Bữa cơm trôi qua, ai cũng cười nói rôm rả chỉ có mỗi Vương Điềm Điềm là tâm trạng không yên, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn lén Quách Tử Hành, sau đó lại tiếp tục cúi đầu chăm chú ăn cơm, cảm giác lo lắng khiến món cá cô thích cũng không thấy mùi vị.
Cho đến khi ba người bọn họ ra về, cô và Quách Tử Hành vẫn không nói thêm với nhau câu nào.
Xem ra là bởi vì các trưởng bối đều ở đây nên Quách Tử Hành mới giả bộ giảng hòa, Vương Điềm Điềm nghĩ mãi cũng chỉ thấy có lý do đó là thuyết phục nhất.
Về phần sau, Quách Tử Hành…
Trong lòng cô rất buồn bã, cô luôn coi Quách Tử Hành như anh trai mình, mặc dù mấy năm nay không còn thân thiết như trước nhưng hai người bọn họ đã quen biết nhau hơn hai chục năm, có mấy lời tại sao có thể cứ như vậy mà nói ra.
Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, Vương Điềm Điềm thầm nghĩ nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Quách Tử Hành một chút, phải hỏi rõ ràng, coi như cô tranh chấp với Hướng Vinh, coi như cô nhắc đến chị Tiểu Điệp nhưng cũng không thể vì thế mà không tha thứ cho cô. Nếu anh có chỗ nào không hài lòng, cô nhất định sẽ thay đổi.
Anh không cho cô gọi anh là “anh”.
Nhưng mà, cô, thật sự không muốn mất đi người anh này.
Hôm sau, Vạn Phương liên lạc với cô, nói là Quách tổng muốn Kiwi “đón gió tẩy trần” nên mời cô, còn có Trương Dực Thiên nên báo cho cô thời gian, địa điểm. Sau khi cúp điện thoại, Vương Điềm Điềm thầm nghĩ ngay cả hẹn đi ăn cũng để cho thư kí gọi điện thông báo, thật sự muốn rõ ràng như vậy sao?
Bữa cơm này vốn do cô khởi xướng, nhưng cuối cùng lại do Quách Tử Hành mời, nguyên nhân chắc chắn chỉ có một.
Điền Tiểu Điệp.
Chủ nhật này chị Tiểu Điệp sẽ quay về, mà Quách Tử Hành lại hẹn vào thứ sáu, không cần nói cũng biết.
Đợi đến thứ sáu, lúc Vương Điềm Điềm tới, trong phòng chỉ có và Quách Tử Hành.
Kiwi vừa nhìn thấy cô thì nở nụ cười, đứng lên đến ngồi cạnh cô. Hai người hàn huyên vài câu, sau khi hỏi han những chuyện gần đây thì bắt đầu nhắc lại những chuyện cùng nhau chơi đùa hồi còn bé. Kiwi thỉnh thoảng sẽ quay đầu hỏi Quách Tử Hành, anh cũng sẽ tán thành mấy câu, có Kiwi làm cầu nối nên Vương Điềm Điềm cũng không cảm thấy có nhiều lúng túng.
"Khi còn bé, mặc dù Điềm Điềm nhỏ tuổi hơn nhưng lúc nào cũng chăm sóc tôi, những lúc có tranh chấp thì lúc nào cũng là do cô ấy rộng lượng bỏ qua, nháy mắt liền quên.”Kiwi vừa nói những điểm tốt của Vương Điềm Điềm, vừa quay đầu nói về Quách Tử Hành: "Anh Tử Hành là lớn nhất, đối với ai cũng rất săn sóc, đặc biệt là đối với Điềm Điềm, ai không biết còn tưởng hai người là anh em ruột đấy.”
Quách Tử Hành vừa nghe những lời này, ngẩng đầu vừa lúc nhìn vào mắt Vương Điềm Điềm, anh không lên tiếng, trên mặt chỉ mang nụ cười nhàn nhạt. Trong lòng hai người đều rõ, đó không phải cho Vương Điềm Điềm nhìn mà là để cho Kiwi thấy, chỉ có một mình Kiwi là đang hồi tưởng lại những chuyện hồi còn bé.
Vương Điềm Điềm không nhắc tới những lời Kiwi vừa nói, chỉ cười nói: "Nếu không phải hồi nhỏ anh luôn ra vẻ đáng thương, em cũng sẽ không quan tâm đến anh.”
"Phải . . . . ." Kiwi sau khi nghe xong những lời này của cô, cũng không thể kìm hãm mà cười lớn, da thịt trắng nõn dần ửng đỏ, mí mắt hạ xuống: “Vậy thật phải cám ơn em."
"Không cần." Vương Điềm Điềm nhìn thấy có chút mất hồn, thầm nghĩ khi còn bé chỉ cảm thấy Kiwi dáng dấp đáng yêu, bây giờ lại càng đáng yêu hơn, diện mạo còn thanh tú hơn con gái.
"Đã nhiều năm rồi không gặp, bây giờ chúng ta lại có cơ hội tụ họp, thật sự em rất vui.” Lời này, là phát ra từ tận đáy lòng.
"Đúng rồi, không phải nói chị Tiểu Điệp về Bắc Kinh rồi sao?" Kiwi đột nhiên hỏi "Hôm nay chị ấy sẽ đến chứ?"
Vương Điềm Điềm liếc mắt nhìn Quách Tử Hành, thấy anh không nói lời nào, chỉ đành nói: "Thật đáng tiếc, chị ấy ngày kia mới về tới nên hôm nay không đến được. Chắc sẽ hẹn lần sau.”
"Vậy à." Kiwi hình như có điều gì suy nghĩ, ngón tay thon dài xoay xoay ly trà trong tay, sau đó cũng không nói tiếp.
Ba người, mỗi người có một suy nghĩ riêng nên không khí có chút gượng gạo.
"Sao giờ này anh Dực Thiên còn chưa tới?" Vương Điềm Điềm nhìn đồng hồ trên tay một chút, Trương Dực Thiên đã trễ gần nửa giờ.
Quách Tử Hành cũng giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: "Có lẽ do kẹt xe". Mặc dù khi nói không có nhìn cô, thế nhưng coi như từ lúc Vương Điềm Điềm bước vào đến giờ, đây là câu đầy đủ đầu tiên mà anh nói.
Cô đứng dậy nói với Kiwi Quách Tử Hành: "Vậy em đi toilet, hai anh cứ nói chuyện tiếp đi."
Thật ra là cô muốn ra ngoài gọi điện cho Trương Dực Thiên, bảo anh nhanh chóng chạy qua, chỉ có thể trông cậy vào anh thì không khí trong phòng mới có thể sôi nổi lên.
Đi tới đầu hành lang khác, nhìn xung quanh không có ai đi lại, Vương Điềm Điềm lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Dực Thiên.
Ngay lập tức, một tiếng chuông quen thuộc ở khúc quanh vang lên…
"Điềm Điềm gọi điện thoại rồi, anh phải đi." Giọng nói Trương Dực Thiên lạnh lùng mang theo một tia than thở, giống như bất đắc dĩ không biết phải làm sao, vừa dứt lời thì cúp điện thoại. Ngay sau đó lại có một hồi âm thanh lộn xộn, cảm giác giống như Trương Dực Thiên vừa đi thì bị kéo lại.
Vương Điềm Điềm nghe rõ ràng, cô nhìn điện thoại di động, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, anh ấy đang dây dưa với một cô gái. Cô cảm thấy nếu bây giờ mình đi qua, sẽ nhìn thấy cái không nên thấy.
Trương Dực Thiên ngoại trừ hồi cấp ba có nói chuyện yêu đương với một học muội, không lâu sau cũng chia tay thì tình sử vẫn rất trong sạch, ngay cả nụ hôn đầu cũng bị nghi vấn là cho con trai, ít nhất cô không biết… Còn những chuyện yêu đường trên màn ảnh, yêu chết đi sống lại của anh thì từ trước tới nay cô chẳng thèm để ý.
Nếu như anh ấy có bạn gái, làm sao cô lại không biết.
Cô nắm chặt điện thoại di động, len lén dò xét nửa cái đầu nhìn lại, sau đó liền giật mình, không biết là quá khẩn trương hay quá khiếp sợ, trong nháy mắt gương mặt liền ửng đỏ như tôm luộc, vốn chỉ định nhìn thoáng qua một cái, nhưng hai chân đã không nghe theo sự sai khiến nữa rồi.
Cô từng xem Trương Dực Thiên hôn mấy bạn diễn rất thành thạo, nhìn anh “lên giường” rất chân thực nhưng cô biết, anh chính là một con hổ giấy. Cho nên, lần đầu tiên ngoài đời thực cô tận mắt chứng kiến Trương Dực Thiên bị một cô gái cường hôn…
Cô gái kia nhón chân lên, một tay nắm lấy cổ áo Trương Dực Thiên, kéo anh đến rồi nhanh chóng cưỡng hôn…
Sau đó cô gái kia…
Vẫn là cô… chị Tiểu Điệp
Vương Điềm Điềm thật sự rất xấu hổ… Thậm chí cô đã quên chuyện vì sao chị Tiểu Điệp chủ nhật mới quay về bây giờ lại xuất hiện ở đây, cũng quên luôn hai người đàn ông đang ngồi chờ trong phòng