- Tôi nghĩ muốn cùng quý huyện thương nghị một chút, về sự tình xây dựng nghĩa mộ của tổ tiên Kim Đại Hi chúng tôi, không biết các vị có thể chờ thêm vài ngày, tôi muốn phái tổ viên chuyên nghiệp của chúng tôi đi qua, rất nhanh có thể đi tới quý huyện.
Kim Tể Chính lộ ra khẩu khí thương lượng bên trong điện thoại.
Mờ mịt đáp ứng Kim Tể Chính, An Bình cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra. Chứng kiến Tần Mục cầm theo cặp công văn đi tới, An Bình do dự hồi lâu, nghĩ dù sao cũng phải cho lãnh đạo trực tiếp dính chút không khí ngon ngọt, nhẫn nhịn cảm giác không thoải mái trong lòng, liền đem chuyện này ngập ngừng ấp úng nói ra.
Hắn thật không ngờ Tần Mục nghe xong hắn hội báo chỉ thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Cũng nên có tin tức này rồi, bằng không tôi phải uổng phí công phu.
Nói xong lại dặn An Bình chuẩn bị ngày mai cùng mình đi tỉnh thành.
An Bình mơ mơ màng màng đi theo Tần Mục vào văn phòng, đến bây giờ mới hiểu được nguyên lai chuyện này do một tay Tần Mục trù hoạch. Nghĩ đến mấy ngày trước Tần Mục dặn hắn chuẩn bị đi công tác, nguyên lai là vì việc này đâu. Trong lòng An Bình rối rắm một thoáng, đi tới văn phòng, cho mọi người điều tra một chút xí nghiệp Tam Tinh là công ty nào, có khả năng sẽ đến huyện Tây Bình đầu tư hay không.
- Tìm được rồi, tìm được rồi!
Cán sự từ trong một chồng báo chí thật dày rốt cục tìm được tin tức về xí nghiệp Tam Tinh. Trong tin tức đưa tin bọn họ chuẩn bị đến quốc nội đầu tư xây dựng mạng lưới điện tử internet Tam Tinh, được gọi là Tam Tinh Điện Tử Lai Hoa, đã mang đến một luồng gió xoáy thật lớn trong thị trường sản phẩm điện tử Hoa Hạ.
Trong tin tức cũng không nhắc tới điện tử Tam Tinh cùng Kim Tể Chính, làm mọi người thật khó hiểu. Cuối cùng do một nhân viên cục chiêu thương gọi điện lên một bạn học làm việc trên tỉnh thành mới biết được điện tử Tam Tinh thuộc về một sản nghiệp của xí nghiệp Tam Tinh, mà Kim Tể Chính là long đầu của xí nghiệp Tam Tinh này.
Vừa nhận được tin tức làm trên dưới cục chiêu thương gà bay chó chạy, một đám người không dám tin nhìn chằm chằm An Bình. Trong lòng An Bình dấy lên sóng gió ba đào, ngay cả trái tim của hắn cũng cấp tốc nhảy mạnh. Hắn không chút dấu vết nhìn thoáng qua văn phòng đóng kín cửa của Tần Mục, có chút ý nghĩ nảy sinh, liền nghiêm mặt quở trách:
- Nhìn xem nhìn xem, tố chất thế nào đây, đều khởi lên tinh thần, đừng làm Tần cục trưởng chê cười.
Những lời này làm một đám người oán thầm, trước đó vài ngày cũng không biết là ai nói trong cục chiêu thương này cho dù tân cục trưởng đến đây cũng không cho mặt mũi, đảo mắt đã dựa vào tân cục trưởng. Lời này đương nhiên không người nào dám nói ra, mọi người liền lo đi làm việc của mình, bắt đầu bận rộn.
Giờ phút này Tần Mục đang nói chuyện điện thoại với Cao Phái. Cao Phái đã nhận được tin tức điện tử Tam Tinh Hàn quốc đã đưa ra lời xin phép với Bộ tin tức quốc gia, yêu cầu đến tỉnh Tây Túc tiến hành khảo sát, muốn đầu tư thành lập một nhà xưởng ở trong tỉnh. Nghe nói số vốn đầu tư nước ngoài lên tới mấy tỷ, Bộ thương mại cũng không dám xem thường. Bởi vì quản lý cao tầng của xí nghiệp Tam Tinh Hàn quốc đã đến tỉnh Bắc Liêu, cho nên Cao Phái nhận được lệnh chuẩn bị phụ trách chiêu đãi.
Nhưng mà lão nhân Hàn quốc hơn bảy mươi tuổi gặp mặt Cao Phái lại không lộ ra nhiều hứng thú đối với tỉnh Bắc Liêu, ngược lại như có như không hỏi thăm tình huống huyện Tây Bình. Tỉnh Bắc Liêu là một tỉnh công nghiệp nặng quan trọng trong cả nước, độ phát triển công nghiệp cùng chính sách phi thường mê người, Cao Phái thật sự nghĩ không ra vì sao lão nhân kia lại cảm thấy thật hứng thú đối với huyện Tây Bình.
Sau khi trở lại văn phòng, Cao Phái lật xem văn kiện trên bàn, bản thảo của Tần Mục làm hắn chú ý, lúc này mới gọi điện thoại cho Tần Mục hỏi thăm ý đồ của xí nghiệp Tam Tinh có phải có quan hệ tới hành động gì của hắn hay không.
Một phó bí thư tỉnh ủy cùng một cục trưởng cục chiêu thương, vốn không có quan hệ gì, còn cách xa hơn nửa quốc gia, bọn họ nói chuyện lại có vẻ thật cao ngất. Nhưng nếu như nói bị phó bí thư tỉnh ủy còn dùng giọng điệu thỉnh giáo trong lúc nói chuyện, thật sự làm khiếp sợ chính đàn.
- Tài nguyên nhân lực của chúng ta thật dày, đối với xí nghiệp nước ngoài mà nói phí tổn công nhân thấp hơn tài chính xây hãng.
Tần Mục châm một điếu thuốc, bắt đầu giải thích cho Cao Phái nghe ý nghĩ của mình:
- Kỹ thuật của họ có thể lấy ra thay nhân công, nhưng nhất định cam đoan tam hiểm nhất kim.
Cao Phái bị lời nói mơ hồ của Tần Mục làm rối rắm, có chút quên mất mục đích hắn gọi điện thoại cho Tần Mục, chỉ cảm thấy lời nói của Tần Mục phi thường hấp dẫn người, bên trong có chút tư tưởng ngay cả hắn cũng cảm thấy thật mới mẻ cùng lớn mật, nhưng lại hoàn toàn phù hợp với quốc gia hiện tại.
- Tam hiểm nhất kim?
Cao Phái bị từ ngữ mới mẻ của Tần Mục làm choáng váng, bút máy trong tay không ngừng lại, liên tục ghi chép những yếu điểm trong lời nói của Tần Mục.
Trong lòng Tần Mục lộp bộp, bại lộ quá nhiều về mình sẽ khiến cho người khác chú ý, cho dù Cao Phái là dượng ba của hắn nhưng cũng làm cho hắn phải có tâm lý phòng bị, nói chuyện càng thêm cẩn thận, chỉ nói thêm với Cao Phái vài câu liền cúp điện thoại.
Ngày hôm sau Tần Mục nhận được tin tức đoàn khảo sát cao tầng xí nghiệp Tam Tinh sẽ từ tỉnh Bắc Liêu chuyển tới thủ đô, sau đó bay thẳng tới tỉnh thành tỉnh Tây Túc. Bởi vì đối phương chỉ mặt gọi tên yêu cầu người phụ trách cục chiêu thương huyện Tây Bình đến bàn bạc, Tần Mục liền dẫn theo An Bình trực tiếp lên tàu đi tỉnh thành. Trong lòng An Bình không ngừng bất an, nhìn Tần Mục ngồi ở ghế đối diện nhắm mắt dưỡng thần, cân nhắc dụng ý của Tần Mục khi kéo hắn đi cùng.
Đi tới tỉnh thành, hai vị cán bộ khoa cấp đến từ thị trấn nghèo đã được cục chiêu thương tỉnh thành hoan nghênh nhiệt liệt. Nếu đoàn khảo sát xí nghiệp Tam Tinh biết trong tỉnh Tây Túc có một huyện Tây Bình, đã nói rõ bọn họ làm công tác giới thiệu rất tốt. Có thể lưu lại được đầu tư hay không, phải xem hai vị cán bộ có chút nhà quê kia có dốc lực hay không.
Tỉnh ủy cũng vô cùng xem trọng việc này, bí thư tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh đều đạt tới độ cao nhất trí trong vấn đề này, các cấp ngành trong tỉnh lần này đều bật đèn xanh, cung cấp hết thảy tiện lợi cho cục chiêu thương. Bí thư tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh còn phân biệt tìm Tần Mục cùng An Bình nói chuyện, đối với ý nghĩa xí nghiệp Tam Tinh đến đầu tư tỏ thái độ một phen, ý tứ không cần nói cũng biết lần này không thành công thì không bỏ qua.
An Bình lần đầu tiên gặp được lãnh đạo cấp bậc cao như thế, nói chuyện có chút lắp bắp, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Tần Mục cùng hai vị lãnh đạo từng gặp mặt ở nhà của Tần lão gia tử một lần, nhưng không ai biểu lộ vẻ mặt như từng nhận thức, vẫn dùng thái độ thượng cấp đối đãi cấp dưới, An Bình thật bội phục sự trấn định của Tần Mục, bởi vậy cũng không hề nghĩ tới địa phương khác.
Mà phòng tiếp đãi của tỉnh cũng đã lo lắng chu toàn, bên xí nghiệp Tam Tinh có nữ phiên dịch hộ tống, cho nên phân phối cho hai người Tần Mục một nữ cán sự trẻ tuổi. Vốn dựa vào tư lịch của Tần Mục cùng An Bình, căn bản không giữ được vị trí dẫn đầu hiệp đàm buôn bán, nhiều lắm chỉ xem như nhân viên tùy tùng, nhưng có hai vị đại lão tỉnh ủy ủng hộ, Tần Mục trở thành nhân viên của đoàn mời đầu tư, lấy được quyền lợi tùy thời khai mở điều kiện.
Vào buổi chiều, đoàn khảo sát xí nghiệp Tam Tinh xuống máy bay tại phi trường quốc tế tỉnh thành. Một vị phó chủ tịch tỉnh cùng các quan chức chủ yếu các bộ đều nhiệt liệt hoan nghênh sự thăm viếng của đoàn khảo sát. Kim Tể Chính cùng phó chủ tịch tỉnh bắt tay tỏ ý nguyện hợp tác giữa song phương, sau khi trò chuyện liền cùng nhau đi tới nơi chiêu đãi của tỉnh tiến hành liên hoan.
Trong bữa cơm Tần Mục cùng An Bình không đủ tư cách có mặt, bọn họ chỉ có thể lộ diện trên bàn đàm phán. Giờ phút này Tần Mục đang lộ vẻ kinh ngạc nhìn nữ cán sự xinh đẹp mà cơ quan phái tới hiệp trợ công tác cho bọn họ.
Trên người mặc bộ đồ công sở, biểu tình dễ thương mang theo vẻ hưng phấn cùng rụt rè e lệ, trong đôi mắt long lanh, đôi môi thoa một lớp son nhạt lộ ra tia cười như có như không làm Tần Mục nghĩ đến buổi tối hôm đó nàng say rượu nằm trên giường, khóe môi biểu lộ diễn cảm hạnh phúc.
- Ngô Cúc, làm sao cô lại…
Biểu tình bình tĩnh của Tần Mục kể từ khi nhìn thấy Ngô Cúc đã biến thành ngây ra, nữ lão bản khách sạn dễ thương lại gia nhập cơ quan nhà nước ở thành phố Thanh Thủy, làm người ta không thể không cảm thán chốn quan trường thật sự khó hiểu, bằng vào một vị phó chủ tịch huyện đã qua thời như Vương Trường Canh, thế nhưng không ngờ trên tỉnh thành vẫn còn một tầng quan hệ có thể đem con gái của mình an bài vào cơ quan tỉnh thành, điều này nói rõ quan hệ của hắn vẫn còn bền chắc cùng mạnh mẽ.
Đã thời gian dài không gặp, trên người Ngô Cúc mang theo khí khái dễ thương cùng giỏi giang, được dung hợp dị thường hoàn mỹ. Mái tóc đen dài buộc nhẹ trên đỉnh đầu, đôi mắt to hàm chứa tình ý vô hạn nhìn đăm đăm Tần Mục. Nghe lời nói ngạc nhiên của hắn, trên mặt Ngô Cúc lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt thoáng nheo lại, nước mắt chợt chảy xuống làm vẻ đẹp của nàng có vẻ càng thê lương lại mỏng manh vô cùng.
Tần Mục nhất thời lúng túng, bởi vì Tần Mục mạnh mẽ ra mặt giúp đỡ khiến cho nàng nảy sinh ái mộ với hắn, nhưng bởi vì chuyện kia mà chia ly. Hiện giờ hai người gặp lại, thậm chí có cảm giác nhưng bừng tỉnh một thế hệ.
Tần Mục đứng ở đó, không biết nên nói gì, vẻ thâm trầm cùng bình tĩnh kể từ sau khi cô gái này xuất hiện đã hoàn toàn biến mất. Hắn rút điếu thuốc châm lửa, vừa rít hai hơi đã bị một bàn tay trắng nõn kẹp lấy rút ra, Ngô Cúc nhẹ nhàng nói:
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh nên cai thuốc đi.
Tần Mục cười khổ một tiếng, đi tới đóng cửa phòng. An Bình nói lần đầu đến tỉnh thành nên đã ra ngoài đi dạo, lúc này Ngô Cúc lại tới báo tin. Nếu lúc này An Bình trở về, không chừng sẽ sinh ra ý tưởng nào đó.
Ngô Cúc thấy Tần Mục xúc động đóng cửa, bật cười, vẻ phong tình xuất hiện trên gương mặt của nàng, oán trách:
- Nhìn xem anh đi, sao lại vẫn xúc động như vậy, nếu lúc này An phó cục gõ cửa hội báo công tác, anh bảo em trốn chỗ nào?
Tần Mục vừa nghe liền đỏ mặt, chưa từng thấy qua diễn cảm này của hắn, Ngô Cúc nhất thời bước nhanh tới, ngẩng đầu nhìn hắn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt hai má Tần Mục, ôn nhu nói:
- Anh vẫn là anh.
Một câu thật ôn nhu nhất thời khuấy động suy nghĩ của Tần Mục. Không hề có chút mới lạ, như không hề chia ly, hai người ôm chặt lấy nhau, bốn phiến môi hấp dẫn gắt gao thiếp lại cùng một chỗ.
- Chết thật!
Ngô Cúc cảm nhận được thân thể Tần Mục biến hóa, vội vàng tránh né, bàn tay đấm nhẹ lên ngực hắn, dùng sức rút tay hắn, thần tình hờn dỗi nói:
- Không sợ bị người nhìn thấy.
Tần Mục ngơ ngẩn nhìn nàng, tâm tư cũng không muốn chơi đùa, nghe câu nói như hờn dỗi của Ngô Cúc, hắn khẽ nuốt nước bọt, ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng, ôn nhu nói:
- Em gầy.
Một câu vô cùng đơn giản nhất thời tràn ra sự dịu dàng của Tần Mục, Ngô Cúc rốt cục không khống chế nổi chua xót trong lòng, bổ nhào vào ngực hắn, bật khóc lớn.
Trong sự vuốt ve ôn nhu của hắn, Ngô Cúc hoàn toàn buông xuống che lấp trong lòng, thẳng tới khi cảm giác được lồng ngực hắn ẩm ướt, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:
- Anh kết hôn rồi sao?
Câu này hỏi ra làm Tần Mục nhất thời không biết nói gì, hắn chỉ thở dài lắc đầu, rồi lại gật đầu.
- Đính hôn sao?
Trong giọng nói của Ngô Cúc mang theo vài phần bất an cùng thả lỏng, thân thể dựa sát vào lòng hắn, đưa tay vuốt vành tai của hắn.
- Đừng làm rộn.
Tần Mục giả vờ trách mắng. Ngô Cúc là một cô gái tốt, đã trải qua không ít giằng co nội tâm, nếu bởi vì hắn mà hại nàng, hắn thật sự không yên tâm. Tuy rằng trong lòng mỗi người đàn ông đều muốn có thê thiếp đầy thiên hạ, nhưng hắn cảm thấy được đây là một hành động không chịu trách nhiệm.
- Thôi đi, đừng giả vờ.
Ngô Cúc đùa nghịch vành tai hắn:
- Cũng không biết là ai vừa rồi còn hấp ta hấp tấp đâu.
Một câu nói khiến Tần Mục cảm giác không được tự nhiên, đúng lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân. Hai người vội vàng tách ra sửa sang lại quần áo, nụ hôn mãnh liệt khi nãy làm quần áo hai người có chút vết nhăn.
Tiếng bước chân không ngừng lại trước cửa mà dần dần đi xa. Tần Mục cùng Ngô Cúc nhìn nhau, cùng lộ nụ cười, có chút hạn chế như bị người bắt quả tang.
Đợi sau khi Ngô Cúc rời khỏi, Tần Mục châm điếu thuốc từ cửa sổ nhìn xuống. Thân ảnh của Ngô Cúc rời khỏi nhà khách, làm trong mắt hắn hiện lên tia thống khổ cùng bàng hoàng.
Sáng hôm sau, Tần Mục, An Bình, Ngô Cúc cùng vài đồng chí phụ trách trong cục chiêu thương tỉnh cùng nhau ngồi xuống bàn đàm phán với đoàn đại biểu khảo sát xí nghiệp Tam Tinh. Kim Tể Chính không đến, nếu hắn cũng đến không khỏi tự hạ thân phận của mình.
Hai bên ngồi xuống, lập tức tiến vào chủ đề hội nghị. Bên Hàn quốc đưa ra một gã đàn ông hơn bốn mươi, thần tình kiêu căng hất cằm biểu lộ vẻ khinh thường đối phương. Tần Mục nhìn thấy biểu tình của người này, trong lòng lập tức làm ra phán đoán. Nhìn bên Hàn qốc đưa ra vài phần văn kiện khác, gã đàn ông kia lấy bút ký tên, sau đó dùng động tác không chút lễ phép ném tới trước mặt Tần Mục.
Hợp đồng mang tính chất bố thí, Tần Mục khẽ thở dài, đưa tay cầm lên một phần văn kiện.
Lúc này Phác khóa trưởng đang dùng Hàn ngữ nói chuyện, nữ phiên dịch Hàn quốc đi cùng gằn từng tiếng phiên dịch thành Hán ngữ:
- Tôi nghĩ văn kiện này không cần thẩm duyệt đi, những điều này là ngày hôm qua chúng ta đã bàn xong.
Tần Mục mỉm cười, nhìn nữ phiên dịch chậm rãi nói:
- Hiệp đàm kinh doanh chính là hiệp đàm kinh doanh, lời hứa hẹn ngoài bàn đàm phán tôi cho rằng là lời nói bậy khi say rượu.