Lại nói tới Mẫn Mẫn, sau khi Tiêu Phong rời phủ nàng trở về phòng cố gắng dỗ giấc ngủ nhưng không sao ngủ được, cứ nằm trằn trọc mãi trên giường như thế đến nửa đêm. Có vài lần bọn a hoàn đứng bên ngoài hành lang dùng hết lời lẽ thiệt hơn khuyên nhủ nhưng Mẫn Mẫn vẫn không cho họ vào hầu, cũng không chịu nói năng gì, làm cho bọn họ hết sức lo lắng. Nhưng Mẫn Mẫn nào có ý tự sát, nàng đuổi mọi người ra ngoài, chỉ đau buồn đến độ muốn biến thành gỗ đá vô tri thôi. Trong lúc hết cách mọi người cũng bỏ mà đi.
Khoảng gần cuối canh ba Mẫn Mẫn rời phòng ngủ đi đến thư phòng của Tiêu Phong, bọn lính gác cửa không có ở đó, nàng thấy hơi lạ nhưng không bận tâm. Mẫn Mẫn mở cửa thư phòng, nàng nghe tiếng gió vút qua tai, nhưng một lần nữa cũng không chú tâm mà chỉ muốn đi đến nơi đặt chiếc tủ to cao ở cuối phòng. Chính bản danh sách là nguyên do duy nhất Tiêu Phong đồng ý thành hôn với nàng, bây giờ mọi sự đã đành, tình cảm của chàng đã hiển lộ và phân biệt trắng đen rõ ràng, nàng thật sự không cam tâm để chàng dễ dàng có bản danh sách!
Mẫn Mẫn còn đang mở các hộc tủ tìm kiếm, chợt nàng cảm giác một vật lành lạnh chạm vào gáy, không nhìn cũng biết đó là một lưỡi dao, quả nhiên nàng nghe tiếng nói khẽ bên tai:
- Để xem miệng của nhà ngươi nhanh hay dao của những huyết trích tử bọn ta nhanh hơn?
Mẫn Mẫn nghe tiếng nói quen thuộc mà lạnh cả người, ả là huyết trích tử sao? Người con gái mà bấy lâu trong phủ nể nàng một phép, nàng bảo ả đi đằng đông ả không sao dám đi đằng tây...
Ôi, hèn gì tối nay hai tên lính canh cửa và bọn lính tuần tra hành lang vắng mặt, nếu ả là huyết trích tử đương nhiên có khả năng đánh gục và thủ tiêu bọn lính một cách dễ dàng mà không hề phát ra một tiếng động nào. Gương mặt Mẫn Mẫn trắng bệch, tự nhủ nàng phải làm sao bây giờ?
Mẫn Mẫn còn đang tính đường tháo chạy, hoặc chí ít cũng kéo dài thời gian chờ Tiêu Phong về thì tiếng nói quen thuộc lại vang lên:
- Đưa bản danh sách cho ta!
Người tự xưng huyết trích tử dứt lời đi vòng ra phía trước mặt Mẫn Mẫn, vẫn kề con dao lên cổ Mẫn Mẫn. Bốn con ngươi đen láy chạm nhau. Mẫn Mẫn hỏi dạ hành nhân:
- Sao ngươi có thể gia nhập đội quân sát thủ huyết trích tử được? Chàng đối đãi ngươi tốt vậy, bao nhiêu năm trời, ngươi nỡ nào tạo phản lại chàng?
- Đúng là ngài ấy đối đãi ta rất tốt.
Người áo đen gật đầu nói, dứt lời, giọng nói dịu dàng hòa nhã đó biến mất, chuyển sang lạnh lùng vô cảm, âm thanh này Mẫn Mẫn chưa nghe bao giờ:
- Ngươi có nghe về cái chết bí ẩn của cả nhà Đại Thanh Hoàng phụ nhiếp chính vương chưa?
Mẫn Mẫn giật bắn khi nghe dạ hành nhân tiết lộ thân phận thật sự của ả.
Dạ hành nhân nói xong lấy một đóa hoa kết bằng vải trắng từ ngực áo ra, cài đóa hoa vải lên tóc Mẫn Mẫn nói:
- Tặng cho ngươi. Ngươi biết không? Nơi a mã ta ngã xuống một năm sau khi ta quay trở lại đã mọc những đóa hoa trắng giống như này.
Mẫn Mẫn rùng mình nghĩ tới những vụ án đẫm máu ở kinh thành, trong vòng mấy năm lại đây kẻ sát thủ sau khi ra tay giết người đã để lại một đóa hoa nhỏ làm bằng vải trắng, không ngờ người con gái mà nàng quen bấy lâu chính là nữ ma đầu lừng lẫy đó, kẻ cầm đầu nhóm huyết trích tử danh vang tứ hải vì tính tàn nhẫn đến nỗi người đời chỉ cần nghe thôi đã khiếp vía.
Mẫn Mẫn âm thầm cầu nguyện Tiêu Phong hãy mau trở về, cầu nguyện xong nàng lấy hết can đảm nhìn dạ hành nhân nói:
- Nhà ngươi còn không chịu rút dao ra à? Có phải nhà ngươi điên rồi chăng? Sao lại dám uy hiếp bổn cung? Chẳng phải tam mệnh đại thần cũng phải e dè thế lực của bổn cung sao? Thật là hành động không khôn ngoan chút nào. Mau mau lấy dao ra. Lấy dao ra. Nếu như ngươi cắt đứt một sợi tóc của ta không những làm đại hãn tức giận mà chàng cũng sẽ không để ngươi yên.
Người áo đen nghe Mẫn Mẫn bảo thế rút dao về. Mẫn Mẫn còn đang mừng thầm, thì ngay sau đó, Mẫn Mẫn ngó thấy hàn quang chiếu lên, phựt, người áo đen lia dao một đường, bím tóc của Mẫn Mẫn lập tức rơi xuống sàn nhà.
- Ha ha, ha ha!
- Ngươi...
Mẫn Mẫn giật mình, chỉ có thể thốt lên một tiếng rồi ngưng bặt.
Người áo đen thấy Mẫn Mẫn sợ hãi nhìn mình, tiếp tục cười nói:
- Ngươi tưởng ngài bận tâm tới ngươi à? Ngươi quên vẻ mặt khẩn trương của ngài khi đọc lá thư rồi chăng? Ngươi không cần trố mắt nhìn ta, ta biết ngươi muốn hỏi điều chi. Phải, lá thư đó là do ta viết. Tối nay chẳng có người nào trong tân giả khố ngã bệnh chi đâu. Do ta không muốn ngài ăn một bữa ăn với ngươi nên dụ ngài rời đi, hơn nữa ta cũng muốn giết ngươi từ lâu.
Người áo đen nói tới đây ánh mắt lấp lánh như con dao trên tay ả, tiếp tục nói bằng giọng hằn học:
- Mẫn Mẫn A Đạt Cách Lạp, ngươi nghĩ rằng trên đời này ai cũng phải nhường nhịn ngươi hết chăng? Ngươi nghĩ rằng, lực lượng của đại hãn ngươi là vô địch, có thể bao trùm hết cả mọi thứ sao? Để ta nói cho ngươi nghe, cho dù bộ tộc của ngươi có đông binh lính đến đầy trời ngài cũng không vì vậy mà để ngươi trong mắt. Ngươi thật ngu xuẩn! Ngươi quen ngài lâu vậy không biết từ nhỏ ngài đã có thói quen chăm sóc và bảo vệ những nữ nhân yếu đuối ư? Bất luận thế nào trước mặt ngài ngươi cũng không nên nhục mạ và hành hạ nữ nhân!
Mẫn Mẫn mấp máy môi định nói gì đó nhưng người áo đen vẫn dùng giọng nói làm nàng hối hận, hối hận đến độ lệ trong mắt nàng bắt đầu dâng lên. Trái tim Mẫn Mẫn cũng chìm xuống tận đáy vực sâu:
- Ngươi không thấy dáng vẻ của ngài khi ngươi thốt ra một loạt ngôn từ đầy rẫy khiếm nhã về nữ thần y ngài đã mở to đôi mắt căm giận nhìn ngươi sao? Khoảng nửa năm nay ngươi dùng bao nhiêu tâm ý học nấu ăn, tìm cách hàn gắn mối quan hệ với ngài nhưng cái tánh ghen tuông bất trị của ngươi đã đạp đổ tất cả mọi nỗ lực của ngươi rồi!
Lời của người áo đen khiến Mẫn Mẫn tiếc nuối vô cùng, đúng là mấy canh giờ trước khi nói chuyện với Tiêu Phong quả thật nàng chẳng hề có vẻ gì là đang mong mỏi chàng ở bên nàng. Trái lại, ngay trước mặt bọn a hoàn và Lôi Kiến Minh nàng cứ mãi đay nghiến chì chiết chàng, thay vì nhận ra rằng chàng đang là chủ nhân của cả cái phủ đệ này, là một người mà đáng lẽ ra nàng không kính trọng thì chí ít cũng nên giữ cho chàng mặt mũi. Nhưng không, nàng lại tìm đủ các lý do để tiếp tục mắng nhiếc, đay nghiến...
- Đó là sự sai lầm của ta - Mẫn Mẫn khẽ cúi mặt nói – Ta nhìn nhận, lẽ ra ta không nên tranh giành cái hạnh phúc không thuộc về ta, ta đã thất bại. Ngươi nói đúng, đêm nay ta đã đánh mất cơ hội cuối cùng để cải thiện mối quan hệ với chàng, ta đã làm cho mọi việc trở nên hỗn loạn hơn. Ta thật sự đang rất hối hận, ước gì chàng cho ta một cơ hội để sửa đổi...
- Tất cả những gì ngươi làm cũng sẽ không cảm động được ngài đâu.
Người áo đen lắc đầu cướp lời Mẫn Mẫn:
- Ta đã sớm hiểu được điều đó và đã từ bỏ. Ngươi biết không, từ khi ngài đưa cô gái đó về phủ ta đã sớm biết được địa vị của ta trong lòng ngài vốn không làm sao sánh bằng cô ta, ngài chỉ yêu cô gái đó, chỉ mỗi mình cô ta, vì nếu không ngài đã không đi khắp Thiên sơn vạn thủy tìm cô ta, đưa về kinh đô, cũng đã không ở trong những lúc mấu chốt nhất xuất hiện giải nguy cho cô ta.
Mẫn Mẫn biết người áo đen nhắc đến chuyện con rối, cũng đã mấy năm trôi qua rồi nhưng nàng nhớ mãi cái đêm con rối được phát hiện trong căn phòng cung Càn Thanh, cảnh chàng ôm hôn nữ thần y trên hành lang của viện thái y... Hai bàn tay Mẫn Mẫn đè lên ngực, hình như tất cả những đau đớn đều nằm hết ở đó. Một lát sau Mẫn Mẫn chớp mắt nhìn người áo đen, nàng không ngờ người này thường ngày kín tiếng lại có thể biết được nhiều chuyện của nàng, của Tiêu Phong và cả nữ thần y như thế, cả những chuyện xảy ra trong cung và tối nay lại nói ra được nhiều như vậy. Huyết trích tử thật sự rất đáng gờm, trong nhất thời Mẫn Mẫn sợ đến líu cả lưỡi, mặt cũng ngẩn ra, không thể lên tiếng.
- Những gì ta muốn nói đã nói xong rồi – Dạ hành nhân gật gù - Bây giờ cái ta cần là bản danh sách.
- Ta không giữ bản danh sách.
Mẫn Mẫn nhìn người áo đen trả lời bằng giọng thành khẩn.
Mẫn Mẫn đáp rồi thấy trong mắt người áo đen lóe ra tia lửa rất đáng hãi, nàng mau chóng nói thêm:
- Sao ngươi tà ác vậy? Ta đã hối lỗi và thật sự không có giữ bản danh sách chẳng lẽ nhà ngươi còn muốn động thủ?
Người áo đen cười gằn:
- Còn ngươi lương thiện lắm à? Ngươi sinh ra đã là một cách cách quyền cao chức trọng rồi, bây giờ còn là một tướng quân phu nhân ở trong căn phủ uy nga bề thế vậy mà còn không cảm thấy có phước, không ngừng động thủ với đám a hoàn ở đây, ta là một kẻ thô lỗ, sao lại không động thủ cho được? Nhưng nể tình số phận hai ta trong lòng ngài không khác bao nhiêu ta cho ngươi ra đi một cách thanh thản.
Mẫn Mẫn định lên tiếng van cầu thì người áo đen nói xong mau chóng đình bộ, đưa bàn tay không cầm con dao lên khỏi đầu như đang dùng thủ hiệu, vẽ một hình tròn.
Vù! Ngay tức khắc, Mẫn Mẫn cảm giác có một luồng gió lạnh thổi phớt qua cổ nàng, sau khi định thần nàng phát hiện tất cả các huyệt đạo trên người nàng đã bị phong lại. Người áo đen quả thật là một cao thủ, ả không cần chạm vào nàng đã có thể cách không điểm các huyệt đạo trên mình nàng.
Mẫn Mẫn không thể mở miệng nói năng để kéo dài thời gian được nữa, đương nhiên nàng cũng không cử động được, chỉ có thể nằm trên vai người áo đen để cho ả tùy tiện khiêng đi.
Người áo đen vác Mẫn Mẫn gọn trên vai bước đi trên hành lang.
Mẫn Mẫn không biết ả đưa nàng đi đâu, bằng cách nào giết nàng, nàng càng tưởng tượng ra cái cảnh sắp chết của mình càng thêm sợ hãi, từng dòng nước mắt chảy ra khóe mắt nàng. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những kỷ niệm của những ngày xưa tháng cũ với Tân Nguyên, Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ đều hiện lên ngay trước mắt nàng. Ngày tháng bốn người cùng nhau cưỡi ngựa rong chơi, cười đùa vui vẻ bên nhau, lũ lượt kéo về như thể vừa mới hôm qua. Cảnh bốn người thả diều trên thảo nguyên vào ngày sinh nhật của nàng cũng hiển hiện đâu đây. Trái tim Mẫn Mẫn dao động, nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi lã chã.
Người áo đen di chuyển thật nhẹ trên hành lang, khi gần đến hoa viên ả thấy loáng thoáng bọn lính vận áo mưa đi tuần tra trước cổng hoa viên liền triển khai khinh công, chân khẽ nhún đã bật lên và dễ dàng bay qua tường rào đá, rồi hạ thân như một chiếc lá rơi vào phía trong hậu hoa viên.
Mẫn Mẫn khép mắt lại khi biết ả đang mang nàng nhắm thẳng giếng nước mà đi, bước chân của người áo đen cũng như khi ả triển khai khinh công, chẳng phát ra chút tiếng động nào.
Đêm nay quả thật là một đêm không may cho Mẫn Mẫn, chẳng những trời làm mưa gió và sấm sét ầm ĩ mà bọn a hoàn và Lôi Kiến Minh đều đã bị nàng đuổi ra trước sảnh cả nên chẳng còn một ai lảng vảng quanh đó.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Giữa hậu hoa viên chợt vang lên tiếng động, âm thanh như có một vật rớt xuống nước nhưng nếu không ở cách đó một trượng sẽ không nghe được vì âm thanh bị át bởi tiếng mưa.
Người áo đen chống hai tay lên thành giếng, ngẩng đầu nhìn trời để mặc những hạt mưa rơi ướt mặt ả, đoạn ả nhìn xuống giếng nói:
- Ngươi đừng trách ta, có trách thì nên trách bản thân ngươi. Thời khắc mà ngươi quyết tâm gả vào phủ này chính là ngày yên lành của ta kết thúc.
Người áo đen dứt lời nước mắt cũng rơi xuống mặt ả, nước mắt hòa với nước mưa khi kỷ niệm xưa cũng hiện lên trong đầu ả, ả vốn nghĩ có thể cùng với Tiêu Phong nên duyên cầm sắt, kết thành phu phụ. Ả hồi tưởng lại từ lúc quen biết chàng cho đến hôm nay bao nhiêu là chuyện đã xảy ra... không khỏi nuối tiếc trong lòng. Ả đã may mắn hơn Mẫn Mẫn khi có được những ngày tháng êm đẹp bên chàng, trong một quãng thời gian dài được chàng chăm lo, nuông chiều hết mực. Bất cứ cái gì ả thích chàng cũng đã giúp cho ả được tròn giấc mộng, thế nhưng giấc mộng của ả lại chính là chàng thì chàng lại không có cách gì giúp được. Chàng đối với cô gái chàng gặp trên Thiên sơn tình sâu như biển. Hôm đầu tiên chàng trở về từ ngọn núi Trời đó ả cứ cảm thấy vị trí của ả sao mà bấp bênh, lúc nào cũng phải bàng hoàng kinh sợ, không biết giờ nào phút nào ả phải nghe lời từ giã từ chàng. Ả đã vô cùng sợ hãi, e rằng trái hạnh phúc mà ả nâng niu trên tay sẽ bị đánh rơi bất cứ lúc nào.
Sau khi người áo đen định thần và buông tiếng “hừ” lạt xuống giếng nước ả xoay mình sải bước, trầm tĩnh rời hậu viên như thể chưa hề xảy ra bất kỳ chuyện gì.