Một câu lão chủ tịch huyện làm cho tâm tư của Bạch Quang Lượng như trở lại thời điểm ở huyện Tây Bình, khi đó hắn và Quý Thu, ai cũng không dám hy vọng xa vời mình sẽ ngồi ở vị trí hiện tại, mà bọn họ sở dĩ có thể có hôm nay quả nhiên là thụ ân huệ của Tần Mục. Đừng nhìn chức vụ của Bạch Quang Lượng hiện tại cấp bậc cao hơn Tần Mục một bậc, nhưng mà trong lòng Bạch Quang Lượng sáng như tuyết, hắn chỉ là nhân vật thời kỳ quá độ mà thôi, cũng không có mang giá đỡ cái gì, nhìn Tần Mục cười ha hả nói ra:
- Không cần đa lễ như vậy đâu. Đến nơi đây xem như về nhà đi, không có nhiều lễ tiết như vậy.
Nói xong hắn cũng duỗi ra hai tay cầm tay của Tần Mục, dùng sức nắm chặt.
Tần Mục tươi cười không giảm, mặc cho Bạch Quang Lượng lôi kéo hắn vào ghế sa lon, lại theo sát nói với Bạch Quang Lượng:
- Nhược Hàm, Nhược Hàm, mang trà cha cất kỹ ra đây, cha muốn uống với Tần Mục.
Từ Tần Mục trực tiếp nói qua tiểu Mục, xưng hô nfy khiến Tần Mục cười khổ không thôi. Bạch Quang Lượng không phải người ngu,lúc trước hắn cho rằng chuyện của Bạch Nhược Hàm vốn đã nước chảy thành sông, chỉ còn đặt sính lễ, nếu không phải Ông Văn Hoa đột nhiên đến nhận thân, hiện tại vợ của hắn không phải Hàn Tuyết Lăng, mà là Bạch Nhược Hàm. Nhưng mà biến hóa không phải do ai có thể thay đổi được, hắn cùng Bạch Nhược Hàm đi tới bây giờ là thiên ý trêu người.
Bạch Quang Lượng là người thông minh, người thông minh cũng thấy được Bạch Nhược Hàm đến bây giờ còn độc thân là có ý gì. Lẽ ra một bác sĩ ngoại khoa giỏi giang, tướng mạo lại xinh đẹp, điều kiện như vậy có nhiều người theo đuổi, hết lần này tới lần khác Bạch Nhược Hàm cho dù xuất ngoại hay ở lại, chưa từng có nam nhân nào được nàng cho sắc mặt tốt, vấn đề này chính là khúc mắc của nàng. Hiện tại Bạch Quang Lượng đã già, thân thể cũng bị ung thư không trị được, nếu như con gái tìm được người dựa vào, hắn xem như nhắm mắt cũng an lòng, cũng có mặt mũi đi gặp bạn già. Cho nên trong lòng Bạch Quang Lượng, chỉ cần Bạch Nhược Hàm có thể hạnh phúc, danh phận gì đó không là cái gì cả.
Bạch Quang Lượng nhìn thấy Tần Mục cao hứng như vậy, cũng không phải bởi vì Uy Bình bên này có người phân ưu với mình, mà là giải linh cần người buộc linh, hạnh phúc của con gái đặt lên người của Tần Mục.
Trong lòng Tần Mục sáng như gương, nhưng việc này chỉ có thể ngầm hiểu lẫn nhau, không nên nói ra khiến người ta mất mặt. Hắn mang theo tươi cười hỏi thăm:
- Lão chủ tịch huyện, tinh thần của ngài rất tốt, tôi thấy bệnh ung thư này so với việc ngày dốc tâm huyết ở Uy Bình còn có thể giúp ngài nhanh khỏi bệnh đấy.
Vốn kiêng kị này không nên nói ra, nhưng Tần Mục biết rõ Bạch Quang Lượng căn bản không đặt căn bệnh này trong lòng. Quả nhiên, Bạch Quang Lượng cười nói:
- Bệnh ung thư vẫn được thăng quan, chỉ sợ tìm mấy lần trên chính đàn cả nước cũng rải rác mấy người. Thấy đủ, thấy đủ, huống hồ Nhược Hàm cho tôi loại rượu thuốc uống, tế bào ung thư chẳng những không có khuếch tán còn có dấu hiệu héo rút lại, đã rất không tồi, rất không tồi.
Tần Mục gật gật đầu, nói ra:
- Liệu pháp rượu này tôi có nghe nói qua. Loại phương pháp này vốn dựa vào tâm tính của mình, tâm tính tốt, ung thư cũng không phải không chữa khỏi.
Hai người nhớ lại lúc bắt tay nhau mở cục diện của huyện Tây Bình, nói chuyện sau đó xảy ra. Bạch Quang Lượng cảm thấy miệng hơi khô, nhịn không được gọi:
- Nhược Hàm, vì sao còn chưa có trà hả?
Tần Mục không ngừng nói không khát, Bạch Quang Lượng lại vỗ vỗ tay hắn, nói ra:
- Nha đầu kia, tuổi càng lớn càng không hiểu lễ nghĩa.
Tần Mục đáy lòng cảm thấy đau đớn, Bạch Quang Lượng đang nói với mình, Bạch Nhược Hàm năm nay tới ba mươi còn chưa kết hôn, hoàn toàn là lỗi của mình? Hắn cũng không có ý tứ nói cái gì, chỉ có tự giễu bản thân.
Qua một lát gương mặt Bạch Nhược Hàm lạnh lùng mang theo một bình nước trà đi tới, cũng không nói lời nào, mặc cho Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục, tự rót, nàng đặt mạnh cái khay xuống, quay người đi vào phòng ngủ.
- Đứa nhỏ này.
Bạch Quang Lượng cười ha hả, đưa tay nhìn đồng hồ, ngón tay gân xanh chỉ ra ngoài, sau đó vỗ đầu nói với Tần Mục:
- Tôi còn có chuyện, phải phân phó cương vị công tác. Như vậy đi, anh ở đây nghỉ ngơi một lát, bảo Nhược Hàm làm mấy món ăn sáng cho anh, buổi tối chúng ta lại uống một lúc.
Nói xong Bạch Quang Lượng liền đứng lên.
Tần Mục liền vội vàng đứng lên đi theo, đang muốn giải thích với Bạch Quang Lượng chính mình còn chuyện quan trọng, lại không nghĩ tới Bạch Quang Lượng hai tay đặt lên vai hắn, dùng sức ấn hắn xuống sô pha, thoáng mang theo ý giận nói:
- Tiểu Mục ah, chúng ta nhiều năm rồi còn có cái nhìn này, nếu anh không cho tôi mặt mũi này, tôi sẽ giận đấy.
Tần Mục không có biện pháp nói cái gì nữa, chỉ bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Vậy cảm tạ ý tốt của lão chủ tịch huyện, vừa vặn tôi cũng có thể dư vị hương vị huyện Tây Bình.
Nói thì nói như thế, nhưng mà trong lòng kêu khổ, ý của Bạch Quang Lượng chính là muốn mình và Bạch Nhược Hàm chung sống một phòng ah, chuyện này rất nguy hiểm.
Nghe Tần Mục nói như vậy, Bạch Quang Lượng lập tức thoải mái cười to, đi vào phòng mặc quần áo, cũng không quay đầu rời đi.
Tần Mục một người ngồi trong phòng khách, vốn uống chén nước trà, sau đó cảm giác nhàm chán, liền mở ti vi xem. Hắn thỉnh thoảng nhìn qua cửa phòng đóng kín, bờ mông nâng lên lại hạ xuống.
Hắn thở dài, bảo hắn và Bạch Nhược Hàm ở chung, hắn còn có thể nói cái gì? Nói xin lỗi Bạch Nhược Hàm, nói không cho Bạch Nhược Hàm chờ hắn, hay là nói mình sai rồi?
Trong lòng của hắn xoắn xuýt, cửa phòng ngủ lặng yên mở ra. Bạch Nhược Hàm mặc áo khoác đỏ đi ra, nhìn bộ dáng rất quen thuộc.
- Em...
Tần Mục nói ra một chữ, cũng không nói cái gì. Hắn không biết nên làm thế nào, năm đó ở sườn núi thôn Tây Sơn hắn và Bạch Nhược Hàm nói chia tay, Bạch Nhược Hàm mặc chính là bộ quần áo này. Chẳng qua là áo đỏ khi đó bồng bệnh mang theo ý vui sướng, hôm nay biến thành u oán. Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà hai người bọn họ chỉ gặp mấy lần, lại biệt ly mấy lần, trên đường căn bản không nói lời gì, cũng không cho nhau cơ hội.
- Em, những năm này em thế nào?
Tần Mục ách ở cuống họng hỏi.
Trên mặt Bạch Nhược Hàm mỉm cười đáng yêu, mang theo vài phần lõi đời, cũng mang theo vài phần khó tả, nàng chậm rãi đi tới ghế sô pha đối diện, rót trà cho mình, hai tay chăm chú bưng lên, đặt dưới cằm, nước trà khói mờ mịt khiến dung mạo nàng mông lung, Tần Mục chỉ nghe Bạch Nhược Hàm nói:
- Còn không phải vẫn vậy sao, người dù đổi ở nơi nào cũng vậy, chỉ có cảnh là khác thôi.
Một câu đầy u oán này khiến gian phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Hai tay của Tần Mục đặt ở đầu gối không ngừng xoa quần. Bạch Nhược Hàm thì bưng chén nước trà, suy nghĩ bay loạn không thôi, từng giọt nước mắt xuất hiện trong khóe mắt của nàng, chén trà biến thành đắng chát.