Điên rồi! Các quan chức hoàn toàn bị cách nói của Tần Mục làm phát điên, gậy gõ bang bang không ngừng, cho dù bên Hàn phương không ngừng bị gõ vang đầu, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đem thật nhiều tài chính ném tới tỉnh Tây Túc đi?
Quả nhiên, Phác khóa trưởng phẫn nộ đứng lên, không chút do dự nói:
- Trung phương đàm phán thật sự là không có thành ý, tôi cự tuyệt nói chuyện kiểu này, tôi sẽ đăng báo chủ tịch, sẽ đưa ra kháng nghị nghiêm trọng với quý phương.
Nhìn Phác khóa trưởng muốn rời khỏi, các vị quan chức cục chiêu thương luống cuống muốn khuyên nhủ hắn, thanh âm thâm trầm của Tần Mục lại vang lên:
- Phác khóa trưởng, tôi ở đây chờ ông, tôi nghĩ xin chỉ thị chủ tịch chỉ cần một giờ là đủ rồi.
Phác khóa trưởng bỗng nhiên khựng người lại, quay đầu hung hăng trợn mắt liếc nhìn Tần Mục, không nói thêm lời nào mang theo nữ phiên dịch rời đi. Trong phòng họp nhất thời vang lên thanh âm tiếng hô tiếc hận, Tần Mục biến thành mục tiêu công kích, mọi người không ngừng thở dài muốn khuyên hắn nên ngăn cản Phác khóa trưởng vẫn còn kịp.
Tần Mục mỉm cười lắc đầu, chậm rãi nói:
- Chư vị lãnh đạo, chúng ta hiện tại không phải làm phỏng vấn ngoại giao, chúng ta đang tranh thủ lợi nhuận cho quốc gia của mình, điểm này xin mọi người phải chú ý. Vì sao phải cho bọn hắn làm ra bộ dạng đi bố thí, mà chúng ta cần khom lưng khuỵu gối? Chư vị, chúng ta làm quan của nhân dân, mà không phải quan của bọn họ!
Phác khóa trưởng nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng họp, miệng cả giận nói:
- Tên quan viên kia thật sự rất đáng hận, thật sự là không biết điều!
Nữ phiên dịch thật cẩn thận nói:
- Khóa trưởng, chúng ta nên xin chỉ thị chủ tịch một chút tốt hơn.
- Xin chỉ thị cái gì, đây là dọa dẫm trắng trợn, là vơ vét tài sản, tôi sẽ không thỏa hiệp, chủ tịch cũng sẽ không!
Tuy hắn nói như vậy nhưng khi đi tới khách sạn cạnh phòng họp vẫn hội báo thực tế cho Kim chủ tịch.
Theo ý tưởng của hắn, cho dù chủ tịch không giận tím mặt cũng sẽ phẩy tay rời đi, ai ngờ vị lão nhân cơ trí kia nhìn ra cửa sổ trầm mặc một lúc phát ra một tiếng thở dài trầm thống.
- Phác khóa trưởng, anh nên tỉnh táo lại một chút đi, anh làm tôi thật thất vọng.
Đây là lần thứ ba hôm nay Phác khóa trưởng đổ mồ hôi lạnh, xoay người kiểm điểm:
- Dạ, dạ, chủ tịch giáo huấn đúng vậy, tôi nên kiểm điểm một chút. Không ngờ lại bị một quan chức trẻ tuổi như vậy dọa dẫm, tôi nhất định sẽ tự kiểm điểm thật tốt…
Kim Tể Chính chậm rãi xoay người, tẩu thuốc trong tay nhẹ nhàng gõ một cái, trong giọng nói hàm chứa vẻ tiếc hận thật sâu, trong thanh âm già nua lộ ra vẻ cơ trí đoạn tuyệt:
- Tôi muốn nói chính là, Phác khóa trưởng, anh nên kiểm điểm một chút sự nhận thức của mình về quốc gia này.
Trong mắt Phác khóa trưởng nhất thời ngây dại, không thể tin được ngẩng đầu nhìn Kim Tể Chính. Lão nhân chậm rãi đi tới cạnh bàn, làm tẩu thuốc mới, Phác khóa trưởng cuống quýt lấy ra bật lửa giúp hắn châm thuốc.
Rít sâu một hơi thuốc sặc người, Kim Tể Chính mới chậm rãi nói:
- Vấn đề phim truyền hình tôi đã khai thông với người bạn tại đây, quan viên trẻ tuổi kia cũng không lừa anh. Về phần hắn nói vấn đề về nhân viên kỹ thuật, hoàn toàn có thể đáp ứng hắn, chúng ta sản xuất linh kiện tại đây, vậy có gì mà sợ, công nghệ nhị lưu sớm muội gì cũng bị người học được, sao không đưa cho bọn họ một nhân tình, có thể giúp chúng ta đạt được hữu nghị của bọn họ.
Lão nhân nói chuyện thật chậm, trong già nua mang theo vẻ ậm ừ khó nghe, nhưng Phác khóa trưởng vẫn nghe được thật rõ ràng, trái tim lại nhảy lên điên cuồng.
Kim Tể Chính lại rít sâu một hơi, tiếp tục dùng giọng điệu người già giáo huấn tiểu bối nói:
- Về phần thi công khu du lịch mang phong cách Hàn quốc, vấn đề này chúng ta hoàn toàn có thể cùng quan viên quốc nội tiến hành bàn bạc. Cho tới nay quốc nội đều muốn đi vào thị trường đại lục, nơi này có nhân khẩu tiêu phí khổng lồ, có sức lao động giá rẻ, chúng ta chỉ cần mở ra cơ hội này đối với những quan viên quốc nội mà nói chúng ta là người có công, chỉ sợ muốn lấy được cho vay không kỳ hạn của chính phủ cũng không phải là chuyện không thể nào.
Chính phủ cho vay không kỳ hạn? Phác khóa trưởng cảm giác trong đầu trống rỗng, chỉ cần có được chính phủ cho vay không kỳ hạn, vậy điều kiện gì hắn không thể đáp ứng? Dù sao dùng cũng không phải là tiền của mình.
Lão nhân lấy ra một chiếc nhẫn hình dáng cổ xưa, chỉ là loại hàng bình thường, bên trên bị rỉ sắt không ít. Hắn run run đeo lên ngón tay vô danh, kiên định nói:
- Xí nghiệp Tam Tinh vẫn luôn vì không có được huyết mạch chính thống mà luôn bị gạt bỏ trong thị trường quốc nội, chỉ cần lần này thành công xây dựng nghĩa mộ, danh dự trong quốc nội sẽ tăng lên, cổ phiếu cũng tăng lên trong diện rộng. Cho nên tôi nói, Phác khóa trưởng, anh không thể chỉ dừng lại trong phạm trù buôn bán mà thôi, nếu muốn làm ra một phen sự nghiệp ở nơi đây, phải hiểu biết khắc sâu về chính sách cùng quan chức của bọn họ, phải nghiên cứu rõ về họ.
Nói xong trong mắt hắn lộ ra ý cười thâm sâu:
- Vị tiểu quan viên kia, tôi thật sự muốn gặp hắn đâu, chẳng qua người già rồi, không có tinh lực như vậy.
Lão nhân nói một câu, Phác khóa trưởng càng khom người thấp hơn, đợi khi lão nhân nói xong, thân thể hắn đã khom xuống chín mươi độ, luôn miệng nói:
- Dạ, dạ, nghe theo chủ tịch chỉ thị.
Lão nhân hài lòng gật đầu, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi:
- Đúng rồi, Hi Nhi đã đi đâu vậy? Từ quốc nội luôn kêu ca đòi tới đại lục, nháy mắt lại không biết chạy đi đâu điên nữa đây.
Phác khóa trưởng không khỏi cười khổ, hắn từ bàn đàm phán đi thẳng tới nơi này, làm sao biết vị cháu gái bảo bối của chủ tịch đi nơi nào? Kim Tể Chính đối với cấp dưới phi thường nghiêm khắc, thậm chí có thể dùng hà khắc hình dung, nhưng đối với cháu gái cưng chiều phi thường, chỉ cần Kim Hi Nhi xảy ra chuyện gì, sai lầm nhất định là người khác.
Kim Tể Chính nhìn thấy vẻ xấu hổ của Phác khóa trưởng, phất phất tay cho hắn rời đi.
Giờ phút này Tần Mục đang nhìn vào đồng hồ, còn hai mươi phút đã là một giờ. Không chỉ là hắn, mọi người cũng đều đang xem đồng hồ, nếu chuyện này làm hỏng mọi người khó tránh được hậu quả bị khiển trách.
Trong lúc mọi người đều đang oán thầm vì sự lỗ mãng của Tần Mục, Phác khóa trưởng mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào. Nữ phiên dịch đi theo sau lưng hắn lén lút hướng Tần Mục đưa ra hai ngón tay theo chữ “V”, khiến Ngô Cúc lại âm thầm véo Tần Mục một trận.
Bởi vì đã có chỉ thị, sắc mặt Phác khóa trưởng không còn vẻ khó xem, hắn lấy ra một phần hợp đồng khác đặt lên bàn, có chút không cam lòng nói:
- Chúng tôi hoàn toàn đáp ứng yêu cầu quý phương đưa ra, không biết như vậy Tần cục trưởng có vừa lòng hay không?
Đáp ứng rồi? Bọn họ thế nhưng đáp ứng rồi! Mấy người của cục chiêu thương tỉnh đều có ý niệm đập đầu cho xong.
Nếu bọn họ có được tâm tư cả gan làm loạn như Tần Mục, đêm qua trong buổi tiệc rượu không biết đã có thể đem bao nhiêu lợi ích đặt ở gần bên tỉnh thành đây! Kết quả hiện tại trái ngược, hai ba hạng mục đều rơi lên tiểu thị trấn nghèo khó của huyện Tây Bình, chuyện này bảo họ làm sao chịu nổi.
Tần Mục mỉm cười cầm lấy hợp đồng xem lại một lần sau đó đặt xuống bàn. Vừa rồi cũng vì hành động này mà hắn ra nhiều điều kiện với xí nghiệp Tam Tinh, hiện tại trên mặt Phác khóa trưởng thật miễn cưỡng lộ ra biểu tình như cười như khóc thật buồn cười.
- Việc này…
Tần Mục ho khan một chút khiến Phác khóa trưởng lại lộp bộp, ánh mắt Tần Mục vẫn nhìn lên hợp đồng, thần sắc bình tĩnh nói:
- Tôi nghĩ địa điểm đặt nhà xưởng vẫn để chúng tôi xác định đi. Tôi nghĩ nên đặt ở gần tỉnh thành tốt hơn, nơi này giao thông tiện lợi, nhân viên lại nhiều, không biết cách nhìn của các vị lãnh đạo thế nào?
Quả nhiên là xe đi tới núi ắt có đường, hi vọng lại xuất hiện lần nữa. Mấy vị đồng chí cục chiêu thương tỉnh còn chưa kịp chán nản vì hạng mục bay mất, giờ phút này nghe được lời đề nghị của Tần Mục quả thật như nghe được thanh âm thiên nhiên, làm sao có lý do cự tuyệt? Tư cục trưởng nhìn ánh mắt Tần Mục dừng trên người mình, lập tức hiểu được Tần Mục làm như vậy là bánh ít đi, bánh quy lại, vừa rồi mình phối hợp Tần Mục nói chuyện, mới làm tỉnh thành đổi được đầu tư lớn như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm thưởng thức người thanh niên này biết điều như thế.
Tần Mục mỉm cười, chậm rãi mở nắp bút ký tên của mình lên hợp đồng. Phác khóa trưởng thấy hắn không tiếp tục làm khó dễ, nhịn không được thở dốc một hơi, lại ký tên mình lên hợp đồng.
Hợp đồng ký xong, nhiệm vụ của Tần Mục xem như hoàn thành. Hắn liền đẩy Tư phó cục ra sân khấu, mặt sau đương nhiên do bọn họ phụ trách.
An Bình lần này hoàn toàn lâm vào trạng thái si ngốc trong khi đàm phán, hắn thật không ngờ nguyên lai mời đầu tư còn có thể làm tới loại tình trạng này, trong lòng đã hoàn toàn chịu phục Tần Mục. Ba người rời khỏi đại lầu, An Bình không nhịn được than thở:
- Thật không nghĩ tới gõ đám người nước ngoài này gõ thật sự thống khoái!
Tần Mục mỉm cười, biết chuyện này gây xúc động tương đối lớn cho An Bình, liền nói:
- Lão An, tôi giao cho ông một nhiệm vụ, lập tức quay về để trong huyện dùng tốc độ nhanh nhất làm ra một bản đồ kế hoạch tân khu, có đồ tốt cứ việc tính vào, nếu cần lừa đảo càng vang càng tốt. Ách, việc này ở trong điện thoại nói không rõ ràng, ông tự mình đi một chuyến đi.
Giờ phút này An Bình như con quay lên dây cót, xoay người muốn chạy về hướng nhà ga. Tần Mục ngăn cản hắn, cho hắn thuê xe con trực tiếp chạy về, nghĩ tới đã kéo được nhiều đầu tư như vậy, tài chính trong huyện cũng sẽ không hẹp hòi.
Đợi cho An Bình rời đi, Tần Mục chắp tay sau lưng nhìn lên trời, Ngô Cúc liền hỏi:
- Hoàn thành một chuyện đại sự như vậy, trong lòng anh còn không cao hứng sao?
Tần Mục lắc đầu, có chút nặng nề nói:
- Em thấy được kỳ thật người nước ngoài cũng không phải khó đối phó như vậy, chẳng qua vì ý nghĩ của chúng ta còn chưa khai phá, mới làm cho họ chiếm thật lớn tiện nghi.
Ngô Cúc gật đầu, sự tình hôm nay cũng làm cho nàng nhận thức được kỳ thật quan trường thương trường đều chiến đấu lẫn nhau, đều là giao phong không thấy máu.
Kế tiếp Tần Mục trực tiếp đi tới văn phòng tỉnh ủy, đem chuyện này hội báo cho bí thư tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh. Đối với cháu trai của Tần lão gia tử này, hai người vốn đã ôm thái độ xem trọng, lại nghe nói Tần Mục chỉ nói vài câu đã hái được quả đào lớn như thế trong tay Hàn phương, mặc dù không mở miệng khen ngợi bao nhiêu nhưng từ trong ánh mắt cũng biết bọn họ phi thường hài lòng. Tuy rằng chính kiến hai người không giống nhau, nhưng trên chính trị là liên hệ, đối với quan hệ với Tần lão gia tử không ai ngại mình có thêm một người bạn. Đến độ cao như bọn họ, kỳ thật đã không còn phân biệt phe phái rõ ràng, lo lắng đều là quan hệ tới quốc kế dân sinh đại sự, tranh đấu lẫn nhau gần như bằng phẳng.
Sau khi Tần Mục hội báo, lại ngoài định mức đưa ra một yêu cầu, cán sự Ngô Cúc năng lực rất tốt, Tần Mục hi vọng tỉnh ủy điều động nàng tham dự vào việc xây dựng khu du lịch tại huyện Tây Bình.
Đối với yêu cầu nho nhỏ này bí thư tỉnh ủy tự nhiên sẽ không để ý, trực tiếp phê duyệt điều động đồng chí Ngô Cúc đại biểu tỉnh ủy nhập trú huyện Tây Bình, trực thuộc huyện ủy, đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện, sau khi xây dựng xong khu du lịch sẽ triệu hồi về tỉnh ủy có an bài khác.
Bởi vì là hạng mục lớn, Ngô Cúc như ngồi trên tên lửa nhảy lên chín cấp, trở thành phó chủ tịch một huyện có tình cảnh phát triển sáng lạn. Bí thư tỉnh ủy vốn muốn hỏi Tần Mục còn yêu cầu gì nữa hay không, nghĩ tới năng lượng của Tần lão gia tử liền dằn xuống tâm tư. Tần Mục đảm nhiệm chức cục trưởng cục chiêu thương huyện Tây Bình, khẳng định do ý tứ của Tần lão gia tử, hắn cũng không thể xen tay vào.
Nếu Tần Mục biết được bởi vì hậu thuẫn của mình mà khiến cho hắn đánh mất cơ hội thăng chức, chỉ sợ dù hắn trầm tĩnh cũng sẽ cảm thấy phi thường buồn bực.
Chẳng qua khi màn đêm buông xuống, Ngô Cúc đang ở chung với Tần Mục, tạm thời không còn tâm tư đi nghĩ đến chuyện khác. Trong căn nhà nhỏ của Ngô Cúc, ánh đèn mờ ảo đang tản ra không khí ám muội vô cùng…
Một luồng ánh sáng lộ ra trên tầng mây dày đặc, bầu trời đã nổi lên một tầng sáng trắng.
Thanh âm kêu đau mềm mại từ trên giường truyền ra, cánh tay ngọc trơn mượt của Ngô Cúc ôm lên ngực Tần Mục, nhíu mày gắt giọng:
- Anh cũng thật là, biết rõ em là lần đầu tiên cũng không biết tiếc chút khí lực.
Tần Mục vuốt vuốt bộ ngực ngạo nghễ của Ngô Cúc, khóe miệng hiện lên ý cười ôn nhu, đem dục vọng sáng sớm cưỡng chế xuống, trầm thấp nói:
- Việc kia…
- Đừng nói chuyện.
Đêm qua không ngừng kêu rên làm thanh âm Ngô Cúc có chút khàn khàn, có vẻ hết sức mê người:
- Không cần nói gì cả, để cho em hưởng thụ yên lặng một chút đi.
Nói xong đem gò má dán lên ngực Tần Mục, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Hai người ôn tồn cũng không được bao lâu, hôm nay họ nhất định cần quay về huyện Tây Bình. Thứ nhất Ngô Cúc muốn đến huyện ủy đưa tin, mà Tần Mục đã xong công tác bên này cũng cần vùi đầu vào nhiệm vụ mời đầu tư của huyện Tây Bình.
Ngô Cúc gượng chống thân thể có chút đau đớn vào bếp làm điểm tâm cho Tần Mục. Thưởng thức tay nghề của nàng, nhu tình của hắn dâng tràn trong lòng, thẳng đến khi ra cửa Tần Mục còn nắm chặt tay Ngô Cúc, khiến cho nàng sợ hãi làm ảnh hưởng thanh danh của hắn, khuyên nhủ mãi mới làm hắn buông lỏng tay ra.
Hai người bước chậm nơi đầu đường tỉnh thành, vốn Ngô Cúc định đi mua vé xe lửa nhưng Tần Mục không đồng ý, trực tiếp bỏ tiền túi thuê xe trở về, khiến Ngô Cúc hạnh phúc đến đỏ mặt.