Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 38

Ngày có kết quả thi đúng vào cuối tuần, ba mẹ của Quý Vân Phi đều ở nhà. Thượng Hải có kết quả vào buổi tối, còn Bắc Kinh có kết quả vào buổi trưa. Trên bàn cơm, Quý Vân Phi nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắp mười hai giờ trưa, chắc bây giờ Tưởng Tiểu Mễ đang vào hệ thống coi kết quả.

Cậu căng thẳng đến nỗi tay gắp rau còn run, lúc thi môn đầu tiên trong kỳ thi Đại Học, cậu còn chẳng hồi hộp như bây giờ.

Ba và mẹ Quý không biết bên Bắc Kinh khi nào có kết quả, thấy Quý Vân Phi trong lúc ăn cơm mà mắt không rời điện thoại, hai người rất khó hiểu. Con trai ông không coi video, cũng chẳng đọc tin tức, màn hình điện thoại thì tối thui, thế mà cậu con trai nhà ông cứ nhìn điện thoại lom lom, không hề chớp mắt.

"Đợi điện thoại hả?" Mẹ cậu hỏi.

"Dạ." Quý Vân Phi đáp lại nhưng lòng không yên, cậu vừa gắp miếng cơm vào miệng, vừa dán mắt vào điện thoại.

"Cãi nhau với Tưởng Tiểu Mễ à?"

"Không có."

"Chứ sao con nhìn điện thoại hoài thế?" Mẹ Quý khó hiểu, bà gắp chút đồ ăn vào trong chén của cậu.

"Bạn ấy 12 giờ có thể tra điểm."

Mẹ Quý nhìn đồng hồ, 12h01 phút rồi.

Không hiểu sao nghe xong, bà cũng thấy hồi hộp theo, "Vậy con gửi tin nhắn hỏi thử xem."

"Con sợ ba cậu ấy đang ở cạnh."

"..."

Vào lúc này, trong biệt thự của gia đình Tưởng Tiểu Mễ ở Bắc Kinh, tiếng thét của cô vang vọng khắp nhà. Cô không biết bày tỏ niềm sung sướng của mình thế nào, ôm chặt cổ của mẹ, nhảy cẫng lên trong hạnh phúc.

"Được rồi được rồi, con ôm mẹ nghẹt thở rồi nè." Mẹ cô cũng cười không ngậm miệng được.

Tưởng Mộ Bình là người ít bày tỏ cảm xúc qua nét mặt, nhưng ông cũng không kiềm được niềm vui vào lúc này, do chức vụ đặc biệt, ông chưa bao giờ dùng Wechat để gửi tin nhắn. Tuy nhiên, ông có một chiếc điện thoại cá nhân có cài Wechat, người liên lạc đều là người trong nhà, thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi, ông cũng mở điện thoại ra xem.

Tưởng Mộ Bình chụp lại thành tích của Tưởng Tiểu Mễ trên màn hình vi tính, sau đó gửi vào nhóm chat của gia đình. Ông không thể ngờ được kết quả thi của Tiểu Mễ lại tốt như vậy.

Chú Năm gửi tin nhắn riêng cho ông: [Anh hai, anh còn định cho Tiểu Mễ đi du học không thế?]

Tưởng Mộ Bình suy nghĩ một lát: [Nói sau đi.]

Chú Năm: [Con cái trưởng thành rồi, có một số việc hãy để chính nó tự quyết định, Tiểu Mễ khác với những đứa trẻ bình thường, nó có kế hoạch cho cuộc sống. Rất nhiều đứa nhỏ thi xong Đại học lại không biết bản thân muốn học cái gì và làm gì trong tương lai, chúng chỉ biết học hành, chưa từng nghĩ tới chuyện sâu xa, Tiểu Mễ thì khác, nó đã vạch rõ mục tiêu của bản thân.]

"Được rồi, con cứ như mấy đứa con nít chơi không mệt thế." Nhậm Ngạn Văn vỗ lưng Tiểu Mễ, "Buông mẹ ra đi, mẹ bị con lắc tới không thở nổi."

Tiểu Mễ vui mừng không cách nào khống chế được, cảm giác cứ như đang mơ, sau khi thi xong, cô không dám dò đáp án, bởi vì tự mình dò nhiều khi lại khác xa kết quả thi, dù sao mỗi môn cô thi xong đều tự cảm thấy làm rất tốt. Điều cô không ngờ chính là kết quả còn tốt hơn cô nghĩ. Tưởng Tiểu Mễ len lén nhìn ba, hiếm khi thấy ba cầm điện thoại gửi tin nhắn.

Trong lúc làm việc, ba luôn đưa điện thoại cho thư ký giữ, dù cô có gọi điện thì tám trong mười lần cũng là thư ký nghe, đợi ba hết bận thì sẽ gọi lại cho cô. Ba cũng rất ít khi gửi tin nhắn, số lần cô thấy ba thảnh thơi gửi tin nhắn như hôm nay rất ít, theo trí nhớ của cô, chắc cỡ hai lần nhỉ? Lần đầu tiên là khi cô thi vào cấp ba, thi đậu vào trường tốt nhất Thượng Hải với điểm cao ngất ngưỡng.

Lần thứ hai chính là lần này, niềm vui trong ánh mắt của ba còn nhiều hơn lần trước.

Tưởng Tiểu Mễ tranh thủ khi ba còn vui vẻ, "Ba ơi."

Tưởng Mộ Bình đáp lời con gái nhẹ nhàng hơn mọi khi, "Sao?"

"Con có thể học xong đại học trong nước rồi mới ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh không?" Tưởng Tiểu Mễ hỏi thử.

Tưởng Mộ Bình chưa kịp trả lời, Nhậm Ngạn Văn đã thốt lên, "Con tự quyết định đi, ý của con cũng giống mẹ, con còn nhỏ, ra nước ngoài mẹ không yên tâm, tuy là mấy anh của con đều ở nước ngoài, nhưng con trai vô tâm lắm, ngay cả bản thân còn không chăm sóc nổi thì sao lo cho con được."

Tưởng Mộ Bình trả lời tin nhắn xong mới nhìn Tưởng Tiểu Mễ, ông im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý, "Được." Không để Tưởng Tiểu Mễ vui mừng ngay, Tưởng Mộ Bình đưa ra một điều kiện, "Không cho phép yêu sớm."

Tưởng Tiểu Mễ, "..."

Tưởng Mộ Bình nhắc lại lần nữa, "Thân phận của con không giống mọi người, dù có yêu sớm cũng không có kết quả, học sinh thì phải lo học, đến tuổi phải yêu đương kết hôn, ba dĩ nhiên sẽ không cản con."

Chỉ cần không phải ra nước ngoài là được, còn những chuyện khác, đợi cô học xong đại học thì ai quản được nữa?

Tưởng Tiểu Mễ tỏ vẻ ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết rồi."

Cô đứng lên, "Ba, con lên lớp liên lạc bạn con xem thi được nhiêu điểm."

Tưởng Mộ Bình chỉ vào phòng ăn, "Cơm nước xong xuôi rồi, ăn xong hẵng gọi."

Tưởng Tiểu Mễ nôn nóng đến không chờ kịp, cô đáp, "Con không đói, không hề đói, thật mà."

Nhậm Ngạn Văn hiểu rõ niềm vui của con gái, ba ngày không ăn cơm chắc cũng chẳng thấy đói, bà xua tay, "Thôi lên lầu đi."

Tưởng Tiểu Mễ cầm điện thoại, chạy như bay lên lầu. Cô khoá cửa phòng, lập tức gọi cho Quý Vân Phi, lúc bắt máy, Quý Vân Phi cảm giác như ngừng thở, "Thi được nhiêu điểm?"

Tưởng Tiểu Mễ nói tổng điểm cho cậu nghe trước, "Định thưởng mình thế nào đây?"

Quý Vân Phi thở phào, như trút được gánh nặng, cả người đều thả lỏng, cậu tựa lưng vào ghế, cười nói, "Cậu muốn thưởng cái gì cũng được."

Ba Quý và Mẹ Quý nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt, xem ra điểm thi không tệ.

Quý Vân Phi hỏi, "Toán được nhiêu điểm?"

Tưởng Tiểu Mễ nũng nịu nói, "122 điểm."

"Không tệ." Quý Vân Phi không biết xấu hổ nói, "100 điểm là công lao của tớ, của cậu là 22 điểm."

"Đều là công lao của cậu hết." Tiểu Mễ cười dịu dàng.

"Tổng điểm vậy chắc đủ đậu phải không?"

"Nhất định đủ, điểm thi của tớ nằm đầu danh sách."

"Định đăng ký khoa Báo Chí hả?"

"Đúng vậy, mình thích khoa đó."

"Vậy thì đăng ký." Quý Vân Phi không quên hỏi, "Nói đi, muốn thưởng cái gì? Nếu cậu không biết thưởng cái gì, thì tớ tự quyết định."

Tưởng Tiểu Mễ có rất nhiều yêu cầu, cô đã ghi nhớ trong lòng lâu lắm rồi, "Giờ chưa nói được, chờ cậu có điểm rồi mình sẽ nói."

Quý Vân Phi dỗ dành cô, "Được, đến lúc đó tớ sẽ thoả mãn mười nguyện vọng của cậu."

Phía bên kia bàn ăn, mẹ Quý thì không sao, bởi bà đã quen với việc mấy cô trong văn phòng suốt ngày gọi điện với bạn trai, nhưng ba Quý lại không, ông nghe mà nổi hết da gà.

Qua hai phút, Quý Vân Phi vẫn đang nói tiếp, rồi qua thêm năm phút, cậu vẫn chưa ngắt điện thoại. Một đứa con trai vốn kiệm lời như con của ông, từ sau khi quen biết Tưởng Tiểu Mễ, lại trở nên huyên thuyên không dứt. Vừa ăn cơm vừa phải vô tình chứng kiến cảnh con trai mình thắm thiết với bạn gái của nó, ba Quý ăn không ngon, nuốt không trôi.

Cuộc điện thoại kết thúc, đồ ăn cũng nguội. Mẹ Quý bèn hâm lại đồ ăn cho cậu, "Tiểu Mễ thi tốt hả?"

Quý Vân Phi ăn như hổ đói, "Điểm khá cao, toán được 122 điểm."

Mẹ Quý, "Mẹ nhớ tiếng Anh của Tiểu Mễ giỏi hơn con."

Quý Vân Phi gật đầu, "Vâng, lần này thi rất tốt, điểm tiếng Anh của bạn ấy đứng trong top đầu, tổng điểm khá cao, bạn ấy muốn theo học khoa Báo Chí."

Mẹ Quý cũng vui lây, "Nếu như điểm thi của con bằng con bé, vậy là trường đại học của hai đứa gần nhau rồi, đổi một ga tàu điện ngầm là gặp được."

Quý Vân Phi nhoẻn miệng cười, cậu chưa từng vui vẻ như thế này. Sau khi thi xong Đại Học, cậu còn áp lực tâm lý hơn cả Tiểu Mễ, cậu sợ cô thi không tốt, sợ việc yêu đương ảnh hưởng tới cô, may mắn mọi chuyện đều rất suôn sẻ.

Ba Quý ăn xong cũng không rời bàn ngay, ông trò chuyện cùng Quý Vân Phi, ông hỏi cậu, "Nghỉ hè này con với Tiểu Mễ định làm gì? Có đi đâu chơi không?"

Quý Vân Phi lắc đầu, "Bạn ấy không có thời gian."

"Gia đình nó không cho đi sao?"

"Bạn ấy phải làm thêm."

"Làm thêm?" Mẹ Quý vô cùng bất ngờ.

"Dạ, cậu ấy nói là muốn rèn luyện bản thân." Quý Vân Phi húp vài ngụm súp, hỏi mẹ, "Con có thể đi Bắc Kinh vài ngày không?" Nói xong, cậu vội vàng cam đoan, "Yên tâm, con sẽ không tái phạm lỗi lần trước, ban ngày con đến chỗ làm thêm của bạn ấy, tối sẽ đưa bạn ấy về nhà, còn con về khách sạn."

Mẹ Quý không trả lời cho cậu đi hay không, bà nhìn về phía ba Quý.

Ba Quý suy nghĩ vài giây, "Được, ba đặt khách sạn cho con, nhớ chú ý an toàn, buổi tối không được phép ra ngoài."

Quý Vân Phi làm động tác OK, rồi bới ngụm cơm ăn, điện thoại lại vang lên, là Đằng Tề gọi đến.

Cậu vừa mới ấn nút nhận cuộc gọi, ngay tức thì giọng nói phấn khích của Đằng Tề truyền đến, "Nè, cậu biết Tiểu Mễ thi được nhiêu điểm chưa? Điểm thi cậu ấy không ngờ cao tới vậy."

Sau đó cậu ta huýt sáo, cười hì hì, "Mình muốn đến Bắc Kinh thăm cậu ấy, cậu thì sao?"

Quý Vân Phi, "...Đằng Tề, cậu đúng có bệnh!"

Đằng Tề cười ha ha, "Đúng vậy, không thì cậu học y đi, sau này trị cho mình?"

"Cút!"

"Rốt cuộc cậu có đi không? Không đi thì mình đặt vé máy bay cho mình cho Tằng Kha thôi đấy."

Quý Vân Phi suýt nữa bị nghẹn chết, "Tằng Kha đi thăm Tiểu Mễ, cậu theo làm gì!"

"Thì coi chân cậu ấy hồi phục chưa? Ba năm nay lúc nào mình cũng lo lắng hết." Đằng Tề lại hỏi, "Có đi hay không hả? Không đi thì tớ đặt vé luôn đây."

Quý Vân Phi bị cậu ta làm tức chết, nghiến răng nói, "Đi!"

Đằng Tề rất thích chọc giận Quý Vân Phi, "Biết rồi, mình đặt vé ngày mai bay, lát nữa gửi CMND qua cho mình."

Ngắt điện thoại, Quý Vân Phi bị chọc tức đến ăn không vô nữa.

Mẹ Quý tò mò hỏi, "Đằng Tề cũng thích Tiểu Mễ hả?"

Quý Vân Phi, "Có thích, nhưng chuyện hồi năm nhất rồi, cậu ta có cái tật thích đối nghịch với con."

Mẹ Quý cũng biết Đằng Tề, "Tính Đằng Tề trẻ con, cứ như con nít."

Quý Vân Phi: "Vâng, Tằng Kha cũng bị cậu ta phiền sắp chết rồi."

Từ khai giảng đến khi tốt nghiệp cấp ba, cậu và Tiểu Bàn cùng với Đằng Tề luôn ăn trưa cùng nhau, sau khi Tiểu Mễ chuyển trường đến Bắc Kinh, Tằng Kha cô đơn một mình nên gia nhập nhóm họ. Cả nhóm cãi nhau ầm ĩ suốt hai năm rưỡi.

Đợi mãi mới đến tối, hệ thống bắt đầu thông báo điểm thi.

Quý Vân Phi không cần coi, bởi cậu nắm chắc điểm mình sẽ cao, vì thế ba và mẹ Quý tra dùm cậu, hai người hồi hộp đến nỗi trái tim muốn nhảy ra ngoài. Trong lòng ba Quý lúc này còn cuống cuồng hơn cả năm đó khi ông cầu hôn mẹ Quý. Lúc điểm thi hiện lên trên trang web, mẹ Quý bịt mắt không dám nhìn, chỉ có ba Quý xem, một người đàn ông hơn 40 tuổi xúc động ôm thật chặt vợ của mình. Tuy họ biết con trai mình chắc chắn sẽ đạt điểm số cao, nhưng một khi chưa có điểm, ai cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào, có thi đậu hay không. Ngay khi chứng kiến điểm số, hai người mới cảm thấy nhẹ lòng.

Quý Vân Phi liếc nhìn màn hình, điểm số thấp hơn so với dự kiến của cậu, điểm môn Ngữ Văn thấp hơn cậu đoán năm điểm. Cậu định gọi cho Tưởng Tiểu Mễ, nào ngờ chủ nhiệm lớp đã gọi đến, chủ nhiệm chủ yếu gọi đến chúc mừng cậu, sau đó nói đại học Thanh Hoa đã gọi điến đến trường hỏi danh sách học sinh giỏi. Trường cậu không ít người đạt điểm cao, học sinh khá giỏi gần nhất đều thi rất tốt. Giang Nguyệt, Tằng Kha, còn có Hoắc Dương cũng đều có thể vào đại học Thanh Hoa.

Chủ nhiệm lớp không quên hỏi, "Hình như điểm của Tưởng Tiểu Mễ có sớm hơn phải không? Con bé thi thế nào?"

Trong lời nói của Quý Vân Phi không giấu được niềm tự hào và vui mừng, "Cũng không tệ lắm, cao hơn nhiều người."

Chủ nhiệm lớp bùi ngùi, sau môn thi cuối cùng của kỳ Đại Học, ông biết việc Tưởng Tiểu Mễ đến tìm Quý Vân Phi, lúc đó ông đang cùng phụ huynh và học sinh chụp ảnh lưu niệm nên đã thấy. Ông nói với Quý Vân Phi, "Nhớ phải quý trọng, thầy nhất định sẽ tham dự hôn lễ của tụi em."

Quý Vân Phi nở nụ cười, "Thầy Lư, vậy thầy phải đi tiền mừng thật lớn, không có không được đâu nhé."

"... Thằng nhóc này, muốn ăn đòn chứ gì!"

Chủ nhiệm còn phải gọi điện cho mấy học sinh khác, cho nên không trò chuyện lâu với Quý Vân Phi.

Tưởng Tiểu Mễ sau khi biết điểm thi của Quý Vân Phi cao như vậy, từ lúc Quý Vân Phi gọi điện thoại cho cô đến tận bây giờ, cô ngồi ngây ngô cười một mình suốt, nghĩ đến chuyện hai người có thể học chung một thành phố, cô bật cười thành tiếng.

Tiểu Mễ ban đầu còn cười nhỏ, ai ngờ sau đó bật khóc, mũi khụt khịt.

"Cậu sao thế?" Quý Vân Phi hỏi.

"Không có gì, mình vui thôi."

Mắt Quý Vân Phi bỗng đỏ lên, mấy năm qua, nếu như bạn học chỉ chịu một phần áp lực, cậu với Tưởng Tiểu Mễ lại phải chịu áp lực gấp đôi. Cậu sợ bản thân thi không tốt, càng sợ ảnh hưởng việc học của Tưởng Tiểu Mễ. Có lẽ, Tưởng Tiểu Mễ cũng lo sợ giống như cậu. Có đôi khi cậu rất sợ hãi, lỡ như cậu thi không tốt, cả Tưởng Tiểu Mễ cũng vậy thì sẽ thế nào đây?

Quý Vân Phi chuyển chủ đề, hỏi cô, "Giờ có điểm rồi, nói đi, cậu muốn được thưởng cái gì, muốn thưởng bao nhiêu tớ đều chiều hết."

Tưởng Tiểu Mễ, "Muốn cậu đến thăm mình."

Giọng nói của Quý Vân Phi rất dịu dàng, "Được, tới thăm cậu. Còn gì nữa không?"

"Mình không phải đang làm thêm ở tiệm chụp hình sao."

"Phải, thì sao?"

"Là nhân viên được ưu đãi chụp hình chân dung đó, rẻ lắm."

Quý Vân Phi đã hiểu ra, "Cậu muốn chụp hình chân dung? Được, cậu chụp nhất định sẽ rất đẹp." Nói tiếp, "Chụp hai bộ đi, tớ trả tiền cho, xem như phần thưởng cho cậu."

Tưởng Tiểu Mễ, "...Không phải ý này."

Quý Vân Phi, "Hả?"

Tưởng Tiểu Mễ lí nhí đáp, "Chụp... chụp hai người sẽ đẹp hơn."

"Chụp hình tình nhân?" Quý Vân Phi nở nụ cười, "Tớ có thể mặc âu phục không?"

Tưởng Tiểu Mễ, "Có thể, quần áo tự chọn."

Quý Vân Phi, "Vậy cậu chọn áo cưới đi."

Tưởng Tiểu Mễ, "..."

Và rồi, ba và mẹ Quý ngồi đối diện cậu cũng, "..."