Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 17: Tổng Giám Đốc



Buổi sáng, Lăng Viên chạy đến công ty thì đã trễ hơn hai mươi phút.

Nhưng cô chắc rằng chưa đến lượt mình vì khi cô đến nơi, thứ đập vào mắt cô là quá đông người.

Đa phần là cánh nữ nhiều hơn cánh đàn ông, tại sao lại vậy chứ nhỉ? Lăng Viên cố đứng gần một nhóm người ngồi ở bàn, cô loáng thoáng nghe được như thế này.

“Tớ hồi hộp quá đi!”
“Cậu nhìn xem tớ xinh chưa, xinh chưa?”
“Không biết chút nữa khi thấy anh ấy tớ có còn giữ được bình tĩnh không nữa.”
“Tớ nghe nói là đẹp trai cực kỳ luôn đó.”
Lăng Viên vừa nghe mà vừa phải nghĩ suy, họ đến đây có phải là để phỏng vấn không thế? Nhưng họ đang nói về cái gì cơ? Cô đưa mắt nhìn xung quanh, một số người khác cũng đang bàn tán về việc gì đó.

Liệu cô có bỏ qua cái gì sao? Sao cô không biết gì hết vậy chứ?!

Lăng Viên tạm thời gác lại chuyện đó, cô đi đến một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống đó chờ.
Gần một tiếng sau cuối cùng cũng đến lượt cô, nếu chờ thêm nữa chắc cô cũng có thể ngủ tại đây được luôn rồi.

Lăng Viên nhanh chóng đẩy cửa đi vào, chính giữa được đặt một chiếc ghế, phía trước là bàn làm việc của Tổng Giám Đốc.

Cô kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ở đó, là Từ Huân.

Đến đây thì cô đã đủ hiểu mấy cô gái ở ngoài kia đang ầm ĩ về chuyện gì rồi.

Trước giờ cô rất ít quan tâm đến chuyện thương trường, trước đó chỉ được bố nuôi nói cho cô biết một số nhân vật có tiếng tăm, bởi vì lúc đấy ai ai cũng biết cô là thiên kim tiểu thư của Lăng gia rồi.

Mấy điều cơ bản đó đương nhiên phải biết, nhỡ có gặp trên đường thì cô còn biết họ là ai mà ứng phó.

Còn về Từ gia, cô biết Từ Huân là con trai cả, trước nay luôn được ai nấy đều coi trọng, nghe nói sau khi anh ta du học về thì nhanh chóng vào công ty nhà để học hỏi và làm việc, sau dần đến nay thì đã ở chức Tổng Giám Đốc.

Cô ban đầu không hề nhớ đến việc ai là Tổng Giám Đốc, càng không biết đến việc hôm nay chính anh ta là người phỏng vấn thế này.

Bây giờ thì cô có thể quay đầu lại được không?
Lăng Viên đơ người đứng yên tại chỗ nhìn người đàn ông trước mắt mình.

Từ Huân thấy cô rồi, khuôn mặt đó vẫn nghiêm nghị như vậy, không một biểu cảm nào khác cả.

“Lăng Viên”

Cái gọi tên khiến cô hoàn hồn trở lại, lơ ánh mắt sang chỗ khác, cô cố giữ bình tĩnh bước đến chiếc ghế được đặt ở đó rồi ngồi xuống.

Nếu bây giờ có hỏi cô là có sợ không? Thì cô sẽ trả lời là không, chỉ là cảm thấy có chút hối hận khi bước chân đến đây mà thôi.

Vài phút trôi qua, Từ Huân vẫn chỉ mãi nhìn cô, anh không hề hỏi lấy một câu nào, còn cô thì miệng không cách nào mở được, cô không hiểu tại sao lại như thế.

Vì đó mà căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe thấy một chút tiếng động nào cả.

Từ Huân ngã lưng vào ghế, tay phải cầm cây bút không ngừng xoay qua xoay lại.

“Tôi...” Lăng Viên chỉ vừa nói được một từ thì bị Từ Huân chặn lại.

“Dạ Kha.” Anh gọi người trợ lý vẫn mãi đứng bên cạnh mình không rời đi nửa bước.

Anh ta tiến sát đến, hơi cúi thấp người xuống.


Từ Huân nói gì đó rất nhỏ vào tai Dạ Kha, Lăng Viên chỉ có thể nhìn chứ không nghe thấy được gì cả.

Dạ Kha gật đầu rồi liền đi ra ngoài.

“Này, Tổng giám đốc Từ, anh mau phỏng vấn tôi đi chứ.” Cô cau mày nhìn anh, vào đây cũng hơi lâu rồi nhưng cô chẳng làm gì khác ngoài việc ngồi im trên chiếc ghế này.

“Không cần đâu, tôi tìm được thư ký rồi.” Từ Huân bình thản nói.

Lăng Viên nghe thế thì đứng dậy đi đến trước bàn anh.

Cô hơi tức giận nói: “Anh giỡn mặt với tôi đó hả? Tìm được rồi sao không thông báo ở ngoài kia đi, còn gọi tôi vào đây làm gì chứ?”
“Cô nói phải, nên tôi vừa kêu Dạ Kha ra ngoài thông báo rồi.” Từ Huân ngẩng mặt nhìn cô, khoé môi anh ta dường như thấp thoáng đâu đó ý cười rất đậm..