Ai nghĩ tới hắn vừa dứt lời, Kim Hi Nhi đã vỗ tay nở nụ cười, vươn một chữ “V” về hướng Ngô Cúc, vui vẻ kêu lên:
- Em đã nói chỗ này của hắn có quần áo phụ nữ đúng không, áo tắm này có mùi vị của phụ nữ, nhất định là người khác từng mặc qua.
Trong mắt Ngô Cúc thoáng hiện vẻ thống khổ, ngay sau đó lại kiên định nhìn Tần Mục, khóe môi mỉm cười như biểu lộ quyết tâm, lại phảng phất như tự cổ vũ mình:
- Đó là việc tư của người khác, không nên nói lung tung nha em gái.
Ánh mắt Kim Hi Nhi hiện lên thần thái nghi hoặc, nhìn hai người kỳ quái nói:
- Chẳng lẽ chị không ghen tỵ sao? Hắn làm vậy phải gọi là…ân, gọi là đại củ cải hoa tâm.
Tần Mục vừa nghe, a đầu này thật không biết tế nhị chút nào, sợ nàng còn nói ra lời gì khiến người khó chịu nổi, liền đánh trống lảng sang chuyện khác:
- Cô nhanh thay quần áo, tôi phỏng chừng Kim Tể Chính chủ tịch sắp gọi điện thoại tới đây.
Vừa nghe Tần Mục nói như vậy, khóe môi Kim Hi Nhi trễ xuống, biểu tình thật bị thương:
- Tôi đã biết anh khẳng định sẽ thông báo cho ông nội. Người ta không phải là con nít, không thể cho tôi một ít thời gian tự do sao?
Nói xong đôi mắt tràn ngập thần sắc vượt qua số tuổi, Tần Mục nhìn ra được vô cùng vắng vẻ.
Dù rằng Tần Mục cũng biết có nhiều đại gia tộc bởi vì yêu thương con cháu nên quản thúc rất nghiêm, cũng nhìn thấy ánh mắt vắng vẻ đìu hiu của Kim Hi Nhi, nhưng vì lo lắng cho đại cục, khi người của xí nghiệp Tam Tinh tới cửa lúc rạng sáng, Tần Mục vẫn giao lại Kim Hi Nhi cho bọn họ.
Đây không phải thời gian xử trí theo cảm tính, tuy hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ cùng đồng tình với nàng, nhưng thân phận của nàng thật quá mức trọng yếu, Tần Mục tuyệt đối không thể vì Kim Hi Nhi mềm giọng nhờ vả mà đi bao che nàng, chỉ sợ làm vậy sẽ phạm vài sai lầm nguyên tắc chính trị.
Người phụ trách xí nghiệp Tam Tinh vẫn là Phác khóa trưởng, khi gặp lại Tần Mục tâm tình đã khác hẳn, không ngớt lời tỏ vẻ cảm tạ Tần Mục.
Kim Hi Nhi hung hăng cắn môi, trước lúc ra cửa lạnh băng lưu lại một câu:
- Tần tiên sinh, anh sẽ vì sự bán đứng hôm nay mà trả giá thật nhiều!
Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Ngô Cúc ăn mặc chỉnh tề nhìn mọi người đi xa, phát hiện trên mặt Tần Mục mang theo vẻ bất đắc dĩ, an ủi vỗ vỗ sau lưng hắn. Động tác của nàng khiến hắn chợt tức giận, đá mạnh cửa sau đó ôm ngang người nàng, đi thẳng về hướng phòng ngủ. Ngô Cúc hoảng sợ liên tục kêu lên, ý vị cầu xin, nhưng không cách nào ngăn cản Tần Mục, trong phòng ngủ nhất thời vang lên thanh âm rên rỉ uyển chuyển.
Khi đi làm, Lưu bí thư đối với khả năng công tác của Tần Mục đưa ra lời tán dương cao độ, không ngớt lời cảm thán mình không nhìn lầm người. Ngô Cúc là phó chủ tịch huyện được cấp trên phái xuống, mặc dù có chút người biết thân phận của nàng nhưng trên quan trường trong chớp mắt đều có thể thay đổi bất ngờ, sẽ không ai vì nguyên nhân nào mà Ngô Cúc có thể bước lên vị trí phó chủ tịch huyện mà lãng phí đầu óc, chỉ biết trước khi công trình của xí nghiệp Tam Tinh hoàn thành, cô gái hai mươi sáu tuổi này sẽ là một trong những nhân vật có quyền lực lớn nhất huyện Tây Bình.
Nhưng Ngô Cúc xuất hiện đã kích thích một người, chủ tịch huyện Hầu Cửu Châu sắc mặt tối đen, ngay cả buổi tiệc chúc mừng Ngô Cúc nhậm chức cũng viện cớ không tham gia, về đến nhà còn nổi giận khiến lão bà cùng nhi đồng sợ hãi.
Sau cơn giận dữ, sắc mặt Hầu Cửu Châu âm trầm đi vào phòng sách, nguyên bản Tần Mục điều động lên huyện đã làm hắn không yên, trong lòng luôn có khúc mắc lớn. Hiện tại thêm Ngô Cúc phái đến, lúc trước chuyện Hầu Cửu Châu bị Tần Mục đưa tới bệnh viện từ bàn rượu lại hiện lên trước mắt hắn, tuy rằng Hầu phó bí thư luôn căn dặn hắn phải thật ổn định, chuyện nhỏ không nhịn sẽ hư chuyện lớn, nhưng tôn nghiêm của đàn ông không giây phút nào không kích thích hắn, khiến cho hắn cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao gây khó dễ cho Tần Mục, khiến Tần Mục phải khó chịu.
Sau buổi tiệc hoan nghênh trong huyện, Ngô Cúc xin cư trú tại cục chiêu thương, bởi vì việc đầu tư của xí nghiệp Tam Tinh còn chưa đưa xuống, làm phó chủ tịch huyện chuyên môn nàng có thật nhiều công tác cùng ý kiến phải tiến hành trao đổi cùng cục trưởng Tần Mục. Lo lắng tới tính đặc thù của công việc, Lưu Công Thành phê duyệt cho cục chiêu thương dọn ra một văn phòng riêng cho Ngô Cúc trong cục chiêu thương. Hành động này lại lần nữa kích thích tới Hầu Cửu Châu, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, nhìn ai cũng cảm thấy khó chịu, giống như mỗi khi hắn xoay người sẽ bị người khác cười chê sự thất bại của hắn lúc trước.
Ngay buổi tối ngày đầu tiên Ngô Cúc đến cục chiêu thương, Tần Mục lại tổ chức buổi họp mặt trong Phú Quý Môn. Quý Chí Cường vừa đi vào nhìn thấy Ngô Cúc, sắc mặt hiện lên vẻ vô cùng xấu hổ. Khi thức ăn đã bưng lên, Quý Chí Cương bưng chén rượu uống cạn ba chung, ấp úng nói:
- Ngô chủ tịch, ba chén rượu này xem như tôi bồi tội, cô cũng đừng nhớ chuyện trước kia được không?
Trong khoảng thời gian này Quý Chí Cương đã có nhiều lịch lãm, nhìn thấy Ngô Cúc đã thay đổi thân phận trở thành đồng chí lãnh đạo trong huyện, tuy rằng mọi người đều biết nàng chỉ là điều động tạm thời, xong việc sẽ đi, nhưng huyện quan không bằng hiện quản, càng là như vậy nếu Ngô Cúc đem bất kỳ việc gì đều trực tiếp đăng báo lên tỉnh, như vậy mọi người ở đây sẽ sống không yên. Quý Chí Cương bồi tội, thứ nhất là không còn cách nào, thứ hai có Tần Mục yểm trợ, chính hắn nhận sai trước thì dù rằng Ngô Cúc có khó chịu vẫn sẽ không tiện nhắc lại chuyện xưa.
Chuyện giữa Ngô Cúc cùng Quý Chí Cương, Vương Chí không biết rõ, hắn nhìn lướt qua Ngô Cúc, lập tức đứng lên cười nói:
- Mọi người tán gẫu trước, tôi ra ngoài xem. Ông chủ thật sự chậm chạp, không biết đưa thêm vài chai nước trái cây.
Nói xong liền đi ra ngoài.
Sau khi Vương Chí ra ngoài, mọi người còn lại đều biết chuyện từng xảy ra, Ngô Cúc liền cười nói:
- Chuyện quá khứ còn nhắc tới làm gì. Như vậy đi, tửu lượng của tôi không cao, xem như tôi đã phạt anh xong lại mời anh, tôi uống một chung còn anh uống ba chung, sau này không cần nhắc lại nữa, được chứ?
Lòng trả thù của đàn bà quả nhiên là không phải lời đồn, vừa rồi Quý Chí Cương đã uống ba chung, hiện tại Ngô Cúc lại yêu cầu thêm ba chung, vẻ mặt hắn đau khổ nhìn qua Tần Mục. Chỉ thấy Tần Mục cười nhẹ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chung rượu trước mặt, không nhìn Ngô Cúc cũng không nhìn hắn, thái độ như vậy khiến cho hắn vừa nhìn thấy liền hiểu được.
Hắn đứng dậy cầm qua hai chung, rót ba chung tràn đầy, cắn chặt răng đứng lên nói:
- Được, Ngô chủ tịch cấp mặt mũi cho tôi, tôi không thể không nhận, cạn chung!
Nói xong vẻ mặt đau khổ cắn chặt răng uống cạn ba chung rượu, lập tức mềm nhũn trên ghế, trong đầu hoàn toàn hiểu được lời cha hắn đã giáo dục hắn, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, làm người không cần quá bừa bãi, cẩn thận ngày sau bị trả báo.
Ngô Cúc mím môi cười, chung rượu của nàng chỉ là biểu lộ chút thái độ, chỉ nhấp một chút mà thôi. Tần Mục xòe tay vui đùa nói:
- Ngô chủ tịch, lần này cô đến xem như làm đại trụ cho huyện Tây Bình chúng tôi, cô làm vậy rõ ràng là gia tăng vấn đề khó khăn trong công tác thôi. Hay là tôi cùng cô uống một chung?
Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy biết quan hệ giữa Tần Mục cùng Ngô Cúc có chút thân mật, tự nhiên cũng không nghĩ câu nói đùa của hắn là thật. Ngô Cúc liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy phong tình. Nàng hiểu được hắn muốn cầu tình cho Quý Chí Cương, vừa rồi hắn mặc kệ là vì muốn để cho hắn say, đem tiểu tâm tư của nàng nhìn thấu. Nếu giờ phút này nàng còn không đáp ứng yêu cầu của hắn, không chừng tối nay hắn gây sức ép nàng không dậy nổi đâu.
Ngô Cúc cười đứng dậy, cầm chén rượu khóe môi cười nhẹ, nói:
- Như vậy đi, Tần cục trưởng, vẫn quy củ cũ, tôi một chung còn anh ba chung được chứ?
Tần Mục liếc mắt nhìn Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy, biết Ngô Cúc chỉ bãi tư thế trước mặt hai người, không dây dưa bưng chung rượu uống cạn. Ngô Cúc vừa định ngăn cản nhưng băn khoăn vợ chồng Lưu Đại Hữu, đành khẽ cắn răng bưng chung rượu uống cạn.
- Tốt!
Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy kêu lên, nhất định cần có một người ra dàn xếp, nếu không ai người cứ mãi đấu khí với nhau thì sao?
Lúc này Vương Chí cầm nước uống đi vào, thấy Quý Chí Cương ngã lệch trên bàn, liền biết mâu thuẫn đã cởi bỏ, cười nói:
- Quý quản lý thật sự là không uống được. Mọi người ăn đi, tôi đưa hắn về trước.
Đường đường một phó đại đội trưởng hình trinh của cục công an lại biến thành chạy vặt, nhưng hắn lại làm không biết mệt. Từ sau khi Tần Mục từ Tây Sơn thôn xuất hiện, hơn một năm thời gian Vương Chí đã từ dưới hương trấn nhảy lên huyện đảm nhiệm chức vụ, đây là thủ đoạn trong quan trường nếu không tốn tiền tài đầy đủ là tuyệt đối không thể làm được. Nếu không nhờ Tần Mục liên tục đại động khiến tỉnh ủy thành ủy trực tiếp ném ánh mắt đến huyện Tây Bình, Vương Chí còn muốn thăng chức phải chờ thêm vài năm.
Vương Chí rời đi, không khí trở nên sinh động hơn rất nhiều. Trương Thúy cùng Ngô Cúc trò chuyện việc nhà, chức vụ của mọi người cũng không xung đột, làm tốt quan hệ với Ngô Cúc như vậy nói không chuẩn có ngày nào dùng tới quan hệ bên tỉnh ủy, người thông minh trong quan trường có rất nhiều, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội trước mắt.
Sau buổi tiệc, Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy về trước, lúc này Tần Mục mới lấy ra một xâu chìa khóa đưa cho Ngô Cúc.
- Đây là chìa khóa phòng mới, mấy ngày nay em ở lại nhà khách trước, anh đang tìm người trang hoàng.
Tần Mục phun ra hơi rượu, mang theo tia trêu ghẹo cười nói.
Ngô Cúc hờn dỗi trừng mắt, nhận lấy, oán hận nói:
- Anh giỏi thật, cũng dám bày mặt mũi cho em xem, cẩn thận em khó dễ anh, chỉ dùng xâu chìa khóa muốn hối lộ em sao, anh nghĩ giỏi lắm.
Tần Mục cười ha ha, nâng tay giúp Ngô Cúc vẫy taxi. Hiện tại hai người tuyệt đối không thể ở chung một chỗ, cho nên hắn giúp nàng mua căn nhà nhỏ, thứ nhất hắn không muốn nàng ở nhà khách không thoải mái, thứ hai nhà này nằm chung tiểu khu với hắn, có một số việc cần làm thì phương tiện hơn rất nhiều.
Sau khi quay về huyện Tây Bình, Tần Mục vẫn luôn cảm giác có chuyện gì đó còn chưa có tin tức. Sau khi cẩn thận nghĩ lại, nguyên lai sự kiện lão thủ trưởng “tổng điều độ sư cải cách mở ra” lại không phát biểu cuộc nói chuyện nam tuần như trong trí nhớ của hắn, điều này làm trong lòng Tần Mục có chút rối rắm. Hiệu ứng con bướm vẫy cánh kết quả chính là ở treenlys luận tồn tại tạo ra gió xoáy trên bắc đại tây dương, nhưng lại không ai có được luận chứng minh xác.
Vào một buổi sáng giữa tháng ba dương lịch, Tần Mục đang ở trong phòng làm việc trao đổi ý kiến việc xây dựng nghĩa mộ với An Bình, liền nhận được điện thoại huyện ủy muốn bọn họ lập tức chạy tới phòng hội nghị huyện ủy tham gia cuộc họp báo trực tiếp trên ti vi.
Họp báo ti vi? Trong lòng Tần Mục lộp bộp, thầm nghĩ đã đến. Có thể làm cho huyện ủy giống như lâm đại địch khẩn cấp thông tri, không có sự việc đặc biệt tuyệt đối sẽ không cần như thế. Hắn cùng An Bình vội vàng chạy tới, phát hiện người phụ trách các phòng các cục trong huyện đều có mặt, đầu người nhộn nhịp làm mọi người đều cảm thấy sự tình quan hệ trọng đại.
Sắc mặt bí thư huyện ủy Lưu Công Thành nghiêm túc, tuyên bố hội nghị thể hội họp chợ cuối năm 1992 thông qua truyền hình mời dự họp. Trong ti vi sẽ bắt đầu trực tiếp lúc 10h, hiện tại mới 9strong0 phút, nhưng ti vi đã sớm mở ra, thông qua truyền hình chiếu lên một mặt tường trắng trong phòng họp.
Hội trường thật im lặng, không ai dám lên tiếng. Tần Mục khoanh tay trước ngực, cố gắng khống chế nhịp tim mạnh mẽ của mình, đưa mắt nhìn sang Ngô Cúc đang ngồi trên ghế phó chủ tịch huyện trên đài.
Từ khi Tần Mục cùng Bạch Quang Lượng phát biểu bài văn về chính biến Liên Bang Xô Viết, đội ngũ quyết sách thượng tầng của nước cộng hòa liền triển khai tranh luận làm sao tăng nhanh tốc độ tiến vào phát triển càng thêm ổn thỏa. Theo Liên Bang Xô Viết giải thể, hình thành độc liên thể chính quyền mới, tranh luận càng thêm gay cấn. Cơ sở lĩnh hội ý tứ của thượng tầng cũng trở nên do dự, làm thượng tầng cảm thấy thật đau đầu. Lão thủ trưởng nhìn vào trong mắt, gấp ở trong lòng, kháng chiến cực khổ cũng đã đi tới, trong phương diện xây dựng vì sao lại không được rồi đây? Đúng vào lúc này Tần Mục cùng Bạch Quang Lượng liên hợp đem bản thảo “Con đường cải cách kinh tế cần cố định tiến tới” đưa đến, đã được đặt lên bàn của lão thủ trưởng.
Đối với tên của Tần Mục cùng Bạch Quang Lượng, lão thủ trưởng đã có nghe thấy, sau khi cầm bản thảo đọc qua hai lần, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng. Hắn không để ý tới thân thể nhiều bệnh tật, dựa vào đầu giường thật sự đọc thêm một lượt lại một lần, trong cảm giác có rất nhiều hương vị còn chưa kịp thời nghĩ thông suốt đi ra, liền trực tiếp đem bản thảo phát tới trong tay các đại lão trung ương.
Việc này Tần Mục không biết, đây chính là nguyên nhân vì sao bản thảo đưa lên lại không tạo nên gợn sóng lớn. Vì phòng ngừa bên dưới cuộn sóng, bản thảo chỉ lưu truyền trong tay các nhân vật cực kỳ trọng yếu của giới thượng tầng.
Lão thủ trưởng vốn dự định đi thăm một chút, thể hội biến hóa suốt mười năm nay của tổ quốc, hiện giờ lại có được quan điểm mới mẻ trong bản thảo, lão thủ trưởng liền xuất phát từ thủ đô lúc sang năm, ngồi trên xe riêng hướng phương nam thẳng đường đi tới. Vừa xem vừa suy nghĩ sâu xa, chẳng những đi tới thành thị khai phóng, còn rẽ một vòng đi tới nơi có tài nguyên thiên nhiên giàu có, cuối cùng mấy ngày hôm trước được các cấp thông tri xuống dưới, cần phát biểu cuộc nói chuyện trọng yếu.
Lão nhân trong ti vi cơ trí mà hiền lành, kéo theo thân thể bệnh nặng, dùng lời nói vang vang đã xong cuộc tranh luận từ gần một năm kinh tế mở ra, làm quốc gia có được phương hướng chiếu sáng rõ ràng, có thể thực hành trong tương lai, nội dung nói chuyện chủ yếu trong sáu giờ thời gian.