Ánh mắt Tần Mục chợt híp lại, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng có chút đổi mới cách nhìn với hắn sau sự việc tặng lễ, thấy hắn nhìn nàng liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, bây giờ tôi là trung tá quan quân quân khu trú đóng ở huyện Tây Bình, phụ trách huấn luyện…
Nói tới đây ánh mắt nàng chuyển qua nhìn cha mình.
Hàn Đại Bình cười ha ha, nói:
- Tiểu Mục, trưa nay khoan hãy đi, cùng nhau ăn cơm.
Liền đem đề tài này chuyển dời đi.
Tần Mục không phải kẻ ngốc, tỉnh Tây Túc có vị trí địa lý đặc thù, chỉ sợ thân phận Hàn Tuyết Lăng cũng không đơn giản, đại quân khu kia có bộ đội đặc chủng ứng phó nhu cầu bức thiết không ít. Chẳng qua trung tá lại trẻ tuổi như thế, đương nhiên vì quan hệ tới thế lực của Hàn gia trong quân đội mà thôi.
Nếu Hàn Đại Bình không nói, Tần Mục đương nhiên cũng không hỏi.
Ăn cơm xong, Vạn Phương gọi Hàn Tuyết Lăng cùng mình đi chung với Tần Mục qua chỗ Tần lão gia tử, nói muốn đi bái phỏng, sau đó nhận thức bà thông gia. Nhìn ra được Vạn Phương phi thường hài lòng với hôn sự này, đã bắt đầu bắt tay liên lạc cảm tình đôi bên. Đương nhiên, cũng không bài trừ món lễ vật của Tần Mục gây nên ấn tượng không nhỏ cho bà.
Ông Văn Hoa thật vui mừng vì gặp mặt Vạn Phương, ngồi trong đại viện Tần gia chốc lát, ba người phụ nữ liền kéo nhau đi mua sắm, khiến Tần Mục chỉ biết cười khổ.
Ngày tết cứ như vậy trôi qua. Vào mùng năm tháng Giêng, Tần Mục dự định lên máy bay về tỉnh Tây Túc, nhưng không nghĩ tới Hàn Đại Bình lại cấp cho hắn một giấy phép lái xe, để cho hắn cùng Hàn Tuyết Lăng cùng lái xe quay về trong tỉnh.
Nhất thời một ý nghĩ hiện lên trong đầu Tần Mục, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng hoàn thiện, cuối cùng kế hoạch vạch trần cái nắp của Dược Mã hương hiện lên trên đường quay về huyện Tây Bình, đã được hắn quyết định xuống.
Bầu trời Dược Mã hương, cần thay đổi.
Trải qua một năm hành động lớn, cục diện chính trị huyện Tây Bình không phát sinh biến hóa quá nhiều. Hàn Tuyết Lăng đưa Tần Mục ném tới đại viện ủy ban huyện, xe thể thao màu đỏ phát ra tiếng nổ vang, trực tiếp xoay đầu rời đi.
Tần Mục lắc đầu cười khổ, nghĩ đến chuyện ước định với Hàn Tuyết Lăng trên xe, sự kiện kia hắn vẫn cần một ít trợ lực đặc thù. Hiện tại vẫn còn ăn tết, nhân sự còn chưa tụ tập, hắn ước định với nàng sẽ phát động vào ngày mười sáu tháng Giêng. Không biết nàng xuất phát từ tâm lý ra sao, lại đáp ứng phối hợp với hắn toàn bộ, nhưng nếu nàng bị phê bình, hắn phải ra mặt mời Tần lão gia tử nói chuyện.
Trong huyện Tây Bình tràn đầy xác pháo, Tần Mục lưu lại thị trấn ba ngày, trước sau bái phỏng bí thư huyện ủy Lưu Công Thành, cục trưởng cục công an huyện Lưu Đại Hữu.
Đối với việc Tần Mục khảo sát trở về, bí thư huyện ủy Lưu Công Thành nghe xong Tần Mục báo cáo, trong lòng đã có tính toán. Tần Mục muốn mời Lưu bí thư ăn bữa cơm, ai ngờ tính khí Lưu Công Thành làm việc cũng có chút nôn nóng, nói chuyện với hắn xong đã trực tiếp lên xe đi thành phố, Tần Mục đành đi qua nhà Lưu Đại Hữu.
Bên cục công an cũng có chút thay đổi. Năm trước khi nghiêm đánh, một gã phó cục trưởng trong cục bị điều tra có quan hệ mập mờ với một công trình bã đậu trong thị trấn, Ban kỷ luật thanh tra tức giận, vị phó cục trưởng kia bị trực tiếp cách chức nhớ lỗi nặng. Dựa vào cơ hội kia, đại đội trưởng hình trinh huyện liền thay thế bổ sung phó cục trưởng, đồn trưởng Vương Chí của Hà Tử trấn điều nhập lên đảm nhiệm chức phó đại đội trưởng hình trinh cục công an huyện, trong cục công an huyện lại tăng thêm một cánh tay cho Lưu Đại Hữu, làm hắn vui vẻ ra mặt, lôi kéo Tần Mục say sưa một trận.
Tần Mục bóng gió nói với Lưu Đại Hữu, mười sáu tháng Giêng có lẽ Dược Mã hương sẽ có chút việc phát sinh. Trương Thúy ngồi một bên lắng nghe thật cẩn thận, tuy rằng Tần Mục chỉ nói một câu nhưng nàng mẫn tuệ phát hiện ý đồ của Tần Mục, rời khỏi phòng khách chạy xuống bếp làm thức ăn.
Sau khi quay về Dược Mã hương, trong hương đã bắt đầu làm việc. Tần Mục làm người nhàn rỗi, hương trưởng mất quyền lực còn không bận rộn bằng một gã cán sự. Biểu hiện của Tần Mục cũng không chút rối rắm, cả ngày ngồi trong phòng làm việc uống trà xem báo chí, làm đám người Mã Trường Hà cảm thấy có chút khả nghi. Dựa theo lẽ thường Tần Mục khi quay về nhà ăn tết hẳn phải hướng thế lực sau lưng yêu cầu quyền lợi, nhưng không ngờ Tần Mục lộ ra dáng vẻ không chú tâm, làm Mã Trường Hà phải kéo dài kế hoạch nhắm vào Tần Mục, muốn xem rõ tiếng gió rồi nói sau. Hắn thông tri cho Cừu Tiểu Thiền, để động tác của nàng nhanh hơn một ít, lấy một ít nhược điểm trong tay nhiều ít cũng có điều dựa vào.
Ngày mười lăm tháng Giêng, Cừu Tiểu Thiền mặc bộ áo kẻ sọc xanh biếc đi vào trong hương, mời Tần Mục xế chiều qua nhà họ dự tiết nguyên tiêu, Tần Mục từ chối khéo. Ngày mai là ngày thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch, Tần Mục tự nhiên sẽ không rời đi, hết thảy chân tướng đều phải đợi sau khi mọi sự giải quyết xong, không thể sơ hở nửa điểm nào.
Cừu Tiểu Thiền thấy Tần Mục lại cự tuyệt nàng lần nữa, vẻ mặt mất hứng căm giận quay người rời khỏi văn phòng của Tần Mục, vừa lúc nhìn thấy bí thư Mã Trường Hà vẻ mặt âm trầm nhìn nàng, không khỏi hốt hoảng quay trở về văn phòng của Tần Mục.
Nhìn thấy Cừu Tiểu Thiên đã đi mà quay lại, trong lòng Tần Mục có chút kỳ quái, hắn đã sớm sản sinh hoài nghi đối với nàng, liền buông tờ báo mỉm cười hỏi:
- Tiểu Thiền đồng chí, cô sao lại tới tới lui lui, công tác trong hương nhàn rỗi như vậy sao?
Cừu Tiểu Thiền đứng ngay cửa, cắn môi, do dự muốn nói gì đó lại bị lời nói có chút nghiêm khắc của Tần Mục hù dọa. Nghĩ tới phong thái trách mắng đám người Cát Trung Cường của Tần Mục trước đó, Cừu Tiểu Thiền thật sự không khởi nổi dũng khí đi hấp dẫn vị thanh niên hương trưởng này, nàng cảm thấy được huyện Tây Bình nếu vì sự kiện nam nữ mà làm một vị quan tốt như thế xuống ngựa, thật sự không phải một chuyện tốt. Giác ngộ tư tưởng của nàng còn chưa tới mức người nào tổn thất hay không tổn thất, mỗi ngày cha mẹ của nàng đều không ngừng nhắc nhở Tần Mục tốt ra sao, nếu thật sự bởi vì nàng mà làm Tần Mục mất hết danh dự, nàng có thể đoán ra cha mẹ sẽ đem mình đánh chết.
Một bên là Mã Trường Hà tay mắt thông thiên, muốn cho em trai của nàng vào tù thì đưa vào, muốn cho hắn ra thì cho ra, một bên là tiểu hương trưởng đơn thân độc mã thật tâm làm tốt cho dân chúng, Cừu Tiểu Thiền vẫn còn có chút lương tâm khiến cho nàng tiến lui khó khăn, không biết nên làm sao xử lý.
Ánh mắt Tần Mục thật cay độc, tâm lý mâu thuẫn của Cừu Tiểu Thiền hiển lộ trên mặt rõ ràng, nhất thời làm trong lòng hắn vừa động, mỉm cười nâng chung trà lên hỏi:
- Tiểu Thiền đồng chí, ngồi đi. Lần trước tôi quên hỏi cô, em trai cô hẳn đã ra rồi đi?
Ánh mắt Cừu Tiểu Thiền ngưng tụ, chuyện của em trai hắn làm sao mà biết được? Nhưng nếu hương trưởng đã hỏi như vậy, nhất định đã có căn cứ, vì vậy nàng trả lời tết năm nay em trai ở nhà, đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, qua năm sẽ có thể ra ngoài hỗ trợ.
Tần Mục gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Hết thảy đều sẽ tốt. Chúng ta chỉ cần trôi qua thời gian xây dựng nhà xưởng mới này, nghiệp vụ của nhà xưởng sẽ giúp nhân dân có cơm no.
Hắn cầm cây bút trong tay, vô ý thức vẽ vài nét, sau đó còn nói thêm:
- Như vậy đi, vài ngày nữa tôi đi thăm cha mẹ cô, nghe Quý tổng giám đốc nói, văn phòng cải cách hình như cần đi an ủi ủy lạo lão công nhân viên chức, đến lúc đó sẽ đem gia đình cô ưu tiên bên trong.
Cừu Tiểu Thiền nghe không hiểu cái gì gọi là đi an ủi lão công nhân viên chức, nhưng nghe cách nói của Tần Mục hình như là không tệ lắm. Trong lòng nàng càng thêm rối rắm, nghĩ đến camera mi ni giấu trong túi của mình, trong lòng không ngừng bồn chồn.
Tần Mục uống ngụm trà, chép miệng, nhìn tình huống Dược Mã hương tuy rằng có vẻ tốt, nhưng ngăn không được có những thanh âm không hài hòa. Hắn buông chung trà, gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt như có suy nghĩ nhìn Cừu Tiểu Thiền, nhẹ nhàng nói:
- Có việc nên nghĩ nhiều đến cha mẹ của cô.
Một câu nói đơn giản lại giống như chùy sắt gõ lên trong lòng Cừu Tiểu Thiền. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ánh mắt như nhưng rõ hết thảy của Tần Mục, trong lòng càng hốt hoảng, nghĩ đến việc mình tiếp cận với hắn, trên mặt cảm thấy nóng lên.
Tần Mục nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Cừu Tiểu Thiền, trong lòng đã có chút hiểu ra. Hắn đứng lên, thở dài, chậm rãi đi ra cửa phòng, đem căn phòng trống lưu lại cho Cừu Tiểu Thiền.
Đi ra cửa, Tần Mục thoáng cân nhắc một chút, bưng chung trà đi vào phòng của Mã Trường Hà. Cái nắp của Dược Mã hương tuyệt đối do một tay Mã Trường Hà tạo ra, Tần Mục muốn ôm tia cố gắng cuối cùng, hi vọng thời khắc sau cùng có thể thuyết phục Mã Trường Hà.
Nhưng vừa nhìn thấy Tần Mục tiến vào, Mã Trường Hà liền đứng lên, miệng nói:
- Đám tiểu tử kia, nhàn rỗi luôn tìm việc cho tôi. Tần hương trưởng, anh ngồi trước, tôi đi ra ngoài có chút việc.
Hắn không cho Tần Mục cơ hội nói chuyện, để trong lòng Tần Mục hoàn toàn hiểu được Mã Trường Hà thật sự quyết tâm sai lầm đến cuối cùng, không có nửa điểm cơ hội quay đầu lại.
Nếu như vậy đành trực tiếp mở cái nắp, nhìn xem bên trong rốt cục cất giấu giòi bọ rận rệp gì.
Ngày mười sáu tháng Giêng, thời tiết thật tốt. Cơn gió thổi qua không gian, mang theo chút vẻ ấm áp, mọi người sau một đoạn thời gian nghỉ tết, bắt đầu cuộc sống bận rộn, huyện Tây Bình bắt đầu tiến vào hành trình năm 92.
Buổi sáng Tần Mục trang trọng mặc vào bộ quần áo Tôn Trung Sơn, cuộc chiến hôm nay xem như mở màn. Hắn cùng Hàn Tuyết Lăng đều nhận phiêu lưu không nhỏ, không thể có nửa điểm qua loa.
Ăn cơm xong, Tần Mục ngồi trong phòng làm việc uống trà hút thuốc, tay thật ổn định, không hề có chút bộ dạng run rẩy, không hề bộc lộ ra tâm tư hưng phấn hay lo lắng trong lòng.
Mã Trường Hà đã tới văn phòng, Tần Mục xuyên thấu qua cửa sổ nhìn hắn, nhẹ giọng thở dài. Đồng hồ treo tường vang lên, khe khẽ, gõ vào nội tâm Tần Mục, làm hắn cảm giác có chút áp lực, đứng bên cửa sổ nhìn lên mây trắng trên không trung bên ngoài.
- Đinh linh linh!
Thanh âm chuông điện thoại vang lên dồn dập, trong lòng Tần Mục chấn động, đến đây!
Mười sáu tháng Giêng, sự kiện tại Dược Mã hương Hạ Sơn thôn giống như một cỗ gió xoáy quét qua chính đàn huyện Tây Bình.
Quân khu có mệnh lệnh vì phát huy ủng hộ đối với lão binh trong kháng chiến, hành động do quân khu tỉnh Tây Túc ủng hộ việc kiểm tra thân thể cùng cuộc sống hàng ngày của lão binh theo chính sách “Lão binh mười năm” được mở ra. Loại sự tình này trong lịch sử nước cộng hòa còn chưa quan hệ đến danh nghĩa “tổng điều tra”, nhưng sự tình như vậy vẫn rõ ràng xảy ra. Bộ đội đặc chủng Mị Ảnh trú đóng gần quân doanh huyện Tây Bình mang theo quân y cùng dụng cụ kiểm tra tiến thẳng tới Hạ Sơn thôn huyện Tây Bình, tiến hành kiểm tra thân thể cho lão binh xuất ngũ đạt được huân chương vinh dự, nhưng “ngoài ý muốn” biết được lão binh đã nằm trên giường nhiều năm, đã bị bệnh cực kỳ nghiêm trọng.
Đối với cách nói của cán bộ thôn về chuyện “lão binh trước khi giải ngũ về thôn đã bị bệnh nặng”, nữ giáo quan trung tá Hàn Tuyết Lăng của bộ đội đặc chủng Mị Ảnh không phát biểu cách nhìn, trực tiếp mệnh lệnh bộ đội đặc chủng đem hai gã cán bộ thôn khống chế lại, lấy danh nghĩa bộ đội đặc chủng hướng ra lời phát biểu của chuyên gia đối với cách nhìn bệnh tình của lão binh giải ngũ, nhấn mạnh Hạ Sơn thôn tồn tại sự ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, yêu cầu quân bộ tiến hành áp lực với chính phủ địa phương, điều tra rõ chân tướng che giấu sau chuyện này.
Quân khu trực tiếp hạ mệnh lệnh bộ đội đặc chủng Mị Ảnh đóng quân tại Dược Mã hương Hạ Sơn thôn, tiến hành xác minh chuyện này. Một đám quân nhân võ trang mặc quần áo rằn ri đem lều trại dã ngoại dựng lên bên ngoài Hạ Sơn thôn, kéo quân cảnh tuyến thật dài, khiến cho Lưu Đại Hữu mang theo người của cục công an huyện đuổi tới cũng không dám bước qua quân cảnh tuyến nửa bước.
Lưu Đại Hữu cũng cảm thấy khiếp sợ, nhưng hồi tưởng lại lời nhắc nhở của Tần Mục, có vài phần tính toán. Hắn mệnh lệnh đội phó đội hình trinh Vương Chí cùng quan chỉ huy của đối phương tiến hành khai thông, bản thân lái xe một mình chạy về thị trấn báo cáo tình huống, chẳng qua khi đi trên đường hắn lại cười ha ha, nhưng chỉ là không có người nào hay biết mà thôi.
Tần Mục cùng Mã Trường Hà đều nhận được thông tri, làm cán bộ địa phương họ nhất định phải ra mặt đối thoại với quân đội. Bởi vì biểu diễn cho đầy đủ, Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng phải giả vờ như không quen biết, cho nên vừa gặp mặt đã bị một câu của nữ trung tá “đem bọn họ bắt lại”, sau đó bị mấy quân nhân cường tráng bắt trói.
Tần Mục cảm thấy mấy quân nhân kia như cố ý đánh hắn một quyền lại đá hắn một cước, Mã Trường Hà lại bị bắt trói ném sang một bên, chỉ riêng hắn bị bọn họ chà đạp. Tuy rằng không đau lắm, nhưng làm Tần Mục vô cùng buồn bực, vì sao chỉ riêng mình chịu hưởng thụ loại đãi ngộ đặc thù này.
Thế nhưng hắn lại không nghe thấy khi Hàn Tuyết Lăng đi ra bên ngoài lều trại thật xa, lại phát ra tiếng cười thanh thúy vang mãi không ngừng.
Lão binh giải ngũ gặp phải đãi ngộ không công bằng, sau khi về quê bị nhiễm bệnh hóa học, cán bộ địa phương vì phát triển kinh tế mà bao che sản nghiệp có tính ô nhiễm môi trường nặng, báo cáo được trực tiếp đưa lên trên bàn làm việc của các đại lão quân bộ tỉnh Tây Túc, lập tức gợi lên phẫn nộ của các vị đại lão, liên tục đưa ra kháng nghị đối với chính phủ địa phương, yêu cầu tỉnh ủy Tây Túc phải đưa ra lời giải thích với quân bộ nơi này.
Tỉnh ủy Tây Túc tỏ vẻ nhất định trong thời gian ngắn điều tra rõ chân tướng sự việc, đối với nhà xưởng tạo thành ô nhiễm áp dụng tịch thu tiêu hủy giấy phép, nghiêm lệnh chỉnh đốn cùng cải cách thậm chí là sử dụng biện pháp thủ tiêu. Quan viên địa phương nếu có người tham dự bên trong, làm ô dù trong sự kiện này, tỉnh ủy tuyệt không nuông chiều, điều tra một người bắt một người, trả lại cho nhân dân một hoàn cảnh cuộc sống khỏe mạnh.