Tần Mục lần đầu tiên đi vào phòng sách trong nhà Phương Chấn Bang, xung quanh tràn ngập không khí văn hóa mộc mạc. Nhìn Phương Chấn Bang như thật thích phong cách cổ kính, bố trí phòng sách rất có hương vị phục cổ.
Có thể đi vào phòng sách của bí thư thành ủy phó tỉnh cấp, cơ hội này không biết có bao nhiêu người chờ đợi, cho dù đến nghe mắng cũng muốn chạy qua, càng không khỏi nói được nhận lời mời. Tần Mục không quan tâm hơn thua, sống lưng thẳng thắn đi theo sau Phương Chấn Bang vào phòng, không có vẻ câu nệ của người bình thường, ngược lại thật hứng thú nhìn xem tranh thư pháp treo bên trong. Phương Chấn Bang cũng không lên tiếng, ngồi một bên, trong tay cầm chén trà thản nhiên nhìn qua Tần Mục.
Tần Mục phi thường chăm chú quan sát bức tranh trên tường, trong mắt phát ra vẻ tán thán. Hắn ca ngợi không phải chỉ là ca công tụng đức, mà là bản lĩnh thật sự trong tranh. Phương Chấn Bang chỉ cười, vừa uống trà, căn bản như địa vị giữa hai người không hề chênh lệch, thật như trưởng bối cùng một vãn bối.
- Mãnh hổ đồ này thật có vài phần ý nhị.
Tần Mục đứng trước một bức tranh, có chút cau mày bình luận:
- Đây là một đầu hổ xuống núi, hổ xuống núi là đả thương người, tác giả không dùng núi đá phụ trợ mà dùng rừng rậm yên tĩnh, còn đem sát ý tranh vanh của lão hổ biểu lộ cùng không gian lạnh lùng u ám, đây là tác phẩm cấp đại sư ah.
Phương Chấn Bang nở nụ cười, đi tới cửa dặn Phương Thiên Nhu chuẩn bị cơm chiều, xoay đầu lại nói:
- Tiểu Tần, tuổi còn trẻ đã có thể thưởng thức danh họa tam vị, thật không đơn giản.
Tần Mục có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
- Nhất thời thấy thích, nói không tốt thỉnh Phương bí thư rộng lượng.
Tần Mục sẽ thẹn thùng? Nếu lúc hắn mới đến Châu Nghiễm có loại biểu hiện này, có lẽ Phương Chấn Bang sẽ tin là thật, nhưng mà hiện tại, bằng thủ đoạn của Tần Mục đã làm tại Phổ Thượng, hơn nữa còn có tác dụng muốn làm rụng Ngôn Thừa Binh, làm cho Phương Chấn Bang thập phần khẳng định đây là một đầu lang sói, nói không chuẩn có khi nào sẽ quay người cắn chủ nhân một ngụm. Từ khi nhận được tin tức thủ đô cùng tỉnh ủy nhâm mệnh Tần Mục đến nhậm chức, Phương Chấn Bang đã dụng tâm dò xét nội tình của Tần Mục, nhưng người quen trong thủ đô lại không nói cho hắn biết tình huống xác thực, chỉ nói Tần Mục có chút danh khí bên thủ đô.
Một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám ở dưới chân thiên tử long xà hỗn tạp lại có thể có được đánh giá “có chút danh khí”, hơn nữa người đưa ra đánh giá là nhân vật cấp phó bộ trưởng, Phương Chấn Bang liền không thể xem thường. Hắn muốn đi về phía trước, chỉ cần là thủ đoạn có thể giúp hắn thêm điểm đều phải dùng đến. Đừng nhìn xem quân cờ Tần Mục hiện tại có cũng như không, nhưng cho dù là một tiểu tốt, có thể vượt sông cũng là chuyện từng có. Bí thư thành ủy đi hỏi thăm bối cảnh của một phó cục trưởng bị băng phong, nếu đặt ở lúc khác là chuyện phi thường buồn cười, nhưng chính bởi vì như thế Phương Chấn Bang mới không cho phép trong thời điểm mình đang tiến vào vị trí phó chủ tịch tỉnh, thậm chí là phó chủ tịch tỉnh thực quyền sẽ xảy ra chuyện gì mấu chốt không hay, cho nên hắn muốn tìm hiểu, muốn tìm hiểu ý tưởng của Tần Mục, xem mục đích hắn đến Châu Nghiễm là vì chuyện gì. Nếu chân tâm thật ý muốn chậm rãi tích lũy chiến tích để bước lên trên, Phương Chấn Bang không ngại kéo hắn một phen, đây là kết nhân duyên, nhưng nếu mang mục đích đặc thù mà tới, Phương Chấn Bang vì muốn nắm chắc vị trí nhiệm kỳ sang năm, sẽ không ngại đem Tần Mục băng phong đến cuối cùng.
Giọng điệu Tần Mục đánh giá bức tranh kia rất có hương vị, Phương Chấn Bang đem bức tranh treo trong phòng sách của mình chính là muốn nhắc nhở mình thời thời khắc khắc sẽ có địch nhân luôn che giấu chung quanh, luôn đằng đằng sát khí ở trong bóng tối thăm dò chính mình, cho nên sau khi Tần Mục nói xong Phương Chấn Bang đã cười a a hỏi:
- Hổ xuống núi đả thương người, có biện pháp nào khiến cho nó biết khó mà lui hay không?
Đây là một đề thi, trên mặt Tần Mục lộ ra biểu tình khó xử, có chút do dự nói:
- Tôi cũng chưa từng gặp, hiện tại đã không cho phép liệp sát động vật hoang dại, nhất là lão hổ.
Dáng tươi cười của Phương Chấn Bang càng thêm hiền lành. Tần Mục không trả lời thẳng mà tuyển quy luật trốn tránh, đây chỉ có những kẻ lão luyện quan trường mới có. Những hạng người a dua nịnh hót hơn phân nửa sẽ nói:
- Có Phương bí thư ở đây trấn thủ, bao nhiêu lão hổ cũng không dám đến.
Nhưng Tần Mục thật thông minh để cho Phương Chấn Bang không biết trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào. Mà chính vì câu trả lời này, trong lòng Phương Chấn Bang càng thêm chắc chắn bối cảnh của Tần Mục thâm hậu, giống như không hề để ý tới việc bí thư thành ủy phó tỉnh cấp lợi hại ra sao.
- Không nói việc này, tiểu Tần, đã đổi mới cương vị, có phải đã thói quen rồi hay không?
Phương Chấn Bang lại hỏi, nhìn chăm chú biểu tình của Tần Mục, hi vọng có thể trên mặt hắn nhìn ra ý tưởng chân thật.
Tần Mục mỉm cười, không câu cẩn cũng không vắng vẻ, thoải mái đáp:
- Chúng ta là công bộc nhân dân, ở đâu cũng là vì nhân dân phục vụ, công tác không phân cao thấp giá trị, chủ yếu là có chút người cố ý đem sự khác nhau bên trong phóng đại mà thôi.
Trong lòng Phương Chấn Bang chấn động, lời này của Tần Mục thật sự mượt mà, nhưng có chút hương vị tố khổ. Mặc cho ai từ một bí thư đảng ủy khu khai phát chạm tay có thể bỏng bị biến thành phó cục trưởng nhàn tản, trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Phương Chấn Bang từng nghĩ, nếu như mình đi tới một bước này, vậy chuyện hắn muốn làm chính là thay đổi cạnh cửa quẳng ném qua trận tuyến của Quốc Thụy Tường. Quốc Thụy Tường không phải tên ngốc, Phương Chấn Bang có thể nhìn ra được tài năng của Tần Mục, Quốc Thụy Tường sao nhìn không ra?
Phương Chấn Bang gật gật đầu, đồng ý nói:
- Người trẻ tuổi có thể có ý nghĩ như vậy thật không đơn giản, hiện tại có chút đồng chí không cam lòng làm ra thành tích trong cương vị của mình, chỉ muốn chạy sang đơn vị khác, nghĩ đó là đơn vị hấp dẫn, đây chính là nhận thức sai lầm đối với chức năng của chính phủ.
Hai người vừa nói chuyện đã đánh giọng quan, đợt thăm dò thứ nhất đã chấm dứt. Phương Chấn Bang biết Tần Mục còn chưa đảo về hướng Quốc Thụy Tường, Tần Mục biết Phương Chấn Bang mời mình đến ăn cơm là vì muốn có thêm lợi thế trong nhiệm kỳ mới. Hai người mang theo tâm lý lợi dụng lẫn nhau, Tần Mục cần dựa vào quyền nói chuyện của Phương Chấn Bang kiên cố địa vị tại Châu Nghiễm, mà Phương Chấn Bang thì muốn bước cao hơn. Hai người không thể nào nói thẳng, phó cục trưởng nhàn tản cùng bí thư thành ủy bàn điều kiện, thấy thế nào thật vô cùng khó chịu.
Thời kỳ phi thường phải có thực hiện phi thường.
Tâm tính hai người đều bình thản, bắt đầu bàn luận chuyện trong Châu Nghiễm, còn có một chút chuyện của quốc gia dân tộc. Tần Mục từ trong cách nói chuyện của Phương Chấn Bang biết được hắn cùng bên quân khu có chút mâu thuẫn, nhưng lại mang theo cảm giác vừa yêu vừa hận bên trong.