Hà Tử Lăng và Tiểu Khả làm xong việc ra Đông Thành dạo chơi. Khung cảnh chợ búa ở kinh thành náo nhiệt khôn tả, khắp nơi không ngừng vang lên tiếng cười nói, tiếng rao hàng lanh lảnh. Tiểu Khả vừa đi vừa căn chiếc dù giấy che cho Hà Tử Lăng.
- Tiểu thư à – Tiểu Khả nói -Lúc nãy cô giải thích hai chữ Ân em vẫn còn chưa hiểu.
Hà Tử Lăng nói:
- Người đã sao chép tranh của Hạng Vũ và Phạm Trọng Êm sống dưới thời Tống Thái Tổ, hắn sợ mạo phạm đến danh hiệu của thái thượng hoàng nên viết thiếu nét.
- Ra vậy -Tiểu Khả nhìn Hà Tử Lăng thán phục -Tiểu thư thật tài!
Hà Tử Lăng lắc đầu:
- Những người đã từng học qua cách giám định đồ cổ đều có thể phát hiện được, em muốn học không?
Tiểu Khả le lưỡi:
- Em hả? Nói thật em… không có nhã hứng với mấy cái đồ bụi bặm.
- Em không thích bụi bặm thế sao học võ? - Hà Tử Lăng nheo mắt nói - Tô phó tướng không thích nữ nhân biết bay nhảy đâu.
Tiểu Khả kêu lớn:
- Ngài ấy thích! Chính miệng ngài ấy nói!
Tiểu Kha dứt lời thấy người đi đường nhìn nàng, hai má nàng ửng hồng, vôi đưa tay che miệng. Hà Tử Lăng cũng che miệng cười khúc khích, đoạn kéo Tiểu Khả rẽ sang hướng khác.
Hai cô gái đi đến con dốc thấy có một thiếu phụ và một thanh niên đang múa trường đao, thêm hai đứa bé trai đánh la gõ trống trông giống như một đám nghệ nhân mãi nghệ kiếm sống. Tuy thiếu phụ ăn mặc thô kệch nhưng trông rất oai vệ, dung mạo rạng rỡ, rất có phong thái của một quý phụ.
Tiểu Khả nghe tiếng vui nhộn, giục Hà Tử Lăng đi coi nhưng Hà Tử Lăng không chịu, Tiểu Khả bèn đưa dù cho Hà Tử Lăng rồi chen vào đám đông. Hà Tử Lăng đứng bên ngoài vòng người nghe a đầu của nàng la hò cổ vũ rất hăng, mỉm cười tự nhủ không ngờ thường ngày a đầu này ngu ngơ khờ khạo, nhưng khi đứng trước tình yêu cũng dạn dĩ quá!
Hà Tử Lăng đứng chờ một lát Tiểu Khả quay trở ra nắm tay nàng nói:
- Hay lắm tiểu thư, để em dẫn cô vào xem!
Hà Tử Lăng rụt tay lại nói:
- Ta sợ xem đánh nhau.
- Có gì mà sợ - Tiểu Khả trố mắt nói - Người đàn bà trong đó trông rất oai vệ, ai cũng khen đường đao của bả, em đoán bà ấy không hẳn một kẻ mãi nghệ tầm thường. Có lẽ, một đại nội cao thủ, với công lực hai mươi năm là ít!
Hà Tử Lăng vẫn lắc đầu, Tiểu Khả nói:
- Tiểu thư vào xem với em một chút, rồi tiểu thư cũng muốn được như bà ta, trong thời buổi loạn lạc này bọn đàn bà con gái chúng mình không được yếu đuối, phải dạn dĩ, hay để em chỉ cô một vài đường quyền? Mấy chiêu tự vệ này em học từ Tô phó tướng, như thế này...
Tiểu Khả nói đến đây rùng người xuống nhưng nàng chưa kịp đi quyền cho Hà Tử Lăng coi thì phía sau chợt vang lên tiếng ngựa hí, tiếp theo là tiếng chân rầm rộ. Tiểu Khả quay nhìn, thấy có một đám lính mặc y phục đỏ chói, mặc kệ chợ đông, cứ cho ngựa phi nhanh như gió.
Những người đi đường đều dạt sang hai bên nhường đường đám lính, Tiểu Khả cũng nhanh chóng kéo Hà Tử Lăng lên đứng trên lề đường. Đám lính vừa đi qua, Tiểu Khả chun mũi nói:
- Lại là tụi lính áo đỏ, cái đám ác ôn không biết lại đang đi bắt ai đây?
Hà Tử Lăng im lặng, Tiểu Khả nói:
- Lúc nào tụi nó xuất hiện cũng vậy, chẳng cần biết khu chợ đông có thể gây thương tích cho ai cứ nhắm mắt nhắm mũi xông bừa!
Hà Tử Lăng giật tay áo Tiểu Khả, nàng lại nói:
- Em nói sai à?
Một bà lão đi đường nghe vậy suỵt Tiểu Khả nói:
- Tiểu nha đầu mi không nói sai, nhưng tụi nó nghe được là thế nào mi cũng thân rời khỏi đầu!
Lại nói tới Tiêu Phong và Nhạc Chung Kỳ cũng đang ở Đông Thành.
Tiêu Phong vừa dẫn ngựa bước đi bên Nhạc Chung Kỳ vừa suy nghĩ về “Sa sát tử,” chốc lát hai người đã tới trước cửa Tụ Bảo Trai. Nhạc Chung Kỳ thấy Tiêu Phong đi thẳng, không ghé vào tiệm đồ cổ, chàng định lên tiếng nhắc nhưng vừa mở miệng, chợt chàng nghe đằng trước có một tràng thanh la “keng keng keng” vang lên.
Tiêu Phong cũng nghe tiếng này, đưa mắt nhìn, thấy đằng trước một tửu lầu là một đám người xúm xít nhau đứng thành vòng tròn, ai cũng nghểnh cổ tròn mắt, miệng há hốc, ngẩn người nhìn vào vòng tròn. Trong đám người đó là tiếng thanh la khua vang như đang biểu diễn trò gì đó rất hay.
Tiêu Phong đang có việc cần làm, không định đi về phía đám đông, nhưng vừa đi được hai bước bỗng Nhạc Chung Kỳ nói:
- Tướng quân nhìn xem, tên đó thật dũng mãnh, nếu có thể được, thuộc hạ muốn thu hắn vào quân đoàn của mình?
Nhạc Chung Kỳ vừa nói vừa chỉ một thanh niên vóc dáng lực lưỡng đang cởi trần trùng trục, lưng xăm hình hổ phục, đứng giữa đám đông múa Lưu tinh chùy. Khi này trời đang đông mà trên mình tên đó chỉ mặc độc nhất một cái quần dài.
Tiêu Phong nghe Nhạc Chung Kỳ cứ luôn miệng khen hay, cũng không kìm được, dừng lại nhìn, chàng thấy Lưu tinh chùy rất to, ít nhất cũng nặng mấy trăm cân, thế mà thanh niên đó thảy lên thảy xuống, quay lưu tinh chùy mòng mòng, động tác nhuần nhuyễn ung dung như nước chảy mây trôi.
Nhạc Chung Kỳ bật ngón cái lên nói:
- Hắn thật có sức mạnh đáng nể, người mãi võ trên giang hồ nếu không có công phu khá tốt quyết không dám diễn trò này.
Tiêu Phong gật đầu. Nhạc Chung Kỳ cả mừng khi thấy Tiêu Phong chịu nán lại một chút đứng xem.
Thanh niên nọ vẫn không ngừng biểu diễn giữa những tràng pháo tay vang giòn. Loại lưu tinh chùy này được y buộc vào một sợi gân hươu, sợi gân rất dài, y nắm một đầu dây cho quả thiết chùy bay lượn trên không, lại có thể múa sau lưng và toàn thân trên dưới, múa tới mức người xem hoa mắt, không nhìn thấy sợi gân hươu và thiết chùy, chỉ thấy như một cái bánh xe gió xoay mau trước mặt.
Nhạc Chung Kỳ cũng vỗ tay bôm bốp, khen một tiếng “Hay!” Rồi quay sang nhưng không thấy Tiêu Phong đứng cạnh chàng nữa. Nhạc Chung Kỳ bèn dẫn ngựa đi tìm Tiêu Phong. Chàng đi một hồi, không khó để bắt gặp con ngựa đỏ của Tiêu Phong trước một sạp bánh.
Nhạc Chung Kỳ chưa bao giờ thấy chủ soái đi chợ mua bánh, cũng biết rõ Tiêu Phong rất ghét đồ ngọt, bèn dắt ngựa tới, cười khà khà.
Tiêu Phong làm ngơ trước tiếng cười của Nhạc Chung Kỳ. Nhạc Chung Kỳ nháy với ông bà lão bán bánh, nói:
- Để vãn bối kể chuyện hai vị nghe, chuyện giữa nam và nữ thật kỳ diệu lắm. Trong mắt vãn bối, có người đích thực là một nam tử đỉnh thiên lập địa, nhưng lại vì một cô gái mà thay đổi tính cách, tình nghĩa này thật chẳng tầm thường.
- Lúc trước ông nhà tôi cũng thường như thế, ông ấy thường mua bánh Quế Hoa cho tôi ăn, sau này chúng tôi lấy nhau, đã quyết định làm loại bánh quê hương này đem bán.
Nhạc Chung Kỳ nghe nói biết hai người là dân Hàng Châu, quay sang Tiêu Phong nói:
- Té ra hai vị là đồng hương với “người nhà” ngài.
Tiêu Phong mặc kệ Nhạc Chung Kỳ té ra té vô, một mực giả điếc. Nhạc Chung Kỳ không để Tiêu Phong yên, tiếp tục nói:
- Xem chừng loại bánh có vị quế này có thể làm người ta nên duyên?
Hai ông bà lão nhìn nhau cười móm mém, ông lão nói:
- Còn phải xem cặp tình nhân đó có đủ nợ hay không?
Nói đoạn đưa Tiêu Phong gói bánh.
- Cẩn thận, còn nóng đấy.
Ông lão nói.
Tiêu Phong nói cám ơn, đưa tiền cho ông lão, sau đó chàng cầm gói bánh rồi lấy một cái đưa lên cắn một miếng.
Nhạc Chung Kỳ cũng thò tay vào gói bánh của Tiêu Phong tự mời mình một miếng, vừa ăn, chàng vừa nhìn ông bà lão. Nhạc Chung Kỳ nhủ bụng chắc hai người mới tới kinh thành nên đứng nói chuyện với bọn chàng cả buổi mà không nhận ra bọn chàng. Nhưng ngay sau đó chàng lại nghĩ có lẽ do chàng và Tiêu Phong vừa hành quân về, râu ria xồm xoàm quanh miệng lại mặc thường phục nên rất khó nhận diện.
Chàng còn đang nghĩ, Tiêu Phong nói:
- Hình như không giống bánh Quế Hoa thuần túy, bánh này không có hương vị bột gạo.
Nhạc Chung Kỳ nghe vậy ăn thêm cái nữa, gật đầu:
- Đúng rồi, vãn bối cũng chỉ nếm được mùi khoai mì.
Bà lão thở dài đánh sượt:
- Hai vị thông cảm, dạo này không mua nổi bột gạo, chúng tôi đã hết cách nên chỉ còn nước lấy khoai mì bào nhuyễn thành bột.
Tiêu Phong nhận ra câu nói vừa rồi của chàng làm bà lão buồn, nói:
- À, ý vãn bối là tuy không giống bánh Quế Hoa thuần túy nhưng rất lạ miệng, rất ngon.
Nhạc Chung Kỳ nói:
- Nhưng bánh Quế Hoa mà không làm bằng bột gạo thì không còn là bánh Quế Hoa nữa!
Bà lão lại thở dài:
- Chắc hai vị từ xa mới tới, ba tháng trước kinh thành có kẻ tung ra một loạt tiền giả gọi là “Sa sát tử” đã làm rối loạn thị trường một cách nghiêm trọng, nâng vật giá lên, khiến cho đời sống của những người nghèo như chúng tôi càng thêm vất vả.
Nhạc Chung Kỳ im lặng, bà lão tiếp:
- Không chỉ riêng sạp bánh chúng tôi, các sạp bánh bao, bánh đường trắng hay bánh Niên Cao khác, nói chung các sạp bánh cần dùng bột gạo cũng không xài bột gạo, nếu hai vị muốn ăn gạo trắng chỉ có các tửu quán sang trọng mới có, thật sự chẳng còn cách nào nữa.
Nhạc Chung Kỳ nhìn Tiêu Phong nói:
- “Sa sát tử” quả nhiên lợi hại, hy vọng triều đình có cách cứu vãn.
Ông lão nói:
- Chúng tôi cũng hy vọng vậy, nghe mọi người bảo đang chờ vị tướng gì đó về, nghe nói trong triều chỉ mình ngài ấy quan tâm cuộc sống bá tánh.
Nhạc Chung Kỳ nghe vậy đưa tay định chỉ vào Tiêu Phong nhưng ngay sau đó chàng thu tay về, chàng biết nếu chàng nói ra Tiêu Phong thế nào cũng ngăn lại.
Tiêu Phong chạnh lòng trước hai gương mặt buồn xo đầy nếp nhăn của hai ông bà lão, chàng lấy ra thêm ba nén bạc nữa, đưa bà lão nói:
- Bánh này tuy không giống bánh Quế Hoa thuần túy mà người nhà vãn bối thường ăn nhưng hương vị lạ miệng thơm ngon, chắc chắn nàng ấy sẽ thích.