Đêm đã khuya, tứ bề vắng lặng chỉ có tiếng gió thổi vi vu trên những ngọn cây.
Tiêu Phong đứng cạnh cỗ xe của Tân Nguyên, xe đậu bên ngoài Khang vương phủ. Trong lòng chàng vẫn còn nhói đau, chàng nhớ lại một canh giờ trước nữ thần y theo Tân nguyên vào phủ coi mạch cho Khang phu nhân, nữ thần y trông thấy chàng, sắc mặt nàng bình thản như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì bao giờ. Nhưng chàng nhận biết, mặc dù lúc đó trong sảnh không mấy sáng mà đáy mắt nữ thần y vẫn hiện lên một chút vui vẻ. Nhưng ngay sau đó ánh nhìn vui vẻ vụt biến mất, chỉ còn đọng lại tia dửng dưng.
Quá giờ Hợi, Tiêu Phong vẫn còn đứng ngoài cổng Khang vương phủ, đường phố vắng vẻ, đêm thì dài và lạnh, khung cảnh buồn vô cùng. Giữa giờ Tý chàng mới nghe tiếng mở cửa, Tân Nguyên, Tiểu Điệp và nữ thần y bước ra khỏi phủ.
Trái tim Tiêu Phong muốn ngừng đập, bước lại gần nữ thần y, đưa mắt nhìn nàng một cách say sưa. Có lẽ qua đêm nay chàng không được gặp nàng nữa nên tối nay phải nhìn cho thật kỹ. Tiêu Phong thấy tối nay nữ thần y mặc chiếc áo hồng có thêu một chùm cúc trắng, váy đồng màu áo, tuy nàng giản dị trong bộ y phục được may bằng vải thô nhưng vẫn đẹp đến động lòng người. Tiêu Phong nhìn nữ thần y một chút chàng ý thức được cái quý của thời gian bèn lên tiếng:
- Đi với ta!
Tiểu Điệp lia mắt sang Tân Nguyên, sau đó mỉm cười hỏi Tiêu Phong:
- Tướng quân định đưa chúng tôi đi đâu?
- Đến một nơi.
- Nơi đó là nơi nào vậy, có những ai?
Tiêu Phong vẫn còn nhìn nữ thần y đăm đăm, ngây người gần một phút mới đáp lời Tiểu Điệp:
- Ở đó cái gì cũng không có, chỉ có “gió.”
Tiểu Điệp nghe đáp, mặt ngẩn ra.
Tiêu Phong tóm cổ tay nữ thần y nói “đi thôi” rồi kéo tay nàng quay mình bước đi.
Tiểu Điệp dợm chân định bám theo Tiêu Phong và nữ thần y, Tân Nguyên nắm tay Tiểu Điệp kéo lại. Tân Nguyên nhìn vạt áo màu bạch kim của Tiêu Phong, nói với Tiểu Điệp:
- Để hai người họ có một đêm cuối cùng bên nhau.
Tiểu Điệp gật đầu, theo Tân Nguyên bước lên cỗ xe.
Tiêu Phong đưa nữ thần y đến quán ăn quen thuộc bên bờ Vô Định Hà. Ba năm rồi, nơi này là nơi hay người thường lui tới. Ông lão chủ quán bưng một bình trà đến đặt lên bàn, vui vẻ chào hai người. Tiêu Phong gọi vài món ăn khuya, sau đó rót trà ra li cho nữ thần y.
- Món ăn mà ta thích nhất là món canh yến do chính tay nàng làm – Tiêu Phong nói - Nhưng thật sự thì tài ẩm thực của nàng bất luận là canh yến hay rau dưa muối gì cũng đều ngon cực kỳ.
Nữ thần y mỉm cười. Ông lão chủ quán bưng mấy dĩa đồ ăn lại đặt lên bàn, hỏi chuyện Tiêu Phong dăm ba câu rồi rời đi cho hai người tự nhiên ăn.
Tiêu Phong dời dĩa tôm xào tới trước mặt nữ thần y.
- Ta còn nhớ lần đầu dẫn nàng đến đây nàng nói món ngon nhất của Hàng Châu chính là tôm nõn đánh bắt ở Tây Hồ xào với lá trà Long Đình.
Tiêu Phong nhắc chuyện cũ. Nữ thần y gật đầu, quả thật lúc đó do nàng nhớ cố hương nên đã nói với chàng nàng muốn ăn các món ăn miền Nam, không ngờ đêm nay chàng nhờ được người mang những thứ từ Hàng Châu tới đây.
Nữ thần y còn đang xúc động, Tiêu Phong tiếp:
- Giờ Mão ta đi Nhiệt Hà, lần này rời kinh thành nếu không trở về nữa những ngày tháng dài không có ta bên cạnh nàng phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt.
Nữ thần y siết chặt đôi đũa trong tay nàng, lòng nàng dâng lên một nỗi đau sắc nhọn như có một mũi dao nhọn liễu đâm suốt qua. Cảm giác chẳng khác nào cảm giác trong lòng Khang Nạp phu nhân khi phải mất đi một người thân.
Nữ thần y giương đôi mắt sóng sánh nước nhìn Tiêu Phong.
Ánh sáng từ chiếc đèn lồng treo trên cành liễu gần chỗ hai người đang ngồi soi lên đôi mắt lóng lánh nước của nữ thần y. Môi nàng rung nhẹ. Tiêu Phong yên lặng ngắm nữ thần y. Hai người nhìn nhau, chẳng nói lời nào, nhưng ánh mắt đã nói thay mọi điều trong đầu. Từ chuyện ân tình, niềm vui, nỗi thống khổ vì phải xa nhau…
- Ăn đi, cùng ăn nào.
Tiêu Phong nhìn nữ thần y một hồi gắp thức ăn vào chén cho nàng.
Sau khi ăn xong hai người đi dạo bên bờ Vô Định Hà, được một lúc Tiêu Phong dừng chân ở một khúc sông trồng toàn liễu, khung cảnh nơi này thật hữu tình, ánh trăng rọi qua các cành liễu và nhành cây lay động theo gió, tạo ra những âm thanh ru hời.
Tiêu Phong lấy trong tay áo chàng một hộp nhỏ quay sang bảo nữ thần y:
- Đáng lẽ muốn tặng nàng lâu rồi nhưng nhiều việc dồn dập nên quên mãi.
Nữ thần y nhìn chiếc hộp gỗ, không có ý muốn nhận lấy nhưng Tiêu Phong cũng chẳng hề giục giã, vẫn giơ nguyên lưng chừng.
Hai người bất động hồi lâu, nữ thần y nói:
- Chúng ta đã khác trước, tiểu nữ không thể nhận quà của ngài.
Tiêu Phong không thu tay về, mắt trân trối nhìn nữ thần y như muốn xoáy sâu vào tận trái tim nàng, để xem thử nơi đó hiện giờ còn chứa đựng hình bóng chàng? Hay đã hết rồi? Một lát sau chàng đột nhiên hắng giọng kêu lớn:
- Tham kiến hoàng thượng!
Nữ thần y giật mình, ngỡ Khang Hi vẫn còn luẩn quẩn trong thành bèn hấp tấp quay đầu ra sau định làm lễ bái chào, tuy nhiên sau lưng nàng chẳng có ai. Tiêu Phong nhân dịp này lấy cái hộp đang tênh hênh trước mắt nhét vào tay áo nữ thần y.
Nữ thần y hãy còn ngơ ngác đảo mắt ra đường, đường sá vắng ngắt như tờ, mất cả năm phút trôi qua nàng mới cảm giác tay áo cồm cộm. Nữ thần y hiểu đã mắc bẫy, không sao tin nổi, nàng quay phắt lại nhìn Tiêu Phong nói:
- Lừa người ta!
Tiêu Phong cười. Nữ thần y định móc cái hộp trả lại Tiêu Phong nhưng chàng phẩy tay áo nói quà nàng đã nhận, không thể hoàn trả, sau đó chàng rảo chân tiếp tục đi dọc theo bờ Vô Định Hà. Nữ thần y lẵng nhẵng chạy theo Tiêu Phong.
- Tiểu nữ không thể tiếp tục nhận quà của ngài.
Nữ thần y nói.
- Nhưng đây là món quà cuối cùng ta tặng nàng.
Tiêu Phong trả lời, chàng nhất định buộc nàng phải nhận, cũng di chuyển nhanh hơn.
Nữ thần y bám theo Tiêu Phong, vẫn câu nói vừa nãy:
- Tiểu nữ không thể tiếp tục nhận quà của ngài, ngài đã quên vì sao tướng quân phu nhân chết rồi?
Tiêu Phong lắc đầu:
- Ta còn nhớ, nhưng nàng phải nhận chiếc hộp gỗ.
Và chàng thêm lời:
- Không lẽ nàng định bám theo ta thế này mãi sao? Nàng vừa nói ta còn đang để tang Mẫn Mẫn, không khéo người ta nhìn thấy sẽ nói những điều không hay về nàng đó.
- Nhưng - Nữ thần y nói - Tiểu nữ quên đường trở về...
Tiêu Phong thấy nữ thần y đồng ý nhận chiếc hộp gỗ, thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy nàng theo ta đi dạo thêm một hồi ta đưa nàng về.
Nữ thần y gật đầu. Hai người tiếp tục thả bộ tà tà bên Vô Định Hà. Nữ thần y vừa đi vừa đưa mắt nhìn trời, nàng thấy ngoài cung không khí thật tự do, thoáng đạt, khác hẳn tân giả khố hằng ngày nàng trông lên chỉ thấy bốn bức tường chật hẹp. Bầu trời trong lành bị những miếng gạch đỏ ngăn cản, làm cho thiên địa vốn bao la hùng vĩ bỗng trở thành bức bối chật chội.
Tiêu Phong song bước bên nữ thần y, cũng ngẩng đầu nhìn trời như nàng, chàng thấy mấy ngôi sao trên trời thật gần, tối nay tựa hồ chàng có thể với tay lên là chạm được chúng. Khác với lòng dạ người con gái bên chàng, thật khó chạm vào...
Ở giữa đoạn sông có một thủy đình, Tiêu Phong rẽ vào thủy đình, nữ thần y theo chàng, bốn góc đình đặt bốn chậu hoa trà, hương thơm bay dìu dặt trong gió. Khung cảnh ở đây thật tao nhã và êm đềm.
Hai người đứng bên nhau nhìn dãy nhà vách ván ba căn phía bên kia sông. Nữ thần y canh lúc Tiêu Phong nhìn dãy nhà, lấy chiếc hộp gỗ trong tay áo ra nhưng nàng chưa kịp nhét vào tay Tiêu Phong, chàng chắp hai tay sau lưng:
- Hãy giữ nó - Tiêu Phong nói - Nghe lời ta đi, rồi có ngày nàng cần tới nó, khi đó có thể ta không ở bên cạnh bảo vệ nàng được.
Nữ thần y nghe đến đây nước mắt lại xông đầy hai mắt nàng.
- Ngài đừng nói vậy nữa, được chăng? – Nữ thần y dùng đôi tròng mắt rưng rưng lệ nhìn Tiêu Phong - Ngài sẽ không sao, mọi việc sẽ không hề gì đâu.
Tiêu Phong im lặng trước lời nói của nữ thần y, mắt chàng thăm thẳm như hai cái hố tối đen, vẫn nhìn dãy nhà bên kia sông.
Nữ thần y nói rồi không thấy Tiêu Phong gật đầu, hay lên tiếng thừa nhận lời nàng, loạng choạng ngã lùi về sau, sắc mặt nàng cũng trắng bệch như một tờ giấy khi đầu nàng hiện lên cảnh chàng mãi mãi ở lại núi Nhiệt Hà… chỉ còn mấy canh giờ nữa là chàng khởi hành rồi. Mặc dầu nữ thần y nói với Tiêu Phong rằng chàng sẽ không hề gì nhưng lệ vẫn chảy dài xuống má nàng.
- Ngài lên tiếng nói mình sẽ không sao đi – Nữ thần y túm hai vai Tiêu Phong xoay chàng lại đối diện nàng nói - Ngài hãy lên tiếng hứa với tiểu nữ sẽ trở về đi.
- Đừng khóc.
Tiêu Phong rất muốn đưa tay lau nước mắt cho nữ thần y nhưng chàng nghĩ đến Mẫn Mẫn.
- Mọi việc đều do số phận an bài cả - Chàng nói thêm - Nàng đừng khóc.
Nữ thần y buông vai Tiêu Phong, giương đôi mắt ướt nước nhìn chàng và tiếp tục khóc rấm rứt.
Khi này mặt trời bắt đầu mọc, tiếng xe ngựa của người bán hàng rong lọc cọc vang lên.
- Ta phải đi - Tiêu Phong nói – Nàng cũng đừng về cung, thật ra lúc ta nói với Tiểu Điệp muốn đưa nàng tới một nơi không phải chỉ muốn đưa nàng đi ăn khuya, nàng thấy mấy căn nhà bên kia sông không?
Nữ thần y gật đầu, Tiêu Phong nói:
- Tần Thiên Văn đang ở trong dãy nhà đó. Nàng qua đó tìm hắn, hai người hãy rời khỏi kinh thành ngay hôm nay. Kim bài miễn tử ta tặng hai người làm quà thành thân, vì chuyến đi Nhiệt Hà lần này ngộ nhỡ Ngao Bái thích sát được hoàng thượng hai người sẽ rất cần đến nó.
Bấy giờ nữ thần y mới hiểu tại sao Tiêu Phong khăng khăng bắt nàng phải nhận chiếc hộp gỗ.
Mặc dầu lúc này là cuối xuân nhưng nữ thần y vẫn cảm thấy gió lạnh như cắt da cắt thịt, lời vừa rồi của chàng khiến nàng rùng mình. Xa xa trên đỉnh Kim Sơn, nằm sau dãy nhà bên kia sông, nữ thần y thấy tuyết tụ trên các tàn cây, còn chưa tan hẳn. Cái màu trắng xóa của đỉnh núi lại giống như màu tang. Lòng nữ thần y se lại, lạnh căm căm như tuyết trên đỉnh núi, không những lạnh mà còn buồn tái tê. Nàng nhìn đỉnh Kim Sơn, đột nhiên liên tưởng đến cảnh chàng ở núi Nhiệt Hà... thương tích đầy mình, máu me đầy người… Nữ thần y cố xua đuổi cái hình ảnh xui xẻo đó ra khỏi đầu nhưng không cách nào khiến nó biến mất khỏi đầu nàng.
Nữ thần y nhìn Tiêu Phong, cố dằn cảm xúc trong lòng, nàng thật sự rất muốn ngay giờ phút này có thể bước tới nép vào lòng chàng, vòng đôi cánh tay quanh thắt lưng chàng, ôm chàng thật chặt, bỏ mặc không gian và thời gian, bỏ mặc chuyện bản thân chàng còn đang để tang Mẫn Mẫn, bỏ cả chuyện của Khang Hi, tam mệnh đại thần... Để trước mặt nàng chỉ có chàng, một tình yêu duy nhất và vĩnh cửu trên đời này.
Tiêu Phong cũng nhìn nữ thần y, cũng muốn dang rộng đôi cánh tay ôm lấy nàng vào lòng, ấp đầu nàng vào lồng ngực chàng lần cuối cùng.
Tiêu Phong đau khổ nhủ bụng tại sao chàng lại là người Khang Hi tín nhiệm, tay nắm thiên binh thiên tướng? Ước gì chàng chỉ là một người bình thường, bình thường như bao người để được ở bên nàng đã là thiên đàng rồi.
Tại sao hai người chuyển kiếp theo luân hồi và trở thành con người? Chẳng thà hóa thành dãy Kim Sơn, ngọn núi nằm ở điểm giao nhau của hai rặng Mộc Sơn và Thủy Sơn, để hai thành một, như vậy chẳng còn cái thế lực nào có thể chia cắt hai người được nữa. Chưa bao giờ như bây giờ chàng ước mình không phải mang họ Tế Nhĩ Ha Lãng!
Hôm ấy, trong thủy đình của Vô Định Hà chỉ có những bụi hoa trà với hai kẻ yêu nhau, đăm đắm nhìn nhau vì định mệnh khiến họ phải xa nhau.
Xe ngựa của người bán hàng rong đang dần tiến lại thủy đình, tiếng vó ngựa càng lúc càng nghe rõ hơn, mặt trời cũng hiện hẳn ra khỏi đỉnh Kim Sơn, tứ bề cảnh trí cũng sáng sủa nhưng lòng nữ thần y càng lúc càng tăm tối.
Tiếng vó ngựa lọc cọc như một hồi chuông thức tỉnh Tiêu Phong, chàng nói:
- Nàng hãy mau đi gặp Tần Thiên Văn, sau đó cùng hắn rời khỏi kinh thành, ta phải đến Ngọ môn hộ tống xa giá lên đường, hai người bảo trọng, cáo từ.
Tiêu Phong nói rồi xoay mình bước ra khỏi thủy đình. Nhưng khi chàng vừa đặt chân lên bờ sông đột nhiên tay áo bị nắm giữ.
Nữ thần y vươn tay níu chặt tay áo Tiêu Phong, khiến chàng bất đắc dĩ phải chững bước, quay đầu nhìn nàng, nữ thần y vẫn nắm lấy áo chàng không thu tay về.
Tiêu Phong thấy nữ thần y mấp máy môi định nói gì đó với chàng, nhưng chờ một lúc chỉ thấy nước mắt nàng ròng ròng.
- Ngài hãy cẩn thận.
Cuối cùng Tiêu Phong chỉ nghe nữ thần y nói bốn chữ ngắn gọn.
Đây không phải bốn từ Tiêu Phong muốn nghe, nhưng chàng vẫn gật đầu. Nữ thần y thu tay về. Tiêu Phong băng qua bên kia đường rời khỏi Vô Định Hà, đã ba năm trôi qua chàng vẫn không thể nghe được câu nói thật lòng từ miệng nàng.
Mặt trời mọc chính là lúc Vô Định Hà toát lên vẻ thanh nhã nhất, từng cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua mấy bụi hoa trồng trong thủy đình, làm cho khúc sông vương vấn mùi hương dìu dịu.
Tiêu Phong đi lâu rồi, nữ thần y vẫn còn đứng lẳng lặng trong thủy đình nhìn dãy nhà vách ván ba căn, tà áo hồng của nàng bay phần phật trong cơn gió sớm tạo nên hình ảnh vừa đẹp nhưng cũng vừa thê lương. Dưới chân nữ thần y là chậu hoa trà đỏ. Hoa trà đỏ tượng trưng cho tình yêu nồng nhiệt và vĩnh cửu. Nữ thần y dời mắt xuống đóa hoa mới nở, nàng đưa tay nhè nhẹ chạm vào mấy cánh hoa. Sự tiếp xúc giữa đầu ngón tay nàng với những cánh hoa như chạm đến thứ tình cảm được chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng nàng. Đúng như truyền thuyết về hoa trà đỏ, mùi hương có thể khơi gợi ký ức vùi sâu nơi đáy lòng một người. Dòng hồi ức của nữ thần y bắt đầu chậm rãi phiêu tán dưới hương hoa nhè nhẹ… Hồi ức quay về thời điểm sáu năm trước… phiêu về những ngày nàng còn ở Thiên Sơn.... Lúc đó trước căn nhà tre có khu vườn ngập tràn sắc đỏ của hoa trà mới nở, chẳng phải cũng giống như tình cảm mà chàng dành cho nàng trong sáu năm qua?
Nữ thần y nhớ câu Tiêu Phong đã nói với nàng đêm đầu tiên chàng giúp nàng giặt đồ bên giếng nước dưới hàng bạch quả. Đêm đó, chàng đã bảo nếu trời đất này có tan biến, mặt trăng và mặt trời không còn nữa, để quả đất này trở nên băng giá hay nóng như sa mạc nàng cũng không bao giờ cô quạnh vì lúc nào nàng cũng còn có chàng cạnh bên...