Hai người lòng hiểu mà không nói, trò chuyện vui vẻ, đi qua đỉnh núi rơi vào trong mắt là đầu thôn, Tần Mục một tay kéo Hà Tinh một tay chỉ vào một căn nhà lầu nhỏ trong Tây Sơn thôn cười nói:
- Vương đồn trưởng, anh xem xem, nếu trong thôn đều có được căn nhà như vậy sẽ như thế nào?
Vương Chí híp mắt không nói chuyện, trong lòng thầm tính toán, tên cứng đầu này nói như vậy, chẳng lẽ ý tứ là muốn làm đại sự một phen? Lộ ra tin tức như thế cho mình là có ý gì đây? Hắn không ngừng cân nhắc, nhưng không trả lời mà chỉ cười.
- Như thế nào? Khinh thường Tây Sơn thôn của chúng tôi sao?
Tần Mục nhất thời lớn tiếng, bãi ra bộ dạng như trang bức, chỉ trỏ xuống chân núi:
- Nơi này phải làm một xưởng gia công, nơi này cần làm chỗ nuôi dưỡng loài chim quý hiếm, nơi này…nơi này…
Vương Chí nghe được kế hoạch lớn của Tần Mục, cười khổ nói:
- Tần thôn trưởng, kế hoạch của anh tốt phi thường, chỉ là không có đường rời núi, Tây Sơn thôn nằm trong góc dù tốt bao nhiêu người ta cũng không nhìn thấy, người cũng không đến được nơi đây đâu.
Tần Mục vừa nghe xong lời này, trong lòng liền vui vẻ, ngươi rốt cục mắc câu rồi. Hắn cười nhìn thẳng Vương Chí, nói:
- Tây Sơn thôn có thể đi ra ngoài hay không, mấu chốt còn phải xem Vương đồn trưởng thế nào.
Vương Chí khó hiểu, đang định hỏi rõ ràng thì Tần Mục đã thật nhiệt tình nói:
- Đi, Vương đồn trưởng, bận rộn hơn nửa ngày, chúng ta vào thôn lấy chút rượu nóng uống ấm người.
Tần Mục không giải thích rõ ràng khiến Vương Chí như mắc nghẹn, nhưng không thể hỏi kỹ, chỉ phải đi theo hai người Tần Mục xuống dưới.
Hiện giờ đã qua buổi trưa, hai ba giờ chiều vào đông ánh nắng vẫn chiếu sáng, trong rét lạnh xen lẫn chút ấm áp.
Ba người vừa đi tới cửa thôn, liền nhìn thấy Hồ lão tứ đang đứng nơi đó đi tới đi lui. Đột nhiên chứng kiến ba người Tần Mục, Hồ lão tứ vội vàng chạy tới bên cạnh Hà Tinh, liên tục nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
- Hồ thúc.
Hà Tinh ủy khuất khóc lên, ôm chặt cánh tay Tần Mục.
Hồ lão tứ thấy thế vội vàng gật đầu nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, đã quay về thôn, quay về thôn.
Nói xong lại gắt gao nắm chặt tay Vương Chí, không ngừng cảm tạ:
- Cảm ơn Vương đồn trưởng, cảm ơn Vương đồn trưởng.
Vương Chí chỉ cười nói đây là bổn phận của cảnh sát nhân dân nên làm, mọi người đi tới nhà Hồ lão tứ. Trương Thúy, Bạch Nhược Hàm lúc này đang trò chuyện với Hồ thẩm, thấy mọi người đi vào ba người phụ nữ liền ôm Hà Tinh thăm hỏi ân cần, cùng nhau vào trong phòng.
Hồ lão tứ, Tần Mục, Vương Chí ngồi ở nhà giữa, Hồ lão tứ liền hô:
- Mẹ nó ơi, chuẩn bị chút thức ăn, chiêu đãi Vương đồn trưởng.
Trong lúc công tác không cho phép uống rượu, đây là quy định sẵn có. Nhưng giờ này còn chưa chính thức đi làm, hơn nữa Vương Chí chủ yếu là tiễn Tần Mục đến nhà, có uống một chút cũng không sao.
Hồ thẩm đáp ứng, không bao lâu đã có vài đĩa thức ăn cùng một hũ rượu lâu năm bày trước mặt ba người.
Đợi khi ấm áp thân mình, Tần Mục đem chuyện trải qua kể lại cho Hồ lão tứ nghe qua, đương nhiên là giấu diếm chuyện Hà Tinh suýt bị làm nhục.
Hồ lão tứ nghe được hết hồn, lúc này Vương Chí đang trực ban tại đồn, giờ mới hiểu được chuyện xảy ra, cũng cảm thấy tức giận.
Tần Mục kể xong, tổng kết:
- Nếu không có các đồng chí công an Hà Tử trấn đồng tâm hiệp lực, muốn bắt giữ những phần tử buôn bán văn vật cũng thật khó khăn. Tôi đại biểu Tây Sơn thôn kính Vương đồn trưởng một chén!
Lời của hắn cũng không quá mức, vốn đảng chính luôn tách riêng, hơn nữa mấy ngày nay Hồ lão tứ nhìn Tần Mục cảm thấy ngày càng thuận mắt, đã có ý tưởng giao tiếp quyền lợi, cho nên Tần Mục nói đại biểu trong thôn cũng không có gì đáng trách.
Vương Chí vội vàng bưng chén rượu, nghe lời kể lại của Tần Mục vừa rồi, hắn nghe ra được Tần Mục không muốn xen lẫn vào trong vụ án lần này, phần công lao kia xem như do đồn công an hưởng trọn. Lưu Đại Hữu chiếm công lớn nhất, muốn vào huyện cục là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ sợ làm đại đội trưởng hình trinh cũng không đủ. Làm phó đồn trưởng, có lẽ không vài ngày nhâm mệnh chuyển chính thức của hắn sẽ tới, nhất thời càng tăng thêm hảo cảm đối với Tần Mục, bưng chén rượu lên nói:
- Cảnh dân hợp tác, cảnh dân hợp tác mà thôi, chúng tôi công tác tại cơ sở, cần cán bộ thôn ủng hộ nhiều hơn.
Tay bưng chén rượu có chút phát run, ba người cười vui vẻ uống một hơi cạn sạch.
Ba người vừa trò chuyện về công tác trong trấn vừa uống rượu. Tần Mục cũng đi vào phòng trong nhìn xem, thấy Hà Tinh đắp mền im lặng nằm trên giường, Bạch Nhược Hàm ngồi bên cạnh trò chuyện. Nhìn thấy Tần Mục đi vào Bạch Nhược Hàm vội vàng xô đẩy hắn ra ngoài, nói:
- Có gì mà nghe, đi ra ngoài đi ra ngoài…
Trương Thúy ở bên cạnh cười nói:
- Đúng vậy, muốn quan tâm người cũng không quan tâm kiểu như vậy.
Nói xong lời này, trong lòng Trương Thúy máy động, liếc mắt nhìn hai cô gái, không biết đang nghĩ gì.
Tần Mục chỉ cười khổ nhìn Hà Tinh gật gật đầu đi ra ngoài. Bạch Nhược Hàm giậm chân nói:
- Người này sao lại nôn nóng như vậy, Trương tỷ, giống như hắn mà có thể làm thôn trưởng?
Trương Thúy cười nói:
- Cô đừng xem thường hắn, tiểu Tần còn dám nã pháo với bí thư trên trấn đó ah.
Ánh mắt Bạch Nhược Hàm cùng Hà Tinh đều phát sáng, thúc giục Trương Thúy kể lại chuyện gì xảy ra. Trương Thúy liền cười đem chuyện Tần Mục mắng vào mặt Lý Đại Đồng cùng bí thư trên trấn tại đồn công an nói ra.
Mấy người phụ nữ líu ríu trong phòng, bên ngoài Hồ lão tứ đã chuyển đề tài đến nghiệp vụ mới của Tần Mục.
- Tôi cảm thấy được Tây Sơn thôn không thể ở trong tình trạng canh giữ thần tài mà còn hô nghèo.
Tần Mục nương men rượu rốt cục bắt đầu nói ra kế hoạch của mình:
- Nói tỷ như vì sao tôi phải thu thập rễ cây, thứ này nhóm lửa còn ngại khói. Nhưng chúng ta chướng mắt lại có người để ý. Tôi để Tiểu Mai tỷ cùng ngũ ca đi Quảng Châu chính là vì muốn khai phá thị trường này.
- Có người sẽ mua rễ cây già? Chuyện này không buồn cười chút nào.
Hồ lão tứ nghe được kế hoạch của Tần Mục lắc đầu nói.
- Thúc, chú cảm thấy không có khả năng đúng không? Vậy hai chú cháu mình đánh cuộc đi, không qua hai tháng Tiểu Mai tỷ nhất định có thể kéo về người khách lớn.
Tần Mục vỗ ngực cam đoan.
Vào lúc này quốc gia đang nằm trong thời kỳ phá băng cùng các quốc gia khác, có không ít tập đoàn tài chính nước ngoài đang thăm dò xâm nhập thị trường đại lục, thị trường kinh tế vô cùng khổng lồ của đại lục sẽ hấp dẫn thật nhiều vốn nước ngoài, văn hóa cổ của quốc gia cũng sẽ tỏa sáng sinh cơ bừng bừng.
Hồ lão tứ đương nhiên không hiểu biết xa xôi như Tần Mục, chỉ cảm thấy việc này thật khó tin. Nhìn bộ dạng hùng tâm bừng bừng của hắn, trong lòng liền cân nhắc phải giúp hắn quản lý kỹ càng, đừng đi nhiều đường vòng là tốt nhất.
Vương Chí nghe được có chút manh mối, hỏi:
- Ý của anh là đem rễ cây gia công bán cho kẻ có tiền?