Thanh Long Đồ Đằng

Chương 87: Quả tim

Doãn Khai Dương đầy vẻ hứng thú đánh giá Đan Siêu, sau đó mỉm cười đi ra cửa.

Hoàng đế dựa sâu vào trong long ỷ u ám, ánh nến yếu ớt càng làm sắc mặt vàng như sáp đầy vẻ suy yếu. Đan Siêu muốn quỳ xuống tham kiến, bị hắn miễn cưỡng đưa tay ngăn lại: “Ái khanh không cần đa lễ… Ung vương gần đây như thế nào?”

Hai ngày liền hột cháo không dính răng, Ung vương dĩ nhiên là thập phần không ổn. Đan Siêu chần chờ một khắc, vẫn là nói chi tiết tình huống. Hoàng đế gật đầu hỏi: “Mỗi ngày đưa đồ ăn thức uống đều nghiệm độc không?”

“Hồi bẩm bệ hạ, nghiệm.”

Hoàng đế nâng lên mí mắt che kín nếp nhăn, lộ ra một ánh mắt nhìn phía Đan Siêu, ý là ‘kết quả như thế nào’?

“… Mấy hôm nay ẩm thực của Điện hạ, là thần tự mình đặt mua.”

Hoàng đế thu hồi ánh mắt, thở ra một hơi thật dài.

“Ung vương từ nhỏ thông minh hiếu học, khiêm tốn cẩn thận. Bởi vì nguyên nhân thân thế, ở trong cung nơi chốn cẩn trọng, cũng không dám bước quen một đường, nói nhiều một câu… Nếu nói là hắn thu lưu Hạ Lan Mẫn Chi thì còn có thể lý giải. Nhưng mưu hại Thái tử là một chuyện trẫm không tin.”

Hoàng đế một câu xem như định xong cái án lộn xộn bát nháo mưu độc thái tử gần đây, Đan Siêu chỉ lẳng lặng nghe, không nói một tiếng.

“Chỉ là Hoàng hậu không chứa nổi hắn. Hoàng hậu tâm lớn.”

Hoàng đế run run rẩy rẩy đem bàn tay hướng đến chén thuốc cạnh giường. Đan Siêu đem chén thuốc bưng đứng lên, chính mình nếm trước một muỗng, mới đẩy tới.

Hoàng đế vừa lòng mà gật gật đầu.

“Chu vương Lý Hiển cũng là đứa trẻ tốt. Đáng tiếc tính cách mềm yếu, không phải là đối thủ của mẫu thân hắn; Ký vương Lý Đán qua năm sau mới được mười ba, càng không trông cậy được. Nếu trẫm có mệnh hệ gì, quốc tộ xã tắc hẳn là vẫn là dừng ở trên tay Ung vương. Ngươi nhất định phải bảo vệ tính mạng của hắn thực tốt.”

Đan Siêu trầm giọng nói: “Thần minh bạch.”

“Ngươi là từ quân công đi lên, thân gia trong sạch, vô ưu vô lo, bởi vậy trẫm tin tưởng ngươi có thể làm được điểm này.”

Hoàng đế chậm rãi uống thuốc đắng. Trong Thượng Dương cung một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng muỗng bạc va chạm vào đáy bát phát ra tiếng vang rất nhỏ.

“… Bệ hạ,” trong không yên tĩnh khí gần như cô đọng, Đan Siêu rốt cục hít vào một hơi, thấp giọng hỏi: “Nếu bệ hạ thực sự muốn bảo vệ Ung vương, vì sao biện pháp lại không triệt để, dứt khoát rút củi dưới đáy nồi?”

…Lời này liền là mạo hiểm mất đầu, nếu truyền ra để Thiên hậu nghe thấy, mười cái mạng Đan Siêu cũng đều gánh không nổi trọng tội.

Bàn tay Hoàng đế nhất thời dừng lại, trong bóng tối chỉ thấy thần sắc hắn hơi hơi có điều biến hóa, nhưng ngoài ý liệu chính là một lát sau vẫn không phát hỏa, mà là bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi thật cho là như thế?”

“… Phải”

Dưới chòm râu, Hoàng đế chậm rãi hiện ra ý cười không biết làm thế nào.

“Ngươi có can đảm hỏi như vậy, có thể thấy trẫm không nhìn lầm con người ngươi… Nhưng rút củi dưới đáy nồi, cũng cần đến thời điểm ngọn lửa không mạnh. Nếu dưới đáy ngọn lửa đã hừng hực thiêu đốt, rút củi vô cùng có khả năng bén lửa lên thân, lúc đó lại làm như thế nào?”

“…Bởi vậy trước cần kiên nhẫn ngủ đông, chuẩn bị thích đáng. Khi tất yếu lôi đình phóng ra, đầu tiên là chặt đứt nanh vuốt…”

Bốn chữ cuối cùng khiến sắc mặt Đan Siêu thoắt biến!

“… Sau đó mới tính tiếp đến căn nguyên.” Trên giường bệnh Hoàng đế cũng không phát giác, rốt cục nói xong một câu.

Đan Siêu kiệt lực đè nén tiếng hít thở dồn dập, sau đầu hình như có một sợi thần kinh căng thẳng đến cực hạn, thậm chí ngay cả huyệt Thái Dương cũng ẩn ẩn phiếm xuất đau nhức như kim châm.

Chặt đứt nanh vuốt. Không ngờ Hoàng đế đã sinh ra lòng muốn kết thúc nanh vuốt của Võ Hậu!

Là thời điểm nào bắt đầu? Một trận phong vân biến hoá kỳ lạ nơi thành Lạc Dương, bước tiếp theo sẽ phát sinh cái gì?!

“Trẫm đã đến lúc gần đất xa trời. Thái tử hàm oan mà chết, Ung vương mệnh trong sớm tối, cả triều văn võ lại kết bè kết đảng đấu đá… Nếu không phải lúc này còn có Đan ái khanh, trẫm cũng không biết nên đem tính mạng Ung vương giao vào tay ai.”

Hoàng đế miễn cưỡng giơ tay lên, Đan Siêu vội vàng tiến lên quỳ một gối xuống, lại thấy bàn tay mềm nhũn lạnh như băng kia của Hoàng đế ở trên vai mình vỗ vỗ, nói: “Ái khanh can đảm trung tâm, Ung vương tự nhiên xem trọng, ngày sau tất nhiên sẽ có hồi báo.”

Đan Siêu nói: “… Thần tận trung vì nước, vẫn chưa nghĩ đến bất luận cái gì hồi báo…”

Hoàng đế hiểu rõ mỉm cười, giãy dụa từ trên cổ tay cởi ra một chuỗi ngọc châu. Chỉ thấy từng viên đỏ tươi như máu, trên chuỗi hạt còn treo một lão hổ bằng hồng ngọc rất sống động to bằng ngón cái: “Đây là ban cho ái khanh, cầm đi.”

Đan Siêu tiếp ở trong tay, chỉ nghe thanh âm mệt mỏi của Hoàng đế từ phía trên truyền xuống:

“Nếu ngày sau thế cục một phát không thể vãn hồi, cho đến Đông đô cũng gặp hoạ đao binh, ngươi liền có thể bằng vào vật ấy đi liên lạc đám người của Anh quốc công Lý Kính Nghiệp. Trong tay hắn nắm mấy vạn bộ hạ từ thời Thái tổ Lý Tích… Mang binh dẹp loạn, trẫm tin ngươi.”

Hoàng đế che miệng lại ho khan vài tiếng, thật vất vả mới bình ổn lại, xua tay ý bảo Đan Siêu không có việc gì: “Hôm nay không còn sớm, ngươi đi trước đi. Đem Doãn chưởng môn gọi đến cho trẫm.”

Đan Siêu nắm chặt ngọc châu, ngăn lại nhịp thở hơi bất ổn, cúi người hành lễ, không nói một lời xoay người lui xuống.

………….

Cùng thời khắc đó, Thiên điện sau Thượng Dương cung, bỗng nhiên cánh cửa mở ra từ bên trong, Tạ Vân phất tay áo bước ra khỏi ngạch cửa.

Giờ phút này hậu viện hoang vu vắng vẻ, chỉ có bóng trúc giăng hình đan xen ngang dọc khắp nơi trên nền đất đầu hạ. Tạ Vân theo hành lang gấp khúc đi về phía trước, bỗng nhiên bước chân dừng lại.

Chỉ thấy phía trước một thân ảnh âm trầm đứng đưa lưng về phía y, cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “A Vân.”

“…” Tạ Vân không trả lời, nhíu mày.

Doãn Khai Dương vẫn không để ý, quay đầu lại nhìn hướng Tạ Vân đi tới liếc mắt một cái: “Chuyện của ngươi xong xuôi?”

Hai người ở dưới ánh trăng giằng co thật lâu, Tạ Vân rốt cục mỉm cười, từ dưới ống tay áo giơ lên. Chỉ thấy từ đầu ngón tay thon dài đến lòng bàn tay máu tươi đầm đìa, đang nắm chặt một vật, dưới ánh trăng hiện lên rõ ràng.

… Hoá ra lại là một quả tim còn ấm nóng!

“Nguyên lai ngươi vẫn luôn ở đó, vừa rồi như thế nào lại không đi vào?”

Doãn Khai Dương hỏi lại: “Ta tiến vào làm cái gì? Không phải là chuyện riêng của ngươi sao?”

Tạ Vân nheo mắt theo dõi hắn, Doãn Khai Dương không thèm để ý chút nào nói: “Như thế nào, chẳng lẽ ta là nên đi vào ngăn cản ngươi?”

Tạ Vân nói: “Nếu đó là ta, phải.”

Doãn Khai Dương đầy hứng thú mà đánh giá Tạ Vân. Tựa như hôm nay lần đầu tiên nhận thức y, một lúc lâu mới dùng ngón tay vuốt cằm, nở nụ cười:

“Lại nói tiếp, có một chút ta thủy chung không rõ. Lúc trước Hạ Lan Mẫn Chi nơi nơi chốn chốn làm khó dễ ngươi, ngươi lại chưa từng chân chính muốn qua mạng của hắn. Ba năm trước đây hắn bị ban tử ở Thiều châu, ấn theo tính tình của ngươi phải là ngàn dặm xuất kinh tự tay đem hắn xiết chết trước mặt, nhưng ngươi cũng không làm như vậy. Thậm chí sau đó vẫn không phái người khai quan tiên thi, vì thế mới để cho hắn cơ hội thoát thân trở về kinh thành…”

“Thẳng đến hôm nay hắn xác xác thật thật chắn trên đường của Đan Siêu, cuối cùng ngươi mới xuống tay.” Doãn Khai Dương giễu cợt nói: “Ngươi đây là cái tâm lý gì vậy, A Vân?”

Tạ Vân nâng quả tim dần dần lạnh kia, huyết tích từ trong khe hở chậm rãi rơi xuống đất, phát ra từng tiếng lạch cạch.

“Không biết.” y rốt cục mở miệng nói “Có thể là có vài người tuy rằng ngu xuẩn, lại không ngu xuẩn đến mức phải chết.”

Doãn Khai Dương lại đưa tay điểm điểm, ngón trỏ cơ hồ chạm đến ấn đường Tạ Vân, mỉm cười nói: “Thừa nhận đi, điểm khác biệt lớn nhất của chúng ta chính là, ngươi đối với kẻ yếu có lòng thương hại, mà ta không có.”

“…” Tạ Vân từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu tránh ngón tay của hắn: “Ngươi nửa đêm đem ta ngăn ở nơi đây chính là vì nói cái này sao?”

Con người Doãn Khai Dương này, có khi lại ra vẻ người tốt, làm ra chút sự tình nhìn qua không thể hiểu được. Năm xưa hắn không đem Ẩn thiên thanh nhỏ tuổi bóp chết mà lại mang về Ám Môn nuôi dưỡng, liền tính là một việc trong đó.

Nhưng mà đến mức cường đại như hắn, cho dù là thật đầu óc có bệnh, cũng có thể tùy tâm sở dục phát bệnh. Tạ Vân đưa một tay về phía sau vô thanh vô tức mà đè lên Thái A, bỗng nhiên lại nghe Doãn Khai Dương chậm rì rì mà nói một câu: “Trong ngày Thái tử bị hại, thánh chỉ khẩu dụ đến Huyền Dương phủ, hướng ta chứng thực ngày mùng ba tháng tư là ngày sinh của ai…”

“Là của ta.” Tạ Vân giễu cợt “Như thế nào, muốn đến tranh công?”

Doãn Khai Dương nhướng một góc mày.

“Ta sẽ không bởi vì việc ngươi thẳng thắn thành khẩn mà cảm kích” Tạ Vân lạnh lùng nói.

Không ngờ Doãn Khai Dương thu hồi ngón trỏ, sau đó lắc lắc:

“Sai, ta muốn không phải là ngươi cảm kích, mà là một người khác.”

“Một kẻ tuy rằng không có tâm nhãn, không biết tốt xấu, lòng lại còn bạc, mệnh lại còn cao… một cái kẻ lăng đầu thanh(*).”

[(*)Lăng đầu thanh: chỉ người trẻ tuổi, bướng bỉnh lỗ mãng, đại khái nghé con không biết sợ hổ, mỗ chưa tìm được từ chính xác]

Tạ Vân ở đỉnh cao quyền lực nơi Trường An thành này đã hơn nửa đời người, nghe vậy nháy mắt minh bạch ý chưa nói hết trong câu của Doãn Khai Dương, đuôi lông mày khóe mắt nhất thời hiện ra vẻ giễu cợt không chút nào che dấu: “…A? Doãn chưởng môn mười năm như một, đem vốn liếng đặt hết ở trên một người duy nhất là bệ hạ. Hiện tại mắt thấy bệ hạ không xong, liền nhanh chóng tìm được một cái đường lui, phải không?”

“Tùy tiện ngươi cho là thế nào cũng được.” Doãn Khai Dương không để tâm nói “Nhớ hướng Lăng đầu thanh kia chuyển đạt ý của ta. Rất nhanh hắn cũng sẽ cầu đến Ám Môn thôi.”

Doãn Khai Dương phất phất tay, xoay người hướng ngoài viện đi ra.

Trong đêm tối, bóng dáng của hắn phong độ nhẹ nhàng lại tiêu sái đến cực điểm. Tạ Vân nhìn chằm chằm hắn, lông mi chiếu một đường cong sắc nét trên mũi, bỗng nhiên cất cao giọng: “Đứng lại!”

Doãn Khai Dương vừa quay đầu lại, Tạ Vân đi nhanh tiến lên, bỗng nhiên đem trái tim huyết nhục mơ hồ đã đông cứng kia nhét vào trong tay của hắn!

Doãn Khai Dương: “…”

Tạ Vân lại dán sát ghé vào lỗ tai hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên. Tư thế đó từ đằng xa nhìn lại ái muội vô cùng, nhưng chỉ có Doãn Khai Dương mới có thể nghe thấy thanh âm tràn ngập cay nghiệt cùng tà tính của y: “Cái này nên là của ngươi, cầm lấy!”

Xa xa, Đan Siêu mãnh liệt ngừng lại bước chân, đồng tử chợt co lại.

Theo tầm mắt của hắn nhìn tới, dưới ánh trăng hai người kia đứng đối diện. Doãn Khai Dương hơi nghiêng người, nhưng vẫn có thể nhìn ra Tạ Vân nửa người trên tận lực hướng về phía trước ngả tới. Quả thực là khoảng cách có thể sử dụng câu ‘vành tai tóc mai chạm nhau’ để hình dung.

Mà bàn tay bọn họ cùng nắm chặt, từ góc độ Đan Siêu thậm chí có thể nhìn thấy lòng bàn tay thân mật dán lại với nhau.

Đại não Đan Siêu nguyên bản đang tràn ngập các loại suy nghĩ hỗn loạn giống như nháy mắt bị quét sạch, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên tiến lên phía trước.

“… Doãn chưởng môn nói, sinh ra vào ngày mùng ba tháng tư hắn chỉ biết hai người. Một người khác chính là Bắc nha cấm quân thống lĩnh Tạ Vân…”

“Lớn mật! Một tên nô tịch đê tiện, sao dám gọi thẳng danh tự của Ám Môn chưởng môn?!”



Đan Siêu cũng không biết là xảy ra chuyện gì, thân thể tựa như có ý thức của mình, phát ra run rẩy đi bước một lui ra phía sau. Đợi đến lúc hắn kịp phản ứng là đã ra ngoài cửa sau của Thượng Dương cung.

Lồng ngực Đan Siêu hãy còn phập phồng, trong xoang mũi bởi vì thở dốc mà tràn ngập hơi nóng rực, lúc này phía sau truyền đến một tiếng: “Đan Tướng quân?”

“…Ai?!”

Đan Siêu đột nhiên xoay người, thanh âm gần như nghiêm khắc. Ngay sau đó chỉ thấy trước mặt kình phong lao thẳng đến. Một lợi khí cực kỳ bén nhọn, ở trong bóng đêm như mực, thần không biết quỷ không hay vọt tới trước mắt!