Thanh Xuân - Năm Ấy Cậu Và Tôi

Chương 7: Tin nhắn (Phần 1)

Nhờ ơn trời mà cuối cùng cũng tan học

Tôi nhanh chóng đeo cặp ra về

Nhanh nhanh còn về nhà ăn cơm nữa chứ

Đói quá đi mất

Trời mùa hè thời tiết oi bức, nắng xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống đất, đọng lại trên gương mặt trái xoan của Vi những gì đẹp đẽ và tinh túy nhất

Cấp 3 là quãng thời gian khó quên nhất

Là bài văn viết mãi không xong

Là đề toán khó đến phát khóc

Là cậu bạn dễ thương lớp bên cạnh

Là cuộc sống sinh hoạt với 3 điểm thẳng hàng: nhà, trường, chỗ học thêm

Đó là quãng thời gian buồn tẻ nhưng cũng phong phú nhất đời người

**************

Tôi uể oải bước ra ngoài, mới tuần học thứ 2 mà đã chán đời thế này, không biết học kì 1 phải đối diện ra sao

Còn cả Phong nữa chứ

Cậu ấy dễ dãi với đám con gái khác mà sao khó khăn với tôi quá vậy

Crush một người vất vả vậy à?

Thế dẹp mẹ đi, chẳng crush bố con thằng nào nữa

Vốn dĩ nhà tôi gần nhà nên chỉ cần đi bộ 5p là tới nơi

Thế mà tự dưng hôm nay đường dài dễ sợ

" Chờ tôi với " Hắn từ chỗ quái quỷ nào chui ra quăng cặp vào mặt tôi rồi bắt tôi cầm

" Thần kinh à? Nhà cậu hướng ngược lại cơ mà " Tôi trợn mắt nhìn hắn

Trời thì nắng, cậu không cầm cặp giúp tôi thì thôi đi, đây lại bắt tôi cầm, thể loại con trai cái quần què gì vậy

" Cầm cặp hộ tôi tí, tôi đi mua nước cho cậu uống " Kể ra hắn cũng thông minh, thấy thái độ bực mình của tôi thì cũng tìm cách chuồn

' Ting... ting ' Tiếng thông báo ở Mess của tôi

Lại gì đây, hắn đi mua nước lẽ nào quên mang tiền?

Cái kiểu nhắn tin kêu tôi ra trả tiền là tôi vặn cổ

Tự nhiên khi không rước rắc rối vào thân

Thế nhưng cho tới khi mở điện thoại ra xem

Á đù

Mơ hay gì? Phong nhắn tin?

Cùng lúc đó lại có thông báo kết bạn mới

WTF, Phong vừa chấp nhận kết bạn vừa chủ động nhắn tin cho tôi?

Thật hay đùa?