Chiều hôm đó Tiêu Phong đến trại trẻ mồ côi ngoài thành tìm Cửu Dương. Lúc này mưa đã tạnh, bọn trẻ đang chơi đá cầu ngoài sân. Tiểu Bảo đang tâng cầu bỗng thấy một người đàn ông tướng mạo chắc nịch to khỏe hơn người ngồi trên lưng một con ngựa đen từ xa tiến lại. Con ngựa mà Tiêu Phong cưỡi cũng cao to, rất hợp với chàng, loại ngựa tây tạng này Tiểu Bảo thích lắm, chỉ nhìn thôi cũng khiến nó phải sáng mắt.
Con ngựa đen này vốn không phải của Tiêu Phong, vì trước kia chàng đã quen cưỡi một con ngựa quý có bốn vó màu trắng như băng, toàn thân đen tuyền theo đúng kiểu “hắc vân bộ tuyết,” nghĩa là mây đen đạp tuyết, uy phong thần tuấn phi thường. Tuy nhiên sau hôm chàng té ngựa ở biệt viện thì con ngựa cũng đã bị thương ở chân, cho nên con ngựa đen này chỉ để thay thế, tuy không hẳn là ngựa hãn huyết hiếm thấy nhưng cũng được coi là một loại ngựa quý. Ngoài ra Tiêu Phong còn dắt theo một con ngựa màu nâu nữa.
Ban đầu, Tiểu Bảo có hơi kinh ngạc vì nó thấy Phủ Viễn tướng quân đột nhiên xuất hiện. Tuy chàng không nhìn nó cũng làm cho nó phải chết khiếp. Nhưng mà sau một hồi quan sát Tiêu Phong nó lại nhận thấy chàng cũng không có gì đáng hãi như… Phi Yến đồn đãi; khuôn mặt chàng tuấn tú góc cạnh, dáng vẻ đường hoàng chính trực. Lại nữa nó cảm nhận được tia ấm áp toát ra từ ánh mắt chàng khiến cho cảm xúc khẩn trương trong lòng nó giảm dần.
Tiêu Phong cho ngựa dừng trước cổng cô nhi viện nói với Hương Nhi rằng chàng muốn gặp Cửu Dương. Hương Nhi bèn chạy vào trong nhà tìm Cửu Dương. Bấy giờ Cửu Dương đang cùng với Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường viết chữ trên mấy cái lồng đèn. Cửu Dương nghe Hương Nhi nói có Tiêu Phong muốn gặp chàng liền bước ra ngoài sân. Trên tay Tiêu Phong cầm bốn sợi cương, ngoài ra không dắt theo tùy tùng nào cả.
Cửu Dương còn chưa biết có chuyện trọng hệ gì mà đích thân Tiêu Phong phải đi tìm chàng chứ không cho người mời chàng đến phủ như mọi lần thì Tiêu Phong đợi Cửu Dương tới gần, hất đầu về phía con ngựa không có chủ bên cạnh nói gọn:
- Đi thôi.
Rồi phi ngựa đi trước.
Cửu Dương nghĩ đến nữ thần y, sợ nàng có chuyện xảy ra, tức tốc phóng lên con ngựa nâu đuổi theo Tiêu Phong.
Tiêu Phong tới quán ăn mà đêm trước chàng dẫn nữ thần y đến ăn, gọi một bình rượu. Cũng ông lão già nua chậm rãi mang rượu đem lại. Tiêu Phong nói “đa tạ” rồi rót rượu vô li và uống trong khi đợi chờ Cửu Dương.
Một lát sau Cửu Dương đến, chàng phóng vụt xuống đất, buộc sợi dây cương vào một thân cây ven đường ngay bên cạnh con ngựa của Tiêu Phong rồi chạy đến bên bàn hỏi vồn:
- Ngươi gọi ta ra đây không lẽ muội ấy xảy ra chuyện?
Tiêu Phong không đáp lời Cửu Dương mà chỉ vào chiếc ghế đối diện. Cửu Dương không ngồi xuống, Tiêu Phong trầm giọng đáp:
- Các hạ an tâm, nàng ấy vẫn ổn.
Cửu Dương nghe Tiêu Phong bảo thở ra một hơi nhẹ nhõm và ngồi vào ghế.
Khi này Tiêu Phong đã uống đến li rượu thứ ba, ông lão chủ quán mang thêm một cái li khác cho Cửu Dương, Tiêu Phong rót rượu vào li cho Cửu Dương.
Cửu Dương không như mọi hôm thiết tha với rượu, nhìn Tiêu Phong đăm đăm hỏi bằng giọng sốt ruột:
- Vậy ngươi kêu ta ra đây có việc gì?
Tiêu Phong giữ im lặng, chàng tiếp tục nhấc bình rượu lên, rót rượu vào chiếc li của chàng và uống liền tù tì mười lăm li.
Cửu Dương nhìn Tiêu Phong im lặng uống từ li rượu này sang li rượu khác, từ bình rượu này sang bình rượu khác. Dung mạo của Tiêu Phong ban đầu hầm hầm, tới bình rượu thứ ba mặt chuyển sang ủ rũ, tay nhấc bình rượu lên lắc lắc, nghe bên trong không còn óc ách bèn đặt trở xuống gọi thêm một bình rượu.
Ông lão chủ quán sợ Tiêu Phong say, lên tiếng ngăn chàng nhưng Tiêu Phong lắc đầu, ông đành đi lấy thêm một bình rượu nữa mang lại cho chàng.
Cửu Dương ngồi nhìn Tiêu Phong uống gần hết bình rượu thứ tư, vẫn không nghe Tiêu Phong lên tiếng nói chuyện với chàng, Cửu Dương chậm rãi nói:
- Ngươi gọi ta ra là để xem bản lĩnh ngươi uống rượu giỏi như thế này à?
Tiêu Phong nghe Cửu Dương pha trò, gương mặt chàng càng thêm ủ dột như bầu trời đêm ba mươi, Cửu Dương lại nói:
- Tửu lượng của ngươi rất tốt. Nhị ca ta so với ngươi quả không thể nào đọ được, ngươi nốc tới chừng này rượu mà vẫn tỉnh táo tráng kiện, còn nhị ca ta thì sau hai bình chắc đã túy lúy càn khôn mất rồi.
Cửu Dương không nói còn đỡ, khi chàng nhắc tới Tần Thiên Nhân, mặt mày Tiêu Phong càng thêm ảm đạm.
Chiều nay Tiêu Phong có rất nhiều lời muốn nói với Cửu Dương, song không biết nên bắt đầu từ đâu? Tiêu Phong nhớ lại cái đêm chàng được lệnh Hiếu Trang phải khẩn cấp tiếp kiến hậu cung, lúc đó chàng đang cùng nữ thần y dọn dẹp mớ lá khô trong sân, nghe tì nữ của Hiếu Trang nói chàng phải vào cung Khôn Ninh ngay mà trong lòng chàng suy sụp. Một hồi sau đúng thật là vậy!
Trong cuộc hội thảo đêm hôm đó, mới ban đầu, Hiếu Trang để cho chàng và các quan nhìn thấy những khó khăn của cuộc chiến tranh nha phiến trước, sau đó mới đưa ra cách giải quyết, như vậy mới khiến mọi người tâm phục khẩu phục và không phản đối gì được.
Tiêu Phong nhớ sau khi Hiếu Trang đưa ra kế hoạch bảo chàng thành thân với Mẫn Mẫn, Hiếu Trang nói bằng giọng quả quyết:
- Ngoài cách này chúng ta không còn cách nào khác nữa. Khi Trịnh Thành Công mang quân sang cứu cha hắn binh lực của Ngao Bái trấn thủ ở bờ biển Hoa Đông sẽ không có sự lựa chọn buộc phải phản công. Lúc đó hai toán binh đang trông coi kho thuốc tất phải rời đi. Chúng ta sẽ nhân cơ hội hai quân đoàn này đi tham chiến ra tay với kho thuốc phiện ở Thiên Tân. Quân của Ngao Bái đương nhiên thừa sức đánh bại quân Trịnh Thành Công tuy nhiên Ngao Bái cũng sẽ hao tổn không ít binh lực.
Hiếu Trang nói tới đây dừng một chút, sau đó thêm lời:
- Ai gia biết các khanh do dự điều gì, các khanh lo là sau khi kho thuốc phiện bị hủy người Anh sẽ đòi tiền bồi thường nhưng ai gia nghĩ từ lâu lắm rồi bọn người mắt xanh tóc vàng này đã có ý định xâm chiếm đất đai chúng ta rồi, cho nên không sớm thì muộn bọn chúng cũng sẽ xua quân sang đây. Như vậy chẳng thà bọn chúng tiến quân trong lúc bá tánh chưa hết thảy trở thành con nghiện còn hơn là chờ vài năm nữa khi số lượng nha phiến khuếch tán khắp đất nước thì sẽ không còn một người dân nào có sức cầm giáo chống giặc nữa.
Chư thần nghe Hiếu Trang nói nhìn nhau hội ý, tình hình hiện tại đúng là bọn họ đã bị tam mệnh đại thần dồn tới bước đường cùng ngõ cụt, mặc dầu họ không muốn chống chọi với tàu bè và súng ống hiện đại của người tây dương cũng không còn cách gì khác nữa.
Hiếu Trang thấy nhất đẳng đại thần không ai lên tiếng phản đối kế hoạch của mình, gật đầu nói:
- Chúng ta cứ quyết định như vậy. Sáng mai ai gia sẽ cho người đến thượng y quán đo may hỉ phục cho Mẫn Mẫn và Phủ Viễn tướng quân. Chúng ta phải tận dụng bản danh sách trong tay Lâm Đan đánh một ván cờ lớn với Ngao Bái, chỉ có chúng ta đi nước cờ mạo hiểm này, vào con đường chết để tìm sự sống thì mới có thể làm cho Ngao Bái bất ngờ mà trở tay không kịp, chúng ta mới có thể tiêu diệt đại nghiệp tranh bá của gã!
Hiếu Trang dứt lời, Tiêu Phong nhớ khi đó chàng đã không thể nói lên lời gì được, vì ngoài những lý luận đó của Hiếu Trang, Sách Ni và Trương Đình Ngọc cũng thay phiên nhau nói chàng mang trong mình dòng máu Tế Nhĩ Ha Lãng, từ khi ra đời đã có trách nhiệm hộ quốc, lại nữa chàng là con cháu bát kỳ, thân bất do kỷ, chàng phải tuân theo mệnh lệnh bề trên...
Tiêu Phong nhớ lại cuộc hội thảo đó tới đây đưa mắt nhìn Cửu Dương. Năm xưa Cửu Dương nổi danh trong giới võ lâm là người đức uy đều thịnh, mưu trí đầy đủ, thần tình cao thâm khó dò được, cho nên chiều nay Tiêu Phong đi tìm Cửu Dương hy vọng Cửu Dương có thể chỉ cho chàng một con đường sáng để đi.
Tiêu Phong bèn đem tất cả mọi việc nói lại cho Cửu Dương nghe, từ việc chàng buộc phải thành thân với Mẫn Mẫn ra sao cho đến bản danh sách trong tay Lâm Đan, bất kể là mưu lược hay chiến thuật gì của Hiếu Trang cũng đều kể cả ra.
Tiêu Phong kể cho Cửu Dương nghe xong hồi hộp ngồi chờ cái đầu sáng suốt của Cửu Dương chỉ cho chàng một đường để đi nhưng Tiêu Phong chờ một hồi mà chỉ thấy Cửu Dương ngồi khoanh đôi tay, đầu Cửu Dương ngoảnh sang một bên nhìn ông lão chủ quán đang gói há cảo và xôi lá sen.
Tiêu Phong không biết Cửu Dương có nghe được lời chàng vừa nói không, nhưng chàng vẫn kiên nhẫn chờ, qua một lúc lâu sau, Tiêu Phong vẫn không nghe Cửu Dương nói gì với chàng, chàng bèn nén tiếng thở dài, tiếp tục rót rượu ra li, Tiêu Phong uống một hồi uống đến bình rượu thứ năm.
Thật sự thì Cửu Dương đang suy nghĩ lời của Tiêu Phong, theo thói quen Cửu Dương thường hay ngoảnh đầu sang một bên để không bị ảnh hưởng bởi gương mặt và ánh nhìn của bất kỳ người nào đang thỉnh ý chàng. Cửu Dương biết Tiêu Phong đang phiền não vì cuộc hôn nhân với Mẫn Mẫn nhưng đối với Cửu Dương chuyện này chẳng phải là chuyện trọng hệ tất yếu trong lúc này, trong bụng Cửu Dương đang trù trừ nghĩ đến hậu quả của việc lợi dụng binh lực của Trịnh Thành Công đánh quân đoàn của Ngao Bái, không biết trận đánh này sẽ dẫn đến một kết cục ra sao? Điều lợi trước mắt là kho chứa nha phiến bị hủy, dân chúng sẽ không còn lâm vào cảnh nghiện ngập nữa nhưng người Anh đương nhiên sẽ lấy lý do kho thuốc bị hủy đó mà đòi triều đình đền bù tổn thất, tới chừng đó tuy là diệt được đám người Ngao Bái nhưng triều đình lại phải đối đầu với vô số tàu chiến và súng ống hiện đại đến từ không chỉ nước Anh mà còn nước Nga, Pháp, Đức, Bồ Đào Nha...
Cửu Dương lại nghĩ tới tam mệnh đại thần, nhất là Ngao Bái, con người này, mặc dầu chàng chưa gặp bao giờ nhưng chàng không dám tin một người có thể nắm lấy triều can lâu như Ngao Bái lại là một người có thể dễ dàng đánh bại...
Lại nói đến Tiêu Phong vừa uống rượu vừa nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa chàng và Mẫn Mẫn, lan man một hồi không cầm lòng được chàng nhớ tới nữ thần y, cũng quán ăn này, chiếc bàn gỗ này, những chiếc ghế cũ kỹ, nụ cười và ánh mắt của nàng… Kỷ niệm lại ùa về thay phiên nhau hành hạ tâm trí chàng… Với chàng, nữ thần y không giống các cô gái mà chàng quen ở kinh đô, mà là một kiểu con gái điển hình ở vùng sông nước miền Nam rất xinh đẹp khả ái, làn da trơn mượt, tánh tình giản dị, đôn hậu... Tiêu Phong lại nghĩ tới người vợ sắp cưới của chàng, một cô gái mà bất kỳ người đàn ông nào vừa liếc mắt nhìn cũng phải bị mê hoặc bởi diện mạo quyến rũ của nàng nhưng chàng vẫn không có cách nào yêu nàng được.
- Các hạ nói thử xem - Tiêu Phong uống xong bình rượu thứ năm, lên tiếng hỏi Cửu Dương - Ta còn có đường nào rút khỏi cuộc hôn nhân này không?
Cửu Dương vẫn không nhìn Tiêu Phong, nhưng chàng không còn nhìn ông lão gói há cảo và xôi lá sen nữa mà đưa mắt nhìn một khoảng không vô vị.
Tiêu Phong thấy Cửu Dương cứ im lặng mãi, biết câu trả lời của Cửu Dương sẽ là thế nào. Tiêu Phong thở dài đánh sượt nói:
- Ta bắt được tin binh mã của tam mệnh đại thần đã vào thành cả rồi, đây sẽ là chuyến vận chuyển thuốc phiện lớn nhất từ trước tới giờ. Nếu như không kết nối với bộ tộc của Lâm Đan để lấy bản danh sách chúng ta chẳng còn cách nào để cứu bá tánh được nữa.
Cửu Dương vẫn câm như thóc. Tiêu Phong nói xong vụt nâng li rượu lên tợp một hơi cạn sạch.
Đến lúc này Cửu Dương mới lên tiếng, lắc đầu cám cảnh:
- Ta cũng có nghe qua Mẫn Mẫn cách cách là hòn ngọc trên tay Lâm Đan. Nếu mà ngươi cưới cô ấy thì đúng là phe ta coi như gặp lợi. Bây giờ người ngoại quốc đang dốc sức để biến nơi này thành cái ổ nghiện ngập. Cho nên chúng ta muốn tảo trừ nha phiến thì rất cần tới bản danh sách có tên Trịnh Chi Long. Ta biết tâm tư của ngươi đã sớm hướng về Tân Nguyên cách cách mà bây giờ bị buộc phải thành thân với Mẫn Mẫn cách cách cho nên tối nay mượn rượu giải sầu. Mà chẳng phải Tân Nguyên cách cách và Mẫn Mẫn cách cách hai người thân nhau như chị em ruột à? Nếu mà Mẫn Mẫn cách cách không phản đối, thì sang năm ngươi rước thêm Tân Nguyên cách cách về làm trắc phúc tấn lại có làm sao? Tự cổ những người đàn ông có tiền nhiều của ai nấy cũng đều tam thê tứ thiếp chẳng sao cả. Huống chi đây chỉ là lập thêm nhị phòng. Và trong tương lai không chừng ngoài hai người vợ đó ra ngươi còn lập thêm phòng tam hay phòng tứ gì nữa, chẳng qua chỉ là dựng thêm mấy căn phòng, và mua thêm vài người hầu kẻ hạ nữa thôi. Nữ nhân ở trong thiên hạ này muốn theo ngươi có biết bao nhiêu, đếm không xuể được, ngươi không thích Mẫn Mẫn cách cách thì đi đường thấy nữ tử khác vừa mắt cứ đem về làm tiểu thiếp là xong, không vừa mắt cứ cưới để họ tranh sũng với Mẫn Mẫn cách cách cũng là một kế, như là tậu thêm đồ đạc về nhà để cản chân cô ấy vậy thôi, để tối tối mấy người đó cản ngươi không cho ngươi lên giường cô ấy ngủ. Làm phận đàn ông đâu phải chịu ảnh hưởng to tát gì!
Cửu Dương không ngừng pha trò, ông lão chủ quán nghe Cửu Dương nói đoạn cuối cùng ôm bụng cười bò nhưng Tiêu Phong không nhếch môi cười nổi. Tiêu Phong liên tục rót rượu, sau mỗi chung rượu là gương mặt chàng càng lúc càng khó coi.
Cửu Dương thấy Tiêu Phong buồn vì trong nhà sắp có nạn ung dịch mang tên Mẫn Mẫn nhưng ngoài nói vài câu chọc cho Tiêu Phong cười ra chàng chẳng biết phải nói lời gì để an ủi người đàn ông này. Cửu Dương chỉ thấy tội cho Tân Nguyên, lần này Tân Nguyên phải chịu thiệt thòi. Chẳng những chuyện hôn nhân đại sự của nàng bị hủy, nàng mất hết thảy mặt mũi, mà nàng lại còn bị chính người chị em thân thiết đoạt mất người chồng có địa vị không nhỏ trong triều đình. Với Cửu Dương, Tân Nguyên là một người con gái tài sắc vẹn toàn. Từng động thái của nàng, tất cả đều toát ra vẻ bản lĩnh pha lẫn cá tính, chàng rất khâm phục cái tánh tình cương nghị và lối sống vô cùng thực tế của nàng, nhưng ông trời lại khéo trêu người, khiến cho con đường tình duyên của nàng lận đận thế này.
Cửu Dương đang lan man nghĩ ngợi về Tân Nguyên chợt có tiếng nữ nhân lanh lảnh vang lên phía sau chàng:
- Đừng mang thêm rượu đến cho ngài nữa!
Cửu Dương quay đầu nhìn, thấy một cô gái đứng sau lưng chàng từ bao giờ. Ông lão chủ quán định đặt thêm một bình rượu nữa xuống bàn cho Tiêu Phong, nghe Hà Tử Lăng bảo liền vâng dạ rồi mang bình rượu rời đi.
Cửu Dương nhìn Hà Tử Lăng mà bụng chàng giật thon thót, từ trước tới giờ cho dù có cao thủ thâm tàng bất lộ cỡ nào thì xa vài chục trượng chàng vẫn có thể nghe được tiếng chân của họ, vậy mà cô gái này ở sát đằng sau lưng chàng, chàng lại không phát hiện ra sự hiện diện của nàng...
Cửu Dương lia mắt sang Tiêu Phong ngầm hỏi về Hà Tử Lăng nhưng Tiêu Phong không tỏ vẻ thắc mắc gì. Tiêu Phong thấy có chiếc bóng tiến lại đối diện chàng thì khẽ ngẩng đầu nhìn rồi cúi mặt xuống tiếp tục uống rượu.
Hà Tử Lăng khẽ gật đầu chào Cửu Dương, sau khi tự giới thiệu tên nàng với Cửu Dương, Hà Tử Lăng nói:
- Không biết danh tánh công tử thế nào?
Cửu Dương gật đầu chào đáp lễ Hà Tử Lăng, xong, chàng vẫn còn nghĩ đến bước chân đi quá nhẹ nhàng của nàng nên cân nhắc câu trả lời, Cửu Dương bèn bịa ra một cái tên sau đó nói:
- Từ nãy đến giờ hắn uống năm bình rượu rồi.
Hà Tử Lăng không để cho Cửu Dương lảng chuyện, nói:
- Chắc công tử phải là một người bạn rất thân của ngài nên mới không cần giữ lễ trước mặt ngài? Hơn nữa tiểu nữ quen ngài bao năm biết ngài rất hiếm khi để người ta nhìn thấy mình say mèm như vầy.
Cửu Dương nghe Hà Tử Lăng bắt lỗi chàng không gọi Tiêu Phong bằng “ngài,” hất đầu về phía Tiêu Phong nói:
- Hắn vốn thích kết giao bằng hữu tứ phương cho nên chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện nghi thức cả, hồi ở Giang Nam hắn còn làm nhiều vụ vô phép vô tắc hơn thế này nữa kia.
- Thật vậy ư?
Hà Tử Lăng nhìn Cửu Dương không chớp.
Cửu Dương gật đầu. Hà Tử Lăng nói:
- Nhưng cũng kỳ lạ thật, nếu như công tử quen ngài thân vậy, vậy sao tiểu nữ chưa từng thấy công tử lui tới phủ đệ của ngài? Mà hai người đang nói chuyện gì mà ngài ấy buồn quá thể? Đang bàn chuyện ngài ấy phải lấy Mẫn Mẫn cách cách à?
Hà Tử Lăng nói tới đây chợt sầm nét mặt.
Từ trong đôi mắt Hà Tử Lăng toát ra một luồng sát khí khiến Cửu Dương lạnh gáy nhưng chàng vẫn mỉm cười với nàng, sau đó Cửu Dương kín đáo liếc nhìn dấu giày của Hà Tử Lăng, thấy đúng là mấy dấu giày in trên cát của Hà Tử Lăng đã bán đứng việc nàng không hề bó chân… Cửu Dương tự biết rằng việc chàng nghi ngờ là hoàn toàn có nguyên do…
Hà Tử Lăng thấy Cửu Dương chậm rãi trả lời những câu hỏi của nàng, lặp lại thêm một lần. Cửu Dương còn chưa biết phải trả lời Hà Tử Lăng thế nào thì thật may cho chàng, Tiêu Phong kịp thời giải vây cho chàng. Tiêu Phong chẳng cần phải nói gì cũng lấy được sự chú ý từ Hà Tử Lăng. Chả là lúc bấy giờ Tiêu Phong say mèm nên chàng không còn dùng li để uống rượu nữa mà chàng cầm luôn cả bình rượu đưa lên rót vào miệng. Hà Tử Lăng không chờ câu trả lời của Cửu Dương nữa, bước nhanh lại bên Tiêu Phong, giành lấy chiếc bình từ trong tay Tiêu Phong đặt chiếc bình ra khỏi tầm tay chàng.
- Ngài uống nhiều quá rồi, định say mèm mãi à? Say thì không phải cưới Mẫn Mẫn cách cách à?
Hà Tử Lăng nói.
Tiêu Phong gục đầu xuống bàn. Hà Tử Lăng tiếp:
- Tiểu nữ biết ngài phải cưới người ngài không yêu thích nên mấy bữa nay tâm tình chán nản, nhưng nếu ngài không muốn cưới người con gái đó việc gì phải chịu cảnh ép hôn? Ngài không yêu thì đi nói với Đài Nã phúc tấn không tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa là xong, mắc gì phải tuân thủ theo yêu cầu của thái hoàng thái hậu để giúp triều đình xả xui chứ?
Cửu Dương thấy Tiêu Phong gục đầu xuống bàn biết Tiêu Phong đã ngủ rồi. Hà Tử Lăng cũng biết Tiêu Phong chẳng nghe được lời của nàng nhưng vẫn tiếp tục nói với chàng:
- Tiểu nữ biết bề trên ép cưới, ngài lại không muốn kháng chỉ nhưng chẳng phải bấy lâu ở kinh thành ngài vang danh là một người thích làm cái gì thì làm cái nấy hay sao? Ngài còn nhớ có lần chúng ta bên nhau ngài đã bảo nếu như sau này ngài không yêu một nữ nhân thì bất luận người con gái đó có địa vị gì trong cái xã hội này ngài cũng sẽ không bao giờ cưới? Vì ngài không thích cái phong tục tập quán cổ hủ của người Á Đông!
- Hà tiểu thư không cần quá tức giận mà đem lửa vào lòng – Cửu Dương xua tay với Hà Tử Lăng nói - Đằng nào thì việc thành thân của hắn vẫn phải do hắn tự mình quyết định. Biết đâu bây giờ hắn không ưa thích Mẫn Mẫn cách cách nhưng sau này hắn nảy sinh tình ý với cô ấy không dứt ra được thì sao?
Cửu Dương nói xong mỉm cười, Hà Tử Lăng nói:
- Không bao giờ có chuyện đó xảy ra!
Sau khi Hà Tử Lăng cau mày tỏ vẻ không vui trước câu nói của Cửu Dương, nàng cũng đổi cách xưng hô với chàng, gằn giọng nói:
- Ta sẽ giúp ngài dứt khỏi cuộc hôn nhân này!
Cửu Dương im lặng, Hà Tử Lăng quay trở lại Tiêu Phong nói:
- Ngài không cần phải quá đau lòng, tiểu nữ sẽ tìm cách giúp ngài thoát khỏi người con gái này.
Hà Tử Lăng nói xong cảm thấy trong lòng nàng có hơi dễ chịu một chút, cặp chân mày giãn ra. Nàng dùng đôi bàn tay bưng mặt Tiêu Phong lên, ngắm gương mặt đỏ lừ của chàng, hai mắt chàng nhắm nghiền. Nàng dịu dàng sờ mấy ngón tay lên môi chàng và nói:
- Thật là tội, đang tương tư một người lại phải thành thân với người mình không ưa chút nào, cuộc hôn nhân này vốn dĩ không công bằng từ lúc đầu nên tiểu nữ sẽ tìm cách giúp ngài.
Đoạn quay sang Cửu Dương, Hà Tử Lăng nói:
- Vị công tử này, phiền công tử giúp tiểu nữ đưa ngài ấy về phủ Viễn, được chăng?