ mọi chuyện đều không cảm thấy quá hứng thú, nhưng Chu Huy thì cái gì cũng thích xía vô; chỉ cần bạn hỏi trúng cái chỗ hắn thấy hứng thú, hắn sẽ không ngần ngại đem sự tự hào trong lòng ra chia sẻ.

"An ủi bệnh nhân thôi, bổ huyết bổ khí là quan trọng nhất. Với lại canh tẩm bổ không cần phải ngon, chỉ cần dinh dưỡng, không cần phải cho bột ngọt. Nếu anh có tiền thì mua hai cây nhân sâm mấy trăm năm, tôi có quen mấy người ở núi Trường Bạch làm nghề buôn lậu, ngoại trừ giá nó không thực tế chút xíu, thì hàng chắc chắn là đồ thật, không có tiền thì hầm xương gà với cá lóc, nấu lửa nhỏ thôi, cho tới khi xương rục ra, thêm măng thêm cây quất vào hầm tiếp còn cỡ một chén nhỏ, mỗi ngày cho bệnh nhân uống một chén tẩm bổ."

Chu Huy nói xong, giơ cà mên ra, "Nè, đây là món gà tơ hầm nhân sâm năm trăm năm tuổi, ăn một miếng cỡ móng tay là đủ rồi. Nấu canh quan trọng nhất là độ lửa, đừng nấu bằng bếp điện từ hay nồi áp suất, nấu có hai chục phút với hầm lửa nhỏ cả hai ngày thì dinh dưỡng có thể so sánh được à?"

Vu Tĩnh Trung gật đầu lĩnh hội, hai người cùng bước đi trên bậc thang của viện an dưỡng, hai người đi về phía thang máy ở đại sảnh.

Chu Huy lại ân cần dạy, "Đừng có thấy tốn thời gian quá lại lười, thật ra không có tốn sức đâu, canh lửa là được rồi. Anh nghĩ đi, tiểu mỹ nhân người ta có ý đồ gì với anh đâu? Một nhân viên quèn như anh thì có tiền mua nhà mua xe à? Có thể một năm đưa người ta đi châu Âu ba lần mua sắm thoải mái à? Đừng có lấy ánh mắt đó nhìn tôi, anh đang bị cắt chức tạm thời để điều tra mà, đã không có tiền mà tiền đồ thì cũng sắp đi tong, nếu không dùng chút tâm tư giữ người ta lại thì coi như hết. Với lại tốt nhất là anh nên cầu xin tiểu mỹ nhân chưa từng nghe quy tắc hoàng kim Dù thế nào cũng đừng đối tốt với bạn — nếu không thì anh có cho người ta ăn tám trăm chén canh mỗi ngày cũng vô dụng, mỗi phút đều sẽ quăng nón xanh vào mặt anh."

"..." Vu Tĩnh Trung uất nghẹn, nói, "Tôi đối với Nhan Lan Ngọc không có ý như anh nói..."

"Anh nghĩ vậy thì tốt." Chu Huy vỗ đùi một cái, hết sức hài lòng mà hiểu rõ, "— Thành thật mà nói, là anh em thì tôi cũng muốn cổ vũ anh, nhưng tôi không giấu nổi lương tâm của mình. Anh nghĩ anh có cái gì? Có mấy tờ tiền lẻ gửi ngân hàng thì thôi bỏ đi, khó khăn leo lên được tới chức phó phòng thì bị cắt chức để điều tra, cũng không đề cập tới luôn đi, còn tuổi tác hả nói dễ nghe thì lớn tuổi làm đau người ta, nói khó nghe thì không dẻo dai bằng đám trẻ, buổi tối có thể làm mấy lần rất là khó nói... Haiz, tôi cảm thấy đáng tiếc thay tiểu mỹ nhân. Anh nói hắn tìm tới em vợ nhà tụi tôi đi, có hơi đần xíu, nhưng cũng là một chàng nhà giàu đẹp trai, chứ tự nhiên đi tìm một ông chú như anh, vừa nghèo vừa già vừa xấu..."

"Chu Huy!" Vu Tĩnh Trung tức giận, "Nhan Lan Ngọc không có ý gì với tôi hết! Đừng nói người ta như thế!"

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Chu Huy mãnh mẽ kéo cổ Vu Tĩnh Trung đi ra, vẻ mặt hạ lưu xấu xa nói, "Tôi hiểu tôi hiểu, hai người không có gì hết. Anh không ngồi kế giường bệnh người ta vừa hút thuốc vừa gạt lệ đòi chết đòi sống, người ta cũng không có tự bẻ xương chui ra ngoài cứu anh... Không có gì hết trơn, hai người là tình nghĩa cách mạng trong sáng, người anh em tôi hiểu mà."

Vu Tĩnh Trung liều mạng muốn tránh thoát, Chu Huy lại không chịu buông ra, hai người đánh đấm đi hết hành lang, cả đường đi bác sĩ y tá đều chào hỏi bọn họ. Mấy cô y tá thấy Chu Huy, gương mặt liền đỏ ửng.


Tâm trạng của Chu Huy rất tốt, vừa chào hỏi vừa hỏi Vu Tĩnh Trung, "Cho nên anh thật sự là muốn bị cắt chức?"

Nhắc tới chuyện này Vu Tĩnh Trung lại muốn hút thuốc, nhưng nhìn xung quanh dán đầy bảng cấm hút thuốc, lại cố nhịn xuống, "Trong lúc kích động tôi giế,t chết ông già đó, phái của ông già đó muốn giết tôi, cấp trên cắt chức cũng là một cách để bảo vệ rồi."

"Vậy chừng nào anh mới được phục chức?"

"Không biết nữa."

Chu Huy tha thiết lắc hắn một cái, "Sao, tới chỗ anh làm hôn~ Lần trước bên Hàn Bổng Tử phái người tới xin tôi tới làm bộ trưởng gì đó, lương mỗi tháng là tám trăm ngàn... Nếu anh không làm thì tôi cho anh làm ngựa, thế nào?"

Vu Tĩnh Trung buồn bực nói, "Không đi."

"Trời ơi cái người này." Chu Huy nói, "Đã không biết theo thời thế, còn không biết kiếm tiền, rồi ai chịu lấy anh? Tôi còn định bán rẻ nửa cây nhân sâm cho anh, anh như vầy rồi chừng nào mới mua được?!"

Vu Tĩnh Trung không nói hai lời, móc hai túi quần của hắn, "Nhân sâm đâu? Lấy ra đây!"

Chu Huy chụp túi quần la lên, "Lão tứ! Lão tứ! — Vu phó nổi điên định cư,ng bạo chồng em nè, mau ra đây cứu anh!"

Trong phòng bệnh cách đó không xa, Sở Hà để sách xuống vuốt bìa sách, trong lòng nghĩ thì để hắn cườ,ng bạo đi, thấy xứng lắm đó.

Chu Huy một tay giữ túi quần, một tay giữ chặt cà mên, rất nhanh bị thất thủ, bị Vu Tĩnh Trung móc ra được nửa cây nhân sâm, tay chân như kẻ trộm cẩn thận bỏ vào túi, xoay đầu bỏ đi. Chu Huy làm bộ đuổi theo hai bước, Vu Tĩnh Trung lập tức nhanh như chớp chạy tới phòng bệnh bên kia, nghe phía sau Chu Huy rống to, "Một tuổi là mười ngàn! — Giảm giá cho anh còn chín ngàn tám thôi, cà thẻ sẽ thu thêm 2% phí nha!"

Vu Tĩnh Trung lảo đảo, bóng dáng không thấy đâu.

"Nhân viên công vụ nghèo, thân thiết mấy cũng không tìm được vợ." Chu Huy vô cùng cảm khái lắc đầu, cầm cà mên đi vào phòng của Sở Hà, dáng vẻ lưu manh, "Em yêu~ đang làm gì đó?"

Sở Hà cất sách vào, Chu Huy lập tức nhào tới, không để ý gì hết giật cuốn sách, "Hahahaha — Anh biết lúc không có anh ở đây em sẽ xem lén sách bậy mờ, nhớ chồng đúng hôn~? Một đêm mười tám lần của chồng vẫn xài tốt hơn Phạn La đúng hôn~? Nào nào cho anh tí bình luận — Hở?" Chu Huy lật xem cuốn sách cũ đóng buộc chỉ, nghi ngờ hỏi, "Ôm xác? Xác chết đương nhiên anh biết nhưng ôm xác là cái gì?"

Sở Hà giật lại cuốn sách bỏ vào trong ngăn kéo, trấn định hỏi, "Anh bán cái gì cho Vu Tĩnh Trung vậy?"


Sở Hà mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, ngồi bên mép giường nheo mắt nhìn Chu Huy. Nếu so về tuổi tác, hắn giữ dáng thật sự rất tốt, từ vai tới lưng, eo thon lưng dài, cánh tay gầy gò trong ống tay áo, chân nhỏ còn thon thả, trình độ rèn luyện không khác gì người mẫu trên sàn catwalk.

"À, bán cho hắn nửa cây nhân sâm..." Ánh mắt của Chu Huy đặt lên người Sở Hà, lực chú ý nhất thời bị dời đi, dùng ánh mắt không hề che giấu, tinh tế nhìn mấy vòng, lúc múc canh thiếu chút nữa đổ ra ngoài.

"Em yêu." Hắn trịnh trọng nói, "Nếu không thì em giữ hình dáng này tới ba trăm năm nữa đi, anh thấy vậy tốt hơn."

Sở Hà nhíu mày, cũng không phát biểu ý kiến, nhận chén canh uống một ngụm.

"Lúc chân thân của em chưa bị hủy, cả ngày đều dùng pháp tướng, thành thật mà nói tạo áp lực rất lớn với anh." Chu Huy đặt mông ngồi lên giường bệnh, đôi chân dài duỗi ra, nhưng hắn không quan tâm nói, "Phạn La kia suốt ngày cứ đi me vợ người ta thì thôi đi, mỗi lần ra ngoài ai cũng nhìn em chả thèm để ý tới anh, còn làm trò chạy tới xum xoe ngay trước mặt anh, chính thất còn chưa có chết nha? Còn cái tên Tam Thế minh vương..."

"Khụ khụ!" Sở Hà bị sặc, ngừng uống quát, "Chu Huy!"

"Hả— Giờ không nói được, em là kiểu người tiêu chuẩn kép quá."

Sở Hà liên tục ho khan, để chén lên bàn một cái thật mạnh, ngạc nhiên nói, "Đây là cái vị gì? Anh cho cái gì vào đây?"

Chu Huy dùng ánh mắt trộn lẫn sự giễu cợt, đùa giỡn và dụ.c vọng nhìn ngực trần bị lộ của vợ mình một lần, mới chậm rãi nói, "... Là nhân sâm của em đó."

Thái dương của Sở Hà giật một cái.

"Nghiêm túc mà nói cũng không tính là của em, dù sao nhiều năm qua toàn là do anh tưới nước, haiz — anh vốn định giữ lại chờ Vu Tĩnh Trung đến ngày thân phàm này dừng lại, đại nạn tới sẽ cho hắn dùng để kéo dài tính mạng." Chu Huy gãi cằm, cảm khái nói, "Nhưng cái hôm hắn bắn chết ông già, anh xuống dưới tìm hắn, thấy hắn ngồi xổm bên giường bệnh của tiểu mỹ nhân hút thuốc, vừa nhả khói vừa nói với anh: Chu Huy à, tới ngày nào đó tôi phải chết, anh đừng kéo dài sinh mạng cho tôi, để tôi cứ thế trôi cùng dòng chảy sinh tử đi. — Em nghe cái này coi có bị ép không, về nhà anh liền đào nhân sâm lên lấy nấu canh luôn."

Sở Hà uyển chuyển nói, "Tôi nghĩ đây là nhân sâm tôi trồng."

Chu Huy lập tức phản bác, "Chuyện em cho rằng chưa chắc là chân lý, nói ví dụ như trước đây em xem anh là fwb, bây giờ còn giống vậy à?"


"..." Trong lòng Sở Hà nghĩ, lấy chuyện xem anh là fwb rồi tới hết fwb so với hai cây nhân sâm tôi nuôi hợp lý quá ha, nhưng hắn rất sáng suốt không nói câu này ra, mà là thuận theo bảo, "Được rồi."

Chu Huy lập tức đắc ý.

Chu Huy đắc ý còn muốn phát biểu chút về fwb, tiền gửi ngân hàng của Vu phó, cùng với lời bàn cao kiến về quyền sở hữu của nhân sâm, thì cửa lại có người gõ cửa cẩn thận, giọng của Trương Thuận vang lên, "... Anh? Anh có ở trong phòng không?"

Mặt của Chu Huy liền đen thui.

Sở Hà bảo hắn ra mở cửa, Chu Huy lại chẳng chịu nhúc nhích. Mãi cho đến khi Trương Thuận lại gõ thêm mấy tiếng, cuối cùng hỏi, "Chu Huy anh cũng ở trong phải không?" Hắn mới tức giận quát, "Nòng nọc con lại tìm anh đòi bú sữa mẹ à?!"

Trương Thuận khúm núm nói, "Ếch... ếch đẻ trứng, không có vú."

Sở Hà cong môi lên một cái, sau đó trở về gương mặt không mang biểu cảm. Chu Huy lúc này mới lắc đầu, đi tới cánh cửa tháo tấm bùa dán trên đó xuống, mở cửa ra.

Trương Thuận thò đầu vào, thấy Chu Huy đứng trước cửa, lại chột dạ liếc nhìn Sở Hà, "... Anh hai, em tới thăm anh."

Từ cái hôm đại loạn đó, Chu Huy nhìn Trương Thuận luôn không vừa mắt, Trương Thuận tuy có chút uất ức nhưng tự biết đuối lý, ngày nào cũng cụp đuôi, không có chuyện gì làm thì chạy tới phòng bệnh của Nhan Lan Ngọc, không thường tới thăm Sở Hà.

Chu Huy thật ra ghét nhất kiểu người khúm núm rụt rè này — Như Phạn La cầm đao tới cửa cướp, thì đánh lại thôi, cùng lắm thì đánh chết ném ra ngoài cho chó ăn, sau khi chuyển thế đầu thai lại đánh chết mười tám lần rồi lại đem cho chó ăn; nhưng Trương Thuận thì cứ cụp tai mở to mắt đòi anh hai thương cảm, rõ ràng chính hắn là kẻ ăn chơi trác tang bao nhiêu năm qua, bây giờ thì như thằng nhóc con giả làm heo ăn cọp, trông thế nào cũng thấy khó chịu.

Chu lão đại khó chịu trong người định thi triển kỹ năng giễu cợt, lại nghe Sở Hà gọi một tiếng ra hiệu, "Chu Huy."

"Á trời! Mới vậy đã xót rồi? Thằng này bữa đó chơi hút tinh đại pháp vui quá mà, có thấy nó đau lòng vì em đâu..."

"Chu Huy!" Sở Hà quát.

Chu Huy liếc mắt, định bổ thêm hai nhát thì lại thấy Trương Thuận giơ tay phải ra.

— Trên bàn tay có Phật ấn bị quấn băng, rất dày và kín, từ ngón tay tới cánh tay không lộ ra miếng da.

"..." Chu Huy lúc này mới thôi, lên tiếng, "Vào đi."

Trương Thuận khom lưng cúi đầu giống như một thằng nhóc làm sai chuyện, đi bước nhỏ vào phòng, đặt giỏ trái cây mua dưới bệnh viện lên bàn — Hắn đến thăm anh là chính, đương nhiên không mang cái gì hết, nhưng tới trước cửa bệnh viện thì chột dạ, vội vàng chạy vào siêu thị kế bên mua giỏ trái cây, nghĩ lỡ như không khí xấu hổ quá thì còn lấy chiêu gọt trái cây ra dùng.


"Hai người nói chuyện đi." Chu Huy xắn tay áo, từ trên cao nhìn Trương Thuận chằm chằm, dùng thái độ chậm rãi của chủ nhân nói, "Anh cậu còn yếu, đừng quấy rầy lâu quá, nên tự biết lúc nào phải đi." Nói xong huơ huơ lá bùa trước mặt Sở Hà, "Cái này anh dán ngoài cửa, đừng chạy lung tung, đừng tưởng là anh quên."

Cửa cạch một tiếng đóng lại, Trương Thuận nhịn không được hỏi, "Đó là cái gì?"

Sơ Hà ngẩng cằm lên.

Theo hướng Sở Hà bảo hắn nhìn, Trương Thuận nổi da gà nhìn xung quanh mới phát hiện trên tường dán hơn mười lá bùa màu vàng, rồng bay phượng múa, đầu giường lẫn trần nhà cũng không tha, y như sợ bị quỷ trốn vào đây.

"Bùa giam cầm." Sở Hà nói, "Phòng ngừa anh có ý định bỏ chạy, từ sau khi về Bắc Kinh đã có rồi — Đứng im." Hắn ngăn Trương Thuận định xung động tháo bùa xuống, nói, "Chuyện giữa tụi anh, em không thể nhúng tay vào, với lại lực công kích của loại bùa này rất mạnh, em không tháo được đâu."

"Vậy hắn cũng đâu có quyền giam anh lại!" Trương Thuận không thể tưởng tượng nói.

"Chuyện của tụi anh, không phải chuyện em có thể xen vào."

Sắc mặt của Sở Hà rất bình tĩnh, không có bất kì tâm trạng nào, giống như đang thuật lại một sự thật mà thôi. Đối với thái độ không gì có thể phá nổi của Sở Hà, Trương Thuận đành phải đặt mông ngồi xuống, chán nản nói, "Em biết là anh sẽ không giải thích với em..."

Sở Hà vịn lên thành giường đổi tư thế ngồi, ngón tay thon dài lạnh lẽo đan vào nhau, để trên đùi, nhìn chằm chằm bàn tay bị băng bó của Trương Thuận.

"Tại sao vậy?" Hắn hỏi.

Băng vải không có gì bất thường, nhưng theo từng vết quấn, có thể lờ mờ nhìn thấy vết máu cũ.

Lúc nãy Chu Huy cũng không để ý tới, nhưng trước mặt Sở Hà, hắn giống như ba mẹ chỉ cần nhìn con mon men bị bệnh thôi cũng liền phát hiện ra, không thể che giấu được. Trương Thuận nhớ tới anh của hắn bình thường đều sẽ dùng thái độ chỉ cần hắn muốn là cho, cực kì kiên nhẫn, chăm sóc hắn từ nhỏ tới lớn, không khỏi cảm thấy xoang mũi chua chua.

"Em cắt Phật ấn." Giọng nói nghèn nghẹn ngập ngừng nói, "Da trong lòng bàn tay bị lột sạch, hai bữa trước mới đi điều trị gấp."

Trong nháy mắt đó hắn nghĩ Sở Hà sẽ lật bàn, sẽ tức giận, thậm chí tát hắn một cái; nhưng anh hắn không làm thế. Hắn vẫn duy trì phong thái kia nhìn Trương Thuận, hỏi, "Tại sao?"

Trương Thuận hít sâu một hơi, lồ,ng ngực phập phồng liên tục.

Hắn vẫn chăm chú nhìn bàn tay của mình, giống như nhìn thấy trên băng vải nở hoa; một lát sau mới nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi, "...Anh, Ma Ha biến thành như vậy, có phải liên quan tới em không?"

Hết chương 26.