Sau một canh giờ, Lâm Kiếm cùng Nhâm Thanh Phong đã đến một cửa hiệu bán những vật phẩm tu chân nằm trong sơn cốc nhỏ thuộc Huyền Dương môn.
Những địa phương mua bán đồ vật tu chân như thế này ở Tu Chân giới được gọi là phường thị. Tại các môn phái hoặc những thành trì lớn ở Tu Chân giới nhiều đến không đếm xuể.
Trong phường thị không giao dịch với nhau bằng tiền, mà là một loại đá chứa linh khí nồng đậm, thường được gọi là linh thạch.
Phẩm chất của linh thạch chia làm cực phẩm, thượng phẩm cùng hạ phẩm. Tỉ lệ đổi là: một cực phẩm tương đương một trăm thượng phẩm, một thượng phẩm tương đương một trăm trung phẩm và một trung phẩm tương đương một trăm hạ phẩm.
Sở dĩ dùng linh thạch làm tiền tệ lưu thông là bởi vì bản thân nó có vài công dụng lớn:
Một, bổ sung linh lực tiêu hao của tu chân giả trong chiến đấu. Lấy ví dụ: khi hai tên tu tiên giả thực lực không thua kém nhau nhiều tiến hành chiến đấu, tất nhiên phải sử dụng pháp thuật, pháp khí cùng pháp bảo, mà những thủ đoạn này đều tiêu hao linh lực trong cơ thể, thời gian càng kéo dài, linh lực trong cơ thể bọn họ cũng sẽ tiêu hao càng lớn.
Lúc này, ai có thể nhanh chóng bổ sung linh lực là đại biểu rằng hắn có thể kiên trì càng lâu, hơn nữa cũng có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Vào lúc này, tác dụng của linh thạch được biểu lộ ra, nếu khôi linh thạch trong tay ngươi có phẩm chất càng cao, thì người có ưu thế hơn so với đối phương.
Cho nên nói, linh thạch trong một khối linh thạch thượng phẩm tuy rằng không bằng linh khí chứa trong một trăm khối linh thạch trung phẩm, thế nhưng giá trị tuyệt đối có thể đạt đến tổng số một trăm khối trung phẩm linh thạch.
Hai, dùng để đề cao tốc độ tu luyện của tu chân giả.
Ba, dùng để bố trí một ít pháp trận nhỏ - vừa, cũng vì cung cấp năng lượng để duy trì pháp trận.
Linh thạch đến từ các mỏ linh thạch, mỏ linh thạch thông thường xuất hiện ở vùng lân cận linh mạch. Do nó là tài nguyên trọng yếu nhất ở Tu Chân giới nên thông thường đều bị các đại tu chân môn phái, gia tộc liên hợp khống chế. Mà gia nhập môn phái tu chân một cách để có được linh thạch.
Nhâm Thanh Phong phát hiện cái gọi là phường thị này cùng với chợ ở thế tục cũng không khác nhau là mấy, chẳng quá thành lập một cửa hiệu lo do một vài tu tiên giả mà thôi.
Tu chân giả tại các gian hàng trong sơn cốc phần lớn là đệ tử phổ thông của Huyền Dương môn, ngoài ra cũng còn không ít tu chân giả bởi bì tư chất tu tiên không cao, nói chung cũng không tiếp tục khổ tu, trực tiếp mở tiểu điếm ở đây.
Lâm Kiếm vừa đi vừa giới thiệu Nhâm Thanh Phong về những đồ vật quầy hàng bày bán gồm những thứ gì, sử dụng ra sao. Sau một hồi, họ lại đi đến một cửa tiệm đang bàn bán rất nhiều linh phù các loại.
“Linh phù thông thường ở Tu Chân giới là như vậy, đều do tu chân giả dùng phương pháp chế tác đặc thù đem một ít pháp thuật phong ấn trong tấm phù. Tại thời điểm sử dụng chỉ cần hướng tấm phù truyền một chút linh khí là có thể phóng xuất phép thuật trong linh phù, mặt khác, phần lớn linh phù chỉ có thể sử dụng một lần. Dựa theo công dụng, linh phù có thể đơn giản chia làm ba loại: phòng ngự - phụ trợ - công kích. Phòng ngự như Quang Thuẫn phù, Thủy Tường phù, phụ trợ như Phong Độn phù, Thổ Độn phù, công kích như Hỏa Long phù, Băng Châm phù. Dựa theo chất liệu lại có thể chia làm ngọc phù, thù bì phù (phù bằng da thú), chủ phù (phù bằng giấy) các loại.”
Lâm Kiếm cấm lấy một tấm linh phù thao thao bất tuyệt giảng giải cho Nhậm Thanh Phong hiểu tường tận.
Nhâm Thanh Phong nói: “Vậy linh phù dựa theo uy lực lớn nhỏ thì phân chia như thế nào?”
Lúc này chủ quầy mới nói tiếp: “Linh phù dựa theo uy lực lớn nhỏ có thể đơn giản chia làm bảy cấp, phân biệt tương ứng là Luyện Khí hậu kỳ, Trúc Cơ tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, Linh Tịch tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, bảy cấp độ. Mặt khác, linh phù cấp bậc càng cao càng hiếm thấy, bởi vì linh phù uy lực càng cường đại thì yêu cầu tài liệu cùng kỹ xảo chế tác cũng lại càng cao, xác suất chế tác thành công cũng càng nhỏ, phí tổn cũng càng cao. Về phần pháp thuật của tu tiên giả ngoài Kết Đan kỳ, trên cơ bản là không có cách nào phong ấn để chế thành linh phù. Mà những ngọc phù này tại tệ quán đều là tại hạ đã dùng rất nhiều nỗ lực cùng giá cao để làm ra, chỉ cần phí tổn mười hạ phẩm linh thạch , phòng ngự, công kích, các loại đều có đủ."
Nhâm Thanh Phong nghe xong cuối đầu nhìn. Lâm Kiếm lúc này mới nói: “Linh phụ này của các hạ, thoạt nhìn hàm lượng linh khí cũng không cao, đều là một ít pháp thuật cấp thấp đơn giản, hẳn là phù nhất giai phù đi!”
Thanh niên liền nói: “Xem trang phục vị đạo hữu này thì hẳn cũng là sư huynh của ta tại Huyền Dương môn, sư đệ chỉ có tu vi Trúc Cơ tiền kỳ, cũng chỉ có thể làm ra loại nhất giai phù này.”
Ở Tu Chân giới, đồng giai tu chân giả thông thường xư hô với nhau là đạo hữu, hầu hết tu chân giả đê giai (cấp bậc thấp) xưng hô với tu chân giả cao giai là tiền bối.
Về phần danh xưng đạo hữu này ý nghĩa chính là bằng hữu trên con đường truy cầu, cảm ngộ thiên đạo, mà tu vi cao thấp cũng thường biểu thị tu chân giả trên con đường theo đuổi thiên đạo được bao xa, người tu vi thấp xưng với người tu vi cao là tiền bối chính là ngụ ý tôn trọng.
Đương nhiên tôn trọng cũng chỉ là tôn trọng, vào những thời điểm đoạt bảo họ tất không nương tay một chút nào. Bởi vì tu chân giả cũng là người, là người thì đều có mặt dối trá, giả dối.
Lâm Kiếm nói: “Linh phù cấp một uy lực quá nhỏ, chúng ta cần mua linh phù cấp hai.” Nói xong hai người đứng dậy rời đi.
Thanh niên vội vàng ngăn lại: “Hai vị đạo hữu xin dừng bước, tại hạ vẫn còn hai tấm nhị giai linh phù.” Nói xong từ túi trữ vật bên hông lấy ra hai tấm ngọc phù linh quang lấp lánh.
Lâm Kiếm vừa đi tới vừa nhìn: “Không tồi, một tấm Quang Thuẫn phù, một tấm Hỏa Long phù. Ban nãy tại sao đạo hữu không lấy ra?”
Thanh niên nói: “Ta vốn tính toán lưu lại hai tấm phù này để chính mình về sau dùng, bất quá phù cấp một thật sự khó bán. Nếu đạo hữu cần thì bán cho đạo hữu! Một khối trung phẩm linh thạch.”
Lâm Kiếm nói: “Đạo hữu giỡn à, tại hạ tuy rằng không chế phù bất quá cũng biết giá cả. Hai tấm phù này của ngươi tối đã một trăm năm mươi khối hạ phẩm linh thạch.”
Thấy thanh niên lộ vẻ mặt khó xử, cúi đầu không nói, Lâm Kiếm lại nói: “Không bằng lại thêm mười lăm tấm nhất giai phù, tổng cộng ba khối trung phẩm linh thạch thì sao? Xem ra việc buôn bán của người cũng không dễ dàng!”
Thanh niên mừng rỡ: “Đương nhiên được, đương nhiên được.” Dù sao phù cấp một cũng khó bán, cho nên thanh niên này cũng muốn nhân cơ hội đem phù này bán đi.
Lâm Kiếm tiếp nhận hai tấm linh phù cấp hai, lại chọn mười tấm phù cấp một, cuối cùng đưa ba khối linh thạch trung phẩm ra. Mà quầy của thanh niên nọ cũng chỉ còn có vài tấm phù, cho nên hắn cũng không bán nữa, trực tiếp thu thập đồ đạc rồi vui vẻ rời đi.
Trên người Lâm Kiếm lúc này cũng chỉ có sáu khối trung phẩm cùng mấy chục khối hạ phẩm linh thạch, mà linh thạch này là hắn tiết kiệm được từ linh thạch luyện công mà sư phó ban ỗi ba năm. Những Trúc Cơ kỳ đệ tử bình thương khác cũng không có nhiều linh thạch như vậy, linh thạch bọn họ nhận được ngay cả tu luyện ngày thường cũng không đủ.
Hai người lại đi dạo một chút, mới phát hiện toàn bộ phương thị thế nhưng cũng không có một tấm linh phù cấp hai, cuối cùng họ lại mua được một cái túi trữ vật trung đẳng cùng hai tấm Băng Châm phù cấp hai.
“Cái này chính là túi trữ vật sao? Thật đúng là kỳ lạ à nha. Tại miệng túi, ý niệm tập trung vào đồ vật nào, đồ vật đó liền được thu vào, thật sự là thực dụng đến không ngờ.” Nhâm Thanh Phong sờ sờ túi nhỏ màu trắng không rõ chất liệu bên hông rồi nói.
Lâm Kiếm nói: “À, tu chân giả đều dùng cái này để chứa đồ vật, cái túi của người ước chừng có thể chứa chừng năm nghìn cân. Thuộc loại trung đẳng, tương tự cái của ta.”
Nhâm Thanh Phong cười nói: “Ngươi đem ba khối trung phẩm linh thạch cho ta, như vậy chính ngươi cơ hồ không còn sao?”
Lâm Kiếm cười nói: “Ta có một khối trong túi là được, hơn nữa ta là Trúc Cơ kỳ đệ tử, không tính mỗi tháng sư phó cấp cho hai khối linh thạch trung phẩm, tông môn mỗi tháng cũng cấp ột khối linh thạch trung phẩm. Cho nên cũng không sợ không có linh thạch, vả lại ta cũng rất ít khi cùng người khác tranh đấu, không cần mua phù lục hay đồ vật linh tinh gì đó, huống chi vẫn còn pháp khí thượng giai Hỗn Thiên xích mà sư phó ban cho. Ngược lại thì ngươi một khi vẫn chưa tiến nhập Trúc Cơ kỳ, mỗi tháng tông môn cũng chỉ cấp ười khối linh thạch hạ phẩm mà thôi, ngay cả tu luyện cơ bản cũng không đủ dùng. Ha ha!”
Nhâm Thanh Phong trong lòng cũng có cân nhắc, biết Lâm Kiếm có ý tốt, cho nên cũng không nhiều lời ở vấn đề này, mỉm cười nói: “Không nghĩ đến Lâm đại tiên sư của chúng ta mua đồ vật lại cẩn thận như vậy, thật sự là làm cho huynh đệ hổ thẹn! Xem ra về sau ta cũng muốn học tập một chút, ha ha.”
Lâm Kiếm cũng cười nói: “Linh thạch không phải là tiền tài, tiền tài đối với tu luyện của chúng ta là vô dụng, linh thạch thì bất đồng. Có linh thạch, là có thể mua được thượng cấp pháp khí, thậm chí là pháp bảo, còn có cao cấp đan dược, linh phù, trận pháp, có thể rất nhanh chóng tăng lên tu vi. Thật sự là thứ tốt.”
Nhâm Thanh Phong cũng cười to, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một câu: linh thạch không phải là vạn năng, không có nó hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Hai người vừa cười vừa tiếp tục đi dạo, nhân diệp đó Nhâm Thanh Phong lại mua một quyển "Bách khoa toàn thư về những pháp thuật cơ bản". Đang đi dạo, hai người phát hiện một đám người phía trước, vì thế cũng tò mò đi đến.
Vừa thấy trước mắt, trong đám người chính là Hoàng Lão kể chuyện xưa ở quán trà vào buổi sáng.
Lúc này đây hoàng lão thoạt nhìn vô cùng chật vật, tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, hoàng sam trên người cũng không biết tại sao mà rách đến phân nửa, vừa thấy liền biết lão đà bị thương không nhẹ.
Chỉ thấy lão nhân này cúi đầu, trước mặt bày ra một quyển sách cũ nát, vừa ho khan, vừa giảng cho những người xung quanh: “Tiểu lão nhân cũng không có thứ gì tốt, bản "Thiên Thai đại lục dật văn lục" (bản ghi chép về những truyền thuyết ít ai biết đến của Thiên Thai đại lục) này, chỉ cần hai khối trung phẩm linh thạch, hoặc là đổi một viên Cửu Chuyển Hồi Linh đan, tại hạ tự đánh giá một thân học thức, kỳ thực đều là từ cuốn sách này mà ra, nếu không bị tiểu nhân đánh lén, cần gấp linh đan cứu mạng, cũng sẽ không cam lòng bán cuốn sách này. Mong chư vị đạo hữu giúp đỡ.”
Nhắc đến Cửu Chuyển Hồi Linh đan, Nhâm Thanh Phong cũng có nghe Lâm Kiếm nói qua, loại đan dược này đối với việc đề cao tu vi cũng không có tác dụng gì, nhưng là tuyệt hảo linh dược để cứu sống, chữa trị nội tạng tổn thương, tẩm bổ, khôi phục tâm thần, ngoài ra, Cửu Chuyển Hồi Linh đan cũng không phải là đan dược bổ sung linh khí, trong chiến đấu thông thường cũng không dùng được.
Loại đan dược này yêu cầu luyện chế không cao, chỉ cần có tu vi Trúc Cơ kỳ cùng vài loại dược thảo phổ thông hơn mười năm tuổi là có thể luyện chế, nhưng mà mấy chốt chính là hai chữ: cửu chuyển!
Luyện đan là một môn phức tạp cao thâm, quá trình luyện đan bình thường gồm hai quá trình trọng yếu: tán đan, hợp đan, một tán một hợp chính là nhất chuyển, đan dược cùng loại chuyển càng nhiều, phẩm chất đan dược càng cao.
Gọi là Cửu Chuyển Hồi Linh đan cũng không phải thực sự là cửu chuyển, kỳ thật cũng chỉ là đan dược trị thương bình thường: Liệu Thương đan, tam chuyển, bất quá tỉ lệ chế thành rất thấp, mười lô Liệu Thương đan cũng chỉ nhiều nhất cho ra một viên, cho nên tương đối trân quý.
Liệu Thương đan phổ thông một lọ giá mười khối linh thạch hạ phẩm, mà một viên Cửu Chuyển Hồi Linh đan chính là cần gần hai trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Bởi vì Cửu Chuyển Hồi Linh đan khá đắt cho nên rất nhiều tu chân giả thích sử dụng Liệu Thương đan, nếu xuất hiện vài khỏa Cửu Chuyển Hồi Linh đan lại càng tốt, nếu không thì cũng không sao cả. Dù sao Liệu Thương đan ai cũng cần, Thiên Thai đại lục này có hơn trăm ngàn tu tiên giả cấp thấp cho nên có dù có đủ linh thạch là có thể mua được Cửu Chuyển Hồi Linh đan, ngay cả phường thị ở Huyền Dương sơn này cũng có mấy người bán.
Người xung quanh tuy rằng cũng cảm thấy lão nhân này thật đáng thương, nhưng thần sắc đều là lực bất tòng tâm. Nhiều nhất cũng chỉ là tò mò, tiến lên lật vài trang sách, sau đó rời đi. Cho dù có linh thạch cũng sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy, đi cứu một người xa lạ.
Nhâm Thanh Phong nhìn thấy vẻ mặt lão tuyệt vọng của lão nhân, ánh mắt im lặng, không biết như thế nào lại đột nhiên nghĩ đến Bạch Vân lão hòa thượng. Vì thế ở bên cạnh nói: “Hoàng lão, có chuyện gì? Sáng sớm vẫn còn bình thường ở trà quán uống trà mà? Như thế lại thành bộ dáng thế này?”
Hoàng lão ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là hai người Nhâm, Lâm, trong mắt hiện lên một tia hy vọng: “Ai! Buổi sáng hảo tâm nhắc nhở vị thanh niên đến thăm viếng kia, không nghĩ đến thằng nhãi này không những không cảm kích, còn đánh lén lại ta. Nếu trên người không có cái hạ phẩm pháp khí Hoàng Ti bào này, chỉ sợ không còn tính mệnh để trốn đến nơi đây.”
Nghe hoàng lão giải thích, Nhâm, Lâm mới hiểu được, nguyên lai sau khi hai người bọn họ ly khai, đám tán tu xung quanh kia cũng giải tán, mà Hoàng Lão cũng rời trấn để đi xung quanh một chút, không nghĩ đến thanh niên cao gầy đến viếng thăm vào buổi sáng kia vậy mà bám theo đánh lén, phỏng chừng đã chuẩn bị từ buổi sáng rồi.
Hoàng lão này trên người mặc Hoàng Ti bào là từ Hoàng Ma ti ngàn năm mà chế tạo thành, tuy rằng có thể chặn được pháp khí loại kim châm của thanh niên kia đánh lén, nhưng áo này cũng bị hư trở thành vô dụng. May mà lão là tán tu lâu năm cũng còn kịp dùng Thổ Độn phù. Sau một hồi bất chấp trọng thương mới chạy trốn đến được nơi này.
May mà nơi này tuy rằng là phường thị bên trong Huyền Dương môn nhưng không cấm một ít tán tu đến buôn bán, cho nên mới có tình hình hiện tại!
Nhâm Thanh Phong bất đắc dĩ cười nói: “Như vậy đi, ta muốn quyển sách này.”
Lão giả cảm ơn rối rít, nhận linh thạch của Nhâm Thanh Phong rồi rời đi mua thuốc chữa thương. Nhâm Thanh Phong cũng thu lấy cuốn sách cũ, cùng Lâm Kiếm nhìn nhau thở dài, cũng không để ý ánh mắt si ngốc của những người xung quanh, ngự khí hướng về tiểu trấn mà đi!
-----o0o-----
Địa chỉ liên hệ: Tàng Thư Viện ( tangthuvie/forum/) -->Quần Anh Hội ( tangthuvie/forum/forumdisplay.php?f=35) -->Độc Cô Thôn ( tangthuvie/forum/showthread.php?t=67761)
Link dẫn trực tiếp đến Độc Cô Thôn: tangthuvie/forum/showthread.php?t=67761
Góp ý, báo lỗi: tangthuvie/forum/showthread.php?t=66624
< 743) { document.write(
< align="center" style="margin-bottom:10px;">