Thật tình tôi không hề muốn sang nhà chú Tạ một chút nào, nhưng nghĩ dạo gần đây khu tôi sống mới xảy ra mấy vụ trộm, để đảm bảo an toàn tôi không có cách nào khác đành phải sang thôi.
Tôi hít sâu một hơi, lấy tinh thần bấm chuông cửa. Một lát sau, Tạ Vân Cơ ra, anh khoanh tay dựa mình vào cửa, nhìn tôi trêu chọc:
" Ai đây? Nhóc con bị bố mẹ bỏ ở nhà đành phải qua đây để anh chăm sóc hả?"
" Chỉ là nhóc con thôi ư?" Không hiểu sao nghe anh nói thế tôi bỗng thấy không vui, không biết từ lúc nào tôi muốn anh đối xử với mình như một người lớn chứ không phải là một con nhóc suốt ngày bám đuôi anh.
Nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ thoáng qua khi tôi nhìn thấy mấy món ăn bày trên bàn. Toàn là món tôi thích. Không thể không nói, lão già này cái mỏ hơi hỗn nhưng lại nấu ăn vô cùng ngon, với một đứa thích đồ ăn ngon như tôi thì khi còn nhỏ dạ dày của tôi đã nằm trong tay anh rồi.
" Không ngờ qua hai năm tay nghề của anh càng ngày càng tốt."
Tôi rút lại lời khi nãy, thật là đúng đắn khi sống ở đây.
Tôi hào hứng gắp đồ ăn, càng ăn càng thấy ngon. Bỗng cổ tôi thấy lành lạnh, một sợt dây chuyền sượt qua.
" Anh... Anh làm gì thế? Đổi dây chuyền ư?"
" Ừ."
Anh khẽ ừ một tiếng tiếp tục cài cái móc dây chuyền. Đây là cái dây chuyền định vị, từ bé bố mẹ đã đeo lên phòng khi bất trắc. Khi lớn lên thì đều là Tạ Vân Cơ đeo cho tôi.