“Bố nói gì vậy?” Hứa Vân Uyển cắm kim vào khuôn hoa vẫn chưa thêu xong, hỏi bằng vẻ dửng dưng, “Chẳng phải lần trước bố đã gặp bạn ở Tĩnh An của nó rồi à? Thằng bé đã từng đến nhà mình còn gì.”
Hứa Trọng Ngôn nổi giận: “Cô nói dối! Ban nãy các người vừa bàn bạc với nhau, bàn chuyện chạy đến Tĩnh An với nhau!”
Hứa Uẩn Triết không khỏi xen mồm vào: “Mẹ không nói dối đâu ạ, bọn cháu đang nói đến lễ Trưởng thành, chẳng liên quan gì đến Tĩnh An hết.”
Hứa Uẩn Triết vốn không mong ông ngoại biết đến chuyện lễ Trưởng thành, không ngờ dưới tình thế gấp gáp này lại lỡ miệng. Hắn mím môi, không lên tiếng, nhìn mẹ mình đầy vẻ khó xử.
Hứa Vân Uyển cũng khó xử, bà nhíu mày lại.
Hứa Trọng Ngôn nhìn hai mẹ con họ rồi nói với Hứa Uẩn Triết: “Uẩn Triết, cháu nói đi!”
Hứa Uẩn Triết nuốt nước bọt, không cam lòng mà đáp: “Ngày mai trường cháu sẽ tổ chức lễ Trưởng thành ở miếu Khổng Tử.”
“Chuyện quan trọng thế này mà sao không nói?!” Hứa Trọng Ngôn nghe vậy thì quát.
Hứa Uẩn Triết cụp mắt, né tránh ánh nhìn nghiêm nghị đến là hung dữ của ông ngoại, miệng mím thành một đường kẻ.
Hứa Trọng Ngôn thấy hắn không ừ hử gì, tiếng thở ngày càng lớn dần, lẩm bẩm: “Mày và mẹ mày đều học thói xấu với người Tĩnh An như nhau. Ngày mai tao muốn đi nhìn xem, nhìn xem mày thành ra thế nào trong trường!”
Dù Hứa Uẩn Triết có đoán được nếu ông ngoại biết lễ Trưởng thành được tổ chức thì nhất định sẽ tham gia, nhưng lại không ngờ sẽ bị ông biết được dưới tình huống này. Nhìn ông ngoại dứt lời xong thì nhớ kĩ chuyện, xoay người rời đi, lòng Hứa Uẩn Triết lại xao động, không khỏi thấy luống cuống.
Nếu sớm biết vậy thì chi bằng ngay từ đầu đã không kể với mẹ. Đêm đã khuya, nhưng mỗi khi Hứa Uẩn Triết nghĩ đến chuyện ông ngoại sẽ xuất hiện vào lễ Trưởng thành của mình, trong khi hắn lại chẳng thể đoán trước ông sẽ làm ra chuyện gì bèn không khỏi hối hận vì mình tạm thời đổi ý.
Khung chat trong điện thoại vẫn dừng lại ở bức ảnh bữa cơm tối Hứa Tĩnh Xu gửi cho hắn, từ khi Hứa Uẩn Triết không đáp lại, Hứa Tĩnh Xu cũng chẳng gửi tin nhắn tiếp nữa.
Hứa Tĩnh Xu kể cuối tuần về Tĩnh An tảo mộ cho mẹ, nhưng Hứa Uẩn Triết vẫn chưa hỏi cậu ngày giỗ mẹ cậu là ngày nào. Chuyện của ông ngoại đè trong lòng hắn làm hắn không thở nổi, trằn trọc trên giường.
Hắn thấy vô cùng chán nản, nghĩ vẩn nghĩ vơ, mở điện thoại dùng công cụ tìm kiếm đặng tìm cái tên “Tống Vi Hàng”.
Tuy bởi bố mẹ Hứa Tĩnh Xu đã từng đến khách sạn lấy cảnh quay phim nên xưa nay Hứa Uẩn Triết toàn kể chuyện này với các khách du lịch vô số lần để thu hút việc làm ăn nhưng hắn chưa từng quan tâm đến hai người trên bức ảnh bao giờ, và hắn cũng mới chỉ xem bộ phim điện ảnh “Đêm khuya chưa kịp tới” này một lần.
Hứa Uẩn Triết không có tế bào nghệ thuật nào, chẳng cảm được bộ phim nghệ thuật này. Trừ việc biết rằng Tống Vi Hàng đã giành được giải thưởng Ảnh Hậu Kim Tượng bằng bộ phim này ra thì ấn tượng của Hứa Uẩn Triết đối với nó chỉ là bài hát duy mĩ và bùi tai trong phim. Còn về việc nội dung phim có gì, hắn đã quên sạch.
Giờ nhìn từ khóa Tống Vi Hàng trên baike, Hứa Uẩn Triết chợt nhớ ra Hứa Tĩnh Xu từng kể mẹ cậu đã đóng mấy bộ phim, và đều đóng rất đạt. Theo baike thì quả đúng là vậy. “Đêm khuya chưa kịp đến” không phải bộ phim duy nhất mà Tống Vi Hàng giành được giải thưởng điện ảnh, trừ nó ra, bà còn đóng vai nữ chính ở bốn bộ phim điện ảnh khác, và còn đóng vai phụ ở một bộ phim.
Dựa theo những bài báo cũ và mới được đưa ra bởi baike, hầu như mỗi lần Tống Vi Hàng diễn một nhân vật mới thì đều tạo hiệu ứng ngược – Người ta nghi có khi bà đã diễn bằng chính bản thân vai diễn.
Bà đã từng đóng vai cô gái ngây thơ, cũng từng diễn người đàn bà đanh đá hung ác, thậm chí cả nữ ca sĩ lả lơi đưa tình và nữ đạo sĩ lạnh lùng vô tình. Trên bài báo có viết diễn xuất của Tống Vi Hàng được đánh giá là “xuất thần nhập hóa”, bà không đóng vai một nhân vật nào mà là trở thành chính nhân vật đó.
Nhưng về chuyện Tống Vi Hàng qua đời, câu chữ trong bài báo lại cực kì đơn giản: Tự sát qua đời vì bệnh tâm thần.
Do nhập vai quá sâu mà sinh ra nhân cách mới cho mình từ chính vai diễn, và những nhân cách này lại xuất hiện trong thân xác của Tống Vi Hàng. Hứa Tĩnh Xu đã nói, trong số những nhân cách này có một kẻ thường hay ngược đãi cậu, thậm chí còn muốn giết cậu, và mẹ cậu đã lựa chọn tự sát để bảo vệ cậu.
Tống Vi Hàng mắc bệnh tâm thần, nhưng bà vẫn yêu con trai mình. Vậy tại sao ông ngoại hắn lại như thế? Hứa Trọng Ngôn khác Tống Vi Hàng – người đã trở thành một nhân cách khác, ông vẫn là Hứa Trọng Ngôn, song tính tình ông lại thay đổi hoàn toàn.
Hứa Uẩn Triết thừ người trước bài báo trên baike, bỗng, hắn ý thức được một chuyện: Bố mẹ Hứa Tĩnh Xu tới nơi đây quay phim là chuyện của mười tám năm trước. Vậy tức là gần như sau khi họ rời đi, Hứa Tĩnh Xu đã được sinh ra.
Trên mạng cũng viết đúng như thế – Sau khi Tống Vi Hàng được phong Hậu ở giải Kim Tượng không lâu thì bà đã sinh đứa con duy nhất của hai người vì Hứa Nghiễn Thâm.
Vậy tính ra thì họ đã sinh ra vào cùng một năm, hắn sinh muộn hơn Hứa Tĩnh Xu hai tháng.
Hứa Vân Uyển chưa kết hôn mà đã sinh con, lúc sinh hắn mới chỉ mười tám tuổi. Dựa theo thời gian quay phim từ trên bài báo thì có lẽ lúc họ đến khách sạn lấy cảnh, Hứa Vân Uyển vẫn chưa mang thai.
Vào lúc ấy, có phải mẹ đang qua lại với bạn trai không?
Có khi nào bố Hứa Tĩnh Xu đã từng gặp bố hắn rồi không?
Hứa Uẩn Triết vẫn rất muốn rời khỏi Thanh Xuyên cũng là bởi mỗi lần hắn nhắc đến bố, Hứa Vân Uyển luôn đau lòng, cho nên hắn đã quẳng luôn chuyện bố đẻ ra sau đầu.
Nhưng ngay khi hắn bàng hoàng và bất lực nhất, hắn không khỏi nghĩ rằng, nếu hắn sống cùng với bố và mẹ, nếu bố hắn không vắng mặt trong cuộc đời hắn thì có lẽ cuộc sống bây giờ của hắn sẽ hơi khác hơn chăng?
Ít nhất là khi đối mặt với một Hứa Trọng Ngôn của bây giờ, cả gia đình họ sẽ có thể có cách đối phó mới. Lúc Hứa Uẩn Triết muốn rời đi, hắn có thể gửi gắm niềm hi vọng rằng mẹ vẫn có bố chăm nom, mà không phải hoang mang suốt ngày như hiện giờ.
Hắn có nên hỏi lại Hứa Vân Uyển thêm lần nữa, rằng bố ruột của con là ai, ông ấy đã đi đâu? Hay là, hắn nên tìm cơ hội để hỏi Hứa Nghiễn Thâm một câu?
Hứa Uẩn Triết đến trường sớm, tuy sắp tham gia lễ Trưởng thành nhưng thật ra vẫn chưa tròn mười tám tuổi. Hắn đã mười bảy rồi, ấy thế mà lúc đối mặt với một Hứa Trọng Ngôn với tinh thần rối loạn, thay đổi thất thường thì vẫn chẳng biết phải làm sao. Có trời mới biết lúc Hứa Tĩnh Xu còn nhỏ đã đối mặt thế nào với người mẹ có nhiều mặt như vậy.
Khi ấy cậu còn bé, chỉ mới bảy, tám tuổi mà thôi. Cậu bị “mẹ” mình ngược đãi, bị vứt bỏ trên đường, nhưng cuối cùng vẫn trở thành người “vô tâm vô phế” như hiện giờ, cứ như cậu sẽ mãi vô ưu vô lự. Cậu đã làm như thế nào?
Hứa Uẩn Triết rất ngưỡng mộ cậu, ngưỡng mộ đến nỗi hắn còn nhìn đi nhìn lại khung chat không hề có đối thoại hết mấy lượt, cuối cùng lim dim ngủ thiếp đi mất.
Trước khi ngủ, suy nghĩ cuối cùng nảy lên trong đầu của Hứa Uẩn Triết là: Ngày giỗ của Tống Vi Hàng là ngày mai, nên Hứa Tĩnh Xu không thể có mặt vào lễ Trưởng thành ngày mai được.
Sáng sớm tinh mơ, trời mới tờ mờ sáng, Hứa Uẩn Triết ngủ không yên cả đêm bèn thức giấc. Hứa Trọng Ngôn và Hứa Vân Uyển vẫn chưa dậy, hắn rón rén thực hiện hết tất cả động tác của mình, len lén rời khỏi nhà.
Mới ra khỏi cửa, Hứa Uẩn Triết đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc bấy giờ, nhân viên giao hàng ngoài cổ trấn vẫn chưa tới, phố xá hết sức quạnh quẽ. Tầng sương mỏng tang chuyển động trên con đường lát đá khiến từng viên gạch, từng lát ngói của cổ trấn càng nhuốm vẻ cổ xưa.
Nhưng cửa hàng hoành thánh nơi đầu cầu đã mở, đương soạn sửa để buôn bán.
Bà chủ cửa hàng hoành thánh thấy hắn, đoạn cười bắt chuyện: “Hôm nay cháu ăn vận trông đầy sức sống thế! Trong trường có sự kiện gì à? Ây chà, nhìn trang trọng thật đấy. Nào nào nào, ăn một bát hoành thánh đi!”
Cuối tuần trước, cây đào bị Hứa Trọng Ngôn để lại trước cửa nhà bà, khi đó bà đối xử chẳng nể nang gì với Hứa Uẩn Triết, bây giờ lại gặp điệu bộ thân thiết của bà cứ như thể hai người.
Hứa Uẩn Triết cảm ơn bà với vẻ khách sáo rồi đi qua cầu, đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng khác để mua bánh bao.
Sáng hôm nay mới thực sự giống cảnh phim trong “Đêm khuya chưa kịp đến”.
Hứa Uẩn Triết ngồi trên chiếc ghế đá ven rìa cầu, vừa ăn bánh bao vừa ngẩn người, nghĩ bụng Hứa Tĩnh Xu đã chuyển đến đây được một khoảng thời gian ngắn, đi tìm tung tích của “Tú Ninh” khắp mọi nơi, cậu ấy đã từng ngắm một Thanh Xuyên như thế này hay chưa?
Còn một chuyện làm Hứa Uẩn Triết thấy nghi ngờ và khó hiểu: Tống Vi Hàng đã từng đóng nhiều vai diễn đến thế, nếu mỗi một nhân vật đều sinh ra một nhân cách trong thân xác bà thì tại sao Hứa Nghiễn Thâm lại cố tình quyết định chuyển đến Thanh Xuyên?
Phải chăng cái chết của Tống Vi Hàng thực sự có liên quan đến “Tú Ninh”?
Hứa Tĩnh Xu đến Thanh Xuyên là vì đi tìm “Tú Ninh”, vậy Hứa Nghiễn Thâm thì sao? Ông ấy lựa chọn định cư ở nơi đây là vì lí do gì?
Nhìn đám sương mù phiêu bồng trên sông, từ cõi lòng Hứa Uẩn Triết chợt dấy lên một dự cảm khó hiểu.
Hắn nghĩ, ngay lúc hắn dốc sức học hành, cố gắng giữ vững thành tích, muốn rời khỏi Thanh Xuyên như phát điên, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều điều vốn nên biết.
Hắn tưởng rằng thị trấn này sẽ mãi bất biến, nhưng thật ra, vào những lúc hắn chẳng mảy may ngoái đầu nhìn lại thì rất nhiều chuyện đã đổi thay.
Thế nhưng, cảm nhận này chỉ là một suy đoán của Hứa Uẩn Triết, không có bằng chứng, hệt như khói sóng trên sông.
Hứa Uẩn Triết ngồi bên bờ sông một mình mãi lâu, cuối cùng thị trấn mới chầm chậm huyên náo hơn. Hắn gửi một tin nhắn cho Hứa Vân Uyển, tiện thể gửi luôn trình tự chương trình lễ Trưởng thành trường đã sắp xếp cho bà luôn.
Tuy Hứa Uẩn Triết vẫn đợi Hứa Trọng Ngôn có thể nảy lòng thương mà đừng xuất hiện ở lễ Trưởng thành, nhưng hắn thừa biết sự đợi chờ này rất ngu xuẩn.
Bất kể ra sao thì lúc Hứa Trọng Ngôn không thất thường, trừ nghiêm túc ra thì thái độ làm người có thừa, Hứa Uẩn Triết mong rằng buổi lễ sẽ diễn ra một cách yên bình, không có trắc trở.
Vì không lái xe điện nên Hứa Uẩn Triết phải đến miếu Khổng Tử trước, phải đi cả một đoạn đường mới ngồi xe buýt được.
Trên đường đi, hắn lại nhìn tờ phát biểu của mình lần nữa. Hắn viết bài phát biểu này khá là qua loa, chỗ thầy chủ nhiệm phải sửa nhiều hơn cả. Hắn đọc hai ba lần, tâm trạng chập chùng.
Những câu nói làm phấn chấn lòng người trong bài phát biểu dĩ nhiên là có thể kích thích ý chí chiến đấu và hướng về tương lai của thanh thiếu niên, nhưng một kẻ đã cứng nhắc thành quen như hắn lại khó có thể tưởng tượng ra cảnh những câu nói “sến súa” đó sẽ thốt ra từ trong miệng mình.
Hứa Uẩn Triết rảnh rỗi đợi trong công viên nằm bên cạnh miếu Khổng Tử, nhìn thấy đám học trò dần đến đây từ xa, thầy chủ nhiệm cũng đã nhắc nhở các trò của mình tập hợp đúng giờ hết lần này đến lần khác trong nhóm lớp.
Đến khi Hứa Uẩn Triết đi vào địa điểm tập hợp trước miếu Khổng Tử thì đã thấy kha khá bạn bè mặc Hán phục. Họ mặc trang phục thiết kế thống nhất bởi trường, sắp sửa tham gia lễ Đội mũ với bố mẹ.
Hầu hết đám học sinh còn lại đều mặc đồng phục trường dành cho các buổi lễ như Hứa Uẩn Triết. Mùa hè cận kề, sáng nay Hứa Uẩn Triết ra khỏi nhà đã thấy mặc vậy vừa đủ ấm, nhưng giờ chen chúc trong đám đông lại dần thấy nóng.
Hắn nới lỏng chiếc cà-vạt vốn đã thắt ngay ngắn.
“Hứa Uẩn Triết!” Cách đó không xa, thầy chủ nhiệm tìm thấy cậu học trò làm mình phổng mũi.
Hứa Uẩn Triết quay đầu lại bèn bắt gặp thầy chủ nhiệm đã đứng một nơi với đám bạn cùng lớp, đoạn vội đi qua. Để ý đến một vài phụ huynh nhìn về phía mình, tuy rằng Hứa Uẩn Triết không quen họ nhưng vẫn chào hỏi lịch sự với các bậc trưởng bối.
Xem ra tâm trạng của thầy chủ nhiệm rất tốt, chợt hỏi: “Thuộc bài phát biểu đến mức nào rồi? Có diễn thuyết được không?”
Hứa Uẩn Triết chẳng biết là còn có vụ diễn thuyết này bèn lắc đầu, đoạn đáp: “Không ạ.”
“Vậy à…” Thầy chủ nhiệm bĩu môi đầy thất vọng nhưng lại mỉm cười rất nhanh, “Không sao, đọc theo tờ phát biểu cũng được! Đúng rồi, mẹ em đâu? Ông ngoại có tới không?”
Đối mặt với đôi mắt sáng rỡ của thầy chủ nhiệm, trái tim Hứa Uẩn Triết chợt buồn, đoạn gật đầu. Không bao lâu sau, điện thoại hắn đổ chuông, lấy ra thì thấy là cuộc gọi của Hứa Vân Uyển.
Hứa Vân Uyển đã tới song chẳng tìm thấy lớp Hứa Uẩn Triết đâu. Hứa Uẩn Triết nghe máy, chào thầy rồi xoay người đi tìm mẹ.
Rất nhiều phụ huynh tập trung ở trước khoảng sân rộng ở miếu Khổng Tử, nhưng sân không rộng lắm nên sau khi Hứa Uẩn Triết xác nhận được phương hướng và vị trí của hai người với mẹ thì tìm ra họ rất nhanh chóng.
Thế nhưng, Hứa Uẩn Triết nhìn ra xa bèn thấy trừ mẹ và ông ngoại ra thì còn người thứ ba. Hứa Uẩn Triết không biết dì kia, không khỏi thấy khó hiểu.
“Con thấy mẹ và ông rồi, con cúp máy trước nhé.” Nói đoạn, hắn đút điện thoại vào túi, chạy thẳng đến chỗ Hứa Vân Uyển.
Người ta có thể nhìn ra rằng kể cả Hứa Trọng Ngôn hay Hứa Vân Uyển cũng đều chuẩn bị một cách tỉ mỉ với ngày đặc biệt này, ăn mặc cực kì trang trọng và đẹp đẽ.
Còn cái dì đi cùng Hứa Vân Uyển thì ăn mặc tùy ý hơn. Cô mặc một cái váy liền ôm eo theo phong cách cổ, mái tóc đen dài như thác nước tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Cô nở nụ cười đầy thân thiện với Hứa Uẩn Triết.
“Đây là bạn của mẹ, dì Phó – Phó Hồng Ưng.” Hứa Vân Uyển giới thiệu.
Hứa Uẩn Triết vội chào: “Chào dì Phó ạ.”
“Chào cháu. Trước đây dì tốt nghiệp ở trường cấp ba huyện Lật Sơn, hai ngày này được dịp nghỉ nên về.” Đôi mắt của Phó Hồng Ưng rất đỗi dịu dàng, đáy mắt đọng ý cười như nước, “Nghe mẹ cháu kể có sự kiện này nên đến xem một lát.”