Hai người vừa rời khỏi quán ăn, ông lão đầu tóc muối tiêu liền kéo thanh niên áo trắng vào một con hẻm vắng. Lão gỡ tấm da mặt xuống, hóa thành một cô gái tuy không son phấn mà vẫn sắc nước hương trời. Nàng giơ tay chỉ vào trán thanh niên áo trắng nói:
-Phi Yến! Muội đó, lần nào cũng chọc giận bọn người nha môn hết, không sợ mất đầu hay sao?
Thanh niên áo trắng cũng tháo bỏ đi mặt nạ, nói:
-Sợ gì chứ Phi Nhi tỉ tỉ, chúng ta kể chuyện giang hồ thì phải kể cho đúng với sự thật chứ.
Phi Nhi lại nói gì đó, Phi Yến lại cười, vừa cười vừa kéo tay sư tỉ của nàng rời đi. Bóng hình mảnh mai của hai cô gái mất hút trong con hẻm nhỏ.
Tối đó Cửu Dương, Nghị Chánh và Hiểu Lạc đi dạo chợ Hồ Lô để tìm cuốn Đồng Sơn Chí. Do ban sáng ba người đã ra tay đánh nhau với người trong quan phủ nên đành phải cải trang thành ba người Hồi. Họ đội trên đầu nón thêu hoa, chân đeo ủng bằng da, mặc y phục có hoa văn mà người Hồi thường mặc. Ba người trông chẳng khác chi ba người Hồi thật, bất giác nhìn nhau mỉm cười, lòng cảm thấy vui vui.
Họ vừa đi qua cổng chợ thì bỗng thấy một đám người chạy ngang, vui vẻ gọi nhau ơi ới:
- Mau lên, mau lên!
-Trễ rồi!
-Coi chừng không còn chỗ tốt đâu!
Nghị Chánh túm lấy một người, hỏi:
- Xin hỏi vị huynh đài này, chuyện gì xảy ra mà ồn ào vậy?
Người này đứng lại, vừa thở vừa nhìn chàng:
- Mấy người đây nhất định là ở xa mới tới phải không?
Nghị Chánh gật đầu, lại nghe:
-Hèn gì không biết mỗi chiều tối ở chợ Hồ Lô này có hai cô gái, họ là đệ nhất mỹ nhân ở vùng này đó, tổ chức cuộc thi đoán rượu đánh cờ để kén chồng, cho nên cả thị trấn mới ồn ào lên.
Hiểu Lạc nghe vậy thì tò mò quá, chạy theo đám người địa phương, vừa chạy vừa bảo:
- Mau lên, mau lên, sư phụ sư bá ơi! Con muốn tới đó để coi cho biết!
Nghị Chánh vội chạy theo kéo nó lại:
- Không phải nói là đi được đâu, phải hỏi xem sư phụ ngươi có muốn đi coi không đã.
Cửu Dương nghe nói tới rượu cũng thấy cao hứng. Thế là ba người cùng kéo nhau đi theo dân địa phương tới giữa chợ. Khi họ tới nơi thì đã có đám đông cả trăm người chen chúc rồi. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Hiểu Lạc được tới chỗ đông vui như vầy thì sung sướng lắm, vừa hăng hái chen lấn vào đám đông nó vừa quay lại cười hì hì với sư phụ sư bá nó. Cửu Dương và Nghị Chánh không muốn thất lạc thằng bé nên cũng bám sát theo Hiểu Lạc.
Đám đông đa số là nam nhân nhưng cũng có nữ nhân, chen chúc dẫm đạp lên nhau la oai oái.
Nghị Chánh nghe một anh chàng ăn bận lịch sự như một nho sĩ nói với một cô gái:
-Cô nương xinh đẹp, tại hạ đây xin thất lễ, có câu này muốn nói với cô.
Cô gái liếc văn nhân một cú, trả lời cộc lốc:
-Gì?
Văn nhân nói:
-Tại hạ muốn nói là…
Thấy người này nói năng lâu lắc, cô gái gắt:
- Có gì nói mau đi chứ!
- Dưới bàn chân mỹ miều của nàng là bàn chân thô ráp của ta.
Lời này khiến Nghị Chánh bật cười, sau đó lại nghe:
- Quen không ta?
Nghị Chánh tưởng có người hỏi thăm mình bèn khẽ quay đầu, thấy người vừa hỏi là một gã mập mạp, da mặt búng ra sữa, mặc áo gấm hoa hoè màu đỏ, nhìn qua cũng biết tay công tử nhà giàu được nuông chiều từ tấm bé.
Ngờ đâu tên mập không phải là nói chuyện với chàng. Nghị Chánh nghe một kẻ đáp:
- Quen, thì thế nào?
- Quen sao không vẫy đuôi?
Dứt lời tên mập ngoác miệng cười ha hả, người bị gã chửi xéo chỉ biết há hốc miệng ra mà nhìn rồi lẩn đi nơi khác, chắc không muốn vây vào tên công tử này.
Lát sau tên mập lại quay sang hỏi một người mặc áo gấm màu xanh.
-Quen không vậy?
Lần này người áo xanh đáp:
-Lạ!
-Lạ sao không sủa?
Người áo xanh nghe thế trợn to mắt dữ tợn, gầm lên:
-Á à! Mày là thằng nào mà lại dám ăn nói láo xượt như vậy với bổn gia?
-Tao láo đó, làm gì được nhau nào?
-Vậy mày chờ coi mày có bản lĩnh hay nấm đấm này của tao có bản lĩnh!
Tiếp theo là tiếng bôm bốp vang lên.
May nhờ có đánh nhau mà đám đông tản ra được một chút, ba người bọn Nghị Chánh nhìn thấy lỗ hổng vội chen chân vào đứng ở hàng đầu. Ba người vào được bên trong rồi, cả mừng nhắm mắt, lau mồi hôi, thở ra một hơi.
Vừa mở mắt ra thì thình lình thấy bầu không khí sáng hực lên, bọn Nghị Chánh thấy một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mắt sáng mày thanh, da trắng má hồng, môi đỏ như hoa đào, dáng mình yểu điệu. Nàng mặc áo vàng tươi như hoa cúc.
Phần nhiều đám đông trố mắt ra nhìn nàng, há hốc cả mồm, vẻ như họ chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy bao giờ. Vài người khác thì kín đáo hơn, tuy cũng bị thu hút bởi nhan sắc kiều diễm của nàng, nhưng họ không dám tỏ thái độ sống sượng, chỉ dùng cặp mắt đắm đuối mà nhìn.
Thiếu nữ xinh đẹp dường như quá quen thuộc với những cặp mắt háo hức đắm say của đám giang hồ thô lỗ bị nhan sắc nàng mê hoặc, nên không thèm đếm xỉa chi đến bọn chúng. Mắt nàng đang dáng vào một bàn cờ vây.
Bàn cờ rất lạ, được khắc trên một tảng đá lớn, đang được dựng đứng như một bức tường kiêng cố. Sau lưng tảng đá là một chiếc xe đẩy, Nghị Chánh nghĩ chắc nàng dùng để di chuyển bàn cờ này.
Phía ngoài bàn cờ khoảng chừng hai trượng, nàng và một công tử ngồi trên hai cái phản gỗ. Công tử mặc trường bào màu trắng, mặt đẹp như ngọc, trông như con cái nhà quí tộc.
Ba người bọn Nghị Chánh thấy công tử áo trắng tay cầm những quân cờ trắng bắn vào bàn cờ dựng đứng kia, quân cờ được bắn rất chính xác vào giao điểm của các đường ngang dọc trên bàn cờ. Nghị Chánh và Cửu Dương đưa mắt nhìn nhau, hai người là hai cao thủ chơi cờ của Hắc Viện, kiến thức lại rộng, nhưng trước giờ chưa thấy ai chơi cờ như thế.
Đứng cạnh bàn cờ có một thằng bé ăn mày, thấy con cờ nào bị bắt chết thì đưa tay gỡ khỏi bàn cờ.
Mỗi lần cô gái áo vàng bắn quân cờ đen ra là kình phong rít lên veo véo, quân cờ cắm sâu vào vách đá. Trong lòng của Hiểu Lạc âm thầm kinh hãi, không biết đây là vị cao thủ nào, nhưng thủ kình phát xạ rất mạnh và chuẩn xác, cả đời nó ngoài sư phụ nó thì chưa gặp người thứ hai như thế.
Qua nhiều nước cờ, công tử áo trắng gương mặt có vẻ chẳng còn được tự tin như ban đầu nữa. Còn cô gái áo vàng thì trái hẳn, nàng tươi cười nói:
-Lối đi cờ của công tử cao siêu vô cùng, nhưng không biết có thể qua được cửa này để mở ra một lối thoát không?
Nàng nói xong liền bắn một con cờ đen ra. Lần này mồ hôi đọng từng giọt to như hạt đậu trên vầng trán công tử áo trắng, từ từ chảy xuống hai bên thái dương chàng. Công tử suy đi nghĩ lại có đến một khắc mà không biết phải đặt tiếp quân ở đâu, lại nữa, kỳ cuộc của nàng bày ra như là có chứa yêu thuật, chắc là do nàng quá đẹp, làm nhiễu loạn tâm tình chàng? Chàng bắt đầu cảm thấy bế tắc.
Bên ngoài có tiếng chê cười:
-Ngẫm nghĩ gì mà lâu quá vậy?
-Hay là chịu thua luôn đi.
Công tử nghe được lời châm chọc, mặt chàng đỏ lên. Tay chân rối rắm, chàng loay quay như gà mắc thóc mất hết cả tinh thần, không làm sao tập trung được nữa.
Người xem lại càng sốt ruột, tặc lưỡi:
-Kẻ đã bất tài thì chớ nên phí sức trong kỳ cuộc này nữa.
Người đó nói xong, lại thêm một người khác dùng lời lẽ khiếm nhã chọc chàng:
- Ê, thằng nhóc kia! Đừng đánh nữa, mau mau bỏ xuống cúi đầu chịu thua, rồi tuột quần chổng mông ra chịu đòn cho rồi.
-Chân Long kỳ cuộc của cô nương bày ra đích thật tuyệt diệu vô cùng, tại hạ phá giải không được. Xin chịu thua. Khẩn mong cô nương cho tại hạ được tái đấu?
Đám đông nhao nhao xua tay phản đối:
-Ể! Ê! Vậy là trái với điều lệ rồi!
-Ừ đúng đó! Lui ra đi!
Cô gái áo vàng đứng dậy cúi đầu chào chàng, nói:
-Chân Long là một bố cục trong số cờ vây có ý ngăn chặn đối thủ, đa số chỉ trong khoảng mười hai con cho đến bốn mươi, năm mươi con, nhưng cuộc chân long này đã có hơn hai trăm con, công tử có thể đi được mười tám nước đã là hiếm thấy rồi.
Công tử áo trắng tuy được nàng khen mà gương mặt buồn rười rượi, sau hồi nhìn bàn cờ rồi nhìn nàng ra chiều tiếc nuối chàng lấy một cái túi ra đưa cho nàng rồi đi ra.
-Đa tạ công tử!
Cô gái áo vàng vừa nói vừa ra hiệu cho thằng bé ăn mày lấy túi tiền đem cất. Sau đó miệng nàng cười như hoa nở, bảo với đám đông:
-Không biết đêm nay còn có vị huynh đài nào muốn tiếp tục chơi ván cờ này với tiểu nữ không ạ?
Những người đang đứng vòng quanh đó phần đông châm chọc thì giỏi, chứ nhìn trận cờ này họ cũng phải bó tay. Mấy người biết thuật cờ vây thì trầm tỉnh cả một lúc lâu mà không tìm được đường đi nước bước nào hết, cuối cùng lắc đầu nhìn nhau than:
-Ta vốn cũng là tay cao cờ, từ trước đến nay chưa gặp đối thủ, nhưng cờ thế này lợi hại vô cùng, ta vẫn không nghĩ ra nước giải, không biết thiếu hiệp có giải pháp gì chăng?
Người được hỏi lắc đầu cười khổ:
-Tại hạ cũng chỉ biết chút chút về kỳ thế thôi, nhưng với thế cờ này thì hoàn toàn vô phương.
Người khác xoa đầu liên tục thốt:
-Gay go rồi, gay go rồi.
Cô gái áo vàng chờ một hồi không thấy ai ra đấu cờ với nàng nữa thì bắt đầu thu dẹp bàn cờ. Nàng cầm lên hộp cờ đen, rồi đến chiếc phản đối diện cầm lên hộp cờ trắng, vô tình làm một con cờ trắng rơi xuống, nhưng cờ chưa chạm vào đất đã bị ai đó giơ tay chụp lấy, rồi ném về phía bàn cờ, ghim vào phiến thạch phát lên một tiếng phập!
Những người bên ngoài thấy thế cờ bất thường, tức thì nhìn quanh quất, sau hồi biết người ném cờ là ai họ xì xào cười nhạo:
-Đúng là khả năng chơi cờ của tên này kém quá!
Một người thở dài nói:
- Ai lại tự tay mình giết một loạt quân mình như thế? Đúng là quá hồ đồ!
Cửu Dương nghe những lời chế nhạo chàng, chỉ im lặng.
-Trên đời sao lại có người chơi cờ như vậy chứ? - Lại có thêm tiếng thảng thốt kêu lên.
Lời vừa dứt thì một cô nương giống hệt cô gái áo vàng xuất hiện, nàng cũng mặc bộ áo màu vàng hực. Người đẹp vạch đám đông bước ra, tròn mắt nhìn Cửu Dương.
Nhìn thấy thiếu nữ bất phàm, đẹp như thiên tiên giáng thế này, Cửu Dương cũng không khỏi nhìn thêm cái nữa, còn đám đông thì nhìn đến nghệch mặt ra.
Hai cô gái song sinh vô cùng diễm lệ, nhưng cô gái đến sau này trong tú khí lại có một chút hào khí chiếu rọi nên thêm phần rực rỡ, đẹp như đóa hoa mai khoe sắc thắm giữ mùa xuân. Còn thần sắc cô gái đánh cờ thì như hoa cúc sáng sớm mùa thu còn long lanh những giọt sương, hai má ửng đỏ như ráng chiều ánh lên mây trắng, đôi mắt vừa sáng vừa trong trẻo như ánh trăng.
Đôi lông mày cô gái đẹp như hoa mai dính chặt vào nhau, nàng tiến thẳng tới chỗ Cửu Dương đang đứng, nói bằng giọng phật lòng:
-Cả đời sư thúc của tiểu nữ nghiên cứu thuật cờ vây, rồi lấy kinh nghiệm học được đó mở ra kỳ cuộc tâm quyết này, huynh làm vậy thật tình sĩ nhục thúc thúc của tiểu nữ rồi đó!
Cửu Dương bị “người đẹp hoa mai” trách, mỉm cười nói:
-Xin cô nương bớt giận, tại hạ không có ý đó. Kỳ cuộc này rất cao thâm, tại hạ suy nghĩ mãi cũng không tìm ra cách nào để khắc phục, chỉ còn cách tìm đường sống trong cõi chết mà thôi.
Bên ngoài không hiểu chàng nói gì, tiếp tục chỉ trỏ cười nhạo.
Chỉ có Nghị Chánh sau hồi vỗ vỗ trán là ồ lên thán phục.
-Trước mặt quân đen là một cảnh hỗn độn - Nghị Chánh quay sang nói với đám đông - Người bạn này của tôi mới phải giết cờ của mình, hy sinh quân mình để mở ra con đường khác.
Quả nhiên sau khi thằng bé ăn mày gỡ những quân cờ trắng bị quân cờ đen vây hãm ra thì trên bàn cờ hé lộ một nước cờ khác, một nước cờ mới, những quân cờ trắng còn lại bây giờ đã có đường để đi.
Đám đông vỡ lẽ, vỗ tay rân trời.
Thằng bé Hiểu Lạc đương nhiên hí hửng toét miệng ra mà cười.
Cô gái đẹp tựa hoa mai ửng hồng đôi má, chưa kịp nói gì thêm thì cô gái xinh như hoa cúc lên tiếng mời Cửu Dương ngồi xuống chơi cờ với nàng, chàng cũng bị thu hút bởi kỳ cuộc này nên cũng không chối từ.
Thêm qua vài nước cờ, “người đẹp hoa cúc” nhìn chàng nói:
-Không ngờ huynh đây sắp sửa hóa giải được kỳ cuộc của sư thúc tiểu nữ rồi, huynh thật là một nhân tài thiên phú, trí tuệ phi phàm.
-Cô nương đã quá khen tại hạ - Cửu Dương mỉm cười nói.
Người đẹp hoa cúc nhìn theo hướng cờ chàng đánh ra, từng con cờ của chàng bay đi vun vút, nàng lắc đầu nói:
-Không phải là tiểu nữ quá lời đâu, kỳ cuộc này của sư thúc tiểu nữ mấy mươi năm không hề có ai có thể hóa giải được, bây giờ huynh đài hóa giải được, coi như tâm nguyện của sư thúc đã được hoàn thành rồi, tiểu nữ thật sự cảm kích vô cùng.
Đám đông bèn vỗ tay nói:
- Vậy thì làm theo điều kiện đã giao đi!
-Hai người trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa! Hay là đêm nay kết hôn luôn đi!
-Đúng rồi! Đúng rồi!
Cửu Dương nghe nói vậy bụng giật thon thót, sự thật thì chàng đã quên khuấy mất cái điều này...
Đúng khi này quân cờ đen gặp nguy hiểm sắp thua, chỉ cần bên trắng hạ một quân nữa là phân thắng bại, nhưng Cửu Dương lại cố ý bắn quân cờ không chính xác, không trúng vào chỗ giao điểm của đường ngang đường dọc mà gắn vào một chỗ trống.
Đám đông á lên mấy tiếng:
- Thế là thế nào?
-Rõ ràng hắn đây sắp thắng trận cờ này!
Người đẹp hoa mai cười nói:
-Các vị, chắc các vị đã quên điều kiện của hai tỉ muội chúng tôi, lúc trước hai người chúng tôi đã nói là phải thắng cả hai cuộc thi đố thì mới toàn thắng.
Ngay sau đó nàng thêm lời, nét mặt và giọng nói toát đầy vẻ tự tin, tự tin đến độ cao ngạo:
-Dầu là khi nãy vị huynh đài này bắn trật quân cờ nhưng cũng có thể coi như huynh ấy đã thắng tỉ tỉ của tiểu nữ rồi, huynh đây cao cờ, phần này hai chị em chúng tôi chịu thua. Bây giờ mời huynh giải câu đố của tiểu nữ?
Cưu Dương nghe vậy nhớ lại lời của người ngoài cổng chợ, thầm nhủ thì ra cô nàng này là người chuyên ra đề câu đố về rượu.
Đối với Hiểu Lạc thì sư phụ nó nức mắt ra đời là đã thử qua rượu rồi, người trong hội thường hay kháo nhau sư phụ nó từ nhỏ uống rượu thay cho sữa mẹ, nên nó tin chắc sư phụ nó sẽ thắng trận tiếp theo rất dễ dàng, nó bèn níu áo Cửu Dương nói:
-Sư phụ à! Đồng ý đi sư phụ, dạy họ một bài học đi, trên đời này sư phụ là sành rượu nhất!
Cửu Dương cảm thấy cũng khá thú vị nhưng vẫn yên lặng không đáp, chỉ ngồi trên tấm phản ngước đầu lên nhìn hai cô gái áo vàng, do dự nửa muốn gật đầu, nửa muốn không. Khi này trong trí chàng tự nhiên hiện lên hình bóng một người con gái nhu mì dịu dàng với cặp mắt mơ mơ buồn. Những bước đi của người con gái đó thật khoan thai, thân hình thon nhỏ, và mái tóc bay bay trong gió trông càng đẹp, dễ thương vô cùng.
Chàng tự dưng thèm khát được nhìn thấy nét mặt nhu mì khả ái đó, khát khao muốn thấy cái dáng trầm lặng phảng phất buồn và mái tóc đen mượt mà. Chàng khẽ thở dài, tự nhiên nghĩ nàng không giống hai cô gái đang đứng trước mặc chàng đâu, mà với chàng, nàng như một đóa tường vi. Trong các loại hoa, hoa nào chàng cũng thích, nhưng hoa mai hoa cúc quá sặc sỡ không giống nàng mấy. Hoa tường vi tao nhã, có một vẻ đẹp chiều sâu mới giống nàng được.
Đám đông thấy Cửu Dương ngồi trầm ngâm thì sốt cả ruột, bèn xúm lại mỗi người nói một câu. Cửu Dương như sực tỉnh, khẽ chau mày một cái, muốn xua đuổi hết ý tưởng buồn trong lòng, tự nhủ chàng không có tư cách gì để nhớ thương nàng nữa. Cuộc tình của chàng từ khi bắt đầu đã là một chuỗi ngày phiền não không làm sao giải thoát được rồi.
Cửu Dương đưa mắt nhìn những người đứng đầy trong chợ, định lắc đầu nhưng lại thấy cô gái đẹp như hoa mai cũng đang mở to mắt nhìn lại chàng, trong cái vẻ đẹp của nàng có chút bướng bỉnh, trong cái tính ngay thẳng chứa đựng sự ngạo nghễ, nhiệt tình lẫn liều lĩnh của kẻ còn non sữa.
Không hiểu sao Cửu Dương lại gật đầu.
Người đẹp hoa mai thấy vậy vội vã dẫn mọi người đi vào một quán rượu trong chợ.
Trong đám người đi coi náo nhiệt có một kẻ đội chiếc nón rơm to vành, phủ thêm chiếc khăn sùm sụp màu trắng cũng lặng lẽ bám theo. Tự nãy khi Cửu Dương tiến vào chợ Hồ Lô thì người này đã theo dõi chàng rồi.
Cô gái hoa mai bảo chưởng quầy đem hết rượu trong quán mang ra. Lát sau toàn thể rượu trong quán được cả đám tiểu nhị bưng đến, mùi thơm ngào ngạt dâng khắp nơi.
Nét mặt vui vẻ, người đẹp hoa mai nhìn Cửu Dương nói:
-Không biết huynh đã nghe qua nguyên tắc của cuộc thi đố này chưa?
Cửu Dương lắc đầu, những người đứng gần muốn chứng tỏ ta là người hiểu biết nhiều, vội tranh nhau nói:
- Cuộc thách đố này là pha rượu đoán tên.
Một người khác cầm ba cái ly lên nói:
-Huynh đài có thể tùy tiện pha ba ly rượu, mỗi ly có thể dùng bao nhiêu thứ rượu cũng được, nàng ấy nếm qua rồi sẽ nói ra tên những loại rượu đó.
Cửu Dương gật đầu, cô gái hoa mai vẫn giữ nguyên nét cười quay mặt đi, dùng vải đen bịt đôi mắt tuyệt đẹp của nàng lại. Chưởng quầy căng một tấm bình phong ra.
Lát sau Cửu Dương ở đằng sau tấm bình phong thoáng cau mày một chút rồi cũng cầm mấy loại rượu lên bắt đầu pha pha chế chế.
Chàng rót hai bầu rượu vào một cái ly, bảo Hiểu Lạc mang cho cô gái.
Cô gái quay lại tháo tấm vải đen đang che đôi mắt nàng xuống, mắt nàng lớn nổi bật dưới hai hàng lông mày đậm. Gương mặt sáng láng, lanh lợi lém lỉnh, nàng cười nói:
- Ly rượu này được pha chế từ hai loại rượu Hồng Vân Tửu và Đào Tiên Đơn.
Bây giờ Hiểu Lạc hoảng hốt, thật sự không thể như vậy được, nó nhủ bụng, cô gái này đã uống vào một giọt nào đâu! Sư phụ của nó, người sành rượu nhất thế gian này, chẳng ai trên đời này hơn người nữa, không thể được! Không thể có chuyện như vậy được!
Nghị Chánh càng ngỡ ngàng hơn, há hốc mồm ra mà nhìn cô gái áo vàng, nhủ bụng cô nàng này chỉ ngửi qua mùi trong ly là đã đoán đúng tên rượu ư?
-Có đúng vậy không hở huynh đài? – Cô gái xinh như hoa mai hỏi.
Cửu Dương không trả lời, chỉ vươn cái cổ ra khỏi tấm bình phong mà gật, chàng hãy còn thất sắc. Rõ ràng hai loại rượu này mùi hương rất nhạt, rất khó ngửi ra được, chỉ có thể phân biệt khi uống vào vì vị đắng của trái đào tiên hòa với vị chua của gạo đã được lên meng...
- Ta không tin là cô ả có thể đoán được nguyên liệu của ly rượu thứ hai này - Nghị Chánh hăm hở nói với Cửu Dương, cầm một bầu rượu lên định trổ tài pha rượu.
Nhưng người đẹp hoa mai nghe vậy liền nói:
- Được thôi! Nhưng huynh đài đợi tới phiên của huynh đi, giờ đang là cuộc đố của anh chàng đó.
Nàng đặt ly trả lại mâm cho Hiểu Lạc, xong lại kéo khăn lên tiếp tục che đôi mắt.
Nghị Chánh nghe vậy buộc phải lui ra, trong lòng hẳn nhiên ấm ức lắm. Cửu Dương lại tiếp tục pha ly rượu thứ hai rồi một lần nữa bảo Hiểu Lạc mang đi.
Cửu Dương liên tiếp thất bại, không tài nào lừa được cái lưỡi của cô gái áo vàng. Lần này trong ly có rất nhiều loại rượu nhưng nàng chỉ cần nếm một chút đã trả lời được.
- Rượu này được pha chế từ sáu loại rượu Lãnh Vân, Tích Dương, Hải Mộc, Kim Sơn, Đào Tam Phân và Ngọc Linh.
Những người đứng trong quán rượu bất giác ngẩn ngơ. Ngay cả cô gái hoa cúc dầu đã thừa biết tài thử rượu của em gái cũng không khỏi sửng sốt. Cô gái hoa cúc thấy ly rượu thằng bé mang tới, cũng uống vào một ngụm, đang thử nặn óc tìm xem có những loại rượu nào mùi vị như vậy nhưng chưa kịp nghĩ ra thì muội muội nàng đã kể một lèo khiến nàng phục lăn.
Mọi người chưa hết kinh ngạc, người đẹp hoa mai đã nhanh nhẩu tiếp:
-Rượu Lãnh Vân là danh tửu Hà Bắc, được chế tạo bằng gạo nếp cái hoa vàng. Người ta trồng loại nếp này trên cánh đồng dưới chân Thái Hành sơn. Rượu Lãnh Vân là lễ vật mà quan tri huyện Hà Bắc dâng lên triều đình mỗi năm và thường xuyên được ngự phòng sử dụng trong những buổi yến tiệc uy nga tráng lệ cho các phi tần và hoàng đế.
Lần này thì Hiểu Lạc tai ù như xay lúa, giật giật tay áo Nghị Chánh, khi Nghị Chánh cúi mình xuống nó lào thào vào tai chàng:
– Những loại rượu vừa rồi cô nương đó có phịa ra không vậy sư phụ?
Đám đông cũng hùa theo:
– Ừ, chúng tôi nghe lạ hoắc à!
Chưởng quầy chưa trả lời thì người đẹp hoa mai thản nhiên đáp:
– Những loại rượu đó hoàn toàn có thật hết! Bất kỳ người nào có tửu lượng tốt thì sẽ biết thôi!
Nghị Chánh đường đường là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tuy tửu lượng không bằng Cửu Dương thật nhưng hằng tuần đều chén tạc chén thù với các anh em trong hội, vậy mà bị một cô nương tuổi tác chưa quá đôi tám vơ đũa cả nắm, liệt chàng vào hạng “tửu bôi thiển cận” luôn.
Nghị Chánh tức sôi nhưng chẳng biết cách nào chống chế, bèn khịt mũi chất vấn:
– Thế rượu Tích Dương và rượu Kim Sơn là rượu gì, cô nương tả thử xem?
Người đẹp hoa mai chẳng bối rối mảy may, lim dim mắt nói:
- Rượu Tích Dương là loại rượu được chế biến bằng phương pháp ngâm lá Tích Dương với mật ong. Còn rượu Kim Sơn là thứ rượu chỉ dùng gạo lứt nếp chiêm để nấu và đặc biệt là khi nấu thì không cần xay trắng mà chỉ xay lứt, nghĩa là lớp cám bọc bên ngoài hột gạo vẫn còn nguyên vẹn.
Nghe nàng trả lời làu làu, Nghị Chánh và Hiểu Lạc chỉ biết nghệt mặt mà nhìn. Nàng kể về rượu Tích Dương gì gì đó, bọn họ ngơ ngác đã đành. Nhưng đến khi nàng mô tả cụ thể cái thứ gạo lứt đó, họ càng hoang mang hơn nữa.
Nghị Chánh lại hỏi về rượu Hải Mộc, bụng bảo dạ cái này ta biết rành nhất đây,còn lâu mới lòe được ta...
Ngờ đâu cô gái nói:
-Rượu Hải Mộc có mùi vị thơm ngọt, vốn dĩ là món đặc sản của người tộc Hắc Mộc Na. Rượu này được ngâm ủ từ trái Hải Mộc nên có màu nâu sóng sáng, trái này thường hay mọc đầy ở dãy Thiên Sơn. Cây ra hoa màu trắng. Từng chùm tươi tắn kết bông trong mùa xuân và cho quả vào mùa thu khi khí trời chuyển lạnh.
Nghị Chánh gật gù cho là phải, sau đó hỏi tiếp về rượu Đào Tam Phân. Lại được nghe giọng nàng thánh thót như tiếng chim hót vang lên:
-Rượu Đào Tam Phân được ngâm từ trái đào tiên, cây này mọc ở núi Hy Mã Lạp. Cây cho quả màu xanh, bên trong chứa đầy nhựa màu trắng, lá cây nhỏ bằng đồng xu và có màu xanh nhợt. Cây ra hoa năm cánh màu hồng tía...
Nghị Chánh đứng nghe nàng thao thao bất tuyệt, chân thì mỏi, đầu lại đau, cục tức thì bị nghẹn ngang cổ không trôi xuống được, chàng tức tối chất vấn tiếp:
– Thế còn rượu Ngọc Linh, cô nương thử tả…
Cửu Dương liền xua tay:
– Thôi khỏi tả nữa, bây giờ nghỉ một chút đi!
Người đẹp hoa mai ngơ ngác:
– Sao huynh đài chịu thua sớm vậy?
Hiểu Lạc cũng không giấu vẻ ngạc nhiên:
– Cuộc “tỉ thí” chưa xong mà sư phụ!
Cửu Dương khoát tay:
– Ly thứ ba để lát nữa pha tiếp, bây giờ ta phải... đi nhà sau một chút!
Dứt lời không để ai hỏi tới hỏi lui thêm câu nào nữa, Cửu Dương cầm tay Nghị Chánh lôi tuột ra khỏi căn trước của quán rượu, ra phía sau bếp.
Vừa qua khỏi tấm màng che căn nhà trước với nhà sau, Nghị Chánh đã thắc mắc ngay:
– Bộ huynh bị đau bụng thiệt hả?
– Đau đâu mà đau! – Cửu Dương nhe hàm răng trắng bóng ra cười – Dó là huynh đây phịa ra để chuồn đi thôi!
– Chứ ở lại làm gì? Ở lại để thua cho sớm à, để huynh đây dùng thời gian này suy nghĩ một chút đã.
– Ờ há - Nghị Chánh gật gù.
Hai người đi một vòng nhà sau, đăm chiêu suy nghĩ, rồi nghĩ suy, lát hồi bế tắc vẫn hoài bế tắc,
Nghị Chánh tự nhiên nói:
-Cô gái đó so với đại muội và tiểu muội huynh thật là một trời một vực. Huynh còn nhớ chuyện sinh nhật Tiểu Tường không?
Nói xong dùng chõ huýt vào hông Cửu Dương một cái, làm cho Cửu Dương đang đăm chiêu cũng phì cười:
-Làm sao mà quên cho được.
Tửu lượng của nữ thần y và Lâm Tố Đình thật kém. Chàng nhớ năm ngoái có lần chàng, Nghị Chánh và hai nàng đến quán rượu của Tiểu Tường chơi. Hôm đó là sinh nhật Tiểu Tường, Cửu Dương Nghị Chánh bao luôn cả quán rượu. Hai cô gái uống mấy ly đã say. Khi tiệc tàn, Tiểu Tường tiễn bạn ra cửa, Lâm Tố Đình chỉ trên cao nói:
-Đẹp thật, nhìn mặt trời sáng chưa kìa!
-Sai bét! – Nghị Chánh cười - Đó là mặt trăng!
Lâm Tố Đình lên giọng:
- Mặt trăng đâu mà mặt trăng. Huynh ngu bỏ xừ!
Bị chê tối tăm mày mặt, Nghị Chánh tức mình cãi:
- Huynh mà ngu? Trời đang tối mịt, có muội bảo là mặt trời mới ngu.
Họ cãi nhau cho đến khi không chịu được nữa, quay sang nữ thần y khi này lảo đảo đi bên cạnh Cửu Dương, Lâm Tố Đình hỏi:
- Này muội muội, hãy nói xem cái vật đang chiếu sáng trên kia là mặt trời hay mặt trăng vậy?
Nữ thần y cau mày nhìn lên trời chăm chú, lát hồi quay sang lỏn lẻn hỏi sư huynh nàng:
- Thất ca này, họ định hỏi cái bên trái hay bên phải đây?
Cửu Dương Nghị Chánh giờ nhớ chuyện này cười không ngưng lại được. Lại nhớ thêm cũng trong bữa tối hôm đó, bợm nhậu say bí tỉ trên đường về nhà, tới bờ sông, họ định đặt chân lên cầu Tây Lâm để về Hắc Viện, bỗng Lâm Tố Đình la lên:
- Thôi chết! Cầu có một bây giờ thành hai rồi!
Đoạn nàng quay sang Cửu Dương và Nghị Chánh lo âu nói:
-Giờ sao đây các huynh, rủi mà bước nhầm cái cầu "ảo" là ngủm luôn!
Nữ thần y khôn vặt:
- Có lẽ là vì hồi nãy chúng ta chỉ làm có một chầu rượu nên mới thành hai cái cầu. Hay là giờ quay trở lại quán Tiểu Tường làm thêm một chầu nữa, bảo đảm biến thành ba cầu. Rồi tụi mình qua cái giữa là chắc ăn nhất!
Nghị Chánh kể lại hai chuyện này, Cửu Dương tự dưng thấy nhớ thương sư muội chàng quay quắt, bất giác ngưng cười thở dài một tiếng.
Nhắc tới Tiểu Tường, Nghị Chánh cũng chắt lưỡi nói:
-Khi nãy cô nương đó nói nguyên liệu những thứ rượu đó, thật tình cô ấy am hiểu về rượu nhiều hơn đệ gấp trăm gấp ngàn lần ấy, phải chi Tiểu Tường có ở đây thì…
Nghị Chánh đang nói, Cửu Dương bỗng chạy lại góc bếp chỉ vào một vật, miệng reo lên:
-Đây rồi, đây rồi, chính là nhà ngươi rồi, thứ ta đang cần...
Nghị Chánh giương mắt ếch:
-Cái này cũng được sao?
Cửu Dương phẩy ống tay áo:
-Tới nước này không được cũng phải thử một phen xem sao!
Sau hai trận đấu rượu, Cửu Dương thảm bại hạ phong. Bây giờ chỉ còn trông cậy vào hiệp cuối cùng này thôi. Chàng cùng Nghị Chánh trở lại nhà trước, vén màng đi ra. Nghị Chánh đi phía sau Cửu Dương tay bưng một tĩnh rượu, miếng vải đỏ hãy còn bịt kín trên miệng tĩnh rượu chưa khui ra. Đám đông vẫn còn đó háo hức chờ đợi. Trong khi chờ đợi, bọn họ cũng khui rượu ra uống. Đêm đó quán rượu bỗng dưng đông khách nườm nượp, đúng là tiền vô như nước.
Cửu Dương bảo Nghị Chánh khui tĩnh rượu mới này ra, rót vào một cái ly.
Chưởng quầy chạy lại nói nhỏ vào tai Cửu Dương:
-Vị khách này, rõ ràng lão đây đã cho người mang hết rượu trong quán này ra rồi mà, sau bếp làm gì còn tĩnh rượu nào nữa, huynh lấy đâu ra vậy?
Cửu Dương háy mắt một cái. Chưởng quầy hiểu ý lui ra. Nghị Chánh đích thân mang ly lại nói với người đẹp hoa mai:
-Loại rượu đặt biệt này bảo đảm cô nương không thể nào đoán ra được đâu!
Dứt lời trao cho nàng cái ly. Cô gái hoa mai nâng ly lên ngửi, phát hiện lần này rượu không có mùi nên buột phải nếm một chút, cũng vẫn không nếm được vị gì trong ly.
Mãi cho tới khi nàng uống hết cả ly rượu mà vẫn chưa tìm ra nguyên liệu trong đó thì hai cặp chân mày nàng chau lại, rõ là đang suy nghĩ rất sâu. Song nàng nhủ bụng uống loại rượu này vào cảm giác thật là mát mẻ dễ chịu.
Thấy nàng im lặng, Hiểu Lạc vỗ tay bôm bốp nói:
- Thế nào, đại tỉ tỉ đã chịu thua chưa?
Cô gái hoa mai trả ly cho Nghị Chánh cầm giữ, miệng hỏi vồn vập:
- Ta thua đó, huynh nói đi, đó là thứ rượu gì thế?
Nghị Chánh cười cười không đáp, đầu chàng hất hất về phía Cửu Dương.
Cô gái vụt lại gần Cửu Dương nói:
-Không biết loại rượu đó được cất từ những nguyên liệu gì đây hở huynh đài?
- Tại hạ xin thất lễ - Cửu Dương lắc đầu ỡm ờ nói - Không thể tiếc lộ vì đó là thứ rượu gia truyền của tại hạ.
Vừa nói chàng vừa theo thói quen rút cây quạt màu trắng trong áo ra phe phẩy, rồi sực nhớ mình đang là người Hồi nên cất quạt vào trở lại.
-Huynh cứ nói cho muội biết đi mà – Cô gái lại lên tiếng, liên tục trì kéo áo chàng.
Cửu Dương vẫn một mực lắc đầu.
Nàng kề tai chàng nói:
- Nói nhỏ nhỏ cũng được mà.
Sự láu cá của cô gái này khiến Cửu Dương phì cười:
- Đã nói thì lớn nhỏ gì cũng thế thôi.
Người đẹp hoa mai còn đang ngún nguẩy ra chiều giận dỗi thì khi này từ trong đám đông bỗng có một người đứng ra nói:
-Rượu gì chứ, là nước lã đó!
Đám đông giật mình nhìn người đội nón rộng vành mới vừa thốt lên lời này. Người đó chậm rãi gỡ nón xuống ôm trong tay. Cửu Dương cũng kịp nhìn thấy cố nhân, tự nhủ trên đời chỉ có nàng là hiểu chàng nhất, trong lòng chàng tự dưng dâng lên cảm giác ấm áp. Thật ra lúc đánh nhau với bọn Tứ Xuyên hào kiệt trong quán rượu chàng đã sớm phát hiện ra nàng, tuy là khi đó nàng mang khẩu trang che kín mặt mày nhưng vẫn không giấu được thân hình nóng bỏng quyến rũ đằng sau chiếc áo khoác dày cộm, nhưng sau khi nàng ra tay cứu giúp Hiểu Lạc đã biến đi đâu mất. Bây giờ nàng lại xuất hiện trước mặt chàng.
Người đẹp hoa mai thảng thốt kêu lên:
-Nước lã? Là nước lã thật sao?
Rồi nàng cười lớn nói:
-Từ lâu ta đã quen lấy rượu để làm giảm cơn khát rồi, đã quên vị của nước ra sao, không ngờ nước lại có vị thanh khiết tuyệt vời như vậy!