Sau khi Tiêu Phong đi rồi, nữ thần y kéo tấm chăn bọc nó chặt quanh mình nàng, cuộn tròn người lại và như muốn buông bỏ tất cả, nàng ôm mặt khóc nức nở. Nàng đã từng muốn thử bước vào thế giới của chàng, để tâm trí mình phiêu dạt, nàng ngỡ mình sẽ được lạc vào một thế giới thần tiên, ở đó, chàng yêu nàng nhưng giấc mơ đó của nàng đã bị xé toạc ra thành nhiều mảnh vụn. Trời ạ, giá như chàng không có sở thích quái đản này thì tốt biết mấy. Nàng đã từng nghĩ nàng yêu chàng, chỉ cần có thể làm tăng khoái cảm khiến chàng vừa ý, làm gì nàng cũng bằng lòng. Nhưng… Nữ thần y bỏ tay ra khỏi mặt, nhìn hai cổ tay, nàng rùng mình khi thấy chúng hãy còn ửng đỏ, toàn thân nàng cũng hằn những vệt đỏ. Đó không phải là người đàn ông nàng từng muốn biết... Nàng không hề muốn mất chàng, nhưng, nàng biết chắc mình không có đủ sức lực phục tùng chàng. Nàng không thể ở cùng một người luôn thích thú cái trò làm tổn thương nàng đến vậy, một người không thể yêu nàng như vậy. Những kỷ niệm đau lòng lóe lên trong tâm trí nữ thần y, những buổi tối trong tân giả khố, bên giếng nước, bàn tay nắm chặt, những nụ hôn, những bụi cúc, sự dịu dàng, tính hài hước của chàng, cả ánh nhìn chằm chằm đầy chiếm đoạt, đen tối và gợi tình của chàng nữa...
Nữ thần y nằm trên giường khóc như thế rất lâu, và dần dần, nàng mệt mỏi hơn rồi ngừng khóc, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Bên ngoài cửa sổ bình minh đến rồi đi, những tia nắng nhạt dịu từ từ bừng lên rực rỡ khi trời đã sáng hẳn.
Nữ thần y mở mắt ra, toàn thân nàng vẫn còn đau đớn rã rời báo cho nàng biết đó không phải là mơ, nàng khóc gào lên. Nỗi đau thể xác từ những ngọn roi không là gì cả so với cảm giác tan hoang trong lòng. Nỗi đau không cách nào diễn tả. Cả thể xác, tinh thần, linh hồn... đau đớn ở khắp mọi nơi… thấm vào tận trong xương tủy. Tang tóc. Vâng, nó chính là sự tang tóc, và nàng đã tự đeo mang vào mình.
Mặt trời đến rồi đi, như vậy là đã năm ngày trôi qua. Đã năm ngày rồi, năm ngày đau khổ tưởng chừng như vô tận. Nữ thần y khóc ròng trong giấc ngủ hàng đêm, nàng nhớ chàng, ước gì chàng thay đổi, ước gì hai người còn ở bên nhau.
Nữ thần y vòng tay quanh thân, tự ôm lấy mình thật chặt, chìm trong nỗi buồn vô hạn. Nàng yêu chàng, thực sự yêu chàng. Đơn giản vậy thôi.
Sáng hôm thứ sáu mặt trời còn chưa lên nữ thần y đã thức dậy, nàng phải lên đường trở về kinh thành. Đeo túi hành lí trên vai, nàng mở cánh cửa sau của căn nhà để ra bờ suối rửa mặt. Cửa vừa mở ra, nữ thần y hít một hơi thật sâu, bầu không khí trong lành của Từ Châu không lấp đầy được sự trống rỗng trong lồng ngực nàng, sự trống rỗng đã hiện diện từ năm ngày trước, một hố sâu đau đớn nhắc nàng nhớ về sự mất mát của mình. Ngồi xuống bên bờ suối, nàng nhìn đăm đăm hồi lâu vào mặt mình trong tấm gương nước. Dung mạo thật nhợt nhạt, năm ngày không ăn gì làm nàng gầy đi nhiều, những quầng thâm quanh đôi mắt sưng to, trông nàng hốc hác và buồn thảm.
Sau khi rửa mặt xong nàng ra trước nhà tháo sợi dây buộc ngựa ra khỏi thân cây bạch dương, quay nhìn căn nhà lần cuối cùng, trong tâm tưởng, nàng hình dung ra khuôn mặt chàng vào năm đêm trước, cái đêm chàng bước chân đi khỏi căn nhà này. Vẻ mặt khổ sở của chàng cứ ám ảnh nàng không dứt.
Nữ thần y ngây người nhìn đăm đăm căn nhà thật lâu. Dường như nàng bị tê liệt mất rồi. Không nỡ bỏ đi, nhỡ mà chàng quay lại... Ôi, nàng thật sự rất nhớ chàng. Năm ngày qua ngày nào nàng cũng thức dậy, khóc lóc, rồi đi ngủ, thực ra là cố ngủ. Nàng thậm chí còn không thoát khỏi chàng trong những giấc mơ. Đôi mắt bỏng cháy, ánh nhìn hút hồn, thân hình rắn chắc... tất cả đều ám ảnh nàng.
Nữ thần y chớp mắt, cố giữ cho tâm trí mình vô cảm và trống rỗng hết mức có thể. Nàng không thể nghĩ về chàng, nàng không muốn lại bật khóc lần nữa.
Nữ thần y nắm lấy dây cương, chậm chạp leo lên ngồi trên yên ngựa, vĩnh biệt Từ Châu, vĩnh biệt chàng. Hai giọt nước mắt rơi xuống, nàng vội đưa tay lên định lau nước mắt bỗng dưng trước mặt nàng sầm lại.
Ngay lúc nữ thần y lảo đảo ngã xuống ngựa Tiêu Phong đỡ lấy nàng, chàng choàng tay ra phía sau đỡ sau gáy nàng còn tay kia quàng trước bụng, kéo nàng tựa sát vào chàng.
Sau một phút bất ngờ nữ thần y cựa quậy để thoát ra. Tiêu Phong giữ chặt lấy nàng, đôi mắt buồn và ánh lên mãnh liệt.
- Làm ơn, đừng kháng cự huynh - Chàng nói - Chúng ta cần nói chuyện.
Không, nữ thần y lắc đầu, nàng sắp khóc rồi đây. Không.
- Muội xin huynh, buông muội ra, muội đã khóc quá nhiều rồi.
Nữ thần y nói nhanh, cố gắng kiểm soát những cảm xúc dữ dội. Nhưng Tiêu Phong vẫn không buông tay, chàng vẫn ôm lấy người nàng, mũi chạm vào tóc nàng.
Nữ thần y muốn vùng ra khỏi vòng ôm ấy, để duy trì một khoảng cách, nhưng cánh tay chàng vẫn bao bọc quanh nàng, siết chặt, chàng ép nàng sát vào lồng ngực của chàng, và nàng tan chảy, ôi, nàng đã muốn ở nơi này biết bao nhiêu!
Nữ thần y tựa đầu vào ngực Tiêu Phong và chàng liên tục hôn lên tóc nàng. Trong khoảnh khắc, nàng cho phép mình chìm trong ảo tưởng rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, và tâm hồn tan nát của nàng trong phút chốc được vỗ về. Và cũng trong giây phút đó, những khao khát khoan sâu từng đợt nguy hiểm chết người vào giữa hai chân nàng.
Tiêu Phong nắm lấy bàn tay trái của nữ thần y, ve vuốt những đốt ngón tay nàng bằng ngón cái, mọi thớ thịt sâu thẳm trong nàng thắt lại trong một cảm giác tuyệt vời.
Nữ thần y ngước nhìn Tiêu Phong, chẳng còn muốn thoát ra. Nàng đột nhiên thấy nhẹ hẫng, cơn mệt mỏi bao trùm, ôi, vòng tay của chàng là nơi duy nhất nàng cần. Vòng tay khiến nàng thấy thư thái, an toàn, kỳ lạ.
Tiêu Phong vẫn nắm lấy bàn tay trái của nữ thần y, nâng lên rồi chàng chạm môi chàng vào cổ tay nàng. Ôi. Nữ thần y nhìn chàng, đang giữ chặt tay nàng và từ từ hôn lên cổ tay, đoạn chàng thổi nhẹ, làm dịu vết bầm trên đó. Nữ thần y nín thở. Chàng lại thả tay nàng ra, nắm lấy và hôn lên cổ tay còn lại. Nàng hít vào thật mạnh. Những cái đụng chạm của chàng, tuyệt vời như mọi khi. Chính sự quan tâm nhất mực của chàng là điểm nàng thích ở chàng. Những nụ hôn nồng nhiệt lên cổ tay, gợi cảm phát điên lên được. Sau những buồn đau và căng thẳng của mấy ngày qua, và cơn ác mộng kinh hoàng đêm đó, đây là bầu không khí đáng chờ đón nhất.
- Xin lỗi muội.
Tiêu Phong khẽ nói, sau khi hạ bàn tay phải của nữ thần y xuống làm nàng dừng phắt dòng suy nghĩ đang ào ạt.
Hai giọt nước mắt từ trong khóe mắt nữ thần y rơi ra, cảm xúc của nàng dành cho chàng vẫn không thay đổi. Tiêu Phong sờ tay lên má nữ thần y, dùng ngón cái lau nước mắt cho nàng. Nữ thần y im lặng, cố nuốt nước mắt vào trong nhưng cổ họng nghẹn ứ, nàng cũng nhớ lại nỗi đau đớn đến tuyệt vọng kể từ lúc chàng rời đi. Năm ngày vừa qua là năm ngày tệ nhất trong cuộc đời nàng, những đau khổ hầu như không tả xiết. Mọi thứ vẫn chưa hề kết thúc. Nhưng thực tế chợt quay về, xoáy quanh nàng.
- Muội đừng khóc - Tiêu Phong vừa lau nước mắt cho nữ thần y vừa nói - Huynh sẽ thay đổi, muội hãy cho huynh cơ hội để sửa đổi, huynh sẽ kết thúc cái sở thích tệ hại của mình.
Nữ thần y không tin vào tai nàng, đây chính là lời nàng chờ đợi trong những ngày qua. Nhưng… chàng sẽ làm được sao? Nước mắt nàng tiếp tục rơi lã chã.
- Huynh sẽ làm được - Tiêu Phong như đọc được ý nghĩ của nữ thần y, gật đầu - Vì huynh cũng không thích thấy muội đau đớn như thế.
- Muội không thích cảm giác đó chút nào.
Nữ thần y ép lời lẽ thoát ra khỏi cái cổ họng nghẹn ứ của mình. Nàng đã thật sự cố gắng trở thành người như chàng muốn, cố gắng xử lý cơn đau, nhưng...
- Muội không muốn huynh cư xử với muội như kẻ phục tùng.
- Huynh biết. Huynh biết - Tiêu Phong gật đầu - Huynh sẽ không ích kỉ như thế nữa đâu. Xin muội hãy tin huynh.
Giọng Tiêu Phong chan chứa chân thành. Chàng nói rồi nhìn nữ thần y chăm chú, kĩ lưỡng, ánh mắt chàng buồn bã và lo lắng, chờ đợi, nhưng nữ thần y chỉ giữ im lặng, nhìn lại chàng bằng ánh mắt hoang mang cực độ.
- Muội hãy tin huynh- Tiêu Phong lại thì thầm - Muội không biết được trong những ngày qua huynh đau khổ thế nào đâu. Huynh nhớ muội, mấy ngày vừa qua là những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời huynh.
Nữ thần y quét mắt nhìn chàng một lượt, trông chàng ổn mà. Hơn cả ổn ấy chứ, chàng vẫn đích thị là chàng, cao to, điển trai, hơn nữa mấy ngày không cạo râu đã mọc lởm chởm đầy mặt, càng làm chàng thêm quyến rũ, phong trần. Trông chàng thật đẹp, đến tuyệt vời, trừ đôi mắt buồn đang nhìn nàng.
- Vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người ta lắm - Tiêu Phong nhìn theo ánh mắt của nữ thần y, thở dài - Huynh không ổn tẹo nào. Huynh cảm thấy như mặt trời đã lặn mãi mà chẳng chịu mọc lên suốt năm ngày liền, huynh như đang chìm trong màn đêm vĩnh viễn.
Tiêu Phong nói đến đây giọng chàng càng thêm trầm xuống, đầy lo lắng. Nữ thần y khẽ dùng răng cắn môi, nàng bị sốc trước dáng vẻ này của chàng, lần đầu tiên nàng thấy chàng yếu đuối, thật dễ bị tổn thương, chàng như đã thay đổi từ tận trong tâm can.
- Xin muội hãy cho huynh cơ hội để sửa đổi. Huynh yêu muội, nếu muội bỏ rơi huynh, chuyện đó sẽ giống như thế giới không có ánh sáng vậy. Huynh sẽ sống trong bóng tối. Huynh không muốn như thế, muội đừng rời bỏ huynh!
Tiêu Phong không nghe nữ thần y lên tiếng chàng lại nói.
- Làm ơn, làm ơn... nói chuyện với huynh đi.
Nữ thần y vẫn im lặng, không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt chàng. Tiêu Phong lại lên tiếng van xin, tiếp tục chờ đợi.
- Làm ơn.
Chàng van nài thêm lần nữa.
- Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?
Ánh mắt chăm chú của nữ thần y đột nhiên sẫm lại rồi nàng khẽ chớp:
- Nhưng muội không thể làm những điều huynh muốn muội làm. Huynh có những sở thích và nhu cầu, muội không thể cho huynh những điều huynh cần đó. Làm sao huynh có thể hạnh phúc bên muội được? Làm sao muội có thể giữ huynh được?
Giọng nữ thần y là một lời thì thầm khi nàng nói ra những nỗi sợ hãi u tối nhất của mình. Nàng dứt lời tiếp tục sụt sịt, nâng tay lên lau nước mắt, nhìn chàng:
- Muội thật sự không thể như Hà tiểu thư, trở thành người như huynh muốn được.
- Muội chính là người mà huynh muốn.
Tiêu Phong nói, giọng chàng dứt khoát và rành mạch.
- Huynh không cần những sở thích hay nhu cầu, huynh cần muội hơn. Mấy ngày qua với huynh như là địa ngục vậy, ý nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau giống như con dao đâm xoáy vào tâm hồn huynh. Huynh sẽ dừng tất cả bản năng, huynh không muốn nhìn thấy muội đau đớn. Tối hôm đó huynh đã không kiểm soát được mình. Thật khó khăn khi biết rằng huynh là người đã làm muội đau như thế. Mấy ngày qua không có muội, huynh đã hiểu rằng sở thích và nhu cầu của mình không thể sánh với nỗi đau khi để mất muội.
Nữ thần y cắn môi, suy nghĩ lời này. Một lát sau nàng nói:
- Muội thật sự đã rất muốn làm huynh hạnh phúc, muội thật sự muốn răm rắp vâng lời huynh, nhưng... khó quá, muội làm không được.…
- Lúc nào muội cũng làm huynh hạnh phúc - Tiêu Phong lắc đầu ngăn lời nàng - Huynh phải nói điều ấy với muội bao nhiêu lần nữa đây?
Nữ thần y nhắm mắt lại, khẽ hít vào rồi mở mắt ra.
- Đừng bỏ huynh, xin muội, hãy tin tưởng ở huynh một chút và kiên nhẫn một chút. Xin muội.
Tiêu Phong nói, giọng chàng chan chứa chân thành. Nữ thần y chớp mắt, thận trọng nghĩ, và nàng không thể kháng cự lại chàng được nữa. Nàng không thể sống thiếu chàng. Nữ thần y thẳng người dậy ôm lấy cổ Tiêu Phong, khiến chàng sững lại. Nàng ôm lấy mái đầu chàng trong hai tay mình.
- Được rồi - Nữ thần y nói - Tin tưởng và kiên nhẫn, muội có thể sống với hai thứ ấy.
Tiêu Phong vòng tay quanh người nữ thần y siết nàng vào lòng. Nữ thần y rúc vào ngực chàng, vùi đầu vào hõm cổ chàng, chàng dịu dàng vuốt ve lưng nàng. Hai người đứng đó, ôm lấy nhau, cùng để ánh bình minh êm ấm soi chiếu cảm xúc của nhau, tận hưởng cảm giác yên bình ngọt ngào sau cơn bão.
Một lúc sau Tiêu Phong cúi xuống, nâng cằm nữ thần y lên, nhưng dừng lại trước khi môi chàng chạm vào môi nàng, thầm hỏi ý xem có được phép không. Nữ thần y rướn mặt áp gần chàng hơn và chàng hôn nàng thật dịu dàng.
- Làn môi muội luôn êm ái mỗi khi muội khóc.
Chàng thì thào, lại cúi xuống và tiếp tục hôn nàng dịu dàng.
- Muội biết không, mặc dù lem nhem nước mắt, muội vẫn xinh đẹp lắm.
Chàng nói rồi lại hôn lên môi nàng, lần này mạnh hơn nữa. Hai người áp chặt môi vào nhau, hôn đắm đuối như thể đất trời chỉ còn có hai người.
Một hồi lâu sau Tiêu Phong buông nữ thần y ra, bảo nàng lên ngựa để cùng chàng về kinh thành nhưng nàng lảo đảo đứng không vững, chàng bèn tiếp tục đỡ lấy thân hình không còn một chút sức lực của nàng.
- Lần cuối muội ăn là khi nào?
Tiêu Phong lo lắng hỏi. Nữ thần y nhìn bàn tay gầy guộc của mình đáp:
- Năm ngày trước.
Nàng thì thào. Một nỗi ân hận lướt qua mặt Tiêu Phong, chàng siết lấy tay nữ thần y, thảo nào, trông đôi mắt đẹp của nàng giờ trông cứ to thô lố trên mặt nàng ấy.
- Huynh xin lỗi.
Chàng nói. Nữ thần y mỉm cười:
- Lời xin lỗi được chấp thuận.
- Đi thôi, nào, lên ngựa, muội cần phải ăn.
Tiêu Phong nói và trước khi nữ thần y kịp phản ứng, chàng đã bế nàng đặt lên yên ngựa. Sau đó chàng cũng leo lên ngồi sau nàng, khẽ giật dây cương cho ngựa đi khỏi Từ Châu.
- Mềm mại quá.
Tiêu Phong vừa cho ngựa chạy đi vừa vuốt một lọn tóc của nữ thần y giữa những ngón tay chàng, thì thầm. Nữ thần y đoạt tóc về. Chàng nói:
- Lúc nãy muội bảo không giận huynh nữa mà.
Nữ thần y khẽ nghiêng đầu nhìn ra sau:
- Giả sử như muội không chấp nhận quay trở lại bên huynh, huynh sẽ làm sao?
- Huynh sẽ chết mất.
Tiêu Phong nói, không suy nghĩ.
Nữ thần y mỉm cười, lại nhìn ra trước.
- Mùi tóc muội ngọt ngào quá.
Tiêu Phong rúc vào tóc nữ thần y hít thật sâu, khiến cho một nỗi khao khát bùng lên nơi bụng nàng.
Ngựa dừng lại trước một hắc điếm ở tỉnh kế bên. Một tiểu nhị chạy ra cúi chào. Tiêu Phong phóng xuống đất rồi đỡ nữ thần y, chàng nói gì đó với tiểu nhị, tiểu nhị gật đầu rồi cầm lấy dây cương dẫn ngựa đi cho ăn. Tiêu Phong đưa nữ thần y vào một căn phòng trọ trên lầu hai. Chỉ một chốc sau đồ ăn thức uống được bọn tiểu nhị mang vào phòng.
Hai người ngồi bên bàn.
- Ăn đi.
Tiêu Phong nói sau khi gắp thức ăn vào chén cho nữ thần y. Tận sâu trong tâm can nữ thần y biết mình rất đói nhưng ngay lúc này bụng dạ nàng đang thắt lại. Ngồi bên cạnh người đàn ông nàng yêu và nhớ trong những ngày qua khiến nàng chẳng thấy thèm ăn chút nào, chỉ nhìn một cách hờ hững xuống mấy đĩa đồ ăn.
- Ăn đi.
Tiêu Phong thấy nữ thần y không cầm đũa lên, lại gằn giọng nói.
- Nào.
Chàng tiếp tục ra lệnh.
- Được rồi.
Nữ thần y mỉm cười cầm đũa lên.
- Muội sẽ ăn - Nàng nói - Huynh đã hứa sẽ thay đổi vì muội, vậy thì ngay bây giờ làm ơn đừng giơ nanh múa vuốt với muội nữa.
Tiêu Phong không cười mà tiếp tục nhìn nữ thần y trừng trừng. Nữ thần y thu nụ cười lại, gắp một miếng thịt bò. Ôi, nó ngon kinh khủng. Nàng đói thật, đói ngấu nghiến. Trong lúc nàng ăn, mặt chàng giãn ra thấy rõ. Tiêu Phong lại gắp thức ăn vào chén cho nữ thần y đến khi chén của nàng đầy ắp rồi chàng cũng ăn. Hai người ăn trong im lặng, nữ thần y liếc nhìn chàng đang ăn và đang quan sát nàng. Yêu thương, lo lắng, vui mừng, tất cả hòa quyện trong ánh nhìn.
Tiêu Phong ăn một lát chàng buông đũa, múc canh vào một cái chén khác rồi đặt trước mặt nữ thần y, nhẹ nhàng nói:
- Muội ăn canh đi.
Nữ thần y gật đầu, cũng buông đũa và cầm lấy chén canh, ăn hết nửa chén canh là không thể ngốn nổi nữa.
- Muội không ăn được nữa đâu - Nàng hạ giọng nói -Thế này đã đủ với ngài chưa? Thưa ngài vương gia?
Nữ thần y nói rồi nhìn đăm đắm khuôn mặt chàng. Thật là ấm lòng khi được ngắm nhìn chàng cùng nàng trong một căn phòng trong khi nàng tưởng hai người đã chia tay. Còn hơn cả ấm lòng, nàng yêu chàng, trái tim nàng căng phồng lên trong niềm hân hoan, ngây ngất.