Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 19: Đây Là Đang Chạy Vặt Sao



Từ Huân lặng nhìn cô gái trước mặt mình, anh trước nay mặt dù ít tiếp xúc với nữ giới nhưng không phải là không có.

Nào là những cô gái trong công việc, nào là những người mà mẹ anh giới thiệu cho anh.

Nhưng người ở trước mắt anh đây thật sự mới khiến anh bất ngờ rất nhiều, cô gái này không phải một người ngọt ngào như những cô nàng khác, càng không có lời lẽ nhẹ nhàng dịu dàng, cảm giác giống như cô đang cố tạo ra một vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài để che giấu điều gì đó tận sâu bên trong, không thể để cho một ai biết được.

Anh là rất muốn biết được, một người như cô có thể đang cố che lấp đi thứ gì?
“Này, trả lời tôi đi.”
Anh thôi ngừng suy nghĩ, quay người đi về bàn, trong lúc anh đi thì lại nói ra câu này.

“Đơn giản thôi, tôi chỉ là muốn nhìn thấy cô làm việc.”
Lăng Viên im bặt sau khi nghe thấy lời đó từ anh, cô không biết là mình đang cố gắng hiểu được ý của anh ta hay là đã tự hiểu ngay từ đầu rồi?
“Mau đi pha cho tôi coffee đi.” Từ Huân đã nhanh chóng ngồi vào bàn, dáng vẻ nghiêm nghị khi trong tư thế làm việc.

“Gì cơ? Tại sao tôi phải pha coffee cho anh? Tôi chỉ là thư ký.” Cô trừng mắt nhìn anh.

“Kêu cô làm thì cô làm đi.”

“Anh...”
Cô không muốn đôi co với anh ta nữa, đành đi đến bàn anh cầm lấy chiếc ly rỗng rồi rời khỏi phòng.

Từ Huân nhìn theo bóng dáng cô đi khỏi, môi mỏng khẽ cong lên, có phải anh quá đáng lắm không? Có phải anh là đang quá ép buộc cô làm những điều mà cô không thích không? Chắc rằng trong lòng cô đang rất ghét anh, dù là vậy đi cho nữa.

Anh vẫn muốn, muốn giúp cô, cảm giác khi đứng gần bên Lăng Viên, anh cảm thấy rằng cô đang cố làm gì đó, chỉ một mình mà thôi.
...
Lăng Viên cầm trên tay tách coffee đi vào, đặt nhẹ lên bàn, thoáng liếc qua Từ Huân vẫn đang cụi đầu với đống tài liệu trên bàn.

“Tôi đói rồi, ra ngoài mua đồ ăn cho tôi đi.” Anh nói nhưng không ngẩng đầu lên.

Lăng Viên nghe thấy liền đập tay một cái bộp lên mặt bàn, lòng bàn tay cô cũng vì thế mà dần đỏ lên.

Tức giận nói: “Anh nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Tôi không phải là chân chạy vặt của anh đâu.”
Từ Huân không đáp, vẫn chăm chú say mê làm việc.

Cô tức đến đỏ tai đỏ mặt cả rồi, bỏ đi về bàn ngồi đó.

“Tôi không đi, anh tự mà đi.

Nếu muốn cũng có thể thẳng tay đuổi việc tôi.” Cô dựa vào ghế, tay khoanh trước ngực, hai chân đều gác lên bàn.

Dáng vẻ vô cùng khó coi.

“Không đi cũng được, cô mang những tài liệu này về bàn mà xử lý đi.

Còn đi thì cuối tháng tôi sẽ thưởng thêm cho cô.”
Nghe đến hai từ thưởng thêm thì ánh mắt cô sáng rực cả lên nhưng cố gắng kiềm chế lại.

Tiền ư? Ai mà chẳng yêu, cô cũng không ngoại lệ.


Đột nhiên Lăng Viên cảm thấy công việc này sao lại trở nên nhàn nhã đến thế cơ chứ.

Cô bỏ chân xuống rồi đứng dậy, mắt không hề nhìn anh, sau đó thấp giọng nói: “Anh...!Ăn gì?”
Từ Huân nghe thấy thế thì trên môi anh liền xuất hiện nụ cười.

“Cô thích ăn gì thì mua nấy.”
Cô trợn mắt xoay mặt qua nhìn anh, “Anh chắc đúng không?”
Từ Huân nhướng chân mày nhìn cô, như thay cho câu trả lời.

Lăng Viên cười cười gật đầu rồi nhanh chân rời đi.

...
Lăng Viên đứng trước một cửa hàng bán đồ ăn Hàn Quốc.

Cô bước thẳng vào đi đến quầy, nhìn qua một loạt thức ăn trên menu được dán ở đó.

Sau đó cô gọi hết món này đến món khác, đặc biệt là toàn món cay thôi.

Mua xong, Lăng Viên hai tay cầm đầy thức ăn mang về, suốt đường đi cô luôn ngửi thấy mùi cay nồng bay xộc lên mũi mình.

Anh ta nói cô mua những gì mà cô thích ăn, vậy thì cô sẽ càng mua những món mà mình ghét ăn nhất.
Về đến công ty, Lăng Viên tăng hết tốc lực chạy một mạch lên đến phòng Tổng Giám Đốc, dường như ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một sinh vật lạ, quả thật là lần đầu tiên cô làm điều này cho một người khác.


Không phải vì hai từ thưởng thêm của người đàn ông kia thì còn lâu cô mới làm trò này.

Đặt đồ ăn lên chiếc bàn được đặt ở giữa phòng, cô ngồi trên ghế sofa thở hổn hển vì mệt.

Thấy cô về thì Từ Huân rời khỏi bàn làm việc rồi đi đến ghế ngồi xuống.

Anh kéo mấy hộp đồ ăn lại gần hơn, sau đó mở từng hộp ra.

Mùi cay của ớt lập tức xông lên mũi anh, cứ như trong phút chốc đã lan toả ra cả căn phòng này vậy.

.

Truyện Đoản Văn
Lăng Viên đã lấy lại sức, cô cười nói: “Tôi mệt nhọc lắm mới mang được đống này về đó nha, anh nhất định phải ăn cho hết đó.

Không thì tôi sẽ buồn lắm”.