Thanh Long Đồ Đằng

Chương 20: Chu thành bích (*)

[(*) Chu thành bích: xanh thành đỏ. Câu này lấy ý trong bài Như ý nương của Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên năm 14 tuổi vào cung làm tài nhân của vua Thái Tông. Thái Tông mất, bà theo lệ, phải xuất gia làm ni cô ở chùa Cảm Nghiệp. Bài thơ này được bà viết cho Cao Tông Lý Trị khi ở chùa Cảm Nghiệp. Nghe đồn là Lý Trị nhận được bài thơ này đã khóc ròng và tìm mọi cách đón Võ Tắc Thiên về cung.

Khán chu thành bích,

Tiều tuỵ chi ly vị ức quân.

Bất tín tỷ lai trường há lệ,

Khai tương nghiệm thủ thạch lựu quần

Dịch thơ:

Lòng rối ren nhìn xanh thành đỏ

Vì nhớ ai mòn mỏi héo khô

Còn nghi thiếp chẳng khóc dai

Hãy xem rương áo lệ phai quần hồng]

Thị nữ trình lên một cái khay vàng trên đặt quần áo, Đan Siêu lật lật, phát hiện thế nhưng lại là một bộ phục trang của đại nội cấm vệ mới tinh, không khỏi thoáng ngừng lại.

“Thay đi,” Tạ Vân nhàn nhạt nói “Không có cái này, chưa vào được Huyền Vũ môn đã bị người bắn chết.”

Cấm vệ phục bằng vân cẩm đỏ thẫm, bên trong lót lụa trắng, đai lưng màu đen thêu chỉ vàng hình kim ngư, cổ tay áo bó lại, quần áo vừa vặn dị thường. Phía góc tường ngoại thất có treo một chiếc gương đồng, Đan Siêu cao thấp đánh giá chính mình, lại đột nhiên có chút không nhận ra nam tử trẻ tuổi anh tuấn thân hình khôi vĩ trước mắt là ai.

Đại thị nữ cầm một cái lệnh bài cấm quân bằng đồng từ ngoài hành lang tiến vào, khi nhìn đến Đan Siêu liền ngẩn người, lập tức che miệng cười nói: “Hảo tuấn tú lang quân!”

Đan Siêu không được tự nhiên mà chuyển tầm mắt, chỉ thấy Tạ Vân cũng từ trong nội thất thay đổi quần áo đi ra, quay lại hỏi thị nữ: “Ngươi thích?”

Thị nữ nói: “Tuấn sinh ca nhi, ai lại không thích?!”

Tạ Vân mỉm cười nói: “Vậy ngươi có thể đi hầu hạ hắn – bất quá nếu hôm nay hắn chết trong cung, hai ngươi xem như hữu duyên vô phận.”

Lời này nói ra thâm ý sâu sắc, Đan Siêu trong lòng không khỏi rùng mình.

Tạ Vân cũng không giải thích gì nhiều, từ trên khay của thị nữ tiếp nhận sợi dây da xỏ qua lệnh bài, đi tới tự tay cài lên đai lưng cho Đan Siêu.

Tạ Vân cũng thay đổi một thân quan phục – đây là bình sinh lần đầu tiên Đan Siêu nhìn thấy y mặc một thân quan phục của cấm quân thống lĩnh, lại trái ngược với phục trang của cấm vệ bình thường. Y bào vân cẩm tuyết trắng bên ngoài, lót lụa đỏ thẫm bên trong, cổ áo và cổ tay lộ ra đường viền đỏ rực, trên áo thêu chìm mãng văn theo bước chân ẩn hiện, sống động như thật.

Giống như y đem ngoại gia công phu luyện đến cực hạn, hình thể khí chất đều bộc lộ đến phi thường, nhưng lại cùng Đan Siêu bất đồng.

Đan Siêu tựa như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, khí thế cường thịnh; mà Tạ Vân trải qua năm tháng vô số điêu tạc đánh bóng, phong độ quyền thế hiển lộ ra bên ngoài, mũi nhọn chân chính trí mạng lại là hướng nội.

“Khi tiến cung, không cần mở miệng. Đừng có đi loạn đường, có thể đi theo phía sau ta.” Tạ Vân cài xong lệnh bài, lui ra phía sau nửa bước đánh giá Đan Siêu, nói: “Ngươi cầm Tuyết liên hoa đi.”

Đan Siêu còn muốn hỏi thêm, Tạ Vân lại đem ngón trỏ dựng thẳng bên môi, xoay người mà đi.

Đông nội, Đại Minh cung.

Xe ngựa từ cửa Bắc tiến vào, xuyên qua con đường dài đi tới trước một tòa lầu cao, vài tên thị vệ cầm đại đao tiến lên thi lễ, thỉnh Thống lĩnh xuống ngựa đi bộ – Lại đi về phía trước chính là địa giới ngoại đình. Đan Siêu xuống xe ngựa, ngẩng đầu chỉ thấy ánh dương quang buổi sáng mông lung xuyên qua ba tòa đại môn cao lớn, trên hoành biển viết ba chữ to bằng vàng: “Huyền Vũ môn” Tạ Vân nói.

Đan Siêu liếc mắt nhìn lớp gạch xanh dưới chân, lại chỉ thấy quảng trường rộng lớn, mênh mông vô bờ, phiá trước là một huyền môn lớn, cùng xa hơn là Hàm Lương điện nguy nga mờ tỏ trong làn sương sớm đầu hạ.

“Nhìn cái gì?” Tạ Vân trào phúng nói “Sớm đã tẩy sạch máu rồi.”

Tướng quân dạ phi Huyền Vũ môn, vấn tẩm ngũ môn triều chí tôn – cuộc binh biến Huyền Vũ môn đến nay đã bốn mươi năm. Ấn Thái tử Kiến Thành, tiền Thái tử Thừa Càn, Tề vương Nguyên Cát, Ngụy vương Lý Thái, thậm chí ngay cả chính tiên hoàng cũng đã đi về cõi cực lạc. Kim thủy vờn quanh Thái Cực cung, sóng nhẹ vẫn lăn tăn nơi Thái Dịch trì. Trên cao, mây trời phiêu đãng, hướng về phía chân trời xanh thẳm.

Đi qua Bắc Nha, cuối con đường nhỏ đã sớm có chấp sự trong cung đứng chờ, tiến lên thi lễ thật sâu: “Thống lĩnh, mời đi theo ta.”

Dừng một chút lại thấp giọng nói: “Hoàng hậu đã chờ lâu rồi.”

Đan Siêu cảm thấy cổ tay chợt lạnh – Năm ngón tay thon dài của Tạ Vân đã đặt lên cổ tay hắn.

Nói không rõ một chút kia là kéo hay là nắm. Cũng khó biết được trong thời gian ngắn truyền tới là cảm xúc gì. Ngay sau đó Tạ Vân buông tay, khách khách khí khí chuyển hướng chấp sự: “Đã biết, thỉnh dẫn đường.”

Thanh Ninh cung ở trong nội cung phía Bắc, kề sau Tử Thần điện, ước chừng đi khoảng nửa khắc mới đến cửa cung kim bích huy hoàng rực rỡ. Tiếp theo một hành lang dài đi đến trước một tòa môn lâu. Giờ phút này chung quanh tịch liêu không tiếng động, xa xa trên quảng trường ngay một bóng người cũng đều không thấy. Chấp sự dừng bước lại cười nói: “Thống lĩnh thỉnh, Hoàng hậu ở trên lầu chờ ngài.”

Bóng dáng Tạ Vân tựa hồ dừng một chút, mới bước qua ngạch cửa cao.

Ngay sau đó chỉ nghe chấp sự phía sau cười hì hì chuyển hướng Đan Siêu: “Thị vệ thỉnh ra Thiên điện chờ một chút – có cần dùng trà?”

Lời này hỏi đến có vẻ khá đột ngột. Đan Siêu còn chưa mở miệng, Tạ Vân đột nhiên nói: “Hắn không cần đưa bất luận cái gì vào miệng!”

Trong không khí hình như có đao phong kiếm ảnh giằng co chợt lóe mà qua. Ngay sau đó Tạ Vân nghiêng mặt phân phó Đan Siêu: “Cẩn thận một chút, Tuyết liên hoa trong tay đừng làm rớt.”

Lời vừa dứt, sắc mặt chấp sự khẽ biến. Nhưng hắn rất nhanh thu liễm thần sắc, khom người đáp dạ, liền lui xuống.

Đan Siêu nhìn chăm chú vào Tạ Vân. Người này đáy mắt như một đầm nước, sâu không thấy đáy, phản chiếu mái ngói màu lam Đại Minh cung cùng vài áng mây lững lờ xa xa.

Làn gió cuối thu từ phía chân trời thổi đến, đem vạt áo và tóc hai người cuồn cuộn tung bay, dây dưa một chỗ.

Đan Siêu hai tay rủ ở bên người giật giật, lập tức đem hộp bằng gỗ tử đàn đưa tới trước mặt y, thấp giọng nói: “Ngươi…”

Tạ Vân lại đột nhiên phất tay áo đẩy hắn ra: “Tự bảo hộ chính mình đi!” Rồi lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi vào hậu điện, rất nhanh liền biến mất trong bóng râm đại điện cao ngất.

Đan Siêu vẫn nhìn theo bóng lưng của y cho đến lúc hoàn toàn biến mất, mới cảm giác có điều mất mát lui ra phía sau nửa bước, từ trong lồng ngực phun ra một hơi trọc khí thật dài.

Lúc này không trung xanh ngắt một màu, quảng trường rộng lớn trước cửa cung tịch liêu. Ngoại trừ tiếng chim nhạn phương xa bay ngang trời kêu vang, chung quanh an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió. Đan Siêu ngẩng đầu nhìn lên Đại môn lâu, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy – chỗ cạnh lan can có người đang đứng chăm chú nhìn hắn.

Đó là một nữ nhân.

Nàng mặc cung sa màu vàng và đỏ, trâm phượng cài tóc, tuổi tuy không còn trẻ, nhưng hoa mỹ trang nghiêm, cao cao tại thượng, giống như một nữ thần từ cửu thiên cưỡi gió mà tới.

Chẳng biết tại sao trong nháy mắt đối diện đó, trong lòng Đan Siêu đột nhiên rung lên mạnh mẽ, một cảm giác khó nói thành lời từ sâu trong linh hồn chợt dâng tràn.

Nhưng ngay sau đó nữ nhân thu hồi ánh mắt, toàn thân quay đi khỏi đài cao. Góc áo thêu đầy kim tuyến biến mất dưới nền trời xanh.

………..

“Nương nương,” chấp sự nhẹ giọng nói, “Tạ Thống lĩnh đã đến.”

Đài cao cùng môn lâu nối liền, Võ Hậu nhấc lên rèm ngọc châu, một bước tiến vào nội đường. Quả nhiên nhìn thấy cấm quân thống lĩnh bạch mãng y bào bày ra trên mặt đất, đang đoan đoan chính chính quỳ một gối trước ghế chủ tọa.

“Nương nương…”

Cung nữ tâm phúc bước nhanh tiến đến đỡ, Võ Hậu lại vung tay lên, nói: “Lui ra.”

Cung nữ im lặng không lên tiếng, khom người lui về phía sau.

Nội đường bài trí cực kỳ lộng lẫy xa hoa. Sàn gạch được trải thảm lông, bảo liệt hương trần. Kim tử hương từ trong đầu thú nạm bảo chậm rãi tản ra làn khói nhẹ. Võ Hậu chậm rãi đi tới trước chủ tọa, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Tạ Vân, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra một câu: “Thống lĩnh gầy đi.”

Sau đó không đợi Tạ Vân trả lời, lại nói: “Có thể thấy một đường vất vả!”

Trong nửa câu sau kia, rõ ràng lộ ra một tia trào phúng.

Ánh mắt Tạ Vân lại bình tĩnh dừng ở trên làn váy hoa lệ trước mắt, giống như đối chung quanh hết thảy đều không hề cảm thấy gì, thậm chí ngay cả ngữ điệu đều bình bình ổn ổn không gợn sóng: “Nương nương quá khen, thần không dám nhận – sáng nay tăng nhân Đan Siêu của Từ Ân tự, tự mình mang Tuyết liên hoa tiến hiến. Thần không dám chuyên quyền, cố ý dẫn hắn đến bái lĩnh, thỉnh nương nương làm chủ.” Y nói xong, thế nhưng cúi đầu khấu (bái) xuống.

Tâm phúc cung nữ đứng phía sau trên mặt lộ ra kinh ngạc không thể kiềm chế.

Nhưng mà Võ Hậu lại vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi thấy y bái xong, mới thản nhiên nói: “Một lễ này của ngươi… Chính là nhiều năm không thấy.”

Tạ Vân nói: “Thần cùng nương nương nhận thức mười bảy năm, một khấu chi lễ, có tính là gì?”

Hồi đáp này cực kỳ nhanh chóng lại hoàn mỹ không tỳ vết, đổi lại bất cứ người nào khác đều không có khả năng nói được như vậy. Võ Hậu thậm chí còn không tưởng tượng được Tạ Vân đã diễn luyện trước bao nhiêu lần.

Nhưng nàng không giận, trên mặt ngược lại hiện ra ý cười. Chỉ là ý cười dị thường lạnh như băng: “Tuyết liên hoa đâu?”

“Trong tay Đan Siêu cầmngoài cửa.”

“Đan Siêu là người nào?”

“Chính là tăng nhân tiến hiến thang quả ngày Thái tử giá lâm Từ Ân tự ”

“Vì sao mặc trang phục của thị vệ?”

“Thần muốn đem hắn mang đến cho Hoàng Hậu thấy tận mắt, bởi vậy bất đắc dĩ mà làm thế, thỉnh nương nương bớt giận.”

Võ Hậu an tĩnh một khắc, nói: “Vừa rồi ta ở bên ngoài có gặp qua.”

Nội đường không người phát ra tiếng, khói nhẹ từ trong miệng thú chậm rãi tiêu tán.

“… Nếu đã gặp qua liền không cần tái kiến.” Võ Hậu quay đầu phân phó: “Người đâu, đem Đan Siêu ngoài tướng môn lôi xuống, đánh chết.”

Cung nữ lên tiếng trả lời mà đi ra, nhưng còn chưa đi tới cửa, Tạ Vân chợt ngẩng đầu vung tay áo. Thái A kiếm vẫn dấu kín trong tay áo lăng không xẹt qua, kiếm khí gào thét mà xuất, « đông » một tiếng, đâm mạnh vào cửa, khiến cánh cửa khép lại thật mạnh!

Võ Hậu gầm lên: “Lớn mật!”

Tạ Vân rút kiếm ra khỏi vỏ, trở tay đem mũi kiếm cắm thật sâu xuống nền gạch, trầm giọng nói: “Ngự tiền hiện ra đao binh đã là trọng tội mất đầu. Một khi đã như vậy, thỉnh Nương nương tự tay chấm dứt ta đi.”

“…” Võ Hậu trong ngực phập phồng, đột nhiên cầm lấy chén trà trên bàn, quay đầu ném xuống!

Xoảng!

Chén trà bằng sứ men xanh sát vào thái dương Tạ Vân rơi xuống đất, trong khoảng khắc đập đến dập nát, một vết máu thẳng tắp theo má Tạ Vân chảy xuôi xuống dưới.

“Hắn đáng ra đã nên chết hai năm về trước” Võ Hậu nắm lấy cổ áo Tạ Vân, nhìn sát vào hai mắt y: “…hai-năm-về-trước!”

Khóe mắt Tạ Vân sũng máu tươi, hai má bởi vậy mà trắng bệch đến đáng sợ, nhưng vẻ mặt cũng là phi thường trấn định: “Thần mặc dù là đại nội đệ nhất danh thủ, ngẫu nhiên cũng có thất bại. Thỉnh nương nương thứ tội.”

“Tại sao lại thất thủ?!”

“…”

Tâm phúc cung nữ đưa lưng về phía họ, mặc dù đã nhìn quen mưa gió trong cung, giờ phút này lại vẫn nhịn không được hai tay phát run, thậm chí không dám quay đầu lại.

Vạt áo màu đỏ sậm của Tạ Vân bị bảo hộ chỉ (*) bằng vàng chạm trổ tinh mỹ của Võ Hậu gắt gao nắm chặt, từ trong khe hở mơ hồ lộ ra một đoạn dây da đeo trên cổ.

[(*) bảo hộ chỉ: là mấy cái móng tay giả bằng vàng để bảo vệ móng tay á]

Võ Hậu chậm rãi buông tay, dùng bảo hộ chỉ câu đoạn dây da kia ra. Chỉ thấy phía cuối treo một cái mặt dây chuyền khô nứt trắng xám – Ánh mắt của nàng hơi thay đổi.

Đó là một cái ưng trảo.

“… Đây không phải là cái ta đưa cho ngươi.” Võ Hậu rốt cục thẳng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ở đâu tới?”

Không khí ngưng trọng trong nội đường rốt cục bắt đầu chậm rãi lưu động. Cách đó không xa cung nữ trộm đỡ lấy khung cửa, nhẹ nhàng không tiếng động mà thở ra một hơi.

Tạ Vân ngửa đầu chăm chú nhìn Võ Hậu, trong ánh mắt hiện ra hình bóng nữ nhân quyền thế đỉnh cao của Đế quốc, thanh âm tuy rằng khàn khàn, nhưng vẫn phi thường vững vàng: “Năm đó tại Mạc Bắc, đại mạc bão cát hoang vắng cô tịch, mỗi khi đêm khuya mộng hồi, đều nhớ tới Trường An sự tình khi còn bé – Ngoài tường viện Cảm Nghiệp tự có một thạch động không ai hay biết, năm đó lúc thời điểm ta chạy trốn vừa khát vừa đói, nương nương đã múc nước giếng, trộm chút mật ong, từ trong tường đưa ra thạch động cho ta uống.”

Võ Hậu dời đi ánh mắt, thật lâu không nói gì.

“… Đó cũng là ta chắt bóp từ phân lượng của mình” nàng rốt cục thấp giọng nói.

“Năm đó không hiểu chuyện, trong Ám Môn thực khó ăn no, liền cứ hướng nương nương đòi ăn, nhưng lại không biết nương nương trong chùa trong cũng chỉ có thể gian nan mà sống qua ngày. Sau lại có một lần bị thương, cho rằng sắp chết, miễn cưỡng lết đến bên tường Cảm Nghiệp tự, lại nhìn thấy nương nương trắng đêm canh giữ ở nơi đó chờ ta, cho ta một rổ tích cóp đồ ăn dược vật…”

Võ Hậu nhẹ giọng cắt ngang y: “Khi đó ngươi cũng chỉ là tiểu hài tử, biết cái gì đâu?”

Tạ Vân thương cảm mà cười cười: “Đúng vậy, khi đó trăm triệu không thể tưởng được còn có ngày hôm nay. Chỉ nghĩ chính mình sẽ chết trong Ám Môn, mà nương nương cũng sẽ trải hết kiếp sống còn lại trong chùa… Không, năm đó ta cũng không biết người là nương nương.”

Trong đáy mắt Võ Hậu tựa hồ có chút cảm xúc khó hiểu dần dần hiện lên, một lúc lâu sau mới thở dài thật nhỏ: “Sau ta lại nhận mệnh hồi cung, mà ngươi vẫn còn bị vây ở trong Ám Môn.”

Tạ Vân cũng tự giễu mà lắc đầu.

“Nương nương trước khi đi tự tay bắt một con ưng của Ám Môn, chặt bỏ hai ưng trảo, sau khi hong khô tặng một cái cho ta. Đáng tiếc sau này ở Mạc Bắc có một năm gió lốc bạo khởi, ta di chuyển không kịp bị cuốn đi vài dặm. Khi tỉnh lại trên người cái gì có thể thổi đều bị thổi đi mất, ưng trảo đeo bên người nhiều năm như vậy cũng chẳng biết đi đâu…”

“Ta ở trong Đại Mạc tìm kiếm phạm vi hơn mười dặm đều không thấy bóng dáng, tinh bì lực tẫn liền mê man ngất đi. Khi tỉnh lại, nhìn thấy bên gối có một cái ưng trảo, xuyên chỉ treo ở bên giường, mới biết được là người ở bên cạnh suốt đêm săn ưng, chế tạo gấp gáp đưa tới.”

Võ Hậu bỗng nhiên nhìn về phía Tạ Vân.

Tạ Vân cũng chăm chú nhìn nàng, cỗ ưng trảo xám trắng kia không tiếng động mà giắt ở trước ngực.

Thật lâu sau, y rốt cục dưới ánh mắt của Võ Hậu cúi người chậm rãi bái xuống.

“Năm đó ơn cứu mạng, thần vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, mười bảy năm qua chưa bao giờ quên. Hai năm trước ở Mạc Bắc xuống tay, cũng là đột nhiên nhớ tới chuyện xưa nơi Cảm Nghiệp tự…”

“…Khán chu thành bích tứ phân phân… Cũng bởi vì vậy bình sinh lần đầu tiên thất thủ, thỉnh Hoàng Hậu điện hạ thứ tội.”

Nội đường một mảnh an tĩnh, Võ Hậu đáy mắt chớp động ánh sáng nào đó không biết tên, một lúc lâu thế nhưng khóe miệng cong lên, thấp giọng nở nụ cười.

“Tạ Vân, có đôi khi ta cảm thấy, ngươi và ta làm sao lại giống nhau đến như thế…”

Nàng vươn tay nhẹ nhàng nâng sườn má Tạ Vân tràn đầy máu tươi dậy, dùng cổ tay áo từng chút lau đi vết máu, động tác có thể nói là ôn nhu, cẩn trọng. Có chút dấu vết đã khô lại, nàng cũng không gọi người mang khăn ướt tới, mà nhẹ nhàng chà lau mấy lần, thẳng đến khi vết máu dưới tóc mai được lau sạch, lộ ra làn da trơn bóng.

Võ Hậu bước tới gần, từ trên cao nhìn xuống cùng Tạ Vân đối diện.

Chuyện này kỳ thật là một cảnh tượng phi thường kỳ diệu – tuy rằng không hề có quan hệ huyết thống, nhưng hai gương mặt đều mi mục tuấn mỹ, hình dáng thâm thúy, đáy mắt cất dấu sự lạnh lùng cùng lợi hại nào đó khó có thể phát giác, trong thoáng chốc thế nhưng thực sự có vẻ giống nhau đến mức khó hiểu.

“Vì cái gì ngươi không phải là nhi tử của ta…” Võ Hậu ở bên tai Tạ Vân nhẹ nhàng nói.

“…nếu ngươi là con ta, thiên hạ nào sẽ lưu lạc đến tình trạng như thế này?!”

Tạ Vân hô hấp phút chốc dừng lại.

Võ Hậu mỉm cười đứng dậy, bước đi về hướng cửa: “Tạ Thống lĩnh bị thương, lệnh cho ngự y đến chữa trị, chớ có để lại vết sẹo …”

“…Khiến người thông báo cho Bệ hạ, tăng nhân Đan Siêu của Từ Ân tự hiến dược trị liệu cho Thái tử có công, trọng thưởng!”