Thanh Long Đồ Đằng

Chương 16: Đông Nam phi

. Có lẽ là không có!

Phó Văn Kiệt nhìn chằm chằm Đan Siêu, trong ánh mắt hiện ra vẻ châm chọc cùng bi thương không thèm che dấu, giống như một kẻ từng trải qua bao cực khổ gần đất xa trời, nhìn một đứa bé bởi vì ngây thơ mà tràn ngập dũng khí: “Ngươi về sau sẽ biết!”

Không đợi Đan Siêu trả lời, hắn lại hỏi: “… Một khi đã như vậy, ngươi là như thế nào bắt đầu hoài nghi ta?”

Đan Siêu trầm mặc, nói: “Từ bên Tây Hồ lần đầu tiên gặp ngươi, từ ngôn hành cho đến cử chỉ của ngươi đều khiến cho ta cảm thấy không thích hợp…”

“A, không đúng chỗ nào? Ta không phải là lập tức bắt Trần Hải Bình hướng các ngươi giải thích sao?”

“Vấn đề ngay tại điểm này.” Đan Siêu chậm rãi nói “Bần tăng tại Trường An Từ Ân tự tu hành hai năm, tuy rằng sư phụ nghiêm khắc, xưa nay đều khiến cho đệ tử sợ hãi, nhưng lại chưa bao giờ khi người khác cáo trạng tới cửa liền không phân tốt xấu trách cứ đệ tử trước; Chuyện này đều bởi vì thế nhân phần lớn bao che khuyết điểm, cho dù hành vi của người thân mình không đúng, cũng đều có điều thiên vị, hoặc ít hoặc nhiều.”

“Mà Thiếu trang chủ ngươi khi nhìn thấy chúng ta, cũng không có hỏi sự tình trải qua, thậm chí không thấy rõ bên hồ xảy ra chuyện gì, câu nói đầu tiên chính là: xá đệ phóng đãng hoang đường, đắc tội đại sư. Tại hạ thay hắn tạ lỗi, thỉnh đại sư ngàn vạn thứ tội! Ngay cả sự tình đều không xét liền đem sai lầm đổ hết lên đầu Trần đại công tử…”

“Thậm chí, khi đệ tửcác đại môn phái võ lâm tập hợp trong Đoán kiếm trang, Thiếu trang chủ lại mở cả tam môn, chính đường thiết yến, lệnh cho Trần đại công tử hướng chúng ta bồi tội – Tuy rằng hành vi nhìn như quang minh, lại quá mức trịnh trọng khoa trương, thật sự không hợp với nhân tâm thường tình. Lại thêm sau đó Thiếu trang chủ không chút do dự trước mặt mọi người thẳng thắn thừa nhận Phó đại tiểu thư bị lệnh đường chiều hư từ nhỏ, khiến ta không thể không sinh ra một ý nghĩ hoang đường…”

Phó Văn Kiệt mặt không đổi sắc nhìn chăm chú vào Đan Siêu, chỉ nghe hắn thoáng ngừng lại một chút:

“… Rằng đối với thể diện của Đoán kiếm trang, ngươi tựa hồ là có chút cố tình chà đạp.”

Phó Văn Kiệt trong mũi hừ một tiếng: “… Không hổ là đại sư mắt sắc, quan sát từng tiểu tiết tinh tế như vậy.”

…. Hắn vậy mà thừa nhận!

Đan Siêu cũng có chút ngoài ý muốn, cau mày hỏi: “Ngươi hận Đoán kiếm trang?”

“Hận?” Phó Văn Kiệt không chút do dự tiếp lời, cười ha hả: “Ngươi cảm thấy chẳng lẽ ta không nên hận sao?!”

Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn quan tài kia, run rẩy nói: “Ta đương nhiên hận! Ngươi có biết thời điểm nào chân ta khoẻ trở lại chăng? Chính là ngày Uyển Quyên nàng khó sanh mà chết!”

Đan Siêu ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải là ngụy trang…”

“Đương nhiên không phải!”

Phó Văn Kiệt hít một hơi thật sâu, thanh âm trầm trọng khàn khàn:

“… Ta là con trai mẫu thân sinh khi đã lớn tuổi, từ nhỏ được muôn vàn sủng ái, tất cả đều chiều chuộng phóng túng. Mỗi khi phụ thân nghiêm khắc bức ta luyện võ, mẫu thân đều ngăn cản không cho rèn luyện khổ công. Vì thế cho nên, đến khi mười hai tuổi mới tiếp xúc tuyệt học gia truyền ‘Âm dương chân khí’. Lúc đó ta tuổi tác quá lớn, căn cốt lại không tốt, bởi vì nóng vội nên bị tẩu hỏa nhập ma, liền…”

“Ta cho rằng đời này đã là một phế nhân, nguyên bản đã nản lòng thoái chí, chỉ nguyện kết thúc thân tàn. Ai ngờ lại gặp được Uyển Quyên, phu xướng phụ tùy cầm sắt hài hòa, thế nhưng lại có được đủ loại khoái hoạt cùng chờ mong của nhân sinh… Ngày Uyển Quyên ra đi, ta ở ngoài phòng sanh mấy lần tìm chết, tâm tình kích động đến mức hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, lại phát hiện kinh mạch bế tắc nhiều năm vậy mà thông suốt. Ta thử luyện tập đi lại, chỉ qua mấy tháng, liền hoàn toàn khôi phục hành động như thường nhân.”

Đan Siêu nói: “Ngươi không nói cho bất luận kẻ nào…?”

“Đương nhiên không!” Phó Văn Kiệt lạnh lùng nói: “Nếu nói cho người khác, ta còn giả thần giả quỷ trong Đoán kiếm trang thế nào được? Ta chính là muốn cho tất cả mọi người không được sống an bình, khiến cho tất cả mọi người nhớ rõ hồn của Uyển Quyên nàng chưa tan, một ngày nào đó nàng sẽ trở về báo thù!”

“…” Đan Siêu nhíu mày: “Một khi đã như vậy, ngày đó hoả hoạn, nha hoàn ở bên ngoài nghe được thanh âm nữ quỷ cũng là ngươi giả trang đi?”

“Đúng” Phó Văn Kiệt không cần nghĩ ngợi: “Ngươi có biết, thời điểm ngày hôm sau ngươi ở trên chính đường, trước mặt mọi người vạch trần thi thể kia là giả, trong lòng ta cao hứng biết bao nhiêu không? Tuy rằng bị phát hiện cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của ta, trong hậu viện Phó Tưởng Dung cũng đã chết, nhưng trước mặt những kẻ xưa nay tự xưng là thanh cao danh môn chính phái, lột bộ mặt giả dối xấu xa của Phó gia này ra, trong lòng ta thật thống khoái biết chừng nào!”

Đan Siêu nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

“… Giết chết Phó Tưởng Dung, là ngươi hay là Thần quỷ môn?”

“Là họ Cảnh kia.” Phó Văn Kiệt lạnh lùng nói “Bọn họ muốn Đoán kiếm trang gia truyền tài phú cùng luyện kiếm mật pháp, thêm đóa Tuyết liên hoa cuối cùng trên đời kia, lại sợ ép ta nóng nảy ngọc nát đá tan mà đem Tuyết liên hoa đi phá huỷ, bởi vậy mới đáp ứng cùng ta hợp tác – đối với bọn họ cũng là việc tiện tay. Bởi vậy hoả hoạn ngày đó tại tú lâu, ta nghĩ biện pháp truyền lời với người của Thần quỷ môn, thỉnh bọn họ trợ ta đi đến biệt viện hậu sơn giết Phó Tưởng Dung…”

“Nhưng thi thể anh nhi trong phần mộ tổ tiên là ta tự tay khai quật, ngã xuống đoạn nhai cũng là ta cố ý, chỉ là không nghĩ tới thật sự có người nhảy theo xuống cứu ta.”

Hắn hít sâu vào một hơi, nói: “Kỳ thật ta là kẻ không đáng cho ngươi cứu.”

Trong mật thất một mảnh yên lặng, không có nửa điểm thanh âm.

Nơi này cách mặt đất rất xa, yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông, giống như thủy triều đem người bao phủ ngập đầu.

“Ta cứu ngươi chỉ là bởi vì…” Đan Siêu sau một lúc im tiếng, thở dài, ngược lại nói: “Ngươi là từ đoạn nhai lần tới đến biệt viện phía sau núi, chính là theo địa đạo này mà lẻn vào hậu đường, chôn thiết tiêu thạch, lưu hoàng, tự tay đem lão phu nhân cùng đám hạ nhân nổ chết sao?”

Phó Văn Kiệt không đáp hỏi lại: “Ngươi làm sao mà biết được?”

“Gạch nền” Đan Siêu nói.

“Tia sét từ trên đánh xuống, đầu tiên phải đánh nát nóc nhà xà nhà, sau khi đánh chết người thường thường sẽ ngừng lại, không làm mặt kháng cùng nền gạch đều nổ đến dập nát. Mà hỏa dược từ dưới đất nổ lên, đầu tiên là sẽ phá vỡ nền gạch, tiếp theo đem kháng tan thành vụn, sau đó mới đánh đến nóc nhà xà nhà. Mái ngói lại vỡ ít hơn so với gạch nền. So sánh hai điều này, tự nhiên có thể thấy được bất đồng rõ ràng.”

Phó Văn Kiệt gật đầu không nói, thần sắc lại có chút tán thưởng.

Đan Siêu nói: “Ta chỉ có hai điểm nghi hoặc, không biết Thiếu trang chủ nguyện ý giải đáp hay không. Đệ nhất, tuy rằng lưu hoàng, tiêu thạch có thể chế thành hỏa dược, nhưng hỏa dược lực nổ hữu hạn, như thế nào có thể đem hơn phân nửa hậu đường đổ sụp?”

Phó Văn Kiệt thản nhiên nói: “Đoán kiếm trang bí pháp luyện kiếm, dùng hỏa cực kỳ am hiểu, đây là thứ nhất. Thứ hai, loại hỏa dược này là Thần quỷ môn cấp, năm đó Thần quỷ môn đã từng là… Ây, đại sư là người xuất gia, mấy chuyện bí sử triều đình giang hồ này không biết cũng không lạ.”

Đan Siêu không hỏi tiếp, chỉ gật đầu lại nói: “Còn có một điểm nghi vấn, Thiếu trang chủ chớ trách. Ta chỉ muốn biết, Phó Tưởng Dung là muội muội của ngươi, lão phu nhân là thân sinh mẫu thân của ngươi, thời điểm ngươi làm việc này, chẳng lẽ không có bất luận một chút… bất luận một chút nương tay nào?”

Phó Văn Kiệt nhìn chằm chằm Đan Siêu, lại lộ ra một nụ cười cực kỳ trào phúng, tựa hồ đang nhạo hắn vì sao đối với vấn đề ngu xuẩn này lại chấp nhất không tha.

Nhưng mà sau đó, đáy mắt hắn lại dần dần hiện ra giằng co vặn vẹo, tràn ngập lệ khí cùng chua xót.

“Nương tay?” Phó Văn Kiệt khàn khàn mà lập lại, hỏi: “Những người đó thời điểm tìm mọi cách làm khó dễ Uyển Quyên, có một chút mềm lòng nào không? Thời điểm Phó Tưởng Dung đem lang băm kia đề cử cho mẫu thân ta, có qua một chút mềm lòng? Khi mẫu thân ta cường bách Uyển Quyên uống chén dược kêu là nữ chuyển thành nam kia, có một chút mềm lòng hay không?”

“Ngươi có biết ta vì cái gì lại cố dùng phương pháp chôn thiết hỏa dược nguy hiểm như vậy không? Chính là vì để cho người người đều thấy, là Thiên Lôi đánh chết nàng! Là mẫu thân ta tác oai tác quái mới dẫn đếnThiên Lôi đánh chết nàng! Nếu không, ta hạ độc, phóng hỏa, ám toán, mưu sát… dùng biện pháp gì mà không được? Trên đời này có nhiều biện pháp giết người lắm!”

Phó Văn Kiệt khuôn mặt đỏ bừng vặn vẹo, nhịn không được lại kịch liệt ho khan. Thanh âm kia bén nhọn khàn khàn nửa lại nghẹn ngào, dưới ánh lửa nhảy nhót trong mật thất khiến người ta từ trong đáy lòng không rét mà run.

Đan Siêu trong lòng thập phần khó chịu, thấp giọng nói: “Dù sao cũng là thân sinh mẫu thân của ngươi…” Lời vừa thốt ra, chính mình cũng cảm thấy yếu ớt vô lực.

“Mẫu thân thì lại làm sao? Trên đời này ngay cả thân sinh phụ mẫu cũng có nhiều kẻ hại chết hài tử, ngươi biết không?! Có kẻ lòng dạ tàn nhẫn dùng đánh chửi hại chết thân tử, có kẻ ngu muội dùng cưng chiều hại chết thân tử, lại còn có kẻ ngoan độc không thông lại quyết giữ ý mình, dùng độc dược mang tên mỹ miều là tình thương của mẫu thân đem mọi người xung quanh hài tử – ngoại trừ chính nàng – mà hại chết, khiến cho hài tử hít thở không thông, sống trong cô độc cùng tuyệt vọng, so với cái chết còn đáng sợ hơn, ngươi không biết sao?!”

“…”

Đan Siêu hơi hơi thở dốc, một lúc lâu lắc lắc đầu: “Không biết, ta sinh ra liền… chưa từng thấy qua mẫu thân.”

Phó Văn Kiệt phát ra tiếng cười lạnh vang dội: “Thực tốt a, chúc cho đời này của ngươi cũng không phải nếm qua loại oán hận thống khổ nát tâm thấu xương này!”

Lời này rõ ràng là thất thố, Đan Siêu tự giễu mà mỉm cười, nghĩ thầm rằng quả thực là vô nghĩa, ta ngay cả mẫu thân đều không có, ngươi chúc như thế có cái rắm mà dùng?

“Đại sư hiện tại tính toán như thế nào?” Phó Văn Kiệt cao thấp đánh giá Đan Siêu, trong hốc mắt tơ máu che kín, vẻ mặt lại có chút điên cuồng đáng sợ: “Sự tình ngươi đều đã biết, chúng ta hiện tại nơi này, ngươi tính toán giết ta báo thù cho những kẻ chết oan đó, hay là tính toán kéo ta đi báo quan?”

“…”

Đan Siêu chần chờ một lúc, chỉ nghe Phó Văn Kiệt không thèm che dấu chế giễu nói: “Có lẽ đại sư cũng có nỗi khổ âm thầm, không muốn đi gặp quan phủ; Hoặc đại sư là người xuất gia không muốn tạo thêm sát nghiệt, cho nên cũng không thể nào tự tay đem ta tru diệt… Như vậy không ngại đem ta áp giải đi ra ngoài, đem hành vi phạm tội công bố khắp thiên hạ, khiến ta từ nay về sau ở trong giang hồ bị người võ lâm đuổi đánh vô pháp sống yên, cho đến lúc gặp được đại hiệp khác thế thiên hành đạo, giương đao lập danh, như thế nào?”

Đan Siêu cảm giác tương đương hoang đường: “Ta sao phải làm loại chuyện này?!”

“Vậy thì,” Phó Văn Kiệt cười lạnh nói: “Ngươi đã không thể tự mình giết ta, lại không thể mượn tay người khác giết ta… Xem ra cũng chỉ có thể để hết thảy đi qua, phóng ta nhàn nhã tự tại mà rời khỏi nơi này?”

Đan Siêu theo bản năng muốn phản bác, lại hơi tắc nghẹn ở nơi đó.

Hắn rời khỏi Từ Ân tự, hiện nay không biết tình huống ở Trường An như thế nào, đích xác không thể dễ dàng bại lộ hành tung của mình, báo quan là điều không thể được.

Đem Phó Văn Kiệt áp giải đi ra ngoài giao cho người trong võ lâm? Thần quỷ môn ngay ở bên ngoài, đến lúc đó ai giết ai còn chưa biết chừng!

Phó Văn Kiệt tựa hồ nhìn thấu sự chần chờ của Đan Siêu, một bên khóe miệng nhếch lên, nói: “Đại sư nếu là khó xử, không ngại ta đưa ra lựa chọn thứ ba cho ngươi.”

Hắn đi đến một góc mật thất, nơi đó bố trí theo khuê phòng, thậm chí một cái bàn trang điểm, phía trên tường là một lăng kính, túi hoa, mấy cái hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn, chắc là thê tử hắn khi còn sống dùng để đựng vật phẩm. Phó Văn Kiệt tựa hồ trân quý, động tác cẩn thận mà mở hộp ra, chỉ thấy bên trong cao thấp có ba tầng, châu ngọc hoa thúy rực rỡ muôn màu; phía dưới cùng có một cái hộp gỗ lim, sau khi mở ra nhất thời mùi thơm lạ lùng lan toả khắp phòng.

Trong hộp kia có một đóa hoa.

Đan Siêu đồng tử hơi co lại – chính là Tuyết liên hoa mà tất cả mọi người đang tìm kiếm!

“Đại sư nếu là giơ cờ khó định, không ngại đem ta phóng thích. Sau đó cầm đóa hoa này cùng Thần quỷ môn trao đổi – Thần quỷ môn tuy là giang hồ tà đạo, nhưng quả thực thế lực cực lớn, chẳng biết tại sao hiện nay lại tận lực truy tìm đóa Tuyết liên hoa có thể giải bách độc này. Có cái này làm lợi thế, nói vậy đại sư nửa đời sau vinh hoa phú quý, gia tài bạc triệu, đều là việc trong tầm tay …”

Phó Văn Kiệt dùng hai ngón tay nắm lấy Tuyết liên hoa, tựa hồ đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm Đan Siêu.

“Thế nào, đại sư? Thế gian này phồn hoa quang cảnh chính là chỉ có tiền mới mua được. Ta xem đại sư ngươi tướng mạo anh tuấn, đầy người chính khí, cũng nên hưởng qua tư vị hồng trần khoái hoạt, không cần phải thanh đăng cổ phật khổ tu suốt đời, như thế nào?”

Trong lời nói của hắn đầy vẻ châm chọc, căn bản cũng lười che dấu, tựa hồ đối với điều mà người xuất gia trẻ tuổi trước mắt này sẽ lựa chọn như thế nào đều thập phần chắc chắn.

Đuôi lông mày sắc bén của Đan Siêu hơi hơi nhảy dựng.

… Có giải dược, độc của Đông Cung Thái tử liền có thể giải quyết dễ dàng. Nói không chừng Từ Ân tự cũng có thể từ trong trường ác đấu của Võ Hậu cùng Thái tử thoát ra bình an.

Nhưng, Phó Văn Kiệt người này…

“Đại sư còn do dự cái gì? A, chắc là đại sư lòng mang chính khí, chướng mắt mấy cái đồ vật thế tục dơ bẩn này đi.”

Phó Văn Kiệt đáy mắt cười nhạo, quang mang chợt lóe, cố tình chậm rì rì đem Tuyết liên hoa giơ lên bên miệng, cười nói: “Một khi đã như vậy, để lại nó cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta liền tự ăn…”

Đan Siêu quát: “Dừng tay!”

Phó Văn Kiệt mắt điếc tai ngơ, mở miệng làm bộ muốn đem Tuyết liên hoa nuốt vào.

Đan Siêu lúc này bước nhanh tới, vươn tay ra đoạt. Phó Văn Kiệt tuy vậy cũng có chút công phu, lập tức nghiêng người né tránh. Hai người ở trong gian mật thất nhỏ qua lại mấy chiêu, Đan Siêu rõ ràng công phu so với Phó Văn Kiệt cao hơn rất nhiều, nhưng lại sợ ném chuột vỡ đồ, mấy lần đều bị đối phương tránh thoát, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Phó Văn Kiệt cười lạnh nói: “Thực hảo, xem Tuyết liên hoa này đúng là người người đều muốn. Một khi đã như vậy…”

Đan Siêu một kiếm liền xuất, vẫn để nguyên vỏ kiếm, liền điểm tới bàn tay Phó Văn Kiệt đang cầm bông hoa.

Vừa lúc đó, Phó Văn Kiệt liếc một cái thoáng nhìn qua trường kiếm Đan Siêu nãy giờ vẫn thủy chung ôm trong ngực, sắc mặt nhất thời đột biến: “Thất tinh Long Uyên?!”

Đan Siêu không đáp, vỏ kiếm vòng lại, lại điểm đến Tuyết liên hoa. Nhưng Phó Văn Kiệt một tay thô bạo chộp bông hoa vào lòng bàn tay, xông lên muốn đoạt kiếm của hắn: “Nói nhanh! Ngươi như thế nào lại có Thất tinh Long Uyên?!”

… Tuyết liên hoa trân quý nâng niu chiều chuộng như vậy, sao có thể tóm vào trong lòng bàn tay nắm chặt được chứ! Đan Siêu nhất thời đồng tử co rút, trong lúc hỗn loạn lại bị đối phương một phen gắt gao nắm chắc vỏ kiếm.

“Làm sao có thể!” Phó Văn Kiệt thất thanh rống giận: “Ngươi cùng Ám Môn rốt cuộc là quan hệ như thế nào?!”

Vèo ….

Phanh!

Một hòn đá nhỏ bằng móng tay như tia chớp bay tới. Phó Văn Kiệt lúc này kêu lên một tiếng thảm thiết, tay che sườn, lảo đảo ngã về phía sau, miệng phun ra một búng máu!

Đan Siêu chợt cứng đờ. Chỉ nghe từ địa đạo phía sau truyền đến một thanh âm nam tử nhu hòa trầm thấp, hơi mang từ tính, trong âm cuối tựa hồ còn lộ ra một tia phi thường dễ nghe, hơi hơi mang theo ý cười: “Hắn cùng Ám Môn không quan hệ gì, cùng ta lại có chút quan hệ!”

Đan Siêu chậm rãi quay đầu lại. Một khắc kia, ánh trăng tịch liêu cùng tiếng gió hoang vu cô đơn gào thét qua Mạc Bắc mênh mang, giây lát liền biến mất trong trí nhớ xa xăm.

Một thân ảnh cao gầy vô cùng quen thuộc lại vô cùng xa lạ, đương mỉm cười đứng trong bóng tối mờ ảo cách đó không xa.

“…” Đan Siêu hơi há miệng, thanh âm bởi vì khàn khàn cùng ẩn nhẫn mà có vẻ phi thường quái dị: “Ta nên gọi ngươi là gì? Long cô nương? Tạ Thống lĩnh? hay là…”

“… Sư phụ?”