Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 45: Rời Đi



“Đi ư? Cậu đi đâu cơ?”
“Thì là, tớ sẽ không sống ở đây nữa.”.

Ngôn Tình Sủng
“T...Tại sao chứ? Đột nhiên sao lại...?” Chân mày Tô Trân Y hơi cau lại, giọng cô có chút run run, sau đó lại nói tiếp: “Cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?”
Lăng Viên thoáng nhìn qua ánh mắt của Tô Trân Y rồi lại nhìn sang hướng khác.

Tô Trân Y nói đúng, là cô có chuyện giấu cô ấy.

Cho dù là giờ quan hệ của cả hai đối với cô mà nói thì có lẽ đã hơi xa cách hơn trước rất nhiều rồi.

Nhưng với tính cách của Tô Trân Y thì Lăng Viên vẫn còn nhớ rất rõ là đằng khác.

Nếu cô mà nói chuyện này ra, chắc chắn Tô Trân Y sẽ làm loạn lên và lại lo lắng cho cô.

“Tớ muốn hỏi cậu một chuyện.

Vì sao khi cậu đi du học thì lại mất liên lạc vậy? Tớ không cách nào liên lạc gì được với cậu cả.” Đây là chuyện mà Lăng Viên thắc mắc và không hiểu từ rất lâu rồi.


Hôm nay cô muốn nghe câu trả lời từ Tô Trân Y.

Tô Trân Y nghe xong thì quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Tớ...!xin lỗi cậu về chuyện đó.

Vì khi qua bên đó thì tớ bị anh tớ tịch thu mất điện thoại, do là anh tớ muốn tớ nghiêm túc chú tâm học hành.

Thỉnh thoảng chỉ trả điện thoại lại cho tớ để gọi bố mẹ rồi lấy lại thôi.

Lúc tớ nói chuyện điện thoại với mẹ thì anh ấy luôn ngồi bên cạnh, nên tớ không thể...!Tớ thật sự xin lỗi cậu.”
Lăng Viên nghe xong thì có hơi bất ngờ, không ngờ được rằng Tô Trân Y lại bị kiểm soát nghiêm ngặt đến như thế.

Nhưng người anh trai của Tô Trân Y có phải là cũng rất kỳ quái không? Còn không cho Tô Trân Y dùng điện thoại nữa chứ.

“Cậu giận tớ, mắng hay đánh tớ thì tớ cũng không nói gì đâu.”
“Tớ không giận cũng không đánh cậu đâu, đó đâu phải lỗi của cậu.”
Nghe thấy Lăng Viên nói không giận thì Tô Trân Y liền vui vẻ quay sang nắm lấy đôi tay của Lăng Viên, cô mỉm cười nói: “Thật sao? Thế thì tớ vui quá, mà tớ sẽ không đi nữa đâu.

Cậu yên tâm nha!”
Lăng Viên giật mình rút tay lại, cô hơi khó chịu đứng dậy.

“Nhưng giờ tớ phải đi.”
“Cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?” Tô Trân Y lớn giọng nói, giương mắt nhìn Lăng Viên.

“Cậu vẫn có thể gọi điện hay nhắn tin với tớ mà, lâu lâu cũng có thể gặp mặt nữa.” Cô gượng cười nói.

“Thật sự là cậu không thể nói với tớ là đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Lăng Viên im lặng, cô chỉ nhẹ lắc đầu rồi quay người đi vào phòng.

Tô Trân Y liền đi theo, cô đứng ngay ở cửa phòng nhìn Lăng Viên đang xếp quần áo vào vali.

Một vali bên cạnh Lăng Viên dường như đã được xếp xong, có vẻ như trước đó Lăng Viên vẫn đang xếp như vậy.


“Ngay khi đáp máy bay xuống thì tớ đã lập tức gọi điện cho cậu, cậu không nghe máy.

Sau đó tớ đến nhà cậu, nhưng dường như lúc đó cậu cũng chẳng có nhà.”
Lăng Viên không đáp, cũng không quay đầu lại, cô vẫn đang liên tục gấp quần áo.

“Cậu có biết là lúc đó tớ đã lo lắng cho cậu như thế nào không? Lăng Viên của tớ trước giờ, một khi tớ gọi điện thì bắt máy rất nhanh, khi tớ đến tìm cậu thì cậu liền xuất hiện chỉ sau một tiếng gõ cửa của tớ thôi.”
Lăng Viên kéo vali lại, những thứ đồ cần thiết cô đều đã bỏ hết vào vali, thoáng chốc những vật dụng trong căn phòng đã nằm gọn vào trong hai vali của Lăng Viên.

Sau đó, cô đứng dậy đi đến gần Tô Trân Y.

“Tớ nói rồi, chúng ta vẫn thỉnh thoảng có thể gặp nhau.”
Tô Trân Y nhìn Lăng Viên chằm chằm, nước mắt bỗng dâng lên ngập khoé mi.

Tô Trân Y nhào đến ôm chặt lấy Lăng Viên.

Cô thút thít nói: “Viên Viên, cậu đi đâu? Tớ có thể đi cùng cậu không? Hai ta sẽ sống cùng nhau có được không? Tớ không muốn cậu đi đâu...”
Lăng Viên lại im lặng không nói gì.

Chuyện mà cô đã quyết thì sẽ không quay đầu lại.

Hơn nữa, nơi này cô không dám ở lại nữa rồi...
...

Sau khi Lăng Viên cố gắng khuyên hết lời với Tô Trân Y thì cuối cùng Tô Trân Y cũng đành chấp nhận chuyện cho cô rời đi.

Đáng lẽ Lăng Viên đã định đi trong ngày hôm đó nhưng vì hết Từ Luân đến rồi lại Tô Trân Y nên sang hôm sau cô mới có thể chuẩn bị đi.

Buổi sáng, Lăng Viên kéo hai vali ra đến phòng khách.

Cô dừng chân sau đó nhìn lại xung quanh ngôi nhà một lần cuối.

Ghế, bàn và tủ đã được Lăng Viên phủ lại bằng một tấm vải để tránh bám bụi.

Ngay khi cô có ý định rời đi nơi này thì ngôi nhà này là điều đầu tiên cô nghĩ đến.

Lăng Viên nhất định sẽ không bán căn nhà này, vì đây là món quà của mẹ nuôi dành cho cô, cô ở đây đã lâu và cũng rất trân trọng nó, nên chuyện bán đi là chuyện không thể.

Chắc chắn rằng một ngày nào đó của sau này cô sẽ còn quay trở lại đây.

Cô sẽ rất nhớ nơi đây, dù ngôi nhà tuy nhỏ nhưng suốt thời gian qua cô cũng đã nương tựa vào nó, sau mẹ nuôi thì đây là nơi ấm áp thứ hai của cô..