Cường Trung Cường thấy Bạch Tuyết Lưu Đơn đã hôn mê bất tỉnh, chàng bỗng phát hoảng sợ nàng chết thật. Nhưng chàng nhìn thấy gương mặt đang đỏ
như gấc của nàng không hề có dấu hiệu tỏ ra đau đớn, dường như chưa bị
chấn thương nội phủ do đó chàng tạm yên lòng và tự nói với mình:
"Nếu ta thêm hai thành công lực nữa, có lẽ nàng đã bị chấn thương hộc máu rồi".
Chàng bèn đặt Bạch Tuyết Lưu Đơn trên tuyết, còn mình thì vận công lực vào
tay, áp vào các đại huyệt trên châu thân của nàng để đẩy khí luân
chuyển. Nhưng thật là quái lạ, chàng càng ra sức giúp nàng thì hơi thở
của nàng lại càng yếu ớt, mỏng manh. Cường Trung Cường cực kỳ lo lắng,
mồ hôi túa ra như tắm, chàng liền dừng tay, suy nghĩ xem cách trị thương của mình phải chăng có gì sơ sót. Chàng trầm tư thật lâu, cả quyết rằng không hề sai nhưng chàng thắc mắc tại sao lại không thấy phát huy tác
dụng?
Chàng lại cẩn thận thử thêm một lần nữa, dần dần Bạch Tuyết Lưu Đơn đã từ từ mở mắt ra. Cường Trung Cường vui mừng tột độ, chàng
vội thu chưởng lại, mình chàng ướt đẫm mồ hôi, chàng lo lắng hỏi:
- Cô nương thấy khỏe chưa?
Nhưng Bạch Tuyết Lưu Đơn không đáp, đôi mắt vô thần lập tức khép lại, đầu nàng lắc qua một bên.
Cường Trung Cường vô cùng kinh sợ, chàng nghĩ có lẽ mình đã thu chưởng về quá sớm nên lại vận công vào tay phải áp vào Khí Hải huyệt của Mãn Doanh
Doanh, đồng thời mắt chàng lo lắng nhìn lên gương mặt của nàng để chờ
xem biến đổi. Càng nhìn chàng càng lo lắng vì gương mặt của Mãn Doanh
Doanh giờ đây đã đỏ như lửa, hơi thở đứt quãng, chiếc miệng xinh xinh
giờ đây đã hé thở ra dường như nàng đang bị thiếu dưỡng khí. Chàng bèn
tăng thêm một thành công lực vào tay phải và cất tiếng hỏi:
- Cô nương, cô cảm thấy ra sao rồi?
Bạch Tuyết Lưu Đơn mắt vẫn nhắm nghiền, cất tiếng thều thào:
- Lạnh ... Lạnh lắm!
Cường Trung Cường lập tức thu chưởng, ngẩng đầu nhìn quanh, chàng hy vọng sẽ
tìm được một hang động nào đó kín gió để trị thương cho Mãn Doanh Doanh. Chàng không hề biết rằng Mãn Doanh Doanh đang nằm trên đất và đưa ánh
mắt nhìn chàng như chế nhạo, trên môi nàng ta lại nở một nụ cười. Trung
Cường vẫn thật thà đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng chàng cũng phát hiện phía sau chùm cây thấp là một thạch động đổ nát. Lúc này bình minh đã bắt
đầu ló dạng, sương đã tan dần nên thạch thất nọ đã hiện ra hết sức rõ
ràng, đó chính là ngôi tiểu thất mà khi hôm chàng đã đến. Cường Trung
Cường bụng bảo dạ:
- Ông lão gầy gò kia đã đi rồi, tại sao mình không mang nàng ta đến đó nhỉ?
Nghĩ vậy nên chàng bước đến bồng Mãn Doanh Doanh lên cất bước đi về ngôi
thạch thất. Cường Trung Cường vì lo cứu người nên tuy ôm mỹ nhân trong
tay nhưng lòng chàng không hề có chút tà niệm. Ngược lại Mãn Doanh Doanh đang nằm trong lòng chàng lại vô cùng lo lắng, tái xanh mày mặt, tim
đập loạn xạ, không dám đóng kịch nữa, cất tiếng hốt hoảng hỏi:
- Ngươi, ngươi muốn mang ta đi đâu đây?
Vừa nói nàng vừa trừng mắt nhìn vào mặt Trung Cường. Trung Cường đang đi
bỗng nghe thấy Doanh Doanh kêu lên hốt hoảng như vậy, chàng cũng giật
mình, đồng thời chợt tỉnh ngộ biết rằng từ nãy giờ chàng đã bị Doanh
Doanh lừa gạt. Nàng chỉ giả vờ ngất đi chứ không hề bị thương chi cả.
Chàng chợt nổi giận quát lên một tiếng:
- Đi đi.
Bèn lập
tức buông tay, thân thể của Mãn Doanh Doanh liền rơi bịch xuống đất. Sự
việc xảy ra quá đỗi đột ngột, Mãn Doanh Doanh không kịp trở tay, nàng
kêu lên thất thanh thì đã thấy thân mình đang nằm trên tuyết lạnh.
Trung Cường vừa giận vừa hổ thẹn, nên chàng cũng không thèm nhìn lại, cắm đầu chạy một mạch về phía tây nam. Mãn Doanh Doanh định thần ngồi dậy thì
thấy Trung Cường đã chạy ra xa, nàng liền mở hết tốc lực thi triển khinh công đuổi theo sát nút vừa chạy vừa gọi:
- Mộc Đầu nhân, Mộc Đầu nhân, ngươi chính là Mộc Đầu nhân.
Vừa gọi với theo, thân nàng lại như một làn khói đỏ bay như điên dại đuổi theo Trung Cường.
Cường Trung Cường càng nghĩ càng tức, chàng hận rằng không sao thoát khỏi
khinh công xuất chúng của Bạch Tuyết Lưu Đơn ngay lập tức, lúc này chỉ
thấy hai bóng một trắng một đỏ đuổi nhau trên nền tuyết trắng. Cả hai
cùng vượt cốc, băng sơn, khi lên khi xuống, lúc ẩn lúc hiện đuổi nhau về phía chân núi.
Cường Trung Cường bỏ chạy như điên, Mãn Doanh Doanh đuổi theo bén gót.
Ngay lúc ấy sau một gò tuyết trước mặt hai người bỗng có một trận hú dài như tiếng sói tru cất lên nghe rờn rợn. Tiếp đó là hai bóng đen vọt ra như
hồn ma bóng quế. Mãn Doanh Doanh vừa trông thấy bỗng giật mình hét lớn:
- Mộc Đầu nhân, đứng lại! Mộc Đầu nhân đứng lại!
Cùng với tiếng hét, nàng liền triển thế Thể Phụng Tây Chi gập đầu xuống chân lăn tròn về phía Trung Cường.
Cường Trung Cường không màng đến tiếng gọi vẫn chạy như bay về phía trước,
hai bóng đen khi nãy như hai cuộn mây đen lao ra chặn đường Cường Trung
Cường.
Mãn Doanh Doanh khinh công quả thật kinh người, vừa thi
triển thế Thể Phụng Tây Chi, thân hình đã ở cách sau Trung Cường chưa
đầy ba trượng. Nàng lo lắng nói to:
- Mộc Đầu nhân, sao chưa chịu dừng lại, trước mặt ngươi là Sóc Biên Song Ma đó.
Cường Trung Cường giọng vẫn còn giận dữ đáp:
- Sóc Biên Song Ma thì có liên can gì đến ta?
Vừa đáp chàng vừa quay đầu nhìn lại, chợt bỗng giật mình khi thấy Mãn Doanh Doanh đang giơ tay tới định tóm lấy vai chàng, chàng hừ một tiếng, lập
tức triển thế Khôn Long Phiêu, loáng một cái thân hình đã vọt ra xa ba
trượng và tiếp tục chạy đi. Mãn Doanh Doanh cứ tưởng là sẽ tóm được
Trung Cường, nhưng mắt nàng chợt hoa lên và không thấy Trung Cường đâu
cả. Bất giác nàng kinh ngạc ý lên một tiếng, đưa mắt nhìn quanh thì thấy Trung Cường đang chạy về phía tây.
Bỗng lúc đó trước mặt hai
người chợt có hai tràng cười rờn rợn cất lên ra chiều sảng khoái. Mãn
Doanh Doanh ngưng thần quan sát, nàng bỗng kinh hãi khi phát hiện cả hai bóng đen đều đổ xô về phía Trung Cường.
Nàng gọi lớn một lần nữa:
- Mộc Đầu nhân, đứng lại ngay đi, đó là Sóc Biên Song Ma.
Cùng với tiếng gọi nàng lao người như đạn bắn về phía Trung Cường. Cường
Trung Cường vì nóng lòng thoát khỏi Bạch Tuyết Lưu Đơn nên chàng không
hề để ý đến cái gọi là Sóc Biên Song Ma, lúc này chàng quay đầu nhìn lại thì thấy Mãn Doanh Doanh đã đến gần kề. Chàng giật mình thầm nói:
"Khinh công của Bạch Tuyết Lưu Đơn quả thật kinh người.
Hôm nay muốn thoát khỏi nàng ta quả là không dễ".
Chàng chưa nghĩ hết thì đã thấy Bạch Tuyết Lưu Đơn đã nhào đến và cất tiếng lo lắng nói:
- Coi chừng trước mắt ...
Trung Cường giật mình quay lại thì thấy hai bóng đen to lớn đã đến gần kề. Tiếp đó từ trong bóng đen có một tiếng quát vang lên:
- Sư muội, để sư huynh giết tên tiểu tử này cho.
Kèm theo tiếng quát là một ngọn chưởng phong đã nhắm vào đầu chàng chụp xuống.
Cường Trung Cường chưa kịp nhìn rõ mặt người vừa tới thì đã nghe hơi gió đến
gần trước mặt, chàng thét lên một tiếng phẫn nộ và vọt ra xa hai trượng
để tránh ngọn chưởng phong.
Lúc này Mãn Doanh Doanh thét lên một
tiếng, hai tay đẩy ra một luồng chưởng đỡ lấy ngọn chưởng của bóng đen
đang cuồn cuộn đổ xuống.
Hai bên xuất chưởng đều vô cùng mãnh
liệt, thế gió ào ào cuốn theo vô số tuyết trắng dường như sắp có hai cơn lốc sắp cuộn vào nhau.
Bùng! Tuyết bay loạn xạ, thân hình của
Bạch Tuyết Lưu Đơn và người phát chưởng cùng lắc lư dao động, cả hai đều bị chấn động lùi liền ba bước.
Lúc này Trung Cường mới có thời
giờ nhìn rõ mặt hai người vừa đến. Hai bóng đen khi nãy chính là hai gã
trung niên, thân hình to lớn y phục một màu đen kịt, trên vai hai người
là hai cây trường kiếm. Gã bên phải mặt vuông, cổ dài, mày ngắn mắt heo, hai bên mép mọc ra hai chòm râu chuột, gã đang đưa mắt thèm thuồng nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Bạch Tuyết Lưu Đơn. Khi nãy chính gã ta đã
xuất chưởng đánh lén chàng.
Gã bên trái mặt hình tam giác, râu
chó mắt chuột, mày hình chữ bát, mặt lương mày xẩu, miệng cười nham
hiểm. Nhìn vào là biết ngay là phường bất lương. Vì đây chính là hai tay dâm ác mà mỗi khi phụ nữ nghe danh đã rùng mình lạnh óc, biệt hiệu
chúng là Tái Thượng Tình Ma.
Hai gã cùng cất tiếng cười hắc hắc, Tình Ma cất giọng the thé:
- Mấy năm rồi không gặp sư muội, sư muội càng lớn càng đẹp. Nhất là khinh công đã tiến bộ kinh người. Tối hôm qua ta và lão đại đã đuổi theo thục mạng nhưng không thể nào đuổi kịp sư muội.
Gã Nhân Ma vẫn cười hắc hắc không đợi Tình Ma nói hết câu, gã hừ một tiếng và cất giọng oán hận nói:
- Không ngờ sư muội lại trốn vào đây để đi tìm tên tiểu tử này.
Nói đoạn cả hai cùng ném về Trung Cường một cái nhìn căm phẫn.
- Câm miệng, tiểu muội phụng mệnh của đại sư huynh đến đây để dò la lai
lịch của kẻ đã đoạt đi chiếc gương. Hai người dựa vào đâu mà lại nói bậy như vậy?
Nàng trừng mắt nhìn song quỷ một lượt và nói tiếp:
- Lâu nay hai người đã tự ý thoát ly môn phái, không nghe theo lệnh quản
thúc của sư phụ trốn ra ngoài để làm điều càn quấy, nhất là kể từ khi sư phụ đã tây qui cực lạc, hai người lại chẳng biết nể nang, không coi
trên dưới ra gì cả. Hôm nay nếu không nói rõ nguyên do mà cứ làm càn vô
cớ thì chớ trách tiểu muội đây không niệm tình cùng môn phái.
Mãn Doanh Doanh càng nói âm điệu càng tỏ ra cương quyết, khí thế vô cùng hùng dũng hiên ngang.
Song Ma càng nghe, sắc mặt càng tỏ ra khó chịu, cả hai tức giận cùng phát ra một tràng cười cuồng nộ.
Từ nãy đến giờ Trung Cường vẫn đứng ngoài thản nhiên lắng nghe ba người trao đổi.
Lúc này chàng mới hiểu được mối quan hệ giữa Mãn Doanh Doanh và Tái Ngoại
Song Quỷ và cũng đủ thời gian để ngắm kỹ Mãn Doanh Doanh. Chàng thấy Mãn Doanh Doanh tuy đẹp như hồ mị, nhưng nàng chỉ là người vui tính, thích
đùa dai chứ trên nét mặt không hề có nét dâm tiện. Qua câu chuyện chàng
nghe được giữa ba người chàng biết rằng Doanh Doanh không phải là một ả
nha đầu hung ác. Càng nhìn càng nghĩ, không biết mối ác cảm trong lòng
chàng đã tan biến lúc nào không hay. Chàng cũng muốn nhân cơ hội cả ba
cùng tranh cãi để thoát khỏi sự truy đuổi của Mãn Doanh Doanh. Nhưng
tình hình diễn biến trước mắt đã không cho phép chàng bỏ mặc Mãn Doanh
Doanh ở lại một mình. Vì lúc ấy Sóc Biên Song Quỷ đã ngưng bặt tiếng
cười, mặt mày cả hai đều hầm hầm, mắt lộ hung quang, nhếch mép cười
lạnh, trông cả hai như một đôi quỷ sống.
Hung Ma trợn mắt giận dữ quát lên:
- Con nha đầu miệng còn hôi sữa này lại dám cả gan giáo huấn anh em chúng ta. Hôm nay nếu biết điều thì hãy ngoan ngoãn đi với anh em chúng ta,
bảo đảm chúng ta không bạc đãi cô em đâu. Nếu không thì hề hề hề ...
Mãn Doanh Doanh giận run cả người, không đợi cho gã ta nói dứt câu, nàng liền chau mày quát hỏi:
- Nếu không thì sao?
Cùng với tiếng quát nàng đã nhanh tay tuốt kiếm ra, ánh kiếm lạnh băng, sáng hoắc trông thật ghê người. Tái Thượng Tình Ma thấy vậy, lập tức phát ra một tiếng cười lạnh nhạt tỏ ý khinh thường, đồng thời hắn quét tia mắt
chuột về phía Trung Cường và trầm giọng nói:
- Hôm nay ngươi và tên tiểu tử này thoát khỏi tay anh em chúng ta, quả là một chuyện không dễ.
Cường Trung Cường nghe nói vây bỗng ngơ ngác, hơi bực mình tự hỏi:
"Huynh đệ các ngươi cãi vã lẫn nhau, có liên can gì đến Trung Cường này?".
Nghĩ vậy nên chàng không nhịn được phát ra một tiếng cười lạnh nhạt.
Mãn Doanh Doanh nóng mặt, bèn quay sang Trung Cường miệng nhoẻn một nụ cười tươi, nàng khẽ vẫy tay, thân thiết gọi:
- Đệ đệ, lại đây. Hai tỷ đệ ta lẽ nào lại sợ hai cái trứng thối này sao?
Sóc Biên Song Ma nghe vậy, lửa giận bốc lên cả hai đồng thời thét lên giận dữ và xông vào xuất thủ tấn công Mãn Doanh Doanh.
Nhân Ma phóng ra một chiêu Lưỡng Long Tranh Châu điểm thẳng vào đôi mắt của
Mãn Doanh Doanh, Tình Ma xuất chiêu Quái Xà Nhập Động điểm vào huyệt Kỳ
Môn của Mãn Doanh Doanh. Cả hai xuất thủ nhanh nhẹn vô cùng, chiêu thức
đều là loại tàn độc vô kể.
Nếu Doanh Doanh không tránh được phen này thì nhẹ nhất là suốt đời tàn phế vô cùng.
Nhưng nàng khẽ nghiêng người sang một bên để tránh chiêu Quái Xà Nhập Động
của Tình Ma, đồng thời thuận tay quét thanh trường kiếm ra để đón lấy
ngọn song chỉ của Nhân Ma phóng tới. Song Ma khiếp vía vội thu tay về
đồng thời thoái lui để tránh thanh kiếm thép.
Cường Trung Cường
thấy vậy cũng giật mình kinh ngạc, chàng thật không ngờ kiếm thuật của
Bạch Tuyết Lưu Đơn cũng cao cường như vậy. Bất giác chàng buột miệng
thốt lên:
- Tuyệt thật!
Mãn Doanh Doanh nghe Trung Cường
khen ngợi, trong lòng cảm thấy vui sướng, nàng không kìm được liền quay
sang Trung Cường nhoẻn miệng cười duyên.
Sóc Biên Song Ma nghe
Trung Cường khen Bạch Tuyết Lưu Đơn, tức giận tràn hông, cả hai đều sát
khí bừng bừng, nghiến răng kèn kẹt, cả hai đều mỉm cười oán độc và nói:
- Tiểu tử, để cho ngươi sống thật là phiền quá, lưỡng vị đại gia sẽ hóa
kiếp cho ngươi rồi thu thập con tiện tỳ kia cũng chưa muộn.
Nói đoạn cả hai liền vận công thủ thế, từ từ tiến về phía Trung Cường, dáng vẻ hung hăng như hai con sói đói.
Mãn Doanh Doanh thấy vậy liền hốt hoảng kêu lên:
- Tiểu đệ hãy cẩn thận, mau tuốt kiếm ra đi. Song Ma công lực thâm hậu, đệ không phải là đối thủ của họ đâu.
Cường Trung Cường vừa bị họ vô cớ đánh lén một chưởng, trong lòng đã giận,
giờ đây lại thấy cả hai đang lù lù bước tới ép mình. Chàng bỗng cất lên
một tràng cười phẫn nộ.
Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân chấn động cả một vùng băng tuyết, vút lên mây cao.
Mãn Doanh Doanh cảm thấy tâm khí của mình chợt hơi xao động, mặt bỗng thất sắc.
Nàng không ngờ chàng bạch diện thư sinh này lại có nội công thâm hậu như vậy.
Sóc Biên Song Quỷ đã từng trải giang hồ, trông nhiều hiểu rộng, nghe thấy
tiếng cười của chàng trai trẻ cũng giật mình biến sắc. Cả hai cùng thét
lên một tiếng bốn chưởng hợp lại đồng thời đẩy ra.
Lập tức một
trận cuồng phong gào rít, băng tuyết cuộn tròn như trong cơn bão nhằm
vào Trung Cường ập tới, khí thế vô cùng hung hãn.
Mãn Doanh Doanh thấy vậy thất kinh hồn vía, kêu lên một tiếng thất thanh, ngây người
bất động chờ xem hậu quả. Cường Trung Cường lần đầu hạ sơn, tuy đã có
chút ít kinh nghiệm của mấy trận đánh trước, nhưng vẫn ngây thơ trước sự gian hiểm của giang hồ.
Chàng thấy vậy thất kinh im bặt tiếng cười vội vận công thủ thế, song chưởng từ từ đẩy ra.
Nhưng lúc song chưởng của chàng chưa kịp vận đủ công lực thì ngọn chưởng của
Song Quỷ thế như đảo hải di sơn, đã cuồn cuộn trước mặt.
Bùng!
Bầu không khí bỗng bị chấn động, tuyết văng tung tóe. Trung Cường mã bộ
chưa vững, thân thể lắc lư. Chàng bị ngọn chưởng mãnh liệt của song quỷ
làm cho chấn động lùi hơn bốn bước.
Chàng chưa đứng vững bỗng
nghe tiếng thét và thấy trong ánh mù mờ của bụi tuyết có một bóng đen
nhảy bổ về mình. Lại bùng một tiếng, hai chiếc bóng một đen một trắng
bay vọt ra xa. Tiếp theo đó, lại thấy Tái Bắc Tình Ma vọt lên vung hữu
chưởng nhằm vào đầu của Trung Cường bổ xuống.
Cường Trung Cường phẫn nộ hét lên một tiếng thân pháp nhanh như điện xẹt, vọt ra xa hơn ba trượng.
Lúc này Mãn Doanh Doanh cũng vội múa tít cây trường kiếm, ánh kiếm lạnh
băng, loang loáng bổ về phía sau ót của Tái Bắc Nhân Ma. Tái Bắc Nhân Ma đang thủ thế chờ cho Tình Ma phát chưởng, gã ta sẽ bồi thêm cho chắc,
nhưng loáng một cái mắt hắn bỗng hoa lên và không thấy Trung Cường đâu
nữa. Hắn đang ngẩn người thì chợt nghe có luồng gió lạnh đã kề bên sau
ót, hắn giật mình rụt cổ ép mình xuống đất.
Xoẹt! Ánh kiếm loáng
qua, cổ áo khoác của gã Nhân Ma đã bị mũi kiếm của Mãn Doanh Doanh tiện
đi một miếng. Hắn giật mình kinh sợ vội triển thế Lạc Đà Tắm Cát lăn vội ra ngoài. Hắn vội đứng lên, mặt mày xanh xám, mồ hôi lạnh túa ra ròng
ròng.
Gã Tình Ma bị Trung Cường đánh cho một chưởng văng ra ngoài vừa đứng vững lại thì thấy gã Nhân Ma cũng vừa thoát hiểm lăn đến bên
cạnh. Cả hai lấy lại bình tĩnh, đồng thời tuốt kiếm xông vào tấn công
Mãn Doanh Doanh. Vừa xông đến cả hai vừa đồng thanh hét lớn:
- Chúng ta giết con nha đầu này trước, sau đó sẽ thịt tên tiểu tử kia.
Tiếng thét chưa dứt, cả hai đã xuất chiêu công tới. Nhân Ma xuất chiêu Bạt
Vân Hiển Nhật, ánh kiếm loang loáng như từng đóa hoa bạc nhằm vào chiếc
cổ trắng ngần của Mãn Doanh Doanh chém tới. Tình Ma xuất chiêu Thanh
Long Phục Địa kiếm quang uốn éo như linh xà, chực cuộn lấy hai ống chân
của Mãn Doanh Doanh. Mãn Doanh Doanh thất sắc, thanh trường kiếm trong
tay bỗng bay lên vẽ ra muôn ngàn ánh kiếm, thủ thế đỡ lấy hai luồng kiếm của song quỷ đang công tới.
Trong lúc nguy cấp ấy, bỗng từ phía ngoài có một tiếng quát to như sét nổ, làm cho cả ba bất giác giật mình:
- Dừng tay!
Cùng với tiếng thét là một vầng hồng rộng hơn mười trượng đang cuồn cuộn lao tới.
Song quỷ đang bổ tới Doanh Doanh, đột nghe tiếng quát, tâm thần bỗng chấn
động vội thu chiêu lùi lại mấy bước. Cả hai định thần nhìn kỹ, cùng lúc
giật mình biến sắc khi thấy Cường Trung Cường mặt mày bừng bừng sát khí, tay múa tít cây Đồng Phong bảo kiếm đỏ rực hào quang đang hướng về hai
gã. Cả hai đều không biết lai lịch của cây kiếm này, nhưng nhìn ánh hào
quang tỏa ra thì hiểu đây là một thanh thượng cổ bảo kiếm, cắt thép như
bùn.
Cường Trung Cường đến gần song quỷ, dừng tay chống kiếm quát nạt:
- Bọn cuồng đồ vô sỉ chuyên đánh lén kia, các ngươi không biết thế nào là xấu hổ sao?
Song quỷ nghe Trung Cường nói vậy liền run bắn cả người, không đợi Trung
Cường nói hết liền cất lên một tràng cười quái dị, nghe như tiếng ma gào quỷ khóc đâm vào trong tai, khiến cho Mãn Doanh Doanh đang đứng gần đó
phải bịt tai nhăn mặt. Cường Trung Cường dừng lại, phẫn nộ nói:
- Chớ cuồng ngạo nữa, hãy nhanh tay xuất thủ đi!
Nói xong chàng vung kiếm lên, cây Đồng Phong bảo kiếm lập tức tỏa ra muôn
ánh hồng quang vạch lên một vòng bán nguyệt sáng lóa, cùng với tiếng rít ghê người.
Sóc Biên Song Quỷ đột nhiên ngưng bặt tiếng cười, mắt lộ hung quang, cả hai nhìn Trung Cường và gằn giọng:
- Tên tiểu bối ngông cuồng này, không cho mi xem chút đỉnh sắc màu, thì
ngươi chưa biết sự lợi hại của Sóc Biên Song Quỷ này ra sao.
Nói xong cả hai liền cởi phăng áo khoác văng bừa trên tuyết.
Mãn Doanh Doanh thấy vậy không nhịn được cười vì nàng biết song quỷ đã có phần khiếp sợ nên mới cởi áo khoác ra như vậy.
Song Ma nhất tề múa kiếm xông lên đánh vào Trung Cường. Chàng phẫn nộ thét
lên một tiếng, lách sang một bên tránh được một đạo hàn quang bay đến,
đồng thời báu kiếm vung lên.
Keng! Trên tay Tình Ma chỉ còn nửa
cây kiếm gãy. Cường Trung Cường trong cơn giận dữ thét lên một tiếng
định bổ tới bên gã Tình Ma. Nhưng lúc này từ phía sau ót chàng bỗng chợt nghe một luồng gió lạnh đã cận kề. Chàng biết đó là nửa thanh kiếm gãy
do Tình Ma phóng tới, chàng liền nhanh chóng cúi đầu né tránh.
Vút! Một luồng gió lạnh lướt ngang đỉnh đầu chỉ cách mấy phân. Cường Trung
Cường nổi trận lôi đình, định dấn tới trị cho hai gã vô sỉ này một trận
nên thân. Nhưng ngẩng đầu nhìn lại chàng thấy hai gã đã bỏ chạy ra ngoài xa hơn mười trượng.
Mãn Doanh Doanh đang đứng gần đấy thấy vậy vội nói:
- Đệ đệ hãy đuổi theo mau, không được để cho song quỷ chạy thoát, nếu không sau này đệ sẽ khó mà yên thân với chúng.
Tiếng nói chưa dứt, nàng đã cắp kiếm vọt mình đuổi theo.
Cường Trung Cường đang giận đầy hông cũng định đuổi theo nhưng nghe Doanh Doanh nói vậy bèn không đuổi nữa mà lớn tiếng nói:
- Hừ, ta tha hai mạng chó của chúng, để xem chúng làm gì để đối phó ta.
Mãn Doanh Doanh nghe chàng nói vậy, tức giận đùng đùng, dừng ngay chân lại
không đuổi theo nữa định mở miệng trách mắng Trung Cường. Nàng chưa kịp
mở lời thì từ phía xa xa bỗng nổi lên một tràng cười quái dị. Cường
Trung Cường giật mình, ngưng thần quan sát thì thấy nơi gò tuyết cách đó khoảng hơn bốn mươi trượng có một bóng người vọt ra cản đường Song Ma,
nheo mắt nhìn kỹ thì ra đó một lão nhân tuổi độ bát tuần, mặt mày quắc
thước, tay cầm một chiếc tẩu thuốc dài độ sáu thước, đầu tẩu to như nắm
tay ánh vàng lấp lánh, toàn bộ chiếc tẩu nặng độ trăm cân.
Sóc Biên Song Ma trông thấy lão nhân, kinh hồn bạt vía lập cập quỳ xuống.
Cường Trung Cường thấy vậy, mày kiếm chợt chau, chàng đoán ra rằng lão nhân
trước mặt chính là Kim Yên Đài tính tình cực kỳ cổ quái là một trong Tuế Hàn Tam Hữu.
Tuế Hàn Tam Hữu phiêu bạt tứ hải hành hiệp khắp
chốn. Cả ba đều có khinh công quán tuyệt võ lâm giang hồ khét tiếng.
Cường Trung Cường vẫn còn nhớ đến câu ca dao mà giang hồ vẫn truyền
tụng:
Tuế Hàn tam hữu tuyệt khinh công Tùng dục túy thời ảnh đeo khung Mai bất cô xứ ảnh hoành không Trúc Thiên Lý hậu ảnh tùy phong.
Lúc này chàng bỗng giật mình khi thấy cảnh tượng đang xảy ra trước mắt. Mãn Doanh Doanh mặt mày căng thẳng, bàn tay ngọc ngà đang bíu lấy vai Kim
Yên Đài Trúc Thiên Lý như sợ lão nhân này thả Song Ma đi. Kim Thiên Đài
Trúc Thiên Lý lộ vẻ đăm chiêu, đôi mày bạc trắng như sương châu lại
dường như có điều khó xử trong lòng. Cây đại yên đài sáng lấp lánh trong tay, cứ đi qua đi lại trước mặt Song Ma. Chỉ cần lão nhân điểm nhẹ một
cái thì số phận của Song Ma kể như chấm dứt. Thấy lão nhân có vẻ do dự
Mãn Doanh Doanh liền cất tiếng nũng nịu:
- Đại sư huynh, họ ăn hiếp muội đó!
Cường Trung Cường chợt rúng động khi nghĩ rằng có thể vị sư huynh này của Mãn Doanh Doanh biết được lai lịch của vị lão nhân gầy gò trong thạch thất. Chí ít thì cũng biết vị tiên trưởng râu tóc bạc phơ kia là ai.
Do đó chàng tra kiếm vào bao, chàng liền vọt đến bên cạnh lão nhân. Trong
khi bay tới, chàng nghe tiếng của Song Ma quỳ dưới đất tranh nhau cất
tiếng phân trần:
- Mấy năm nay bọn tiểu đệ không gặp đại sư huynh nên trong lòng cũng lo lắng lắm.
Hôm nay may mắn gặp được Mãn sư muội, chưa kịp hỏi han gì thì Mãn sư muội
đã lập tức lớn tiếng dùng lời lẽ ác độc trách móc bọn tiểu đệ ...
Mãn Doanh Doanh trừng đôi mắt quát to:
- Câm miệng lại! Chớ có đặt điều. Sao hai người không nhắc lại những lời
hôm qua mà mình đã nói khi gặp muội trong thị trấn, hai người có hỏi han gì đến đại sư huynh đâu? Hồi nãy hai người trêu ghẹo muội, lại nói
những gì? Sao không nói ra?
Nói đoạn nàng liền chỉ vào Trung Cường cũng vừa đáp xuống gần đấy và tiếp lời:
- Thử hỏi đệ đệ của muội xem, hôm nay hai người có ai hỏi thăm đại sư huynh không?
Đoản Phát lão nhân hứ lên một tiếng, chau đôi mày bạc, nụ cười như có như
không lập tức hiện lên trên khóe môi ông. Ông gõ nhè nhẹ cây kim yên đài lên bờ vai ngà ngọc của Mãn Doanh Doanh, cất giọng ôn tồn nói:
- Được rồi, được rồi. Hãy nói rõ chuyện của muội trước đã rồi mới nói đến chuyện của bọn họ.
Nói đoạn ông lại dùng cây kim yên đài chỉ vào Trung Cường đứng gần đó và cất tiếng hỏi:
- Muội có được tên tiểu tử này làm đệ đệ khi nào vậy? Hãy nói cho lão ca ca đây rõ xem, tên gì, nhà ở đâu? Năm nay mấy tuổi?
Nói xong, lão ngước mặt nhìn trời, lắng tai chuẩn bị nghe lời đáp của Mãn
Doanh Doanh. Lão nhân dường như quên đi Song Ma đang quỳ dưới đất.
Cường Trung Cường nghe thấy vậy chợt chau mày. Chàng nghĩ thầm:
"Vị lão nhân này tính nết thật kỳ lạ, không phân biệt lớn nhỏ, lúc nào cũng đùa được. Chả trách nào Mãn Doanh Doanh cũng bị ảnh hưởng tính cách của ông ta".
Chàng quay sang thì thấy Mãn Doanh Doanh ửng hồng đôi
má, khẽ cắn môi không biết nói gì đang đưa đôi mắt tròn xoe nhìn quanh
một lượt. Nàng lập tức nở một nụ cười vẫy tay gọi Trung Cường đến:
- Đệ đệ, lại đây. Đệ hãy kể rõ ràng cho đại sư huynh nghe đi.
Cường Trung Cường nghe vậy dở khóc dở cười, nhưng vì muốn biết rõ lai lịch
của lão nhân gầy gò và lão đạo trưởng râu tóc bạc phơ mà chàng đã gặp
trong ngôi thạch thất, nên chàng đành phải miễn cưỡng bước tới.
Đoản Phát lão nhân định mắt ngắm kỹ Trung Cường, đôi mắt chợt sáng lên, sắc mặt biến đổi trong lòng không ngừng tán thưởng:
"Ồ, kỳ tài. Thằng bé này người như lâm phong ngọc thụ, mặt tựa Ôn Hầu Tử
Đô, tương lai có lẽ sẽ là một đóa hoa dị sắc của võ lâm đây".
Mãn Doanh Doanh thấy sắc mặt biến đổi liên hồi của đại sư huynh, tim đập
thình thịch lo âu không sao kể xiết, nhưng nàng vẫn tươi cười nhìn về
Trung Cường.
Cường Trung Cường đến gần lão nhân độ năm bước, vòng tay cúi người thi lễ:
- Vãn bối Cường Trung Cường, thỉnh an lão tiền bối.
Đoản Phát lão nhân cất lên một tràng cười vừa ý, tiếng cười sang sảng nhưng nghe ấm áp không hề pha chút âm điệu quái dị.
- Tiểu huynh đệ, ngươi là đệ đệ của tiểu muội ta, tại sao lại gọi ta là lão tiền bối chứ?
Nói xong ông lại cất lên một tràng cười vui vẻ, Mãn Doanh Doanh thấy vậy
mừng rỡ vô cùng vì nàng biết sư huynh đang vui đến cực điểm, nàng lập
tức nói với Trung Cường:
- Đệ đệ hãy kể cho lão ca ca nghe sự việc xảy ra ngày hôm nay đi.
Bọn Sóc Biên Song Ma đang quỳ dưới đất không để cho Doanh Doanh nói dứt lời lập tức cả hai thẳng người lên xen vào:
- Đại sư huynh, thực ra tên tiểu tử này không phải là đệ đệ của sư muội.
Đoản Phát lão nhân đột nhiên trừng đôi mắt cọp quát:
- Câm miệng!
Tiếng quát phát ra đột ngột, nghe như đất bằng dậy sóng.
Trung Cường đứng gần đấy cũng cảm thấy bị chấn động màng nhĩ. Hai gã Song Ma
run rẩy biến sắc, mồ hôi lạnh túa ra như tắm nhưng đôi mắt vẫn lộ hung
quang đang nhìn Trung Cường và Mãn Doanh Doanh một cách thù hận.
Sau khi quát xong lão hán nghiêm giọng nói:
- Hành vi của hai người ở bên ngoài lâu nay ngu huynh đều rõ. Trước khi
qua đời sư phụ hạ lệnh cho ngu huynh phế bỏ võ công của các ngươi, nhưng huynh đây không nỡ ra tay.
Đang nói, ông thuận tay quét cây kim
yên đài ngang mặt của Song Ma. Cả hai khiếp sợ nhắm tít mắt lại, rụt cổ
thu vai không dám động đậy. Đoản Phát lão nhân nhìn thấy dáng điệu tội
nghiệp của Song Ma ông trầm giọng nói tiếp:
- Vì chuyện đó mà ngu huynh đây bị làm khó dễ đủ điều, các ngươi đâu biết!
Ông ngẩng đầu nhìn sang và cất tiếng hỏi khi thấy Trung Cường đang hốt hoảng lục trong ngực áo như đang tìm vật gì:
- Ngươi tìm cái gì vậy?
Cường Trung Cường lập tức đáp:
- Băng Thiềm!
Kim Yên Đài Trúc Thiên Lý nhất thời ngơ ngác, bỗng nhiên mắt ông bừng sáng, hỏi tiếp có vẻ nôn nóng:
- Băng Thiềm à? Nó ở đâu?
Trung Cường đáp:
- Trong lúc ngủ, tại hạ đã sớm đánh rơi mất rồi!
Trúc Thiên Lý tỏ rất lo lắng hỏi:
- Rơi ở đâu?
Trung Cường giải thích:
- Hôm qua vì bị chấn thương nội phủ, nhưng hoàn cảnh không cho phép tại
hạ dùng bát để ngâm Băng Thiềm, tại hạ đành phải ngậm vào trong miệng
...
Trúc Thiên Lý nghe vậy cười lên một tiếng và nói:
- Tiểu huynh đệ ngốc à, Băng Thiềm đã ở trong bụng của ngươi rồi, ngươi không nghe người ta nói là:
Băng Thiềm nhập khẩu (Băng Thiềm vào miệng) Tân dịch lập sinh (lập tức nước
bọt chảy ra) Nhiệt lưu chân thân (hơi nóng chạy khắp người) Tự nhập phúc trung (tự nó sẽ chạy vào trong bụng) Trung Cường nghe vậy tỉnh ngộ hẳn
ra, lúc này chàng đã hiểu vì sao hôm qua công lực của chàng lại tăng
tiến nhanh như vậy. Chàng đã biết tại sao chàng chỉ đẩy song chưởng ra
thì đại hán mặt râu đã bị bay vọt ra ngoài mấy trượng.
Không ngờ
Song Ma vừa nghe được hai tiếng Băng Thiềm máu tham liền nổi lên, quên
phắt tình cảnh hiện tại chẳng khác nào bùn nhão qua sông. Cả hai bay vọt lên cùng bổ xuống Trung Cường để hòng chiếm đoạt Băng Thiềm. Mãn Doanh
Doanh và Trúc Thiên Lý cùng lúc đưa ra cả kim yên và bảo kiếm để cản
chúng lại. Cũng ngay lúc ấy, Cường Trung Cường phản xạ theo bản năng,
chộp lấy cả hai gã Song Ma và đẩy mạnh ra phía trước.
Không những chỉ có Song Ma bị chưởng phong đánh ngã ngay cả cây yên đài của Trúc
Thiên Lý và thanh trường kiếm của Mãn Doanh Doanh cũng bị chấn động đều
rơi xuống đất. Mãn Doanh Doanh ức ực hai tiếng cũng bị chấn động từ từ
đổ xuống.
Cường Trung Cường phản ứng nhanh nhẹn liền nhảy vọt đến đỡ lấy thân nàng. Chàng vô cùng ngơ ngác không hiểu tại sao lại như vậy.
Trúc Thiên Lý thấy thần sắc của Trung Cường đầy vẻ lo lắng, ông khẽ cười và nói như an ủi:
- Tiểu huynh đệ chớ có lo lắng, tiểu muội vì bị chưởng lực làm cho chấn
động mà ngất đi, chỉ cần áp tay vào huyệt Mệnh Môn sau lưng tiểu muội
phát công nhè nhẹ vài lần, sẽ tỉnh dậy ngay thôi.
Cường Trung Cường bất giác đỏ mặt khi phát hiện ra mình vẫn còn đang ôm Mãn Doanh Doanh ở trong lòng.
Trúc Thiên Lý thấy vậy liền giục:
- Ý, lẹ lên đi chứ, sao chưa động thủ mà còn chần chừ?
Nói xong ông liền đi đến nhặt mấy thứ binh khí đang nằm trên đất.
Trung Cường đỏ mặt, áp tay vào huyệt Mệnh Môn của Doanh Doanh nhè nhẹ phát công.
Mãn Doanh Doanh lập tức thở ra một hơi thở dài, đôi mắt hạnh từ từ mở ra,
nhìn thấy Trung Cường đang ôm mình trong lòng, bất giác gò má đỏ bừng,
tim đập thình thịch, đôi mắt hạnh vẫn nhìn Trung Cường với vẻ thâm tình, trên môi nở một nụ cười tươi. Trông nàng như không muốn rời xa Trung
Cường.
Cường Trung Cường thấy ánh mắt của Doanh Doanh nhìn mình
kỳ lạ như vậy, chàng chợt bối rối liền nhẹ nhàng đỡ Doanh Doanh đứng
dậy. Đột nhiên Doanh Doanh dường như chợt nhớ ra điều gì nàng bỗng hét
lên, vọt mình đứng dậy chạy ào vào lòng của Trúc Thiên Lý lúc này đang
đứng cách đó gần hai trượng, điềm tĩnh vuốt râu nhìn hai đứa trẻ. Trên
môi ông mỉm cười hiền hậu mắt tỏa ra tia nhìn ấm áp.
Cường Trung Cường thấy vậy bất giác gương mặt nóng bừng đỏ như gấc chín, chàng cũng lập tức đứng lên.
Mãn Doanh Doanh cúi đầu vào ngực của lão nhân Trúc Thiên Lý giẫm chân xuống đất nhè nhẹ liên hồi, hai tay khe khẽ đấm vào ngực ông lão cất tiếng
nũng nịu:
- Đại sư huynh không còn thương muội nữa, đại sư huynh không còn thương muội nữa!
Kim Yên Đài Trúc Thiên Lý vỗ nhẹ vào bờ vai của Mãn Doanh Doanh, ông cất lên một tràng cười ha hả và cất tiếng nói:
- Thôi, thôi đừng có nhõng nhẽo nữa, ai nói là ta không thương muội nào?
Dường như Mãn Doanh Doanh vẫn còn đang e thẹn không dám ngửa mặt lên nên vẫn giấu mặt vào ngực của lão nhân và nói:
- Tiểu muội bị ngọn chưởng phong làm cho ngất đi tại sao ca ca không lo?
Kim Yên Đài lại cất tiếng cười sảng khoái đồng thời cố ý nói to:
- Có tiểu huynh đệ đây lo rồi, đại sư huynh đâu cần lo nữa. Ha ha ha ...
Mãn Doanh Doanh nghe vậy, sắc đỏ từ mặt chuyển sang tận mang tai càng rúc
mình sâu hơn nấp vào chòm râu bạc của lão nhân không dám ngước mặt nhìn
ai cả.
Lão nhân nhìn sang Cường Trung Cường thấy chàng lúc này đang mắc cỡ đỏ mặt, ông liền vỗ nhẹ bờ vai của Doanh Doanh và nói:
- Sư huynh bận lo cho muội nên hai tên lòng lang dạ sói kia đã chạy thoát rồi.
Mãn Doanh Doanh nghe vậy liền giật mình rời khỏi lòng của đại sư ca đưa mắt nhìn quanh, nàng thấy trên mặt đất cách xa nơi này khoảng năm trượng,
có hai thây ma đang nằm ra đó.
Tái Ngoại Song Ma một sấp một ngã, đang nằm trên tuyết lạnh, hai chiếc đầu lâu đã nát bét như tương, tạo
thành một hỗn hợp sền sệt trộn lẫn với tuyết khiến người nhìn vào bất
giác rùng mình muốn mửa.
Mãn Doanh Doanh nhìn qua một lượt, thở dài một tiếng và nói:
- Không biết bao nhiêu hiệp sĩ đã chết vì tay của Nhân Ma, không rõ bao
nhiêu thiếu phụ đã bị Tình Ma cưỡng bức. Hai con người này tội ác như
núi đáng bị băm thành vạn mãnh, bây giờ chết đi mà vẫn chưa đền hết tội.
Trúc Thiên Lý nhìn hai thi thể đoạn thở dài nói:
- Ngu huynh đã nhiều lần khuyên nhủ, nhưng cả hai trước sau đều không hối cải vẫn cứ tác yêu tác quái. Hôm nay kể như đã đền tội rồi.
Nói
đoạn, ông ngẩn mặt nhìn trời trên các ngọn núi xa xa vầng mặt trời đã
chiếu lên những tia sáng đầu tiên, ánh sáng ban mai chiếu lên tảng băng
trắng muốt phát ra muôn ngàn tia sáng giống như từng tảng kim cương
khổng lồ đang phát sáng. Một lúc lâu sau, lão nhân trao thanh trường
kiếm cho Doanh Doanh và nói:
- Tiểu muội, hãy giữ lấy kiếm đi.
Mãn Doanh Doanh nhận lấy thanh kiếm và thuận tay tra kiếm vào trong bao.
Lúc này Trung Cường cũng đang đi đến bên hai người, chàng khẽ khom xuống,
vòng tay định nói gì đó, đột nhiên Mãn Doanh Doanh cười lên làm chàng
chẳng hiểu ra sao ngây người ngơ ngác, điều định nói chàng không nói
nữa. Mãn Doanh Doanh thấy Trung Cường ngây người sững sờ, tiếng cười của nàng càng phát ra khanh khách. Nàng bèn nén tiếng cười hỏi Trung Cường:
- Ngươi định thưa thốt những gì mà nghiêm trọng như vậy?
Kim Yên Đài Trúc Thiên Lý cười lên ha hả và nói:
- Xem ra tiểu huynh đệ đây xuất thân từ một đại môn phái, bang quy có vẻ
nghiêm ngặt, trưởng ấu rõ ràng, lễ nghĩa phân minh không giống như lão
ca ca đây muốn nói gì cứ nói, thích làm là làm. Chỉ cần hợp tình hợp lý
là làm không cần biết đến tục lệ tiểu tiết hay là Thiên Tử quân pháp gì.
Nói xong ông quay sang Trung Cường mỉm cười và hỏi:
- Tiểu huynh đệ có thể cho lão ca đây biết sư thừa, môn phái của huynh đệ là ai không vậy?
Cường Trung Cường tuy biết rằng đối với những hào khách phong trần này, đa
phần là không hề để ý đến tiểu tiết lễ nghi. Nhưng nhất thời chàng không thể nào chuyển sang tùy tiện tự nhiên được. Chàng vẫn vòng tay cúi
người nói:
- Tại hạ ...
Cường Trung Cường vừa mở miệng thì Mãn Doanh Doanh đã tỏ ra tư thế của sư tỷ mở to đôi mắt, quát:
- Cái gì là vãn bối, tại hạ. Lão ca ca là lão ca ca, tiểu huynh đệ là tiểu huynh đệ, tại sao ngươi không chịu sửa lại.
Cường Trung Cường bị nàng vô cớ nạt cho, trong lòng cũng hơi bực định mở
miệng cự lại mấy câu, Trúc Thiên Lý khẽ vuốt chòm râu, cười ha hả khẽ vỗ vai của Trung Cường và nói:
- Tiểu lão đệ, cứ tự nhiên đi, nếu
lão đệ cứ mãi khư khư giữ lễ, cung nhi, kính chi, lão ca ca đây chỉ thấy càng thêm khó chịu thôi.
Cường Trung Cường vẫn nhớ như in lời sư phụ dặn nếu gặp phải những tay giang hồ quái kiệt nhất định phải cẩn
thận đối phó. Nếu như thất thố với họ thì sẽ phiền to. Tốt nhất là cứ
chiều theo ý họ, tâm niệm như vậy chàng lập tức chuyển sang thái độ tự
nhiên cười nói:
- Lão ca ca đã nói như vậy, tiểu đệ đây cũng không dám câu nệ nữa.
Trúc Thiên Lý nghe vậy lập tức cười lên sảng khoái.
Mãn Doanh Doanh vui mừng khôn xiết, nàng nhoẻn miệng cười. Cười tươi như
một nụ bách hợp hàm tiếu vừa hé nở. Trông nàng vô cùng quyến rũ. Nàng
bèn quay sang Trung Cường cất giọng thân thiết nói:
- Đệ đệ hãy mau nói cho lão ca ca của đệ biết sư thừa, môn phái của đệ đi.
Trung Cường nghiêm nét mặt nói:
- Vị ân sư mà tiểu đệ thụ nghiệp, chính là Vạn Tuyệt đại sư, trụ trì Lãnh Vân tự trên ngọn Vũ Thần Phong này đây.
Nhắc đến ân sư chàng bỗng đau xót trong lòng nhưng chưa để lộ ra ngoài,
giọng chàng chỉ hơi trầm xuống nên Doanh Doanh và lão nhân vì mãi bận
nghĩ xem Vạn Tuyệt đại sư là ai do đó không phát hiện ra nét đau buồn
trong đôi mắt chàng.
Trúc Thiên Lý mặt mày đăm chiêu đang cố tìm
trong ký ức xem trên giang hồ có nhân vật nào gọi là Vạn Tuyệt đại sư.
Bạch Tuyết Lưu Đơn thấy thần sắc của đại sư huynh như vậy, nàng biết
ngay là sư phụ của chàng thiếu niên anh tuấn này là người rất ít được
nhắc đến trên giang hồ. Nếu không thì sư huynh nàng sẽ biết người đó là
ai. Vì tất cả những người có chút danh vị trên giang hồ chỉ cần nhắc qua là sư huynh biết ngay huống hồ sư phụ của chàng lại ở gần như vậy.
Mãn Doanh Doanh sợ chàng đệ đệ dễ thương của mình bị lâm vào cảnh khó xử.
Nàng liền đưa ánh mắt đẹp của mình đảo qua một lượt và đột nhiên nói:
- Đại sư huynh, muội nghĩ ra rồi.
Trúc Thiên Lý ngơ ngác hỏi:
- Là ai vậy?
Mãn Doanh Doanh ra vẻ trách móc:
- Đại sư huynh càng già càng hồ đồ, sư huynh quên lần trước mình đi lên ngọn Vũ Thần, có gặp một hòa thượng mặc tăng bào đó ...
Cường Trung Cường sau khi nói ra pháp hiệu của ân sư, thấy hai người đều ngơ
ngác, chàng không để ý nhưng nghe Doanh Doanh nói vậy chàng tức cười tự
nói với lòng:
- Hòa thượng trong thiên hạ tất nhiên là mặc tăng bào chứ không lẽ lại mặc áo dài?
Trúc Thiên Lý vẫn không hiểu được thâm ý của cô sư muội quỷ kế thần cơ, vẫn trầm ngâm lắc đầu nói:
- Sư huynh quả thật là không nhớ.
Mãn Doanh Doanh vô cùng lo lắng, lại thấy Trung Cường đang chăm chú nhìn
mình nên không dám nháy mắt ra hiệu với sư huynh. Do đó nàng lại nói
tiếp:
- Sư huynh càng già lại càng hay quên, sư huynh không nhớ
à, vị thiền sư đó mặt mày hồng nhuận, tư thái hiền từ, râu dài như thế
này này ...
Vừa nói nàng vừa đưa tay xuống ngang ngực để diễn đạt độ dài của râu. Cường Trung Cường không nhịn được nữa, chàng phì cười
lập tức xen vào:
- Người mà quý vị gặp có lẽ là sư thúc của tiểu đệ.
Trúc Thiên Lý vẫn không hiểu được ý đồ của sư muội của mình nên ông cười xuề xòa nói với Trung Cường:
- Lão ca ca già rồi, quả thật không nhớ ra tôn sư của tiểu đệ là ai cả.
Cường Trung Cường cũng mỉm cười nhưng không nói gì cả.
Trúc Thiên Lý quay sang Mãn Doanh Doanh cất giọng thân thiết hỏi:
- Tiểu muội đã dò la được tin tức gì rồi?
Mãn Doanh Doanh cất giọng rầu rầu nói:
- Tiểu muội chưa kịp đến gần tiểu thất thì đã bị Song Ma đuổi chạy rồi.
Trúc Thiên Lý mỉm cười nói:
- Nếu chưa đi thì chúng ta cùng đi vậy!
Nói đoạn ông quay sang hỏi Trung Cường:
- Tiểu huynh đệ có nghe nói là nơi thạch thất trong lùm cây thấp nọ, một
tháng trước đây đột nhiên có một lão nhân mang theo chiếc gương đến đó
trú ngụ không?
Trung Cường đáp:
- Tiểu đệ chưa từng nghe nói, nhưng ...
Trúc Thiên Lý không đợi Trung Cường nói hết lập tức nói:
- Đã vậy thì cũng nên đi cho biết.
Trung Cường vội nói:
- Không, tối qua tiểu đệ đã đến gian tịnh thất đó rồi.
Lão nhân nghe nói vậy bất giác ngây người và chợt hỏi:
- Tiểu huynh đệ đến đó làm gì?
Trung Cường giải thích:
- Tiểu đệ không biết trong tuyệt cốc đó lại có một ngôi thạch thất, và
càng không biết trong thạch thất đổ nát đó có một lão nhân mang theo bên người chiếc gương. Đêm qua tiểu đệ vô tình vượt qua cánh rừng trống mới phát hiện trong thạch thất có một ông lão gầy gò đang ngồi trên chiếc
giường đá ...
Mãn Doanh Doanh nghe vậy kích động nói:
- Tiểu đệ không biết là tiếp cận ngôi thạch thất khoảng ba trượng là sẽ bị lão nhân đó tấn công hay sao?
Trung Cường lắc đầu đáp:
- Lúc đó tiểu đệ chỉ bị lòng hiếu kỳ thôi thúc nên đi thẳng đến cửa ngôi thạch thất không hề biết ở đó có nguy hiểm.
Trúc Thiên Lý dường như không tin lời chàng nói nên ông thử xem chàng đã đến nơi đó thật không:
- Tiểu huynh đệ, ngươi còn thấy được gì trong thạch thất?
Cường Trung Cường không do dự đáp:
- Trước chiếc giường của lão nhân gầy gò còn có một chiếc gương, phát ra hào quang chói mắt đặt trên chiếc kỷ nhỏ ...
Mãn Doanh Doanh lập tức xen vào:
- Đệ đệ ngốc ơi, đó chính là chiếc "Địa Kính" bảo vật của Võ Lâm Thánh
Tăng sống cách đây ba trăm năm về trước đó. Bất kỳ bảo vật nào chôn
trong lòng đất chỉ dùng chiếc địa kính đó chiếu xuống, lập tức sẽ thấy
ánh hào quang do bảo vật phát ra phản chiếu trên mặt kính. Ngươi đã đến
gần cửa rồi tại sao không lấy chiếc gương báu đó?
Trung Cường nghe vậy chỉ biết mỉm cười lắc đầu.
Trúc Thiên Lý nói:
- Nếu lúc ấy tiểu huynh đệ đưa tay ra lấy gương, ngu huynh e rằng bây giờ muội sẽ không có đệ đệ này nữa đâu.
Mãn Doanh Doanh đỏ bừng khuôn mặt không nói năng gì chỉ đưa mắt lườm lão
nhân một cái. Cường Trung Cường bỗng chợt nhớ ra liền cất tiếng hỏi lão
nhân:
- Lão ca ca có biết lão nhân gầy gò đó không?
Trúc Thiên Lý nhẹ nhàng lắc đầu và nói:
- Trước khi chưa gặp lão nhân đó, lão ca không dám đoán người này là ai
cả, đợi chúng ta gặp lão nhân xong mới biết lão ta là ai. Nhưng lão ca
nghĩ người đó không thể nào là Võ Lâm Thánh Tăng.
Trung Cường cảm thấy vô cùng thất vọng, chàng nói:
- Vị lão nhân đó canh năm đêm qua đã bỏ đi rồi. Bây giờ gian thạch thất nọ ngoài mấy thi thể ra thì không còn người nào cả.
Mãn Doanh Doanh lo lắng hỏi:
- Thật vậy sao, đệ đệ?
Cường Trung Cường gật đầu khẳng định.
Trúc Thiên Lý nói với vẻ trầm tư:
- Có lẽ tiểu huynh đệ đây nói không sai, hồi nãy khi lão ca đến đây có
gặp mấy nhân vật võ lâm đang hấp tấp từ đó chạy về phía chân núi.
Mãn Doanh Doanh vẫn có ý muốn đi đến xem cho rõ thực hư thế nào liền cất tiếng hỏi:
- Đại sư huynh, vậy chúng ta có phải đi đến đó nữa không?
Trúc Thiên Lý lắc đầu đáp:
- Bây giờ thì không cần thiết phải đi nữa.
Nói xong ông lại ngửa mặt nhìn màu trời lại nói:
- Bây giờ cũng gần đúng ngọ rồi, chúng ta xuống núi vào trấn ăn trưa cũng vừa.
Mãn Doanh Doanh sợ Trung Cường bỏ đi nên cất tiếng cười và nói:
- Được, muội cũng muốn thử khinh công với đệ đệ đây.
Trung Cường mỉm cười đáp:
- Tỷ tỷ khinh công nổi danh ngoài quan đạo, lão ca ca khinh công quán tuyệt võ lâm.
Tiểu đệ tự lượng sức mình không bằng nên đành chịu thua.
Nghe Trung Cường gọi mình là tỷ tỷ, nàng bỗng ngây người không tin vào tai mình nàng vội hỏi lại:
- Đệ đệ, ngươi mới gọi ta là tỷ tỷ phải không?
Cường Trung Cường bị nàng hỏi bất ngờ, nên cũng chợt ngẩn người, đoạn ấp úng nói:
- Ngươi gọi ta là đệ đệ ta cũng nên gọi ngươi là tỷ tỷ chứ sao?
Mãn Doanh Doanh vui sướng cực độ liền gật đầu lia lịa miệng đáp:
- Nên, nên, tất nhiên là nên.
Nàng vui mừng quá đổi không biết nói gì thêm nữa, thế là nàng quay sang Trúc Thiên Lý nắm lấy tay ông ta lắc lắc và cất tiếng hỏi:
- Đại sư huynh, huynh nói xem đệ đệ đây có nên gọi muội là tỷ tỷ không?
Trúc Thiên Lý thấy tiểu sư muội của mình vui mừng như vậy, thì trong lòng
ông cũng vui không kém Doanh Doanh. Nên ông cười ha hả và đáp:
- Nên, nên, nên quá đi chứ!
Mãn Doanh Doanh hưng phấn nói:
- Đại sư huynh, chúng ta đi ngay đi, xuống thị trấn tiểu muội sẽ đãi huynh uống một bữa.
Kim Yên Đài Trúc Thiên Lý cười ha hả và nói:
- Ha ha ha không khéo hôm nay lại say mất thôi!
Lời nói vừa dứt ông đã đằng không vọt lên mấy trượng, tay áo khẽ phất một
cái, thân ông như cánh đại bàng lướt về phía trước. Cường Trung Cường
thấy Trúc Thiên Lý thế đi như gió, thoắt một cái đã vọt đi mấy trượng
lại thêm hai lần đáp xuống vọt len thân ảnh ông ta đã bay vọt vào trong
hang tuyết đối diện.
Lúc đó bên tai chàng bỗng nghe tiếng gọi:
- Đệ, đệ ngốc ơi, sao lại ngây người đứng đó mà không bước thì ngay cả bóng của lão ca ca cũng không thấy được đâu.
Mãn Doanh Doanh nói xong, bờ vai khẽ động lập tức thi triển khinh công tức
tốc đuổi theo. Thế bay cực nhanh thân hình nàng vọt đi như một làn khói
nhẹ. Cường Trung Cường thấy bóng nàng vút đi trên nền tuyết trắng tựa hồ như một áng mây hồng tươi đang bay trong gió. Thật không hổ danh là
Bạch Tuyết Lưu Đơn.
Cường Trung Cường cười nhạt như thế này nếu
không triển khinh công tuyệt thế chấn động võ lâm do ân sư truyền thụ
Phong Tẩu Lôi Hành thì khi xuống núi có lẽ lại không có cơ hội sử dụng
đến nữa.
Nghĩ vậy nên chàng liền niệm khẩu quyết Phong Tẩu chân
khí vừa ngưng từ phía dưới chân chàng gió đã nổi lên, thân chàng giờ đây lao đi, nhanh như gió thổi. Chàng tập trung tinh thần tuyệt vô tạp
niệm, chỉ thấy gió mạnh rít lên nhè nhẹ, nhưng thực ra thì chàng lướt đi như chim vỗ cánh.
Mãn Doanh Doanh đang ở phía trước chỉ sợ Trung Cường không chịu đi chung nên không dám tận lực thi triển khinh công,
chốc chốc lại quay đầu nhìn lại. Trông thấy Trung Cường đang xé gió lao
tới đột nhiên giật mình kinh hãi. Mãn Doanh Doanh thấy vậy bèn tận lực
thi triển khinh công bay nhanh về phía trước. Lúc này đã thấy con lộ
ngoằn ngoèo dưới thị trấn người qua lại nhỏ như kiến bò.
Cường
Trung Cường thấy Doanh Doanh gia tăng tốc độ bất giác chàng mỉm cười,
lại thấy Trúc Thiên Lý tăng triển thế Trúc Ảnh Tùy Phong trong lòng
chàng cũng có chút lo ngại.
Vì lúc ấy chỉ thấy thân hình to lớn
của Kim Yên Đài Trúc Thiên Lý như ngôi sao băng đang xẹt về phía quan
lộ. Cường Trung Cường trẻ người, hiếu thắng nên liền biến khẩu quyết thế Lôi Hoành lập tức người chàng lao đi nhanh như điện xẹt. Nơi chàng vừa
lướt qua gió nhẹ cuốn lên những bông tuyết trắng làm chúng phi vũ tứ
tung.
Mãn Doanh Doanh đã thi triển toàn lực, nhưng bỗng nghe
tiếng gió hú sau lưng, giật mình quay lại thì thấy một chiếc bóng vút
qua nghe vù một tiếng. Nàng định thần nhìn lại thấy phía sau lưng mình
Trung Cường đã đột nhiên biến mất. Nàng lo sợ nhìn ra phía trước thì
thấy chiếc bóng của Trung Cường đang cuồn cuộn đuổi theo đại sư huynh
sát gót. Kim Yên Đài Trúc Thiên Lý đang bay thì cũng nghe từ sau vẳng
tới tiếng gió hú, tâm cơ chợt động mặt bỗng biến sắc, quay đầu định nhãn nhìn ra sau lưng. Thì ra đó chính là tiểu huynh đệ Cường Trung Cường.
Do đó lại nổi lên sự hồ nghi về người đã truyền thụ võ công cho Trung
Cường. Ông bèn chuyển chiếc tẩu vàng sang tay trái, tay phải vận công
thủ thế chuẩn bị xuất thủ.
Cường Trung Cường đang bay như điện
xẹt chỉ thấy cảnh vật hai bên đường loang loáng vút qua. Lúc này khoảng
cách giữa chàng và Kim Yên Đài Trúc Thiên Lý chỉ còn khoảng trăm trượng
mà Trúc Thiên Lý chỉ cách vách đá bên đường chỉ còn chưa đến một dặm.
Chàng vừa đuổi theo Trúc Thiên Lý nhanh như điện xẹt. Kim Yên Đài Trúc
Thiên Lý chân vẫn chạy tay phải đã vận đủ công lực, trong mắt ông thần
quang dao động, song nhĩ ngưng thần lắng nghe chờ cho Trung Cường lao
tới. Bỗng nhiên ông thét lên một tiếng tay phải vung ra chụp lấy cườm
tay Trung Cường khi chàng vừa lao đến, Cường Trung Cường đang bay như
điện xẹt, chàng bỗng giật mình, theo bản năng tự về chàng liền triển thế Khôn Long Phiêu bay vọt về phía chân núi. Trúc Thiên Lý chộp vào khoảng không, ông bỗng giật mình kinh ngạc và cất tiếng nói:
- Tiểu huynh đệ, khá thật!
Lời nói chưa dứt ông đã nhảy bổ về phía Trung Cường, hai người một trước
một sau khoảng cách không đầy hai thước, cuồn cuộn lao đi như hai cánh
đại bàng rượt nhau mãnh liệt lao về phía chân núi.
Cường Trung Cường nghe tiếng nói của Trúc Thiên Lý biết là ông không có ác ý nên chàng cũng bình tĩnh trở lại.
Mãn Doanh Doanh lúc này ở phía sau xa hơn trăm trượng thấy hai người vờn
nhau như vậy, đột nhiên lo lắng vô cùng, mặt mày thất sắc không kìm được thét lên:
- Đại sư huynh không nên ...
Tiếng nói chưa
dứt, nước mắt đã túa ra ròng ròng, cổ họng nghẹn cứng, không nói được
những lời phía sau. Lúc này Trung Cường đã đến bên vách đá gần quan lộ,
chàng nghe tiếng gọi của Doanh Doanh lập tức giật mình quay đầu xem xét. Chàng chưa kịp hoàn hồn thì bàn tay to lớn của Trúc Thiên Lý đã đặt lên vai chàng. Hai người vừa đứng vững chàng chỉ thấy sắc mặt của Trúc
Thiên Lý lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông vỗ nhẹ nhẹ lên vai Trung Cường miệng
giục:
- Tiểu huynh đệ, hãy nói thật đi.
Lời của ông chưa hết, ông bỗng im bặt vì thấy Trung Cường đang nhìn lên trên núi mặt mày biến sắc gọi to:
- Tỷ tỷ phải chậm ...
Tiếng gọi chưa dứt thân chàng đã như một làn khói bay vù lên núi. Trúc Thiên
Lý nghe vậy giật mình nhìn lên trên núi. Ông bỗng thất kinh khi phát
hiện ra tiểu sư muội Mãn Doanh Doanh đã bay gần đến vách đá rồi mà vẫn
không hề giảm tốc độ, vẫn lao đến ào ào như tên bắn.
Cường Trung
Cường vọt lên đến gần liền triển thế Hồi Phi vọt ra sau lưng của Mãn
Doanh Doanh, chàng đưa tay nhẹ nhàng ôm ngang thắt lưng của Mãn Doanh
Doanh để hãm tốc độ đồng thời chàng thuận thế ôm nàng nhảy vọt xuống
núi.
Trúc Thiên Lý ngây người đứng nhìn, thấy vậy ông liền chuẩn
bị tư thế. Trung Cường đến gần vách đá nơi ông đang đứng, chàng liền nhẹ nhàng thả lỏng vòng tay cho Mãn Doanh Doanh đáp xuống.
Trúc
Thiên Lý vội vàng bước lên đỡ lấy Mãn Doanh Doanh, mặt ông vẫn còn chưa
hết hốt hoảng. Mãn Doanh Doanh thấy Trúc Thiên Lý, nàng liền sà vào lòng ông lão khóc lên tức tưởi như một đứa bé đã bị đòn oan.
Thần sắc của Trúc Thiên Lý càng thêm lo lắng, ông không ngừng vỗ nhẹ bờ vai của
Doanh Doanh. Sau đó mắt ông chợt sáng như đã ngộ ra điều gì, ông liền
bật cười ha hả ta chiều thú vị.
Cường Trung Cường đứng ngây người xem, chàng thấy hai người một khóc một cười.
Chàng bỗng ngơ ngác không hiểu gì cả. Chàng nhớ lại gương mặt vui mừng của
Doanh Doanh khi chàng cất tiếng gọi nàng bằng tỷ tỷ, bất giác chàng cũng cảm động. Bây giờ thấy nàng có thái độ kỳ lạ như vậy, chàng cũng hơi lo không biết nàng đã gặp điều chi nguy hiểm.
Bất giác trong óc
chàng lại nhớ đến cô sư muội tú lệ tuyệt trần, dịu hiền trong trắng của
chàng không biết giờ này ra sao rồi. Nghĩ đến Khang Trí Mẫn không thể
nào phản bội nàng được. Do đó chàng quyết tâm xa rời Trúc Thiên Lý và
Mãn Doanh Doanh càng sớm càng tốt.
Lúc này Trúc Thiên Lý đã ngưng cười, ông nhẹ nhàng đẩy Doanh Doanh ra, lấy ống tay áo chậm đi nước mắt trên đôi má của nàng và vừa cười vừa vỗ về:
- Tiểu muội, muội sợ huynh làm tổn thương đệ đệ của muội à? Ha ha ha, muội ngốc ơi huynh đây hay Mai ca ca hay Túy ca ca của muội cả ba người không ai có thể làm
thương tổn đệ đệ của muội được đâu.
Mãn Doanh Doanh dẫu môi, đẩy
nhẹ Trúc Thiên Lý một cái, đỏ bừng mặt mày quay sang nhìn Trung Cường.
Thấy chàng ngơ ngác, nàng không cầm được bỗng nhoẻn miệng cười.
Trung Cường đỏ mặt cũng cười đáp lại. Trúc Thiên Lý cười ha hả và quay sang Trung Cường nghiêm mặt hỏi:
- Tiểu huynh đệ hãy nói thật đi, đừng giấu lão ca ca nữa, thực ra tôn sư là ai?
Trung Cường lập tức nghiêm túc đáp:
- Tiểu đệ nào dám dối gạt lão ca ca, gia sư của tiểu đệ quả thật là phương trượng trụ trì Lãnh Vân tự ...