Chất lỏng màu trắng sữa vừa chảy xuống bụng của Lệ Quân, thần sắc của
nàng bỗng sinh ra biến đổi khác thường. Nàng chỉ cảm thấy chất nước mát
tạo ra một luồng khí lạnh tỏa khắp châu thân. Khiến cho khí nóng từ từ
dịu xuống, đầu óc cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trí tỉnh táo hẳn ra.
Trung Cường trông thấy nét mặt kinh ngạc của Lệ Quân, chàng hơi chột dạ vì không biết là tốt hay xấu. Chàng liền vội vả hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thế nào rồi?
Lệ Quân phấn chấn tinh thần, tươi tỉnh nét mặt, lập tức ngồi dậy nói:
- Đây quả thật là loại tiên đơn tối linh vô cùng công hiệu. Hiện giờ
trong người cảm thấy khỏe khoắn như thường, tâm thanh khí thuận.
Trí Mẫn nghe vậy, ngơ ngác nói:
- Lạ thật, lúc trước muội vừa uống nước tuyết vào lập tức trong miệng
nghe một mùi thơm và cảm thấy mát mẻ vô cùng. Nhưng khi nước ấy chảy vào trong bụng thì lại sinh ra một luồng dương khí, phân chia chảy về tứ
chi, cả người lập tức cảm thấy hôn hôn mê mê, buồn ngủ vô cùng, phải ngủ hơn một giờ sau mới tỉnh táo. Thật là hoàn toàn trái ngược tiểu muội
lúc trước.
Trung Cường thấy Quân tỷ tỷ đã khỏi hẳn, lại thấy thái độ ngơ ngác của Trí Mẫn, chàng đột nhiên quên đi sầu khổ. Bất giác mỉm
cười và lên tiếng giải thích:
- Vì lúc ấy nước tuyết có Băng Thiềm trong đó.
Trí Mẫn, Lệ Quân dường như đồng thanh cất tiếng hỏi:
- Thế bây giờ Băng Thiềm đâu rồi?
Trung Cường lập tức đáp:
- Trước kia đệ nuốt mất rồi!
Trí Mẫn nghe vậy, tỏ vẻ không hiểu, cất tiếng hỏi:
- Huynh ăn nó bằng cách nào chứ?
Lệ Quân mỉm cười nói:
- Chả trách nào đêm ấy trên Ma Thiên Lãnh đệ chỉ xuất ra một chưởng, lập
tức đẩy tam ca Trại Nhĩ Đôn lùi mấy bước. Lúc ấy đại ca Vô Trang Nghĩa
Sĩ hoài nghi đệ nhất định đã ngộ được kỳ duyên, nếu không thì chỉ mới
mười tám, mười chín tuổi làm sao có được một công lực như vậy.
Trong lúc mọi người nói chuyện thì lão bà bà đã ra lệnh cô thiếu nữ mang bữa sáng lên.
Ba người liền ra khỏi phòng đi về phía thiếu nữ nói mấy lời cảm tạ. Mùi
thức ăn thơm phức bày ở trên bàn xông vào trong mũi khiến cho ai nấy đều cảm thấy hơi đói, nhất là Trung Cường và Lệ Quân cảm thấy đói hơn ai
hết.
Trong lúc dùng bữa, Trí Mẫn vô cùng cao hứng, vui vẻ khác
thường, ba người cười cười nói nói, phút chốc bỗng quên hết mọi chuyện
xảy ra đêm trước. Chỉ có Trung Cường trong lòng vẫn còn tâm sự nên có vẻ kém vui. Sau khi dùng bữa xong, ba người đi ra khỏi phòng trọ, lúc ấy
lão công công đã dẫn ba con ngựa đến, lão bà bà và thiếu nữ cũng có mặt
tại trang sơn.
Trung Cường lấy ra một đỉnh bạc nặng độ hai lượng, đưa cho lão công công và nói mấy lời cảm tạ với gia chủ.
Lão công công và lão bà bà thấy đỉnh bạc lấp lánh, không thể không lấy,
nhưng cũng khách khí miệng nói chối từ nhưng đỉnh bạc lại chuyền từ tay
công công cho lão bà cất giữ.
Ba người dắt ngựa ra khỏi cổng, lên ngựa đi thẳng ra khỏi thôn.
Lúc này mặt trời lên xiên ngọn cây ruộng đồng bốn phía đều được phủ một màu nắng vàng ấm áp. Trên những thửa ruộng cũng có không ít nông dân cần cù đang cày cấy chăm chỉ.
Ba cỗ ngựa khỏe phi như bay, cuộn lên ba làn bụi mù chạy thẳng về phía nam.
Đến giữa trưa thì ba người đã đến thị trấn Đông Hành rất sầm uất của huyện
Hồ Quan, hai bên đường đi thương điếm san sát xem ra hết sức náo nhiệt.
Vọng lầu cao to của Quan Hồ huyện thành đã thấp thoáng ẩn hiện phía xa
xa.
Ba người ngựa cùng đi, ba người quyết định dừng chân trước
một tửu lầu có cả khách điếm để tiện bề gửi ngựa. Bọn phục vụ dắt ngựa
đi cho ăn cỏ, ba người thì lên tửu lầu dùng bữa.
Trung Cường đưa
mắt quét ngang một lượt thì thấy khách của tửu lầu không đông lắm, đa
phần là giới làm ăn buôn bán. Có rất ít nhân vật trong giới võ lâm, do
đó không có ai đặc biệt chú ý đến ba người.
Tửu bảo dẫn ba người
đến một chiếc bàn trống gần kề cửa sổ, ba người ngồi xuống, cảm thấy đi
đường bình an không sinh rắc rối. Do đó, trong lòng cũng cảm thấy thoải
mái.
Mỗi người liền chọn hai món khoải khẩu. Tửu bảo thấy ba
người không gọi rượu, gã cảm thấy hơi lạ, lập tức quay sang Trung Cường
mỉm cười và nói:
- Thiếu gia cần rượu không ạ? Bổn tiệm có đủ
loại rượu thượng hảo hạng như Động Niên Bách Cán, Mai Quế lộ, ngoài ra
còn có loại đặc biệt là Nữ Nhi Hồng.
Do đêm qua rượu đã xúc tác
cho chất độc Tiêu Xuân hương tiềm ẩn trong người bạo phát. Do đó, Lệ
Quân và Trung Cường không dám dùng rượu nữa. Lúc này nghe tửu bảo đề
nghị loại rượu Nữ nhi hồng.
Hai người bất giác đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có chung một sự cảm nhận. Do đó, mặt mày cả hai cùng đỏ tía tận mang tai.
Trí Mẫn lập tức giả vờ ngắm xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn
ra phía đối diện. Bên ấy cũng là một tửu lầu, nàng phát hiện bên ấy có
bốn người ăn mặc đạo bào màu xám, đang ngồi cùng một bàn dựa gần cửa sổ
ngồi sang bên này.
Lão đạo ở giữa tuổi độ ngũ tuần, tóc râu xám
xịt, mày trọc mắt sắc, mặt mày đầy tàn nhang, thần sắc có vẻ lo lắng hốt hoảng, hai mắt đang giận dữ nhìn sang bên này.
Ba lão đạo trung niên còn lại đang lặng lẽ tính tiền, dường như cả bọn gần bỏ đi.
Trí Mẫn thấy vậy có chút ngạc nhiên, nàng quay đầu lại thì thấy tên tửu bảo đã đi xuống lầu. Nàng liền hạ giọng nói với Trung Cường và Lệ Quân:
- Hai người hãy mau nhìn xem bốn lão đạo phía bên kia đường.
Trung Cường và Lệ Quân lập tức nhìn sang thì thấy bốn lão đạo đang đi xuống
lầu. Hai người chỉ nhìn được màu áo xám của người đi sau cùng.
Lệ Quân lộ vẻ khó hiểu hỏi:
- Mẫn muội, muội cảm thấy bọn họ khả nghi lắm à?
Trí Mẫn lập tức đem tình hình mà vừa thấy được khi nãy, kể cho hai người nghe.
Đôi mày ngài của Lệ Quân chợt cau lại, nàng quay sang Trung Cường và nói:
- Lẽ nào đấy là lão đạo Huyền Linh.
Trung Cường gật đầu đáp:
- Có lẽ là bọn họ.
Trí Mẫn không hiểu gì cả, nàng liền lên tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ, hai người tại sao biết là bọn họ?
Lệ Quân liền kể cho Trí Mẫn nghe trường hợp nàng và Trung Cường đã gặp bọn Huyền Linh, Đức Bi tại hiệp cốc.
Trong lúc nói chuyện thì tửu bảo mang thức ăn tới.
Cơm xong, ba người lại gọi một bình trà ngon, đợi cho tiểu nhị dắt ngựa ra
đến bên ngoài, ba người mới tính tiền, đứng dậy lên đường.
Trên phố tuy có nhân vật trong giới võ lâm, nhưng không có ai chú ý đến Trung Cường.
Tuy nhiên do Trí Mẫn đã phát giác ra bọn Huyền Linh, Đức Bi nên ba người lại hết sức cảnh giác.
Ba người lên ngựa, thong thả đi thẳng về con đường dẫn xuống phía nam. Vừa ra khỏi trấn liền thấy trước mặt, cách xa khoảng mười mấy dặm là ngọn
độc phong vuông tròn ở độ mười dặm.
Thế núi không cao, cây cỏ mọc đan xen vô cùng xanh tốt, trong ánh nắng sáng dịu của vầng thái dương,
trông có vẻ thoáng khí, trong sạch, cảnh đẹp mê người. Ba người thúc
ngựa tiến lên như bay.
Con đường phía trước mặt dần dần xiên về
phía tây nam, dường như chạy ven theo chân núi dần dần họ phát hiện ra
trong màu xanh lục trên sườn núi còn có một số tòa điện nguy nga tráng
lệ, mái ngói lưu ly phản quang sáng ngời, khí thế trông thật bất phàm.
Trung Cường thấy vậy đột nhiên thở dài dường như chàng có sự cảm khái và tự nói với mình:
- Núi không cần cao, đầm không cần sâu. Tại ngọn núi nhỏ này lập miếu
tĩnh tu suốt đời lễ Phật tụng kinh, quên đi trần niệm, tiết chí khổ tu
không lo gì không ngộ được huyền cơ, đắc đạo thành tiên.
Trí Mẫn
nghe vậy liền quay sang nhìn Trung Cường một lượt, chỉ thấy Cường ca ca
chau mày, tinh thần tỏ vẻ ngưng trọng. Thấy vậy, nàng cũng u buồn trong
dạ.
Lệ Quân cũng chột dạ giật mình. Giữa đôi mày ngài của nàng
bỗng thoáng qua một màn u ám, mắt lệ rưng rưng. Nàng cũng từng quyết tâm tìm một thiền viện thí phát thành ni suốt đời phụng Phật.
Lúc này ba người đã đi đến trước núi. Men theo sườn núi từ từ lên.
Ba người ngước mặt nhì lên thì thấy núi tuy không cao, nhưng từ chân tới
đỉnh cũng hơn một trăm trượng. Toàn núi được bao phủ bởi một rừng tùng
xanh tươi, tòa miếu giữa lưng núi giờ đây có thể nhìn rõ cổng trước.
Quay sang nhìn về con đường trước mặt thì thấy cách đó khoảng nửa dặm có ba lão đạo đang đứng dàn ngang chắn giữa con đường.
Trung Cường chăm chú nhìn kỹ, bất giác phát ra một tràng cười lạnh lẽo. Ba
người thúc ngựa đến cách mấy lão đạo hơn chục trượng. Trí Mẫn có thể
nhìn rõ người đứng giữa chính là lão đạo mặt đầy tàn nhang mà nàng đã
thấy khi còn ở tửu lầu. Hai người còn lại cũng là mấy người trong bọn mà nàng đã gặp khi nãy. Còn kẻ thứ tư không biết tại sao không có mặt ở
đây?
Lệ Quân lòng đang sầu muộn, vừa thấy Huyền Linh lão đạo và Quang Minh, Chính Minh.
Nàng liền cất tiếng hỏi:
- Ba vị đạo trưởng vì lẽ gì mà lại ngăn đường cản lối của ta?
Lão đạo Huyền Linh gượng cười mắt lão láo liêng, lão khẻ chắp tay trước ngực và cất tiếng nói:
- Ba người bần đạo phụng lệnh của Quan Hồ quan chủ Địch Anh đạo trưởng
đợi ở đây, để mời vị tiểu thí chủ và hai nữ bồ tát lên quan để dùng trà
nghỉ ngơi.
Lòng Trung Cường muốn mau chóng lên đường, không muốn sinh sự, chàng nén lòng mỉm cười và vòng tay nói:
- Tại hạ còn bận nhiều việc, không thể chần chờ, nên phiền mấy vị đạo
trưởng bảo lại cho Quan Hồ quan chủ, khi nào xong việc sẽ vào quan để
đáp tạ tấm thịnh tình của quan chủ vậy.
Nói xong, chàng quay sang nhìn về bậc thang uốn khúc ngoằn ngoèo dài gần ngàn bậc dẫn về Bá Đạo quan.
Huyền Linh lão đạo sĩ vẫn cười giả lã quay sang nói với Trung Cường:
- Tiểu thí chủ tuy có việc gấp, nhưng uống cạn bình trà bần đạo nghĩ cũng không lỡ bao nhiêu đoạn đường. Huống hồ ba vị đều có bảo mã đi kè. Quan Hồ quan lại cách đây mấy bước, quan chủ Địch Anh đạo trưởng lâu nay
nghe danh tiểu thí chủ võ công cao tuyệt, kiếm thuật vô địch. Người có ý ...
Lệ Quân đã thấy rõ ý của lão đạo Huyền Linh là muốn kéo dài
thời gian, cố tâm dài dòng, bất giác lòng nàng phẫn nộ, đôi mày ngài của nàng chau lại. Nàng quát lớn:
- Câm miệng lại!
Cùng với
tiếng quát, nàng đã rút xoạt thanh đoản kiếm ra khỏi bao. Lập tức hàn
quang sáng chói tỏa khắp xung quanh, đôi mắt phương của nàng lạnh lùng
nhìn về phía Huyền Linh lão đạo, đoạn nàng nói to:
- Rõ ràng
ngươi muốn báo thù chuyện trước đây nơi hiệp cốc, lại còn mượn cớ mời
người vào quan. Nếu thật vậy thì hãy mau tuốt kiếm, hà tất phải đưa đẩy
lôi thôi. Nếu cảm thấy không bằng người khác thì ta khuyên ba người các
ngươi hãy mau mau tránh sang một bên, chớ nhiều lời. Nếu không thì sẽ
biết sự lợi hại của thanh Bạch Sương kiếm trong tay bổn cô nương.
Huyền Linh lão đạo vừa nghe nhắc đến Bạch Sương kiếm lão bỗng tái mặt. Không
ngờ thiếu nữ áo xanh trên ngựa lại là ái đồ của Mông Sơn lão ni.
Lúc này Trung Cường và Trí Mẫn mới biết thanh đoản kiếm trong tay của Lệ
Quân tên gọi là Bạch Sương, xem sắc mặt của lão đạo Huyền Linh, hai
người đoán rằng có lẽ đây là thanh bảo kiếm mà năm xưa Mông Sơn lão ni
nhờ nó mà đã thanh danh trên chốn giang hồ.
Quang Minh, Chính
Minh đứng ở gần bên Huyền Linh lao đạo, thần sắc giờ đây đã hoảng loạn.
Mặt vàng như đất, mắt hai gã chốc chốc lại nhìn về phía tòa đại quan
trên lưng chừng núi.
Lão đạo Huyền Linh dường như đã quyết tâm
hành sự, gương mặt đầy tàn nhan của lão bỗng đanh lại lộ vẻ hung ác. Sau khi phát trận cười hềnh hệch, lão liền nghiến răng, gằn giọng nói:
- Mấy tên tiểu bối các ngươi, hôm ấy tại hiệp cốc đã luân phiên xuất thủ, sát hại hai vị trưởng lão của bổn phái. Các ngươi là cừu nhân không thể thứ tha. Vì mấy mươi năm nay chưa hề có ai dám xúc phạm bổn phái nặng
nề như vậy. Lão đạo gia đây tuy sở học không tinh, hôm nay cũng liều
thân một chuyến để khiến cho các ngươi phải đổ máu nơi này. Hơn nữa Quan Hồ quan quan chủ vị đại hữu của bổn phái cũng không thể nào tha thứ cho các ngươi.
Nói xong, lão nghiến răng trợn mắt, tay phải phất ra phía sau.
Soạt! Thanh trường kiếm đeo ở sau lưng giờ đây đã nằm trong tay lão.
Lệ Quân thấy vậy tức giận, quát lên một tiếng, đưa tay trái chỉ vào lão đạo Huyền Linh và quát lớn:
- Bổn cô nương đang vội lên đường không có thời gian lôi thôi ở đây. Ba người các ngươi cùng vào một lượt đi!
Huyền Linh nghe vậy, cơn tức giận đã lên đến cực điểm, lão ta ngước mặt lên
trời phát ra một trang cười cuồng nộ, Quang Minh, Chính Minh mặt mũi xám xanh, ánh mắt loạn thần lão liên dáo dác. Đã biết rõ không phải là đối
thủ tuy nhiên trong tỉnh cảnh này cũng liều mạng tuốt kiếm cầm tay.
Lệ Quân thấy ba lão đạo đều lăm lăm vũ khí trong tay, nàng lập tức quát lên một tiếng, cất tiếng nói:
- Các ngươi không chịu xuất chiêu thì cô nương ra tay vậy!
Cùng với tiếng nói, nàng đã phi thân nhào tới, thanh đoản kiếm trong tay
nàng liến xuất ra một chiêu Diễn Tuyết Phi Hoa vạch lên muôn vạn ánh
ngân tinh bổ thẳng vào lão đạo Huyền Linh.
Quang Minh, Chính Minh đồng thanh quát lên vung kiếm, nghiêng người né sang hai bên đồng thời
xuất thủ kích vào hai bờ vai của Lệ Quân, lão đạo Huyền Linh cũng bổ đến nghênh chiến.
Trí Mẫn đã phi thân xuống đứng trước đầu ngựa, giơ tay tuốt kiếm. Lúc này thấy thế công mãnh liệt của ba lão đạo bổ về Lệ
Quân. Nàng chợt giật mình biến sắc.
Nhưng nhớ lại lời khiêu chiến của Quân tỷ tỷ. Nàng bỗng cảm thấy không tiện xen vào.
Do đó, nàng quay sang nhìn Trung Cương một lượt. Thấy Cường ca ca vẫn điềm tĩnh ngồi trên lưng ngựa, không lộ phản ứng gì. Nàng đành phải hoành
kiếm đứng xem trận chiến.
Chỉ thấy Lệ Quân hừ lên một tiếng, bờ
vai vụt qua, thế kiếm đột biến. Nàng diễn ngay thế Tinh Nguyệt Giao
Hung, phân ra nghênh đón lấy hai thanh trường kiếm của Quang Minh, Chính Minh. Quang Minh, Chính Minh biết rõ sự lợi hại của thanh đoản kiếm
trong tay Lệ Quân, cả hai đồng thanh thét lên một tiếng, chuyển bộ,
nghiêng người trầm kiếm né tránh.
Hai gã đồng thời lùi hơn năm bước.
Lúc ấy lưỡi kiếm của Huyền Linh lão đạo cũng đã bổ đến sát mặt của Lệ Quân.
Thực ra thế công của Lệ Quân đánh vào Quang Minh và Chính Minh là hư chiêu.
Kích vào Huyền Linh mới là thực. Nàng quát lên một tiếng, ưỡn người,
ngước mặt, thanh đoản kiếm trong tay liền dựng đứng lên theo thế Nhất
Trụ Kình Thiên. Chiêu thức biến hóa nhanh tựa như điện xẹt.
Huyền Linh lão đạo có ý liều mạng đánh bừa, do đó thế kiếm của lão vẫn không thay đổi.
Coong! Lửa văng tứ phía. Thanh trường kiếm của Huyền Linh lão đạo cùng với
tiếng va chạm đã gãy làm đôi. Tuy nhiên, lão vẫn không hề nao núng. Lão
gầm lên một tiếng, cổ tay phải bỗng trầm xuống nhanh như điện xẹt, thanh kiếm gãy trong tay điểm thẳng về phía huyệt Đan Điền của đối phương.
Cùng lúc ấy Quang Minh, Chính Minh cũng xuất chiêu đâm vào hai vai của
Lệ Quân. Lúc này Lệ Quân ba mặt thọ địch, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Trung Cường thấy vậy thất kinh. Chàng quát lên một tiếng. Vội vàng phi thân
xuống ngựa, Trí Mẫn cũng hốt hoảng kêu lên, đồng thời cả người lẩn kiếm
tựa như một mũi tên bắn vọt về trước.
Ngay lúc thiên cân nhất
phát. Bóng kiếm trùng trùng, hàn quang bao phủ quanh. Bỗng Lệ Quân quát
lên một tiếng, thân người bỗng như làn điện cúi gập xuống. Thanh tiểu
kiếm điểm thẳng vào đoạn kiếm trên tay của Huyền Linh. Đồng thời mượn
lực chuyển bộ sang ngang. Sau đó, thân nàng vòng lại và bay vọt đi như
Thoát Huyền Chi tiễn.
Trung Cường thấy vậy lập tức dừng lại, Trí Mẫn thấy vậy cũng vội vàng thu kiếm.
Hai thanh trường kiếm của Quang Minh, Chính Minh đồng thời kích vào khoảng
không, thế công của Huyền Linh vẫn không hề thay đổi. Lão vẫn nhào lên.
Lao thẳng vào hai thanh kiếm của hai đệ tử. Hai lão đạo thấy vậy thất
kinh, cùng kêu lên thất thanh và vội vàng giơ tay, cất cao thanh kiếm
chĩa thẳng lên không.
Lão Huyền Linh dùng nội lực quá mạnh, cả ba đều hết sức dốc lòng tiêu diệt đối phương, nên không tài nào kịp thu
thế công. Do đó, cả ba dường như cùng lúc nhảy bổ vào nhau, dồn thành
một khối, hai thanh kiếm của lão đạo giơ thẳng lên cao cũng va vào nhau
phát ra một tiếng chói tai, lửa văng tứ phía.
Ba lão đạo va chập
vào nhau, chỉ thấy đất trời xoay chuyển. Mắt nổ đom đóm tựa như có vạn
vì sao đang nhảy múa, lại thêm nỗi sợ Lệ Quân tiếp tục tấn công, tuy đau nhưng cả ba vội vàng tách ra ba hướng hoành kiếm hộ thân phòng người
truy kích.
Ngay lúc ấy, bỗng có tiếng hú chói tai từ giữa tòa đạo quan trên núi vọng xuống.
Ba lão đạo nghe tiếng hú, bỗng phấn chấn tinh thần, lập tức cả ba quay lại ngóng về phía Quan Hồ quan.
Ba người Trung Cường cũng chú ý nhìn xem, thì thấy giữa ngọn núi có một
bóng người đang men theo các bậc thang uốn khúc lao xuống như bay, khí
thế tựa như đại bàng qua núi, người ấy lao thẳng về phía mấy người đang
đứng.
Dần dần có thể nhìn rõ người đang phóng xuống. Người này không ai khác ngoài Quan Hồ quan chủ Địch Anh.
Đột nhiên có tiếng rầm rập như tiếng mưa rơi trên nền đá phát ra từ phía Quan Hồ quan.
Ngay lúc Quan Hồ quan quan chủ Địch Anh vừa đến xuống giữa sườn núi, thì từ
phía sau lưng, từ nơi tòa đạo quan bỗng xuất hiện mấy mươi đạo sĩ áo
xám, ào ào lao xuống như nước vỡ bờ.
Lúc này quan chủ Địch Anh đã đến tới nơi, hai ống tay áo rộng của lão phất nhẹ một lượt, thân lão
liền nhẹ nhàng đáp xuống cạnh lão đạo Huyền Linh.
Đầu tiên lão ta quay sang nhìn lão đạo Huyền Linh, thấy lão ta trong tình trạng bưu đầu sứt trán, lão lại quay sang nhìn hai tên đồ đệ. Trông thấy cả hai cũng
chẳng kém gì sư thúc của chúng, ai nấy đều mặt xanh mũi đỏ.
Huyền Linh lão đạo trông thấy Quan Hồ quan quan chủ, lão mừng rỡ nói:
- Khải bẩm quan chủ, khi trên hiệp cốc chính là tên tiểu tử này. Là kẻ đã ra tay sát hại hai vị trưởng lão của bổn phái.
Vừa nói lão vừa đưa tay trỏ vào Trung Cường lúc này đang đứng giữa hai thiếu nữ.
Quan Hồ quan quan chủ Địch Anh sắc mặt hầm hầm, lão đưa cặp mắt lạnh lẽo như điện quét về phía ba người trước mặt. Sau đó, lão ngửa mặt lên trời cất lên một tràng cười lạnh lẽo. Sau đó lão lên giọng tỏ vẻ khinh thường:
- Ta cứ tưởng là nhân vật ba đầu sáu tay nào đó ghê gớm lắm, hóa ra là ba tên nha đầu tiểu tử chưa rụng lông măng, chưa ráo máu đầu, vắt mũi chưa sạch này đây!
Giọng nói của lão vừa cao ngạo vừa ngông cuồng.
Tuy đã biết Trung Cường là người ra tay giết chết hai vị trưởng lão của
phái Cùng Lai, nhưng lão vẫn không hề xem ba người ra quái gì cả. Do đó
có thể thấy rằng công lực của Địch Anh lão đạo tất nhiên phải có điều
chi khiến người khác phải khiếp vía hoan hô, nên lão ta mới tự tin như
vậy.
Trung Cường nghe xong những lời của lão đạo Địch Anh vừa
nói, lửa giận trong người chàng bốc cao, đôi mày kiếm của chàng chợt
nhướng lên, chàng lập tức cười lạnh nói:
- Đạo trưởng là người
đứng đầu Quan Hồ quan, tất nhiên sẽ là người hữu đạo thâm sâu, tự nhiên
phải biết thiện ác, phân được thị phi, và có lẽ đạo trưởng cũng biết
những điều tối kỵ của đạo gia đó là tham cuồng ...
Quan Hồ quan chủ không để cho Trung Cường nói hết, lão khẽ vuốt râu tỏ vẻ khinh nhờn, cất tiếng:
- Tên tiểu tử vô tri ngông cuồng này, dám to gan giảng kinh cho đạo gia ...
Lệ Quân không sao nhẫn nại được nữa. Không đợi cho lão ta dứt câu, nàng
liền quát lên một tiếng, phi thân vọt ra. Đôi mày ngài nhướng cao, nàng
hoành kiếm phẫn nộ quát:
- Ngươi là lão đạo đã bất thông nhân tính, không hiểu đạo lý, hà tất phải nhiều lời.
Hãy mau mau tuốt kiếm ra, nếu không thì khách qua đường sẽ vây đến càng lúc càng đông.
Địch Anh lão đạo đưa mắt nhìn quanh một lượt, quả nhiên hai đầu quan đạo
cách xa tám, chín chục trượng đấu, không ít người đi đường đang tò mò
đứng đấy. Bọn đệ tử trong đại quan kéo xuống cũng thật nhiều.
Nhìn xong, lão bỗng cất lên một tiếng cười cuồng nộ và lại cao ngạo nói:
- Mấy mươi năm nay, đạo gia chưa dùng qua thanh trường kiếm ở sau lưng,
đối phó với một con nha đầu như ngươi, hà tất phải dùng binh khí.
Lệ Quân nghe vậy lửa giận bốc lên, nàng quát lên một tiếng, chĩa thẳng mũi kiếm về phía mặt của lão đạo Địch Anh, lao vào công kích, khí thế vừa
mạnh vừa nhanh, mang theo một đạo kình phong nho nhỏ.
Quan Hồ quan chủ cười lên ngạo mạn, tay áo của lão khẽ phất, thân ảnh của lão bay vọt sang bên.
Lệ Quân thấy vậy, cười nhạt một tiếng thanh đoản kiếm trong tay bỗng biến
thành thế Bạt Thảo Tầm Xà vẽ lên một vòng bán nguyệt sáng loáng, tiếng
gió rít lên, trong chớp mắt kiếm đã tới nơi.
Thân ảnh của lão
Địch Anh vừa chạm đất, thanh đoản kiếm đã đến nơi. Lão giật mình chột
dạ, bất giác buột miệng kêu một tiếng tỏ vẻ vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, lão vội lộn nhào ra phía sau khoảng ba thước. Sau đó, lão liền dấn lên
thi triển ngay công phu Nhất Song Không Thủ Nhập Bạch giản, song đấu
cùng với đoản kiếm của Lệ Quân.
Lệ Quân phẫn nộ hừ lên một tiếng, sau đó nàng vận lực cho xuyên vào thanh kiếm, ánh hàn quang sáng tỏa
một vùng, nàng công liền ba thế, bóng kiếm vẽ lên muôn vạn tinh quang
trùng trùm như núi hoành tảo bốn phương.
Quan Hồ quan chủ cả đời chưa hề thấy qua loại kiếm pháp dũng mãnh như thế này.
Nếu năm xưa lão ta không ngộ được tinh hoa của chưởng và kiếm pháp, thì lúc này e rằng khó lòng mà thoát khỏi mạng vong.
Lệ Quân công liền ba chiêu vẫn chưa ép được Địch Anh lão đạo thoái lui,
lòng nàng bỗng sinh cảnh giác không dám lơ là. Bởi có lẽ nàng biết đối
phương là tay có hạng.
Chăm chú quan sát Lệ Quân, Trung Cường không ngờ rằng quan chủ sử dụng đôi tay không mà lại có thể đánh đồng với Lệ Quân tỷ tỷ.
Trí Mẫn chống kiếm chăm chú đứng nhìn, lo lắng cho Lệ Quân, tim nàng lo
lắng, lòng bàn tay ngọc đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng thấy rằng nếu lão đạo
Địch Anh tuốt trường kiếm ra, e rằng Quân tỷ tỷ không phải là đối thủ
của lão.
Nhìn vào trường đấu lúc này, bóng chưởng như núi, ánh
kiếm như lâm, kình khí luân chuyển, gió rít vù vù ... Thân ảnh của Địch
Anh lão đạo nhẹ nhàng linh hoạt, càng đánh càng hăng, khiến cho Lệ Quân
khó lòng thắng thế.
Trí Mẫn thấy rằng lúc này Quân tỷ tỷ vừa mới
chống trả lại ba lão đạo hợp lực tấn công, đã trải qua một lần nguy
hiểm, giờ đây đương cự thêm với Quan Hồ quan chủ thật là bất tiện. Do
đó, nàng quyết tâm ra thay thế Quân tỷ tỷ đấu với lão quan chủ.
Nghĩ vậy, nên nàng thầm nhắc lại mấy câu khẩu quyết mà Bích Tiêu tiên trưởng đã truyền cho nàng. Sau đó, nàng lớn tiếng quát:
- Quân tỷ tỷ, xin hãy dừng tay ngơi nghỉ một chút, tiểu muội sẽ đến thay tỷ.
Cùng với tiếng quát, nàng liền múa kiếm xông tới. Thế tiến của nàng không
nhanh không chậm, nhưng lại cương mãnh vô cùng, tựa như kình phong cuộn
tới.
Trung Cường thấy vậy giật mình kinh hãi bất giác bột miệng gọi:
- Mẫn muội, quay lại!
Nghe thấy tiếng quát của Trí Mẫn, Huyền Linh lão đạo cũng quát lên một
tiếng, đồng thời lão ta giật phắt thanh gươm của Quang Minh. Lão hùng hổ xông ra ngăn trở Trí Mẫn.
Trong chớp mắt, mũi kiếm của lão đã đến gần kề gương mặt của Trí Mẫn.
Thân ảnh Trí Mẫn khẽ chững lại, thanh trường kiếm trong tay nàng khẽ vung
lên vạch lên một vòng bán nguyệt sáng loáng che mặt, và khẽ điểm vào mũi kiếm của lão đạo Huyền Linh.
Choang! Một tiếng vang lên khe khẽ, mũi gươm của lão đạo Huyền Linh đã bị Trí Mẫn điểm lệch sang một bên.
Đôi mắt phượng của Trí Mẫn bỗng lóe sáng ra chiều tức giận. Nàng quát lên
một tiếng lanh lảnh, trường kiếm trong tay nàng nhanh như điện xẹt quét
về phía cổ tay phải của lão đạo.
Huyền Linh lão đạo chỉ thấy mắt
chợt hoa lên, hơi gió lạnh đã kề bên cổ tay, lão hoảng hốt há miệng kêu
lên một tiếng kinh hồn bạt vía, buông rơi kiếm nhảy vọt về sau. Mồ hôi
lạnh túa ra như tắm.
Trí Mẫn lại tiếp tục bổ nhào về phía Lệ Quân và lão đạo Địch Anh lúc này đang đấu nhau quyết liệt.
Địch Anh thấy vậy, cất lên một tràng cười ngạo nghễ, nói với Trí Mẫn:
- Ha ha ha ... Đạo gia đây cũng thử thêm kiếm của con nha đầu này, để xem đã đạt đến mấy thành hỏa hầu.
Tiếng nói chưa dứt, lão đã vọt ra khỏi vòng bỏ lại Lệ Quân quay sang bổ về
phía Trí Mẫn. Đồng thời hai bàn tay của lão xông lên cuồn cuộn vẽ ra vô
số hình tròn hư hư thực thực.
Lệ Quân thấy vậy đại nộ, quát lên định xông vào tiếp tục tấn công ...
Đang lúc ấy thì nàng thấy Trí Mẫn bỗng xoay tròn vun vút, ánh kiếm trong tay nàng cũng xoay tròn cùng thân thể, vẽ lên một cột sáng lạ kỳ. Sau đó
thanh trường kiếm bỗng dừng lại, ánh hàn quang cuồn cuộn đột nhiên biến
mất.
Địch Anh lão đạo cười nhạt một tiếng, song chưởng của lão
xòe ra như vồ như bổ, lão xuất thủ nhanh như chớp giật, phân làm hai
hướng chộp lấy cổ tay cầm kiếm và bờ vai ngọc ngà của Trí Mẫn.
Trung Cường và Lệ Quân thấy vậy thất kinh, không nén được, bất giác cả hai cùng kêu lên lo lắng.
Địch Anh lão đạo thấy Trí Mẫn vẫn không hề né tránh, lão hừ lên giận dữ.
Song thủ của lão đột nhiên biến thế hóa thành muôn vạn móc câu trùng
điệp bao phủ lấy xung quanh Trí Mẫn.
Cùng lúc với lão biến thế
xuất chưởng, thanh trường kiếm trong tay Trí Mẫn bật vút lên điểm thẳng
về phía yết hầu của lão, hàn quang vút đi tựa như chớp giật nhanh đến
không ngờ.
Địch Anh lão đạo giật mình biến sắc, lão vội nghiêng người nhảy vọt sang một bên.
Thanh trường kiếm vẫn tấn công tới không đổi.
Trí Mẫn thấy lão đạo lao đi, đôi mày ngài của nàng chợt nhướng cao. Sau đó nàng quát lên một tiếng vung tay công tới ...
Xoạt! Cùng với tiếng kêu là một miếng vải màu xám lắt lay trong gió, từ từ
rơi xuống mặt đất. Thì ra chiếc đạo bào của Quan Hồ quan chủ đã bị Trí
Mẫn cắt đi một mảnh.
Trí Mẫn lập tức dừng ngay thân ảnh, hoành kiếm đứng chờ không đuổi theo truy kích.
Lúc này Trung Cường và Lệ Quân thấy vậy ngây người kinh ngạc. Nghĩ đến lời
đồn đại trong giang hồ về kiếm thuật quán tuyệt võ lâm của Bích Tiêu
tiên trưởng, xem ra quả thật không hư.
Hôm nay Trí Mẫn thi triển
hai chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều thần bí lạ kỳ, chứa đựng vô số huyền
cơ, khi tịnh thì như nước chết, khi nhanh thì tựa sấm giật gió gào. Nhẹ
nhàng uyển chuyển quả là loại kiếm pháp tuyệt luân có một trên đời.
Bọn Huyền Linh và mấy mươi đạo sĩ của Quan Hồ quan ai nấy đều há mồm trợn
mắt lạnh toát cả hồn. Cả bọn đều không thể ngờ rằng quan chủ kiếm song
tuyệt khó ai có thể thắng được, giờ đây lại không chế ngự được đối
phương chỉ là một bạch y thiếu nữ. Do đó, cả bọn đều rùng mình ớn lạnh
khi nghĩ đến chuyện phải đương đầu với vị tiểu cô nương.
Hai nhóm người tụ tập xem.
Ở hai bên đường, trong số họ cũng có nhân vật trong giới võ lâm, lúc này cũng đang cất tiếng luận đàm tán thưởng.
Địch Anh lão đạo đáp người xuống đất cúi xuống nhìn tấm đạo bào, lão tức
giận tím mặt, râu tóc run run, toàn thân như lên cơn sốt. Đôi mắt hổ của lão trừng lên, quắc ra hai tia điện lạnh tỏ vẻ kinh dị nhìn về phía Trí Mẫn.
Lúc này lão nghe tiếng tán thưởng bên ngoài, bất giác đỏ
bừng gương mặt. Sau đó lão ngước mặt lên nhìn, phát ra một tràng cười dữ dội và cất tiếng ngạo mạn nói:
- Bổn quan chủ cả đời dùng kiếm,
đây là lần đầu tiên gặp đối thủ. Mấy mươi năm nay không ai có thể sống
sót khi đi qua mười chiêu của ta.
Nói đoạn, lão ta nở một nụ cười che đậy sự xấu hổ và đưa ánh mắt quét về phía Trung Cường, Lệ Quân và
Khang Trí Mẫn tiếp tục lớn tiếng nói:
- Ba người các ngươi nghe
đây, bất cứ kẻ nào trong ba người các ngươi có thể thắng bổn quan chủ
nhất chiêu bán thức thì các ngươi lập tức có thể dắt ngựa bỏ đi ...
Lệ Quân thấy thái độ cuồng ngạo của lão đạo Địch Anh, nàng liền nổi cơn
thịnh nộ, không để cho lão ta dứt lời, nàng khẽ hừ lên một tiếng, cất
giọng khinh thường:
- Ý ngươi tự tin là có thể cản được bọn ta hay sao?
Địch Anh lão đạo đưa ánh mắt oán độc quét về phía Lệ Quân và Trung Cường,
sau đó lão lập tức cất lên một tràng cười lạnh buốt nghe như có vật nhọn xoáy vào trong tai. Đồng thời lão ta nhẹ nhàng đưa tay ra sau.
Xoạt! Hàn quang sáng ngời tỏa khắp xung quanh, thanh trường kiếm đã nắm chặt trong tay lão.
Trung Cường, Lệ Quân thấy vậy bỗng giật mình biến sắc, cả hai đều biết rằng
thanh trường kiếm trong tay lão là một thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng.
Tim của hai người đập loạn xạ không biết có nên thay thế Trí Mẫn đấu với lão ta hay không.
Trí Mẫn tâm địa sáng trong thuần hậu, lập tức lễ phép nói:
- Đạo trưởng là một vị quan chủ, nói ra không thể không giữ lời. Nếu vậy
thì ta sẽ thọ giáo mấy chiêu tuyệt học bất truyền của quan chủ trước
tiên. Xin đợi ứng hầu.
Quan Hồ quan quan chủ vốn là một cao thủ
mấy mươi năm dùng kiếm. Lúc này nghe vậy, đột nhiên lão biến sắc, lão
chỉ thấy Trí Mẫn thế kiếm hoàn toàn phù hợp với yêu cầu tối cao của kiếm thuật.
Lão vẫn không sao nghĩ được trong tình trạng võ lâm hiện nay, ai có thể giáo dục được một nữ đệ tử xuất sắc như thế này.
Lúc này, lão đạo Địch Anh đã hoàn toàn mất đi lòng tin chiến thắng, lão
chợt chột dạ đưa mắt nhìn quanh một lượt, lập tức cười ha hả và nói:
- Tiểu cô nương cứ yên tâm. Bần đạo quyết không nuốt lời đâu. Chỉ cần cô
nương chó thể tiếp được mười chiêu của bần đạo, bần đạo sẽ lập tức để ba người ra đi không hề ngăn trở.
Trí Mẫn tuy thần tính ngây thơ,
nhưng trí tuệ cực cao. Nàng đã sớm nhìn ra tâm ý của lão đạo là muốn
dùng công phu kiếm thuật mấy mươi năm của lão ứng phó mười chiêu, sau đó sẽ rút lui. Thế là nàng khẽ mỉm cười gật đầu đồng ý, nói:
- Được! Chúng ta hứa chắc một lời, vậy xin mời đạo trưởng xuất chiêu.
Địch Anh lão đạo cười ha hả đáp:
- Bần đạo niên kỷ bát tuần, tóc bạc mày sương, lẽ nào lại giành phần tiên động hay sao?
Ngươi hãy tận lực xuất chiêu được rồi.
Tiếng nói của lão vẫn vang như sấm, nhưng thái độ cuồng ngạo đã hoàn toàn mất tăm, không còn hiện ra trên mặt lão.
Trung Cường và Lệ Quân nghe khẩu khí của lão đạo Địch Anh từ đạo gia đổi
thành quan chủ, từ quan chủ lại chuyển thành bần đạo. Xem ra lão ta đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tựa như đã lỡ ngồi trên lưng cọp khó lòng bước xuống.
Lão đạo Huyền Linh sau khi đối chọi một
chiêu với Trí Mẫn, chút nữa thì mất mạng. Do đó, lão biết võ công của
bạch y thiếu nữ thuộc hạng bất phàm. Giờ đây, thấy Hồ Quan quan chủ biến đổi thái độ, lão cũng nhận ra lão đạo Địch Anh đang trong hoàn cảnh bất cầu hữu công, mà chỉ cần chuyện qua êm thắm đỡ phải mất mặt, chỉ cần
qua được mười chiêu để giữ vững danh tiếng một đời. Trí Mẫn thông minh
xuất chúng trí tuệ hơn người, lẽ nào không thể nhìn ra tâm ý của lão đạo Địch Anh. Nàng chỉ khẽ mỉm cười nhã nhặn, nhận lời thách đầu.
Thanh trường kiếm trong tay nàng liền xuất ngay một chiêu Phượng Hoàng Xuất
Tổ kiếm hóa thành hai điểm sao lánh xông thẳng về phía hai vai của lão
đạo Địch Anh.
Địch Anh lão đạo biết rằng hôm nay đã gặp phải kình địch, nên lão ta đã đã ngưng thần chuẩn bị hết sức chu đáo, công lực
vận đủ vào tay, thấu tận mũi kiếm. Lão ta định dựa vào lợi thế của thanh bảo kiếm mà giành lấy phần thắng.
Lúc này thấy Trí Mẫn công kích vào vai, thanh trường kiếm của lão liền hoa lên nghênh chiến, thi triển ngay thế Phân Hoa Phất Liễu, với ý đồ đánh gãy thanh kiếm của đối
phương.
Trí Mẫn phát giác thế kiếm của lão đạo Địch Anh không
những nhanh như chớp giật mà trong đó còn hàm chứa một luồng kình lực.
Nhất là kiếm khí lạnh băng rít vù vù cách mặt nàng chỉ trong gang tấc.
Nên đối với kiếm thuật cao siêu của lão, nàng càng không dám lơ là nơi
lỏng.
Nàng liền chuyển thân dời bộ, trầm kiếm thuận thế quét ngang thắt lưng của lão đạo Địch Anh.
Lão đạo thấy Trí Mẫn xuất mấy chiêu chỉ thuộc loại tầm thường, không có gì
đặc sắc, bất giác hùng tâm của lão lại trỗi dậy, ngạo khí tái sinh. Lòng lão lại muốn tranh giành thắng lợi. Lão liền quát lên một tiếng, thế
kiếm bỗng biến, lão liền tập trung công phu khổ luyện mấy mươi năm của
mình công liền mấy thế tuyệt hiểm dũng mãnh vô cùng.
Thế kiếm nhanh như chớp giật, gió rít vèo vèo, hàn quang sáng léo, trong phút chốc bóng kiếm bao phủ quanh thân người Trí Mẫn.
Trong bóng kiếm trùng trùng như núi bỗng nghe tiếng Trí Mẫn quát lên, thanh
kiếm của nàng cũng vung lên loang loáng, tiếng rít vù vù, không ngơi
không nghỉ, điểm vào cổ tay cầm kiếm của lão đạo Địch Anh.
Trong
chớp mắt, thế kiếm của quan chủ Hồ Quan bỗng bớt phần dũng mãnh, đồng
thời ánh màn bạc vòng quanh Trí Mẫn cũng dần dần thu nhỏ. Lão ta né trái tránh phải thoái lui liên tiếp, lúc này lão ta bỗng lâm vào thế hiểm,
chỉ chống đỡ liên hồi không còn thời gian tấn công Trí Mẫn.
Đám đông phía ngoài không ngớt trầm trồ khen ngợi, mấy mươi lão đạo giật mình kinh hãi lóa mắt kinh tâm.
Quan chủ Hồ Quan quả không hổ là cao thủ mấy mươi năm dùng kiếm, tuy trong
tình thế hết sức hiểm nghèo, lão lùi lại phía sau nhưng thế chống đỡ vẫn không hề hoảng loạn.
Nhất là lão ta không hề kêu lên những tiếng thét kinh hoàng như những tay tầm thường trong lúc hiểm nguy.
Trí Mẫn chỉ muốn ứng phó với lão mười chiêu để sớm rời bỏ nơi này, lúc này
thấy lão đạo đã giữ thế thủ. Do đó nàng cũng không kiên quyết xuất độc
chiêu tấn công tiếp tục.
Lão đạo Địch Anh là tay lõi đời. Do đó
không thể nào không nhìn ra tâm ý của Trí Mẫn. Tuy thấy thế kiếm của đối phương không nhanh không gấp, nhưng phương vị mã bộ đều phối hợp hết
sức nhịp nhàng linh hoạt, không một sơ hở. Thấy vậy lão lấy làm rất lạ,
vì lòng lão định thừa lúc đối phương để hở khe trống, sẽ lập tức nhập
vào tấn công. Tuy nhiên thế kiếm của đối phương lại vô cùng hoàn hảo
không hề lộ ra một khe hở nhỏ.
Hai người cuộn vào vòng đấu, phút chốc mười hiệp đã đến.
Lão đạo Địch Anh bỗng bật cười ha hả, đồng thời hất mạnh tay áo, thân lão
bay vọt ra sau xa khoảng hai trượng, ra khỏi vòng đấu. Trí Mẫn thấy vậy
lập tức dừng ngay thân ảnh, ôm kiếm vòng tay, khiêm tốn nói:
- Kiếm pháp của đạo trưởng đời nay khó gặp. Sau khi bái lĩnh, quả thật bất phàm.
Địch Anh lão đạo ngước mặt lên không cười ha hả, tỏ ra sảng khoái. Do đó,
không thấy được sắc mặt đỏ hồng của lão sau một tràng cười, lão lại mỉm
cười và cất tiếng nói.
- Cuộc đời của bần đạo mấy mươi năm gặp được người có thể tiếp được mười chiêu của bần đạo, kể ra cô nương là người thứ nhất.
Trí Mẫn nghe vậy bất giác cười thầm trong bụng, vì sự huênh hoang, khoác lác của lão đạo này.
Lão đạo Địch Anh nói xong, liền quay sang bọn đệ tử lớn tiếng ra lệnh:
- Tránh ra nhường đường lập tức hồi quan!
Cùng với tiếng quát, lão phất tay thu kiếm, không đợi cho Trí Mẫn đáp lời,
lão vội phẩy mạnh tay áo bay vọt về phía tòa đạo quan trên núi không hề
ngoảnh lại.
Quần đạo thấy quan chủ bỏ đi, cũng hối hả cất bước,
thế như thác lũ mùa xuân nơi miền băng giá, cả bọn rầm rập kéo nhau chạy về phía tòa đạo quan nơi lưng núi.
Huyền Linh lão đạo và Quang
Minh, Chính Minh tự biết thế cô lực mỏng, cả ba cũng vội lẩn vào quan
đạo xa lánh hiện trường. Những người hiếu kỳ đứng lại xem đánh nhau bên
đường chỉ thấy ánh hàn quang loang loáng, bóng người phi vọt, chỉ có một số nhân vật thuộc giới võ lâm có một công phu tương đối khá mới có thể
nhìn được một ít chiêu thức, mọi người còn lại chỉ thấy mắt mình hoa
lên, chói mắt, giật mình, căn bản không nhìn ra thắng phụ.
Trí Mẫn cất tay thu kiếm, dùng khinh công bay vọt đến trước mặt Trung Cường và Lệ Quân cất giọng lo lắng nói:
- Chúng ta mau đi thôi! Người đi đường vây lại đông quá kìa.
Trung Cường và Lệ Quân liền quét mắt nhìn quanh, cả hai bất giác phì cười, Lệ Quân liền cất tiếng giải thích:
- Người xem đánh nhau đều tản hết rồi, người nam lên bắc, người bắc xuống nam. Họ không phải là đến đây vây lấy chúng ta, mà chỉ muốn lúc đi
ngang chúng ta được ngắm muội thêm mấy lượt nữa.
Trí Mẫn và Trung Cường nghe vậy đều mỉm cười.
Sau đó Trí Mẫn đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên gương mặt kiều diễm của nàng
ửng đỏ bởi lẽ dường như tất cả mọi người trên đường giờ đây ai cũng đều
đang ngắm nàng chăm chú, làm cho tiểu cô nương cảm thấy vô cùng bối rối.
Trung Cường ngước mặt nhìn lên không trung. Mặt trời đã xế về tây một đoạn, chàng liền lẩm bẩm như tự nói với mình:
- Sợ sinh chuyện, lại gặp phải phiền hà.
Nói xong chàng liền quay đầu nhìn sang thì thấy đôi mắt phương của Lệ Quân
uy mãnh, gương mặt hoa dường như có một lớp sương mỏng phủ lên. Mắt nàng đang chăm chăm nhìn về phía sau lưng của Trung Cường.
Chàng quay lại nhìn, đôi mắt của chàng đột nhiên lóe sáng.
Vì chàng thấy ở phía sau ba cỗ ngựa của mình không xa một đạo cô ăn mặc
đẹp tươi đang ngồi lặng yên trên lưng một cỗ ngựa hoa cao lớn.
Đạo cô tuổi độ hai mươi bốn, hai mươi lăm, gương mặt yêu kiều hình quả đào, da trắng như tuyết, mày liễu mũi thẳng, khóe miệng mỉm cười đôi mắt sắc như làn nước biếc sáng long lanh khiến người khác nhìn vào không cảm
thấy như bị mê hoặc quyến rũ.
Trên mớ tóc bóng mượt búi cao của đạo cô, giắt một cây trâm bằng thúy ngọc. Thân đạo cô khoác một chiếc đạo bào màu vàng sữa.
Vạt áo và hai lai áo được viền bằng màu hồng phấn, một ngọn phất trần cán
ngọc giắt xiên xiên bên bờ vai. Đôi mắt sắc như nước của đạo cô đang
ngắm Trung Cường chăm chăm đắm đuối, không hề chớp mắt.
Trung
Cường vừa thấy ánh mắt quyến rũ, gợi tình của đạo cô trên ngựa, tim
chàng bỗng đập lên thình thịch, gương mặt tuấn phút chốc bỗng đỏ bừng,
chàng vội trấn tĩnh và quay sang nói với Lệ Quân:
- Tỷ tỷ, thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta đi thôi.
Nói xong, ba người liền vội bước lên về phía ba cỗ ngựa của mình. Nhưng đạo cô vẫn ở yên trên lưng ngựa không động đậy mà cũng chẳng bỏ đi.
Ba người đến gần, bỗng ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhẹ từ phía người đạo
cô thoảng tới, mùi hương nhẹ nhẹ không nhạt, không nồng. Lệ Quân là
người mẫn cảm ngửi được mùi hương này bỗng chột dạ. Sắc mặt chợt biến,
nàng khẽ hừ lên một tiếng và trừng đôi mắt phượng nhìn về đạo cô.
Trí Mẫn cũng đã thấy đạo cô từ trước nhưng nàng không chú ý lắm đến người
này, lúc này nghe tiếng hừ tỏ vẻ khó chịu và sắc mặt của Lệ Quân nàng
mới phát giác ra đạo cô xinh đẹp mê hồn trên lưng ngựa đang đắm đuối
nhìn Cường ca ca.
Không hiểu tai sao Trung Cường càng tiến về
phía trước chàng càng cảm thấy tinh thần hoảng loạn, ý nghĩ rối bời.
Chàng không dám nhìn vào đạo cô dù chỉ một lần.
Lệ Quân thấy thần sắc bất an của Trung Cường, nàng bỗng tư lự nghi ngờ, Trí Mẫn lòng dạ
sáng trong thuần khiết thấy Cường ca ca lúc này nàng cũng ngạc nhiên.
Trí Mẫn cảm thấy vị đạo cô thuộc thành phần tiết chí khổ tu, nhưng lại ăn
mặc sặc sỡ diễm lệ quả là khó coi, hơn nữa lại ghì cương ngựa ngẩng cao
đầu, nhìn người ta chăm chú.
Đây nhất định là người không giữ thanh quy.
Nàng bèn trầm sắc mặt và quay sang nói với Lệ Quân:
- Tỷ, chúng ta đi!
Nói đoạn, bờ vai của nàng khẽ động, nàng đã phi thân dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa.
Lệ Quân, thấy trời đã xế bóng, không còn sớm nữa, nàng cũng không muốn đa
sự làm gì. Nghe tiếng giục của Trí Mẫn, nàng liền quay sang đạo cô lạnh
lùng hừ thêm một tiếng và cũng phi thân lên ngựa.
Đôi mắt liêu
trai của đạo cô diễm lệ khẽ lướt sang gương mặt của Lệ Quân một lượt và
sau đó đạo cô bỗng cất lên một tiếng cười khinh bạc khe khẽ, lạnh lùng.
Trí Mẫn và Lệ Quân tuy cũng nghe được tiếng cười lạnh lùng khinh bạc ấy,
nhưng không muốn rầy rà sinh chuyện bỏ lỡ hành trình nên hai người nén
lòng giả như không hề nghe thấy, cả hai ngồi trên lưng ngựa, âm thầm nén giận.
Trung Cường không nhìn đạo cô, cũng không nhìn Lệ Quân chàng chỉ âm thầm lên ngựa ngồi vững trên yên.
Đột nhiên nghe thấy đạo cô diễm lệ cười nhạt một tiếng và lên giọng hỏi:
- Cường tướng công, có hai cô nương đẹp như hoa bên mình liền không nhận ra bổn tiên cô đây rồi!
Trung Cường bị đạo cô trách vậy chàng bỗng ngây người.
Trí Mẫn nghe xong, bất giác cũng ngơ ngác không hiểu.
Chỉ có lửa giận trong tim Lệ Quân khó mà kìm chế. Đôi mày kiếm của nàng bỗng nhiên cau lại, nàng hừ lên một tiếng và quát mắng:
- Thật không biết xấu hổ, ai quen biết ngươi.
Lệ Quân đã bị chọc cho lửa giận bốc cao lúc này nàng đã bừng bừng phẫn nộ, quát lên một tiếng vung tay tuốt thanh Bạch Sương kiếm nắm chặt trong
tay.
Đạo cô thấy Lệ Quân dường như đã bị khêu lên lửa nóng.
Đạo cô cũng quát lên một tiếng và nói:
- Không cho ngươi nếm mùi khổ ải, ngươi làm sao biết được lợi hại của bổn tiên cô.
Cùng với tiếng quát đạo cô đồng thời thúc ngựa tiến lên xông thẳng vào Lệ Quân.
Lệ Quân thấy đạo cô phóng ngựa đến bất giác nàng cười nhạt một tiếng, ngồi chắc trên ngựa thủ thế đợi chờ.
Đạo cô thúc ngựa phi đến gần tới, cây phất trần trong tay thuận thế quét
đi, kèm theo vô số những đạo kình phong cuộn thẳng vào huyệt Ngọc Nhũ
của Lệ Quân.
Lệ Quân tức giận không hề chú ý đến mặt mình lúc này đang đỏ hay xanh, đôi gót sen của nàng móc chặt vào bụng ngựa, Lệ Quân
đã đến cận kề phía sau lưng con ngựa hoa của đạo cô, nàng thét lên một
tiếng lạnh lùng, vung kiếm đâm thẳng về phía đạo cô, đạo cô thấy vậy
thất kinh, liền thúc ngựa lao nhanh về phía trước.
Đám người hiếu kỳ thấy vậy hoảng loạn cuống cuồng chạy dạt về phía hai bên đường để né tránh cho khỏi bị ngựa dẫm phải. Tiểu Bạch là một cỗ bảo mã, Lệ Quân
lại thạo mã chiến này dễ gì để cho đạo cô thoát khỏi tầm tay, do đó nàng lại quát lên thúc ngựa đuổi theo. Thanh đoản kiếm lại xuất tiếp một
chiêu Bạt Vân Kiến Nhật, quét về phía sau thắt lưng của đạo cô.
Đạo cô quay đầu nhìn lại thấy vậy, mặt mũi biến sắc, ả cũng quát lên một
tiếng thân ảnh vọt lên rời xa yên ngựa bắn thẳng về phía quần chúng bên
ngoài quan đạo.
Do người đi đường quá đông, Lệ Quân không tiện
truy kích hơn nữa từ này đến giờ Trung Cường vẫn một mực lặng yên không
nói một lời, nên lòng nàng cũng có chút bất an.
Do đó, nàng ghìm cương thu kiếm lập tức cất giọng khinh thường nói:
- Đồ không biết xấu hổ, không giữ thanh quy.
Đạo cô diễm lệ đứng giữa đám đông, mặt mày vẫn điềm nhiên như không có sự
gì xảy ra, đợi Lệ Quân nói hết, ả ta cười lên một tràng oán độc lạnh
lùng và cất tiếng nói:
- Con tiện tỳ kia, rồi sẽ có một ngày Diệu Diệu tiên cô sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại.
Ngươi hãy chờ đấy.
Lúc này Trí Mẫn đã thúc ngựa lên kế cạnh Lệ Quân. Nàng lập tức giận dữ nói:
- Tỷ tỷ hà tất phải tức giận những hạng người này, chúng ta đi!
Trung Cường cảm thấy đạo cô diễm lệ có lẽ là hơi bị điên điên, nếu không tại
sao giữa đám người bu đen bu đỏ lại lên tiếng thân thiết gọi nam nhân
một cách bậy bạ như vậy?
Do thấy tỷ tỷ đã ra tay trừng trị, chàng cảm thấy cũng không nên nói thêm làm gì.
Lúc này chàng cũng thúc ngựa lên gần Lệ Quân mỉm cười và nói:
- Tỷ tỷ, trời không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh lên thôi vị đạo cô này nhất định là hơi bị điên.
Lệ Quân lại ném về phía đạo cô đang đứng trong đám đông một cái nhìn căm
giận. Sau đó nàng thu kiếm lại, giật mạnh dây cương cho ngựa chạy song
song với ngựa của Trung Cường và Trí Mẫn. Cả ba lên đường quan đạo men
theo chân núi đi thẳng xuống hướng nam.
Đám đông bên đường cũng từ từ giải tán.
Trung Cường ngồi trên lưng con Ô Long phóng tới như bay chàng nhớ lại đạo cô
lúc nãy gọi mình là tướng công trong lòng chàng bỗng bất giác cười thầm
cho sự việc kỳ quặc ấy.
Lệ Quân hoài nghi về lời nói của đạo cô
lúc nãy, nhưng nàng nhớ lại Sưu Xuân tiên tử và Diệu Diệu tiên cô đều
nói mình là nổi ghen do đó lòng nàng cũng cảm thấy có phần không yên, vì nàng nghĩ rằng không biết ái ý của mình có lộ ra thật như họ nói không?
Khang Trí Mẫn cũng đang âm thầm nghĩ ngợi, nàng cảm thấy rằng chỉ sau mấy
ngày không gặp, Cường ca ca của mình đã quen được vô số những người lạ.
Trong đó kể luôn Lệ Quân và Doanh Doanh. Nên đương nhiên nàng cũng hoài
nghi Cường ca ca có quen biết với vị đạo cô xinh đẹp mỹ miều lúc nãy.
Phần Lệ Quân nhất mực say đắm Trung Cường càng nghĩ càng giận và càng
nghĩ nàng càng không yên tâm. Nhẫn nại một hồi nhưng vẫn không thấy
Trung Cường tỏ ý giải bày, nàng không kiên nhẫn được nữa bèn cất tiếng
hỏi, tỏ vẻ không vui:
- Cường đệ đệ, vị đạo cô đó quen biết đệ đệ thật sao?
Trung Cường nói:
- Từ trước đến nay chưa từng gặp mặt.
Lệ Quân nghe vậy ngơ ngác và lấy làm khó hiểu hỏi tiếp:
- Thế tại sao ả lại biết đệ họ Cường.
Trung Cường bị hỏi dồn, chàng chợt chau mày ngạc nhiên và lẩm bẩm như hỏi chính mình:
- Đúng rồi, làm thế nào mà vị đạo cô này biết họ của ta được chứ?
Lệ Quân, Trí Mẫn thấy thần sắc ngạc nhiên, ngơ ngác của Trung Cường nàng cũng không tiện hỏi thêm.
Ba người trong lòng dường như đều có tâm sự. Do đó, không ai trao đổi gì
với nhau mà chỉ âm thầm tiến lên phía trước. Mỗi người đeo đuổi ý nghĩ
riêng cho mình. Ba ngựa phi một cách điên cuồng, do đó mồ hôi trên mình
ngựa cũng đã bắt đầu rịn ra, lỗ mũi thở ra đã thấy hai luồn hơi nước.
Tuy nhiên tốc độ của cả ba vẫn không hề suy giảm.
Lúc này mặt trời đã khuất sau dãy núi, ráng hồng trên cao đã từ từ nhạt bớt, bóng hoàng hôn đã đến cần kề.
Đưa mắt nhìn ra xa xa, thì đã thấy vọng lầu cao to của Thổ Dương thành thấp thoáng hiện ra.
Trung Cường bỗng giật mình lo lắng bởi lẽ chàng cảm thấy kỳ quái. Theo quan
đạo mà đi thì không cách nào có thể gặp được hành tung của Khôn Long lão tiền bối. Cứ đi thế này có ích lợi gì.
Nghĩ như vậy, chàng liền quay sang nói với Lệ Quân:
- Tỷ tỷ, nếu như cứ vòng theo đường cái như thế này nhất định chúng ta sẽ mất dấu của Khôn Long tiền bối.
Lệ Quân, Trí Mẫn đều cảm thấy có lý, cả hai đồng thời gật đầu xác nhận.
Ba người liền thúc ngựa tiến lên, phút chốc đã bước hẳn lên đường, không
còn đi men theo như trước. Cả ba cho ngựa theo đường lớn chạy thẳng về
phía Thổ Dương thành.
Cách thành khoảng mười mấy dặm, thì đã có
thể thấy được bốn chiếc đàn to treo ở cổng thành đang không ngớt lắc lư
theo gió, trong thành đèn đuốc sáng trắng, hắt lên sáng cả một vùng trời rộng lớn. Ba người thấy vậy biết rằng Thổ Dương là một đại thành hết
sức phồn hoa!
Một chốc sau ba người đã đến gần cổng thành, cổng
thành cao to, đá lớn trải đường phẳng lỳ tít tắp, quan binh giữ thành
binh giáp sáng ngời, đao thương sáng loáng. Ba người liền gò cương thu
bớt tốc độ cho ngựa từ tốn cất bước tiến vào trong thành.
Quan
binh gác cổng vừa thấy lối phục sức của ba người thì biết ngay ba thanh
niên tuấn mỹ này là người từ vùng quan ngoại đến. Tất cả quan quân đều
đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn ngắm Lệ Quân và Trí Mẫn. Dường như họ đều cảm
thấy nam nữ quanh vùng quan ngoại đều xinh đẹp và tư cách hơn người.
Tổ tịch của Trung Cường là vùng Hà Nam, Trí Mẫn là người gốc gác ở Sơn
Đông, còn cả gia đình Lệ Quân là người từ Tô Bắc rời về Quan Đông. Nhưng tất cả cảnh cũ thời còn ấu thơ dường như đã không còn trong ký ức.
Từ lúc ba người vượt biển vào trong quan nội đến nay, cả ba đều có chung
cảm tưởng ở vùng quan nội khí hậu ấm áp, đô hội phồn hoa, cứ độ mấy mươi dặm là có một thành trì, đường xá lại rộng. Nếu có ngựa tốt, trong một
ngày có thể đi đến một huyện thị hoặc một thành đô, dọc đường còn có
không ít thị trấn không lo gì không tìm được nơi nghỉ dọc đường.
Ba người đi vào trong thành, trên đường phố của Thổ Dương thành quả là náo nhiệt khác thường, thương điếm mọc lên san sát, đèn hoa sáng trưng,
người đi đường đông vui tấp nập. Vì đang vào lúc thịnh của buổi chợ đêm.
Lệ Quân thấy cảnh náo nhiệt của phố xá Thổ Dương thành, tâm trạng không
vui từ khi gặp Diệu Diệu tiên cô vào lúc trưa đến giờ, giờ đây bỗng tan
biến hẳn, cùng với Trí Mẫn song song tiến bước khoan thai, nhìn trái
ngắm phải. Cả hai đều nở nụ thích thú. Trung Cường ngồi trên lưng ngựa,
đôi mắt tỏ ý nhìn quanh, lòng nghĩ trước tiên nên tìm một khách sạn phù
hợp.
Đa số những người đi lại trên phố đều dừng chân chú mục ngắm nhìn Lệ Quân và Trí Mẫn, âm thâm chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Bỗng lúc ấy, nơi đám đông bên đường chợt có tiếng nữ nhân vui mừng kêu lên:
- Cường thiếu hiệp.
Lệ Quân, Trí Mẫn đồng thời giật mình ghìm cương dừng lại, quay đầu đưa mắt nhìn xem. Thì thấy bên đường có một thiếu nữ áo lục váy dài đang vui
mừng vẫy ngọc thủ, đôi mắt mở to đang kinh hãi nhìn về phía ba người.
Xem ra thiếu nữ tuổi độ mười sáu, mười bảy, mặt hình quả đào, mày cong mắt
hạnh, mũi gọn miệng nhỏ, da trắng mịn, sắc mặt hồng hào chính khí, tỏa
ra một nét ngây thơ tinh nghịch.
Lệ Quân thấy vậy, đôi mày ngài
của nàng chợt cau lại, lửa ghen trong lòng chợt nhen lên, nhưng thấy nét thuần chính vô tà của thiếu nữ và thấy sắc mặt tươi cười đôn hậu của
Trí Mẫn, nàng liền lập tức thầm cảnh tỉnh mình là dứt khoát không nên
ghen bừa, ghen ẩu.
Nghĩ như vậy nên nàng cảm thấy lòng mình thanh thản, trên gương mặt đẹp của nàng lập tức cũng xuất hiện nét cười vui.
Lục y thiếu nữ thấy Trung Cường kinh ngạc đến độ không chào lại mình, bất
giác chiếc miệng xinh xinh của nàng bỗng tỏ ra phụng phịu, sắc mặt lộ
nét không vui và nói:
- Cường thiếu hiệp, không nhận ra ta à?
Trung Cường không thể nào ngờ rằng mình sẽ gặp phải vị tiểu cô nương vui tính ở đất này, do đó chàng bất giác ngây người kinh ngạc, nên không kịp
thời chào lại, lúc này chàng định thần lập tức mỉm cười và nói:
- Hóa ra Dị cô nương, nhị vị lão tiền bối cũng ở đây sao?
Dị Tú Nga thấy Trung Cường mỉm cười đáp lời, bất giác trên mặt nàng lại nở một nét cười tươi. Nàng lập tức gật đầu đáp:
- Phụ thân và mẫu thân đều ở đây cả, ở ngay trong khách điếm này này.
Vừa nói, nàng vừa đưa tay chỉ vào một khách điếm to ở gần đấy và nói tiếp:
- Cường thiếu hiệp, không vào thăm thân mẫu của ta sao, người cứ nhắc tới thiếu hiệp luôn, nói rằng thiếu hiệp đùa rất khả ái, rất thú vị.
Trung Cường biết Dị Tú Nga lại nhớ đến chuyện hôm nọ chàng đã nấp sau tảng đá để đùa với Vạn lão thái bà. Do đó, chàng cũng cười lên vui vẻ.
Chàng nghĩ hay là cùng thuê chung một khách điếm, mọi người ở chung với nhau
như vậy sẽ vui hơn. Chàng liền mỉm cười và quay sang Lệ Quân và Trí Mẫn
giới thiệu:
- Vị này là Ma Thiên Ngọc Nữ Ba Lệ Quân cô nương, còn vị này là sư muội của ta Khang Trí Mẫn cô nương.
Dị Tú Nga lập tức vui vẻ làm quen và mỉm cười đôn hậu thật thà.
Lệ Quân cũng mỉm cười, Trí Mẫn thân thiết chân thành nói:
- Dị cô nương, chúng tôi đang trên đường đi xuống phía nam. Nếu như mấy
người cùng xuống phía nam, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp
nhau.
Trên gương mặt khả ái của Dị Tú Nga bỗng xuất hiện một nét vui mừng, tỏ vẻ thích thú. Sau đó nàng liền giơ tay và nói:
- Nếu vậy thì sau này chúng ta sẽ gặp nhau.
Nói đoạn, liền nhìn sang hai bên và lại mỉm cười nói tiếp:
- Quý vị có chuyện thì xin cứ nhanh chóng lên đường, nếu không người đi đường vây lại càng lúc càng đông kia kìa.
Ba người liền đưa mắt nhìn quanh, quả thật chỉ nói với nhau mấy câu, mà
người đi đường đã bị nghẽn lại, và vây đến khá đông, do đó ba người liền vẫy tay về phía Dị Tú Nga và mỉm cười nói:
- Tạm biệt Dị cô nương.
Nói xong, ba người thúc ngựa tiếp tục tiến về phía trước, mấy người đừng ở
giữa đường liền vội vàng tránh ra hai bên nhường lối cho ngựa đi. Ba
người xuyên qua đường lớn, đi thẳng về phía cửa nam. Bởi lẽ Lệ Quân nói
muốn đi thêm đoạn nữa, do đó Trung Cường cũng cảm thấy không tiện nói
gì.
Ra khỏi cửa nam, bốn bề một màu đen tối, đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy cách đó khoảng hơn chục dặm, có hàng vạn ánh đèn hắt lên trên không. Trước mặt nhất định là một trấn lớn.
Ba cỗ ngựa
dường như đã hơi bị đói, vừa thấy ánh sáng phía trước, cả ba liền hí
vang như sấm dậy, phóng vó như bay về phía thị trấn.
Lệ Quân tự
thấy mình hơi quá đáng, do đó trong lòng cảm thấy bất an, vì vậy đối với chuyện Trung Cường quen biết với Dị Tú Nga nàng cảm thấy không tiện
chất vấn Trung Cường.
Trí Mẫn không hỏi Trung Cường, bởi vì nàng
thấy rằng từ khi Cường ca ca xuống núi đến giờ, gặp được một số võ lâm
tiền bối là chuyện hết sức tự nhiên, khó mà tránh khỏi.
Trung
Cường thấy Trí Mẫn và Lệ Quân không nói không rằng, mà chỉ lặng lẽ tiến
về phía trước, chàng cũng cảm thấy không nên giải thích phân bua làm gì. Ba người lặng lẽ thúc ngựa tiến lên, một chốc sau, đã đến bên một lữ
điếm trong trấn. Từ phía trong điếm có hai tên giúp việc hối hả chạy ra. Ba người bèn xuống ngựa, giao cương ngựa cho bọn giúp việc và lên tiếng hỏi:
- Mấy vị huynh đệ, gần đây có thấy một vị nữ hiệp đi ngang qua đây không?
Hai tên giúp việc vội cung kính đáp:
- Thưa không thấy người như vậy qua đây ạ!
Đôi mày kiếm của Trung Cường chau lại, gương mặt tuấn tú của chàng hiện lên, thần sắc lo lắng ưu tư.
Ba người cất bước theo tên giúp việc bước vào độc viện. Trong sân có có
trồng một ít hoa và cây cảnh, xem ra cũng tương đối trang nhã. Phòng
trên, nhà dưới đều đã lên đèn. Ba người bước vào phòng khách, tên tiểu
đồng phục dịch lập tức mang đến bày ra một bình trà thơm. Sau khi tên
phục dịch đi khỏi, Trí Mẫn dắt tay Lệ Quân cùng nhau đi thăm dò xem xét
các phòng trong nhà, cả hai trở lại, mặt mày đều vui vẻ, nói nói cười
cười, có lẽ mỗi người đã chọn được phòng vừa ý.
Ba người vừa rửa mặt xong thì bọn tửu bảo đã dọn xong một mâm rượu thịt hết sức thơm tho, thịnh soạn.
Lệ Quân, Trí Mẫn thấy Trung Cường có vẻ kém vui, biết ngay là chàng đang
lo âu về việc không đuổi kịp Lục Dã Khôn Long lão tiền bối. Do đó không
ai nhắc đến việc đã gặp Dị Tú Nga tại huyện thành Thổ Dương.
Trong lúc dùng bữa, ba người bàn bạc đôi chút về kế hoạch hành trình. Cả ba
thấy rằng, dựa vào hỏa hầu khinh công của Khôn Long tiền bối, nếu người
lên đường khi mặt trời chưa mọc, mặt trời lặn thì dừng lại nghỉ ngơ,
suốt dọc đường không gặp lôi thôi, phiền phức cản trở hành trình, e rằng lúc này người đã đi qua Tử Dương mất rồi.
Sau khi cơm nước xong
xuôi tâm trạng không được thoải mái cho nên Trung Cường về phòng, nằm
vật ra giường nghỉ ngơi. Chàng nghĩ cách làm thế nào để nhanh chóng bắt
kịp lão tiền bối một cách nhanh nhất. Suy nghĩ miên man, tâm tình sầu
khổ, bất giác chàng chìm vào trong giấc ngủ mông lung.
Trong lúc
mơ màng, chàng mơ hồ nghe thấy tiếng áo quần phất lên trong gió, tiếng
động hết sức khẽ khàng, luôn trong gió nhẹ đang dần dần tiến về phía
này.
Chàng bỗng chột dạ, nhẹ nhàng nhảy vọt khỏi giường cất bước
về phía sau nhà. Chàng khe khẽ đẩy cửa bước về phía sau nhà. Chàng khe
khẽ đẩy cửa sổ ra, đầu ngón chân chàng khẽ điểm xuống đất, phi thân vọt
ra cửa sổ, đáp xuống khu vườn sau nhà trọ. Chàng khẽ nhún mình, bay vọt
lên nóc nhà và ẩn thân vào một góc tối.
Chàng đưa mắt nhìn quanh
một lượt, thì thấy một bóng phụ nữ nho nhỏ, thướt tha đang ở phía trước
mấy dãy nhà bên cạnh. Bóng người đang đi theo lối lộc hành hạc phu,
thoắt ẩn thoắt hiện tiến về phía trước, không hề phát ra một tiếng động
nhỏ tựa hồ như lá rụng trên bông.
Chàng chợt cau mày, nheo mắt vì cảm thấy khinh công của người đang đến quả là bất phàm.
Xem cách đi đứng người này đến đây nhất định phải có mưu đồ gì đó.
Thân ảnh nhỏ gọn thướt tha của đối phương bỗng dừng lại đứng trước một góc
vắng, đưa mắt nhìn quanh một lượt định hướng và sau đó phi thân vọt
thẳng đến trước gian phòng mà Trung Cường đang nấp trên đỉnh nóc.
Trung Cường thấy vậy giật mình, chàng nhanh nhẹn lùi về phía sau, dán người
sát vào hốc tối, chỉ ló đôi mắt ra ngoài xem xét. Bóng thiếu nữ thướt
tha nọ không ai khác, mà lại chính là Diệu Diệu tiên cô, người mà chàng
đã gặp phải ở trước Quan Hồ quan vào buổi trưa hôm nay. Trung Cường xem
xong, lòng chàng bỗng sinh ác cảm đối với bóng người vừa đến, bất giác
chàng thầm hừ lên một tiếng tỏ vẻ bực mình. Diệu Diệu tiên cô phi thân
đến gần, cặp mắt sắc bén như dao của ả hăm hở nhìn vào trong phòng. Nhìn thấy cửa phòng chưa đóng, gương mặt hồ mị của ả bỗng có một đợt sóng
vừa kinh vừa hãi gợn qua trong thoáng chốc.
Sau đó ả khẽ nhún
minh bay vọt vào trong sân, lại thêm một lần vận động, ả đã đến trước
cửa, nhẹ nhàng như chiếc kim rơi không một tiếng động. Diệu Diệu tiên cô dừng chân trước cửa, đưa đôi mắt sắc bén nhìn vào bên trong, trên gương mặt xuân tình hiện lên vô hạn.
Muốn tiến vào trong, nhưng lại chợt dừng, chần chừ do dự không tiến không lui, trông có vẻ như có tình nhân đang chờ trong đó.
Diệu Diệu tiên cô lòng hạ quyết tâm, hàm răng ngọc khẽ cắn bờ môi điều tức
đề khí hộ thân kiên quyết bước vào bên trong đi thẳng về phía nội thất. Ả bước đi hết sức thận trọng e dè.
Trung Cường nhẹ nhàng phi thân
xuống đất chàng liền nấp sau tấm rèm cửa sổ phía sau, đưa mắt nhìn qua
khe hở theo dõi Diệu Diệu tiên cô. Lúc này Diệu Diệu tiên cô đã tiến về
phía giường ngủ của chàng. Thần sắc ả ta ngây ngây điên đảo, tỏ ra ẻo lả thướt tha vô lực, tâm đang nghĩ đến chuyện ái ân. Thần sắc dâm đãng
hiện ra trên mặt.
Trung Cường thấy vậy chàng chợt hiểu rõ mục đích tìm đến của Diệu Diệu tiên cô.
Chàng nóng mặt, sát khí nổi lên tối cả ấn đường. Nhưng chàng chợt nhớ đến lời phát nguyện mà chàng đã hứa khi ở trong hiệp cốc, do đó nộ khí trong
tim chàng dần dần hạ xuống.
Chàng quyết lòng độ nhân hướng thiện do đó lại tiếp tục theo dõi Diệu Diệu tiên cô.
Chỉ thấy Diệu Diệu tiên cô bước vào phòng ngủ phát hiện trên giường không
có bóng người. Trong lòng cảm thấy thất vọng ê chề, gương mặt trắng trẻo bỗng có một tia phẫn nộ thoáng qua. Sau đó ả ta khom gập người lại, phi thân vọt ra phía ngoài cánh cửa, tay áo khẽ phất lên một lượt, thân ảnh ả ta đã bay vút lên trên nóc của mái hiên bên trái.
Trung Cường
vẫn đứng yên nơi cũ, đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy Diệu Diệu tiên cô đứng ở mái hiên phía đông, thần sắc của ả lúc này cực kỳ phẫn nộ, dường như ả
không thể cam lòng đánh mất thú vui, đôi mắt hồ hởi của ả giờ đây lạnh
băng như điện chớp chớp liên hồi.
So với Trí Mẫn, kinh nghiệm
giang hồ của Lệ Quân có phần phong phú hơn, nhưng Diệu Diệu tiên cô tới
lui phòng trên, Lệ Quân dường như không hề phát giác hay nghe thấy bất
cứ điều gì, điều này chứng tỏ khinh công của Diệu Diệu tiên cô có cao
thâm vô cùng.
Diệu Diệu tiên cô đứng trên nóc nhà, đột nhiên đôi
môi của ả mím chặt, bước lên hai bước tiến dần về phía mái hiên, ả từ từ đề cho chân khí tụ dần về phía dưới.
Diệu Diệu tiên cô thi triển loại khinh công tuyệt kỹ Kim Câu Bảo Quái Liêm. Vọt thẳng về phía cửa
sổ để quan sát tỉ mỉ phía trong phòng. Tay chưởng của Trung Cường chắp
lại, chàng phi thân lên mái hiên, ngưng thở bước theo, không hề phát ra
một tiếng động nhỏ. Sau đó chàng nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên mà Diệu
Diệu tiên cô vừa ghé mắt nhìn vào.
Sau một lúc nhìn vào xem xét
và tìm kiếm, Diệu Diệu tiên cô không thấy Trung Cường đâu cả, ả thất
vọng gập người bay vọt lên mái hiên. Quay đầu nhìn lại, hồn của ả tựa
như bay khỏi đất trời.
Trong mơ ả cũng không ngờ rằng, Trung
Cường người ả đang tìm, lại đứng sau lưng mình, ả hoảng sợ thét lên một
tiếng thất thanh, lui ra sau tám thước.
Chân của Diệu Diệu tiên
cô bỗng dẫm vào khoảng không, ả kinh hồn phát giác phía dưới chính là
khoảng sân, ả lại kêu lên một tiếng khiếp đảm, tay áo của ả phất lên
đồng thời gót sen điểm vào mặt đất, thân thể ả ta bay vọt về mái tây
hiên, quay người đào tẩu.
Ngay lúc ấy bỗng có bóng người xẹt lên. Thì ra Trí Mẫn và Lệ Quân nghe thấy tiếng huyên náo cùng thức giấc và
cùng lúc phi thân lên mái nhà. Cả hai quét mắt nhìn xem thì thấy Trung
Cường đang phẫn nộ nhìn trừng trừng về phía chính diện, cả hai quay đầu
sang thì thấy bóng dáng của Diệu Diệu tiên cô đang hối hả vượt qua hai
dãy nhà chạy thẳng về phía chính tây nhanh như tên bắn.
Thần sắc
của Trí Mẫn ngạc nhiên ngơ ngác, nàng không hiểu tại sao Diệu Diệu tiên
cô lại biết mọi người ở đây mà tìm đến, hơn nữa tìm đến đây với mục đích gì?
Lệ Quân thấy bóng Diệu Diệu tiên cô, lửa giận đã bốc cao,
nàng không cần hỏi nhiều liền phi thân truy đuổi. Trung Cường, Trí Mẫn
thấy Lệ Quân đuổi theo không biết làm sao đành phải truy theo bên gót.
Diệu Diệu tiên cô thấy ba người đuổi theo truy kích chỉ biết nhanh chân, gia tăng tốc độ, trong chớp mắt đã ra khỏi trấn.
Trí Mẫn thấy Trung Cường chạy theo phía sau lưng của Lệ Quân nàng bất giác buột miệng hỏi:
- Cường ca ca, tại sao huynh không tiến lên cản đường đạo cô lại?
Trung Cường nghe vậy giật mình, vì chàng biết rằng Trí Mẫn đã hiểu lầm, do đó chàng lập tức lên tiếng giải thích:
- Giao đấu với nhau trong thị trấn, tất nhiên sẽ làm kinh động đến mọi
người, tốt nhất là đi ra khỏi thị trấn. Sau đó động thủ để giáo huấn ả.
Nói xong chàng liền tăng tốc độ, thân hình lao vút đi như làn khói nhẹ
trong chớp mắt đã vượt qua Lệ Quân. Sau đó chàng quát lên một tiếng,
đằng không vọt lên tựa như một cánh đại bàng bay vọt qua đầu của Diệu
Diệu tiên cô và đáp xuống đón đầu ả ta.
Diệu Diệu tiên cô thấy
vậy, hàn răng ngọc của ả liền nghiến chặt, hai mắt của ả lập tức dừng
lại, ả thét lên một tiếng lanh lảnh, cây phất trần trong tay ả lập tức
cuộn đến tấn công. Lệ Quân giờ đây cũng đã đuổi theo tới nơi. Lệ Quân
thấy vậy khẽ hừ lên một tiếng lạnh lùng, đồng thời nhanh chóng tuốt
thanh đoản kiếm ra khỏi bao, quang hoa đại thịnh, tỏa sang một vùng, Lệ
Quân múa kiếm, xuất chiêu kích vào cây phất trần của Diệu Diệu tiên cô
đang cuồn cuộn quét tới.
Diệu Diệu tiên cô thấy Trung Cường chỉ
đứng chặn đầu nhưng không xuất thủ, vì thế dường như ả được tăng thêm
lòng gan dạ, ả ta xoay trọn một vòng, lập tức thân người đá vọt thẳng về phía sau lưng Lệ Quân, cây phất trần trong tay ả rung lên, muôn vạn ánh tơ lại cuộn về phía cổ tay phải của Lệ Quân lần nữa.
Ba Lệ Quân căm hận Diệu Diệu tiên cô đến tận tủy xương.
Nàng quát lên một tiếng, thân người của nàng bỗng như tan vào hư vô, thanh
đoản kiếm trong tay nàng liền xuất ngay một chiêu Hoành Đoạn Giang Hà.
Vạch nên một đạo hàn quang giá buốt quét về ngang hông của Diệu Diệu
tiên cô.
Diệu Diệu tiên cô lộn người lùi lại, sau đó cây phất
trần lại điểm thẳng vào mặt của Lệ Quân. Lệ Quân thấy vậy cười nhạt một
tiếng, nàng liền né đầu tránh ngay thế công, nàng xẹt người lướt tới,
đồng thời thầm vận chân khí để cho chân lực xuyên thấu thân kiếm. Thanh
đoản kiếm của nàng liền quét nhanh về phía trước, hàn quang sáng lóe vun vút lao đi!
Xoạt! Tiếp đó là một tiếng kêu khiếp đảm, vạt dưới
chiếc áo gấm của Diệu Diệu tiên cô bị đoản kiếm tiện đi một mảnh, tiên
cô kinh hoảng bất giác lùi hơn năm thước.
Lệ Quân phóng người
đuổi theo truy sát, thanh đoản kiếm trong tay nàng nhanh như điện xẹt
loang loáng vòng lên chém thẳng về phía chiếc cổ trắng ngần của Diệu
Diệu tiên cô, tốc độ rất nhanh, làm cho người ta phát khiếp.
Trung Cường vừa thấy thế kiếm vút đi chàng giật mình buộc miệng kêu lớn:
- Tỷ tỷ, không cần giết ả ...
Lệ Quân nghe thấy tiếng gọi, nàng bỗng chột dạ, tay kiếm chậm lại.
Diệu Diệu tiên cô thừa thế cúi đầu lùi lại phía sau.
Xoạt! Ánh kiếm lướt qua, tóc tơ phiêu bồng, búi tóc xinh đẹp mỹ miều của Diệu Diệu tiên cô đã bị Lệ Quân gọt hơn một nửa.
Gương mặt trắng trẻo của Diệu Diệu tiên cô giờ đây xám xịt như màu đất, ả ta
thét lên một tiếng kinh hồn khiếp vía, lắc mình, bỏ chạy thục mạng về
phía Bắc.
Trung Cường, Trí Mẫn đứng lặng yên không truy kích. Lệ Quân thấy vậy cũng đành phải dừng chân đứng lại.
Chỉ thấy Diệu Diệu tiên cô tóc tai rối bời, như con sói dại đang thục mạng
thi triển khinh công thân như khói nhẹ nhàng thẳng về trước nhưng chốc
chốc lại đưa ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía sau.
Trung Cường nhìn theo Diệu Diệu tiên cô đang hốt hoảng cuống cuồng bỏ chạy. Chàng lập tức lớn tiếng gọi với theo:
- Diệu Diệu tiên cô, hy vọng từ nay về sau thống cải tiền phi, khổ tâm tu hành. Không nên tái phạm điều ác.
Lời của Trung Cường chưa dứt, bỗng từ phía xa xa có tiếng căm hận oán hờn của Diệu Diệu tiên cô vọng đến:
- Bọn tiểu bối các ngươi, không cần phải giả từ bi như vậy, rồi có một
ngày bổn tiên cô cho các ngươi chết không còn đất chôn thây.
Lệ Quân nghe xong, đôi mày của nàng khẽ nhướng cao, đôi mắt phượng lập tức quay sang Trung Cường dường như muốn nói:
- Rồi sẽ có một ngày đệ sẽ chịu thiệt dưới tay ả ta.
Đôi mày kiếm của Trung Cường cau lại chàng khẽ cười một mình, lắc đầu như thể tỏ vẻ bất lực, bất giác chàng trầm ngâm nói:
- Chấp mị bất ngộ, ác tính nan cải. (Ngang bướng cứng đầu, tính ác khó sửa).
Lệ Quân lập tức căm hận nói:
- Lần sau nếu có gặp lại, ta nhất định sẽ không tha mạng cho ả.
Nói xong nàng liền cất tay cho kiếm vào bao, thanh đoản kiếm kêu xoạt một
tiếng chui tọt vào bao, ánh hàn quang xung quanh chợt tắt. Sau nàng quay sang nói với Trung Cường:
- Diệu Diệu tiên cô đến nhà trọ lúc nào? Tại sao tỷ và Mẫn muội đều không hay biết?
Trung Cường mỉm cười đáp:
- Diệu Diệu tiên cô công phu khéo léo, khinh công cao siêu, mục đích của ả đến đây có thể vì muốn báo mối thù lúc trưa.
Lệ Quân không đợi Trung Cường nói dứt, đôi mắt phượng của nàng bỗng trừng
lên, bất giác cũng phát một tiếng hừ bực bội, dường như nàng không đồng ý với cách nói của Trung Cường.
Trung Cường dường như không nghe tiếng hừ của Lệ Quân chàng tiếp tục nói:
- Nhưng lạ một điều là tại sao ả ta lại biết chúng ta trọ tại khách điếm này.
Trí Mẫn nhướng đôi mày liễu và nói:
- Có thể ả ta vẫn theo sau chúng ta suốt cuộc hành trình. Nếu như muội
đoán không lầm thì con ngựa của ả cưỡi, e rằng cũng là một cỗ ngựa tốt.
Trí Mẫn vừa dứt lời thì bỗng có tiếng ngựa hí hết sức mãnh liệt từ phía tây bắc như xé tan màn đêm vọng tới. Tiếng hí ngân vang kéo dài thật lâu
mới dứt.
Trung Cường mình cười và lên tiếng tán thưởng:
- Mẫn muội đoán thật không sai, tiếng ngựa này có thể là tiếng của con ngựa hoa của Diệu Diệu tiên cô phát ra.
Nói đoạn chàng ngước mặt nhìn trời, chỉ thấy trời đêm u ám, tinh nguyệt mắt tăm, không thể nhìn thấy ra thời khắc. Mõ trong trấn vừa điểm ba tiếng, có lẽ vừa đúng canh ba.
Bỗng nhiên từ phía tây bắc lại có tiếng
vó ngựa văng vẳng như tiếng mưa đem vọng tới, tiếng vó ngựa càng lúc
càng gần, ba người nghe ngóng biết rằng tiếng ngựa đang chạy về phía
mình nhưng nghe tiếng vó, có lẽ không chỉ là một con. Nhớ lại tiếng ngựa hí lúc nãy rất có thể là do bầy ngựa này phát ra.
Ngựa đến thật nhanh, trong thoáng chốc từ phía tây bắc trong màn đêm u ám đã có mấy chấm đen đang lao tới như bay.
Trí Mẫn cau mày quay sang nói với Trung Cường và Lệ Quân:
- Đem khuya vượt dã băng đường, nhất định là nhân vật võ lâm, tốt nhất chúng ta nên tránh xa bọn họ.
Bốn con ngựa đang phi về hướng này quả là bốn cỗ lương câu, vừa khi Trí Mẫn dứt lời thì cả bọn đã phi đến cách nơi ba người đang đứng độ hơn chục
trượng.
Trung Cường đưa mắt nhìn quanh, tứ phía xung quanh trong vòng mười mấy trượng trở lại không hề có chỗ khả dĩ có thể ẩn thân.
Trong lúc ba người đang do dự thì bốn cỗ ngựa đã phi đến gần, cuộn lên vô số
kình phong, tiếng vó bồm bộp lẫn với tiếng gió vù vù. Ba người biết là
có muốn ẩn thân cũng không còn kịp nữa, nên đành phải tự nhiên bình thản đứng yên tại chỗ.
Chỉ thấy bốn ngựa phi tới đều có một màu lông
giống nhau, mình đen trán trắng, cao to khỏe mạnh, uy mãnh vô cùng. Ngồi trên lưng ngựa là bốn nhân vật võ lâm ăn mặc nhiều màu, tuổi tác bất
nhất. Trên lưng cỗ ngựa dẫn đầu là một lão nhân tuổi độ ngũ tuần, vóc
người thấp đậm mập mạp gương mặt nhung nhúc những thịt đùn đẩy lẫn nhau, hai bên mép thơ thơ mấy sợi râu, mày ngang mắt lợn miệng to, hai huyệt
thái dương gồ lên. Nhìn là biết ngay người này có một hỏa hầu đáng kể,
lão ta ăn mặc một màu tím nhạt, nai nịt gọn gàng, cử chỉ trông có vẻ
linh lợi. Sau lưng giắt một cặp bút phán quan, đôi mắt nheo nheo liếng
ngang liếc dọc, thần thái tỏ ra ngạo mạn vô cùng. Người này có lẽ là
nhân vật lãnh đạo của nhóm bốn người. Ba gã còn lại tất cả đều ăn mặc
gọn gàng, gã nào gã nấy mặt mày hung bạo, tà khí tỏa đầy.
Bên trái là một hán tử cao gầy như cây tre, mặt mũi vàng vọt lưng mang trường kiếm.
Hán tử bên phải mặt mũi đen sì, râu ria rậm rạp thắt lưng mang song phủ to bản.
Gã ở giữa mặt vằn mày vện, tai trái đã mất, thắt lưng gã mang một thanh
đại đao sáng loáng như tuyết. Cả bốn người luôn tay đánh ngựa lao đến
như bay, tám con mắt lạnh lùng lóe sáng đang nhìn không chớp về phía ba
người. Vù một tiếng, cả bọn đã đến nơi nhanh như gió bão cuộn lên một
trận bụi mù trời và kinh phong gào thét.
Vì trong đám bụi mờ nên ba người tức tốc lùi lại hai trượng.
Ba đại hán áo lam trên ngựa thấy vậy liền buông ra một tràng cười đắc ý.
Lệ Quân tức giận đùng đùng, bất giác phát ra một tiếng hừ phẫn nộ, cho tay về sau định tuốt kiếm ra.
Đột nhiên gã đại hán khuyết tai nói lớn:
- Bẩm Long đàn chủ, cách phục sức của tên tiểu tử rất giống với tên tiểu tử mà ta nghe thiên hạ đồn đãi.
Lão già mập lùn trước mặt khẽ hét lên một tiếng, lập tức giật cương quay
đầu ngựa lại, lão lập tức đưa cặp mắt sáng quắc nhìn chăm chăm về phía
Trung Cường, đồng thời lão vội thu thế cho ngựa ào ào xông tới.
Trung Cường cảm thấy càng sợ sinh chuyện, chuyện lại phát sinh do đó tức giận trong lòng chàng giờ đây dường như cho dầu vào lửa.
Lệ Quân thấy bốn người quay ngựa trở lại, đôi mày ngài của nàng bỗng vút lên, nàng
cười nhạt một tiếng dường như cả bọn quay lại là hợp với tâm ý của nàng. Xoạt! Thanh đoản kiếm đã ra khỏi bao.
Bốn gã quay lại cách ba
người khoảng bảy trượng, đồng thời đứng lại xuống ngựa thả cương, sải
bước về phía ba người trong phía Trung Cường.
Nhất là lão già,
không xem thanh đoản kiếm trong tay Lệ Quân ra gì cả. Ngay cả nhìn lão
cũng chẳng nhìn, lão vẫn thản nhiên ưỡn chiếc bụng to như chiếc trống
của mình về phía trước, đồng thời sải bước tiến lên. Dường như lão ta
xem ba người đang đứng trước mặt là rơm là rác chứ chẳng phải là người.
Ba đại hán còn lại hối hả bước theo Long đường chủ, sáu con mắt hau háu
quét qua quét lại trên gương mặt kiều diễm Ba Lệ Quân. Trên khóe miệng
của cả ba đều nở một nụ cười thú vị.
Lệ Quân càng nghĩ càng giận, nàng tiếc rằng không thể lập tức vung kiếm băm vằm cả bọn trước mặt.
Trí Mẫn nhìn cả bọn bốn người vừa kéo đến nàng liền cảm thấy rằng lão
già và ba tên đại hán này đều là một bọn chẳng tốt lành gì.
Trung Cường mỉm cười lạnh lùng, chàng vẫn điềm nhiên đứng yên tại chỗ. Nơi Ấn Đường, sát khí lộ ra. Lúc này chàng đã quên mất tâm nguyện độ nhân
hướng thiện của mình.
Lão nhân mập lùn đến cách Trung Cường độ
hai ba trượng, liền đưa cặp mắt lợn lạnh lùng ngắm nhìn Trung Cường từ
đầu đến chân một lượt để ước lượng đánh giá. Sau đó mặt lão thản nhiên
không hề tỏ thái độ tình cảm gì và lão từ từ cất tiếng nói:
- Lão phu là môn hạ của Thư Hùng giáo. Đệ tam đàn chủ Hỗn Thế Phán Quan Long
Định Thuật, phụng mệnh của giáo chủ bổn giáo đến Phúc Sơn hiệp cốc để
thẩm tra hành tung của lão nhân mang gương. Theo lời đồn đại trong Phúc
Sơn thành, thì bảo kính đã bị một thiếu niên thân vận ngân trang, lưng
mang trường kiếm, vai khoác áo bào, đoạt đi mất rồi. Lại nghe nói thiếu
niên này họ Cường tên Trung Cường.
Nói một hơi dài đôi mắt lợn
của lão lại lạnh lùng quét qua quét lại trên gương mặt đằng đằng nộ khí
của Trung Cường. Sau đó lão cười nhạt và nói tiếp:
- Xem lối ăn
mặc của ngươi, cực kỳ giống tên tiểu tử họ Cường nọ, có phải kẻ đó chính là ngươi, hãy mau nói ra cho lão phu rõ. Bổn đàn chủ còn phải xuyên đêm nhanh chóng trở về tổng đàn để phục mệnh.
Trung Cường nghe xong
một tràng dài dòng của lão mập lùn Long Định Thuật. Chàng chỉ lặng yên
không phủ nhận mà cũng không xác nhận. Chàng chỉ gật đầu tỏ vẻ thú vị.
Lúc ấy đại hán mất tai bỗng xen vào giọng điệu tâng công bợ đỡ:
- Bẩm Long đàn chủ, tiện chức tuy mục lực kém cỏi nhưng vừa nhìn là biết
ngay chính là tên tiểu tử này. Tiện chức thỉnh mệnh, nguyện sẽ tóm cổ
tên này lấy bảo kính dân lên giáo chủ.
Nói đoạn gã sấn lên hai
bước, tay phải cho về thắt lưng, keng! Thanh đại đao đã nằm trong tay
gã, thuận thế gã múa lên loang loáng vạch vào khoảng không một đại đao
quang ánh bạc lạnh buốt.
Đôi mày kiếm của Trung Cường bỗng phi vút lên, thẳng đứng. Chàng lập tức phát ra một tràng cười cuồng nộ.
Long Định Thuật đưa tay ngăn đại hán mất tai lại và nói:
- Trương hương chủ đợi một chút, để tên tiểu tử này tự mình hiến bảo kính ra, mọi người khỏi phải động thủ, mất thời gian thêm.
Lão nói với vẻ cuồng ngạo tin tưởng vô cùng.
Trung Cường nghe vậy bất giác lửa giận bốc cao, chàng ngước mặt lên trời cất
lên một tràng cười phẫn nộ, âm vang nghe lạnh cả người. Sau đó chàng lên tiếng nói:
- Không sai, bảo kính hiện đang ở trong ngực ta đây. Các ngươi có bản lĩnh thì đến mà lấy.
Long Định Thuật chợt biến sắc mặt, đôi mắt lợn của lão trừng lên phẫn nộ nhìn vào Trung Cường, sau đó lão gầm lên:
- Tên hảo tiểu tử không biết núi cao biển rộng thế nào. Trước mặt lão phu mà ngươi dám cả gan vô lễ, cuồng ngông như vậy.
Nói đoạn lão ta quay mặt sang gằn giọng nói với đại hán mất tai:
- Kẻ nào thu thập được tên này, lấy bảo kính về đây, bổn đàn chủ sẽ trọng thưởng.
Đại hán mất tai từ nãy đến giờ vẫn thủ thế đứng chờ, giờ đây nghe vậy liền
tuân lệnh lão nhân. Gã liền phi thân vọt lên, cất lên một trang cười ha
hả và nói:
- Tiểu tử kia, Diêm vương kêu ngươi canh ba chết, ai
dám để ngươi sống đến sáng mai, tự ngươi muốn chết thì chớ có trách
Trương đại gia đây độc ác. Hãy thức thời một chút. Mau mau nộp bảo kính
ra đây để đại gia miễn phải động thủ mất công. Nếu không thì. Hì hì hì
...
Trí Mẫn cảm thấy mấy người này hoàn toàn không có óc phán
đoán, nên có cách nhìn u mê như vậy, cả bọn cho rằng đoạt được bảo kính
là chuyện hết sức dễ dàng đơn giản ... Do đó không đợi gã cụt tai nói
hết nàng liền lên tiếng giải thích:
- Chuyện này hoàn toàn là do
âm mưu của kẻ khác, quý vị đã bị lừa rồi, biết bao nhân vật cao thủ võ
lâm chỉ vì bảo kính mà tán mạng, bảo kính lại dễ đoạt được ...
Đôi mắt của đại hán cụt tai trừng trợn trắn lên, gã ta quát nạt và cất tiếng:
- Đại gia đâu có thời gian mà nghe ngươi láo khoét. Sao còn chưa đứng xa ra!
Cùng với tiếng quát, thanh đại đao trong tay gã vẫy lên xé gió quét về phía thắt lưng của Trí Mẫn.
Lệ Quân cắp kiếm đừng đợi đã lâu, lòng đầy lửa giận, lúc này khó mà nhịn
thêm được nữa! Nàng quát lên một tiếng và tung người bay lên, đồng thời
quát to:
- Ai thèm nghe miệng lưỡi bần tiện của ngươi. Ngươi hãy cút xa cho rảnh.
Đại hán cụt tai biết thanh đoản kiếm trong tay của Lệ Quân thuộc hàng bảo
kiếm, tuy nhiên hắn ta vẫn không xem vị cô nương này là địch thủ đáng
gờm. Do đó, gã cười nhạt một tiếng, thi triển thế tấn công Lệ Quân. Thân gã hơi ngừng lại, thanh đao loang loáng kích vào cổ tay phải của Lệ
Quân. Cùng lúc với đại hán cụt tai vung đao công kích, Lệ Quân quát lên
một tiếng, xẹt người né tránh và thanh kiếm vút thẳng lên cao, hàn quang lạnh buốt, phút chốc đã gần kề gương mặt của đại hán cụt tai. Gã đại
hán không thể ngờ rằng thân pháp của đối phương thần tốc như vậy, gã bất giác thất kinh thét lên một tiếng, lao nhanh như gió.
Lệ Quân đã phẫn nộ cực điểm, lẽ nào lại để cho gã đào thoát, nàng cười nhạt một
tiếng, đồng thời thần tốc tiến lên không dứt, thanh đoản kiếm của nàng
lại vút cao lần nữa, tiếp đó là một tiếng kêu thê thảm.
Bựt! Vành tai phải của gã cụt tai cùng với tiếng vang đã rơi trên mặt đất. Đại
hán cụt tai hồn vía lên mây, mặt mày như đất, một tay bịt lấy chỗ vành
tai mới mất, gã cảm thấy đầu mình vẫn còn trên cổ. Gã vội vã ổn định
tinh thần hoảng loạn, trong lòng gã vẫn không ngớt thầm kêu quá nguy
hiểm, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Ba Lệ Quân đã dừng thân, chấp kiếm đứng nhìn mà không đuổi theo truy kích, nàng cười nhạt và cất tiếng khinh khi nói:
- Tầm thường như vậy mà cũng dám ra ngoài nhiễu sự sinh phi!
Gương mặt xệ của Long Định Tường lập tức biến sắc, không ngờ trưởng hương chủ chỉ mới bị một chiêu mà đã gần mất đầu, do đó đôi mắt lợn của lão đảo
ngang một lượt, tâm lão định tìm thời cơ để rút lui yên ổn. Lão thấy hai đại hán còn lại cũng định xông ra, do đó lão liền quát to ngăn cản:
- Hai vị hãy quay lại!
Hai đại hán nghe tiếng cản ngăn, lập tức dừng lại và hậm hực thoái lui. Tay phải Long Định Tường vuốt vuốt chiếc bụng to như cái trống của lão, lão hơi đỏ mặt và quay sang trầm giọng nói với hai đại hán áo lam:
- Chúng ta phụng mệnh đi điều tra hành tung của lão nhân, nhưng chưa được lệnh đoạn Bảo kính. Chúng ta chỉ cần hỏi tỉ mỉ để về báo cho giáo chủ
biết, chưa vội động thủ với bọn tiểu bối này.
Nói xong, lão ta lườm lườm đôi mắt lợn nhìn về Trung Cường và trầm giọng quát:
- Đi!
Sau đó, cả bốn người liền xoay lưng đi về phía mấy cỗ ngựa.
Lệ Quân cười nhạt một tiếng và chầm chậm cất giọng tỏ vẻ bực mình:
- Nói nghe đơn giản nhỉ, các ngươi muốn đi là đi hay sao?
Hai đại hán nọ đột nhiên quay lại, không đợi Lệ Quân dứt lời, hai gã đồng thanh quát nạt:
- Không đi thì ngươi làm gì được?
Gương mặt hoa của Lệ Quân chợt biến sắc vì giận, nàng cũng quát lên:
- Ta muốn các ngươi hãy giải thích cho rõ ràng minh bạch!
Gương mặt già của Long Định Tường bỗng xám xanh, lão ta ngước mặt lên trời và phát ra một tràng cười phẫn nộ và lớn tiếng nói:
- Con nha đầu cuồng ngông kia, ngươi rõ ràng là chán sống nên mới tự tìm
lấy cái chết như vậy, được! Được! Lão phu sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại.
Nói đoạn, đôi vai của lão khẽ vòng lên thủ thế, mặt mày lộ vẻ nanh ác, lão sải bước tiến về Lệ Quân.
Đôi mày kiếm của Trung Cường giãn ra, chàng cất tiếng cười ha hả và nói:
- Tại hạ cũng muốn thử xem nhà ngươi rốt cục là có khả năng gì ghê gớm.
Trong lúc phát lời, chàng đã tung người vọt đến cản đường Long Định Tường.
Long Định Tường đã thấy được kiếm thuật bất phàm của Lệ Quân, nhưng lão chưa rõ công lực thế nào. Lúc này thấy vậy, lão trừng mắt, song chưởng vòng
lên đồng thời đẩy ra.
Lập tức có một đạo chưởng lực cương mãnh đủ để phá thạch bạt cây, cuồn cuộn ập xuống Trung Cường.
Trung Cường cười nhạt một tiếng. Thân chàng xẹt lên, phút chốc chàng đã ở ngay sau lưng lão Long Định Tường.
Ầm! Một tiếng nổ vang, cát bay tứ phía, bụi đá mịt mù. Lệ Quân, Trí Mẫn kêu lên và cùng nhau lùi lại phía sau. Thân ảnh của Trung Cường vừa đứng
vững, đột nhiên chàng nghe thấy sau gáy có tiếng gió reo, quay đầu nhìn
lại, thì thấy đại hán áo tím mang đôi long phủ cùng với đại hán dùng roi không nói không rằng đang giơ cao song phủ.
Lệ Quân, Trí Mẫn thấy vậy liền đồng thanh kêu lên lo lắng.
Trung Cường lửa giận bốc cao, xẹt một cái, thân chàng di động, chàng quát lên một tiếng vang rền diễn ngay một thế tuyệt học trong chiếc gương báu
Long Phủ Song Nha, tả quyền kích mạnh đại hán cầm roi, hữu quyền quét
xiên đại hán dùng búa.
Bùng! Đại hán dùng búa kêu lên kinh dị,
cây búa to bản nặng nề thoát khỏi tay gã, bay tít ra ngoài. Trung Cường
lại sấn tới, tay phải vút lên chát, chàng tát cho đại hán cầm búa một
phát, khiến cho hắn mắt phải đổ hào quang. Gã kêu lên một tiếng thê
thảm, thân hình kinh qua mấy đợt lắc lư gần như té người ụa ra máu lẫn
răng. Lúc ấy bên tai bỗng nghe tiếng quát nạt:
- Tiểu tử kia, cớ sao không dám tiếp lão phu một chưởng?
Cùng với tiếng quát, lão Long Định Tường lại xuất ra một đạo chưởng lực.
Trung Cường quát lên một tiếng, vận công lực vào hữu thủ, chàng cất chưởng mãnh liệt đẩy ra.
Ầm! Một tiếng vỡ chói tai vang lên, đá vụn văng ngang, cát bay loạn xạ, bụi bốc mịt mù. Tiếng vọng ầm ầm vang tận trên không.
Hai đại hán chưa đứng vững thấy vậy sợ quá kêu lên oai oái, lập tức cả hai
hối hả bò ra phía vòng ngoài, xa hơn ba trượng. Bốn con ngựa hoảng sợ,
tất cả đều xoay tròn sợ hãi và hí lên từng hồi.
Bưng! Bưng! Bưng, tiếng bước chân vang lên lên tiếp. Trung Cường bị chưởng lực chấn động
lùi lại hai bước, hai đùi vẫn còn run run. Chiếc bụng quá khổ căng như
mặt trống của lão Long Định Tường cứ lù lù trôi về phía sau. Hai tay lão múa may loạn xạ, phi vũ liên hồi, lão ta mím môi nghiến lại, cứ lùi một mạch về phía sau.
Bùng! Thân thể mập lùn lão Long Định Tường
cuối cùng không sao giữ vững mã bộ, lão ta té ngồi bật trên mặt đất.
Gương mặt nung núc thịt của lão ta co giật liên hồi.
Hai gã đại
hán tuy đã bò ra vòng ngoài, nhưng cũng bị chưởng phong thổi cho đầu tóc mặt mày đều đầy bụi vàng đất đỏ. Cả hai vội bước đến bên đại hán cụt
tai. Cả ba nhìn về phía Long Định Tường mà mặt mày thất sắc. Ba người
sáu mắt lấm lét chớp giật liên hồi nhìn về phía Long Định Tường đang té
ngồi trên đất, tất cả đều đang do dự đắn đo, nhưng không dám bước đến đỡ lão đứng dậy.
Cả bọn đều không thể ngờ rằng, đối phương chỉ là
một thiếu niên cất chưởng xuất chiêu, lại có thể khiến cho Long đàn chủ
của bọn chúng té ngồi trên đất.
Lão mập lùn ngồi trên mặt đất,
sắc mặt tái xanh, mồ hôi như tắm, lão vội vàng vận công điều tức. Lão
nhẹ nhàng vận khí, thấy chân khí hoàn toàn lưu thông, không bị cản trở,
lão mới ngạc nhiên bất giác mở bừng đôi mắt ngây ngô nhìn.
Vừa mở mắt ra nhìn, thì lúc đó thấy ngay Trung Cường đang hiên hang đứng ngay
trước mặt, lão nghiến chặt răng, lòng không cam chịu. Quát lên một
tiếng, đứng phắt dậy và gào to: