Sau khi Nhậm Thanh Phong hét lên mấy tiếng vui sướng, tinh thần hắn càng thêm sảng khoái, dường như tất cả các cảm giác buồn bực cũng theo tiếng hét đó mà biến mất không còn chút dấu vết.
Sau một hồi kiểm tra tình trạng thân thể, nhưng Nhậm Thanh Phong không phát hiện có biến hóa gì lớn, chỉ có linh khí trong đan điền dường như nồng đậm hơn một chút. Đồng thời thần thức tuy không mạnh hơn, nhưng thu phóng càng thoải mái tự nhiên và có thể dò xét rõ ràng các vật xung quanh.
"Ha ha, thật không ngờ lần này ta chẳng những có thể biến nguy thành an, mà công lực còn tịnh tiến, ngay cả thần thức cũng cô đọng hơn. Xem ra trong giây phút sinh tử có thể kích thích tiềm chất của tu sĩ. Hơn nữa, thông qua quá trình tiêu hao toàn bộ linh lực rồi nhanh chóng tu luyện bổ sung, không ngờ có thể khiến cho linh lực trở nên tinh thuần hơn. Tuy chỉ là một chút ít, nhưng cũng khó mà có được."
Nhậm Thanh Phong từ từ thoát khỏi cảm giác kỳ diệu vừa rồi. Sau đó dường như lại ngộ ra điều gì.
"Sau này hàng ngày ngoại trừ tu luyện đả tọa bình thường thì ta sử dụng Thanh Phong kiếm luyện tập ngự kiếm thuật. Mỗi lần đều đem linh lực hao phí hết, rồi nhanh chóng tu luyện bổ sung. Nếu làm như thế chắc chắn có tác dụng, có lẽ không lâu nữa là có thể đạt tới Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong."
Nhậm Thanh Phong hơi trầm ngâm, sau đó vẻ mặt lộ ra nét vui mừng, nhẹ lẩm bẩm.
"Nhưng đáng tiếc, nếu tu luyện như vậy có khuyết điểm rất lớn là khi linh lực tiêu hao hết sẽ vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa khi phải nhanh chóng tu luyện bổ sung linh lực sẽ tốn không ít linh thạch." Sau khi Nhậm Thanh Phong nhìn thấy những linh thạch đã hết linh lực (tinh thạch đã dùng) dưới chân thì khẽ nhíu mày lẩm bẩm
Lần này để khôi phục hoàn toàn linh lực trong cơ thể mất đến ba khối linh thạch trung phẩm. Nếu sau này cứ theo như tốc độ như vậy, linh thạch dùng không đến vài ngày. Số linh thạch trên người mình sẽ hết sạch!
"Theo tình hình này, có lẽ phải đến phường thị Tiểu Cốc ở Huyền Dương môn trước, mang toàn bộ pháp khí cấp thấp bán đi mới được. Đúng rồi, trong túi trữ vật của ma tu đó chắc chắn cũng có không ít linh thạch! Còn kiện nhuyễn giáp và mấy trăm viên huyết sắc trân châu! Mặt khác còn mấy thi thể tu sĩ cũng phải giao cho sư môn đổi lấy phần thưởng!"
Sau một hồi suy nghĩ, Nhậm Thanh Phong quyết định trước tiên rời khỏi nơi này quay về Huyền Dương môn. Tuy nơi này hoang dã ít người, nhưng cũng khó chắc là không có tu sĩ tới làm phiền. Tu sĩ áo lam đi qua Quỷ Khốc lâm kia là một ví dụ. Hơn nữa nếu mà tu sĩ áo lam vẫn đang tìm kiếm mình khắp nơi mà chỗ này cách Quỷ Khốc lâm không đến hai trăm dặm thì thật sự là không sáng suốt.
Trở về Huyền Dương môn sẽ an toàn hơn. Dù sao Huyền Dương môn chỉ có đệ tử đồng môn, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ làm phiền mình. Cho dù là không vừa ý với mình, cũng chỉ có thể giải quyết ở bên ngoài.
Mặt khác mình lại còn tìm được bốn cây trận kỳ của Phân Thủy trận, nếu mà hàng ngày chỉ ở trong trận tiến hành tu luyện, nhất định là không có sơ hở. Hơn nữa linh khí bên trong nhà nhỏ (tiểu cư) của mình so với chỗ hoang vu này nồng đậm hơn nhiều. Cùng là bổ sung, khôi phục toàn bộ linh lực, nếu ở đây cần đến ba khỏa trung phẩm linh thạch thì ở nhà chắc chỉ cần hai khối là đủ.
Nghĩ thông suốt mấy vấn đề này, Nhậm Thanh Phong cũng không lưu lại nữa. Hắn liền vung tay phóng ra pháp khí Hoàng Chu, trên không trung nó nhanh chóng biến lớn, sau đó thân hình Nhậm Thanh Phong lóe lên liền nhảy lên Hoàng Chu. Hắn đánh ra một đạo bạch sắc linh lực, chỉ thấy pháp khí Hoàng Chu vẽ ra một đạo quang mang màu vàng hơn trượng, nhanh chóng bay về phía Huyền Dương sơn.
Mười ngày sau, Nhậm Thanh Phong dựa vào cảm giác phương hướng đơn giản của mình, cuối cùng đã tới phụ cận Huyền Dương sơn. Đứng trên Hoàng Chu, Nhậm Thanh Phong đón gió nhìn về phía xa xa Huyền Dương sơn liên miên không dứt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp, cảm giác của kẻ lãng tử khi trở về nhà.
"Cuối cùng cũng không lạc đường!"
Nhậm Thanh Phong nghĩ. Ngự sử pháp khí Hoàng Chu, hạ xuống trấn nhỏ bên ngoài chân núi Huyền Dương sơn. Sau đó mới lại cất bước đi về phía tiểu trấn đang tấp nập người qua lại. Lần trước gặp phải chuyện ở tiểu sơn trấn, xuất hiện trước mặt những người dân phàm tục, khiến Nhậm Thanh Phong không khỏi ái ngại. Dù sao tu sĩ lấy tu luyện là việc chính, chuyện vì dân trừ hại nếu như thường xuyên nhìn thấy cũng không tốt lắm.
Nhậm Thanh Phong ngồi cạnh một cái bàn vuông lớn sơn màu đỏ ở gần cửa sổ trên lầu hai của Trú Tiên lâu, sau khi cơm no, rượu say liền nói với tiểu nhị chạy tới tính tiền:
"Tiểu nhị, có rượu ủ mười năm không? Có thì mang cho ta ba mươi vò đi."
Bởi vì vụ Ngô Sơn, không tiện đi Tửu Tuyền trấn mua mấy vò Đài Châu Lão Diếu. Đành phải tại Trú Tiên trấn, mua nhiều một chút rượu ủ trên mười năm của Trú Tiên lâu. Như vậy còn tốt hơn là không có rượu uống.
"Vị đại gia này, tiểu điếm không có nhiều rượu như vậy, đại gia có thể gọi ít đi một chút được không."
Tiểu nhị kia làm việc tại Trú Tiên lâu, tự nhiên nhìn ra Nhậm Thanh Phong không phải dân thường, nên cung kính nói.
"Ừm, vậy bớt đi năm vò được rồi, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta không trả thiếu các ngươi đồng nào đâu, hơn nữa còn có thể trả thêm không ít. Đây ngươi cầm tiền trước đi."
Nhậm Thanh Phong cũng không làm khó tiêu nhị, lấy ra hai khối cổ tệ thưởng cho.
Tiểu nhị nhận cổ tệ mừng rỡ, sau đó lại cảm ơn không ngớt, cuối cùng mới chạy xuống chuẩn bị. Nhậm Thanh Phong nói chuyện lớn tiếng thế, cũng là mua rượu độc quyền, khiến không ít các tu sĩ uống rượu trong tửu lâu tỏ ra bất mãn. Bất quá những tu sĩ này phần lớn đều là thấp giai tán tu, còn lại là tam đại đệ tử của Huyền Dương môn nhân lúc có nhiệm vụ lén chạy đến đây. Đối mặt với Nhậm Thanh Phong là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tự nhiên là không ai dám đứng ra ý kiến.
Nhậm Thanh Phong vì lúc trước gọi lên không ít rượu lâu năm, lại vì muốn thưởng thức phẩm rượu nên không sử dụng linh lực để hóa giải mùi rượu. Do đó có hơi ngà ngà say, khiến cho lúc nói chuyện có phần thoải mới hơn so với trước một chút.
Lúc này với tu vi của Nhậm Thanh Phong tự nhiên cũng cảm nhận được những đệ giai tu sĩ chung quanh đang bất mãn nhưng hắn chỉ mỉm cười, cũng không thèm để ý. Dù sao cả ngày cẩn thận, quanh năm suốt tháng đóng cửa khổ tu, cũng không phải là người có tính cách cởi mở như Nhậm Thanh Phong thích. Hắn vẫn cho rằng, đỉnh thiên lập địa, khoái ý ân cừu mới là đại trượng phu
Dưới các ánh mắt buồn bực, ghen tị hoặc sợ hãi của mọi người trong tửu lâu, Nhậm Thanh Phong vung tay thu hồi hai mươi lăm vò rượu lâu năm mà mấy tên hỏa kế mang lên. Sau khi lưu lại một số lớn cổ tệ, hắn thản nhiên xuống tửu lâu, nghênh ngang rời đi
"Muốn tu tiên trước phải tu tâm! Quả nhiên là tiền bối cao nhân, tiêu sái như thế thật khiến làm người ta tâm sinh kính phục!"
Một lão giả luyện khí hậu kì tóc hoa râm, nhìn theo bóng Nhậm Thanh Phong rời đi, không khỏi cảm khái nói.
"Đúng đó, nếu ta có chí khí rộng lớn như vị tiền bối này, cho dù không cầu được trường sinh, cũng coi như không uổng sống cuộc đời này." Một gã luyện khí trung kì ngồi kế bên phụ họa
"Ngươi nếu có giống vị tiền bối này cũng không thành tiền bối được!" Một gã luyện khí hậu kỳ khác khinh bỉ nói.
Lúc này các tu sĩ khác cũng quên rằng trước đó mình còn bất mãn, toàn bộ trở mặt thi nhau phụ họa nghị luận. lời nói trong lúc đó không ngờ đều có ý ngưỡng mộ.
Nhậm Thanh Phong đã xuống lầu rời đi thật không ngờ, hắn hành động đặc biệt, độc hành, thân mặc áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm đặc thù, lại để lại ấn tượng sâu trong đầu các tu sĩ thấp giai tán tu cùng tam đại đệ tử Huyền Dương môn. Từ đó lặng lẽ dần dần ảnh hướng thay đổi cách nhìn đối với một vài chuyện của các tu sĩ thấp giai này.
"Năm kiện pháp khí thấp giai, đáng tiếc tất cả đều là phù hợp cho tu sĩ luyện khí kì sử dụng, ngay cả hình thức đều dựa theo binh khí thế tục chế tạo. Hơn nữa chất liệu cũng vô cùng bình thường, không biết có thể bán được bao nhiêu linh thạch! Nếu đều giống như pháp khí Hoàng Chu thì tốt quá. Đáng tiếc nhất là trong túi trữ vật của tên ma tu kia ngoại từ linh thạch đến cả một kiện pháp khí cũng không có. Không biết với tu vi và địa vị như thế, hắn sao lại rơi vào thảm cảnh như vậy."
Lúc này Nhậm Thanh Phong đã rời khỏi tửu lâu, nhanh chân rảo bước trên đường đi ra khỏi trấn, đồng thời trong đầu tính toán hành trình tiếp theo đến phường thị.
Lần này đi Đài Châu làm nhiệm vụ, ngoài việc giết chết Ngô Sơn lấy được hai kiện pháp khí Hoàng Chu, cùng năm kiện pháp khí thấp giai của tám gã cương thi kia, lại thêm một kiện nhuyễn giáp màu trắng kia.
Trong túi trữ vật của ma tu kia, ngoại trừ ba mươi khối trung phẩm linh thạch, hai lọ không biết là đan dược gì, một khối hắc sắc ngọc đồng, một khối lệnh bài màu đen cổ xưa, thậm chí ngay cả một món đồ pháp khí thấp giai cũng không có. Thật sự khiến cho Nhậm Thanh Phong lúc đó tràn đầy mong chờ khi kiểm tra túi trữ vật vô cùng nghi hoặc
Dù sao một vị tu sĩ ít nhất là Linh Tịch kỳ không ngờ gia sản lại chỉ có từng đó. Thật sự là quá ít với một gã ma tu. Sau khi Nhậm Thanh phong điều tra xong khối hắc sắc ngọc đồng kia thì mới hiểu vì sao vị danh ma tu này lại có hoàn cảnh bi thảm như vậy.
-----o0o-----