Vô duyên vô cớ sao có thể nhận số tiền lớn như vậy của người khác chứ.
Hàn Tả Tả lúc này cũng không quan tâm đến lễ phép hay e thẹn, vội vàng nhảy dựng lên cầm chi phiếu lao ra bên ngoài.
Lang Hi nghe được tiếng đập cửa, vừa nghe điện thoại vừa đi ra mở cửa, ra hiệu bảo Hàn Tả Tả tiến vào.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Tả Tả vào phòng của Lang Hi, trừ bỏ một
số vật dụng cần thiết, trong phòng một chút vật trang trí khác
đều không có, có thể tóm gọn trong hai từ ‘trống trải’.
Lang Hi đứng ở cửa sổ vừa nghe xong điện thoại, vừa dùng ánh mắt
khó hiểu nhìn Hàn Tả Tả liếc mắt một cái, “Ân” một tiếng liền cúp
điện thoại.
Hàn Tả Tả thu hồi tầm mắt đang đánh giá xung quanh của mình, vội
vàng cầm chi phiếu trong tay đưa cho hắn: “Chú Tư, số tiền này cháu không thể nhận.”
Lang Hi cau mày, không rõ nhìn cô.
Hàn Tả Tả thành khẩn nói: “Lòng tốt của Chú Tư cháu xin nhận,
nhưng là vô duyên vô cớ, cháu thật sự không thể nhận số tiền lớn như vậy!”
Lang Hi không tiếp lấy, trầm mặc một lát nói: “Tiền mừng tuổi.”
Ý tứ chính là, tiền này không phải vô duyên vô cớ đem cho cô.
Hàn Tả Tả thở dài, đem chi phiếu gấp lại nhét vào trong túi áo của hắn: “Tiền mừng tuổi cũng không nhiều như vậy, Chú Tư làm như vậy
khiến cho cháu thực không an tâm... Một đồng hai đồng thì không
sao, chú bỗng chốc cho cháu nhiều tiền như vậy, thiếu chút nữa hù
dọa cháu mất rồi!”
Lang Hi nhanh chóng rút chi phiếu ra: “Ba cũng cho tôi rất nhiều.”
”Đó là ba chú nha, chú cũng không phải ba cháu!” Hàn Tả Tả có chút vô lực nói, “Tuy rằng người là Chú Tư của cháu, rốt cuộc cũng
không phải... Quên đi quên đi, không nói chuyện này, tóm lại cháu sẽ
không nhận tiền của chú!”
Hàn Tả Tả khoát tay áo muốn rời đi, bị Lang Hi giơ tay giữ lại.
Lang Hi nắm cổ tay của cô, đem chi phiếu nhét vào lòng bàn tay cô, lạnh giọng nói: “Không cần liền vứt bỏ. Tôi đã cho, chưa bao giờ lấy lại.”
Thanh âm tuy rằng mang theo lạnh lùng, ngữ khí lại cực kỳ lạnh
nhạt, thật giống như đang nói “Viên kẹo này không thể ăn, cháu
không thích thì ném đi“.
Hàn Tả Tả sửng sốt, khuôn mặt Lang Hi mang theo hàn ý làm cho cô hơi
hơi có chút bất an, tấm chi phiếu mỏng manh trong tay tựa như một củ khoai lang phỏng tay, quăng cũng không được, cầm cũng không xong.
Hàn Tả Tả co quắp đứng ở đàng kia, cầm trong tay tấm chi phiếu sắc
mặt xấu hổ, Lang Hi trầm mặc nhìn cô, trong mắt toát ra một chút ảo não.
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, qua hồi lâu Lang Hi
mới mở miệng, thanh âm mang theo một tia mất tự nhiên: “Cứ yên tâm
nhận lấy.”
Nghĩ nghĩ, Lang Hi lại bổ sung thêm một câu: “Không thiếu tiền!”
Hàn Tả Tả bật cười, tất cả sợ hãi và phòng bị vừa rồi đều bay mất, buồn cười nói: “Chú Tư người thật sự là...”
Hàn Tả Tả đột nhiên ngậm miệng, kinh ngạc nhận ra giọng điệu vừa rồi của cô thế nhưng lại mang theo hờn dỗi nồng đậm, vô cùng thân
thiết ái muội nói không nên lời.
Hàn Tả Tả nhìn Lang Hi khuôn mặt lạnh lùng, hình dáng được gọt đẽo
vô cùng nam tính, dưới hàng lông mày đen rậm dày đặc là một
đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, sống mũi cao thẳng như một
pho tượng hoàn mỹ, còn có cánh môi mỏng luôn mím chặt...
Hàn Tả Tả không khỏi nhớ lại trước đó, đôi môi mát lạnh kia lại
dịu dàng đặt trên trán cô, sắc mặt ầm ầm nóng lên, lắp bắp nói:“Cháu cháu cháu... Cháu đi trước...”
Hàn Tả Tả một lần nữa từ chối không được, bối rối xoay người chạy đi, sắc mặt đỏ bừng trốn vào chính mình phòng.
Lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, chi phiếu bị nắm đến nhăn nhúm, Hàn
Tả Tả đem nó vuốt phẳng, kẹp vào giữa cuốn nhật ký, đặt trong
ngăn kéo khóa lại.
Quên đi, muốn nhận thì nhận, dù sao cô cũng sẽ không động đến số
tiền này, chờ về sau có cơ hội thì trả lại cho hắn là được.
Sắp đến khai giảng, Hàn Tả Tả đột nhiên nhớ tới đã lâu không gặp
mặt Tang Đồng, liền lên mạng tìm tin tức mới nhất của cô ấy.
Tang Đồng vận khí thật sự rất tốt.
Hàn Tả Tả đối với giới showbiz tuy rằng không mấy hiểu biết, nhưng
cũng rõ, trong cái vòng luẩn quẩn kia, trừ bỏ thiên phú cùng nỗ lực,
còn phải có cũng đủ vận khí.
Không biết có bao nhiêu người bởi vì bắt được cơ hội đúng lúc mà
nổi danh, cũng không biết có bao nhiêu người cố gắng phấn đấu nửa đời
người thủy chung vẫn chìm trong thất bại buồn bực.
Nhưng Tang Đồng mới mười tám tuổi, cũng đã bắt đầu được sắp xếp
người biên đạo riêng, thành tựu như vậy tuy rằng không thể so với
thiên phú của cô ấy, nhưng không thể không nói phần lớn là nhờ
vào hai chữ ‘vận khí’ này.
Hàn Tả Tả gọi điện thoại cho Tang Đồng, rất nhanh đã có người xuống đón cô.
Người đón cô đang có việc, chỉ cô vị trí phòng ghi âm liền vội vã rời đi.
Lúc Hàn Tả Tả chờ thang máy có chạm mặt một cô gái, tóc ngắn,
khoác chiếc áo da nhỏ nhìn rất hoạt bát, cách ăn mặc cực kỳ
‘suất’, có loại xinh đẹp trung tính đang rất thịnh hành hiện nay.
Hàn Tả Tả nhìn thêm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt.
”Thẩm Nhạc?”
Thẩm Nhạc chính là đồng môn với Tang Đồng, người hát chính trong
nhóm AI mà Mia đang lăng-xê, cũng là ‘đá kê chân’ mà 《 Tạp san
giải trí 》nhắc tới bị Lương Tiểu Nghệ lợi dụng.
Thẩm Nhạc tính cách cũng có chút nam tính trẻ con, nghĩ Hàn Tả Tả là
nhân viên công ty, lịch sự gật gật đầu, mỉm cười tiến vào thang máy.
Hàn Tả Tả trầm ngâm một lát vươn tay nói: “Tôi tới phòng ghi âm tìm Tang Đồng, tôi là bạn tốt của cô ấy.”
Thẩm Nhạc vừa nghe, sắc mặt liền trầm xuống, cười lạnh cũng không thèm nhìn tới tay của cô, trào phúng nói: “Rắn chuột một ổ!”
Trong thang máy chỉ có hai người các cô, Thẩm Nhạc nói chuyện cũng sẽ
không bận tâm nhiều như vậy, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng châm
chọc cùng khinh thường trong đó lại thể hiện rất rõ ràng.
Hàn Tả Tả không hề tức giận, cười cười nói: “Tang Đồng cậu ấy trước
giờ không có mắt nhìn người, nếu đối tốt với ai, tuyệt đối sẽ
dốc hết lòng... Có một số việc cậu ấy nhìn không tới, còn nhờ cô
khoan dung bỏ qua!”
Thang máy từ từ đi lên, Thẩm Nhạc nhìn chằm chằm con số đang nhảy
lên, thản nhiên nói: “Cô yên tâm, tôi ân oán rõ ràng, chỉ cần cô ấy
không tham gia vào, tôi sẽ không cùng đồng môn của mình đối địch.”
Trong cái vòng luẩn quẩn này, thêm một người bạn hơn thêm một kẻ thù.
Hôm nay còn đang cố gắng tranh đấu, nói không chừng ngày mai liền một bước lên trời.
Hàn Tả Tả không hy vọng sự nghiệp của Tang Đồng vừa mới khởi sắc liền có thêm kẻ thù, Thẩm Nhạc cũng như vậy không muốn đắc tội với
Tang Đồng bắt đầu nổi tiếng.
Thang máy “Đinh” một tiếng ngừng lại, Hàn Tả Tả đi ra ngoài, quay người lại nói: “Sau này nếu có việc tôi và Tang Đồng có thể giúp đỡ,
nhất định sẽ cố hết sức.”
Thẩm Nhạc không cho là đúng, Hàn Tả Tả cũng không giải thích thêm, lập tức đến phòng ghi âm tìm Tang Đồng.
Tang Đồng và Lương Nguyên đang ngồi chung một chỗ, vai kề vai, má kề má, phi thường thân mật.
Hàn Tả Tả trong lòng tức giận hai anh em Lương Nguyên và Lương Tiểu
Nghệ nhờ vào Tang Đồng để được nổi danh, tuyệt không khách khí cắt ngang bọn họ, đem Lương Nguyên huých sang một bên, ánh mắt không hảo
cảm trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Lương Nguyên không thèm để ý, vẫn như cũ tươi cười ấm áp: “Đồng Đồng, vị này là?”
Tang Đồng thấy Hàn Tả Tả thập phần vui vẻ, hoan hô một tiếng ôm cô nói: “Lương Nguyên, em giới thiệu với anh, đây là người bạn tốt nhất của em, Hàn Tả Tả, anh ấy chính là người tớ đã kể với cậu - Lương
Nguyên!”
Hàn Tả Tả không đáp lại lời cô, mặt lạnh mày nhạt không thèm
nhìn đến Lương Nguyên, tóm lấy Tang Đồng bắt đầu giáo huấn.
Hàn Tả Tả biết Tang Đồng là người đơn giản, những góc khuất trong giới này cô ấy khẳng định không rõ, tuy rằng như thế, lo lắng đến
cảm nhận của cô ấy, Hàn Tả Tả vẫn hơi chút uyển chuyển, nhắc nhở cô
ấy cẩn thận bị người lợi dụng.
Tang Đồng không hiểu ra sao, nghe không hiểu đơn giản liền chuyển
hướng đề tài, cao hứng phấn khởi báo cáo thành công mới nhất của
mình.
Hàn Tả Tả tức giận lại không thể đánh cô được, chỉa trán cô
mắng: “Ngu xuẩn! Ngốc đến trình độ của cậu mà đạt được thành
tựu như bây giờ thật cũng không dễ dàng gì! Tang Tiểu Đồng, lúc
cậu từ trong bụng mẹ chui ra quên mang theo bộ óc phải không, bị
người bán còn vui vẻ giúp người đếm tiền!”
Tang Đồng mất hứng xoa cái trán bị đâm ửng hồng, than thở nói: “Đại Tả không phải ai cũng như cậu chỉ trích vậy đâu...”
Hàn Tả Tả thở dài, ý tứ sâu sắc nói: “Giới showbiz phức tạp như vậy, có thể có mấy người tâm tư đơn giản? Cậu đừng coi thường người bên
cạnh mình, tâm đề phòng người không thể không có, Lương Tiểu
Nghệ... Hừ, nếu thật sự yếu ớt như vậy, còn có thể từ trong sự
sàng lọc cả vạn người trổ hết tài năng?”
Có thể ký được hợp đồng đều không đơn giản, huống chi là đối tượng Mia ngàn chọn vạn tuyển ra để bồi dưỡng?
Tang Đồng không cho là đúng: “Nào có phúc tạp như cậu nói vậy,
nếu thật là như vậy, chỉ dựa vào một mình tớ chắc chắn không thể qua nổi! Cậu nếu lo lắng, thì đến giúp tớ một tay...”
Tang Đồng vốn nghĩ đến Hàn Tả Tả sẽ giống như trước kia dứt khoát
cự tuyệt, không nghĩ tới Hàn Tả Tả trầm tư một lát cư nhiên gật gật đầu.
”Được! Tớ đến làm trợ lý của cậu, cậu ngoài luyện tập ra, khẳng
định có rất nhiều công việc phải làm, công ty nhất định sẽ cho hai trợ lý tới giúp cậu, để cho tớ đi!”
Dù sao chương trình học trên trường cũng ít, cô vốn tính khai
giảng tìm chút việc làm thêm, kiếm chút tiền chuyển ra khỏi Chu
gia ở bên ngoài, nếu đều là công việc, không bằng tới giúp Tang Đồng.
Tang Đồng ngẩn người một lát, lập tức mặt mày hớn hở ôm cổ cô: “Đại Tả tôi chỉ biết cậu là tốt nhất!”
Hàn Tả Tả ghét bỏ đẩy khuôn mặt đang sáp lại gần của cô: “Tiền
lương của tớ cũng không thấp, cậu đừng cao hứng quá sớm... Ít nhất
tháng sau tớ mới có thể bắt đầu làm việc, tớ phải đem việc học
bên kia sắp xếp cho tốt đã!”
Hàn Tả Tả nói xong chuyện của Tang Đồng, sắc trời cũng không còn
sớm, trẻ chút nữa chính là giờ cao điểm, rất khó kêu được xe.
Hàn Tả Tả nhìn cô ấy bận rộn ghi âm, trong chốc lát chưa thể
xong được, cũng không cùng cô ấy chào hỏi, trực tiếp rời khỏi Mia.
Về đến nhà còn không có ăn cơm, Lang Hi một mình ngồi trong vườn hoa, thu thập quân cờ trên bàn cờ.