Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 15: Số Điện Thoại



Lăng Viên không nói nữa, cả hai cùng im lặng một lúc lâu.

Cô thoáng nghĩ, cô chỉ gặp anh ta thì nhiều chứ tiếp xúc thì ít.

Căn bản không hề biết rõ anh là người như thế nào.

Được biết Từ Huân hoàn toàn khác xa Từ Luân, không hề ăn chơi như em trai anh ta, càng không đùa giỡn mấy trò đó với nữ sắc như Từ Luân, ấy vậy mà hôm nay cô lại nghe được mấy câu như thế phát ra từ miệng anh ta cũng thật khiến cô quá bất ngờ.

Lăng Viên đứng dậy, cười nói: “Không còn sớm nữa, tôi về đây.

không dám làm phiền Từ thiếu gia nghỉ ngơi.” Nói xong cô liền quay người bước đi.

Đi được gần đến cửa thì giọng nói của Từ Huân từ phía sau cất lên: “Nếu vậy thì hãy để tôi đưa cô về.”
Lăng Viên dừng chân, cô quay người lại nhìn anh.

Giờ cô mới phát hiện người đàn ông này còn nhây hơn cả Từ Luân, nếu không đồng ý thì cô cũng chẳng biết anh ta sẽ muốn làm gì nữa.


“Thôi được.”
...
Trên đường đi, không khí trong xe vô cùng tĩnh lặng chỉ thỉnh thoảng Từ Huân liếc nhìn qua cô.

Ánh mắt anh mang theo ẩn ý gì đó mà khó có thể nói ra được.

“Mấy hôm trước chưa kịp chia buồn cùng cô, nghe nói Lăng phu nhân vừa mới mất.” Anh đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

“A...!Ừa.” Giọng nói của cô bất giác hơi run lên, mấy ngày nay cô cố gắng để quên nỗi đau buồn về mẹ, bà ra đi quá đột ngột khiến cô khó chấp nhận nỗi.

Càng ít nhắc đến có khi cô lại càng dễ quên đi nỗi đau này hơn.

Hôm nay vậy mà có người khơi lại, cứ như lại lần nữa đâm thêm một nhát vào trái tim vẫn đang từ từ dần hồi phục của cô.

Từ Huân nhận ra sự bất thường trong giọng nói của cô, anh không nói thêm gì nữa, tập trung lái xe.

“Tôi không muốn mất bà ấy...” Lăng Viên tựa đầu vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Anh im lặng nhìn cô.

“Tôi biết sớm muộn gì bà ấy cũng rời xa tôi, nhưng không ngờ lại sớm như thế...” Càng nói trong lòng cô lại càng quặn cơn đau đớn.

Nước mắt cũng theo đó mà bất chợt dâng lên ngập tràn khoé mắt rồi chảy dọc xuống khuôn mặt của cô.

Từ Huân giơ tay lên rồi hạ xuống, anh muốn lau đi giọt nước mắt đó.

Nhưng lại cảm thấy đây là điều không thể, anh phải lấy tư cách gì để làm thế? Hai người cũng chỉ nói chuyện với nhau một vài lần, không hề hiểu rõ gì về nhau cả.


Nói là bạn? E rằng là quá sai rồi.

Anh chỉ lặng nhìn cô, cảm giác khó hiểu trong lòng vội hình thành.

Là nhìn thấy nước mắt phụ nữ ư? Trước giờ anh chưa từng gần một người phụ nữ nào đến vậy.

Thế nên khi nhìn thấy cô khóc mới không cầm lòng được sao? Nhưng liệu có phải như thế? Hay là điều gì đó khác mà anh không thể hiểu ra được?
Lăng Viên đưa tay lên vội lau đi vệt nước mắt trên mặt, nhìn anh nói: “Xin lỗi, tôi chỉ là có hơi...!”
“Không sao.”
Cô cảm thấy có chút xấu hổ, trước giờ cô không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt ai, kể cả mẹ.

Hôm nay vậy mà lại trước mặt anh ta, cô đương nhiên không muốn nhưng nó lại vô thức mà rơi xuống.

Cũng không biết giấu mặt vào đâu, cô hy vọng anh ta sẽ không để bụng cái chuyện bé nhỏ này.

Chiếc xe lăn bánh thêm nửa tiếng thì cũng đến nơi, dừng lại trước cửa ngôi nhà của cô.

Lăng Viên bước xuống xe, Từ Huân cũng xuống theo, anh đi vòng qua bên phía cô.

“Cảm ơn anh.”
“Cho tôi mượn điện thoại của cô.”

Lăng Viên im lặng một lúc rồi lấy điện thoại ra đưa cho anh.

Từ Huân liền nhận lấy, nhanh tay bấm một dãy số điện thoại lưu vào danh bạ rồi đưa lại cho cô.

“Làm gì vậy?”
“Tôi nghĩ cô cần đấy.”
“Cần? Tôi cần số điện thoại của anh làm gì chứ?” Lăng Viên khó hiểu nhìn anh, người đàn ông này thật không biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.

“Chưa đến lúc.” Từ Huân cười cười rồi quay trở lại vào xe.

Cô đứng ngẩn người ra, không hiểu ý anh là gì.

Chiếc xe dần chạy khuất xa sau đó cô mới đi vào nhà.

....