Từ đêm ở trong phòng ngủ hai người phân tích thế cục cùng hung hiểm của huyện Tây Bình, hai người đã bắt đầu bố cục chỉnh thể, đánh xuống trụ cột kiên cố cho việc phát triển kinh tế của huyện, loại trừ một ít nhân tố bất lợi. Ai có thể nghĩ đến, Tần Mục tạm lánh mũi nhọn nhưng lại nổi lên một cơn gió lốc thổi quét huyện Tây Bình.
Bí thư Lưu Công Thành, Tần Mục vẫn thật xem trọng hắn. Không phải hắn là dòng chính của vị phó chủ tịch tỉnh kia, mà là chính sách làm quan của Lưu Công Thành cũng là người làm hiện thực, điều này làm Tần Mục sản sinh hảo cảm. Có Tần lão gia tử cùng Cao Phái ủng hộ, Tần Mục biết mình lưu lại huyện Tây Bình không còn bao lâu thời gian, bọn họ nhất định sẽ trải tốt đường cho mình đi vào quan trường trung tầng. Đối với huyện Tây Bình từng sinh sống hơn hai mươi năm, Tần Mục có cảm tình khó thể nói rõ. Tuy rằng hắn đến từ một thời đại khác, nhưng loại ăn ý khi dung hợp cùng thân thể này đã làm hắn phai nhạt trí nhớ đời trước, đã triệt để dung nhập cuộc sống hiện giờ. Huyện Tây Bình, Tần Mục thật muốn lưu lại một chút gì đó.
Huyện Tây Bình hiện tại không thể tiếp tục bị rung chuyển, có được một người cầm lái tốt có thể giúp huyện có được một bắt đầu tốt hơn. Tần Mục cũng không để ý quy định bệnh viện không cho phép hút thuốc, châm điếu thuốc, trong mắt tràn ngập thâm thúy.
Trái tim Ngô Cúc bị biểu tình thâm trầm của hắn làm đau đớn. Nàng nhìn gương mặt hắn, khẽ mím môi, thanh âm có chút phát run hỏi:
- Em thì sao?
Bên trong gian phòng không mở đèn, bệnh viện đêm khuya tuy rằng không quá yên tĩnh nhưng phòng bệnh săn sóc đặc biệt bình thường có rất ít người đến quấy rầy. Tần Mục nghiêng đầu, nhìn đôi mắt chờ đợi của Ngô Cúc, mỉm cười, ôn nhu kéo nàng vào trong lòng.
- Cũng không phải lập tức cần đi, luôn phải chờ sau khi xí nghiệp Tam Tinh hoàn thành xong công trình, hết thảy sự tình bình định rồi mới có thể đi.
Tần Mục đặt cằm trên đỉnh đầu Ngô Cúc, bàn tay vuốt nhẹ mở kẹp tóc. Mái tóc dài của nàng tuôn xuống, bao phủ bàn tay hắn.
- Nếu vẫn luôn ở bên cạnh anh, vậy thật quá tốt.
Ngô Cúc lẩm bẩm nói, hai tay ôm eo của hắn.
Tần Mục ôm chặt nàng, ôn nhu nói:
- Sang năm cả nước phỏng chừng sẽ lưu hành điện thoại vô tuyến, đến lúc đó dù cho chúng ta tách ra, cũng có thể dùng di động liên lạc, thật không cần giữ mãi bên cạnh ổ điện thoại như đứa ngốc.
Ngô Cúc bật cười, thoáng giảm bớt chua xót, nhỏ giọng nói:
- Tần Mục, vị hôn thê của anh xinh đẹp không? Dữ dằn không?
Tần Mục thoáng rùng mình, cười nhẹ nói:
- Sao vậy, hiện tại muốn tranh đoạt tình nhân, muốn chuyển chính thức sao?
Từ “chuyển chính thức” ở thập niên 90 còn chưa thịnh hành, nhưng Ngô Cúc cũng là người trong quan trường, lập tức hiểu được ý tứ của Tần Mục, hung hăng đập lên ngực hắn một quyền.
Tần Mục ai u một tiếng kêu đau, Ngô Cúc vội vàng ôn nhu xoa xoa ngực hắn. Trong lòng hắn chợt cảm động, ôm chặt nàng vào lòng, nói:
- Mấy ngày nay khổ cho em.
Hai người ôm nhau, cùng nhìn thị trấn trong bóng đêm mông lung huyện Tây Bình.
Sự kiện thương nhân nước ngoài đụng người trong huyện Tây Bình chẳng những làm chấn động thành phố Thanh Thủy, dù là ban lãnh đạo tỉnh thành cũng như lâm đại địch, đủ loại âm chiêu không ngừng thay đổi, cho mãi đến khi Phác khóa trưởng phụ trách xí nghiệp Tam Tinh tại Tây Túc nhận được lời căn dặn của chủ tịch Kim Tể Chính, trình văn bản “ Xí nghiệp Hàn quốc Tam Tinh sẽ thừa hành pháp luật Trung Quốc” tỏ thái độ đặt thẳng lên bàn cục chiêu thương tỉnh, mới xong cuộc ám chiến kéo dài trong mấy ngày cuối tuần này.
Thời gian ám chiến tuy rằng thật ngắn, nếu là người thường chỉ vui chơi giải trí cuối tuần đã trôi qua, nhưng trong mắt các vị đại lão trong tỉnh, bảy tám ngày thời gian đã đủ mở một cục diện mới trong tỉnh Tây Túc. Quan trường hung hiểm, hoặc là bất động bảo trì hòa khí, hoặc là vừa động liền thấy lưỡi dao nhuốm máu. Trong bảy tám ngày này, bí thư tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh phân biệt điều động tinh binh cường tướng trong phe phái của mình, trải qua một trận cò kè mặc cả cùng nhau thỏa hiệp, mấy ngành trọng yếu trong tỉnh Tây Túc đều đổi mới người lãnh đạo hoặc tăng thêm chức vụ phó thực quyền, làm trong tỉnh ủy cùng một ít quan trường thành phố cấp dưới có thêm một ít gương mặt mới, cũng làm mất đi một ít gương mặt đã cũ.
Tuy rằng bí thư tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh không thuộc về Tần hệ, nhưng đối với Tần lão gia tử đều phi thường tôn kính, dù sao lão nhân lưu lại từ thời kỳ kháng chiến cũng không còn nhiều người, huống chi Tần lão gia tử cũng là nhân vật hô mưa gọi gió. Mồi lửa trong chuyện này xuất phát từ huyện Tây Bình, mà nã pháo đầu tiên chính là Tần Mục, nhưng từ tỉnh ủy cho tới huyện Tây Bình, Tần Mục lại như Lã Vọng buông cần, không hề nhúc nhích mảy may.
Hầu phó bí thư cùng Hầu Cửu Châu thì bi thảm hơn một chút. Đầu tiên, Hầu Cửu Châu thân là chủ tịch huyện, chưởng quản phương hướng tình hình trong toàn bộ huyện, khi gặp phải thời khắc quần chúng kích động căm phẫn, chẳng những không đi bình ổn lửa giận của quần chúng, ngược lại còn kích thích cơn giận của bọn họ, năng lực biểu hiện không đủ đảm nhiệm chức vị chủ tịch huyện, ủy ban thành phố hạ xuống điều lệnh, đem Hầu Cửu Châu điều về một cục cơ quan trong thành phố đảm nhiệm chức khoa trưởng, kiếp sống chính trị của hắn mặc dù còn chưa chấm dứt khi tuổi còn trẻ, nhưng xem như tiền đồ ảm đạm, hoàn toàn bị nhốt đánh vào lãnh cung. Gốc rễ của Hầu phó bí thư khá sâu, ở tỉnh ủy cũng có quan hệ, nhưng tỉnh ủy đấu tranh càng thêm thảm thiết, thật không may hậu trường của Hầu phó bí thư cũng bị điều hướng thủ đô, tuy rằng thuộc loại thượng điều địa phương, nhưng không đạt tới mục đích là nơi có cơ hội đi cao hơn, xem như biến thành một công việc nhàn hạ. Đứa con xảy ra sự cố, thượng cấp bị đổi, Hầu phó bí thư bị kẹp ở giữa còn chưa tìm được chỗ dựa mới, đã bị tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh vốn chướng mắt hắn nên “ủy thác trọng trách”, chuyển qua đảm nhiệm chủ tịch công hội tỉnh, xem như là đã phụng dưỡng người già từ sớm.
Một trận điều động nhân sự biến chuyển, cả tỉnh Tây Túc liền thay đổi bộ mặt mới. Vâng theo chỉ thị của tỉnh ủy, cần phải thiết thực bảo hộ lợi ích của nông dân công, vô luận là vốn nước ngoài, hùn vốn hoặc xí nghiệp quốc nội, ở trên lãnh thổ quốc gia phải tuân thủ nghiêm chỉnh pháp luật trong nước, tuyệt đối không cho phép xuất hiện hiện tượng dùng tiền tài bao trùm nhân quyền.
Thái độ của tỉnh ủy thật kiên quyết, không có chút cơ hội thương lượng, đầu tư hoặc dân doanh trong tỉnh liên tục biểu lộ ra tư thế mưu phúc lợi cho công nhân viên chức, tạm thời buông xuống bộ mặt cả vú lấp miệng em. Dù là Phác khoa trưởng luôn trêu chọc người trong nước yếu ớt mỗi sáng sớm vẫn chờ đợi ở lối vào nhà xưởng, mỗi khi nhìn thấy nhân viên đều hô lớn một tiếng:
- Thật khổ cực, thỉnh chú ý an toàn!
Dù hành động của hắn chỉ là biểu hiện cho người ta thấy, nhưng cũng dẫn dắt phong trào trong cả tỉnh thành. Những công nhân viên chức mỗi ngày nhìn thấy ông chủ chào hỏi mình, khi công tác đều tràn ngập lòng hăng hái.