Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 57: Tôi Thích Em



“Từ Huân?” Lăng Viên khẽ gọi.

Cô cau mày, ngồi quỵ xuống bên cạnh chiếc giường.

Lăng Viên đưa tay lên trán Từ Huân rồi cô hoảng hốt giật tay ra.

“Sao anh nóng quá vậy? Anh sốt rồi sao?”
Từ Huân he hé mở mắt ra, anh thì thào nói: “Em đến..

rồi sao?”
Giờ thì Lăng Viên đã hiểu ra lí do vì sao anh ta kêu cô đến đây.

Và cũng biết tại sao hôm nay Từ Huân không đến cửa tiệm của cô.

Đột nhiên Từ Huân lại bị sốt như thế này? Cô nhớ ngày trước lúc nào cũng làm việc cùng anh ta, cô chưa từng thấy anh ta nghỉ một ngày hay bị bệnh bao giờ cả.

Hôm nay Từ Huân lại bị sốt nên khiến Lăng Viên có chút bất ngờ.

“Anh chờ tôi, tôi ra ngoài mua thuốc cho anh.” Lăng Viên đứng dậy định đi thì bị Từ Huân nắm tay lại.

“Em phải quay lại đó.”
“Anh bị thế này tôi bỏ mặc anh được sao?”
Từ Huân mỉm cười nhìn cô.

Cớ sao nụ cười của anh lúc này lại ấm áp đến lạ?
Lăng Viên chạy ra ngoài khoảng 15 phút rồi quay lại.

Cô mua cả cháo cho Từ Huân, sau đó Lăng Viên mang cháo và thuốc vào phòng.


“Anh chưa ăn gì đúng không? Mau dậy ăn một ít đi rồi uống thuốc.” Cô đặt cháo xuống chiếc bàn cạnh giường.

Cô đỡ người Từ Huân ngồi dậy, lót gối ra phía sau lưng cho anh.

Cô đưa bát cháo cho Từ Huân nhưng anh mãi không cầm lấy, sau đó lại cười nói: “Đút cho tôi đi.”
“Tay anh đâu có bị gãy.”
“Nhưng tôi không nhấc tay lên nổi.”
Lăng Viên nhìn Từ Huân hồi lâu rồi cũng đút từng muỗng cháo cho anh ta, thật giỏi làm trò!
Trong lúc ăn, Từ Huân cứ cười suốt.

Lăng Viên cảm thấy người đàn ông này càng lúc càng khó hiểu, anh ta không khép miệng lại được sao?
Ăn xong, cô đưa thuốc cho Từ Huân uống.

Uống xong thì anh lại tiếp tục nằm xuống rồi cuộn người trong chăn.

“Em định về sao?”
“Anh mau ngủ đi.” Cô không trả lời câu hỏi của anh.

“Tôi đã ngủ rất nhiều rồi, giờ không thể ngủ nữa.”
“Thế anh làm gì tùy anh.” Nói rồi cô quay người bước đi nhưng lại bị Từ Huân lần nữa nắm tay kéo lại.

“Đừng có đi, lỡ tôi bị gì rồi ai hay?”
“Ai mượn anh đến đây một mình chứ!?”
“Còn không phải là vì em sao...!” Từ Huân từ từ bỏ tay cô ra, giọng anh càng lúc càng nhỏ dần.

“Anh không có đi công tác, đúng chứ?”
Ngay từ đầu thì Lăng Viên đã biết Từ Huân nói dối, nhưng lúc đó cô lại không hiểu vì sao anh ta lại đến đây? Và tại sao lại biết cô sống ở đây chứ? Là Từ Luân nói sao? Nhưng cô chưa từng nói với Từ Luân kia mà? Tô Trân Y nói ư? Nhưng Tô Trân Y làm gì quen Từ Huân đâu chứ? Vậy thì vì sao?
“Đúng thế.

Tôi đến đây chỉ là vì muốn gặp em mà thôi.” Từ Huân cảm thấy không cần phải giấu giếm cô nữa.

“Tại sao lại muốn gặp tôi?” Khi Lăng Viên hỏi câu này, trái tim cô đang thầm run lên, có lẽ nó đang nhắc nhở cô rằng là cô đã biết câu trả lời rồi phải không?
“Tôi thích em.”
Lăng Viên tròn mắt nhìn Từ Huân.

Giờ thì cô biết anh ta không phải là đang nói đùa nữa, khuôn mặt đó của anh ta đang rất nghiêm túc.

Vậy thì cô phải trả lời như thế nào đây? Khoé môi cô bỗng chốc hơi run lên, trái tim cũng lỡ nhịp, nó cứ đập liên hồi cứ như đang thúc đẩy cô làm điều gì đó.

Cô phải làm gì đây chứ?
Lăng Viên sau đó kéo chiếc ghế ở gần đó đến cạnh giường rồi ngồi xuống.

Ánh mắt Từ Huân cứ như đang mong chờ xem cô định làm gì tiếp theo.

“Từ thiếu gia.” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Từ Huân.

Rồi nói tiếp: “Tôi không biết vì sao anh lại thích tôi.

Và tôi không hề thích anh đâu, cả sau này cũng vậy.


Trước tiên tôi muốn nói là tôi không phải tiểu thư của Lăng gia mà anh thường thấy đâu.”
“Không phải?” Từ Huân từ từ ngồi dậy tựa lưng vào gối.

“Đúng vậy.

Tôi chỉ là con nuôi thôi, giờ thì như anh thấy.

Lăng gia cũng tiêu tùng rồi, tôi cũng không muốn quay lại nơi đó.

Cũng chẳng còn là tiểu thư của Lăng gia gì nữa cả.”
“Con nuôi ư?”
Từ Huân chẳng có vẻ gì là bất ngờ nhưng đây là lần đầu tiên anh được biết chuyện này.

Lăng Viên trước giờ không phải là không có tiếng ở thành phố đó.

Dù sao trong mắt của mọi người thì cô cũng là tiểu thư của một gia đình quyền quý, chuyện cô chỉ là con nuôi này chưa ai từng biết đến cả.

Và đây là lần đầu cô kể chuyện này với một người, cô nghĩ rằng Từ Huân cần phải biết.

“Tôi được Lăng gia nhận nuôi năm bốn tuổi.

Sau khi về thì được bố mẹ nuôi đặt cho cái tên Lăng Viên này.

Dặn rằng từ nay về sau tôi là tiểu thư của Lăng gia, luôn luôn phải nhớ điều đó..”
Sau đó, Lăng Viên bắt đầu kể chi tiết mọi chuyện cho đến năm cô mười tám tuổi thì dừng.

Cô không định sẽ kể cho anh ta nhiều đến vậy, ban đầu chỉ muốn nói với anh sơ sơ về chuyện cô chỉ là con nuôi mà thôi.

Sau năm cô mười tám tuổi thì mọi thứ không còn hẳn là vui vẻ và hạnh phúc như lúc ban đầu nữa.

Cô quyết định không kể nữa.

“Sao em dừng lại?”
“Không muốn nói nữa.” Lăng Viên đứng dậy rồi nói tiếp: “Và giờ anh biết tôi không phải tiểu thư gì nữa rồi đấy, anh sẽ còn thích tôi nữa không?”
“Lăng Viên, em lầm rồi.


Dù em là ai đi nữa thì tôi vẫn thích em, tôi thích con người em, tôi thích em vì chính em chứ không phải vì cái danh gọi là tiểu thư gì cả.”
Lăng Viên hơi đơ người ra, cô cười, nụ cười rất nhạt, hơi cúi thấp đầu xuống.

Lăng Viên muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

“Tôi biết tôi không hiểu đủ em là người như thế nào.

Nhưng tôi muốn biết về em nhiều hơn.

Em biết không, lúc em nói em muốn từ chức thì tôi đã ước rằng em chỉ vừa nói đùa mà thôi.

Tôi đã đau buồn thế nào, tôi đã nhớ em thế nào, tôi đã rất muốn gặp em thế nào.

Chỉ có tôi mới biết được thôi.

Tôi thật không muốn em rời xa tôi, tôi muốn em ở bên cạnh tôi.

Suốt thời gian qua, những gì tôi làm, chẳng lẽ em không nhìn ra sao?” Ánh mắt Từ Huân nhìn cô, chứa đựng sự thâm tình mà chỉ dành cho mỗi mình Lăng Viên.

“Tôi không muốn biết hay muốn hiểu mấy cảm giác gì đó của anh.

Tôi và anh cứ như là người của hai thế giới vậy.

Từ thiếu gia, chúng ta không thể hợp nhau đâu.” Nói xong cô xoay người bỏ đi.

Từ Huân không ngăn cô lại nữa, mắt anh vẫn dõi theo cô cho đến khi cô đi mất..