- Dù sao là đồ cũ, có phải đồ cổ hay không thì phải mời chuyên gia xem xét, ai không có việc gì đi xem xét đây chứ.
- Vậy anh cũng không biết là thật hay giả…
Trương Á nhỏ giọng than thở.
- Chỉ cần đem quyền lực nắm trong tay, chỉ sợ không người nào dám tặng hàng giả. Nếu thật dám tặng, vậy phải thừa nhận trừng phạt về sau.
Thanh âm Văn Nhập Hải mang theo vẻ âm tàn.
Trương Á cuống quýt chui vào lòng hắn, đấm ngực hắn, làm nũng kêu lên:
- Anh dọa em, anh dọa em nè.
Hai người tiêu tan mâu thuẫn, lại quấn quýt lấy nhau, mãi đến đêm khuya mới chấm dứt. Đợi khi thức giấc, Văn Nhập Hải cảm thấy toàn thân tràn đầy khí lực, có dã tâm thật lớn đối với tương lai.
Trở lại đơn vị, việc đầu tiên Văn Nhập Hải đi tìm Tần Mục báo cáo công tác, lại phát hiện Tần Mục vẫn chưa đi làm. Có Tần Mục che chở, Văn Nhập Hải đương nhiên giao toàn bộ tâm tư vào sự kiện của công trường kiến trúc, hắn muốn cho mọi người nhìn thấy, Văn Nhập Hải chỉ cần có người dẫn đường, là có thể làm cho tất cả mọi người đều nhận thức hắn.
Hắn vừa chuyên tâm, cùng ngày đã phát hiện ra vấn đề. Hắn không bắt tay trong công trường kiến trúc, mà tra xét tài khoản công ty. Hắn xuất thân từ nghề này, đương nhiên nhìn ra vấn đề, sổ sách làm được dị thường cao minh, nhưng hắn vẫn ngửi ra dấu vết. Tuy sổ sách làm thật xinh đẹp, nhưng con số giả dối làm cho hắn tìm ra không ít sơ hở, mượn phí tổn thu mua nguyên vật liệu mà nói, so với thị trường giá cả tài liệu sang quý đều cao hơn gấp mười lần, bên trong này có vấn đề lớn.
Hắn có thể nhìn ra được số tiền kia đã đi đâu, công ty kiến trúc kia có thể làm đại công trình bảy tám năm tại Châu Nghiễm, lợi ích bên trong cho dù kẻ ngốc cũng nhìn ra vấn đề.
Rốt cục có nên báo cáo với Tần chủ nhiệm hay không? Văn Nhập Hải cầm sổ sách không ngừng đi qua đi lại. Tần Mục là quan chức thích làm hiện thực cho nhân dân, cũng không có nghĩa hắn chán ghét tham ô, huống hồ mỗi tháng số tiền kia rốt cục chảy tới địa phương nào, trong lòng Văn Nhập Hải hiểu được, không thể nghi ngờ đã chảy tới túi áo bên văn phòng chiêu thương. Chẳng lẽ thật sự phải đem Tần chủ nhiệm cùng Kế Đỉnh Thịnh lên mặt đối nghịch trắng trợn sao? Văn Nhập Hải biết mình là trung khuyển của Tần Mục, đều có thể nhe răng với bất cứ ai, nhưng điều này cũng không đại biểu Tần Mục vô hạn khoan dung hắn, hắn nhất định phải có năng lực phán đoán tình thế. Huống hồ chỉ phải làm cho Tần Mục cảm giác mình biết tiến có thể công lui có thể thủ, như vậy trong cuộc sống sau này dần dần thoát khỏi địa vị trung khuyển, trở thành người dẫn dắt khuyển.
Trong lòng có tính toán, Văn Nhập Hải ra ngoài gọi Trương Chính lái xe đến trại tạm giam Châu Nghiễm. Hiện tại Hồ Bân bị tạm giam bên trong, Văn Nhập Hải muốn đi nói chuyện với hắn, để cho hắn nhận hết hành vi phạm tội, như vậy có thể lưu lại sổ sách này sử dụng ở thời điểm mấu chốt sau này. Hắn hiểu được Tần Mục còn chưa tới thời gian cùng Kế Đỉnh Thịnh quyết đấu, nếu Phương bí thư không trở mặt với Quốc chủ tịch, Tần Mục cùng Kế Đỉnh Thịnh vẫn luôn duy trì cục diện như bây giờ, đây là kết quả mà ai cũng tự hiểu. Thay vì làm Tần Mục hao tổn tâm trí, không bằng chính mình đem chuyện này hoàn thành, Văn Nhập Hải tin chắc Tần Mục sẽ không trách cứ hắn đã tự tiện chủ trương.
Văn Nhập Hải lần đầu tiên đến trại tạm giam Châu Nghiễm. Hắn vừa tỏ rõ thân phận, đồn trưởng đã tự đích thân đi ra tiếp đãi. Đối với cách tiếp đãi xem trọng thế này, từ sau khi đi qua ban kỷ luật thanh tra Văn Nhập Hải đã lão thành hơn rất nhiều, nói vài lời khách sáo với vị đồn trưởng, thẳng tới khi Hồ Bân bị đưa tới phòng thẩm vấn, đồn trưởng còn dự định cho Hồ Bân cùng Văn Nhập Hải không gian nói chuyện riêng tư, Văn Nhập Hải mới cười nói:
- Triệu đồn trưởng, cũng không cần vậy đi?
Triệu đồn trưởng vội vàng nói:
- Không sao, không sao.
Với thái độ này của Triệu đồn trưởng, Văn Nhập Hải tỏ vẻ cảm kích, giải thích:
- Dù sao hắn từng là cậu em vợ cũ của tôi, tình ý vẫn còn, đa tạ Triệu đồn trưởng.
Nói xong hắn lấy ra gói Hồng Mộc đưa cho Triệu đồn trưởng.
Triệu đồn trưởng được sủng ái mà lo sợ dùng hai tay tiếp nhận, còn lấy bật lửa giúp hắn châm thuốc, tự mình rít một hơi, tán dương:
- Đúng là thuốc lâu đời, thật mạnh. Tôi không quấy rầy Văn khoa trưởng, ngài tự nhiên.
Hai ngày này Hồ Bân bị gây sức ép quá lớn, không còn chút dáng vẻ hung hăng càn quấy. Văn Nhập Hải đi tới bên cạnh hắn, nhìn trên người hắn mang theo còng tay còng chân, không ngờ là cách đối đãi với trọng hình phạm. Văn Nhập Hải rít sâu hơi thuốc, sau đó thổi khói lên mặt Hồ Bân, khiến Hồ Bân không ngừng ho khan.
Văn Nhập Hải nhíu mày, cười híp mắt nói:
- Cậu em vợ ah, hôm nay tôi lại đây là tới nói cho cậu biết một đạo lý, đừng xem loại thuốc lá này không đáng giá tiền, nhưng phải xem là ngậm trong miệng của ai!
Trong mắt Hồ Bân dần dần hiện ra sinh cơ, trên mặt mang theo biểu tình ác độc. Hắn nhìn chằm chằm Văn Nhập Hải, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Văn Nhập Hải, mày đừng đắc ý, mày bật đáp không được vài ngày. Hiện tại lão bản của tao đã chuẩn bị đưa tao đi ra ngoài, chờ sau khi tao đi ra, nhất định phải giết chết mày!
Văn Nhập Hải cười ha ha, tàn thuốc rơi vãi trên bàn. Hồ Bân lạnh băng nói:
- Cười đi, mày cứ cười đi, có thời gian cho mày khóc!
Văn Nhập Hải chậm rãi dụi tắt tàn thuốc, nhẹ nhàng ném xuống đất, ánh mắt nhìn trừng đầu thuốc lá bên dưới. Hồ Bân đang định hăm dọa thêm vài lời, lại cảm thấy hoa mắt, sau đó “ba” một tiếng vang giòn, qua thật lâu mới biết má phải của mình vừa đau vừa ngứa, nước mắt không tự chủ được chảy ra.
- Ở trước mặt tao, mày có tư cách gì bừa bãi!
Văn Nhập Hải âm lãnh nói.
Văn Nhập Hải vẫy vẫy bàn tay phải hơi đau, lại lộ ra bộ dáng cười híp mắt, lấy gói Trung Hoa trong túi áo, tùy ý châm một điếu, sau đó nhét vào miệng Hồ Bân. Hồ Bân không tưởng được Văn Nhập Hải nói đánh là đánh, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ ngày trước, vì vậy không nghĩ tới đứng lên phản kích Văn Nhập Hải. Kỳ thật chân của hắn bị xích vào cạnh bàn, dù muốn di chuyển cũng khó khăn. Nếu không Triệu đồn trưởng làm sao yên tâm rời đi, nhất định phải cam đoan an toàn của Văn Nhập Hải.
Văn Nhập Hải châm thuốc cho Hồ Bân, sau đó ném gói Trung Hoa xuống đất, tiếp tục hút loại Hồng Mộc. Hồ Bân mờ mịt rít vài hơi, lúc này Văn Nhập Hải mới cười híp mắt nói:
- Cậu em vợ, mặt đau không?
Hắn vừa hỏi, Hồ Bân không tự chủ được cảm giác vùng mặt đau rát. Ngày hôm nay nhìn Văn Nhập Hải như nắm quyền sinh sát trong tay, loại khí thế này Hồ Bân chưa từng cảm giác qua.
- Mày đánh người, mày dám đánh người trong trại tạm giam!
Hồ Bân như đứa con nít kêu lên, hắn cảm giác má phải của mình sưng phồng, ánh mắt mơ hồ không rõ.