Vương Thanh giao bang hội cho Awlay, tâm phúc của anh.
Buồn cười anh đem tiền đồ của các anh em ra uy hiếp hắn mới chịu nhận.
Người anh tin tưởng, cũng không tồi đâu nhỉ?
Đế Vương anh đem chuyển nhượng cho Thái Chiếu, người anh em này, là người duy nhất hiện tại anh có thể tin tưởng, có thể đảm bảo tương lai của toàn bộ nhân viên, và cả cha mẹ anh.
Thoát khỏi thiếc xích kìm khóa bản thân, anh mang tâm tình phiêu diêu đi khắp mọi nơi, đầu tư cho rất nhiều công trình từ thiện. Và tất nhiên là đi cùng cậu rồi.
Bình yên như vậy, kể từ khi sinh ra, chưa từng có ở đâu ngoài bên cạnh cậu.
Thế gian này, cứ tiêu sái như vậy, là tốt nhất rồi.
Cứ thế.
Thời gian trôi.
Tôi và cậu.
Cứ bình yên như thế trải qua.
1 năm...
2 năm...
5 năm...
10 năm...
20 năm...
50 năm...
Phùng Kiến Vũ. Tôi đến với cậu.
Nơi tôi và cậu an nghỉ đó chính là rừng oải hương tím.
Đẹp chứ Kiến Vũ?
Màu tím chung thủy mà cậu yêu thích.
Tôi và cậu. Nơi mà chỉ hai người chúng ta, đời đời, kiếp kiếp, ở bên nhau.
Phùng Kiến Vũ, nếu có kiếp sau, cậu nhất định phải thuộc về tôi, chỉ có thể là của tôi.
Cậu dù muốn hay không, cũng chỉ có thể cùng với tôi khóa chung một chỗ.
Tôi ở nơi này tuyên thệ.
Phùng Kiến Vũ, thuộc về Vương Thanh. Vĩnh Viễn.
.........................................
AND CHÍNH TRUYỆN.
Đôi lời của Dạ.
Thế nào, mấy người sau chương này còn có thể yêu tuôi chớ?*mắt long lanh*
Còn ngoại truyện a, mấy người cứ tiếp tục yêu tuôi đi:)))