Tần Mục như phản ứng có điều kiện tránh đi, có chút lạnh lùng nói ra:
- Không biết con nên xưng là dì hay gọi là... Mẹ?
Nói đến đây lòng hắn tê rần. Mẹ, đây là tiếng kêu thần thánh thế nào, nhưng mà nữ nhân này vào lúc Tần Mục còn chưa đầy tháng đã giao cho chú của hắn mang tới thôn núi nuôi lớn.
- Tiểu Mục...
Ông Văn Hoa bờ môi run rẩy, trong nội tâm kích động cùng Tần Mục lãnh đạm, thật sâu kích thích nàng.
- Lá thư này con đã thu được, cũng cảm ơn hảo ý của dì và vị kia
Tần Mục nhàn nhạt nói ra.
- Thế nhưng mà những người kia con không quan tâm.
Ông Văn Hoa lau nước mắt, hít thật sâu, ổn định cảm xúc lại, lúc này mới xấu hổ che dấu thất thố trong lòng của mình một chút, nhỏ giọng nói ra:
- Mẹ và cha thật xin lỗi con, nhưng mà tình huống khi đó chúng ta cũng bất đắc dĩ.
Tần Mục lắc đầu nói ra:
- Con không trách ghai người đâu, thực không trách.
Tần Mục nhớ tới nội dung thư trung ương đảng gửi. Hắn, Tần Mục, thân phận chân thật chính là con riêng của đại nhân vật trong gia tộc đỏ. Người nọ có tiền đồ bất khả hạn lượng, nhưng mà vất vả quá độ nên mắc bệnh nan y, cuối cùng không trị nên mất sớm. Gia gia của gia tộc đỏ này cũng chỉ có một người con trai, người nọ vừa chết thì Tần gia tuyệt tự. Cho nên gia gia sau khi người đó chết đi, nhớ tới người nọ còn một đoạn tình duyên lúc trẻ cho nên muốn Tần Mục quay về nhận tổ quy tông, trở về kinh thành.
Cũng nói đúng là Tần Mục làm bí thư chi bộ thôn nhỏ này, kỳ thật đượ mấy đại lão trong chính đàn và quân đội ở kinh thành thậm chí cả Trung Quốc đều biết là cháu trai ruột của hắn, hắn là hồng nhân đời thứ ba của gia tộc đỏ.
- Vâng, con không trách dì đâu.
Tần Mục thở dài nói ra:
- Nhưng mà con sẽ không quay về đâu. Con là Tần Mục, con là bí thư chi bộ thôn Tây Sơn được đảng tín nhiệm, điểm này không ai cải biến được.
Ông Văn Hoa đau lòng, nhưng mà mấy chục năm qua nàng trải qua quá nhiều sóng gió, cảm xúc rất nhanh điều chỉnh lại, mang theo vẻ mặt quan sát đứa con trai của mình.
- Con biết không? Chỉ cần con quay về, lão gia tử nói một câu thì con có thể đi tới thành phố, làm thêm mấy năm là lập tức có thể đến kinh thành chưởng quản quyền hành trọng yếu. Mẹ nhìn ra được con muốn đi theo con đường làm quan, có được trụ cột mạnh như vậy vì sao con không cần?
Ông Văn Hoa nghe Tần Mục nói tới hắn là bí thư chi bộ, lập tức bắt được tâm lý của Tần Mục.
- Dì nói đúng vậy, có quan hệ như vậy con không cần thì uổng phí đường làm quan.
Tần Mục mỉm cười, hắn phát hiện mẹ của mình cũng chẳng phải nhân vật đơn giản.
- Thế nhưng mà nếu như không có mọi người xuất hiện, con muốn đi xuống cũng không được đâu.
Hắn nâng chung trà lên, ý bảo Ông Văn Hoa uống trà.
- Con nói những nhân tố đó do con không có cân nhắc, cũng không muốn cân nhắc.
Tần Mục uống trà, trà hơi đắng. Đặt chén trà xuống và hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, chậm rãi nói:
- Con thích quan trường, nó có hào khí huyền ảo, lại không phải vì trùng kích đỉnh phong. Con là phàm nhân, nên sinh hoạt theo cách của phàm nhân. Dùng cách nói của người cổ đại, con chỉ muốn nhìn thấy dân dưới quyền của con đươc ăn no, mặc ấm, chuyện khác không có xuất hiện trong đầu của con.
Tần Mục nói những lời này cũng là một ít suy nghĩ trong lòng của hắn, nhưng mà thân phận hồng nhân đời thứ ba của gia tộc đỏ, nếu như hắn buông tha không cần thì quá ngu xuẩn rồi. Nhưng mà hiện tại vận dụng tầng quan hệ này chẳng khác gì chuyện bé xé ra to một ít.
- Ai, gia gia của con đã già, trong hậu bối đời thứ ba chỉ có con theo họ của gia gia.
Trong mắt Ông Văn Hoa chảy nước mắt, sợ hãi vươn tay lau.
- Nói như thế nào thì con cũng là cháu ruột của ông ấy, trở lại kinh thành còn không phải tốt hơn ở trong sơn thôn nhỏ này sao?
Tần Mục nhìn vào nữ nhân tài hoa trước mặt, tuy nhìn mái tóc ngăn nắp mười phần, thế nhưng mà trên thái dương ẩn ẩn xuất hiện tóc bạc. Nhớ tới người mẹ kiếp trước của mình, trong lòng Tần Mục đau xót, giọng nói trầm thấp:
- Ông ta cho dì nói điều kiện gì thuyết phục con?
Ông Văn Hoa lắc đầu, tuy nước mắt đã được lau thế nhưng mà không ngừng chảy xuống.
- Ông ấy không nói điều kiện gì cả, nhưng mà mẹ cũng cảm nhận được đau đớn trong lòng ông ấy. Tiểu Mục, mẹ những năm này làm sao vượt qua đây?
Ông Văn Hoa nói đến đây rốt cuộc không ức chế được cảm tình trong lòng của mình, đột nhiên nắm tay đang gõ mặt bàn của Tần Mục đặt lên gò má của mình, lớn tiếng khóc lên.
Tần Mục cảm thấy nội tâm chua xót, lạnh lùng trong lòng buông lỏng, hắn đứng lên đi tới bên người Ông Văn Hoa, dùng cánh tay còn lại vuốt lưng của Ông Văn Hoa. Hắn ôn nhu thì Ông Văn Hoa càng thêm ủy khuất, tảng đá áp trong lòng hai mươi năm cũng rơi xuống, cảm tình tuôn ra giống như hồng thủy.
Hai người bảo trì tư thế như vậy, khi Ông Văn Hoa triệt để phát tiết xong thì Ông Văn Hoa cảm giác rốt cuộc mình không còn nước mắt nữa mới khóc thút thít lấy lấy khăn tay lau nước mắt. Tần Mục lẳng lặng đi tới nhà bên, múc nửa bồn nước tới, nói ra:
- Mẹ, rửa mặt đi.
Ông Văn Hoa nghe Tần Mục xưng hô như thế thì không dám tin ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy, con mắt sưng đỏ lên.
Tần Mục nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói ra:
- Con chỉ nói không vận dùng tầng quan hệ đó cũng không có nói không nhận mẹ và gia gia.
Vừa rồi an ủi Ông Văn Hoa thì Tần Mục cũng suy nghĩ thông suốt, nhớ tới mẹ của mình kiếp trước nhìn ảnh chụp của mình ngừng gọi nhũ danh. Kiếp trước đã làm một người mẹ thương tâm gần chết, tội gì lại làm mình tiếc nuối thêm một đời?
Huống chi Tần Mục hắn cũng chẳng bướng bỉnh đi đối nghịch với Tần lão quyền thế ngập trời, nhận tổ quy tông phải làm. Nhưng mà khi đó hắn phải nở mày nở mặt quay về, hiện tại hắn chẳng khác gì con chuột chạy qua đường, người hô người đánh, nhưng mà Tần Mục có nắm chắc.
Nghe Tần Mục nói vậy, Ông Văn Hoa giống như bắt được vàng, trên mặt vui vẻ và hưng phấn, giống như trẻ lại mấy tuổi. Thời điểm này nàng lộ ra bộ dáng kiên cường:
- Không vui thì không quay về, cùng lắm theo mẹ đi nước Mỹ, bên kia mẹ mở một công ty, một năm cũng kiếm được hơn ngàn vạn mỹ kim. Con không làm quan thì đi nước Mỹ, mẹ nuôi!
Tần Mục cười khổ, nhìn bộ dáng của Ông Văn Hoa thì tuyệt đối là nữ cường nhân có năng lực và thủ đoạn, có lẽ là vui mừng qua được, thậm chí có chút ít không lựa lời nói bắt đầu. Tần Mục không muốn nhận tổ quy tông, muốn dốc sức làm ở cơ sở, lão gia kia tử còn có thể mắt nhắm mắt mở, hoặc hắn còn nói "Không hổ là dòng giống Tần gia", nhưng mà hồng nhân đời ba của gia tộc đỏ chạy đi nước Mỹ, dựa theo tính của lão nhân gia thì không thể làm gì nước Mỹ được, nhưng mà bay qua Mỹ kéo Tần Mục quay về là chắc chắn.