Đầu nữ thần y không thể cử động được, nàng bị vô hiệu hóa trong tay Tiêu Phong.
- Nàng không biết ta thèm muốn nàng đến chừng nào đâu.
Tiêu Phong thì thầm, nhưng khi mũi hai người chạm nhau, bên tai chàng chợt vang lên tiếng nói của Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại, một bóng đen thoáng qua tim chàng. Tiêu Phong nhớ lại những việc đã xảy ra ở sở quân cơ vào buổi trưa hôm nay, với tình thế hiện tại, với quang cảnh này, thì nếu chàng từ quan liệu Khang Hi và Hiếu Trang có đối phó tam mệnh đại thần nổi không?
Tiêu Phong lại nhìn nữ thần y, trong người chàng vẫn là cảm giác thèm muốn nàng kinh khủng, chàng đưa tay sờ cằm nàng, má nàng, chàng lại sờ lông mày, trán, tóc và tai nàng. Chàng rất muốn đi tìm bầu trời riêng với nàng, rời khỏi kinh thành, cùng nàng về lại Thiên sơn, hay du ngoạn khắp nơi, mắt thưởng thức cảnh thiên nhiên, mặc hết chuyện hồng trần, cùng nàng bình bình an an dạo chơi khắp bến bờ Đại Giang Nam Bắc, kết giao anh hùng trong thiên hạ, sống cuộc sống tự do tự tại. Nhưng, chàng cũng nhớ trong thời điểm hiện tại Khang Hi rất cần có chàng, chàng không thể muốn làm gì thì làm, không thể múa kiếm vung gươm ruổi ngựa thả ưng như hồi trước nữa. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hiện nay Ngao Bái nắm trong tay hầu như tất cả các kỳ nên nếu chàng không còn nắm Chính Bạch kỳ mọi sự sẽ trở nên hung hiểm vạn phần…
Tiêu Phong nghĩ tới đây, nhìn nữ thần y thêm một chút nữa như đang cân nhắc, lựa chọn, rồi chàng thở mạnh. Ánh mắt đắm đuối của Tiêu Phong trở lại lạnh lẽo như ngày thường, như khi chàng nhìn bất kỳ người con gái nào, nét mặt chàng cũng trở lại sắt đá, kiên quyết. Tiêu Phong ngồi thẳng người dậy, chàng cũng buông tóc nữ thần y ra, bế nàng đặt đứng trên đất, sau đó cũng đứng dậy nói:
- Trời không còn sớm nữa, ta còn phải xem sớ. Nàng cũng nên nghỉ ngơi sớm, hãy tĩnh dưỡng cho tốt.
Tiêu Phong nói và trước khi mở cửa để đi ra khỏi phòng, chàng dừng lại ở ngưỡng cửa nói thêm:
- Nàng có thể thở được rồi.
Tiêu Phong dứt lời, đẩy hai cánh cửa và nhấc chân bước ra ngoài hành lang. Quả nhiên nữ thần y bật ra hơi thở nghẹn ứ nãy giờ, miệng nàng hé mở, trái tim vẫn còn đập dồn dập trong ngực.
Tiêu Phong trở về thư phòng buông mình ngồi vào ghế. Chàng cầm một quyển sớ lên nhưng làm cách nào cũng không thể tập trung, chàng đành vứt quyển sớ lên bàn ngồi khoanh tay nhìn đống giấy tờ.
Bấy giờ đêm đã về khuya, đĩa đèn dầu trên bàn đã sắp cạn hết dầu, bên ngoài tiếng chiêng điểm canh như một điệp khúc buồn khắc khoải bi ai. Tiêu Phong nghe tiếng trống canh đánh xong hai canh thì không đánh nữa, giống như người báo canh đã chết cóng mất rồi. Phủ Viễn rộng lớn, ban đêm cũng như ban ngày ồn ào náo nhiệt thế nhưng chàng chỉ cảm thấy hiện tại tâm hồn của chàng vắng vẻ, lạnh lẽo. Chàng lại nghĩ đến nữ thần y, chỉ suýt một chút nữa thôi chàng đã có được nàng, ước mơ chờ đợi bấy lâu của chàng có thể thành sự thật, tại sao chàng lại ngốc thế này? Tiêu Phong thở dài, nhủ bụng lúc nãy chàng đã khiến nàng chịu ăn, sự thực chàng rất muốn nàng ăn nhiều hơn nữa vì mấy hôm rồi nàng ngã bệnh đã không ăn gì, nhưng một chén cháo đối với cơn bệnh của nàng cũng coi như là tạm ổn rồi. Tiêu Phong nhủ bụng như vậy cũng được, coi như tối nay chàng không uổng công đi tìm nàng.
Lúc này Hiểu Quân mang thêm một dĩa dầu vào phòng châm thêm vào cái dĩa đang gần cạn hết dầu. Tiêu Phong vẫn ngồi trong thư phòng tiếp tục nghĩ đến nữ thần y, nhớ đến tháng ngày hai người ở trong căn nhà tre trên Thiên sơn, những câu nói từ nàng, những lời quan tâm nàng dành cho chàng… Nét mặt và cử chỉ của nàng, tất cả đều hiển hiện trong đầu Tiêu Phong, khiến chàng thấy ấm áp và ngồi cười một mình. Chàng yêu tất cả của nàng, nhưng ánh mắt, chính ánh mắt đã khiến chàng cảm thấy mến thương nàng. Nhưng bây giờ ánh mắt đó không còn nhìn chàng như xưa, gương mặt nàng trong buổi tối hôm nay, ánh mắt chứa đầy thù hận. Tiêu Phong biết nàng hận Hiếu Trang, triều đình, hận trời, hận đất, hận người, nhưng chủ yếu hận chàng! Tiêu Phong nghĩ đến đây cảm thấy như tim mình cứ rơi mãi, rơi mãi xuống tận đáy sâu trong hồn. Chàng thu nụ cười, đưa cặp mắt to đen mênh mông nhìn ngọn đèn đang tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt, lờ mờ như tương lai của hai người...
Bây giờ tất cả đều yên ắng. Bên ngoài gió thổi rất mạnh, tiếng thanh la báo canh xa xa hình như đã khua ba tiếng, Hiểu Quân thấy trời khuya nên lên tiếng khuyên Tiêu Phong đi ngủ, nhắc nhở chàng sáng mai chàng còn phải đi Thương Châu, Tiêu Phong gật đầu với Hiểu Quân, rồi rời thư phòng, Hiểu Quân bèn quay người thổi tắt đèn.
Nhưng Tiêu Phong trở về phòng ngủ của chàng rồi cũng chỉ là nằm trằn trọc trên giường, ngoài trời đã cuối canh tư mà chàng cũng chưa chớp mắt được lấy một phút. Hình ảnh xảy ra trong sở quân cơ như cứ lảng vảng đâu đây, phải đến giữa canh năm chàng mới ngủ được.
Tờ mờ sáng, Tiêu Phong đã tỉnh dậy, chàng chỉ ngủ được có nửa canh giờ. Đôi mắt vì vậy vẫn còn nhức mỏi và tê dại, tất cả cảnh vật xung quanh chàng đều trở nên trắng lóa, lờ mờ. Mãi một hồi lâu sau chàng mới có thể thấy rõ mọi thứ. Chỉ thấy ô cửa sổ phía xa được rèm che kín mít cơ hồ không tia sáng nào có thể lọt qua. Duy có nơi hai nửa bức rèm giao nhau là còn một khe hở nhỏ, ánh bình minh dìu dịu xuyên qua đó, chiếu vào. Khắp căn phòng chỉ có một tia sáng nhỏ nhoi ấy thôi nhưng lại như được nhuốm một mảng màu tươi mới. Bốn phía đều tịch mịch, cây nến thắp suốt đêm trên bàn lúc này đã tàn, sáp nến chảy ngưng tụ vào một chỗ tựa như những giọt nước mắt cạn khô của một thiếu nữ xa cách lâu ngày, đầy nỗi nhớ thương.
Tiêu Phong khẽ chau mày nghĩ đến sáng nay chàng theo lệnh Hiếu Trang phải đi Thương Châu xem việc đúc tiền thiếc đang được tiến hành ra sao. Chàng không hiểu sao lần này Hiếu Trang muốn chàng phải đích thân đi, thật sự thì sau khi chàng đưa ra kiến nghị tiền thiếc mọi việc vốn được Hiếu Trang giao cho Triệu Phật Tiêu lo toan và giám sát. Nhưng lần này Hiếu Trang cứ khăng khăng muốn chàng đi. Tiêu Phong thở dài, chàng chống tay ngồi dậy, lần mò tìm giày mang vào rồi bước lại chiếc bồn tắm đặt phía sau tấm bình phong, Hiểu Quân đã pha nước ấm cho chàng. Tiêu Phong cởi đồ rồi bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm áp. Đối với chàng lúc nào Hiểu Quân cũng chăm sóc rất chỉnh chu và tận tâm. Tiêu Phong tắm xong, Hiểu Quân bước vào với chiếc khăn vắt lên tấm bình phong rồi đi lấy quan phục cho chàng.
Hiểu Quân vừa giúp Tiêu Phong bẻ cổ áo vừa nói:
- Tướng quân, lần này ngài đi Thương Châu dự định sẽ đi bao lâu?
Tiêu Phong nói:
- Ít nhất ba ngày.
Hiểu Quân gật đầu, đi lấy mũ quan đang treo trên giá lại đưa Tiêu Phong nói:
- Mời ngài ra sảnh dùng điểm tâm, tiểu nữ đi xem cỗ xe chuẩn bị xong chưa.
Tiêu Phong gật đầu, cầm mũ quan nhưng chàng không ra sảnh mà đi đến phòng nữ thần y, chàng thấy nữ thần y đang nằm trên trường kỷ, trên người nàng đắp xéo một tấm chăn. Tiêu Phong biết tối qua nàng cũng như chàng ngủ không được ngon, quả thật đôi hàng lông mày của nàng khẽ chau lại khiến bất kỳ người nào nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này cũng không kiềm được muốn đưa tay tới vỗ về.
Tiêu Phong chợt thấy thân mình nữ thần y hơi động đậy, chiếc chăn đắp trên người nàng đã gần rơi xuống đất. Căn phòng này tuy khá ấm áp nhưng nếu không đắp thứ gì chỉ sợ sẽ bị nhiễm phong hàn ngay, chàng bèn đắp chăn lại cho nàng.
Ánh bình minh dìu dịu len qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt nữ thần y, mái tóc vốn được chải chuốt gọn ghẽ của nàng lúc này đã rối tung, trâm cài tóc cũng bị lệch hẳn sang một bên. Có một vài sợi tóc rời rạc dính vào trán nàng tạo thành những đường cong mềm mại. Tiêu Phong nhủ bụng trước đây hình ảnh của nàng trong lòng chàng luôn ôn hòa như ngọc, mang tới cho chàng cảm giác ấm áp, dễ chịu khi bên cạnh, nhưng chàng lại chưa từng có cơ hội xem tướng mạo của nàng khi ngủ. Bây giờ lẳng lặng nhìn kỹ, chàng thấy nàng đang nằm nghiêng, hai mắt khép hờ, đôi bờ môi chín dậy, thân thể tràn trề sức sống, ngay đến bộ dạng mỏi mệt trong lúc ngủ cũng đẹp tuyệt vời, không có chỗ nào để chê trách. Tiêu Phong khẽ thở dài tiếc nuối.
Chiều hôm đó Hiểu Quân đang lau chùi bàn ghế trong sảnh Lôi Kiến Minh dẫn Ung công công vào sảnh. Lôi Kiến Minh mời Ung công công ngồi rồi quay sang Hiểu Quân bảo:
- Tiểu a đầu, mi vào hậu viên đưa nữ thần y cô nương ra đây.
Hiểu Quân nhỏ giọng hỏi lại:
- Nàng ấy phải theo Ung công công vào cung ạ?
Lôi Kiến Minh gật đầu, Hiểu Quân làm theo lệnh, lập tức đi tìm nữ thần y.
Đúng như câu “mùa đông ngày ngắn đêm dài,” chỉ mới giờ Thân mà mặt trời đã lặn sau dãy Kim Sơn, những tia nắng gắt gao không còn chiếu lên mái ngói lưu ly, Tử Cấm Thành dần dần được bao phủ bởi một tầng sương mù của trời chiều chạng vạng.
Ung công công đưa nữ thần y đi đến Khôn Ninh môn, hai người đi xuyên qua một khu lâm viên yên tĩnh nữa mới tới cánh cổng vuông vức xây bằng gạch trắng, phía trên khắc ba chữ Khôn Ninh cung.
Ung công công dẫn nữ thần y tới một căn phòng lớn, có hai cung nữ đứng trước cửa phòng thấy Ung công công tới bèn đồng loạt nhún chân chào. Ung công công vẫy vẫy ống tay áo cho bọn cung nữ đứng lên rồi dẫn nữ thần y vào phòng. Ở trong phòng có một bà lão vận y phục màu nâu đang đứng trên tấm thảm đỏ phía trước chiếc ghế được phủ bằng một tấm vải trắng thêu hình đầu rồng. Hai cung nữ vận y phục màu tím và đỏ đứng hai bên chiếc ghế. Ung công công đưa nữ thần y tới trước mặt bà lão nói:
- Tô ma ma, lão đã dẫn người đến.
- Cám ơn Ung công công.
Bà lão nói.
Ung công công gật đầu rồi rời đi.
Ung công công vừa đi khỏi phòng, cung nữ vận y phục tím chỉ mặt nữ thần y nói:
- Dân nữ to gan! Gặp Tô ma ma mà không hành lễ bái chào?
Nữ thần y không đáp. Tô ma ma giơ tay lên bảo cung nữ áo tím im lặng. Sau đó, Tô ma ma đưa mắt lên xuống khắp mình nữ thần y, thư vị ngắm cô gái mà được giang hồ đồn là có thể cứu sống người vừa tắt thở. Tô ma ma thấy mặt mày nữ thần y phờ phạc, tóc rối rũ trên vai, đôi mắt hốc hác vì nhiều đêm không ngủ trong thật đáng thương. Tuy nhiên, Tô ma ma nhủ bụng cô gái này vẫn rất tuyệt, đôi mắt to đen, đôi mi dài, gương mặt trái xoan trông vô cùng thanh tú. Nhất là mái tóc rối mà vẫn hết sức xinh đẹp, đẹp một cách tự nhiên, không chút son phấn, hơn nữa gương mặt đó còn được gắn trên một thân mình không thể nào hoàn hảo hơn.
Tô ma ma bước lại đối diện nữ thần y nói:
- Mi khó mời thật đấy! Lần đầu, Khâm sai hành viên đưa trát xuống tiệm thuốc Bảo Chi Lâm, mi dám thẳng thừng trả về. Mi là cái thá gì mà dám làm như vậy? Bọn khốn kiếp ở Vô Định hà giở trò còn ít hơn mi. Mi dám chống lệnh vào cung chữa bệnh cho đại Thanh thiên tử, đó là vì mi ăn phải gan hùm mật gấu rồi, đúng không?
Nữ thần y không trả lời Tô ma ma. Tô ma ma nhìn mặt mày nữ thần y lạnh ngắt nhìn lại bà, nhưng dường như chẳng phải nhìn bà, Tô ma ma không biết trong đầu nữ thần y đang nghĩ gì.
Tô ma ma nhìn nữ thần y từ đầu xuống chân thêm một chút nữa, khẽ quay mình về phía chiếc ghế phủ đầu rồng, đột nhiên, Tô ma ma quay lại, vung tay tát vào một bên má nữ thần y một cái.
Bốp!
Nữ thần y bị tát bất ngờ nhưng không hề kêu la hay tỏ vẻ sợ hãi, chỉ đơn giản đưa tay lau vệt máu trên miệng.
Tô ma ma nói:
- Từ trước tới nay, khi Tô ma ma này nói chuyện với bất kỳ người nào người đó cũng phải trả lời! Trừ phi người đó bị câm. Ta hỏi lần nữa, mi có đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng không?
Không có tiếng trả lời.
Tô ma ma lại giơ tay lên thuận tay tát mạnh vào bờ má bên kia của nữ thần y một cái tát nảy lửa nữa. Lần này, nữ thần y té sấp mặt xuống sàn gạch.
Tô ma ma cúi xuống túm lấy vai nữ thần y dựng nàng ngồi dậy, lắc nàng mấy cái thật mạnh, nhưng Tô ma ma thấy đôi mắt to đen của nữ thần y vẫn đang nhìn thẳng vào bà chẳng một chút khiếp sợ. Sự bình thản đón nhận cái chết của nữ thần y càng khiến Tô ma ma thêm điên tiết.
- Tiểu a đầu! Ta không phải phủ Viễn tướng quân, đối xử tử tế và bỏ thời gian đối đáp qua lại với mi, sự nhẫn nại của ta có hạn!
Tô ma ma nói xong đứng dậy đạp nữ thần y té lăn quay.
- Rốt cuộc là mi có đồng ý hay không?
Tô ma ma lại hỏi, tiếp tục trừng mắt nhìn nữ thần y nhưng nữ thần y vẫn một mực giữ yên lặng.
- Vậy là mi muốn chết phải không? – Tô ma ma gầm lên - Khi ở trên núi Kỳ Bàn ngươi đã từng nói với phủ Viễn tướng quân cái chết với mi chẳng ý nghĩa gì. Thôi được, ta sẽ làm theo ý mi, mi sẽ được chết đây!
Tô ma ma dứt lời đưa hai tay lên bóp lấy cổ nữ thần y, dùng sức siết mạnh. Nữ thần y bắt đầu thấy ngạt thở, mặt nàng đỏ bừng nhưng đôi mắt vẫn bình thản.
Tô ma ma siết cổ nữ thần y cho tới khi nữ thần y dần dần khép hai mắt lại mới buông tay, nói:
- Tiểu a đầu, hôm nay ta tha chết cho mi một lần đấy. Thế nào, có đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng không? Hãy nhớ là trong chốn cung đình này có rất nhiều trò để tra tấn các nô tì cứng đầu như mi, ta biết mi không sợ chết nhưng mi có biết là “sống dở chết dở” còn khổ hơn không?
Tô ma ma nói rồi, nữ thần y vẫn nhìn Tô ma ma bằng ánh mắt bất cần, như thách thức những đòn thù đang chuẩn bị áp đảo lên mình nàng. Tô ma ma trợn mắt nhìn nữ thần y, không ngờ bên trong cô gái mảnh khảnh với lớp áo vải thô quê mùa lại là một tinh thần thép.
- Xem ra không thị oai với mi thì không được đâu.
Tô ma ma dằn từng tiếng và quay sang hai cung nữ nói lớn:
- Hai người biết phải làm gì rồi chứ?
Cung nữ vận y phục tím bước lại gần Tô ma ma, nhỏ tiếng nói:
- Tô ma ma, nô tì thấy nàng ấy ốm yếu như vậy có cần phải dụng hình không? Hay là chúng ta tiếp tục dùng lời lẽ mềm mỏng để khuyên…
Cung nữ áo tím chưa nói hết lời, Tô ma ma lắc đầu cắt lời:
- Không!
Giọng Tô ma ma đĩnh đạc, nhưng sau đó mắt bà đỏ hoe, nhưng thứ tình cảm đó chỉ lóe lên như một tia lửa, và bà đã mau chóng lấy lại sự bình tĩnh, coi như không có việc gì xảy ra, tiếp tục nói:
- Chẳng phải trên quãng đường từ hồi cương đến kinh thành phủ Viễn tướng quân đã cạn lời khuyên nhủ cô ta ư? Ngươi thấy ngài ấy có được kết quả gì không?
Tô ma ma nói rồi rời khỏi phòng.
Còn lại ba người, cung nữ áo tím cũng đi ra ngoài một chút rồi trở vào phòng, xách theo một sợi thừng và một chiếc hộp gỗ, cung nữ áo tím đưa hộp gỗ cho cung nữ vận y phục đỏ cầm giữ, rồi bước lại cúi xuống nâng cằm nữ thần y lên, trợn mắt hỏi:
- Đây là cơ hội cuối cùng để mi thay đổi ý kiến đấy.
Cung nữ áo tím nói rồi chờ một chút nhưng chỉ thấy nữ thần y mở mắt nhìn lên mình như chờ đợi hình phạt, bèn buông cằm nữ thần y ra nói:
- Ta xem đầu của mi cứng, không biết mình mẩy có cứng như đầu hay không?
Dứt lời thẳng người dậy và vung sợi dây lên.
Trong phòng tất cả đều yên lặng, chỉ nghe tiếng roi quật đánh vút vang lên.
Cho dù nữ thần y buông xuôi tất cả nhưng nàng vẫn cảm giác được cơn đau từ sợi thừng đang giáng xuống người nàng. Nàng cắn chặt hai hàm răng, cố giữ cho nước mắt không trào ra, và cũng cho miệng nàng không bật ra bất kỳ tiếng kêu gào nào, trong đầu nàng chỉ cầu mong sao cho trận đòn này trôi qua thật nhanh, để nàng được chết, chỉ có cái chết mới giải thoát cho nàng. Nhưng thật lâu sau nữ thần y thấy nàng vẫn còn sống, da thịt trên lưng đau rát, nước mắt nàng bắt đầu tuôn chảy xuống ướt cả cổ áo.
Vút! Vút! Vút!… Các ngọn roi vẫn không ngừng quất xuống. Hết roi này đến roi khác, chẳng bao lâu, máu và mồ hôi rịn ướt toàn lưng nữ thần y, loang dần nhuộm đỏ cả sàn nhà. Trong cơn đau xé nàng vẫn cắn chặt răng để không phát ra bất kỳ một tiếng kêu nào.
Cung nữ áo tím quất roi về phía trước, phía sau, bên phải, bên trái. Đôi lúc nhắm ngay chỗ hiểm của nữ thần y mà đi roi. Roi đi đến đâu là câu vào y phục trên mình nữ thần y đến đó, xé toạc từng mảng.
Cung nữ áo tím đánh cho tới khi chiếc áo trên mình nữ thần y đã rách nát, áo yếm cũng rơi trên sàn gạch mới hạ roi xuống, bước tới đá vào eo nữ thần y vài cái, thấy nàng vẫn không cử động bèn cầm roi đi ra ngoài, một lát sau trở vào với một thau nước muối tạt vào những vết trầy xước trên lưng nữ thần y. Những vết thương trên lưng nữ thần y bị nước muối xát vào khiến nàng đau đớn rã rời, không nhịn được phải bật một tiếng la.
Cung nữ áo tím xong việc, trở ra ngoài phòng. Cung nữ áo đỏ bèn tiến lên, đặt chiếc hộp đang cầm trên tay từ nãy đến giờ xuống sàn, mở hộp, trong hộp chứa vô số các cây kim nhọn như kim châm, nhưng không mỏng bằng kim châm, dài khoảng một gang tay. Cung nữ áo đỏ nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh nữ thần y, nhìn nữ thần y ngoi ngóp như một con cá nằm trên thớt, bất chợt nắm tóc nàng giật ngược ra sau.
Bốp! Cung nữ áo đỏ tát nữ thần y một tát tai, lực đánh rất mạnh khiến nữ thần y choáng váng. Sau đó, cung nữ áo đỏ nhặt lên một cây kim ra sức đâm thật sâu vào lưng nữ thần y. Nữ thần y lại tiếp tục la lên.
Cung nữ áo đỏ cười gằn rồi nhặt cây kim thứ hai lên, đâm vào lưng nữ thần y, rồi thêm một cây kim nữa, từng cây, từng cây kim dài và nhọn đâm vào lưng nàng…
Nữ thần y gào thét trong tuyệt vọng, đau đến mắt nhòe đi vì nước mắt và mồ hôi trên đầu nàng không ngừng tuôn xuống như mưa. Trên lưng nữ thần y khi này đang ghim khoảng ba mươi cây kim. Cung nữ áo đỏ ghim thêm năm cây kim nữa, nữ thần y đau đến mức gào khóc đứt quãng, khuôn mặt nàng trắng bệch, không còn một chút huyết sắc.
Tiếng gào khóc đứt quãng của nữ thần y khiến bọn cung nữ đứng canh giữ ngoài hành lang nghe thấy cũng phải run lên bần bật, nhưng bên trong căn phòng, cung nữ áo đỏ vẫn không chút biểu cảm, vừa tiếp tục ghim thêm một cây kim vào lưng nữ thần y vừa nói:
- Không có khả năng chịu đau thì đừng làm chuyện không nên làm, mi không nên từ chối chữa bệnh cho hoàng thượng với Tô ma ma. Bây giờ mi đồng ý vẫn còn kịp đấy, nghe không? Thế nào, mi đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng không? Bằng không, người chịu khổ chính là mi thôi.
Cung nữ áo đỏ nói xong chờ một chút không nghe nữ thần y nói gì, tiếp tục cầm kim lên, nhưng lần này ả không cầm một cây kim mà cầm lên một nhúm kim đâm vào vai nữ thần y.
Nữ thần y đã khóc đến tắt tiếng, chẳng thể kêu la được nữa, chỉ nằm sấp trên sàn nhà cảm giác cơn đau lan lên vai nàng, lại lan lên hai cánh tay và mười đầu ngón tay nàng. Thời gian cứ thế nặng nề trôi qua.
Cuối cùng, cung nữ áo đỏ cũng ghim tất cả những cây kim trong chiếc hộp gỗ lên mình nữ thần y. Sau đó cũng như cung nữ áo tím, bỏ đi ra ngoài phòng.
Còn lại một mình trong căn sảnh rộng thênh thang của cung Khôn Ninh, nữ thần y nằm sấp trên sàn gạch, đầu nghiêng sang một bên, hoàn toàn im lặng, nàng không còn sức để nhổ những cây kim đang ghim trên mình nàng ra nữa, thật sự nàng cũng không muốn nhổ chúng ra, nàng nhủ bụng cứ duy trì trong tình trạng này, cái chết sẽ đến với nàng nhanh thôi. Đúng là khi này trước mắt nàng như được phủ lớp sương mù dày đặc, hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, nàng thầm cầu nguyện thần chết hãy mau đến mang nàng đi, để nàng được chấm dứt nỗi đau đớn mà nàng đang phải hứng chịu.
Độ nửa đêm, nữ thần y thấy nàng vẫn còn chưa chết, toàn bộ vùng lưng, vai và hai cánh tay nàng đau rát không chịu đựng được, nàng lặng lẽ rơi lệ, vừa đau đòn vừa đau cuộc đời cô đơn bị người ta đối xử một cách tàn nhẫn. Từ nhỏ đến giờ, mặc dù sống bữa đói bữa no, trăm điều cơ cực, nhưng những người trong hội ai cũng đối tốt với nàng, không bao giờ bị ai đánh đập mắng chửi. Từ ngày bang hội tan rã, người tỉ muội thân thiết của nàng là Lâm Tố Đình bặt vô âm tín thì nàng cảm thấy bơ vơ. Lại còn Tần Thiên Nhân… Hồi ở Hàng Châu, nàng những tưởng nàng và chàng sẽ trở thành một cặp hồ điệp hạnh phúc nhất thế gian, có ai ngờ trời cao thường hay trêu người, đã khiến cho chàng thành kẻ vong xứ, còn nàng thì trở thành một đóa hoa úa tàn như thế này. Nghĩ đến đó nữ thần y càng tủi thân, nên vừa khóc vừa khẽ kêu “Thiên Nhân, Thiên Nhân, huynh đang ở đâu? Thiên Nhân, huynh đang ở đâu…”
Nữ thần y dần dần chìm vào giấc ngủ, chẳng biết bao lâu sau nàng mơ hồ cảm giác dường như có người ôm lấy nàng, một đôi tay thật ấm áp đang vỗ về trên tóc nàng, cảm thấy dễ chịu vô cùng, làm cho thân thể lạnh cứng của nàng dần dần hồi phục lại độ ấm.
Hơi ấm của hai cơ thể hòa lại đã xua đuổi được cái lạnh cắt da của đêm đông. Trong cơn mơ, nữ thần y đã mơ một giấc mơ tuyệt đẹp. Cảnh vật Hàng Châu dần dần hiện ra trước mặt nàng... những đóa hoa dại bên bờ Tây Hồ, đồi cỏ xanh kéo tận ngút ngàn, tiếng chim hót trong vòm lá mùa xuân, tiếng nước chảy róc rách, tiếng sỏi vụn dưới từng bước chân qua... Tây Hồ đẹp ngây ngất dưới bầu trời xanh thơ mộng… Tần Thiên Nhân nhìn nàng, đôi mắt chàng sáng bừng lên như hai vì sao sáng long lanh.
Nữ thần y nắm chặt tay Tần Thiên Nhân, run rẩy nói:
- Huynh đã trở về...Thiên Nhân, huynh đã trở về…có thật là huynh đã trở về với muội rồi không?
Tần Thiên Nhân im lặng, nữ thần y lại nói:
- Huynh đã hứa sẽ trở về đón muội, muội biết huynh không gạt muội, huynh thật đã có mặt ở đây rồi.
Càng nói, nữ thần y càng thêm xúc động, nước mắt nàng vỡ ra như suối.