Thành Phố Của Những Cơn Mưa Vô Tận

Chương 4

Bên cạnh bàn ăn, Đường Thiện cùng Lý Nguyên Vũ cũng ngồi, Jack ngồi đối diện hai người, trên bàn bày biện món ăn thịnh soạn, nhân vật chính là gà nướng và súp củ cải đỏ.

"Súp củ cải đỏ?" Jack khá bất ngờ, cậu ta liếc nhìn Đường Thiện một cái.

"Đường Thiện muốn ăn." Lý Nguyên Vũ giải thích đơn giản.

"Ồ..." Jack mang vẻ mặt ngờ ngợ, có hơi kỳ lạ.

Đường Thiện cũng không nhìn ai cả, chờ sau khi chủ nhân bữa ăn tuyên bố bắt đầu, anh vội vã nếm món súp củ cải đỏ trước hết.

Món này...

Món này không phải chỉ là súp củ cải đỏ bình thường thôi sao? Đường Thiện bất ngờ trước sự thất vọng nặng nề mà vị giác mang lại.

Anh không cảm thấy bát súp này có chỗ gì đặc biệt, chỉ là súp củ cải đỏ bình thường mà thôi.

Vẻ mặt của Đường Thiện thay đổi liên tục, cực kì phức tạp, cuối cùng kết thúc bằng sự thất vọng rõ rệt.

"Súp... không hợp khẩu vị của em sao?" Lý Nguyên Vũ vẫn luôn quan sát anh, nhìn thấy hết vẻ mặt bất thường của anh.

"Không." Đường Thiện thả tay đặt thìa lại bên cạnh bát súp, lòng đầy rối rắm nhìn bát súp, nghĩ không ra tại sao anh lại thích bát súp bình thường như thế.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Nguyên Vũ có chút căng thẳng.

"Không có việc gì." Đường Thiện thậm chí không thể miễn cưỡng mỉm cười đượ: "Xin lỗi, tôi không có khẩu vị, hai người ăn đi. Tôi... tôi về phòng nghỉ ngơi trước."

Anh vừa nói vừa đứng lên, cảm xúc vừa tồi tệ vừa rối loạn, không còn sức lực đối mặt với bất cứ người nào.

"Đường Thiện?" Lý Nguyên Vũ túm anh lại.

Đường Thiện theo phản xạ mà dùng sức vung tay, động tác rất lớn, thậm chí làm đổ bát đĩa trên bàn, súp củ cải đỏ bị đổ, bát gốm rơi xuống đất, vỡ nát trong nháy mắt.

"Holy crap! Làm cái quái gì vậy!" Jack lớn tiếng kêu la, kéo ghế lui mấy bước, tránh đi mảnh sứ văng đến chỗ cậu ta.

Khi cậu ta còn đang bối rối, hai người khác trong phòng ăn lại không nhúc nhích, cứ đứng im.

Hai người này đang diễn à! Jack không kiên nhẫn mở miệng: "Xin nhờ đó! Hai người đừng làm mình làm mẩy vào lúc này chứ!"

Đường Thiện mệt mỏi tới mức không có cảm xúc, mặc cho Lý Nguyên Vũ nhìn anh chằm chằm.

Lý Nguyên Vũ hơi nghiêng đầu, nhưng không dời mắt đi, ra lệnh với Jack: "Đi lấy chổi tới, nhặt mấy mảnh vỡ rồi lau dọn sạch sẽ."

"Ha ha, tôi là khách đó!" Cậu ta kháng nghị.

"Đi."

Jack sờ mũi một cái, ngoan ngoãn đi.

Lý Nguyên Vũ đứng lên, không nói một câu mà tới gần Đường Thiện, nắm tay của anh.

Đường Thiện muốn lùi lại tránh đi theo bản năng, không ngờ một giây sau anh lại bị người kia bế lên! Cả người ở giữa không trung, tầm mắt anh đảo lộn, đầu choáng váng.

"Thả, thả tôi xuống!" Đường Thiện dùng hai tay che miệng, hình như anh muốn nôn, anh nhắm mắt lại không nhìn cảnh tượng đảo lộn, đỡ phải càng nhìn càng buồn nôn.

Cuối cùng anh được đặt trên ghế sofa phòng khách, Đường Thiện vẫn cứ nhắm mắt, che miệng, sắc mặt tái xanh.

"Em muốn ói hả?" Lý Nguyên Vũ cầm thùng rác ở góc tường tới trước mặt anh, đưa tay lau mồ hôi trên mặt anh.

Đường Thiện khó chịu đến mức không có tâm trạng để từ chối, anh vô lực nhìn anh ta một cái, ôm thùng rác, không muốn nói một câu nào. Anh dừng lại một lát, rồi lại nôn ra đầy nước súp.

Lý Nguyên Vũ vỗ lưng của anh, vẻ mặt rất áy náy: "Anh xin lỗi, anh sốt ruột quá, quên mất làm vậy em sẽ buồn nôn. Anh xin lỗi." Anh ta liên tục nói xin lỗi hai lần, cực kì trách bản thân.

Đường Thiện đột nhiên biết ý nghĩa của súp củ cải đỏ. Đó là ám hiệu hai người làm hòa không cãi nhau nữa, có khi nó cũng dùng để xin lỗi.

"Này! Lý Nguyên Vũ! Sao trên mặt đất lại có máu vậy?" Sau khi Jack dọn xong nhà bếp, cậu ta đi ra theo vết máu trên mặt đất, kêu to và chỉ vào chân của Lý Nguyên Vũ: "Anh giẫm lên mảnh vỡ rồi, anh không có cảm giác sao? Trời ạ, chảy nhiều máu như thế! A... Tôi không chịu được, ta sợ máu!"

Đường Thiện ngẩng đầu, trông thấy cái chân đổ máu của Lý Nguyên Vũ, quả nhiên trông rất đáng sợ, trên sàn nhà gỗ đều là dấu chân dính máu của anh ta. Anh chợt hiểu, thì ra vừa rồi anh ta ôm anh lên là để tránh đi những mảnh vỡ đó.

Thật là ngốc, người đàn ông này thật là ngốc.

"Đường Thiện! Sao em lại khóc?" Lý Nguyên Vũ đau lòng kêu lên, luống cuống tay chân lau những giọt nước mắt không ngừng chảy ra của Đường Thiện.

Đường Thiện không biết sao mình lại khóc, thế nhưng sự chua xót cứ dâng trào, anh không có cách nào khắc chế bản thân, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Vũ không ngừng chảy máu chân, không thể dời mắt.

Lý Nguyên Vũ đang ôm anh, không ngừng an ủi anh: "Không sao, anh không sao, em không cần lo lắng. Anh rất khỏe, lát nữa anh sẽ xử lý, em không cần để ý."

Nhưng Đường Thiện vẫn không thấy tốt hơn, cảm xúc không có chỗ để phát tiết, nước mắt rơi dữ hơn nữa, chỉ cảm thấy vừa tức vừa khó chịu, nhưng thậm chí anh còn không biết cảm xúc này tới từ đâu.

Lý Nguyên Vũ hết cách với anh, quay đầu đối nói với Jack đang ngồi chồm hổm trên mặt đất bởi vì sợ máu: "Jack, lấy hộp cứu thương tới đây giúp tôi." Anh ta nâng tay chỉ một hướng.

"Ừ..." Jack gian nan đứng lên, cầm hộp cứu thương tới. Nhưng khi đến gần, cậu ta vô tình nhìn thấy máu chảy trên chân Lý Nguyên Vũ, đầu cậu ta choáng váng, chân mềm nhũn, cuối cùng ngất xỉu.

Ánh mắt của Đường Thiện lướt qua Lý Nguyên Vũ nhìn về phía Jack, khi Jack ngã xuống đất thì hộp cứu thương trên tay cậu ta cũng rơi xuống, đồ bên trong rơi lả tả trên đất.

Lý Nguyên Vũ đứng dậy muốn cầm, Đường Thiện lại túm anh ta lại.

"Để tôi, anh đừng đi chuyển nữa." Anh đè Lý Nguyên Vũ ngồi xuống trên ghế sofa.

Đường Thiện xoa xoa gương mặt đầy nước mắt, đi qua đó. Anh tìm kiếm trong đống đồ rơi lả tả trên mặt đất, nhíp, băng gạc, ô-xy già, thuốc sát trùng, bông gòn, tìm xong mọi thứ, anh đến ngồi bên cạnh Lý Nguyên Vũ.

"Đưa chân cho tôi."

"Để anh tự..." Lý Nguyên Vũ đột nhiên trở nên dè dặt.

"Đừng lộn xộn, đưa chân cho tôi." Đường Thiện nhíu mày, không vui mà thúc giục.

Lý Nguyên Vũ nhìn anh một cái, cân nhắc một hồi mới đưa chân ra.

Đường Thiện nắm chặt mắt cá chân của anh ta, quan sát vết thương trên bàn chân, có vài mảnh vỡ đâm sâu vào trong thịt, có vài mảnh cào da thịt đến toe toét máu, thảo nào lại chảy nhiều máu như thế.

"Anh không đau sao?" Sao có thể chịu đựng lâu như thế? Đường Thiện nhíu chặt mày, không khỏi tức giận trong lòng. Cầm kẹp gắp từng mảnh vỡ ra.

Lý Nguyên Vũ chịu đựng không rên một tiếng, thỉnh thoảng bàn chân co rúm, chứng minh anh ta vẫn sẽ đau.

"Đồ ngốc!" Đường Thiện mắng một tiếng, động tác nhẹ nhàng hơn, không muốn làm anh ta đau nữa. Cẩn thận khử trùng từng li từng tí, bôi thuốc, cuối cùng băng lại.

Hai tay Lý Nguyên Vũ chống ghế sô pha, nhìn động tác của Đường Thiện, đột nhiên biểu lộ cảm thán: "Vào giờ khắc này, anh cứ cảm thấy em vẫn yêu anh, tuy em đã không còn nhớ rõ."

Đường Thiện không muốn nói chuyện, buộc băng lại xong anh mới ngẩng đầu nhìn anh ta. Sắc mặt Lý Nguyên Vũ tái nhợt, không tốt hơn anh chỗ nào, nhưng vẫn mỉm cười với anh, vẻ mặt dịu dàng lại mang theo tiếc nuối.

"Chăm sóc bản thân đi, tôi trở về phòng." Đường Thiện vỗ chân Lý Nguyên Vũ, đẩy chân anh ta sang một bên, đứng dậy đi qua Jack nằm trên đất, rời khỏi phòng khách.

Lúc này Jack vừa vặn tỉnh lại, nhìn Đường Thiện lướt qua trước mắt, hoảng hốt hỏi: "Anh đi đâu đó?"

Đường Thiện không để ý tới cậu ta, cũng không quay đầu lại.

"Anh ta đi đâu vậy?" Jack chẳng hiểu gì, quay đầu hỏi Lý Nguyên Vũ. Chân của anh ta đã được băng bó ổn thỏa, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt dõi theo cái bóng của Đường Thiện.

Đó là một ánh mắt yêu tha thiết. Jack lắc đầu, cảm thấy người này quả thật không có thuốc nào cứu được.

"Tôi đói rồi." Nằm lại trên mặt đất, Jack nhìn trần nhà, sờ sờ cái bụng đói xẹp của mình. Chết tiệt! Thậm chí cậu ta còn chưa ăn được súp!

"Tự tiện đi." Lý Nguyên Vũ đứng lên, băng qua cậu ta và đuổi theo Đường Thiện.

"A, đúng là điên thật rồi, tôi nói này Lý Nguyên Vũ, anh có biết anh rất điên hay không!" Jack hô to với bóng lưng của Lý Nguyên Vũ, hô xong lại cười to một cách xấc xược.

Lý Nguyên Vũ mặc kệ lời chế giễu sau lưng, bây giờ anh ta chỉ để ý Đường Thiện. Anh ta đi đến cửa phòng, gõ cửa một cái, không nhận được đáp lại, anh ta lại gõ cửa lần nữa, cửa vẫn im lặng, lúc này anh ta mới cầm lấy tay nắm cửa.

"Dừng tay." Đường Thiện lên tiếng ngăn lại động tác của anh ta sau cánh cửa.

"Đường Thiện..." Lý Nguyên Vũ kêu lên một cách đau thương, giọng nói cũng mang theo chút cầu xin: "Anh sẽ không làm gì cả, để anh nhìn em đi, chờ em ngủ rồi anh sẽ rời đi."

"Không." Đường Thiện từ chối: "Tôi muốn yên lặng một mình."

Ngoài cửa không có động tĩnh gì. Đường Thiện dán tai lên cửa cẩn thận lắng nghe, thật im lặng. Anh ta đi rồi sao? Dễ đuổi vậy à? Anh cảm thấy khó tin, không nghĩ nhiều mà nhẹ nhàng mở cửa ra xem thử, sau đó cánh cửa bị người ta mở ra hoàn toàn.

"Anh gạt tôi!" Đường Thiện trừng Lý Nguyên Vũ, cảm thấy mình quá ngu, sao lại bị lừa dễ như thế.

"Anh xin lỗi. Ưm!" Lý Nguyên Vũ xin lỗi, đột nhiên sắc mặt anh ta tái xanh và rêи ɾỉ một tiếng, đau đến cúi người.

"Chân của anh!" Đường Thiện hô lên, lúc này mới nhớ tới vết thương ở chân của anh ta.

"Không sao cả." Lý Nguyên Vũ chịu đựng, nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng không gạt được người khác.

Tốt nhất là vậy! Đường Thiện lui một bước: "Vào đi." Đó là giọng điệu ra lệnh.

Lý Nguyên Vũ cười, nhưng sắc mặt của anh ta rất khó coi, trông có vẻ hơi thảm.

"Ngồi xuống, để tôi nhìn chân anh."

"Anh thật sự không sao." Lý Nguyên Vũ còn muốn cậy mạnh.

Đường Thiện chẳng buồn phản bác, anh nắm lấy cánh tay và kéo anh ta đến trên giường, còn anh thì kéo cái ghế bên cạnh giường rồi ngồi xuống.

"Anh..."

"Im miệng." Đường Thiện bắt lấy chân anh ta để kiểm tra, quả nhiên nó lại chảy máu.

Lý Nguyên Vũ muốn rút chân về, Đường Thiện dứt khoát buông ra, sau đó đứng dậy định rời đi.

Lý Nguyên Vũ cuống quít hỏi: "Em muốn đi đâu?"

"Lấy hộp cứu thương, chân của anh cần băng lại."

"Anh đi chung với em." Anh ta nói xong bèn định xuống giường.

"Dừng!" Đường Thiện lên tiếng bảo anh ta ngưng lại, thở một hơi dài thật dài, cuối cùng anh thỏa hiệp: "Tôi nhờ Jack mang lên, anh chờ ở chỗ này."

Tuy Lý Nguyên Vũ ngoan ngoãn ngồi chờ, nhưng ánh mắt vẫn không rời Đường Thiện.

Đường Thiện ra khỏi phòng, hô to xuống lầu: "Jack, phiền cậu mang hộp cứu thương lên đây được không?"

"Gì? Tôi mới vừa xé một cái đùi gà thôi đó! Hai người không thể cho tôi thời gian để ăn một cái đùi gà sao?" Jack nói đầy căm giận.

Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng cậu ta vẫn mang hộp cứu thương lên, nhưng bước chân nặng nề, ai cũng nghe ra được sự phẫn nộ của cậu ta.

"Cảm ơn, cậu có thể về ăn đùi gà của cậu rồi." Đường Thiện nói cảm ơn, nhận hộp cứu thương.

"Hừ!" Jack thở phì phò rời đi.

Khi anh trở về trước mặt Lý Nguyên Vũ, Lý Nguyên Vũ nói: "Cậu ta nên cung kính hơn với em."

"Ồ? Tại sao?" Sắc mặt Đường Thiện không tốt lắm. Nếu anh ta dám nói bởi vì anh là người của anh ta, anh chắc chắn sẽ đập hộp cứu thương vào mặt anh ta.

Lý Nguyên Vũ hiểu anh, không hề nói tiếp.

Đường Thiện không muốn cãi nhau, trước đó anh vừa nôn vừa khóc, bây giờ anh rất mệt mỏi. Anh kéo ghế ngồi xuống, vỗ vỗ chân Lý Nguyên Vũ, ra hiệu anh ta tới gần. Anh tháo băng gạc mà mình vất vả lắm mới băng xong, một chút máu đỏ chảy ra khỏi băng gạc, Đường Thiện thở dài thật dài, tỏ vẻ không vừa lòng.

Hai người đều không nói lời nào, Đường Thiện im lặng bôi thuốc, băng lại lần nữa. Mãi đến khi băng xong cũng không ai lên tiếng.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Lý Nguyên Vũ, vẫn là ánh mắt ấy.

Anh ý thức được mình không nên đối xử tốt với Lý Nguyên Vũ, không nên vội vã cuống cuồng giúp anh ta bôi thuốc một lần nữa, khiến anh ta sinh ra sự chờ mong lệch lạc. Nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không thể mặc kệ Lý Nguyên Vũ, căn cứ vào những lúc ở chung, anh biết Lý Nguyên Vũ không đạt mục đích chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chỉ sợ dù chân có tàn phế thì anh ta cũng chẳng lên tiếng.

Suy nghĩ kỹ một chút, Đường Thiện phát hiện mình không có cách nào dứt khoát quyết định bỏ mặc anh ta thật sự.

Giống như Lý Nguyên Vũ đã nói, hình như anh yêu anh ta vào khoảnh khắc này. Anh không có cách nào phủ nhận cảm xúc dao động trong lòng, anh chợt thấy lúng túng khi đối mặt Lý Nguyên Vũ, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Anh có thể nhìn em ngủ không? Anh sẽ không làm gì cả, chắc chắn không làm ồn đến em." Lý Nguyên Vũ giơ hai tay lên một chút, bày tỏ sự chân thành.

"Anh không học được cách từ bỏ, đúng không?" Đường Thiện bất đắc dĩ lắc đầu. Anh bại bởi sự cứng đầu của Lý Nguyên Vũ.

"Thật ra tôi rất muốn giữ khoảng cách với anh." Cuối cùng anh thỏa hiệp, bò lên giường, dựa vào cửa sổ, xua tay với Lý Nguyên Vũ ở bên cạnh: "Tùy anh, tôi mệt, tôi ngủ trước."

"Ngủ ngon." Lý Nguyên Vũ nói.

Đường Thiện hờ hững đáp một tiếng, nhắm mắt lại, mệt đến mức lập tức chìm vào giấc mộng đẹp.

Lẽ ra anh nên cảnh giác một chút, dù sao Lý Nguyên Vũ tự nhận là người yêu của anh, thân thể của anh cũng còn rất nhiều dấu vết sau cuộc hoan ái điên cuồng, nhưng kỳ lạ là anh hoàn toàn không lo lắng Lý Nguyên Vũ sẽ làm chuyện gì quá đáng với anh.

Trong trạng thái mập mờ này, anh lựa chọn tin tưởng nhân cách của Lý Nguyên Vũ.

Nhưng có lẽ anh không nên tin tưởng như thế!

Khi Đường Thiện lờ mờ tỉnh lại, anh cảm thấy trán của mình bị người ta nhẹ nhàng hôn một cái, cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng.

Anh mở to mắt, nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Lý Nguyên Vũ, bởi vì người này biểu hiện quá mức tự nhiên, anh cũng không nhận ra chuyện này có gì sai. Ánh mắt anh thoáng dò xét Lý Nguyên Vũ, phát hiện anh ta ngồi nằm chung với anh trên cái giường lớn, quyển sách trên tay anh ta đã đọc hai phần ba.

...Tôi cảm nhận được thời gian nghiêng ngả, dưới ánh mặt trời rực rỡ là cơn mưa vô hình, ngọn gió êm ả cùng tôi và nàng đứng bất động. Đường Thiện thậm chí nhớ kỹ câu văn mà anh chỉ nhìn thoáng qua.

"Quyển sách này hay không?"

"Hay."

"Nội dung là gì?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

"Anh không phải là một người kể chuyện hay." Lý Nguyên Vũ khiêm tốn nói.

"Không sao, anh nói đi." Đường Thiện cổ vũ anh ta, anh nháy mắt mấy cái làm bản thân tỉnh táo chút để cẩn thận lắng nghe.

"Nội dung là miêu tả một cặp tình nhân yêu nhau nhưng bị ép xa nhau vì chiến tranh, nam chính biến thành tù binh lưu đày ở phương xa. Sau khi chiến tranh kết thúc, nam chính được thả ra và quay về chốn cũ, muốn gặp cô gái anh ta yêu nhất. Nhưng khi tìm được nữ chính thì đã chậm một bước, cô ấy đã qua đời vì bệnh."

"Sau đó nam chính biết rằng ngày nào nữ chính cũng chờ tin anh ta ở quê, anh ta cảm thấy rất cảm động. Mãi cho đến nam chính chết già, anh ta cũng không hề tái giá, canh giữ trước mộ nữ chính, đi hết đoạn đường cuối cùng." Lý Nguyên Vũ kể trong sự bùi ngùi, vẻ mặt vẫn chưa dứt cảm xúc.

"Ừm..." Đường Thiện nghe xong nhưng không có phản ứng quá lớn.

"Đây không phải lần đầu tiên anh đọc nó, cho nên đã biết được kết cục. Lần nào đọc chương cuối anh cũng cảm thấy rất cảm động, anh vô cùng thích quyển sách này." Cảm thấy Đường Thiện hình như không hứng thú lắm, Lý Nguyên Vũ thoáng bổ sung.

"Chỉ là câu chuyện thôi mà, dù sao cũng không phải thật sự, nhưng tôi cảm thấy khá bất ngờ về anh."

"Ồ? Sao vậy?"

"Tôi không ngờ anh lại...có trái tim thiếu nữ như thế." Đường Thiện muốn cười nhưng lại cảm thấy không phải lúc để cười, vẻ mặt anh hơi kỳ lạ.

"Anh chỉ là tin vào tình yêu chân chính mà thôi." Lý Nguyên Vũ phản bác, nhưng không có chút hiệu quả nào, Đường Thiện vẫn không nhịn được mà bật cười to.

Uổng công anh ta diễn nghiêm túc như thế, nhưng anh lại cảm thấy Lý Nguyên Vũ mang vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh mình tin vào tình yêu chân chính thật ngốc nghếch. Anh ôm bụng cười to, rồi lại cảm thấy chế giễu người khác không ổn lắm, thế là vừa nói xin lỗi vừa cười, căn bản không chân thành chút nào.

"Em cười anh!" Lý Nguyên Vũ đặt sách sang một bên, xông tới tấn công anh, thọc lét anh. "Cười đi! Cho em cười này!"

"Oa a! Cứu! Đừng! Ha ha ha! Nhột quá! Dừng tay! Ha ha ha..." Đường Thiện cười đến mức tứ chi không ngừng vặn vẹo, suýt chút nữa không thở nổi. Đợi đến khi Lý Nguyên Vũ dừng tay, anh mới phát hiện khoảng cách giữa hai người gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Anh nên rời khỏi giường của tôi." Đường Thiện nhìn khuôn mặt của Lý Nguyên Vũ, tim anh đập rất nhanh, không biết là do vừa rồi chơi quá mức, hay là do thứ gì khác.

Lý Nguyên Vũ ngừng lại hồi lâu, nhìn anh một hồi lâu, sau đó nghe lời đi xuống giường.

"Dậy rửa mặt đi, ăn điểm tâm xong, chúng ta ra ngoài đi dạo." Lý Nguyên Vũ nói xong, nhìn Đường Thiện một chút, khập khiểng đi khỏi phòng.

Đường Thiện thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi dậy. Bầu không khí hôm nay thoải mái hơn trước đây rất nhiều, có lẽ là do Lý Nguyên Vũ bị thương, anh đột nhiên cảm thấy người này cũng không đáng sợ lắm.

Chân đã bị thương thành như thế mà còn muốn đi dạo, thật buồn cười. Đường Thiện ra khỏi phòng đi rửa mặt, trong phòng tắm đã có quần áo được giặt sạch, anh không khách khí lấy ra mặc, kích cỡ vừa vặn.

Đi xuống lầu, trong không khí có mùi thịt lợn muối xông khói và hồng trà, khứu giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày, bụng anh cũng đã đói. Tối hôm qua anh căn bản không ăn, chỉ ăn một bát súp mà cũng đã nôn hết ra.

"Hôm nay thời tiết tốt, rất hợp để ra ngoài đi dạo." Lý Nguyên Vũ thấy anh đến, cười mỉm rót ly hồng trà cho anh, bỏ thêm ba thìa đường.

"Chân anh bị thương, làm sao ra ngoài đi dạo?" Đường Thiện không muốn truy cứu tại sao Lý Nguyên Vũ lại biết khi anh uống hồng trà thích thêm ba thìa đường, anh nhìn chân người đàn ông kia một cái, quan tâm vết thương trên chân anh ta.

"Chân của anh tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ đi xung quanh đây mà thôi, không có gì đáng ngại." Lý Nguyên Vũ lơ đễnh.

Đường Thiện hừ một tiếng: "Tốt nhất là vậy."

"Thật đấy, không bằng anh đi dạo với em một vòng là em sẽ biết ngay."

"Không bằng tôi tự ra ngoài đi dạo, anh ở nhà nghỉ ngơi chờ tôi là được?" Sau đó anh sẽ không trở lại.

Ý đồ ẩn chứa trong lời Đường Thiện bại lộ một cách rất rõ ràng, đương nhiên Lý Nguyên Vũ từ chối, còn dùng ánh mắt oán trách nhìn anh chằm chằm.

Đường Thiện cầm sandwich ngăn cản ánh mắt oán trách đó, bắt đầu vội vàng ăn uống.

"Đúng rồi, có chuyện tôi muốn hỏi anh." Đường Thiện vừa ăn vừa hỏi: "Có phải anh thừa dịp tôi ngủ mà hôn trộm tôi không?"

Lý Nguyên Vũ đỏ cả mặt, không nói nên lời.

Đường Thiện nhìn anh ta một cái, anh hiểu và gật đầu: "Sau này anh đừng vào phòng tôi nữa."

"Đường Thiện..."

Lý Nguyên Vũ bị tiếng chuông cửa ngắt lời, anh không muốn để ý tới nó, định nói rõ với Đường Thiện, nhưng chuông cửa liên tục vang lên gấp gáp, có thể thấy được người bên ngoài căng thẳng thế nào. Anh ta đành phải dừng nói chuyện, đi mở cửa trước.

"Sao lâu vậy!" Là giọng của Jack.

"Chú ý giọng điệu của cậu."

Đường Thiện buông miếng sandwich xuống, cũng ra ngoài nhìn thử.

"Ba người mới tới hôm qua mất tích rồi, khoảng chừng hai giờ rưỡi sáng, máy theo dõi trên đường có quay được vài đoạn, sau đó chẳng biết họ đi đâu." Jack báo cáo tình huống, khóe mắt cậu ta liếc thấy Đường Thiện xuất hiện, vẻ mặt trở nên xấu hổ.

Cậu ta không ngờ Đường Thiện ở đây, không biết cuộc đối thoại vừa rồi bị anh nghe được bao nhiêu.

Lý Nguyên Vũ thấy vẻ mặt cậu ta là lạ, anh ta quay đầu phát hiện ra Đường Thiện, còn nói: "Không sao, cậu nói tiếp đi."

"Tóm lại, tôi gọi xe tới, anh mau chóng đi gặp cảnh sát tuần tra đi." Jack sắp xếp xong tất cả, cậu ta lại nhìn Đường Thiện một cái: "Còn anh ta thì sao? Anh muốn dẫn anh ta đi chung sao?"

"Không được, quá nguy hiểm." Lý Nguyên Vũ lắc đầu, anh ta quay người đối mặt Đường Thiện: "Em có thể ở nhà không? Anh xin lỗi, anh biết yêu cầu này rất quá đáng, hôm qua anh rõ ràng đã đồng ý sẽ dẫn em đi chung."

"Không sao." Đường Thiện đáp lại, anh hiểu dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

"Anh để Jack ở lại với em."

"Này!" Jack kháng nghị. Sao không hỏi ý của cậu ta trước, nhân quyền đâu rồi?

Lý Nguyên Vũ quay đầu nhìn cậu ta một cái.

"Tôi ở lại." Jack lập tức giơ hai tay lên: "Anh mau đi đi, tất cả mọi người đang chờ anh đó."

Lý Nguyên Vũ gật đầu, sau đó quay đầu tạm biệt Đường Thiện, có chút lưu luyến.

Chờ anh ta đi, chỉ còn lại hai người Jack và Đường Thiện mắt lớn trừng mắt nhỏ. Đường Thiện không muốn để ý đến cậu ta lắm, anh về nhà bếp tiếp tục ăn sandwich của mình, Jack đứng tại chỗ sờ mũi một cái, đi theo sau.

"Có gì ăn không?" Jack đi đến nhà bếp, tìm kiếm đồ ăn.

"Không biết, cậu tùy ý đi, đây cũng không phải là nhà của tôi." Đường Thiện trả lời hơi lạnh nhạt.

"Tốt xấu gì anh cũng xem như là chủ nhân thứ hai của căn nhà mà." Jack cầm mứt hoa quả, bơ đậu phộng và bánh mì nướng đi đến bàn ăn và ngồi xuống, cầm dao ăn phết mứt hoa quả và bơ đậu phộng siêu dày lên miếng bánh mì nướng.

"Tôi không phải." Đường Thiện phủ nhận. Ăn sandwich xong, anh uống một hơi can sạch ly hồng trà. Ăn bữa sáng xong, chẳng có chuyện gì để làm, anh ở lại nhà bếp, đặt hai tay lên bàn, nhìn Jack ăn bánh mì nướng của cậu ta.

Đường Thiện không có tỏ vẻ gì, nhưng cứ nhìn chằm chằm Jack làm cậu ta sợ hãi trong lòng.

"Anh, anh làm gì đó?" Ánh mắt của Jack đầy cảnh giác.

"À, tôi đang suy nghĩ, vốn Lý Nguyên Vũ nói rằng hôm nay sẽ đi dạo với tôi, nhưng anh ta ra ngoài rồi." Đúng là Đường Thiện đang có ý đồ xấu.

"Cho nên?" Jack có dự cảm không tốt.

"Nếu anh ta đã bảo cậu ở lại với tôi, vậy cậu có nên đi dạo với tôi không." Đường Thiện dùng câu khẳng định, không có ý dò hỏi.

"Không phải chứ!"

"Mười giờ chúng ta xuất phát." Đường Thiện ngẩng đầu, đồng hồ đã chín giờ rưỡi, còn nửa tiếng để chuẩn bị.

"Anh thật sự muốn đi ra ngoài à!" Jack kêu lên. "Lần trước không phải anh đã đi với tôi rồi sao?"

"Nhưng vẫn chưa đi hết mà! Sau đó bị Lý Nguyên Vũ bắt về rồi, đúng không?"

"Nếu anh ta biết thì sẽ gϊếŧ tôi mất! Coi như tôi cầu xin anh, ngoan ngoãn ở trong nhà được không? Anh muốn làm gì tôi cũng làm chung với, chỉ cần anh đừng ra ngoài." Jack liên tục cầu xin, hi vọng anh bỏ đi suy nghĩ này.

"Cái gì cũng được à?"

"Ừ, gì cũng được!"

Đường Thiện đột nhiên cười một cách xấu xa, Jack rợn cả người, cậu ta cứ cảm thấy vẻ mỉm cười của Đường Thiện như chồng lên vẻ mặt nổi giận của Lý Nguyên Vũ.

"Jack."

"Gì!" Jack rất hoảng sợ, cậu ta tranh thủ thời gian uống nước che giấu sự căng thẳng đột nhiên kéo tới.

"Tuy tôi không thích đàn ông, nhưng cậu và tất cả mọi người đều nói tôi và Lý Nguyên Vũ là một cặp. Bây giờ tôi rất muốn thử xem, tôi thật sự có thể có quan hệ với đàn ông không? Ngoại hình của cậu rất đáng yêu, trong phạm vi có thể chấp nhận, cậu muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi không?"

Jack ngay lập tức phun hết nước trong miệng ra.

"Anh nghiêm túc à?"

Đường Thiện đưa hai tay ra, nhún vai: "Cậu thấy tôi giống như đang nói đùa lắm à?"

"Anh nói mấy giờ? Mười giờ đúng không? Không cần chờ lâu thế đâu, tôi cũng sắp ăn xong rồi, đợi chút nữa chúng ta xuất phát." Jack thỏa hiệp rất nhanh.

Làʍ t̠ìиɦ với Đường Thiện à? Đừng đùa, nếu như dẫn anh đi ra ngoài sẽ bị gϊếŧ, vậy làʍ t̠ìиɦ cùng anh chắc chắn cậu ta sẽ bị ngũ mã phân thây hoặc lăng trì. Dù sao cũng sẽ chết, nhưng phải chết dễ dàng một chút. (Ngũ mã phanh thây: Là hình phạt mà tứ chi của phạm nhân bị cột vào bốn sợi dây, sợi còn lại cột vào đầu và nối với năm con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra năm hướng, từ đó năm sợi dây kéo tứ chi và đầu của phạm nhân đến khi thân thể của phạm nhân bị xé thành nhiều mảnh. Phạm nhân sau đó bị bỏ mặc cho máu chảy đến chết. Lăng trì: Phương thức tử hình này dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tội trong một thời gian kéo dài, cuối cùng dẫn đến cái chết.)

Đường Thiện cười cười, không nhìn đến Jack bắt đầu nhét bánh mì nướng vào miệng, anh bình tĩnh nhìn sang hướng khác...

Một thế giới khiến nhiều người căm hận.