Thảo Hôn Tướng Công

Chương 9

Ngày sơ thẩm cuối cùng đã tới, rất nhiều thương nhân vũ khí toàn bộ tụ tập ở ngoại ô, Sở Bạch Ngọc cũng đã đến sớm, đám thương gia vũ khí thấy hắn hai tay trống trơn mà đến, toàn bộ đều nở nụ cười, bộ dáng mỗi người đều như xem kịch vui.

Đối với bốn phía quăng ánh mắt ác ý đến, Sở Bạch Ngọc tuyệt không để ý, mặt trời trên đỉnh đầu tản ra hơi nóng, trong lòng của hắn, hôm nay toàn bộ để ở trên người Đỗ Phi Hồng thay thế hắn đi tham gia đám tang.

Đột nhiên, một gã tiểu binh đi đến bên cạnh hắn, ở bên tai hắn nói thì thầm mấy câu, hắn liếc mắt nhìn tiểu binh một cái, liền theo tiểu binh rời đi.

Khi Sở Bạch Ngọc đi theo tiểu binh đi vào lều của Võ Huệ Ân, Võ Huệ Ân cũng sớm đã ở đó chờ hắn.

“Tướng quân đại nhân, không biết cố ý triệu kiến tại hạ có chuyện gì quan trọng sao?” Quét bốn phía liếc mắt một cái, mắt phượng híp mắt lại mở to, ngoài Võ Huệ Ân ra, Võ Thu Đồng cũng đang ở đó.

“Sở đại thiếu gia.” Võ Thu Đồng xấu hổ nhìn hắn cười cười, đáy mắt lóe ra lưu luyến hưng phấn, cha rốt cục đã ra tay, nàng ta cuối cùng không cần phải chờ đợi.

Sở Bạch Ngọc không hề liếc mắt nhìn nàng một lần nào, chỉ đem ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người Võ Huệ Ân.

“Sở đại thiếu gia, sơ thẩm sắp sửa bắt đầu, Sở gia vẫn chưa nộp binh khí lên trên nghiệm võ, không biết ngươi định làm như thế nào?” Võ Huệ Ân quan tâm hỏi.

trên mặt Sở Bạch Ngọc chứa đựng ý cười thong dong, chắp tay nói : “Binh khí Sở gia gặp nạn, tướng quân đại nhân không có nghe nói sao?”

Võ Huệ Ân liếc hắn một cái, bình tĩnh bưng trà lên, khẽ nhấp một ngụm, “Người quang minh chính đại không nói nhiều lời, Sở Bạch Ngọc, nữ nhi của ta đối với ngươi có mối tình thắm thiết, ta cũng rất muốn kết thành việc hôn nhân này, không biết ý của ngươi như thế nào?”

Bàn tay ở trong tay áo Sở Bạch Ngọc âm thầm nắm chặt, tên thất phu chết tiệt này, nói như vậy, không phải thừa nhận là hắn cướp hàng đả thương người sao? Lại còn có mặt mũi hướng hắn đưa ra loại yêu cầu này!”Nếu như đáp ứng thì sao? không đáp ứng thì như thế nào?”

“Đồng ý với ta, ngươi chính là con rể của Võ gia ta, ngày sau vũ khí Sở gia đúc, Võ gia ta sẽ toàn lực duy trì, nếu không đồng ý......” Võ Huệ Ân nở nụ cười âm độc“Vậy thử xem chuyện hôm này ngươi giải quyết như thế nào!” Lời này cũng có nghĩa Sở gia ngày sau chính là để Võ gia sử dụng.

“Tướng quân đang nói đùa? Sở gia ta đúc vũ khí cần gì người khác toàn lực duy trì? Sở Bạch Ngọc ta sớm đã có thê tử, không có khả năng bỏ nàng mà đi!” Cự tuyệt không hề lưu tình.

A! Nghĩ thật là hay, cũng không nghĩ Sở gia bọn họ nhiều thế hệ đều đúc vũ khí, muốn rèn sắt, vật liệu gỗ, thợ rèn, đúc pháp, ai có thể so sánh với bọn họ, hiện nay là công khai muốn trộm là được? Bị thương nhân tranh giành, bị cướp của, còn muốn đe dọa bọn họ?

không đem Sở gia ăn xong lau sạch thì thề không bỏ qua sao?

“Ngươi!” Võ Huệ Ân giận trừng mắt nhìn hắn.

Võ Thu Đồng cắn chặt môi dưới, tâm cũng không cam chịu trừng mắt với hắn.”Nàng ta có gì tốt? Ta có gì không tốt?” Nàng không cam lòng!” Dáng vẻ của ta so với nàng ta đẹp hơn rất nhiều, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng đã yêu chàng, tại sao chàng có thể không thích ta!” Câu hỏi bén nhọn đầy phẫn hận, sắc mặt vốn dĩ xấu hổ cũng toàn bộ chuyển thành lửa giận.

“Ta tại sao phải thích tiểu thư? Tiểu thư dựa vào cái gì?” Sở Bạch Ngọc lạnh lùng liếc nhìn nàng, đem vấn đề ném lại cho nàng.

“Sở Bạch Ngọc! Ngươi thật to gan!” Võ Huệ Ân gầm lên một tiếng, sắc mặt đỏ ngầu.

“Ngươi, ngươi......” Lần đầu tiên ở trước mặt người khác bị hắn cắt đứt quan hệ nhục nhã như vậy, Võ Thu Đồng hoàn toàn không thể chấp nhận, đột nhiên đỏ mắt, hổn hển dậm chân, thương tâm xoay người rời đi.

“Thu Đồng!” Võ Huệ Ân sốt ruột nhìn bóng lưng nữ nhi, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Sở Bạch Ngọc, “Ngươi nhớ kỹ cho lão phu!” Dứt lời, liền nhanh chóng vén trướng rời đi.

Sở Bạch Ngọc lạnh lùng nhìn hai người cha và con gái, chỉ cảm thấy là một trò khôi hài “Sở Lôi.”

Sở Lôi lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn “Đại thiếu gia.”

“Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong.” Sở Lôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hộ vệ trong phủ hồi báo, Trưởng Tôn đại nhân hôm nay xông vào kho binh khí, lấy đi không ít binh khí, không biết ý người như thế nào.”

“không cần phải quan tâm hắn, hôm nay một lần giải quyết cho xong việc phiền lòng”

Sở Bạch Ngọc đã sớm không nhịn được, Trưởng Tôn Vô Kị thật sự nghĩ là hắn sợ, mới có thể mặc cho quan sai trong phủ hắn tác uy? hắn chính là lười cùng Vô Kị xung đột chính diện, tránh để cho Võ Huệ Ân ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.

Sở Bạch Ngọc nhẩm tính thời gian, lúc này Hồng nhi hẳn là đã đến đám tang rồi, nơi này cũng đang có trò hay cần lên diễn “đi thôi.”

“Dạ!”

Thời gian Sơ thẩm đến, binh khí nộp lên trên cũng bắt đầu trả về cho các thương nhân, Võ Huệ Ân mặc quân giáp oai hùng, y theo trình tự, thẩm tra từng gian một.

Sơ thẩm so với thẩm tra vũ khí chính thức vô cùng đơn giản, chỉ cần giao nộp đủ mười tám dạng binh khí, thuyết minh phương pháp chế tạo, đao thương, phương thức rèn lạnh, coi như thông qua.

Mắt Sở Bạch Ngọc lạnh lẽo nhìn Võ Huệ Ân càng ngày càng gần, ánh mắt của những người khác tò mò, vui sướng khi người gặp họa cũng đều ném lên trên người bọn hắn.

Võ Huệ Ân cùng nhiều tướng lãnh quay chung quanh, đi đến trước mặt Sở Bạch Ngọc, nhìn bên cạnh hắn không có vật gì, hang lông mày nghiêm khắc chau cùng một chỗ “Sở Bạch Ngọc! Ngươi thật to gan! Hôm nay là sơ thẩm, ngươi hai tay trống trơn đến đây là có ý gì?” Nháy mắt, tướng lãnh bốn phía lập tức rút kiếm đem Sở Bạch Ngọc cùng Sở Lôi bao vây lại.

“Tướng quân đại nhân, kì thẩm tra vũ khí năm nay, Sở gia ta quyết định —— không tham gia!”Đôi mắt Sở Bạch Ngọc phủ sương, lạnh lùng châm chọc nói.

“không tham gia......”

“Làm sao có thể?”

“Bị cướp đi vũ khí thì không còn dự trữ sao?” Tiếng kinh hô bên tai dấy lên không dứt, đám thương gia vũ khí tất cả đều xôn xao bàn luận.

Võ Huệ Ân chấn động, mắt hổ trừng trừng, không thể tin được hắn lại có thể dễ dàng liền buông tay như vậy! “Ngươi, ngươi đây là ý gì?” Hay là......

Võ Huệ Ân còn đang đoán ý tưởng thực sự của Sở Bạch Ngọc thì đột nhiên tràn vào rất nhiều cung sai mặc trang phục màu đỏ, trong nháy mắt liền đem sân bao bọc vây quanh.

“Làm càn! Nơi này là binh doanh, ai cho phép quan sai các ngươi tự ý xâm nhập! Lớn mật!” Võ Huệ Ân tức giận rống to, vung tay lên, binh lính nhanh chóng cầm lấy đao thương, tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến đấu.

Đám thương gia đối mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết hiện tại rốt cuộc là tình hình gì.

“Ha ha ha...... Võ Tướng quân, ngài đừng nổi giận, tại hạ là đến bắt giặc” Trưởng Tôn Vô Kị ngồi ở trên nhuyễn kiệu, cho người ta khiêng tới giữa sân.

Võ Huệ Ân tức giận không kềm được “Trưởng Tôn đại nhân, ý của ngài là gì? Nơi này là binh doanh, tự tiện xông vào binh doanh là phạm vào tử tội, có thể giết lập tức!” Rốt cuộc có đem tướng quân như hắn để vào mắt hay không, lại có thể dám sai quân lính tiến vào, thực sự cho rằng hắn không dám giết hắn ta sao?

Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kị mỉm cười, tuyệt không đem thịnh nộ của Võ Huệ Ân để vào mắt, không khí chung quanh dị thường khẩn trương, hết sức căng thẳng, nhưng hắn vẫn giống như tự tại dương dương tự đắc.

Đột nhiên “Ba!” một tiếng, chiếc phiến trong tay vừa thu lại, chỉ vào Sở Bạch Ngọc quát: “Bắt lại cho ta!” Trưởng Tôn Vô Kị biến sắc,nhìn vào  gương mặt công tử không hề thay đổi, trở nên sắc bén ác liệt.

“Keng! Keng!” Đám quan sai nghe lệnh, lập tức rút trường đao bên hông ra, nhắm về hướng Sở Bạch Ngọc.

Sở Bạch Ngọc hoàn toàn không đem con rối này để ở trong mắt, chỉ nhẹ vung tay lên, Sở Lôi liền lập tức chuyển ghế dựa cho hắn ngồi xuống, chủ tớ mấy người không nhìn bốn phía đằng đằng sát khí, so với thái độ mới vừa rồi của Trưởng Tôn Vô Kị càng thêm không coi ai ra gì.

“Sở Bạch Ngọc, ngươi nhìn xem đây là cái gì!” Trưởng Tôn Vô Kị cũng không còn tức giận, chỉ là mặt lạnh lẽo, vẫy tay cho người mang ra từng rương gỗ “Mở ra!”

“Phanh, phanh!” Rương gỗ phủ vải bị xốc lên, bên trong chất đầy binh khí, gang thép lạnh, mỗi một cái đều là binh khí tốt nhất.

“Hai năm trước triều đình đã ban hạ lệnh mới, nghiêm cấm dân thường đúc vũ khí, Sở gia ngươi mặc dù nhiều thế hệ vì triều đình sáng tạo binh khí, nhưng hôm nay là ngày sơ thẩm, ngươi nói mấy ngày trước binh khí Sở gia gặp nạn, nay rương binh khí này, ta cũng là ở trong phủ ngươi tìm ra, lén tạo binh khí được xem là cố tình nghịch mưu phạm thượng, ngươi có biết tội của ngươi không?” Trưởng Tôn Vô Kị lên giọng giận dữ hỏi.

“A, Trưởng Tôn đại nhân, đây là đất Tứ Xuyên, không có ai lại không biết Sở gia ta không riêng gì đúc kiếm cho triều đình, Sở gia ta ở trên giang hồ cũng là thế gia đúc vũ khí danh tiếng nhiều năm, những binh khí này tất cả đều là cất giữ, ngay cả đao phong(*) cũng chưa khai, có thể lấy ra chém cái gì, chém muỗi sao?” Sở Bạch Ngọc cũng không khách khí nữa, lập tức hỏi lại. (*) Đao kiếm chưa mài giũa.

“Làm càn! Bắt hắn cho ta!”

“Sở Lôi!”

Sở Bạch Ngọc khẽ quát một tiếng, Sở Lôi lập tức rút ra trường kiếm, thân ảnh tựa như tia chớp chạy như bay ra ngoài, hộ vệ còn lại thấy thế, cũng lập tức xông tới.

Chỉ một thoáng, đao quang kiếm ảnh, cung sai cùng hộ vệ Sở Bạch Ngọc mang đến đánh nhau, mà Võ Huệ Ân từ đầu tới đuôi chỉ đứng ở một bên, trầm lặng không nói.

“Tướng quân đại nhân?” một gã tướng lãnh đến bên cạnh hắn, tùy thời hành động.

Võ Huệ Ân ngăn hắn lại, “không cần, cứ để cho bọn họ đánh nhau” Bọn họ đánh càng kịch liệt càng tốt, đến lúc đó liền nhìn hắn đem Trưởng Tôn Vô Kị cùng Sở Bạch Ngọc một lưới bắt hết như thế nào!

Hộ vệ Sở Bạch Ngọc mang đến khoảng chừng mười người, nhưng người người đều là cao thủ Sở gia tỉ mỉ bồi dưỡng, có thể lấy một địch mười, trong khoảng thời gian ngắn, cùng phần đông cung sai đánh cho khó phân cao thấp.

“Bắt lại toàn bộ cho ta!” Võ Huệ Ân sau khi thấy hai phe nhân mã bắt đầu xuất hiện vẻ mỏi mệt, lên giọng hô.

Tam phương hỗn chiến, thương nhân tới tham gia sơ thẩm vũ khí, cả đám đều ôm binh khí chạy trốn rất xa, chỉ sợ bị đao thương không có mắt thương tổn, đã công cốc lại còn chịu đau.

Trưởng Tôn Vô Kị nắm trường kiếm, tập trung thẳng đến thân ảnh Sở Bạch Ngọc mà lao đến, Võ Huệ Ân đtrong lúc này vốn có ý định muốn loại trừ Sở Bạch Ngọc, bởi vì trong ấn tượng bọn hắn, Sở Bạch Ngọc chỉ là công tử tay trói gà không chặt, muốn mạng của hắn, tựa như bỏ một  vật vào túi đơn giản, không ngờ ——

“Keng” một tiếng, Võ Huệ Ân cùng Trưởng tôn Vô Kị cũng không dám tin trừng to mắt, Sở Bạch Ngọc tháo miếng vải trắng quấn ở trên đai lưng lấy ra thanh nhuyễn kiếm gần như trong suốt, ba món vũ khí giao kích, thế lực ngang nhau!

Sở Bạch Ngọc đối với Trưởng Tôn Vô Kị không từ thủ đoạn, Võ Huệ Ân âm ngoan độc lạt, hơn nữa nghĩ đến Sở Nhạn còn nằm ở trên giường, hắn đã sớm tích tụ lửa giận đầy mình, muốn cùng hai người này hung hăng đánh một trận, phát tiết hết, nếu hai người ra tay trước, hắn cũng không cần tiếp tục nhẫn nhịn.

Vận chuyển chân khí trong cơ thể, nhuyễn kiếm phát ra thanh âm ngân vang trong trẻo du dương, làm tất cả mọi người ở đây nhịn không được tay ngừng động tác, không hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn về phía ba người đang đánh nhau cùng một chỗ.

Tiếng ong ong bên tai không dứt, trường kiếm lóe ra hóa thành từng đóa hoa kiếm, kiếm khí cùng đao khí hợp lại với nhau, ba người ngươi không tha cho ta, ta không tha cho ngươi, đột nhiên, chỉ thấy gót chân Sở Bạch Ngọc thoải mái chuyển nhẹ, thân ảnh lập tức giống như ánh chớp mạnh mẽ bắn ra, mũi kiếm thẳng ép vào ngực của Võ Huệ Ân.

Tiếp theo lại đột nhiên “Ầm!” một tiếng vang thật lớn, một bóng đen từ bên ngoài mạnh mẽ bắn một mũi tên vào, bí mật mang theo khí thế không thể đỡ, dùng nội lực rất mạnh đem trường kiếm Sở Bạch Ngọc đánh bay.

Bàn tay tê rần, nhuyễn kiếm Sở Bạch Ngọc lập tức rơi xuống đất, người cũng lui về hai bước, thân kiếm ở giữa không trung vòng hai vòng, nhẹ rơi xuống bên chân hắn, cắm xuống đất ba tấc.

Mà tên đánh bay trường kiếm hắn, cũng trực tiếp ngồi trên một cột trụ cách đó không xa, phát ra một tiếng trầm đục, cánh cung vẫn còn dao động.

Sở Bạch Ngọc vừa quay đầu, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc “Ngũ thúc?” Giật mình ngẩn ra, đúng vậy hắn viết thư kêu cha nhanh chóng trở về, nhưng không nghĩ tới Ngũ thúc cũng đã trở lại.

Bên ngoài giáo trường, một đám người chậm rãi đi về hướng bọn họ, trước mặt mỗi một người đều là quen thuộc, một gã trung niên nam tử tuấn tú nho nhã dìu dắt một vị tuyệt thế mỹ nhân, đi đến bên cạnh Sở Bạch Ngọc, đúng là vợ chồng Sở Hòa Kỳ, hắn đi đến bên người nhi tử, bàn tay nhẹ giơ lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Bắt hết tất cả cho ta!” Võ Huệ Ân vừa rồi thiếu chút nữa đã chết dưới kiếm, lòng còn sợ hãi đỏ mặt rống to.

Sở Hòa Kỳ nhìn hắn, chậm rãi trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài Kim Hoàng Sắc, nâng cánh tay giơ lên cao, để cho tất cả mọi người thấy rõ ràng mặt trên có khắc chữ —— Như Trẫm Thân Lâm.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trong lúc nhất thời, trên giáo trường ngoài Sở Hòa Kỳ ra, tất cả đều quỳ gối” Mảnh kim bài này, là Cao Tổ hoàng đế ban cho Sở gia chúng ta, thấy nó như thấy người, hôm nay Võ Tướng quân cùng Trưởng Tôn đại nhân, bất luận chuyện lúc trước rối rắm đến đâu, kim bài này xuất ra, có thánh dụ của Cao Tổ hoàng đế, chuyện cũ trước kia không truy xét, khâm thử!” Sở Hòa Kỳ ý vị thâm trường nhìn mọi người quỳ trên mặt đất.

Võ Huệ Ân cùng Trưởng Tôn Vô Kị đồng thời kinh sợ, không nghĩ tới Cao Tổ hoàng đế lại có thể lưu lại một tấm kim bài cùng khẩu dụ như vậy, thật sự là thất sách!

“Cẩn tuân thánh lệnh. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” không nghĩ tới muôn vàn tính kế, cuối cùng lại bị một đạo kim bài này làm hỏng, đáng giận!

Sở Bạch Ngọc đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Võ Huệ Ân cùng Trưởng Tôn Vô Kị đang từ từ đứng dậy “Ngũ thúc, vật Bạch Ngọc nhờ ngài đâu?”

Đứng ở một bên không nói Sở Hòa Khiêm tiến lên một bước, cầm lấy một hộp nhỏ trên tay nô tài thân cận, đưa cho Sở Bạch Ngọc.

Sở Bạch Ngọc sau khi nhận lấy, mở hộp ra ra, đám người Trưởng Tôn Vô Kị lập tức trừng lớn mắt, theo dõi trên lòng bàn tay hắn đang cầm một quyển sách thật dày.

“Bản binh khí phổ này, lúc này Sở gia hoàn lại cho Thánh Thượng, Sở gia đúc binh khí, vốn là vì muốn chống lại chính sách tàn bạo, nay Đường triều thái bình thịnh thế đã nhiều năm, Sở gia cũng nên trả lại cho hoàng thượng, quyển sách này giao lại cho hai vị đại nhân, thỉnh hai vị đại nhân trả lại hoàng thượng, Sở Bạch Ngọc ta thay thế Sở gia lập lời thề tại đây, từ nay về sau, sẽ không còn đúc binh khí!” Dứt lời, hắn thuận tay ném binh khí phổ về phía trước.

Trưởng Tôn Vô Kị cùng Võ Huệ Ân lập tức xông lên phía trước tranh giành, người của Sở gia đứng ở rất xa, mắt lạnh lẽo nhìn hai người vì cướp đoạt bản binh khí phổ mà kia xung đột vũ trang.

“Chúng ta đi thôi.” Sở Bạch Ngọc xoay người, không hề liếc mắt một cái, giẫm chận rời đi.

hắn rốt cục hoàn thành sứ mạng của hắn, từ nay về sau Sở, Chúc hai nhà sẽ không còn bị triều đình chế ngự, tất cả rốt cục đều đã xong.

Vừa về tới Sở phủ, vợ chồng Sở Hòa Khiêm hiển nhiên là đến xem Sở Nhạn bị thương, mà Sở Bạch Ngọc vẫn cùng cha mẹ ở trong đại sảnh nói chuyện.

“Bạch Ngọc, vợ tương lai đâu?” Chúc Dung tuổi gần bốn mươi, khuôn mặt vẫn toả sáng, dung nhan tuyệt mỹ làm người ta xem đến ngây ngốc như trước, năm tháng đối với bà thật sự rất nhân từ, trừ bỏ khóe mắt có một ít nếp nhăn khi cười, ngoài ra bà cùng thiếu nữ giống nhau như đúc.

“Nàng thay con đi tham gia tưởng niệm các huynh đệ, tối nay sẽ trở lại.” Cha cùng Ngũ thúc đều trở về rồi, gánh nặng trên vai hắn cuối cùng có thể tháo xuống.

“Ừm, chờ nàng ấy trở lại, chúng ta nhanh chóng chọn một ngày tốt, trước lễ mừng năm mới đem hôn sự tổ chức cho các con, ta với cha con còn định đi tham gia hành trình Mạc Bắc nữa!” Chúc Dung nói xong cười hì hì.

Sở Bạch Ngọc vừa nghe, mặt đều đen sạm “Các người không phải cùng Ngũ thúc mới đi tham gia du ngoạn ở Tô Hàng mười ngày sao? nói đến đây, mười ngày của các ngài cũng thật lâu đó?” nói là đi mười ngày, lại đi suốt hai tháng, hơn nữa vừa mới trở về lại muốn đi ra ngoài ngoạn, vậy không phải tương đương hắn vẫn phải xử lý công việc sao.

“Cha của con hiếm khi cùng ta xuất môn ngoạn chứ sao.” Chúc Dung mở đôi mắt đẹp liếc nhìn nhi tử một cái.

“......” Cái gì hiếm khi? Năm hắn hai mươi tuổi, nương liền lôi theo cha cùng bà đi du ngoạn chung quanh, cha cũng thật là, thương yêu thê tử cũng không thể không có giới hạn như thế chứ! hắn nhìn phụ thân kháng nghị.

Sở Hòa Kỳ vẻ mặt tươi cười ôm lấy ái thê “Con đã trưởng thành, cha có thể yên tâm, hơn nữa, Nhạn nhi tuy rằng cùng Ngũ thúc con khá giống nhau, nhưng mấy ngày nay hắn vẫn phải dưỡng thương nghỉ ngơi, con nên chịu trách nhiệm mọi việc” Nhi tử trưởng thành, có thể để mặc hắn, chỉ có nương tử hắn yêu nhất, cũng phải biết nghĩ cách giúp nương tử nói chuyện.

“Cha...... Chẳng lẽ con không cần nghỉ ngơi sao?” Cũng quá bất công rồi, nghĩ hắn là làm bằng sắt sao?

“Đến lúc nhi tử con lớn, sẽ đổi cho con nghỉ ngơi.” Vô cùng đơn giản xua đuổi hắn.

“Hắc hắc.” Chúc Dung rất đắc ý nhìn nhi tử làm cái mặt quỷ.

Sở Bạch Ngọc liếc mắt nhìn trời. Quên đi, quên đi, ai bảo hắn có một người cha thương yêu nương tử lên tận trời, về sau chờ khi hắn có nhi tử, hắn cũng muốn chiếu theo cách này.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia! không xong!” Tiếng kêu thê lương của Phúc tổng quản từ xa xa truyền đến.

Tâm Sở Bạch Ngọc căng thẳng, trong chớp mắt liền bay ra đại sảnh, xuyên qua hành lang tiền sảnh, lập tức thấy Phúc tổng quản được người dìu dắt, toàn thân vết thương chồng chất “Thiếu phu nhân đâu?” Tiến lên bước xa một cái, hắn khẩn trương ép hỏi. Buổi sáng hôm nay, là Phúc tổng quản sự cùng Hồng nhi đi tưởng niệm......

Phúc tổng quản nước mắt rơi như mưa, y phục màu trắng trên người dính đầy vết máu, vẻ mặt sợ hãi “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân không thấy!”

“Cái gì? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” không có khả năng, sẽ không ! hắn phái nhiều người như vậy canh giữ ở bên người Hồng nhi, làm sao còn có thể gặp chuyện không may?

Phúc tổng quản một bên khóc, một bên tường thuật lại chuyện đã trải qua ——

Trời vừa sáng, Thanh Trúc khẽ gọi Đỗ Phi Hồng tỉnh lại, nàng biết hôm nay có rất nhiều chuyện bận rộn, cũng không trách cứ, rất nhanh đứng dậy rửa mặt chải đầu.

“Thiếu phu nhân, ngài không nghỉ một lát sao?” Thanh Trúc có chút bận tâm nhìn chủ tử. Ngày hôm qua chủ tử bận đến đêm khuya mới trở về phòng nghỉ ngơi, hiện tại trời vừa mới sáng, chủ tử lại muốn ra cửa.

Vốn dĩ các nàng đều nghĩ đến chủ tử là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, không nghĩ tới nàng thật có thể chịu được cực khổ.

Trời chưa sáng đã bận đến hỗ trợ tang đường, mềm giọng an ủi những người thân của người bị chết đang khổ sở, còn giúp gấp giấy hoa sen, châm trà, dỗ tiểu hài nhi chơi, tuyệt không ngại mệt cũng không ngại bẩn, đối đãi thật tình của nàng chẳng những làm bình ổn đau xót của các người có thân thuộc đã chết, càng làm cho hầu gái các nàng thật sự mở rộng tầm mắt, đối với nàng bội phục từ trong lòng.

“Tóc đừng quấn nữa, giúp ta biện tóc như người trưởng thành, lấy dải lụa trắng buộc lên là tốt rồi.” Hôm nay muốn đưa tiễn các huynh đệ lên núi, cách ăn mặc trang sức rườm rà cũng không thích hợp, vì thế Đỗ Phi Hồng gở xuống vòng tai mới vừa rồi Thanh Trúc đeo cho nàng, vòng ngọc trên tay, ngọc bội trên cổ...... Ừm, vẫn là để lại đi.

“Thiếu phu nhân, như vậy có vẻ ngài như......” Thanh Trúc không đồng ý, nhưng mới nói được một nửa đã bị đánh gãy ——

“Hôm nay quan trọng không phải là ta, an an ổn ổn đưa tiễn các huynh đệ một đoạn đường cuối này mới là quan trọng nhất” Đỗ Phi Hồng cười nhẹ nói.

Thanh Trúc sửng sốt “Thiếu phu nhân nói rất đúng.” Nàng thật là khờ quá.

“Chúng ta đi thôi.” Mặc lại áo choàng trên người, Đỗ Phi Hồng liếc mắt nhìn mình trong gương, xác nhận không có chỗ nào thất lễ, liền cùng bọn người Phúc tổng quản cùng nhau rời đi.

Sau khi đến linh đường, Đỗ Phi Hồng loay hoay xoay quanh, tuy rằng trong phủ có phái một ít nhân thủ theo giúp nàng, nhưng tang sự quy củ phức tạp, nàng lại là chủ tử, đương nhiên cũng chưa được nghỉ ngơi.

thật vất vả đến thời khắc đắp hòm quan tài, người thân thuộc đóng đinh hòm quan tài, thê tử hai huynh đệ trẻ tuổi, gục ở trên nắp quan, khóc đến không kềm chế được.

Đỗ Phi Hồng nhìn cũng khó chịu, không khỏi đỏ ửng mắt, nhưng nàng vẫn là mạnh mẽ chấn định tinh thần lên, đưa tay dìu thiếu phụ gục ở trên nắp quan lên, khóe mắt nhìn qua, lại nhìn thấy tiểu hài nhi non nớt gào khóc đòi ăn “Ngô tẩu tử, ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy, Ngô ca sao có thể yên tâm đi được?” Ai, một mồi lửa hủy bốn nhà.

“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! Ô......”

Ngô tẩu tử thương tâm nhào vào trong lòng nàng khóc rống, Đỗ Phi Hồng đau lòng không thôi, lại cũng chỉ có thể cố nén nước mắt, không để cho mình cũng rơi lệ theo.

Những người khác thấy thế, lại khuyên tiếp, cuối cùng Ngô tẩu tử cũng cầm cái búa, nhắm ngay đầu đinh gõ xuống.

“Ô ô......” trên linh đường vang lên tiếng khóc, tiếp theo là thanh âm tụng kinh, tiếng chuông vang lên, vài nam tử mặc áo màu đen đi đến, chuẩn bị nâng hòm quan tài đi về hướng ngoại ô.

Tiếng khóc buồn bã vang lên, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn——

“Đỗ Phi Hồng!”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa, Đỗ Phi Hồng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Võ Thu Đồng mặc xiêm y đỏ thẫm, đứng ở cửa, nàng, nàng ta tại sao có thể mặc như vậy tới nơi này?

“Đỗ Phi Hồng! Ngươi đi ra cho ta!” Sau khi ở trong binh doanh bị nhục nhã, Võ Thu Đồng càng nghĩ càng giận, thù mới hận cũ toàn bộ xông lên đầu, ả biết hôm nay Đỗ Phi Hồng sẽ đến nơi này, ả quyết tâm muốn cho Sở Bạch Ngọc nếm thử cảm giác đau lòng là như thế nào!

“Võ, Võ tiểu thư? Tại sao ngươi......” Đỗ Phi Hồng vội vội vàng vàng tiến lên, muốn nhanh chóng đem nàng rời đi, ả mặc thành như vậy, đối người chết không khỏi rất bất kính.

không nghĩ tới Võ Thu Đồng đang chờ đợi thời cơ này, thấy nàng đi tới trước mặt mình, lập tức rút trường kiếm bên hông ra, phẫn hận hướng trên người nàng đâm tới!

“A!” Đỗ Phi Hồng sợ tới mức kinh hô một tiếng, may mắn Sở Văn ở phía sau động tác nhanh nhẹn, vội vàng ôm lấy eo của nàng, đem nàng lùi ra phía sau, mới thuận lợi tránh thoát công kích của Võ Thu Đồng.

“Ngươi làm gì?” trên linh đường có không ít hộ vệ cùng huynh đệ Sở gia, vốn là thập phần bi phẫn rồi, lại nhìn thấy Võ Thu Đồng lại có thể mặc Hồng Y đến linh đường la lối om sòm, tất cả đều giận không kềm được, đều nhảy ra muốn ngăn cản ả.

“Đỗ Phi Hồng! Theo ta đi!” Võ Thu Đồng giống như nổi cơn điên, ánh mắt nhìn thấy Đỗ Phi Hồng, hoàn toàn không để ý tới người bên ngoài chửi bậy, mũi chân nhẹ chút, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy ra, bắt lấy cổ tay Đỗ Phi Hồng định mang nàng đi.

“Bảo hộ thiếu phu nhân!” Hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức đem Đỗ Phi Hồng che đến bên trong linh đường, che ở trước người của nàng.

Sở Văn cùng Sở Tú không chút do dự tiến đến đánh Võ Thu Đồng, Võ Thu Đồng chỉ cười lạnh lùng, rút một thanh kiếm khác bên hông ra, song kiếm vung lên, Sở Văn mạo hiểm thẳng hướng kiếm khí mà đến, nhưng trên trán vẫn bị đánh trúng, một luồng máu tươi nhất thời phun ra.

Tới tham gia đám tang, vũ khí của hộ vệ toàn bộ để ở ngoài cửa, trong đó năm, sáu gã hộ vệ định nhân cơ hội chạy tới cửa cầm lại vũ khí, không ngờ vừa bước ra cửa, nhân mã Võ Thu Đồng mai phục bên ngoài lập tức bung lưới, khiến bọn họ một lưới bị bắt hết.

“Thiếu phu nhân! Ngươi đi mau!” Ngô tẩu tử lôi kéo Đỗ Phi Hồng hướng ngõ sau chạy đi.

Bàn tay Võ Thu Đồng đưa vào bên trong tay áo mò mẫm, vung lên, một trận sương trắng đầy trời tỏa ra, Sở Văn cùng Sở Tú đang ở trước mặt của ả vừa nhìn thấy động tác này của ả vội vàng nhảy né tránh, nhưng không kịp, hai người đã hít phải độc hương, hơn nữa vận khí đánh nhau, độc hương phát tác càng nhanh hơn so với bình thường.

“Ngươi dùng độc?” Sở Văn không nghĩ tới đường đường một nữ nhi của tướng quân, lại có thể dùng loại thủ đoạn hạ lưu này.

Võ Thu Đồng một chưởng đánh bay Sở Văn, “Binh bất yếm trá, ngươi chưa từng nghe qua sao?” Cười điên cuồng, song kiếm vung một đường, hộ vệ vây quanh ở bên người Đỗ Phi Hồng nháy mắt đều ngã gục.

Đỗ Phi Hồng được người ta che chở, chỉ hít vào một ngụm mùi thơm lạ lùng, ảnh hưởng không lớn, ý thức coi như thập phần thanh tỉnh.

Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi thơm lạ lùng, trong linh đường có mấy người không kịp bế khí, lung lay gục trên mặt đất, lúc này vài tên hắc y nhân che mặt vọt vào linh đường, thấy người liền giết!

“Dừng tay! Dừng tay!” Mắt thấy vài đứa bé non nớt toàn bộ té trên mặt đất, Đỗ Phi Hồng dùng sức đẩy Ngô tẩu tử che ở trước mặt nàng ra.

Võ Thu Đồng âm tàn nhìn mặt nàng tái nhợt, giơ trường kiếm nhuốm máu lên, chỉa thẳng vào nàng, “Theo ta đi, bằng không ta sẽ máu tẩy linh đường!”

“Thiếu phu nhân, đừng nghe lời của ả, ngài đi mau......” Tay Phúc tổng quản run rẩy, triển khai song chưởng, làm tròn trách nhiệm bảo vệ thiếu phu nhân.

Đột nhiên, kiếm quang lóe ra, lập tức liền nhìn thấy trên cánh tay phải Phúc tổng quản có một vết đao sâu gần thấy xương, máu tươi chảy ròng, rất dọa người.

“Trời ơi!” Đỗ Phi Hồng kinh hoảng bổ nhào đến bên cạnh hắn, “Ngươi không cần lại đả thương người —— Ta đi với ngươi!” Nước mắt đổ rào rào, nàng lần đầu tiên nhìn thấy người đáng sợ như vậy, dễ dàng lấy tánh mạng người ta trong nháy mắt như thế.

“Thiếu phu nhân...... không thể......” Khóe miệng Sở Văn chảy máu tươi, liều mạng lắc đầu.

“Câm miệng!” Võ Thu Đồng giết đỏ cả mắt rồi, nổi cơn điên một kiếm vung qua.

Sở Tú vừa thấy tình huống nguy cấp, kiên trì tiếp được chiêu này “A!” một tiếng, cánh tay tê rần, lập tức xuất hiện một miệng vết thương rất sâu, phun ra máu tươi, đau đến nỗi nàng rốt cuộc không cầm được kiếm.

“Ngươi đừng thương tổn các nàng...... Ta, ta đi, ta đi với ngươi, hô, hô..... ” Độc khí bắt đầu phát tác ở trong cơ thể nàng, trước mắt nàng Võ Thu Đồng bắt đầu biến thành hai, ba bóng dáng, nàng biết mình sắp ngất đi rồi.

Võ Thu Đồng một cước đá văng tay của Phúc tổng quản còn lôi kéo Đỗ Phi Hồng ra, vung tay lên, Hắc y nhân một bên lập tức tiến lên khiêng Đỗ Phi Hồng lên, Võ Thu Đồng trước khi rời đi còn đối với người trong linh đường hấp hối cười nói : “nói cho Sở Bạch Ngọc biết, ta muốn hắn hối hận cả đời! Ha ha ha ha......”

Sau khi nói xong, thân ảnh đỏ liền cùng vài tên Hắc y nhân nhanh chóng tiêu thất.