Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 70: Người Trong Lòng



“Vu tiểu thư, nếu cô không thích ở đây thì cửa đằng kia.

Xin mời cô đi cho.” Lăng Viên nhìn Vu Kỳ Khuê như muốn đâm thủng, tay cô chỉ về hướng cửa.

“Cô...” Vu Kỳ Khuê cứng họng, quay qua Từ Huân trông chờ sự cầu cứu.

Nhưng cô ta nhận lại được vẻ mặt thờ ơ của Từ Huân.

“Lăng Viên! Có phải cô không quyến rũ được Từ Huân của tôi nên mới từ chức chứ gì? Tôi nói cho cô biết, cô không xứng! Đừng có ở đó mà lên giọng với tôi.” Vu Kỳ Khuê tức giận hét lớn.

Lăng Viên không nói nữa, cô đứng nhìn Từ Huân.

Hy vọng anh ta sẽ hiểu ý cô đang muốn gì.

Cô không hiểu được tại sao hai người này hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Chỉ vô tình đi vào đây thôi hay sao? Lăng Viên cô có cảm giác điều đó là không phải.

Nhưng mỗi lần cô không muốn thấy bản mặt đó của anh ta thì lại càng gặp anh ta nhiều hơn.

Chuyện này khiến cô nghĩ cũng bực quá rồi!
“Đi về thôi Vu Kỳ Khuê, em làm ồn đủ rồi đấy.” Từ Huân cuối cùng cũng lên tiếng, anh nắm tay Vu Kỳ Khuê kéo đi, mặc cho cô ta đang cố chống cự.

...
Bên trong xe.

“Anh nói đi, là anh cố tình dẫn em đến đây đúng không?”
“Đúng, thì sao?”
“Anh...!tại sao chứ? Anh muốn gặp cô ta ư?”

“Em nói không sai đâu Kỳ Khuê.

Anh cũng nói luôn là anh có tình cảm với Lăng Viên.

Em bớt bày trò lại một chút và bỏ cái suy nghĩ muốn kết hôn đấy với anh đi.”
Từ Huân từ từ cho xe lăn bánh.

Vu Kỳ Khuê vẫn mãi nhìn anh, nước mắt cô ta bắt đầu lăn dài trên hai gò má.

Suốt khoảng thời gian qua, Từ Huân cứ ngỡ Vu Kỳ Khuê đã bỏ đi cái ý nghĩ đó rồi mới phải chứ.

Nhưng không, anh đã lầm rồi, Vu Kỳ Khuê không những vậy mà còn làm ra vẻ rất muốn kết hôn cùng anh ở Từ gia.

Bố anh thì đương nhiên là rất khắt khe, chuyện này đối với ông là rất đơn giản.

Mà lại dễ dàng chấp nhận ý muốn của Vu Kỳ Khuê nữa chứ.

Đó là lí do mà ngày ấy anh đột nhiên đi mất mà không thể nào nói lời gì với Lăng Viên.

Anh cảm thấy việc đưa Vu Kỳ Khuê đến cửa hàng hôm nay là hoàn toàn sai lầm, dù cho anh muốn gặp cô đến thế nào nhưng lại quên mất chuyện Vu Kỳ Khuê có thể làm loạn.

“Từ Huân à, chắc là anh chưa biết đúng không? Gia đình em và gia đình em đang dự tính chuyện kết hôn của hai chúng ta đấy.

Em nghe được là sẽ tổ chức vào cuối tháng này đấy.” Vu Kỳ Khuê lấy tay lau đi nước mắt đang dàn dụa trên khuôn mặt của mình.

Vừa cười vừa nói nhìn Từ Huân.

Từ Huân nghe xong thì phanh gấp xe lại.

Anh lập tức rẽ qua trái để quay về biệt thự Từ gia.

Anh đang muốn tin rằng những gì Vu Kỳ Khuê vừa nói đều là giả dối.

“Anh muốn ngăn cản lắm đúng không? Em nghĩ là anh nên chấp nhận đi anh yêu à.” Nụ cười vui vẻ đó của Vu Kỳ Khuê vẫn mãi thấp thoáng trên gương mặt cô ta.

...
Về đến Từ gia, Từ Huân nhanh chóng lao vào biệt thự.

“Quản gia, bố mẹ tôi đâu?” Anh vừa hỏi vừa đưa áo khoác cho quản gia.
“Thưa thiếu gia, bà chủ đang ở phòng trà.

Ông chủ chắc cũng đang ở đó với bà ấy đó ạ.”
Từ Huân lập tức đi đến phòng trà.

Đến nơi, anh nhẹ gõ cửa vài cái.

Bên trong có giọng mẹ anh vọng ra bảo Vào đi.

“Ồ, con trai của ta.

Con về bất ngờ thật đấy, mẹ mừng muốn khóc ra đây này.” Mẹ anh cười hiền hậu nhìn anh.

“Bố, mẹ.


Hai người định tổ chức hôn lễ của con thật đó à?” Từ Huân đi vào, anh ngồi xuống đối diện hai người.

“Mẹ...” Bà muốn nói gì đó nhưng rồi lại nhìn qua bố anh.

“Ta vốn định nói với con sớm thôi, nhưng không ngờ là con biết rồi.

Là tiểu Khuê nói với con rồi đúng không?”
Từ Huân gật đầu.

Anh có thể nhìn ra được rằng mẹ anh chắc không hẳn là đồng ý.

Mẹ anh hoàn toàn nghe theo lời bố anh dù có cho là không chấp nhận đi nữa.

Nhưng với bố anh thì có vẻ là rất khó với anh khi anh không muốn chuyện này xảy ra.

Giờ phút này đây, trong đầu Từ Huân đột nhiên hiện lên hình dáng dịu dàng của Lăng Viên.

Cả đời này của anh, anh chỉ muốn kết hôn cùng cô gái đó.

“Bố, hãy hủy hôn lễ đi ạ.” Từ Huân nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cái gì? Con có biết mình đang nói gì không?” Bố anh dường như bắt đầu tức giận, nhưng giọng ông vẫn bình thản không thay đồi.

“Con biết và con có người trong lòng mình rồi.

Con chỉ muốn kết hôn với người ấy thôi.”
“Hả? Con trai, con nói thật sao?” Mẹ anh nghe vậy liền vui mừng hỏi lại, có vẻ như chuyện này với bà là vui hơn hẳn.

Từ Huân gật đầu, anh nhẹ cười với bà.

“Hừm, nếu thế thì con phải dẫn con bé nào đấy về đây cho ta xem.”
Từ Huân bất ngờ khi nghe bố nói thế, sao đột nhiên ông lại dễ tính đến vậy chứ? Có lẽ nào là vì hôm nay ngồi uống trà với mẹ sao? Nhưng dù sao khi bố nói thế thì anh đã liền thầm mừng trong lòng rồi.

Còn cái khó ở đây là Lăng Viên, nói là người trong lòng của anh.

Nhưng với cô thì sao? Cô có cảm giác giống anh không chứ? Chuyện này đối với anh thì càng khó hơn gấp bội.


“Bố, có thể cho con thời gian không ạ? Nhưng trước mắt con hy vọng bố hãy hủy đi cái hôn lễ vào cuối tháng này.”
“Sao? Con còn chưa có được người ta mà đã cả gan nói muốn kết hôn với người ta rồi sao?”
Nghe thấy chồng mình nói vậy, mẹ anh liền lấy quạt che lại cười.

Bà cũng không biết hôm nay lão chồng mình bị làm sao.

Thường ngày làm gì mà nói mấy câu này được cơ chứ?! Phải chăng là vì lâu rồi không ngồi uống trà với bà sao? Có phải vì thế mà hôm nay tâm tình cũng dịu lại hơn ư?
Từ Huân hơi gục mặt xuống, anh không biết đáp lại như nào.

Quả thật là bố anh nói không sai, với tính cách của Lăng Viên mà nói thì là rất khó với anh để có thể nói chuyện một cách đàng hoàng với anh được.

Nhưng giờ anh lại có một cảm giác rằng ít nhiều gì Lăng Viên cũng đã có cảm xúc với anh rồi.

Vấn đề còn lại chỉ là thời gian mà thôi.

“Thôi được rồi.

Nếu từ nay đến cuối tháng mà con vẫn không dẫn cô gái đó về gặp mặt ta thì hôn lễ vẫn sẽ diễn ra như dự định.”
“Kìa anh...” Bà quay sang Từ Huân, mỉm cười nói: “Con mặc kệ ổng nói cái gì đó đi.

Cứ từ từ mà tán tỉnh người ta nhé, mẹ tin con trai mẹ làm được.”
Từ Huân cười rồi gật đầu.

Mẹ anh trước giờ luôn thế, luôn đi trái với ý kiến của bố anh.

Bà luôn tôn trọng quyết định của con cái mình, hơn nữa là còn ủng hộ nhiệt tình với việc làm của anh và Từ Luân.

Trong ánh mắt của bà, có vẻ như bà cũng đang mong ngóng chờ xem cô gái mà Từ Huân nói đến, rốt cuộc là ai mà đã làm cho con trai bà xiêu lòng..