Hắn không có hỏi thăm, hắn biết rõ mình vốn là khôi lỗi, chỉ là tuyến đầu dò đường cho Tần Mục, hôm nay Tần Mục tới, hắn chỉ cần nghe Tần Mục an bài là được.
Bí thư thị ủy bị chủ tịch kiềm chế, vừa phải nghe thường vụ phó chủ tịch điều hành, Bạch Quang Lượng thở dài một tiếng, khách sáo với Tần Mục hai câu liền cúp điện thoại.
Bạch Nhược Hàm mang tạp dề từ phòng bếp đi tới, nghi hoặc hỏi:
- Cha, ai gọi điện thoại tới?
Bạch Quang Lượng thở dài không nói gì, chỉ cầm điếu thuốc hút và si ngốc.
- Cha, con đã nói với cha rồi, không được hút thuốc.
Bạch Nhược Hàm nôn nóng la lên, muốn đoạt thuốc của Bạch Quang Lượng.
- Thân thể của cha...
- Có thể đi tới vị trí bây giờ cha cảm thấy rất đủ, sống lâu một chút, sống ít một chút đã không có gì khác nhau.
Bạch Quang Lượng tránh thoát cướp đoạt của Bạch Nhược Hàm, sau đó lại buồn bực hút mấy hơi, lúc này mới thấp giọng nói ra:
- Hắn đã tới.
Hắn. Hắn này Bạch Quang Lượng cũng không nói tên, Bạch Nhược Hàm cũng không có hỏi, nhưng mà nàng biết là ai tới.
Thần sắc Bạch Nhược Hàm trở nên mờ mịt, không tự giác lẩm bẩm:
- Hắn rốt cuộc cũng tới sao?
Bạch Quang Lượng gật gật đầu, sau đó lại thở dài một tiếng.
Ánh mứt Bạch Nhược Hàm dần dần trở nên thanh tịnh, mang theo vài phần oán hận, cắn răng nói:
- Con đi tìm hắn, hỏi hắn một chút vì sao ác tâm như vậy?
Gió lạnh thổi qua cửa sổ, trong xe cảm thấy lạnh.
Tần Mục ngồi trên xe rét run, nói với Văn Nhập Hải.
- Đóng cửa sổ lại đi, về sau nếu muốn xem phong cảnh Uy Bình còn sợ không có cơ hội sao?
Văn Nhập Hải lần này tới đảm nhiệm chức cục trưởng cục xây dựng, vừa xuống máy bay là nhìn kiến trúc bố cục của Uy Bình. Trải qua mấy năm đi theo Tần Mục làm việc, làm cho hắn đã thăm dò ra tính tình của Tần Mục. Việc khác thì Tần Mục mặc kệ, chỉ cần làm tốt công tác, đừng làm ra chuyện quá mức mẫn cảm có vấn đề, Tần Mục sẽ bao che khuyết điểm, ai cũng không thể khi dễ người dưới tay của hắn. Công tác là trọng yếu nhất, Văn Nhập Hải đã nắm đượ điểm này, tự nhiên sẽ biểu hiện chăm chỉ trước mặt Tần Mục.
Đợi Văn Nhập Hải đóng cửa sổ lại, Tây Môn Nhạn ngồi ở vị trí kế tài xế nói:
- Tần... Tôi cảm thấy chúng ta nên tới khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tìm hiểu tình huống luôn cần thời gian. Bên kia đã chuẩn bị tiệc hoan nghênh, ngài làm như vậy có phải quá không nể tình không?
Nàng nhìn qua tài xế taxi, cười khổ. Mới nhậm chức thường vụ phó chủ tịch ngồi xe taxi, nói ra chẳng khiến người ta cười rụng răng?
Tần Mục khoát khoát tay, mỉm cười nói:
- Mặt mũi là mình có, không phải dựa vào người khác cho.
- Thói quen tốt, về sau chúng ta còn phải đi đường dài lắm.
Xe taxi chạy thẳng tới chỗ người ăn mày gặp chuyện không may mấy ngày trước, Tần Mục sau khi xuống xe liền dặn dò đám người Tây Môn Nhạn nên trực tiếp đi tới khách sạn bên kia, người khác hỏi ý kiến thì hắn nói có chuyện cần xử lý.
Đợi đến lúc đám người Tây Môn Nhạn rời khỏi, Tần Mục lặng lẽ đi qua biên giới cây cầu, lại đi xuống cầu thang bộ. Cây cầu lớn này sớm làm ra kế hoạch rồi, phía dưới chuẩn bị xây một đường cao tốc, nước đã sớm bị tháo sạch. Tần Mục lấy điện thoại cầm tay ra, gọi Chu Tiểu Mai, sau khi nghe được thì nói:
- Tiểu Mai, em bây giờ ở đâu, anh vừa tới đã gặp chuyện không may rồi, đang thăm dò tình hình à?
Chu Tiểu Mai ở trong điện thoại cười nói:
- Nhanh đi qua đây đi, cầm điện thoại mà thập thò nhưvayaj, cũng không sợ người ta nhìn thấy đưa ra ánh sáng sao?
Tần Mục cười nói:
- Anh cũng không phải sợ bị đua ra ánh sáng, sợ là ở trên xe bị người ta bắt gặp mới không tốt.
Chu Tiểu Mai lập tức tịt ngòi, không bao lâu một chiếc Porsche đỏ xuất hiện dưới chân cầu, một bàn tay nhỏ bé xuyên qua cửa sổ xe đang vẫy Tần Mục. Tần Mục bất đắc dĩ nhún nhún vai, Chu Tiểu Mai lúc này lái Porsche tới, không bị người ta chú ý mới khó.
Lên xe lại đóng cửa sổ lại, Chu Tiểu Mai lúc này giống như oán phụ nhìn qua Tần Mục, bờ môi hồng nhuận phơn phớt mở ra, im ắng nói lại chuyện ai oán trong lòng.
Tần Mục chậm rãi vươn tay đặt lên vai Chu Tiểu Mai. Hai người vừa tiếp xúc, Chu Tiểu Mai cảm thấy không có khí lực, mềm nhũn dựa sát vào Tần Mục. Hai người cho ghế nằm xuống, hai người đã một năm không gặp nhau, lại giống như mùa xuân tới, lập tức mưa xuân vần vũ.
Bờ môi của nàng khao khát Tần Mục, Chu Tiểu Mai thở dốc lại liều lĩnh, cũng không thèm che dấu, nàng đã chịu quá nhiều nỗi khổ tương tư, tuổi đã qua ba mươi, mà Tần Mục lại không chủ động một ít, chẳng lẽ nàng phải làm gái lỡ thì mãi sao?
- Buổi tối hôm nay đi tới chỗ của em, được không?
Nàng nói nhỏ bên tai Tần Mục.
Một câu này khiến thần trí Tần Mục thanh tỉnh một ít, hắn cười khổ dừng động tác, vịn Chu Tiểu Mai chậm rãi ngồi dậy, lúc này mới bất đắc dĩ nói ra:
- Buổi tối hôm nay nhất định là không được, thường ủy trong thành phố phải gặp mặt.
Lời này có lý, cho dù Chu Tiểu Mai trong lòng có thất vọng, nhưng vẫn rộng lượng nói ra:
- Xác thực, thường vụ phó chủ tịch tới không tìm bí thư đưa tin, nói như thế nào cũng nói không qua.
Tần Mục ân một tiếng, ngược lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi:
- Gần đây có xảy ra chuyện gì không?
Bạch Quang Lượng đến Uy Bình đảm nhiệm bí thư thị ủy, lẻ loi một mình đến đây, nếu không có hạng mục gì chỉ sợ cũng kiên trì không đến ba năm khi Tần Mục tới đây, bởi vì ba nưm trước khi bổ nhiệm Bạch Quang Lượng, mà Chu Tiểu Mai khống chế tập đoàn Hoa Hạ nhanh chóng vận chuyển, biến mấy công ty con dưới quyền xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, dựa theo tên khác nhau đầu tư vào, theo sát bước chân của Bạch Quang Lượng đến Uy Bình bên này an cư. Tục ngữ nói biết mình biết người, Tần Mục không thích nhất chính là chiến tranh nhắm mắt. Tại quan trường lăn lộn lâu nên hắn hiểu rõ quan trường thay đổi, mà biểu hiện buôn bán khắc sâu nhất, dù sao những thương nhân kia đều có con đường của mình, một ít chuyện quan trường còn nhìn không thấu thì bọn họ đã sớm biết được.
Trải qua ba năm tận lực kinh doanh, mấy công ty tiền trạm của Tần Mục đã triệt để dung nhập vào vòng tròn buôn bán luẩn quẩn của Uy Bình, tại Uy Bình trên quan trường hoặc nhiều hoặc ít cũng có tiếp xúc không ít quan viên. Cho dù Bạch Quang Lượng tình thế không tốt, nhưng mấy công ty đó cũng không có phủ danh nghĩa của Bạch Quang Lượng cái gì, bọn họ thành lập chỉ là vì phục vụ Tần Mục, những người khác căn bản không có cơ hội có tin tức của bọn họ.
Chu Tiểu Mai bình tĩnh lại, móc hộp trang điểm ra trang điểm lại, lúc này mới thấp giọng nói ra:
- Mộ Thiên Các người này không đơn giản, có thể bức bách Bạch bí thư tại Uy Bình đến trình độ này, thật sự rất không dễ dàng.