Trong lòng Tần Mục cười lạnh, nếu không có quan hệ, Dược Mã Hương có thể cho người đi vào sao? Nhưng mà hắn không nói thấu, chỉ nói tiểu Cừu đi theo mình, bỏa nàng nhanh chóng thích ứng với công việc.
Mã Trường Hà mỉm cười gật gật đầu, sau đó cầm lấy văn bản tài liệu trên mặt bàn, theo bọn người Tần Mụcrời khỏi.
Đi ra ngoài, Mã Hòa Bình không hiểu thấu nói một câu:
- Thật sự là ngốc có ngốc phúc.
Nói xong nhìn bóng lưng Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền rời đi.
Tần Mục không biết Mã Hòa Bình vì sau lại phân người cho mình, quay đầu nhìn về phía Cừu Tiểu Thiền. Cừu Tiểu Thiền mặt trái xoan, đôi mắt to mang theo vài phần phong tình, mặc bộ quần áo đỏ trên người, tuyệt đối là nhân vật vạn phần kinh diễm. Nàng thấy Tần Mục nhìn về phía mình, liền cúi đầu xuống, giày gót da đá xuống đất, nhỏ giọng mắng:
- Muốn ăn vụng cá tanh, lão tao tinh!
Tần Mục không có nghe rõ, nhung mà từ động tác của Cừu Tiểu Thiền đoán được chắc chẳng phải lời hữu ích, sắc mặt nghiêm chỉnh, nói ra:
- Đồng chí tiểu Cừu, sao có thể ở sau lưng chỉ trích lãnh đạo? Tư tưởng này thật bất thường.
Cừu Tiểu Thiền ngẩng đầu lên, đôi mắt phong tình nhìn qua Tần Mục, vậy mà có vài tia u oán vài tia bất đắc dĩ, ýnói ra:
- Tần hương trưởng, anh cũng không phải vật gì tốt.
Nói xong, giẫm đôi giày ngâm nga đi tới văn phòng của Tần Mục văn. Nàng mặc quần áo đều bó sát người, vòng eo uốn éo, chân lắc lắc, ai nhìn qua cũng miệng đắng lưỡi khô.
Tần Mục nhìn sang thân ảnh của Cừu Tiểu Thiền, thẳng đến khi Cừu Tiểu Thiền đứng ở cửa phòng làm việc của hắn, dáng vẻ ngàn vạn nhìn qua, Tần Mục mới hồi phục tinh thần lại, ngầm cười khổ. Từ khi Lưu Đan rời khỏi, Tần Mục giống như hòa thượng, đem tinh lực vùi đầu vào công việc, một chút ăn mặn cũng không dính, vừa thấy nữ nhân xinh đẹp đã thất thố rồi.
Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy bộ dạng của Tần Mục thì trong nội tâm chính buồn nôn, không nghĩ tới nhìn tiểu tử này thanh tú như vậy, vậy mà cũng như đám hỗn đản kia, trong đầu đầy tư tưởng chiếm hữu, muốn chiếm tiện nghi của mình. Lần này nếu không phải em trai xảy ra chuyện, tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của người nọ.
Tần Mục gãi gãi đầu đi tới phòng, nhìn Cừu Tiểu Thiền nói ra:
- Tiểu Cừu ah, cô là người nơi này?
Cừu Tiểu Thiền chép miệng, hồi đáp:
- Không phải, tôi ở trong huyện!
Tần Mục gật gật đầu, cầm một phần báo chí nói:
- Công tác ở đây phức tạp, cô xem báo chí đi, nhìn xem quốc gia có phương diện gì nói về nông thôn hay không, tìm hiểu chính sách và mạch suy nghĩ trong đó.
Nói xong liền đem báo chí đưa cho Cừu Tiểu Thiền.
Trong lòng Cừu Tiểu Thiền khinh bỉ Tần Mục, biểu hiện chẳng khác gì chính nhân quân tử, kỳ thật trong bụng đầy ý nghĩ xấu. Nàng tiếp nhận báo chí, an vị ở bàn công tác đối diện Tần Mục, tâm tư không đặt vào báo chí, chỉ suy nghĩ làm sao bàn giao với người kia.
Tần Mục thấy Cừu Tiểu Thiền không đi, hắn nhíu mày lại, cán bộ dù đần cũng biết lưu lại không gian tư nhân cho lãnh đạo, người nào cũng như nàng thì chẳng khác gì cái máy giám thị cả.
- Tiểu Cừu a, cho đi thông tri cho La phó hương trưởng tới đây, tới gặp tôi.
Tần Mục cũng không rõ nói, trực tiếp cho Cừu Tiểu Thiền nhiệm vụ.
Nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền lắc lắc eo nhỏ rời đi, Tần Mục lại nhớ tới cục công an Lưu Đại Hữu, hắn gọi điện thoại. Trong khoảng thời gian này hai người bận rộn, cũng không có ngồi uống mấy chén với nhau, nghe được Lưu Đại Hữu lớn giọng, Tần Mục đã cảm thấy có chút vui vẻ.
Nghe Lưu Đại Hữu gào to nói phá vụ án gì ở trong đó, lại truy hồi bao nhiêu tiền ah, Tần Mục cười nói:
- Lưu đại ca, anh đừng dùng công tích của mình kích thích tôi, giúp tiểu đệ mau lên.
Lưu Đại Hữu nói thẳng với Tần Mục, Lưu Đại Hữu hắn có khả năng giúp được, tuyệt đối không hai lời. Tần Mục nhìn qua ra ngoài sổ, liền hỏi thăm Lưu Đại Hữu có thể hỗ trợ điều tra gia đình của Cừu Tiểu Thiền hay không.
Vượt quá Tần Mục dự kiến, Lưu Đại Hữu vô cùng hiểu rõ nữ nhân này. Thì ra nữ nhân Cừu Tiểu Thiền này gia đình không có bối cảnh gì, cha mẹ là công nhân viên chức trung thực trong nhà xưởng. Nhà chồng của Cừu Tiểu Thiền cũng không có đại nhân vật, ông nội cũng chỉ là phó cục trưởng cục công thương không có nhiều quyền lợi, đã lui hai năm, bà nội là nội trợ.
Tần Mục cảm thấy có chút kỳ quặc, liền hỏi thăm Lưu Đại Hữu, chồng của Cừu Tiểu Thiền là người nào. Lưu Đại Hữu trầm mặc trong chốc lát nói ra:
- Tôi nói Tần lão đệ, tại sao anh hỏi thăm chuyện nhà của người ta vậy? Chồng của cô ta sau kết hôn chưa được vài ngày đã bị xe đụng chết.
Trong lòng Tần Mục khẽ run rẩy, vội vàng biện hộ:
- Lưu đại ca, anh chớ nói nhảm, cô bé này hiện tại được điều tới Dược Mã Hương làm cán sự, lại phân vào khối chính quyền.
Lưu Đại Hữu nghe Tần Mục nối thì sốt ruột, cười nói:
- Nói đùa, anh đừng coi là thật, nếu tiểu Tần anh hiện tại kết hôn, cho dù là hai người tôi cũng không kỳ quái.
Tần Mục biết rõ Lưu Đại Hữu không phải người có tâm cơ, cũng không có so đo, đang định cúp điện thoại, chợt nghe Lưu Đại Hữu hô:
- Đợi lát nữa, Tần lão đệ, tôi nói một bản án cho anh nghe. Cừu tiểu bằng hữu, cố ý đả thương người, ai, Cừu tiểu bằng hữu không phải là em của Cừu Tiểu Thiền hay sao?
Họ Cừu rất ít, Tần Mục bảo Lưu Đại Hữu hỗ trợ tra một chút, xử lý chuyện trong đó. Cừu Tiểu Thiền xuất hiện đột ngột, cộng thêm câu châm chọc của Mã Hòa Bình đã khiến cho Tần Mục không thể không cẩn thận ứng phó, sợ một bước đạp sai sẽ không thể trở mình.
Cúp điện thoại không bao lâu, Cừu Tiểu Thiền cùng La Bình Khấu liền đi tới. Tần Mục thò tay bảo La Bình Khấu ngồi xuống, rút thuốc ra hỏi:
- La phó hương trưởng, tôi bảo anh chuẩn bị báo cáo thu thuế mấy năm qua, không biết như thế nào rồi?
La Bình Khấu sớm được Mã Trường Hà chỉ thị, Tần Mục ba tháng trước đã bị yêu cầu đi xuống thôn, không nghĩ tới Tần Mục nhắc tới chuyện xưa, nói quanh co rằng số liệu quá hỗn tạp, cần sửa sang cho tốt. Tần Mục gật đầu nói không nóng nảy, chỉ cần có số liệu là được, có chút kêu khổ nói ngừng ở khu nghèo không dễ làm, suốt một gặp cảnh khốn cùng.
Trong lòng La Bình Khấu cười thầm, trong khoảng thời gian này Tần Mục phong sinh thủy khởi thì thế nào, bằng hắn mà muốn đấu với bí thư, có chút không biết tự lượng sức mình. Tuy La Bình Khấu nhìn chuyện của Dược Mã Hương không thuận mắt, nhưng mà Mã Trường Hà từ trên xuống dưới đều chuẩn bị rất đúng chỗ, lại có hậu trường mạnh ủng hộ, hắn cũng chỉ có thể sống ngày nào hay ngày ấy, có thể không gây chuyện thì thành thành thật thật làm phó hương trưởng.
Thời điểm này chuông điện thoại vang lên, Tần Mục nhòn La Bình Khấu ý chào một cái, áy náy nói ra:
- La phó hương trưởng, anh mang tiểu Cừu đi làm quen công tác, tôi có điện thoại cần.
Đợi đến lúc La Bình Khấu cùng tiểu Cừu rời khỏi, Tần Mục cầm lấy điện thoại, chính là Lưu Đại Hữu. Thì ra Lưu Đại Hữu nghe ra ý của Tần Mục nói, giống như cảm thấy hứng thú với chuyện Cừu Tiểu Thiền xuất hiện, liền tự mình tìm hiểu chuyện tên kia, thì ra chỉ là đánh nhau bình thường, bởi vì tranh cãi nên hai nhóm người xô đẩy vài cái rồi báo công an, cũng không có gì lớn cả, nhưng mà có người làm khó Cừu Tiểu Bằng.