Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 60: Kinh Ngạc



Lăng Viên vẫn ngồi đó, cô đang thầm quan sát Tô Trân Y cùng người đàn ông kia.

Cô về đây vì muốn làm cho Tô Trân Y bất ngờ nên bây giờ cô không thể đột ngột xuất hiện được.

Người đàn ông kia đột nhiên đưa bàn tay ra để giữ lấy eo của Tô Trân Y, rồi hai người cùng lắc lư theo nhạc không ngừng.

Ánh mắt Lăng Viên đang theo dõi nhất cử nhất động của người kia, cô không hiểu sao lại có cảm giác là người đàn ông kia có đôi phần không bình thường được, nhưng Tô Trân Y dường như không hề cảnh giác, cô ấy rõ ràng là đang say đến mức chắc chẳng còn biết trời trăng mây đất gì đâu.

Lỡ như người đàn ông đó làm gì với Tô Trân Y thì sao đây chứ?
Mặc dù phía đằng đó là cả đám đông đang không ngừng nhún nhảy theo tiếng nhạc xập xình, nhưng Lăng Viên vẫn đang cố gắng dõi theo từng hành động của hai người họ.

Lăng Viên vừa nhấm nháp ly rượu vừa nhìn theo nhưng đột nhiên cô không thấy bóng dáng hai người họ đâu nữa.

Cô đặt ly rượu xuống một cái bộp, người đứng ở quầy bị âm thanh đó làm cho giật mình ngẩng đầu lên.

May rằng, chiếc ly chưa vỡ ra.

Lăng Viên để lại tiền rồi nhanh chóng rời đi khỏi quầy.


Cô bắt đầu đi tìm Tô Trân Y, không hiểu tại sao càng đi sâu vào trong thì con đường ở đây cứ như đang càng dài ra.

Sao nơi này lại rộng như thế chứ nhỉ? Lăng Viên tìm đến nhà vệ sinh trước, nhưng cô đi mãi cũng không thấy nhà vệ sinh ở đâu.

Lăng Viên cảm thấy bắt đầu khó chịu, cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra để gọi cho Tô Trân Y.

Tiếng chuông vang lên được một lúc rồi lại nghe tiếng bíp bíp.

Cô gọi thêm vài lần nữa nhưng cũng không được.

Giờ thì, Lăng Viên chỉ còn cách là đi tìm thôi.

Cô đoán là họ sẽ còn ở đây, chưa thể ra ngoài đâu.

Tô Trân Y đang trong tình trạng như thế, chắc rằng sẽ không thể tự đi đâu một mình.

Nhưng khi nãy thì người đàn ông bên cạnh Tô Trân Y lúc đó cũng biến mất luôn, cô chắc chắn anh ta vẫn còn đang ở bên Tô Trân Y, cô chỉ không biết là người đó có định giở trò đồi bại gì với Tô Trân Y hay không thôi.

Đi thêm một đoạn thì Lăng Viên nghe thấy âm thanh phát ra ở phía trước, ở đó có một con đường rẽ sang bên trái, cô bước chầm chậm men theo nơi âm thanh phát ra.

Càng đến gần thì Lăng Viên càng nghe ra rõ tiếng đàn ông.

“Đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn nuốt xuống đi.”
Lăng Viên dừng bước, giờ thì cô nghe rõ mồng một giọng nói của người đàn ông.

Anh ta đang kêu ai nuốt cái gì thì phải?
“Kh...!Không, ah!”
Là giọng của Tô Trân Y?
Lăng Viên cố lén nhìn phía sau bức tường, cô sau đó bất ngờ thấy được một người đàn ông đang cầm một viên thuốc rất bé và đang ép một cô gái.

Mà cô gái đó không ai khác chính là Tô Trân Y, Tô Trân Y đang cố phản kháng lại nhưng cô ấy dường như là không có một chút sức lực nào cả.


Lăng Viên cuộn tròn tay mình thành nắm đấm, bây giờ trong đầu cô không thể nào mà nghĩ đến chuyện tạo sự bất ngờ cho Tô Trân Y nữa rồi.

Lăng Viên tức giận lao ra rồi đến gần hai người họ.

“Anh đang làm cái gì thế hả?” Cô hét lên.

Người đàn ông bị cô làm cho giật mình rơi viên thuốc từ trên tay xuống.

Anh ta trở nên run rẩy, trợn mắt nhìn Lăng Viên.

“C...!Cô là ai? Chuyện này không liên quan đến cô.”
“L...!Lăng Viên?!” Tô Trân Y dường như đã tỉnh táo lại được một chút, cô định chạy qua bên cạnh Lăng Viên nhưng bàn tay của người đàn ông kia đã nhanh hơn bước chân cô, anh ta dùng cánh tay giữ chặt người Tô Trân Y lại.

“Anh, mau thả cô ấy ra.” Khuôn mặt Lăng Viên lúc này chả biểu lộ ra cảm xúc gì cả.

“Tại sao tôi phải thả cô ta? Cô tốt nhất nên cút đi chỗ khác đi, còn không thì đừng trách tôi.”
“Ha, tôi không đi đó.

Anh định làm gì tôi? Đánh tôi ư? Hay là...!giết tôi luôn?” Lăng Viên mỉm cười, nụ cười của cô trở nên quyến rũ lạ thường.

“Cô...!” Người đàn ông kinh ngạc nhìn Lăng Viên, cô dường như chẳng sợ sệt gì cả.


“Sao? Anh làm sao mà dám làm, đúng chứ? Còn tôi...!” Nói đến đây thì Lăng Viên chậm rãi bước đến gần, cô nhỏ giọng nói tiếp: “Tôi thì dám đấy.”
Cơ thể của anh ta đột nhiên run hơn lúc nãy, anh ta buông lỏng tay ra khỏi người Tô Trân Y rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh đi.

“Lăng Viên...!” Tô Trân Y nhào đến ôm chặt lấy Lăng Viên.

“Không sao, không sao rồi.” Cô vừa nói vừa xoa xoa lưng của Tô Trân Y liên tục.

Tô Trân Y bỏ người Lăng Viên ra, cô hỏi: “Nhưng mà, cậu sao lại ở đây?”
“Tớ...!định về để tạo bất ngờ cho cậu, cũng gần đến sinh nhật của cậu rồi mà?”
“Cậu còn nhớ sinh nhật tớ sao?” Nghe thấy vậy, mặt mũi của Tô Trân Y trở nên hớn hở.

Lăng Viên gật đầu mỉm cười.

“Hì hì, tớ rất vui vì cậu còn nhớ đó.” Tô Trân Y cười híp mắt, khuôn mặt đã xinh đẹp vì nụ cười rạng rỡ đó mà càng đẹp hơn.

“Được rồi, giờ thì cậu hãy nói với tớ tại sao cậu lại dính đến cái tên vừa nãy.”.