Tần Mục thở dài, chính muốn nói gì đó thìChu Tiểu Mai dậm mạnh, oán hận nói:
- Anh là yêu tinh hại người.
Sau đó xoay người rời khỏi sân nhỏ của Tần Mục.
Hiện tại Chu Ái Quân, Hứa Lục phân biệt có nhà mình, cho nên trong phòng của rất trống trải, Tần Mục muốn tìm người nói chuyện cũng không có, hắn hút thuốc, cầm ghế ngồi trong sân, gió mát làm cho Tần Mục cảm thấy mờ mịt. Hắn dùng sức lắc đầu, nhìn qua bầu trời trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong khoảng thời gian ngắn, âm vào u sầu nồng đậm.
Năm mới nhanh chóng tới. Tần Mục từ đêm đó ở trong sân chịu gió lạnh, cũng có chút cảm mạo, đầu nóng hầm hầm. Đến năm mới còn chưa tốt, vừa sáng sớm đã cường chống thân thể đứng lên, hắt xì đi với đám trẻ tuổi trong thôn, đến phần mộ thôn Tây Sơn đốt vàng mã cho chú hắn.
Ở phía bắc bãi tha ma của thôn Tây Sơn, Tần Mục mang theo cảm kích cùng chân tình, vì lời hứa chờ đợi năm đó, lại chưa từng gặp qua lão nhân này lần nào, hắn chân tình dập dầu bốn cái. Chỉ vì một câu hứa hẹn cho nên ẩn cư sơn thôn vắng vẻ hoang vu này cho tới thời khắc cuối cùng, trong lòng Tần Mục nghĩ tới các hiệp khách trượng nghĩa thời cổ đại. Hắn ám thầm hạ quyết tâm, cho dù mình rời khỏi thôn Tây Sơn, cũng phải xây tốt mộ phần cho chú mình.
Từ nghĩa địa trở về, tâm tình của Tần Mục cũng có chút trầm thấp. Đi theo người trẻ tuổi trong thôn quay về nhà, Tần Mục tiến vào nhà nghỉ ngơi.
Thôn Tây Sơn hào khí lễ mừng năm mới tương đối đậm đặc, so với Tần Mục tiền lương mấy trăm đồng một năm lúc trước còn mạnh hơn xa. Mọi nhà đều có bánh sủi cảo thịt để ăn, cả nhà già trẻ cười vui không dứt.
Tần Mục nghỉ ngơi một lát, hắn bị không ít người làm bừng tỉnh, nhìn qua ánh mát thuần phác của hương thân, Tần Mục đã cảm thấy cảm mạo như tốt hơn trước, vui tươi hớn hở hỏi thăm chuyện của bọn họ.
Trong mấy ngày lễ mừng năm mới, Tần Mục đi lên huyện bái phỏng những lãnh đạo quan hệ gần với mình, mang theo một ít lễ vật của thôn Tây Sơn, liền gọi điện thoại liên hệ Quý Chí Cương, muốn mời hắn đi ăn cơm một bữa.
Quý Chí Cương nhận được điện thoại của Tần Mục thì đổ mồ hôi lạnh, vừa nghe nói Tần Mục lại mời mình ăn cơm, chết sống nói mình có việc. Hắn đã bị Tần Mục dọa phá gan, đừng nói ăn cơm, Tần Mục nói tới nahf bái phỏng hắn, Tần Mục vừa đi cửa trước thì Quý Chí Cương sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ ra ngoài.
Tần Mục nghe Quý Chí Cương bộ dáng đánh chết không đi, cười ha hả lên, nói mình mang một ít đặc sản của thôn Tây Sơn, là thành tâm thành ý muốn làm bạn với Quý Chí Cương, chuyện hiểu lầm lúc trước, đặc biệt thỉnh Quý Chí Cương ăn bữa cơm bồi tội.
Tần Mục nhỏ hơn Quý Chí Cương mấy tuổi, nói chuyện không mang hương vị cán bộ. Liên hệ với quan nhị đại thế này, nếu như dùng giọng quan trường, hơn phân nửa sẽ bị đối phương xì mũi coi trường. Quý Chí Cương nghe Tần Mục nói mang đồ vật tới, lại nghĩ tới bạn của mình từng nói qua đồ ở thôn Tây Sơn rất đáng giá, tâm tư linh hoạt. Lời của Tần Mục thập phần thành khẩn, Quý Chí Cương liền khẽ cắn môi, sau đó đi tới nơi hẹn.
Lần này Tần Mục cũng không có làm cái gì khác, hai người chỉ ăn bữa cơm, khách chủ tận hoan. Tần Mục cầm lấy khối gỗ chạm khắc giá mấy ngàn đồng trên thị trường tặng cho Quý Chí Cương, nói là tâm ý của thôn Tây Sơn, bỏa hắn vấn an Quý bí thư. Nói gần nói xa, Tần Mục bây giờ vẫn còn trẻ, sức sống đủ, hy vọng có thể không bị trở ngại quá nhiều. Quý Chí Cương nghe xong liền cảm giác trong lòng ưu việt, loại ngôn ngữ quan trường này hắn nghe nhiều rồi, Tần Mục đang lo hiện trạng, muốn thỏa hiệp với Quý Thu, chuyển đổi cổng và sân đây mà.
Dù sao Tần Mục tinh như quỷ quỷ, đến cuối phương diện nhân sự cũng phỉa kinh động lão đầu tử. Quý Chí Cương cười ha ha, dùng bộ dáng đại ca ca vỗ vai Tần Mục nói người mình cả. Sau đóTần Mục lại nhét một bức tượng cho Quý Chí Cương, có thể nói là đại thủ bút.
Nhìn thấy bóng lưng đắc ý của Quý Chí Cương, khóe miệng của Tần Mục hiện ra nụ cười cao thâm mạt trắc.
Quý Chí Cương về đến nhà, vừa vặn Mã Hữu Đằng tới chơi. Đợi đến lúc Mã Hữu Đằng đi rồi, Quý Chí Cương nhìn thấy trên bàn của cha mình là hai bình rượu Miếu Trấn, hắn bĩu môi, nhìn Quý Thu nói ra:
- Mã Hữu Đằng này thật không biết làm việc. Lỗi nặng lắm, cầm hai bình rượu bản địa đi tới lừa gạt ai?
Quý Thu trừng mắt Quý Chí Cương nói ra:
- Mày hiểu cái gì. Lão Mã làm người ngay thẳng, không phải là người đùa nghịch tiểu gian tiểu hoạt, có tâm ý này đã không tệ, mày đừng nói xàm.
Quý Chí Cương nghe xong lời này thì sáng mắt ra, lão gia tử nhìn hắn không thuận mắt, Quý Chí Cương đã sớm muốn tìm cơ hội chứng minh cho Quý Thu thấy. Hắn mang đồ vật trong tay đặt lên bàn, nói ra:
- Đừng nhìn Tần Mục tuổi trẻ, hắn hiểu chuyện lắm đấy.
Quý Thu nghe xong thì nhíu mày khó chịu, nói ra:
- Mày đi gặp Tần Mục?
Quý Chí Cương tùy tiện châm điếu thuốc, chỉ vào đồ vật trên mặt bàn nói:
- Cha, cha thường nói con cái này cái khác không được, con cảm thấy Tần Mục làm người không tệ. Nhìn xem, nhìn nhãn hiệu giá cả của hai điêu khắc này đi, đó là 2888 đồng, hai cái cũng gần 6000 đồng, bất kể con bán cho người ta bao nhiêu thì chúng chẳng phải rễ cây già hay sao? Nhìn ra được tâm ý của người ta đấy.
Quý Thu nhìn qua chạm khắc trên bàn, nhìn qua nhãn hiệu bản giá, con số 2888 đồng làm Quý Thu đau đầu.
- Đây là đồ chơi nhỏ người ta tặng con, chưa nói tới lão nhân gia nhận hối lộ đâu.
Qý Chí Cương thở ra, nói:
- Cho dù là nhận hối lộ a, rễ cây già đáng bao nhiêu đồng tiền?
Hắn thấy Quý Thu trầm mặc không nói lời nào, cảm giác mình nói rất tốt, tiếp tục nói:
- Con rất buồn bực, Mã Hữu Đằng trông coi tụ bảo bồn lớn như vậy, hắn là người trong sạch sao? Chỉ sợ hắn treo dê đầu bán thịt chó, chuyên môn lừa bịp cha đấy.
Những lời này chính là do Tần Mục thổ lộ với hắn trên bàn rượu. Hai người uống thật cao hứng, Tần Mục cảm thán thôn Tây Sơn dã khác dĩ vãng, có người lén lút khiến thôn Tây Sơn bị mắc kẹt, không cho thôn Tây Sơn phát triển. Hắn nói người thôn Tây Sơn nhìn trong mắt mà đau lòng, cho nên thỉnh Quý thiếu gia giúp đỡ một chút.
Nghe Tần Mục thổi phồng, Quý Chí Cương cảm giác như bay lên trời, về đến nhà lại thấy Mã Hữu Đằng đáng thương mang hai bình rượu đặt lên bàn, trong nội tâm nóng tính tăng lên, bị rượu xông nóng đầu, quyết định nói rõ.
Trên mặt Quý Thu phủ một tầng sương lạnh, nhìn qua Quý Chí Cương hét lớn:
- Chuyện này về sau mày đừng có nhúng tay vào, trong chuyện này nhân tâm nhiều, mày bị người ta đùa chết mà không biết chết như thế nào đấy.
Quý Chí Cương bĩu môi, đứng lên đi ra ngoài. Thời điểm hắn đặt tay lên tay nắm cửa, Quý Thu trầm ngâm nói:
- Tần Mục bên kia không cần đi quá thân cận, nhưng đừng có đoạn tuyệt quan hệ, kẻ này nếu sau này nghe lời tốt, còn mạnh hơn đám hồ bằng cẩu hữu của mày lắm đấy
Quý Chí Cương gật gật đầu, cảm giác lời của mình đã làm nội tâm của lão gia tử biến hóa, đi ra ngoài cửa lại gọi điện thoại cho tiểu cô nương chơi tốt với mình.
Quý Thu thở dài, chậm rãi ngồi trên ghế. Nhìn qua hai bình rượu, lại nhìn qua haio chạm khắc giá 2888 đồng, lâm vào trầm tư.
Ngày mười lăm tháng giêng là tết nguyên tiêu, hào khí lễ mừng năm mới nhạt đi một ít, công tác chính phủ đã làm việc lại. Ngày mười sáu trong đại sảnh ngân hàng nhân dân huyện nghênh đón một trung niên nhân ăn mặc quê mùa, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lão Lâm tuân theo kế hoạch của Tần Mục đi vào ngân hàng nhân dân vay tiền, dùng danh nghĩa thôn vay mười vạn đồng.
Thập niên 90, nếu như dùng danh nghĩa thôn đi vay, tối thiểu phải có thư giới thiệu và con dấu của bí thư trấn, người phụ trách ngân hàng tuân theo nguyên tắc, bảo Lão Lâm đưa thư giới thiệu.
Lão Lâm ở chỗ này mặt dày mày dạn cầu khẩn, nói thôn Tây Sơn phát triển mọi người đều thấy được, nhưng mà hiện tại tài chính phát triển thôn quá khẩn trương, lúc này mới bất đắc dĩ đi vay, không cần thị trấn phê duyệt. Người phụ trách này Tần Mục nghe Trương Thúy nhắc qua, làm việc rất cương trực công chính, nghe Lão Lâm né tránh thư giới thiệu, hắn lại nói:
- Ơ, thôn Tây Sơn hiện tại quá phát đạt, cần thư giới thiệu có gì khó, bí thư trấn còn làm khó dễ anh sao?
Lão Lâm lắp bắp, cuối cùng thở dài, tiền cũng không vay, vỗ vỗ bờ mông rời đi. Hai ngày sau Lão Lâm chưa có trở lại, người phụ trách này nói thầm, đánh điện thoại tới văn phòng của Quý Thu, hắn phản ánh tình huống. Nhưng mà người phụ trách lại cho rằng Lão Lâm muốn mượn danh nghĩa thôn Tây Sơn tham ô, căn bản không có kéo tới trấn Hà Tử.
Quý Thu nghe lời này thì bắt đầu tức giận. Một tiểu trưởng thôn, vừa mới tiếp nhận chức bí thư chi bộ không có bao lâu thì trong lòng đã bất chính, muốn làm đường ngang ngõ tắt. Chuyện Lão Lâm đã từng đút lót Lý Chiếu Hùng Quý Thu vẫn nhớ rõ, nếu không phải Tần Mục lúc gần đi thỏa hiệp với huyện và trấn, Lão Lâm cũng đừng mong ngồi lên vị trí này. Hôm nay Lão Lâm lại làm ra chuyện như thế, trong lòng Quý Thu không thoải mái, nghe xong người phụ trách phản ánh, hắn lập tức gọi điện thoại cho ban thanh tra kỷ luật.
Khổng Kiến Quốc nghe được nơi tâm huyết của Tần Mục có người làm ra loại chuyện này, coi trọng cao độ, lập tức phái nhân viên đắc lực đi làm việc, bắt đầu tiến hành tìm hiểu rõ thôn Tây Sơn. Lão Lâm trở thành cán bộ thứ hai của huyện Tây Bình sau Tần Mục bị ban thanh tra kỷ luật huyện trực tiếp xét hỏi.
Hai người tới lần này hoàn toàn chính là hai người được Tần Mục mời khách uống rượu. Vừa nghe nói thôn Tây Sơn có việc, hai người làm việc càng tận sức lực. Nhưng mà bọn họ trong lúc thăm viếng thôn Tây Sơn lại nghe được công quán phí của thôn Tây Sơn lại tới hai trăm đồng, nguyên nhân Lão Lâm đi vay chính là vì thôn Tây Sơn kiến thiến bước tiếp theo cần tiền gấp. Về phần vì sao không có chịu đi lên thị trấn tìm thư giới thiệu, trong lòng hai người cũng nhận thức mơ hồ.
Hai gã điều tra viên mang kết quả điều tra và phỏng đoán của mình đưa lên bàn của Khổng Kiến Quốc. Khổng Kiến Quốc hút thuốc suy tư thời gian rất lâu, mới mang điều tra kết quả đưa đến chỗ Quý Thu.
Quý Thu cầm báo cáo cũng trầm mặc, sau khi về nhà còn nhíu mày. Vừa vặn hôm nay Tần Mục tới huyện mang Chu Lão Cửu đi cục công thương đăng kí nhãn hiệu riêng biệt, Quý Chí Cương nói với Quý Thu buổi tối không trở lại ăn cơm.
Quý Thu cầm rượu ra uống hai chén, ngón tay đụng vào hai hình rượu loại kém mà Mã Hữu Đằng đưa tới, trong nội tâm càng không thoải mái. Hết lần này tới lần khác Quý Chí Cương vì truy cầu phong nhã, đặt hai điêu khắc trong tủ rượu, hai tướng đối lập nhau, Quý Thu là lão luyện quan trường cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, túm lấy hai bình rượu loại kém ném lên mặt đất.
Buổi chiều Quý Thu giao trách nhiệm cho ban thanh tra kỷ luật, phải tra rõ ràng chuyện này, cơ quan công an sẽ toàn lực phối hợp với ban thanh tra kỷ luật, phải canh phòng cẩn mật, mặc kệ chuyện này sau lưng là ai, dám đụng tới lợi ích dân chúng, thỏa mãn tư dục phải đánh thật hung ác, phải giữ gìn lợi ích cho nhân dân.
Mã Hữu Đằng cũng nhận được tiếng gió, rất nhanh đi tới chỗ Lão Lâm cầm tiền đưa vào trương mục tài chính của thôn. Nhưngmà lần này ban thanh tra kỷ luật đã hạ quyết tâm phải tra tới cùng, tuyệt không nuông chiều nương tay. Trải qua mấy lần níu chuyện nghiêm khắc, ban thanh tra kỷ luật đã xuất ra biên lai của Lão Lâm và nhân viên tài vụ trấn cung cấp, rốt cuộc Mã Hữu Đằng duy trì không được mang chuyện con vừa kết hôn không có nhà, hắn nhất thời làm sai.
Quý Thu giận tím mặt, Mã Hữu Đằng trực tiếp bị mang đi điều tra, ban thanh tra kỷ luật bắt đầu điều tra con số Mã Hữu Đằng tham ô xác thực, công tác của trấn Hà Tử do chủ tịch trấn Quách Tự Tại tạm thời quản lý.
Biến cố ở trấn Hà Tử giống như không có chút liên hệ nào với Tần Mục, từ lúc đầu năm tới nay hắn đã trở lại Miếu Trấn công tác. Nhận được điện thoại của Lưu Đại Hữu thông báo, biết được chuyện của Mã Hữu Đằng thì Tần Mục cười nhạt.
Sau khi nói vài câu với Lưu Đại Hữu thì Tần Mục cúp điện thoại, nhìn qua báo chí trên bán, nhớ tới chuyện của Chu Lão Cửu bên kia còn dây dưa chưa xong, liền đi tìm Chu Lão Cửu.
Chờ hắn tới nhà máy của Chu Lão Cửu thì phát hiện cửa ra vào không có ai trông coi, sắc mặt cũng trầm xuống. Chu Lão Cửu nếm thiệt thòi một lần, còn không biết hảo hảo đề phòng, nếu như có người đùa nghịch chủ ý xấu thì nhà máy rượu cũng khó xoay người. Chu Lão Cửu là nhà máy rượu lâu năm nên Tần Mục đến đỡ, thành thật cũng không muốn nhìn nó chết non. Tần Mục lúc này đi vào hậu viện nhà máy của Chu Lão Cửu, bên kia là nơi Chu Lão Cửu thường xuyên ở lại.
Tiến vào hậu viện, Tần Mục bị tràng cảnh trước mặt làm giật mình. Chỉ thấy trong tay Chu Lão Cửu đang ôm cây thô to như cánh tay, tầm mười người ở sau hắn túm lại. Bên kia cũng có không ít người, chính là cậu em vợ Lưu Bần kéo chân sau của Chu Lão Cửu.
Chu Lão Cửu áo bông bị xé rách, hắn bị người ta nắm lại, hắn quát to lên:
- Tao đánh chết mày đồ khốn nạn, chân ngoài dài hơn chân trong, lão tử đánh chết mày, lão tử muốn đánh chết mày.
Lưu Bằng bên kia cũng không yếu thế, hắn quát to lên như con vịt.
- Chu Lão Cửu, hôm nay có mày thì không có tao, có tao không có mày!
Tần Mục xem xét tình huống này tức giận la lớn.
- Dừng lại!
Tần Mục rống tiếng này đã dùng toàn lực, ba mươi sáu con mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nhao nhao nói ra:
- Tần chủ tịch trấn đến, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tần Mục nhìn thấy mọi người ngừng tay, đi đến bên người Chu Lão Cửu, hắn lạnh lùng khiển trách:
- Năng lực rất tốt nha, đánh người đúng không, đến đây, đánh tôi đây này. Còn xưởng trưởng? Xưởng trưởng có thể động thủ đánh người hay sao?