Nam nhân lại lâm vào trầm mặc, giống như không còn lời gì để nói, Mộ Thiên Các không phải người ngu, tự nhiên biết rõ nam nhân hôm nay đang thỏa luận với mình về Tần Mục không phải không thối tha, chuyện này bên trên chỉ sợ còn muốn Tần Mục chọc một chân vào.
- Nếu như năm năm này Tần Mục làm việc trong khu khai phát xuất sắc, chỉ sợ sẽ so sánh với hai người của anh.
Nam nhân ý vị thâm trường nói ra:
- Mộ bộ trưởng, đây chính là thời cơ, Tần lão đầu bên kia vẫn ủng hộ Tần Mục, nhân vật xuất sắc như anh vẫn cự tuyệt ở bên ngoài, ngay cả tôi cũng nhìn không vừa mắt, dùng người không khách quan, chuyện này cũng phải nhìn tư lịch và năng lực, cho nên lúc này tôi đặt cược lên người của anh!
Hào phú quyết đấu, trong lòng Mộ Thiên Các sinh ra suy nghĩ này, hắn biết rõ Tần lão gia tử đã từng rất coi trọng chính mình, nếu như không phải Tần Mục ngang trời xuất thế, hắn rất có thể được Tần lão gia tử bồi dưỡng thành người nối nghiệp, nhưng bởi vì một tên nam nhân tuổi còn trẻ lại cướp đi trái cây hắn bồi dưỡng hai mươi năm qua, trong lòng Mộ Thiên Các biệt khuất, hôm nay hào phú quyết đấu chủ yếu hỏa lực tập trung vào người của hắn, làm cho hắn có cảm giác hào quang bao phủ mình, hào quang này không phải người khác cho, mà là chính bản thân hắn tranh thủ được, chuyện này trong nội tâm hắn suy nghĩ phải ruồng bỏ Tần hệ là chính xác.
- Thời gian năm năm này phải điều chỉnh cho tốt a.
Nam nhân cười tủm tỉm nói ra:
- Tần Mục vẫn còn trẻ, cho dù làm khu khai phát khởi sắc cũng chỉ lên được chứ phó tỉnh là cùng, quốc gia có nhiều thành thị như vậy, nhưng ở kinh thành thì không giống, anh hiểu chứ?
Người này nói chuyện với Mộ Thiên Các lâu như vậy, làm cho Mộ Thiên Các có cảm giác như bị người ta trông giữ, nhưng trên quan trường, có mất thì có được, có được thì có mất, phải xem tâm lý và năng lực thừa nhận, thần kinh của Mộ Thiên Các đã sớm luyện ra rồi, chút không vui này nhanh chóng bị ném ra khỏi đầu, gật gật đầu nói ra:
- Biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng, tôi đặt quân cờ ẩn ở bên cạnh hắn, hiện tại chỉ sợ cũng nên xem tướng quân rồi.
Phía nam ở Quảng Châu, thời điểm Tần Mục đẩy cửa gian phòng đặt trước ra, nhìn thấy bên trong có một nhân vật quen thuộc, tuy người này ngoài đời Tần Mục chưa từng gặp qua, nhưng trước măt sở Quảng Châu người này lại phi thường nổi danh.
Chỉ cần công trình do Tần Mục phụ trách, 30% nguyên vật liệu cần phải qua người ta.
Bách Thanh Dương, người này chính là Bách Thanh Dương
Mấy ngày nay Quảng Châu chấn động không nhỏ. Như Bách Thanh Dương làm lớn như thế, tự nhiên có thể nghe được một ít tiếng gió. Bí thư Phương Chấn Bang trong hội nghị thường ủy cao điệu tra rõ những dịch vụ gian dối, Quốc Thụy Tường không phóng cái rắm nào, loại tình huống này chỉ có thể nói rõ từ trình độ nào đó, Quốc Thụy Tường đã bị Phương Chấn Bang áp chế toàn diện, thậm chí còn có nguy hiểm bị tước quyền lực. Kể từ đó Tần Mục với tư cách là dòng chính của Phương hệ, so với Kế Đỉnh Thịnh là tuyển thủ đứng đầu của Quốc hệ cũng sẽ bị áp đảo. Bách Thanh Dương cho dù ngốc thì bước tiếp theo hạ cờ thế nào hắn cũng rõ. Hắn vốn là người từ đen chuyển trắng, có thể thành thành thật thật kiếm tiền cũng đã niệm phật tám đời, còn mưu toan nhúng tay vào tranh đấu thể chế, quả nhiên là chán sống mà. Ở trong quan trường, thay đổi như chong chóng trở tay làm mưa, hôm nay còn hăng hái, ngày hôm sau thì bị bỏ tù cũng chẳng hiếm. Hiện tại Tần Mục đắc thế, có thể mượn gió đông áp lên đầu Kế Đỉnh Thịnh, ai cũng không nói chính xác ngành nào phòng nào sẽ lên, tùy tiện lôi ra một cái thì có một đống nơi không đúng nội quy.
Thay đổi địa vị! Bách Thanh Dương dứt khoát đưa ra quyết định. Hắn cho rằng không ai không chống lại việc thu mua, vấn đề ở chỗ cái giá có phải điểm mấu chốt của người ta hay không. Nhìn thấy Bách Thanh Dương đang tươi cười, Tần Mục tươi cười dần dần rõ ràng. Hắn không muốn biết Nhạc Hải Lan làm sao liên hệ với Bách Thanh Dương, cũng không muốn biết hai người này sau lưng có chuyện ẩn gì, hắn nói:
- Nhạc thư ký, ngày mai cô không cần đi làm nữa.
Tần Mục xem xét điệu bộ này, đã biết rõ Bách Thanh Dương trong bụng niệm kinh gì. Tại Quảng Châu trước mặt mọi người tát mặt mũi Tần Mục hắn, kêu gào giá vật tư các công trình của Tần Mục tăng giá 30%, hiện tại hướng gió biến đổi, hắn lại tích cực dựa sát vào. Loại người này trong mắt của Tần Mục chỉ cần nghiêm túc là bóp chết, sở dĩ trong khoảng thời gian này không có xử lý hắn, đó là bởi vì Tần Mục cảm thấy muốn làm thì phải có đầy đủ lợi ích. Hôm nay Bách Thanh Dương phát giác được chuyện không đúng, đơn giản là chuẩn đồ dự dùng tiền dùng nữ nhân nện Tần Mục mà thôi, tiền của Tần Mục bao nhiêu chính hắn cũng không rõ, nữ nhân càng khiến hắn đau đầu, hắn hoàn toàn miễn dịch với hai chuyện này. Huống chi hôm nay Phương Chấn Bang áp chế Quốc Thụy Tường rất lợi hại, Quốc Thụy Tường có quyền nói chuyện trong thị ủy hay không còn khó nói, Tần Mục hắn cũng nên cho người khác chút mặt mũi.
Vì vậy Bách Thanh Dương tận lực dựa sát vào, Tần Mục hoàn toàn có thể không thèm quan tâm tới. Nếu như muốn dùng phương pháp này bức hắn, bức đến chó cùng rứt giậu cũng chẳng làm được gì. Tần Mục nói xong câu đó, cười lạnh hai tiếng, chắp tay sau lưng xoay người đi, trực tiếp rời khỏi nơi đây. Bách Thanh Dương đứng ở đó, tục ngữ nói thò tay không đánh người tươi cười, Tần Mục cử động này không ai có thể thừa nhận được, chuyện này chẳng khác gì cho hắn hai cái tát cả.
Người khác phải tuân thủ quy củ gì ta mặc kệ, nhưng mà Tần Mục tại đây, ngươi dừng những thủ đoạn đó không liên quan tới ta. Tần Mục dùng hành động trực tiếp nói cho Bách Thanh Dương, muốn bàn điều kiện với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, hoặc là nói không có xuất ra đủ lợi ích. Kỳ thật trong lòng hai người đều biết rõ, cho dù là một con chó muốn nó canh cổng cũng phải cho nó ăn thịt, huống chi Bách Thanh Dương lại là thương nhân có thế lực? Tần Mục làm như vậy cũng cho Bách Thanh Dương một tin tức, việc của Bách Thanh Dương trước đó làm cho Tần chủ nhiệm tức giận, hậu qua rất nghiêm trọng.
Nhạc Hải Lan an bài Bách Thanh Dương, nhìn thấy Tần Mục lần này làm ra vẻ, chỉ cần là người lăn lộn ở quan trường thì biết rõ nên làm gì. Nàng bước nhanh đuổi theo Tần Mục, mang theo giọng ỏn ẻn nói:
- Tần bí thư, tôi hảo ý mời ngài ăn cơm, cũng không phải là bảo anh đuổi việc tôi. Phục vụ viên nói sai gian phòng, tôi rất oan uổng a.
Tần Mục nghe xong phát hiện Nhạc Hải Lan này đúng là nhân tìa, vậy mà muốn chơi thủ đoạn phương đông không sáng phương tây sáng. Lẽ ra Tần Mục hoàn toàn có thể nhăn mặt rời đi, nhưng hôm nay hắn chính là sờ nội tình của Nhạc Hải Lan, sắc mặt hòa hoãn, nhìn Quách Thiểu Đình cười nói:
- Khách sạn này tố chất phục vụ viên sao mà kém như thế? Tôi thấy khách sạn Vân Băng còn phục vụ tốt hơn nơi này nhiều.