Đêm đã khuya, bốn bề tịch mịch, mảnh trăng tàn gắng sức chiếu qua tầng mây đầy ảm đạm những tia sáng âm thầm yếu ớt. Ngọn gió thu hiu hắt thổi những chiếc lá bay phất phới.
Ở trong gian nhà ngoại tỉnh Hàng Châu, một bóng người nằm trên một cái chõng tre.
Nhạc Tam Nguyên thức cả đêm suy nghĩ, lúc sáng chàng có đến nhà tiểu nhị đốt vài nén nhang. Chàng nhìn xác chết trong quan tài, lại nghe vợ tiểu nhị bảo lúc phát hiện thi thể chồng thị vẫn còn nguyên vẹn, mình mẩy tiểu nhị không hề có vết thương tích nào khác ngoài trừ vết đâm chí mạng ở vùng ngực thủng ra tới phía sau lưng. Tiền bạc trong túi áo tiểu nhị vẫn còn đó, hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau, vẻ như tiểu nhị không phản kháng trước khi chết.
Dù không biết gì về những diễn biến chiều qua ở nhà trọ Hưng Phát nhưng Nhạc Tam Nguyên lờ mờ đoán rằng tiểu nhị đang nắm được bí mật gì rất lớn, nên hắn mới bị giết diệt khẩu, mà kẻ đâm hắn phải là một người quen nên hắn mới không đề phòng.
Để cũng cố suy đoán này, lúc trưa Nhạc Tam Nguyên lại đến nhà bếp, nơi mà tiểu nhị bị hạ sát, thấy nơi mà tiểu nhị nằm có khắc một chữ rất nhỏ, dường như ngoài chàng không ai nhìn thấy chữ đó. Nhạc Tam Nguyên suy đi nghĩ lại mãi cũng không nghĩ ra chữ đó dùng để ám chỉ ai? Không lẽ là hắn? Nhạc Tam Nguyên nhớ tới một người mà trước khi rời khỏi Hàng Châu, Cửu Dương bảo chàng phải đề phòng. Chữ này... Nhạc Tam Nguyên đang nằm vắt tay lên trán bỗng bật ngồi dậy, đúng là để ám chỉ người này rồi! Tiểu nhị vốn là một kẻ biết võ công, tuy rằng không phải là một cao thủ trong số người thuộc hàng nhất lưu nhưng mà phải chịu chết hầu như không thể phản kháng đủ chứng minh rõ điều đó!
Nhạc Tam Nguyên lại nghĩ nếu bây giờ chàng đi nói chuyện này với Tần Thiên Nhân, chàng chẳng có bằng chứng gì, Tần Thiên Nhân có tin không? Sợ chỉ bị đuối lý không vạch trần ra được. Lần này tiểu nhị bị giết, chàng càng mất đi một người đối chứng. Nhưng cái chết của tiểu nhị càng củng cố sự nghi ngờ trong lòng chàng.
Nhạc Tam Nguyên còn đang phân vân, bỗng nghe tiếng chân bước đi rất khẽ ngoài hiên, dường như những kẻ đến đây không chỉ có một người. Đồng thời chàng cũng ngửi được một mùi rất nồng nặc.
Nhạc Tam Nguyên cũng đi rất khẽ đến ghé mắt vào khe hở cửa sổ nhìn ra, nhưng ngoài hiên không có ai, những người đó đã biến mất.
Thình lình phía nhà sau lại nghe tiếng la thất thanh, Nhạc Tam Nguyên giật mình chạy đến, thấy cha chàng nằm sấp trên một vũng máu dưới đất, trên giường mẹ chàng cũng đã sớm tắt thở. Nhạc Tam Nguyên nhìn theo mấy chiếc bóng đen, thấy thân pháp của họ rất cao.
Mùi hương càng lúc càng nồng, khi Nhạc Tam Nguyên phát hiện đó là mùi gì thì đã quá trễ. Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội, lan nhanh khắp ngôi nhà. Căn nhà tranh được xây bằng tre nên trong chớp mắt bắt lửa cháy ngút trời, chìm trong lửa không thể nào dập tắt được.
Tiếng gào khóc thất thanh vang lên khi chàng bất lực nhìn thấy thân xác của thân phụ mẫu chàng bị lửa thiêu đốt. Hơn nữa chính bản thân Nhạc Tam Nguyên cũng vùng vẫy trong biển lửa, đau đớn tìm cách thoát đi. Không còn nhiều thời gian suy nghĩ phương cách khác, Nhạc Tam Nguyên chạy nhanh vào nhà bếp, xuất một cước vào một cái lu nước đặt ở góc nhà, để cho lu nước ngã xuống, rồi theo đà lu nước lăn đi khỏi căn bếp mà nhảy vào trong đó nấp, để thân thể đầy những vết thương của chàng không bị bỏng thêm nữa.
Nhạc Tam Nguyên bận y phục màu lam nhưng bị máu loang lổ khắp nơi nên trở thành màu tím sẫm.
Ánh trăng chiếu vào bộ mặt biến dạng của chàng.
Có tiếng kinh hãi thốt lên:
- Hắn vẫn còn sống!
Bốn người áo đen nhìn theo tay chỉ của tên đồng bọn.
Một tên thu nắm tay lại, từ những lóng tay hắn phát lên tiếng nghe răng rắc. Chẳng những Nhạc Tam Nguyên không bị giết mà còn đủ khả năng tẩu thoát khỏi ngôi nhà đang bị lửa nuốt chửng.
Năm tên sát thủ muốn ngăn cản không để Nhạc Tam Nguyên bỏ trốn ngay lúc này, chúng không sợ phải để lộ thân phận vì người chết rồi đâu còn tố giác với ai được nữa.
Nhờ nhanh trí nấp trong lu nước mà Nhạc Tam Nguyên thành công thoát khỏi căn nhà như một lò lửa cháy phừng phừng, chàng nhìn lên trời để xác định phương hướng rồi không nghĩ ngợi gì nhằm hướng tây nam gia tăng bộ pháp chạy thật nhanh.
Vào trong rừng, Nhạc Tam Nguyên ngưng thần quan sát và nhảy lên một tàn cây ẩn nấp. Khi nãy chàng thấy có năm người đứng chặng con đường hướng đến Hắc Viện, chàng biết họ nhất định sẽ ngăn chàng đi bẩm báo với thiếu đà chủ, nên đành chọn hướng an toàn nhất mà đi.
Quả nhiên chỉ một lát có năm người nhẹ nhàng dùng khinh công bám theo chàng.
Bọn này muốn giết người để bịt đầu mối đây, Nhạc Tam Nguyên tự nhủ. Năm người này khinh công đều không kém, đồng thời căn cứ vào động tác của chúng đều xác định đây là những người rất có kinh nghiệm trong việc bám theo dấu vết.
Ba người giữ vững cự ly nhất định và ở ba phía khác nhau, hai người ở phía sau ba người kia để nhỡ đồng bọn của chúng có bị ám toán thì những tên còn lại sẽ đến trợ giúp.
Đợi năm người này đi qua rồi, Nhạc Tam Nguyên mới nhảy từ tàn cây này sang tàn cây khác bám theo tên đi cuối cùng, với khoảng cách ba bước chàng nhảy xuống đất điểm trúng tử huyệt một tên hán tử.
Tên này không kịp kêu lên một tiếng, gục xuống ngay.
Tên khác cũng bị hạ thủ bằng cách đó, Nhạc Tam Nguyên hạ thủ nhanh và êm ái đến nỗi cả ba người đi phía trước cũng hoàn toàn không phát hiện được phía sau mình vừa xảy ra biến cố rất trầm trọng.
Biện pháp của Nhạc Tam Nguyên xem ra đơn giản, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Đột nhiên chàng cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, bất giác dừng chân lại khi ngó thấy một bộ dạng trông hết sức quen thuộc đứng chặn đầu chàng ở bìa rừng. Chàng như có thể ngửi được mùi sát cơ tỏa ra trong không khí.
Người này đứng quay lưng về phía Nhạc Tam Nguyên, lên tiếng hỏi:
-Ngươi biết ta là ai rồi đúng không?
Nhạc Tam Nguyên không trả lời, chàng biết đối phương đủ rõ mà không cần mình phải trả lời.
-Tốt lắm! - Tên sát thủ lại hỏi - Vậy thì ngươi muốn tự mình tự sát lấy, để ra đi một cách nhẹ nhàng, hay muốn ép bổn gia đây phải đích thân ra tay?
Nhạc Tam Nguyên nghe vậy khẽ khàng vận công lực vào hai cánh tay, chuẩn bị tử chiến.
-Ngươi nghĩ với võ công của ngươi đó có thể đối phó được ta sao?
Tên sát thủ nói, không hề quay mặt lại, thậm chí đầu không ngẩng lên, dường như sau gáy hắn có mắt vậy.
Nhạc Tam Nguyên vẫn không trả lời, trong đầu đang tìm kế thoát khỏi hiểm cảnh này.
Tên sát thủ vẫn đứng nguyên, hắn nói:
-Lẽ ra ta vốn không định giết ngươi, nhưng tiếc là ngươi đã biết quá nhiều điều.
Hắn ngưng lại một lúc, sau đó quay mặt lại nói tiếp:
-Cha mẹ ngươi cũng vậy, chỉ vì ngươi biết quá nhiều chuyện mà làm liên lụy đến họ. Ngươi còn không mau tự sát để tạ tội với họ?
Lời vừa dứt, một cơn giận bốc lên trong đầu Nhạc Tam Nguyên, chàng phải cố sức ghìm mình để khỏi xông ra đấm thẳng vào mặt người áo đen vì sự ác độc của hắn. Đồng thời chàng cũng thấy tim mình như vỡ tan ra từng mảnh. Xưa nay chàng chưa từng nghĩ trong hội lại có kẻ tạo phản để hại nhiều người thảm bại đến thế. Và cũng chỉ vì chàng phát hiện ra đã phải trả giá bằng chính sinh mạng của những người thân trong gia đình chàng. Sự phản bội làm Nhạc Tam Nguyên rất đau lòng. Mấy chục năm qua bang hội chưa từng xảy ra chuyện đó. Tổ chức của Cửu Nạn sư thái vốn hết sức chặt chẽ và nghiêm mật, thế mà bây giờ đã bị người này bán đứng hết tất cả. Điều đáng sợ là nếu như đêm nay chàng chết đi, sẽ không có ai phát hiện ngay chỗ sơ hở đó để bịt lại kịp thời, chỉ e có nguy cơ bị khoét sâu thêm nữa. Cho nên chàng phải sống, Nhạc Tam Nguyên nhủ bụng chàng nhất định phải tìm ra phương cách sinh tồn cho bằng được để đi báo tin này.
Nhạc Tam Nguyên lại nhớ tới lời của Cửu Dương hôm trước, chàng mới thấu hiểu tình cảnh mà người giết chàng không phải là cừu nhân mà chính là bằng hữu của chàng. Hôm trước khi Cửu Dương đi khỏi Hàng Châu, Cửu Dương trầm mặc nói chàng phải nên nhớ rằng cừu nhân chưa phải đáng sợ, mà đáng sợ nhất là bằng hữu của mình. Cửu Dương nói người ta thường nói rằng người thông minh thà tin vào kẻ thù của mình còn hơn tin vào bằng hữu. Xưa nay chuyện bằng hữu phản nhau là sự thường. Và hậu quả rất thảm khốc, chỉ vì người ta thường đề phòng địch nhân chứ ít khi đề phòng chính người bên cạnh mình. Nhạc Tam Nguyên nhớ khi đó chàng không tỏ thái độ gì, tuy trong bụng nghĩ thầm viện trưởng được rất nhiều người nói là một người thông minh nhưng nói rằng bằng hữu mới thật đáng sợ là không đúng, chàng không đồng ý. Nếu vậy trong trường hợp hiểm nghèo lấy ai mà giúp đỡ mình? Cái chính là phải phân định rõ ràng ai mới là bằng hữu chân chính, còn ai là kẻ thù nguy hiểm đội lốt bằng hữu...
Trong lòng thất vọng vô cùng, Nhạc Tam Nguyên không biết phải làm sao để toàn mạng đi tới Tứ Xuyên để báo với Cửu Dương. Chàng biết nếu đấu nhau với tên sát thủ này chàng đương nhiên sẽ bị thất bại, bởi kinh nghiệm của chàng không nhiều bằng hắn, tâm linh cũng không độc địa bằng. Ngoài ra, chàng xuất thủ không nhanh bằng hắn được.
Nhạc Tam Nguyên còn đang thần người nghĩ ngợi, chợt có tiếng gió vù vù vang lên ngắt đi suy nghĩ của chàng. Dưới ánh trăng mờ ảo, vũ khí của tên sát thủ phát ra ánh sáng bàn bạc loang loáng lao đi.
Nhạc Tam Nguyên hiểu rõ uy lực của vũ khí này, liên tục nhảy lên cao tránh né khi trông thấy ác khí đó một phát chém vào chân chàng. Khi chàng vừa đáp chân xuống đất, một phát liền chém ngang đầu chàng. Nhạc Tam Nguyên lại né được nhát thứ hai đó, tiếp tục tránh được thêm một phát từ trên cao bổ xuống đầu chàng nữa. Tên sát thủ sau đó quay vũ khí trong tay, chưa nhằm vào mục tiêu nào, chừng chờ đối phương sơ hở, chỉ sai lệch một chút là bị mất mạng ngay. Động tác của tên sát thủ hết sức tự nhiên, không chút gượng ép. Những phát đánh đó là kết quả của sự tập luyện lâu năm và nhờ vào kinh nghiệm của bản thân hắn, sự tấn công thần tốc và chuẩn xác đến mức thành bản năng, cùng với sự phối hợp nhịp nhàng của từng động tác.
Nhạc Tam Nguyên xem ra khó lòng tránh được sự tấn công nguy hiểm này. Dù có tránh được những nhát này cũng còn tới biết bao chiêu thức khác sẵn sàng uy hiếp tính mạng chàng. Mà võ công của chàng chỉ tiếp thu được một phần từ các võ sư mà thôi, còn tên sát thủ này phần lớn là đã được học từ sư phụ đích tôn của môn phái, và bằng kinh nghiệm sinh tử của bản thân hắn nữa.
Được một lúc, Nhạc Tam Nguyên lấy được đà hơi cong người rồi vung chân đá trúng vào vũ khí đang nhắm vào sườn chàng, làm nó văng mạnh đi, tiếp đó chàng phóng một cây dao ra ghim chặt vũ khí đó xuống đất. Nhạc Tam Nguyên dùng toàn thân chùng xuống để thi triển khinh công chạy đi. Nhưng cùng lúc mà Nhạc Tam Nguyên triển khai khinh công thì một thanh đoản đao phóng tới như vệt sao băng. Khiến cho Nhạc Tam Nguyên phi thân lên đã ngã bịch xuống đất.
Xưa nay bất kỳ ai chỉ cần bị một mũi ám khí như vậy phóng ra từ hắn cắm vào người là ngã ngay, và trút hơi thở cuối cùng trước khi đứng dậy.
Thế mà Nhạc Tam Nguyên tuy bị ngã xuống cũng vẫn không chết. Chàng cố bò lên nhưng không được, lại ngã vật xuống nhưng vẫn gượng nhổm đầu dậy nói:
-Thất đương gia đã không nhầm... người đã không nhầm... quả thật là ngươi!
Tên sát thủ lạnh lùng nhìn Nhạc Tam Nguyên lăn lộn trên mặt đất hồi lâu, khéo khăn che mặt xuống cất tràng cười điên cuồng, nói:
-Sau khi ngươi chết đi rồi ta sẽ tìm giết luôn hắn, sẽ không còn ai cản trở cơ đồ bá nghiệp của bổn gia ta nữa!
Khắp người Nhạc Tam Nguyên đều bê bết máu và những vết bỏng, cuối cùng chàng cũng đứng lên được, đi được mấy bước lại loạng choạng như sắp ngã xuống nhưng cố sức gượng dậy.
Lúc này trước mặt chàng là một vực sâu hun hút.
Đồng thời từ mé rừng cũng đã xuất hiện thêm ba nhân ảnh tiến đến đứng phía sau lưng tên sát thủ.
-Ta đã nói trước rồi! - Tên sát thủ nhìn về phía Nhạc Tam Nguyên quát - Cho dù ngươi có chạy lên trời cũng không sao thoát chết đâu!
Nhạc Tam Nguyên không còn cách nào khác, đành gieo mình nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Tên sát thủ đi đến bờ vực đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy mây mù bao phủ, không biết vực núi sâu tới đâu. Ba tên đồng bọn của hắn đứng bên hắn võ công hơi kém, thấy vách đá đầy những đá tai mèo lởm chởm, nhọn hoắt như dao, không khỏi kinh tâm.