- Cụ thể trải qua hắn không biết, nhưng mũi của hắn thật thính, tùy tiện nghe cũng biết không đúng. Tôi nói cho cô biết, cô tìm được đàn ông như vậy là phúc khí tám đời, tôi còn chưa thấy qua có ai thương lão bà như
vậy.
Những lời này có chút nói trúng tâm sự của Hàn Tuyết Lăng, nàng rầu rĩ không vui nói:
- Còn có thể thế nào, là vì tôi không so đo tính hoa tâm của hắn thôi,
nếu đụng phải cô gái chuyên gây cãi, cô xem hắn còn thương hay không.
Ánh mắt Doãn Song Song sáng lên, động tác nhất thời ngừng lại, bao hàm ý tứ hỏi:
- Ý của cô là, cô có thể khoan dung hắn có những cô gái khác?
Hàn Tuyết Lăng im lặng thật lâu không đáp, sau đó lại mệnh lệnh thật thô bạo:
- Trang bị việt dã năm cây số thế nào? Cần hai bộ!
Doãn Song Song nhất thời cười to, trong thanh âm tràn đầy đắc ý cùng không thể kiềm chế.
Không hiểu rõ tính nết của Tần Mục, Liêu viện trưởng tuyển chọn một nhà
hàng trung thượng, tuy thức ăn không tệ, nhưng so sánh với nhà hàng của
Vân Băng vẫn kém một cấp bậc. Lần đầu gặp mặt, tuy Tần Mục là chủ nhiệm
văn phòng khai phát, còn là nhân vật quan trọng trong Châu Nghiễm, nhưng vẫn còn kém hơn một ít nhân vật quyền cao chức trọng, cho dù Liêu Thừa
Tông có tâm mở một bàn trong nhà hàng năm sao, nhưng lỡ như vi phạm vào
kiêng kỵ của Tần Mục thì làm sao bây giờ? Chỉ có loại nhà hàng trung
thượng thế này mới làm cho Tần Mục không tìm ra tật xấu. Hơn nữa Liêu
Thừa Tông dựa theo quy củ quan trường tuyển số phòng 77, xem như mang
theo ý tứ nịnh bợ Tần Mục.
Đoán không ra ý tứ của Liêu Thừa Tông, mặc dù hai người từng có một lần
giao dịch âm thầm, nhưng hai bên đã thỏa thuận xong, sắc mặt Tần Mục
không được nhẹ nhàng tùy ý cùng thả lỏng, chỉ thoáng cau mày, bắt tay
chào hỏi Liêu Thừa Tông, có chút mất hứng ngồi nghỉ ngơi trên sô pha,
nhắm mắt dưỡng thần.
Mới gặp mặt còn chưa nói chuyện đã bày ra bộ dáng như vậy, Liêu Thừa
Tông không biết mình làm sai chỗ nào. Lúc này hắn mới biết được vì sao
Tần Mục muốn kéo người đi chung, đây là vì phòng ngừa có chuyện gì không tiện nói ra sẽ thông qua miệng người này truyền tới. Quách Thiếu Đình
nhìn thấy bộ dáng bực bội của Tần Mục, cũng hiểu được vì sao trong lòng
hắn không thoải mái, lặng lẽ ám chỉ với Liêu Thừa Tông, Tần Mục có chút
mẫn cảm với chữ “thất”. Đây là kiêng kỵ của Tần Mục, trong lòng Liêu
Thừa Tông chỉ hận không thể cho mình cái tát, nịnh nọt chụp trúng mông
ngựa, thật sự không biết nên làm sao.
Quả nhiên sau khi đổi sang phòng 88, bữa ăn của ba người cũng có chút
xấu hổ. Tần Mục lộ ra bộ dáng trầm mặc, Liêu Thừa Tông có chút cẩn thận, chỉ có Quách Thiếu Đình vẫn không quan tâm, cứ ăn cơm uống rượu, mặt
ngoài thoạt nhìn là một kẻ ăn hàng. Mà một kẻ ăn hàng như vậy, còn do
Tần Mục cố ý an bài, chính là vì dùng nói sang chuyện khác, hoặc là dẫn
dắt Liêu Thừa Tông nói chuyện.
Quách Thiếu Đình cũng hiểu được mình đến nơi này làm gì, trong lòng càng thêm bội phục, Tần Mục thật sự phòng ngừa chu đáo.
Uống vài chén rượu, Tần Mục nhìn thấy Liêu Thừa Tông có vài lần muốn nói lại thôi, trong lòng có chút tính toán. Liêu Thừa Tông không ở trong
biên chế, hiện tại là người đứng đầu bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nếu
nói có chuyện gì cần cầu chính mình, thật ý vị sâu xa. Nhưng chỉ cần là
người sẽ có đủ thứ chuyện trên đời, chỉ sợ Liêu Thừa Tông bị bức bách,
nếu không sẽ không hẹn mình ra ăn cơm. Tục ngữ nói thật tốt, quan hệ
chậm rãi kinh doanh, hiện tại Tần Mục nhìn qua như quyền thế ngập trời,
nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Liêu Thừa Tông sẽ không vận dụng loại
quan hệ gật đầu sẽ trôi qua thế này.
Kể từ đó khiến Tần Mục nảy sinh hứng trí, nói vài chuyện lý thú trong
văn phòng khai phát với Liêu Thừa Tông, chậm rãi làm sinh động không khí bữa ăn. Tuy rằng rễ của Tần Mục đã đâm xuống trong Châu Nghiễm, nhưng
sẽ không ai cự tuyệt làm cho thế lực của mình lan tràn hơn một ít. Viện
trưởng bệnh viện tâm thần thì sao, nếu biết sử dụng sẽ trở thành con cờ
tốt.
Ánh mắt Tần Mục ôn hòa, âm điệu dày rộng, khiến cho hắn lộ ra phong thái của một lãnh đạo bình dị gần gũi. Hơn nữa Quách Thiếu Đình là cấp dưới
nhưng hoàn toàn không để ý mặt mũi của lãnh đạo thản nhiên ăn uống,
chẳng những không thấy Tần Mục trách cứ, thậm chí còn không có biểu tình xấu hổ, tạo cho Liêu Thừa Tông một loại ảo giác, Tần Mục là một lãnh
đạo chịu lắng nghe.
Trong lòng thầm nghĩ là một chuyện, nhưng nếu dựa theo ý nghĩ đi làm,
Liêu Thừa Tông thật không dám mạo hiểm. Vừa mới gặp mặt hắn đã khiến Tần Mục không vui, hiện tại chỉ cần nói lỡ miệng một câu, làm cho Tần Mục
phẩy tay bỏ đi, rất có thể sẽ chặt đứt quan hệ lần này. Quan hệ này có
biết bao nhiêu người hâm mộ không được, lựa chọn giữa việc đoạn tuyệt
quan hệ cùng vĩnh viễn không dùng tầng giao tình này, Liệu Thừa Tông
tuyệt đối lựa chọn không sử dụng.
Tần Mục nhìn thấy Liêu Thừa Tông không nói, nhưng biết hắn có việc, lúc này nói một câu:
- Có việc gì cần giúp đỡ thì có thể nói, có thể giúp tôi sẽ giúp, không thể cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp giải quyết.
Như vậy Liêu Thừa Tông sẽ nhận ân tình của Tần Mục, hơn nữa còn là nhân tình không nhỏ.
Quách Thiếu Đình ngồi một bên ăn uống, nhưng vẫn nhìn từng cử động của
Tần Mục thật rõ ràng. Sau khi Tần Mục nói xong câu đó, trên mặt Liêu
Thừa Tông tràn ngập vẻ hổ thẹn cùng cảm kích, lòng người cứ như vậy đã
bị lung lạc mà thành. Chẳng thể trách đại trưởng lão Quách gia từng hạ
lời bình với Quách Thiếu Đình, chỉ có thể làm tướng mà không thể làm
soái, người luôn có chênh lệch, quả thật không dễ dàng. Quách Thiếu Đình cảm thấy thức ăn trong miệng như mất hương vị, nói với Tần Mục một câu, sau đó rời khỏi phòng đi nhà vệ sinh.
Nhìn theo bóng lưng Quách Thiếu Đình, Liêu Thừa Tông thầm hô một tiếng
cao minh. Người này nhìn qua như vô tâm vô phế, kỳ thật vẫn do Tần Mục
cố ý an bài. Vừa nghe Tần Mục có ý tứ nghe chuyện của mình, Quách Thiếu
Đình lập tức rời đi, sự phối hợp giữa thượng hạ cấp thật sự là vô cùng
ăn ý.
Liêu Thừa Tông dằn nén cảm khái trong lòng, kính Tần Mục ba chén rượu,
có chút ngại ngùng kể ra sự tình. Nguyên lai mấy ngày nay có người tố
cáo bệnh viện Thanh Sơn ngược đãi người bệnh, không đánh thì mắng, còn
lấy loại thuốc khiến tinh thần hạ thấp cho người bệnh nhẹ uống vào.
Liêu Thừa Tông phi thường cảm khái thuật xong chuyện này, phi thường oan uổng nói:
- Tần chủ nhiệm, bác sĩ có tâm như cha mẹ, có đôi khi chúng tôi quả thật có làm chút hành động khác thường, nhưng chỉ căn cứ theo bệnh tình thực tế mà xử lý.
Tần Mục cầm đũa, chậm rãi kẹp nấm kim châm bỏ vào miệng nhai. Hắn chưa
từng đi thăm bệnh viện tâm thần, nhưng đời sau hấp thụ ánh sáng không ít chuyện, nói rõ bên trong là một chảo nhuộm thật lớn, dù sao có người
bệnh tâm thần thật có chút tính nguy hiểm cùng ngoan cố. Cách chữa bệnh
của bệnh viện hắn không tiện đánh giá quá nhiều, nhưng bất kỳ địa phương nào cũng có người không tuân theo quy định thao tác, vấn đề ở chỗ những thao tác kia có mục đích gì hay không.